Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 4

/10


Linh Lệ nghĩ nàng đã ngủ say, không ngờ nàng lại đột nhiên mở mắt ra, làm cho hắn không thể trốn tránh.

“Chàng là thật!” Hà Mạt Nhã dương môi, cho hắn một nụ cười mỉm.

Linh Lệ yên lặng quan sát nàng, không nhúc nhích. Hắn rất muốn nói với nàng, hắn không phải thiên thần, mà là yêu thú, nhưng hắn không thể mở miệng, không thể nói ra tiếng nào.

“Chàng là thiên thần, đúng không?” Ánh mắt trong suốt sáng rực của nàng, tràn ngập tình cảm sùng kính.

Hắn chính là yêu thú, không đủ khả năng gánh cái tên “thiên thần”.

“Ta không phải thiên thần, ta là yêu thú.” Hắn không thể nhịn được nữa, dồn dập phủ nhận.

“Yêu thú?” Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại. “Yêu thú là gì?” Cha mẹ chỉ kể với nàng chuyện về Phật Tổ, Bồ Tát, thiên thần, chứ chưa bao giờ kể cho nàng nghe yêu thú là gì.

“Là mãnh thú tu luyện thành yêu. Nàng…… Sợ không?” Hắn gian nan nói.

Hà Mạt Nhã chăm chú nhìn hắn, chậm rãi lắc lắc đầu.

“Chàng không đáng sợ, ta không sợ.” Nàng chân thành tha thiết mỉm cười. “Mặc kệ chàng là thiên thần hay là yêu thú, ta chỉ biết chàng sẽ không làm ta bị thương, đúng không?”

Ngực Linh Lệ ập đến một cơn đau đớn mãnh liệt. Hắn chưa bao giờ muốn làm tổn thương nàng, nhưng nàng lại vì hắn mà bị thương nghiêm trọng.

“Thiên thần, chàng tới cứu ta, phải không?”

Hà Mạt Nhã không ngừng hỏi hắn vấn đề khó trả lời.

“Ta không cứu được nàng.” Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ vuốt mi tâm của nàng. “Rất nhiều năm qua, ta luôn nghĩ nên cứu nàng như thế nào, nhưng chuyện này cần nàng giúp ta, bởi vì cần cả ta và nàng mới có thể cứu được nàng.” Hắn không nói thân phận của họ, không nói tới huyết chú, không nói về mê chú của Toàn Cơ nương nương, hắn không muốn dọa cho nàng sợ hãi, tất cả những gì từng xảy ra giữa họ hắn đều không dám nói nhiều.

Hắn ngồi gần, làm cho Hà Mạt Nhã rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt hắn, thấy rõ ràng ánh mắt hắn. Tư thái của hắn khiêm tốn, ánh mắt dịu dàng có thể khiến nàng mở lòng. Trái tim nàng bỗng nhói đau.

“Ánh mắt của chàng thật đẹp, giống như đá quý vậy.” Nàng thoải mái cười với hắn, thậm chí còn giơ tay muốn chạm vào mặt hắn.

Tựa như trước kia.

Bàn tay nhỏ bé không dừng lại. Giống như trước đây?

Linh Lệ đón lấy bàn tay lạnh lẽo xanh xao của nàng, áp nhẹ lên má mình theo thói quen.

“Vì sao……” Vẻ mặt Hà Mạt Nhã thật hoang mang. “Vì sao ta cảm thấy như đã từng gặp chàng rồi? Chẳng lẽ khi ta còn rất nhỏ chàng đã tới rồi sao?” Tuy rằng mấy năm qua nàng đã thấy hắn đến rất nhiều lần, nhưng cảm giác quen thuộc khi hai người nhìn nhau thật không giống, giống như nàng đã biết hắn từ rất lâu trước đây.

Linh Lệ kích động nắm chặt tay nàng, hốc mắt nóng lên.

“Là rất lâu, rất lâu trước đây.” Lòng hắn bắt đầu dấy lên hy vọng, Xá Nguyệt nhất định sẽ dần dần nhớ về hắn, chỉ cần nàng nhớ lại những gì đã qua, là họ có thể bài trừ mê chú của Toàn Cơ nương nương.

“Thật vậy chăng? Thì ra từ khi ta còn nhỏ chàng đã bắt đầu bảo vệ ta.” Giọng nói mềm mại của Hà Mạt Nhã tràn ngập cảm động. “Yêu thú là tên của chàng?” Thật ra nàng thích gọi hắn là thiên thần cơ.

“Không phải, ta tên là Linh Lệ.” Hắn chờ đợi cảm giác quen thuộc trên gương mặt nàng, hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.

“Linh Lệ……” Nàng nhẩm lại cái tên đó, ánh mắt hoàn toàn xa lạ.

Nàng không nhớ lại hắn. Linh Lệ khó nén mất mát trong lòng.

“Linh Lệ, vì ta từ nhỏ suy yếu nhiều bệnh, cho nên chàng mới bảo vệ ta sao? Không phải chàng cũng bảo vệ tất cả những bệnh nhân yếu đuối khác chứ?” Cuộc sống của nàng có rất nhiều chỗ trống, tri thức ít ỏi, cha mẹ vì mong nàng mạnh khỏe, nên từ khi nàng còn nhỏ đã muốn nàng niệm kinh Phật, những gì nàng nghe thấy cũng chỉ có vậy, căn bản không biết yêu thú là như thế nào?

