~ Nhà hắn ~
- Anh lái xe cũng nhanh đấy nhỉ? Một lúc là về đến nhà!
Hắn chẳng nói câu nào.
Hắn mở cửa, xuống xe rồi đóng cái RẦM cánh cửa, rồi cứ thế đi vào nhà.
Nó từ trong xe nhìn ra.
- Tên bất lịch sự kia, anh phải mở cửa xe cho tôi đã chứ!
Hắn quay đầu lại, nhìn nó với ánh mắt đầy sát khí.
- Tự mở!
Rất ngắn gọn mà thể hiện được đầy đủ ý nghĩa.
- Hứ!
Nó khoanh tay, ngoảnh mặt vào trong, ngồi lì.
Mặt hắn lại hiện ró chữ cú, cú, cú và cú.
Mặt hằm hằm tiến đến nhưng dáng đi vẫn rất thanh cao, kiêu ngạo!
Hắn mở cửa xe, cúi đầu chào lễ phép.
- Mời cô chủ nhỏ xuống xe!
Nó bước xuống, giả vờ dáng tiểu thư, õng à õng ẹo.
- Trời ơi, giấc mơ của tôi được thành hiện thực rồi!
Nó cười
Hắn thẳng người dậy, lấy tay cốc đầu nó.
Ay da! Nó kêu
- Quỷ nhỏ! Thôi giỡn đi!
Nó rúc rích cười
- Đùa một tý đâu có sao mà!
Hắn lại lườm nó làm nó im tịt. Cứ đứng như trời trồng, chờ chồng ở đấy!
Hắn bước vào nhà, không quên ngoái đầu lại bảo:
- Cái đồ hâm! Mau vào làm việc đi!
Nó bực mình, lè lưỡi
- Anh không nhẹ nhàng với con gái được sao?
Hắn đứng hình, quay người lại nhìn nó với ánh mắt mơ hồ
- Bây giờ tôi mới biết cô là con gái đấy!
Nó bị 1 phen soch nặng, miệng há hốc
Bây giờ... mới biết... cô là... con gái... sao? Cái tên ngốc này muốn chơi mình sao? Nó nghĩ
Nó hậm hực bỏ vào trong, mặt hằm hằm sát khí! Đáng sự đến nỗi mấy cô maid cũng tránh xa!
- Ê! Mặc bộ này vào! - Hắn nói rồi kêu maid đưa cho nó bộ váy
.
.
.
.
Cô maid lấy xong, kêu nó vào trong thay đồ!
.
.
.
Im lặng
.
.
.
- Thay đồ đi! - cô maid nói
.
.
.
.
Nó từ từ quay mặt lại, mặt đầy sát khí, lườm mọi người khiến cả phòng lạnh hết sống lưng!
Ý muốn nói: Đừng động đến bà nha cưng!
Cô maid ấy quay đầu lại nhìn hắn
- Cậu chủ ơi, sao cứ bắt em làm những chuyện nguy hiểm vậy chứ!
Hắn vợt tóc lên, nhìn đẹp trai muốn chết! Nhìn nó 1 hồi lâu, đến hắn cũng phải dè chừng con người này nữa là!
Thôi! Tốt nhất đừng động vào tổ ong! Hắn nghĩ, rồi quay người bỏ về phòng làm việc
Nó hậm hực, chút giận lên đồ đạc, lau dọn đánh bóng đến nỗi... bàn gỗ... cũng có thể làm gương soi!
Mấy cô hầu sợ hãi nói nhỏ với nhau:
- Vừa nãy cô có thấy gì không?
- Có chứ, tôi thấy cô ta còn đáng sợ hơn cả cậu chủ nữa!
- Nghĩ đến là thấy lạnh sống lưng rồi!
.
.
.
.
.
.
.
Haizz, chị nữ chính ơi, chị lau chùi hơi quá rồi! Cả căn phòng không còn 1 hạt bụi! Chị định đe dọa tính mạng của những người ở bẩn hả?
Sau khi lau dọn xong, nó lau mồ hôi trên trán, cất đồ dọn dẹp!
