Phiến Ngôn ôm hai đầu gối ngồi trên nền đất, nhìn chim bay trên trời, cảm thấy đây như là cõi thần tiên.
Nàng vừa mới ăn xong một miếng linh chi cuối cùng, bụng vẫn cảm thấy hơi đói, vì thế đứng dậy đi vào hang, lấy ra một miếng bánh từ túi đồ, cắn mạnh một miếng.
Bánh này được Linh Lệ mang theo vào đêm rời khỏi nhà nàng, hắn sợ nàng đi theo hắn sẽ phải ăn đói mặc rách, nên đã trộm rất nhiều quần áo và lương thực trong thành Trúc Châu.
Họ đến khe sâu này đã nhiều ngày, bốn phía im ắng, không có tiếng người, chỉ nghe thấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy, may là từ nhỏ đến lớn Phiến Ngôn suốt ngày ốm bệnh chỉ sống trong cửa nhà, đã quen yên tĩnh, nên nàng còn thích vẻ thanh tịnh ở khe sâu này.
Tuy nơi này không có giường lớn mềm mại, cũng không có đồ ăn nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt, nhưng nàng chỉ cần có Linh Lệ làm bạn là đủ, nơi này là chốn bồng lai tiên cảnh của nàng và Linh Lệ, thế nên nàng cũng không cảm thấy vất vả, lại càng không cảm thấy buồn tẻ, lúc này trong tay đang cầm miếng bánh cứng cắn dở, mà nàng lại thật sự rất vui vẻ.
Sườn núi ở phương xa hiện lên một bóng dáng sặc sỡ, nàng biết là Linh Lệ, lập tức nhảy người lên, dùng sức vẫy hai tay, lớn tiếng gọi. “Linh Lệ –”
Bốn phía quanh khe núi lập tức hưởng ứng nàng, từng tiếng được truyền đi.
Linh Lệ luôn đi tìm chút trái cây và những món ăn thôn quê về cho nàng, nàng biết hắn cũng phải đi ăn no cho mình, tuy nàng không biết hắn đi săn như thế nào, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để nàng trông thấy bộ dáng hắn khi săn, lúc nào cũng là hắn ngồi một bên nhìn nàng ăn.
Linh Lệ chạy về từ một đường núi dốc, cả người ướt sũng, trong miệng còn ngậm một con cá hoa vàng lớn.
“Chàng bắt cá!” Phiến Ngôn giật mình kêu.
“Lần đầu tiên ta bắt cá, không ngờ bắt cá lại khó như vậy.” Hắn để con cá xuống, xoay người cắn cành khô tới. “Nàng nhóm lửa đi, nướng cá lên rồi ăn.”
“Quá tuyệt vời, hôm nay có cá ăn!” Phiến Ngôn vui vẻ gật gật đầu, lập tức lấy đá đánh lửa, châm cỏ khô, nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng đã học được cách nhóm lửa, hơn nữa còn rất quen thuộc.
“Nếu ta là nam nhân bình thường, nhất định sẽ nuôi nàng trắng trẻo mập mạp.” Linh Lệ cảm thấy rất có lỗi vì không thể cho nàng một cuộc sống bình thường.
“Chàng chưa từng nghe lòng thoải mái vui vẻ có thể dễ béo lên sao? Lòng ta rất thoải mái, rất nhanh sẽ béo lên thôi.” Nàng luống cuống tay chân đối phó với con cá kia, thật vất vả mới xuyên được nó vào giá gỗ để nướng.
“Tốt nhất là nhanh mập lên, bằng không bây giờ trông nàng chỉ nhiều hơn một tí thịt so với mảnh gỗ thôi.” Hắn vừa rũ bọt nước trên người, vừa nói đùa.
“Chàng thật sự cảm thấy ta chỉ hơn mảnh gỗ một chút thôi sao?” Phiến Ngôn hồ nghi sờ sờ khắp nơi trên người mình.
“Mỗi lần nàng chuyển thế đều gầy yếu như vậy, thân hình của Xá Nguyệt mượt mà hơn.” Hắn đi tới nằm úp xuống trước đống lửa.
Phiến Ngôn yên lặng xoay xiên cá, đôi mắt đen nhánh liếc về phía hắn.