“Không, ta chỉ bảo vệ nàng.” Hắn dùng cách nói của nàng trả lời nàng.

“Chàng là của mình ta!” Nàng nở nụ cười hồn nhiên như trẻ con.

“Đúng, ta là của mình nàng.” Trước đây, hắn cũng thâm tình nói với Xá Nguyệt như thế, nhưng Xá Nguyệt chưa bao giờ thích nghe, thậm chí nàng còn che tai không muốn nghe những lời thâm tình của hắn. Đối với Xá Nguyệt, những lời tâm tình đều là những ngôn ngữ ô uế, nàng cũng không vì nó mà cảm động.

Hắn vô cùng khát vọng thấy được nụ cười vui sướng đơn thuần như vậy trên khuôn mặt Xá Nguyệt.

“Linh Lệ, ta thích chàng ở bên ta, chàng có thể ngày nào cũng ở bên ta không?” Hà Mạt Nhã cười rất ngây thơ.

“Ta không thể, bởi vì ta là yêu thú, bộ dáng của ta sẽ dọa mọi người.” Hắn đã học được cách kiên nhẫn đợi nàng dần dần nhận ra mình, loại tính cách như kiên nhẫn gì đó là thứ mà yêu thú thiếu nhất, nhưng mà vì nàng, hắn sẽ học được.

Hà Mạt Nhã cười khanh khách lắc đầu. “Sẽ không đâu, ta thích bộ dạng của chàng.”

“Đợi đến lúc trời sáng, ta sẽ không mang bộ dáng như bây giờ.” Hắn sợ lại nhìn thấy hình ảnh Diêu Đường Anh hoảng sợ khi hắn biến thân.

“Chàng sẽ biến thành gì?” Hà Mạt Nhã tò mò trừng mắt nhìn.

“Ta sẽ biến thành mãnh hổ.” Ánh mắt hắn thâm trầm, vội vã nhìn phản ứng của nàng.

“Mãnh hổ?” Hà Mạt Nhã ngây ngốc hỏi lại. “Hổ?” Nàng chỉ tay về phía cửa phòng. “Là loại hổ như thế kia sao?”

Linh Lệ nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy trên cửa phòng dán một bức tranh, vẽ một con hổ uy mãnh.

“Vì sao cửa phòng nàng lại dán tranh hổ?” Hắn vô cùng kinh ngạc, mấy năm qua đều trực tiếp xuyên tường ra vào khuê phòng của nàng, vậy mà lại chưa từng phát hiện trên cửa có bức tranh hổ.

“Bởi vì cha nói hổ là thụy thú (thụy ở đây là điềm lành), là thần thú, vẽ hổ ở cửa, quỷ sẽ không dám vào, có thể trấn áp thần linh, sẽ không có điều xấu xâm hại ta. Chàng nói mình là yêu thú, rõ ràng chính là thụy thú, là thần thú mà. Chàng đúng là thần bảo vệ ta!” Hà Mạt Nhã càng nói càng vui vẻ.

Thụy thú? Thần thú? Linh Lệ lạnh lùng cười. Hắn sống hơn ngàn năm, chưa ai từng nói hắn là thụy thú, là thần thú, nhân loại là vô tình và cũng giỏi nói dối lừa gạt nhất, khi thấy hắn trong núi chỉ mong sao lập tức bắn chết hắn, ai ai cũng mơ ước tấm da hổ, xương hổ, gân hổ, roi hổ, móng vuốt hổ, vậy mà quay đầu một cái đã vẽ hổ dán lên cửa, kính ngưỡng nói hắn là thụy thú, là thần thú, thật sự là dối trá đến cực điểm.

“Ta chỉ có thể biến thành hình người vào đêm trăng tròn, thời gian còn lại đều mang thân hổ, như vậy sẽ không làm nàng sợ hãi sao?” Bộ dáng của hắn cũng không mảnh mai đáng yêu như con hổ trong bức tranh trên cánh cửa kia.

“Sao ta phải sợ, chàng là thụy thú, là thần thú mà!” Nàng nhẹ nhàng lại kiên định cười nói.

Linh Lệ hít một hơi thật sâu. Nếu Hà Mạt Nhã đã coi hắn là thụy thú thì càng có thể chấp nhận hắn, vậy vì Hà Mạt Nhã, hắn sẵn sàng dối trá làm thụy thú, giả làm “thần”.

Khi mặt đất dần tỉnh giấc, khi mặt trời chiếu sáng, hắn biến về thân hổ trước mắt nàng, thân hình to lớn gần như chiếm nửa gian khuê phòng của nàng, xoay người một cái, cái đuôi đã làm đổ bàn ghế trong phòng.

Hắn chờ tiếng kêu la sợ hãi, nhưng không có, hắn thấy Hà Mạt Nhã tuy mở lớn hai mắt nhìn mình, nhưng trong mắt lại không biểu lộ một tia sợ hãi nào, chỉ có tràn đầy kinh ngạc và tò mò.

“Có thể để cha mẹ ta thấy chàng không?”