.
.
Nàng ta vào trong tủ lạnh, lấy nước ngọt và bim bim ra, ngồi trên ghế Sofa nhấm nháp và xem phim Hàn Xiẻng
Liệu nó còn biết là nó đang ở nhà cậu chủ không vậy? Tự tiện quá à!
Mấy cô maid thấy vậy nhưng cũng không giám lên tiếng, cậy chủ cô ta còn không sợ thì cô ta sợ ai chứ!
Bọn họ chỉ biết ngán ngẩm thở dài, tập chung vào công việc.
Nó thật là có diễm phúc nha! Ở trong ngôi biệt thự to đùng, được tự do đi lại không bị hạn chế. Hắn lại còn chiều nữa chứ! Ý hình như nhầm, hắn lại còn nể phục nữa chứ!
.
.
.
.
.
.
.
Nó đang ngồi xem phim... bất chợt có khách đến... họ bấm chuông loạn xạ luôn!
Mấy cô maid đang bận nấu cơm chiều, nó đành phải vùng dậy, ra mở cửa!
.
.
- Đợi tý nào! Ra ngay đây!
.
CẠCH!
Cửa mở!
.
.
.
.
.
Trước cửa không thấy 1 bóng người.
- Ủa, có ai đâu? Định đùa nhau à!
Nó đang định đóng cửa... Thì...
- Cô gì ơi? Tôi ở đây này!
Nó giật bắn mình, ngó trông xung quanh.
- Nhìn xuống dưới đi!
Nó cúi đầu nhìn xuống!
Là 1 bà già, mặt đầy nếp nhăn! Xách theo túi hành lý lủng củng, và mấy túi thực phẩm.
Nó giật mình thốt lên:
- Người đâu mà thấp quá vậy!
Mặt bà ấy hiện thêm mấy chữ cú trong đống nếp nhăn. Nghiêm mặt nói:
- Cô... thừa mất chữ quá rồi đấy! Phép lịch sự tối thiểu mà còn không biết!
Nó ngại quá, chọc chọc tay vào nhau, cười nhẹ.
- Ahihi, xin lỗi bà nha!
Bà ta khoanh tay Hừm 1 tiếng, rồi tự tiện đi vào trong nhà.
Nó nhìn theo chỉ biết nhún vai bái phục.
Khi bà ấy bước vào trong nhà liền E Hèm 1 tiếng! Giọng điệu dõng dạc, vang khắp cả căn phòng!
Mấy cô maid từ dưới bếp tức tốc chạy lên, sửa sang lại trang phục. Sau đó xếp thành đội hình nghiêm chỉnh!
- Chào mừng bà chở về! Bà Ngọc!
Một người già thôi mà, cần quá lên như thế không? Nó bĩu môi nghĩ
Bà Ngọc thấy vậy, quay sang lườm nó!
- Cô ta là ai? - Bà Ngọc hỏi maid
Maid giật mình, ấp úng. Có thể trả lời thế nào chứ, làm gì có chuyện 1 maid nhỏ con mà được cậu chủ lạnh lùng xem trọng vậy chứ! Chắc chắn là có vấn đề gì! Vậy nên họ chỉ biết im lặng!
Còn nó, nó trưng ngay cái vẻ mặt tự kiêu tự đại ra.
Làm gì mà phải sợ bà ta vậy chứ! Nhất thì bị đuổi việc, bị đuổi thì đi kiếm việc khác! Nó nghĩ
Bà Ngọc biết ngay là có vấn đề, không bao giờ các maid giấu bà việc gì cả, vậy nên bà hỏi trực tiếp nó luôn:
- Cô ta ai?
- Tôi?
Nó chỉ tay về phía mình, giả vờ ngây thơ.
- Tôi là...
Lúc này, hắn từ trên phòng tầng đi xuống, thấy vậy nói:
- Cô ấy là maid riêng của tôi! Thưa vú!
Hở? Vú của hắn sao? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Đón đọc chương sau nhé cả nhà! Nấm cảm ơn!