“Làm sao vậy?” Linh Lệ tiếp được tầm mắt của nàng.
“Chàng…… trước đây chàng với Xá Nguyệt……” Nàng cố gắng cân nhắc câu chữ. “Chàng rốt cuộc đã làm gì với Xá Nguyệt? Mà khiến cho nàng hận chàng như thế?”
Linh Lệ liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:“Không phải ta đã nói, ta chiếm lấy thân thể của nàng sao?”
“Cho nên ta mới không rõ, mấy ngày nay ta suy nghĩ thật nhiều, rốt cuộc chiếm lấy thân thể có nghĩa là gì? Vì sao bởi vậy mà hận chàng?” Nàng dựa vào người hắn, kéo ống tay áo lau bộ lông của hắn.
“Xá Nguyệt là tiên tử tu hành, phải có thân thể trong sạch.” Hắn chần chừ trong chốc lát, mới tiếp tục nói:“Mà ta phá thân thể của nàng, cho nên hại nàng phạm phải đại giới, nàng mới bởi vậy mà hận ta.”
Phiến Ngôn vẫn chưa hiểu rõ thế nào là “phá thân thể của nàng”.
“Ta nhớ chàng nói chàng vốn muốn ăn nàng đúng không? Nhưng sau đó không phải đã đổi ý không ăn nữa? Vì sao không ăn nàng, mà nàng lại hận chàng, không cảm kích chàng?” Đây là nghi hoặc quấy nhiễu nàng mấy ngày nay, nàng không nhịn được muốn tìm tòi đến tột cùng.
Linh Lệ thở dài. “Ý của hai loại “ăn” này cũng không giống nhau.”
“Không giống ở chỗ nào?” Nàng không hiểu chớp chớp đôi mắt to.
Linh Lệ bị ánh mắt và vẻ mặt đơn thuần tựa như Xá Nguyệt của nàng nhìn chăm chú làm cả người không được tự nhiên, muốn hắn thẳng thắn thành khẩn nói ra chuyện xấu hổ hắn đã từng làm quả thật là vô cùng khó, hắn quyết định quay mặt sang một bên, không trả lời nàng.
“Vì sao không để ý tới ta? Ta cũng là Xá Nguyệt mà, chẳng qua bây giờ không nhớ nổi chuyện trước đây thôi, ta có quyền lợi được biết, chàng nhanh nói cho ta biết đi!” Nàng không vui nhíu mày.
Linh Lệ hít thở sâu, chậm rãi phun ra một câu.
“Ta chỉ làm chuyện giữa nam và nữ với nàng mà thôi.”
Phiến Ngôn càng thêm tò mò, hai tròng mắt nhìn hắn không chớp.
“Ta đã hiểu, có phải giống ta hôn chàng, chàng hôn ta không?” Đây là hành động duy nhất nàng nghĩ ra được có liên quan đến “ăn”.
“Đương nhiên không chỉ có vậy.” Hắn buồn thán.
“Không chỉ vậy ư?” Phiến Ngôn nhướng hàng mày thanh tú. “Còn làm cái gì nữa?”
“Hôn môi, cởi sạch quần áo, ôm nhau quay cuồng lăn lộn, cũng gần như vậy.” Một lần nhận tội, đỡ phải bị nàng ép hỏi từng tí một.
Phiến Ngôn giật mình không ít, trừng lớn mắt nhìn hắn.
“Tại sao chàng muốn làm vậy với Xá Nguyệt?” Hai người cởi sạch quần áo ôm nhau cùng quay cuồng, nàng quả thực không thể tưởng tượng.
“Bởi vì……” Tiếng nói của hắn ngày càng trầm thấp. “Lúc đầu là mê luyến vẻ đẹp và mùi hương thơm ngát của nàng, sau đó mới phát hiện đã yêu con người nàng, nhất là vẻ lạnh lùng và sự kháng cự của nàng, trong mắt ta đều trở thành một loại hấp dẫn trí mạng, nàng là nữ nhân duy nhất làm ta chết mê chết mệt.”