“Không thể, nếu họ thấy ta, ta sẽ không thể ở lại bảo vệ nàng.” Hắn rất muốn trực tiếp bắt nàng đi, nhưng hắn không thể giẫm lên vết xe đổ, hắn muốn xác định nàng cam tâm tình nguyện đi theo mình.

“Nhưng chàng quá lớn, ta không thể giấu được, vậy phải làm sao bây giờ?” Hà Mạt Nhã lo lắng chỉ có chuyện này.

Từ sau khi Xá Nguyệt rơi vào thế gian chuyển thế luân hồi, tâm tình Linh Lệ chưa bao giờ thoải mái như giờ phút này, hắn biết mình đã làm đúng cách rồi, Xá Nguyệt chuyển thế không hề lảng tránh hắn, không hề muốn thoát khỏi hắn.

“Về sau mỗi đêm ta đều đến, hừng đông sẽ rời đi, được không?” Hắn ngồi trước giường của nàng, dùng trán cọ xát lòng bàn tay nho nhỏ của nàng.

Hà Mạt Nhã cười khẽ, thân hình Linh Lệ ước chừng to hơn gấp ba nàng, nhưng khi nàng vuốt ve bộ lông sặc sỡ lóa mắt của hắn, lại như đang âu yếm một con mèo khổng lồ.

Từ đó, Linh Lệ đều đến vào nửa đêm, bình minh lại đi, mỗi đêm hắn đều làm bạn bên cạnh giường nàng, nhưng khi không có pháp lực, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng vì bệnh mà khổ sở.

Dù Linh Lệ có cẩn thận thế nào, vẫn có người thấy được bóng dáng hắn, lời đồn Hà phủ xuất hiện hổ yêu mê hoặc thiên kim tiểu thư, lén lút bị lan truyền.

Đêm đó, Linh Lệ vừa đến trước phòng Hà Mạt Nhã, Hà phủ đã bừng sáng trong phút chốc, tiếng la hét rầm trời, mười mấy tráng hán cường tráng cầm đao kiếm trong tay bao quanh Linh Lệ, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Bệnh tình khuê nữ nhà ta càng ngày càng nặng, thì ra đều do hổ yêu nhà ngươi hút đi tân khí!” Một nam tử trung niên bước ra từ đám tráng hán, ánh mắt tràn ngập sát ý.

Lúc này Linh Lệ đúng là con hổ xuống đồng bằng, cho dù có thể thoát khỏi vòng vây thì nhất định sẽ bị thương, nhưng hắn là vương của bách thú trong rừng, trong tiềm thức chỉ có nghênh chiến, không tồn tại hai chữ trốn chạy.

Lưỡi đao lãnh khốc xé gió bổ về phía hắn, hắn cắn xé chống trả, cắn đứt yết hầu vài tên tráng hán, móng vuốt cào xé thân thể của những nam tử to lớn.

Máu tươi bắn ra tung tóe, tiếng la thảm khốc vang lên không ngừng, trong sân tràn ngập mùi máu tươi.

Linh Lệ không đoán được trên nóc nhà có mai phục, mấy mũi tên sắc nhọn cắt qua màn đêm bắn về phía hắn, gần như xuyên thấu thân thể hắn.

“Dừng tay –” Hà Mạt Nhã giãy giụa chạy ra cửa phòng, kinh hãi nhìn cảnh máu tanh tàn khốc trước mặt.

“Mau trở về phòng đi, Mạt Nhã! Cha nhất định sẽ trừ bỏ con hổ yêu đã hại con!” Nam tử trung niên hét lớn, không hề che giấu sát khí.

“Không! Chàng không phải hổ yêu……” Hà Mạt Nhã vùng thoát khỏi tay tì nữ, vọt vào rừng mũi tên, mặc cho thân thể gầy yếu nhỏ bé không thể đỡ được bao nhiêu công kích giúp Linh Lệ, nhưng nàng vẫn vọt ra theo bản năng.

Mười mấy nam tử vạm vỡ ánh mắt vằn đỏ, trong hỗn loạn, một mũi tên bắn về phía Linh Lệ đã trúng vào ngực Hà Mạt Nhã.

Một trận choáng váng, nàng mềm yếu tê liệt ngã xuống, hai tròng mắt mê mang nhìn Linh Lệ.

“Chàng là thụy thú…… Là thần thú……”

Nàng không có cơ hội lên tiếng nữa, khóe môi tái nhợt không ngừng tràn ra máu tươi, gian khổ nói ra một câu đó liền vĩnh viễn khép mắt lại.

Linh Lệ rống giận, tiếng hổ gầm vang vọng như rung chuyển núi rừng.

Vì sao vẫn không thể thoát được?

Vì sao –

Sao tỏa sáng trên cao, trăng sáng bị mây đen che lại.

Tiếng sói tru ở phương xa đã gọi về suy nghĩ của Linh Lệ.

“Xá Nguyệt, vì sao nàng muốn chạy trốn?”

“Ta không phải là của ngươi, ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ta vẫn luôn hận ngươi……”

Đoạn kí ức đau khổ lại quay cuồng tuôn ra từ nơi sâu nhất trong đầu, mỗi khi nhớ tới tiếng kêu khóc thống khổ của Xá Nguyệt, nhớ tới Xá Nguyệt khóc nói hận hắn, ghét hắn, nhưng lại vì hắn mà đỡ chảo lửa của Toàn Cơ nương nương, ngực hắn liền đau đến mức phát cuồng, càng không nghĩ tới ở kiếp thứ mười của nàng, lại tái diễn cảnh đó trên người Hà Mạt Nhã.