- HẾT CHƯƠNG 8 -
- Anh lái xe cũng nhanh đấy nhỉ? Một lúc là về đến nhà!
Hắn chẳng nói câu nào.
Hắn mở cửa, xuống xe rồi đóng cái RẦM cánh cửa, rồi cứ thế đi vào nhà.
Nó từ trong xe nhìn ra.
- Tên bất lịch sự kia, anh phải mở cửa xe cho tôi đã chứ!
Hắn quay đầu lại, nhìn nó với ánh mắt đầy sát khí.
- Tự mở!
Rất ngắn gọn mà thể hiện được đầy đủ ý nghĩa.
- Hứ!
Nó khoanh tay, ngoảnh mặt vào trong, ngồi lì.
Mặt hắn lại hiện ró chữ cú, cú, cú và cú.
Mặt hằm hằm tiến đến nhưng dáng đi vẫn rất thanh cao, kiêu ngạo!
Hắn mở cửa xe, cúi đầu chào lễ phép.
- Mời cô chủ nhỏ xuống xe!
Nó bước xuống, giả vờ dáng tiểu thư, õng à õng ẹo.
- Trời ơi, giấc mơ của tôi được thành hiện thực rồi!
Nó cười
Hắn thẳng người dậy, lấy tay cốc đầu nó.
Ay da! Nó kêu
- Quỷ nhỏ! Thôi giỡn đi!
Nó rúc rích cười
- Đùa một tý đâu có sao mà!
Hắn lại lườm nó làm nó im tịt. Cứ đứng như trời trồng, chờ chồng ở đấy!
Hắn bước vào nhà, không quên ngoái đầu lại bảo:
- Cái đồ hâm! Mau vào làm việc đi!
Nó bực mình, lè lưỡi
- Anh không nhẹ nhàng với con gái được sao?
Hắn đứng hình, quay người lại nhìn nó với ánh mắt mơ hồ
- Bây giờ tôi mới biết cô là con gái đấy!
Nó bị 1 phen soch nặng, miệng há hốc
Bây giờ... mới biết... cô là... con gái... sao? Cái tên ngốc này muốn chơi mình sao? Nó nghĩ
Nó hậm hực bỏ vào trong, mặt hằm hằm sát khí! Đáng sự đến nỗi mấy cô maid cũng tránh xa!
- Ê! Mặc bộ này vào! - Hắn nói rồi kêu maid đưa cho nó bộ váy
.
.
.
.
Cô maid lấy xong, kêu nó vào trong thay đồ!
.
.
.
Im lặng
.
.
.
- Thay đồ đi! - cô maid nói
.
.
.
.
Nó từ từ quay mặt lại, mặt đầy sát khí, lườm mọi người khiến cả phòng lạnh hết sống lưng!
Ý muốn nói: Đừng động đến bà nha cưng!
Cô maid ấy quay đầu lại nhìn hắn
- Cậu chủ ơi, sao cứ bắt em làm những chuyện nguy hiểm vậy chứ!
Hắn vợt tóc lên, nhìn đẹp trai muốn chết! Nhìn nó 1 hồi lâu, đến hắn cũng phải dè chừng con người này nữa là!
Thôi! Tốt nhất đừng động vào tổ ong! Hắn nghĩ, rồi quay người bỏ về phòng làm việc
Nó hậm hực, chút giận lên đồ đạc, lau dọn đánh bóng đến nỗi... bàn gỗ... cũng có thể làm gương soi!
Mấy cô hầu sợ hãi nói nhỏ với nhau:
- Vừa nãy cô có thấy gì không?
- Có chứ, tôi thấy cô ta còn đáng sợ hơn cả cậu chủ nữa!
- Nghĩ đến là thấy lạnh sống lưng rồi!
.
.
.
.
.
.
.
Haizz, chị nữ chính ơi, chị lau chùi hơi quá rồi! Cả căn phòng không còn 1 hạt bụi! Chị định đe dọa tính mạng của những người ở bẩn hả?
Sau khi lau dọn xong, nó lau mồ hôi trên trán, cất đồ dọn dẹp!