“Vậy ta thì sao?” Nàng không khỏi “ăn dấm chua” với Xá Nguyệt. (ghen với Xá Nguyệt)
“Nàng chính là Xá Nguyệt mà!” Linh Lệ cười khổ, lúc này, khuôn mặt của nàng, vẻ mặt của nàng, không một điểm nào là không giống nàng.
“Nếu ta là Xá Nguyệt, vậy tại sao chàng không làm như vậy với ta?” Đêm trăng tròn đó rõ ràng hắn biến trở về hình người, nhưng cũng không cởi sạch quần áo rồi ôm nàng lăn lộn!
“Bởi vì trinh tiết của nữ tử còn quan trọng hơn tính mạng, cho nên ta không dám làm vậy với nàng.” Ngẫm lại mấy kiếp trước của Xá Nguyệt đều muốn tìm đến cái chết, hắn thật sự sợ hãi.
“Trinh tiết làm sao có thể quan trọng hơn tính mạng được? Nếu ta coi chàng quan trọng hơn trinh tiết, vậy chàng đã có thể quan trọng hơn tính mạng của ta đúng không? Huống chi, không phải chàng muốn lấy ta làm vợ sao? Ta là vợ của chàng, còn để ý đến chuyện trinh tiết làm gì?” Hai tay nàng ôm chặt hắn, khuôn mặt dán vào lưng hắn cọ xát.
Linh Lệ ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn nàng, không khỏi toát ra ánh mắt ảo não. Đêm trăng tròn sợ nàng phải chịu quá nhiều kích thích, cho nên đau khổ ẩn nhẫn không dám đụng vào nàng, sớm biết như thế, hắn tội gì phải nhẫn nại.
“Đợi đến đêm trăng tròn tháng tới còn lâu lắm á……” Nàng nhẹ nhàng thở dài.
Phiến Ngôn than nhẹ làm cho cả người Linh Lệ đều nóng lên.
“Nàng vẫn thích bộ dáng con người của ta?” Đương nhiên chính hắn cũng thích biến trở về hình người, chỉ là lòng hắn tham lam hy vọng nàng có thể yêu toàn bộ những gì thuộc về hắn.
“Nếu chàng có thể biến hóa tùy ý thì tốt.” Cứ như vậy, nàng có thể được hắn hôn môi bất cứ lúc nào, được hắn ôm vào ngực bất cứ lúc nào, hai người có thể muốn đi đâu thì đi.
Điều Linh Lệ lo lắng là, chẳng may Toàn Cơ nương nương phát hiện linh chi tím bị hắn đánh cắp, tức giận đuổi theo, hắn và Phiến Ngôn tuyệt đối trốn không thoát, Phiến Ngôn thật vất vả mới sống lại được mà rất có thể sẽ bị Toàn Cơ nương nương bắt đi.
“Nhất định phải nghĩ biện pháp phá bỏ mê chú giam cầm ta.” Rốt cuộc mê chú là cái gì? Phải phá bỏ như thế nào? Nương nương vốn không cho bất kỳ ám hiệu nào.
“Nương nương tức giận Xá Nguyệt phản bội bà, cho nên mê chú có thể liên quan tới nương nương không?” Phiến Ngôn đoán.
“Cũng có thể.” Hắn không có đầu mối.
“Linh Lệ, ta yêu chàng.” Nàng nhìn hắn, dịu dàng kiên định nói.
Thân mình hắn chấn động, kinh ngạc nhìn thẳng nàng.
Phiến Ngôn thấy trên người hắn không có chút biến hóa nào, thất vọng thở dài.
“Hóa ra mê chú không phải là câu này.”
“Chỉ là vì mê chú sao?” Hắn nghiêm túc nheo mắt. “Nếu không phải lời nói xuất phát từ đáy lòng, cho dù trùng hợp nói đúng mê chú có lẽ cũng vô dụng.”
“Đương nhiên là lời nói từ đáy lòng ta!” Nàng vung tay gõ hắn một cái.
Bỗng nhiên, một mùi khét xông vào mũi.
“A, cá nướng cháy rồi!” Phiến Ngôn nhảy lên tiến lại cứu con cá nướng. “Oa, nóng quá, nóng quá!” Không cẩn thận làm ngón tay bị bỏng, nàng lỡ tay làm cá rơi xuống đất.