Hắn hít vào một hơi sâu, gió lạnh làm cho hắn dần dần tỉnh táo, thoát khỏi những kí ức đau lòng.

Hắn không thể để mình đắm chìm quá lâu trong đau khổ vì mất đi Hà Mạt Nhã, tuy thân thể vẫn bị trọng thương, nhưng hắn đã vội vã tiếp tục tìm kiếm kiếp thứ mười một mà Xá Nguyệt luân hồi.

Lần này, hắn tìm thấy nàng rất dễ dàng, khi tìm được nàng, nàng vừa mới sinh ra chưa lâu, tên nàng là Thu Phiến Ngôn.

Hắn thấy nàng mới sinh ra không lâu liền bị bệnh tra tấn đau đớn, nghe được tiếng khóc nỉ non của nàng, lòng hắn đau buốt như kim châm.

Lúc này, pháp lực đã trở lại, đang chảy cuồn cuộn trong cơ thể hắn, giờ đây hắn có năng lực phá hủy cả núi sông, nhưng lại không cứu được Phiến Ngôn nhỏ bé, cho dù hắn có cách tìm được dược liệu quý giá nhất nhân gian, cũng không cứu được nàng.

Một ý niệm hiện lên trong đầu, quặc vào suy nghĩ của hắn.

Thuốc của nhân gian không cứu được Phiến Ngôn, còn thuốc của thiên giới thì sao?

Hắn nhớ tới Linh Chi cung!

Xá Nguyệt là tiên tử tu hành ở Linh Chi cung, cỏ linh chi trong Linh Chi cung có thể giúp được nàng khi đã chuyển thế không?

Mặc kệ có giúp được hay không, hắn cũng quyết định thử một lần, lúc này hắn không muốn lại bị động nhìn Xá Nguyệt chịu khổ, hắn có thời gian một đêm để qua lại thiên giới, coi như dư dả.

Không thể vì Xá Nguyệt thừa nhận ốm đau khổ sở, những gì có thể làm cho nàng cũng chỉ có vậy.

Hắn lập tức biến ra một bộ quần áo che đậy thân thể, quyết định thừa dịp pháp lực chưa biến mất đi một chuyến tới Linh Chi cung.

Linh Lệ hóa thành một đám sương đen, điều khiển hướng gió bay thẳng đến thiên giới.

Xa xa trông thấy cung điện nguy nga, lâu đài trùng điệp, như có như không, chợt ẩn chợt hiện giữa mây mù, lập tức nghe thấy âm thanh mãnh liệt, thấy phía trước có một miếu xây bằng ngọc lưu ly, khắc ba chữ “Cầu Cách Phàm”.

Ba đường cầu xây trên khe núi sâu rộng, cầu ở giữa có ánh sáng đỏ rực như lửa, như tạo thành từ những hạt cát đỏ (chu sa); cầu bên trái kim quang lấp lánh, như đúc ra từ vàng; cầu bên trái ngân quang xán lạn, như bạc trắng tạo nên. Kia chính là “Cầu Cách Phàm” giao giới giữa tiên và phàm, con đường này trước đây hắn đã đi qua một lần.

Ba đường cầu này chỉ có tiên nhân mới đi được, nếu phàm nhân đi qua Chu Sa Kiều sẽ bị lửa thiêu cháy, đi lên Kim Kiều sẽ như bị sấm đánh, đi lên Ngân Kiều sẽ như bị điện giật, lập tức hồn phi phách tán, mà yêu ma quái thú đi qua cũng như bị lửa thiêu đốt, như sấm đánh điện giật, nháy mắt đã có thể đánh hồi nguyên hình, pháp lực đạo hạnh có cao cường đến mấy cũng tất bị trọng thương.

Lần trước hắn đã chịu khổ hình một lần, lúc này lại cắn răng chống đỡ đi qua.

Càng tiếp cận Linh Chi cung, càng ngửi được làn gió thơm ngào ngạt, xa xa thấy sương khói đủ màu lượn lờ quanh Linh Chi cung được xây bằng bạch ngọc lưu ly, xung quanh hươu trắng ngậm hoa, hạc đen kêu hót.

Hắn ẩn thân sau cây cối, thấy hai cậu bé quét lá rụng trước cung, trong tay chỉ có cái chổi, không có bảo kiếm, thậm chí ngay cả một chút tâm ý đề phòng cũng không có, hai cậu thấp giọng trò chuyện.

“Không biết Bích Thủy có chăm sóc tốt cho Tử Chi Viên không nữa?”

“Nương nương nói kì hoa nở chính là mấy ngày sau, đến lúc đó chúng ta cũng canh chừng, nhưng mà Bích Thủy cũng phải mệt mỏi, vừa phải trông coi vườn cỏ linh chi, vừa phải trông nom trong trong ngoài ngoài.”

“Xá Nguyệt sư tỷ không ở đây, thiếu một người giúp đỡ, không biết Xá Nguyệt sư tỷ còn có thể trở về không?”