.
.
Nàng ta vào trong tủ lạnh, lấy nước ngọt và bim bim ra, ngồi trên ghế Sofa nhấm nháp và xem phim Hàn Xiẻng
Liệu nó còn biết là nó đang ở nhà cậu chủ không vậy? Tự tiện quá à!
Mấy cô maid thấy vậy nhưng cũng không giám lên tiếng, cậy chủ cô ta còn không sợ thì cô ta sợ ai chứ!
Bọn họ chỉ biết ngán ngẩm thở dài, tập chung vào công việc.
Nó thật là có diễm phúc nha! Ở trong ngôi biệt thự to đùng, được tự do đi lại không bị hạn chế. Hắn lại còn chiều nữa chứ! Ý hình như nhầm, hắn lại còn nể phục nữa chứ!
.
.
.
.
.
.
.
Nó đang ngồi xem phim... bất chợt có khách đến... họ bấm chuông loạn xạ luôn!
Mấy cô maid đang bận nấu cơm chiều, nó đành phải vùng dậy, ra mở cửa!
.
.
- Đợi tý nào! Ra ngay đây!
.
CẠCH!
Cửa mở!
.
.
.
.
.
Trước cửa không thấy 1 bóng người.
- Ủa, có ai đâu? Định đùa nhau à!
Nó đang định đóng cửa... Thì...
- Cô gì ơi? Tôi ở đây này!
Nó giật bắn mình, ngó trông xung quanh.
- Nhìn xuống dưới đi!
Nó cúi đầu nhìn xuống!
Là 1 bà già, mặt đầy nếp nhăn! Xách theo túi hành lý lủng củng, và mấy túi thực phẩm.
Nó giật mình thốt lên:
- Người đâu mà thấp quá vậy!
Mặt bà ấy hiện thêm mấy chữ cú trong đống nếp nhăn. Nghiêm mặt nói:
- Cô... thừa mất chữ quá rồi đấy! Phép lịch sự tối thiểu mà còn không biết!
Nó ngại quá, chọc chọc tay vào nhau, cười nhẹ.
- Ahihi, xin lỗi bà nha!
Bà ta khoanh tay Hừm 1 tiếng, rồi tự tiện đi vào trong nhà.
Nó nhìn theo chỉ biết nhún vai bái phục.
Khi bà ấy bước vào trong nhà liền E Hèm 1 tiếng! Giọng điệu dõng dạc, vang khắp cả căn phòng!
Mấy cô maid từ dưới bếp tức tốc chạy lên, sửa sang lại trang phục. Sau đó xếp thành đội hình nghiêm chỉnh!
- Chào mừng bà chở về! Bà Ngọc!
Một người già thôi mà, cần quá lên như thế không? Nó bĩu môi nghĩ
Bà Ngọc thấy vậy, quay sang lườm nó!
- Cô ta là ai? - Bà Ngọc hỏi maid
Maid giật mình, ấp úng. Có thể trả lời thế nào chứ, làm gì có chuyện 1 maid nhỏ con mà được cậu chủ lạnh lùng xem trọng vậy chứ! Chắc chắn là có vấn đề gì! Vậy nên họ chỉ biết im lặng!
Còn nó, nó trưng ngay cái vẻ mặt tự kiêu tự đại ra.
Làm gì mà phải sợ bà ta vậy chứ! Nhất thì bị đuổi việc, bị đuổi thì đi kiếm việc khác! Nó nghĩ
Bà Ngọc biết ngay là có vấn đề, không bao giờ các maid giấu bà việc gì cả, vậy nên bà hỏi trực tiếp nó luôn:
- Cô ta ai?
- Tôi?
Nó chỉ tay về phía mình, giả vờ ngây thơ.
- Tôi là...
Lúc này, hắn từ trên phòng tầng đi xuống, thấy vậy nói:
- Cô ấy là maid riêng của tôi! Thưa vú!
Hở? Vú của hắn sao? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Đón đọc chương sau nhé cả nhà! Nấm cảm ơn!
- HẾT CHƯƠNG 8 -
/11
|