“Đừng ăn, bẩn rồi.” Linh Lệ đau lòng thổi đầu ngón tay bị bỏng của nàng.
“Không nên không nên, đây là con cá chàng vất vả bắt về, bỏ đi thì thật tiếc.”, nàng nhặt cá lên, cẩn thận lột vẩy, nhẹ nhàng cắn một miếng thịt cá, chân mày nháy mắt sáng lên. “Hóa ra cá lại có thể ăn ngon như vậy, thật sự rất ngon!”
Linh Lệ nhìn nụ cười thỏa mãn của nàng, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lan tràn khắp lòng hắn.
Thác nước phát ra tiếng nước chảy ầm vang, ánh mặt trời chiếu rọi vào bọt nước văng khắp nơi trên hồ, nổi lên bảy sắc cầu vồng xinh đẹp.
“Là cầu vồng! Linh Lệ, lần đầu tiên ta nhìn thấy cầu vồng gần như vậy nha!”
Phiến Ngôn tắm rửa bên cạnh thác nước, nàng đứng ở chỗ nước nông, nước chỉ cao tới ngực, tóc đen như gấm, đầu vai trắng mịn lộ ra khỏi mặt nước, đẹp như thơ như họa.
Linh Lệ nằm trên tảng đá bên bờ, đưa mắt nhìn cô gái như ảo mộng dưới hồ nước, da thịt nàng trắng như tuyết, cái bớt trên ngực sau khi ăn linh chi tím lại càng rõ ràng hơn, nàng càng ngày càng giống Xá Nguyệt, trong thoáng chốc, hắn sẽ thật sự nghĩ rằng Xá Nguyệt đã sống lại.
“Linh Lệ, không phải chàng sợ nóng à? Mau xuống đây nghịch nước đi, nước hồ mát lắm nhé!” Nàng dùng hai tay hất nước về phía hắn, vui vẻ cười khanh khách.
Từ lúc nàng mới sinh ra đã rất thân mật với hắn, thế nên nàng không chút để ý cho hắn thấy thân thể trần truồng của mình, cả người không một mảnh vải che thân, vật duy nhất có trên người nàng là miếng ngọc bội hình hổ treo trên cổ, gần cái bớt hình đóa linh chi.
Linh Lệ vẫy vẫy đầu, bọt nước vẩy ra. Từ trước đến giờ hắn chẳng quan tâm đến lễ tiết gì, cũng không phải chính nhân quân tử, cảnh đẹp trước mắt quả thực đã khiêu chiến đến cực hạn khả năng nhẫn nại của hắn.
Mỗi đêm, hắn không cách nào bỏ qua mùi thơm mê người trên cơ thể nàng, cũng không thể làm như không thấy thân thể mềm mại trưởng thành của nàng, nàng không còn là tiểu Phiến Ngôn chưa phát dục, mỗi khi nàng rúc vào lòng hắn chìm vào giấc ngủ, lại trở thành sự tra tấn thống khổ đối với hắn.
Hắn biết Phiến Ngôn và mình đều mong ngóng đến đêm trăng tròn, nàng luôn lén tính toán ngày trên tường, nàng chờ mong nụ hôn của hắn, nhưng hắn không chỉ được hưởng qua có vậy, cái hắn chờ mong là cảm giác nóng bỏng khi hợp thành một thể với nàng, cảm giác ngọt ngào hạnh phúc đó hắn không quên được.
“Linh Lệ, cùng xuống nghịch nước đi!” Nàng ngọt ngào cười duyên.
“Nàng tắm lâu rồi, mặt trời cũng sắp xuống núi, cứ ngâm mình trong nước như vậy, khí lạnh sẽ xâm nhập vào cơ thể, cơ thể nàng không chịu nổi đâu.” Hắn không nhịn được nhắc nhở.
Phiến Ngôn ngửa đầu, thấy ánh tịch dương vàng rực rỡ, vô cùng xán lạn, chậm rãi chìm xuống lưng núi, đêm tối lại sắp tới.
“Ta không thấy lạnh chút nào, bây giờ thân thể của ta quả thực là trăm bệnh không xâm nhập!”