Linh Lệ nghe thấy họ nói về Xá Nguyệt, ngực mãnh liệt co rút đau đớn.

“Chu Nhật, trước mặt nương nương đừng nhắc đến Xá Nguyệt sư tỷ, sợ nương nương sẽ tức giận đó.”

“Đệ đương nhiên biết, nương nương mới vừa đi, đệ mới dám nhắc đến, nghẹn đến chết rồi đây. Mấy tháng nay nương nương luôn đi nghe Bồ Tát giảng kinh, đệ nghĩ không chừng là vì Xá Nguyệt sư tỷ.”

“Nương nương thật sự rất khắc nghiệt với sư tỷ mà……”

“Đã nhiều ngày nương nương chưa về, chúng ta có thể thoải mái, trong chốc lát gọi Bích Thủy pha trà nhé.”

“Lần này nương nương đi bao lâu?”

“Nương nương cùng Lê Sơn Lão Mẫu, Kim Trì Thánh Mẫu hẹn nhau đi dự thịnh hội Vu Lan, dạo chơi thập châu tam đảo, ít nhất cũng phải mười ngày mới có thể trở về nhỉ?”

Hai cậu bé quét sạch đám lá rụng, cầm theo cái chổi sóng vai đi vào cửa cung.

Nghe thấy Toàn Cơ nương nương không ở trong cung, Linh Lệ thở phào một hơi, nếu bà ấy có trong cung, muốn trộm cỏ linh chi cũng không phải chuyện dễ, trước mắt bà ấy không ở đây, chỉ có sư đệ sư muội của Xá Nguyệt, trộm cỏ linh chi cũng chỉ dễ dàng như đi hái hoa, bọn họ đại khái cũng không ngờ rằng hắn sẽ đến thiên giới trộm cỏ linh chi.

Trước cửa cung không ai canh trừng, Linh Lệ bắt lấy cơ hội này tiến vào cửa cung, vườn cỏ linh chi ở ngay trong cửa cung, dài đầy xanh tươi tiên lục, cỏ linh chi trong suốt long lanh.

Hắn bay nhanh nhổ lên một gốc cây, ngậm ở trong miệng, hóa thành một chùm sáng lao ra ngoài.

Một ngày trên thiên giới, một năm dưới hạ giới. Vừa mới rời khỏi Cầu Cách Phàm, hắn liền lập tức biến trở về thân hổ, hoa cỏ trên tiên giới không thể sống quá ba ngày dưới nhân gian, cho nên hắn vội vã đi vào Trúc Châu thành tìm kiếm Thu Phiến Ngôn, không ngờ cha mẹ nàng lại đưa nàng đến núi Nam Nhạc Hành cầu y.

Hắn ngậm cỏ linh chi đuổi theo xe ngựa của họ cả đoạn đường dài, không ngờ họ thấy mãnh hổ điên cuồng đuổi theo, lập tức kinh hoảng chạy trốn, con ngựa kia cũng quá sợ hắn mà không khống chế được, chạy như điên, xe ngựa không chịu nổi vì chạy nhanh như vậy, nên đã đổ xuống chỗ núi dốc, ngựa bị thương nặng không ngừng giãy giụa, kéo theo toa xe rơi thẳng xuống khe núi, hắn chợt buông cỏ linh chi trong miệng, cắn một phát đứt yết hầu con ngựa, ngựa ngừng giãy giụa, toa xe cũng ngừng trượt xuống, hắn lập tức lấy lưng lật toa xe lại, cứu vợ chồng họ Thu và tiểu Phiến Ngôn.

Hắn nhặt cỏ linh chi lên, đưa đến trước mặt vợ chồng họ Thu, để họ cầm lấy cứu Phiến Ngôn.

Trước ngực Xá Nguyệt có cái bớt có hình tương tự như cỏ linh chi, mà Phiến Ngôn cũng có, hắn tin cỏ linh chi sẽ giúp ích cho Xá Nguyệt khi chuyển thế.

Hắn có niềm tin vững chắc như vậy.

Ánh sáng đỏ tím bay bay rối loạn, vừa vặn chặn đường của Linh Lệ.

“Linh Lệ! Mau trả lại cỏ linh chi!”

Chỗ ánh sáng đỏ hạ xuống, hiện ra một hình người, mặc áo bào đỏ giáp vàng, lưng treo bảo kiếm Thanh Phong, dưới chân cưỡi con Bạch Lộc (hươu trắng), dung nhan giống như đứa trẻ.

Linh Lệ nhận ra cậu ta là đứa trẻ ở Linh Chi cung, sư đệ của Xá Nguyệt.

Cậu chính là đệ tử thứ hai của Toàn Cơ nương nương — Vân Thanh đồng tử. (đồng tử là cậu bé)

“Nếu ta chịu trả lại, cần gì phải đi trộm?” Linh Lệ cười lạnh.

“Cỏ linh chi không có tác dụng khôi phục pháp lực của ngươi, ngươi trộm cỏ linh chi thì có ích lợi gì?” Vân Thanh đồng tử trợn mắt khó hiểu.

“Nếu không bị Toàn Cơ nương nương nhà ngươi phong tỏa pháp lực, ta đã sớm hủy cái vườn cỏ linh chi không còn một mảnh!” Linh Lệ hung hăng cắn răng.

Vân Thanh đồng tử nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài.

“Xá Nguyệt tiên tử đã bị ngươi hại thảm như vậy, sao ngươi còn không biết ăn năn? Tội gì phải làm cái việc nghịch thiên, tự rước họa vào thân chứ?”

Linh Lệ bị hắn đâm đến chỗ đau, tức giận gào thét, tiếng gầm rú vang thẳng lên trời, rung động cả núi rừng.

“Nàng há là do ta hại? Nếu không phải Toàn Cơ nương nương, thì nay nàng vẫn còn ở bên cạnh ta!” Trong thanh âm của hắn tràn ngập bi phẫn và thống khổ.

Vân Thanh đồng tử có chút kinh ngạc, đối với người từ nhỏ đã tu hành như cậu, tình cảm mãnh liệt như thế này hoàn toàn xa lạ.

“Sao ngươi có thể bất kính với nương nương? Nếu không phải nương nương giúp một tay, Xá Nguyệt tiên tử đã sớm hồn phi phách tán, mà ngươi cũng không biết cảm kích, còn đến vườn cỏ linh chi ăn trộm cỏ linh chi, như vậy chẳng phải là lấy oán trả ơn –”

“Ngươi câm miệng!” Linh Lệ rống giận. Hắn thật sự cực kỳ căm ghét nói chuyện với người của tiên giới, những câu nói đó đều làm hắn ghê tởm. “Người tu hành đến mức đầu óc có vấn đề sao? Toàn Cơ nương nương chia rẽ ta và Xá Nguyệt, nhốt đánh Xá Nguyệt vào phàm giới, rơi vào luân hồi, làm cho Xá Nguyệt đời đời kiếp kiếp đều nhận hết ốm đau tra tấn, đó coi là ân huệ gì vậy?”

“Nàng phạm vào điều luật của thiên giới, đúng lý phải bị nương nương khiển trách.” Vân Thanh đồng tử cắn chặt răng nói.

Sớm chiều tu đạo bên cạnh Xá Nguyệt, tình cảm sư đệ sư tỷ sâu nặng, khi hắn nhìn thấy Xá Nguyệt bị nhốt đánh vào phàm trần, trong lòng cũng mang nỗi đau đớn khó nhịn, nhưng mà nàng phạm phải đại giới, đó là chuyện bất luận kẻ nào cũng không thể cầu tình.

“Chỉ vì nàng đã cứu ta, mà phải chịu hết thống khổ hành hạ ở thế gian, loại chuyện lãnh khốc vô tình này cũng chỉ có người của thiên giới mới làm được, ta hận không thể xé Toàn Cơ nương nương thành muôn mảnh nhỏ!”

Hắn nơi nơi tìm kiếm chuyển thế của Xá Nguyệt, cũng nín thở nhìn nàng yếu bệnh mà chết trước mười tám tuổi, đó là huyết chú Toàn Cơ nương nương hạ xuống trên người Xá Nguyệt, nếu hắn và Xá Nguyệt đều không phá được câu mê chú Toàn Cơ nương nương hạ trên người hắn, hắn sẽ vĩnh viễn không khôi phục được hình người, mà Xá Nguyệt cũng vĩnh viễn luân hồi không bao giờ dừng lại.

Hắn hận thấu Toàn Cơ nương nương, hận thấu bà đùa bỡn với vận mệnh của hắn và Xá Nguyệt.

“Cho dù ngươi khinh nhờn vũ nhục Toàn Cơ nương nương như thế nào, cũng đừng quên rằng người khởi xướng là ngươi. Nếu không phải ngươi bắt Xá Nguyệt, thì sao kết được hậu quả như bây giờ?” Ngữ điệu bình thản của Vân Thanh đồng tử mang theo một tia trách cứ.

Linh Lệ hung hăng cắn răng cười lạnh.

“Toàn Cơ nương nương không thể dễ dàng tha thứ chuyện Xá Nguyệt yêu thương ta –”

“Ngươi câm mồm! Xá Nguyệt làm sao có thể yêu con yêu thú như ngươi!” Vân Thanh đồng tử tức giận đỏ bừng mặt.

Linh Lệ không để ý tới cậu, tiếp tục nói:“Toàn Cơ nương nương đã sớm nhìn thấu lòng Xá Nguyệt, bà ta không dễ dàng tha thứ chuyện đệ tử của mình yêu một yêu thú, không thể dễ dàng tha thứ Xá Nguyệt coi ta còn quan trọng hơn chính mình, cho nên thẹn quá thành giận mới trừng phạt Xá Nguyệt vô cùng nặng nề.”

“Linh Lệ, không thể vô lễ với nương nương như thế!” Vân Thanh đồng tử không muốn nghe tiếp, lập tức rút kiếm ra. “Ta khuyên ngươi nhanh chóng trả lại cỏ linh chi, nếu không đừng trách ta ra tay!”

“Nếu không phải hiện giờ ta mất hết pháp lực, sao lại thèm để mắt đến tên đồng tử nho nhỏ trông coi vườn cỏ linh chi.”

Vân Thanh đồng tử nghe xong cũng không giận, bởi vì Linh Lệ nói cũng là lời nói thật. Năm đó Linh Lệ dựa vào ngàn năm đạo hạnh làm ác một phương, chiếm lấy một tòa thành trì, giết chết quốc vương La Chúng quốc cùng với văn võ bá quan, dẫn bầy yêu tự lập vương, đạo hạnh và thủ đoạn của hắn đã cao hơn cậu rất nhiều. Nhớ năm đó Tru Yêu kiếm của Xá Nguyệt chính là hắn hủy diệt, thậm chí ngay cả người cũng bị hắn bắt đi, nếu không phải Toàn Cơ nương nương phong tỏa pháp lực của Linh Lệ, thì chỉ bằng đạo hạnh nho nhỏ của hắn sao có thể đấu lại với hổ yêu tu luyện ngàn năm – Linh Lệ này.

“Nếu ngươi trả lại cỏ linh chi, ta sẽ tha tội chết cho ngươi, nếu không ta sẽ dùng Lục Yêu kiếm lột da ngươi, rút gân của ngươi, để làm hả giận cho nương nương!” Hắn giơ Lục Yêu kiếm tỏa sáng chói mắt lên, ra tiếng cảnh cáo.

Người xưa nói:“Rồng sợ bóc vẩy, hổ sợ rút gân.” Hổ bị rút gân chân, cũng không khác gì chết.

Lúc này Linh Lệ không hề có pháp lực, làm sao ngăn cản được Lục Yêu kiếm? Thế nhưng lòng hắn không chút khiếp đảm, hắn đã đưa cỏ linh chi cho vợ chồng họ Thu, để họ cứu thân thể Xá Nguyệt chuyển thế, cho dù Vân Thanh đồng tử đe dọa băm hắn thành ngàn mảnh nhỏ, hắn cũng không lấy đâu ra một góc cỏ linh chi mà trả.

“Muốn rút gân lột da thì tới đi, không cần phải nhiều lời!”

Hắn phi thân nhảy lên, mạnh mẽ nhào tới phía Vân Thanh đồng tử, nay hắn đã mất pháp lực, ngay mặt nghênh chiến rõ ràng là hành vi chịu chết, nhưng hắn còn có kiêu ngạo của ma vương yêu thú, cho dù thực sự bị Lục Yêu kiếm rút gân lột da cũng tuyệt đối không quay lưng về phía địch rồi chạy trối chết.

Vân Thanh đồng tử có thiên chức trông coi vườn cỏ linh chi, mặc dù có được Lục Yêu kiếm, nhưng căn bản chưa bao giờ có cơ hội giao thủ cùng yêu ma, lúc này thấy Linh Lệ mãnh liệt xông đến, hàm răng sắc nhọn cứng như thép và móng vuốt hổ nhắm ngay cổ họng cậu, cậu vội vàng giơ kiếm bổ tới, một kiếm đó tuyệt đối có thể chém Linh Lệ thành hai nửa, nhưng ngay lúc thân kiếm gần như chém trúng trán hắn, tâm địa thiện lương trong lòng cậu không đành nhìn Linh Lệ chết thảm dưới kiếm của mình, cuống quít chuyển hướng cổ tay, tránh người ra một bên.

Tuy rằng thế kiếm được thu lại, nhưng sức kiếm vẫn lan đến da lông sặc sỡ của Linh Lệ, cắt rách máu thịt hắn, máu tươi cuồng liệt bắn ra, như mực đỏ túa ra, phun tung toé trên đống đá lởm chởm.

Linh Lệ rất ít khi phải chịu thương thế nặng như vậy, lúc này đã không có pháp lực, hắn cũng không khác gì con hổ thường trong núi, một tên nhóc trông coi vườn nho nhỏ ở tiên giới cũng có thể lấy mạng hắn.

“Toàn Cơ nương nương có nói cho ngươi da bụng của hổ rất quý không?” Hắn nhướn cao mày, cười lạnh. “Thật sự là đáng tiếc, một kiếm của ngươi đã hủy mất một khối da tốt nhất của ta.”

Vân Thanh đồng tử ngây ngốc nhìn bụng hắn, chỉ thấy máu tươi không ngừng trào ra từ miệng vết thương rất dài, nhanh chóng tạo thành dòng máu dưới thân hắn, cậu không đành lòng hô: “Ta cũng không muốn làm ngươi bị thương, chỉ cần ngươi trả lại cỏ linh chi là tốt rồi, nếu không một khi nương nương truy cứu ra, ta không có cách nào ăn nói với người!”

Máu nóng chảy dần ra khỏi cơ thể, Linh Lệ cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh.

“Ngươi và Xá Nguyệt đều mềm lòng giống nhau.” Hắn nhìn thẳng Vân Thanh đồng tử, chua xót cười cười. “Cỏ linh chi là thứ không thể trả lại, ngươi mang da hổ và gân hổ của ta về, giao nộp cho Toàn Cơ nương nương ấy.”

“Rốt cuộc ngươi lấy cỏ linh chi làm cái gì? Đáng giá đổi lấy mạng ngươi sao? Mê chú của nương nương cần cả ngươi và Xá Nguyệt mới có thể giải trừ, ngươi chết ở trong tay ta, vậy Xá Nguyệt làm sao bây giờ? Ngươi muốn thấy nàng đời đời kiếp kiếp thống khổ luân hồi sao?” Vân Thanh đồng tử vội vàng dậm chân.

“Có lẽ sau khi ta chết, Toàn Cơ nương nương sẽ dần dần hết giận, chờ bà ta hết giận sẽ tha thứ cho Xá Nguyệt.” Linh Lệ biết Toàn Cơ nương nương lưu lại một mạng của hắn không phải bởi vì lòng từ bi, mà là vì cười nhạo tình yêu giữa hắn và Xá Nguyệt, bà ta chỉ muốn chứng minh tình yêu là hư ảo không thật, hơn nữa không thể chịu nổi khảo nghiệm.

Vân Thanh đồng tử nâng mi lên, bỗng hiểu được cái gì đó.

“Linh Lệ, ngươi trộm cỏ linh chi là vì thân thể chuyển thế của Xá Nguyệt?”

Linh Lệ im lặng không nói, máu chảy không ngừng làm ý thức của hắn bắt đầu có chút hốt hoảng, hắn cúi đầu, thấy máu tươi đậm đặc dần dần chảy xuống, trước mắt mơ hồ lướt qua một hình ảnh –

Khuôn mặt thống khổ tái nhợt.

Môi không mang chút sắc nào, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi.

“Vô dụng!”

Tiếng của Vân Thanh đưa thần trí của hắn trở về thực tại, hắn trợn mắt, miễn cưỡng tập trung suy nghĩ.

“Xá Nguyệt mang theo huyết chú của nương nương chuyển thế luân hồi, huyết chú đó chỉ có nương nương mới giải được, cỏ linh chi có lẽ sẽ giảm bớt đau đớn cho Xá Nguyệt trong lúc ngắn ngủi, nhưng căn bản không thể chữa khỏi, ngươi trộm cỏ linh chi chính là uổng phí công phu, chỉ là uổng phí thôi.” Vân Thanh đồng tử tàn nhẫn nói ra.

“Chỉ có giảm bớt ngắn ngủi?” Ngực Linh Lệ ngực đau đớn không thể thắng được vết thương ở bụng.

“Đúng thế.”

“Ngắn ngủi là bao lâu?”

“Chuyện đó ta cũng không biết.” Vân Thanh đồng tử cũng không dám khẳng định, dù sao ở kiếp tu hành của cậu không được biết những chuyện như vậy.

Linh Lệ hít vào thật sâu, hắn vốn tưởng rằng một gốc cỏ linh chi có thể cứu thân thể của Xá Nguyệt khi chuyển thế, ít nhất khi Thu Phiến Ngôn còn sống không phải bị bệnh hành hạ đau đớn, không ngờ nó cũng chỉ tạm thời giảm bớt bệnh tình của nàng, nàng vẫn phải tiếp tục thừa nhận ốm đau tra tấn.

Không, điều này sao có thể!

Hắn chậm rãi lui ra sau từng bước, bắt đầu suy tư các khả năng đi đến con đường sống.

“Bây giờ rốt cuộc ngươi muốn xử trí ta thế nào? Là muốn ngạo mạn nhìn ta chậm rãi chảy đến giọt máu cuối cùng rồi ra tay lột da rút gân của ta sao?” Đau đớn làm cho đầu hắn bắt đầu mơ màng, mất máu quá nhiều cũng làm cho hắn không thể linh hoạt tỉnh táo khống chế thân thể.

“Linh Lệ, ngươi trộm cỏ linh chi là vì Xá Nguyệt tiên tử, nói thật, ta cũng không biết nên xử trí ngươi như thế nào……” Vân Thanh đồng tử mang vẻ mặt khó xử. Thứ nhất, Linh Lệ phạm lỗi là vì sư tỷ tình cảm sâu đậm với hắn; Thứ hai, rút gân lột da Linh Lệ, hắn không xuống tay được.

“Để cho ta đi.” Linh Lệ bắt lấy nhược điểm mềm lòng của cậu, thực ngạo mạn đưa ra yêu cầu.

Vân Thanh đồng tử trầm ngâm, sau đó nhẹ nhàng thở dài.

“Được rồi, coi như ta mềm lòng, lúc này có thể thả ngươi, nhưng mà lần sau không được như thế này đâu.” Khi cậu hạ quyết định quyết tâm thả Linh Lệ chạy, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều.

Ánh mắt Linh Lệ không lộ nửa điểm cảm kích, trong miệng càng không phun ra nửa câu cảm tạ, lập tức xoay người nhảy lên đồi đá lởm chởm.

“Linh Lệ, không cho ngươi lại đến trộm cỏ linh chi!” Vân Thanh đồng tử lo lắng hô to.

Linh Lệ không để ý tới, ngay cả đầu cũng không buồn quay lại.

“Ngươi không có nhiều lần may mắn như lần này đâu!” Cậu lại kêu.

Linh Lệ vẫn không để ý tới.

Vân Thanh đồng tử chậm rãi thu kiếm, đem tất cả tâm tư nhìn bóng dáng Linh Lệ nhập vào trong rừng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bốn chữ — thả hổ về rừng.

Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.

Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Xem ra Linh Lệ sẽ không bỏ qua, vẫn sẽ đến trộm cỏ linh chi, mấy ngày nay, hắn và Chu Nhật sư đệ, Bích Thủy sư muội sợ rằng sẽ bận rộn lắm đây.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status