Nàng đứng thẳng trong hồ nước, mặt nước trong suốt như thủy tinh soi bóng dung nhan tuyệt đẹp của nàng, nàng kinh ngạc nhìn ảnh ngược trong nước, cũng không biết bộ dạng mình xinh đẹp như vậy, không nhịn được nhìn đến thất thần.
“Phiến Ngôn?” Linh Lệ thấy nàng ngơ ngác đứng bất động, lên tiếng gọi.
“Đây là ta sao?” Nàng nhìn dung nhan trên mặt nước, một lúc lâu vẫn không nháy mắt.
“Đương nhiên là nàng.” Hắn không tính nói cho nàng, bộ dạng thật của nàng vốn không thanh lệ tuyệt mỹ như vậy, mà là sau khi ăn linh chi tím mới có chuyển biến lớn. Hắn cũng không hiểu, vì sao sau khi Phiến Ngôn ăn linh chi tím lại đột nhiên có dung mạo giống Xá Nguyệt.
“Rất lâu rồi ta không soi gương, gần như đã quên mình trông như thế nào.” Nàng sờ soạng mặt mình, có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Linh Lệ chậm rãi đứng lên, vọt người nhảy vào hồ nước, làm bọt nước bắn cao tung tóe.
Phiến Ngôn ngạc nhiên xoay người, thấy hắn tiến rất sâu xuống hồ, nàng biết hắn không sợ nước, lại rất thích nghịch nước, nhưng chưa từng thấy hắn lặn sâu như vậy.
“Linh Lệ!” Nàng nhìn xuyên qua hồ nước xanh thẫm, nhìn xuống mặt nước tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Một vòng gợn sóng rung động mở ra, mái tóc đen nhánh lướt trên mặt nước.
Phiến Ngôn giật mình, bỗng nhiên thấy Linh Lệ biến về hình người nổi lên mặt nước, đột nhiên cắn đôi môi mềm mại đỏ mọng của nàng, tham lam mút cánh môi của nàng.
“Không phải ngày mai mới là ngày trăng tròn sao?” Nàng kinh ngạc mừng rỡ nói, chợt ôm lấy thân thể trần trụi của hắn, môi lưỡi cùng hắn lưu luyến ngọt ngào.
“Nàng tính nhầm rồi.” Hắn nồng nhiệt nhấm nháp hơi thở thơm mát trong miệng nàng, hai tay ôm chặt vòng eo mảnh mai của nàng, ép sát thân thể trắng mịn, nhu hòa của nàng vào người mình, khát vọng kết hợp chặt chẽ từng tấc da thịt với nàng.
Trăng sáng xuyên thấu rèm đêm, ánh lửa rực rỡ trong hang chiếu sáng bóng đêm dày đặc.
Ánh lửa chiếu rọi hai thân hình trần trụi, giống như trong trời đất không còn tồn tại cái gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dây dưa với nhau.
Suốt một đêm, Phiến Ngôn nhiều lần bị nhu cầu của Linh Lệ làm tỉnh giấc, hắn nhiều lần hôn lên da thịt nhẵn nhụi của nàng, chiếm lấy từng nơi bí mật của nàng, hắn nhiều lần cắn nuốt nàng như mưa rền gió dữ, nhiều lần thỏa thích dâng trào ở sâu trong thân thể nàng.
Phiến Ngôn gần như không có cơ hội dừng lại thở dốc, nàng cảm nhận được Linh Lệ đang vội vàng muốn nàng nhớ kỹ cảm giác hai người thân mật, kết hợp chặt chẽ trong dục vọng, giống như muốn bù lại trí nhớ bị nàng quên đi, lại giống như muốn bổ khuyết cái gì đó.
“Đừng nóng vội, ta mãi mãi là vợ của chàng, chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Nàng khẽ vuốt tấm lưng đầm đìa mồ hôi của hắn, dịu dàng như đang trấn an một con mãnh thú cuồng dã.
“Cả đời của nàng…… cũng không dài.” Hắn thì thào nói nhỏ, trán để ở khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của nàng, vẫn luyến tiếc rời khỏi thân thể nàng.
“Linh Lệ, kiếp sau ta còn muốn làm vợ của chàng, chàng nhất định phải đến tìm ta.” Nàng ôm chặt hắn, lệ tràn ra hốc mắt.
“Ta đương nhiên sẽ tìm nàng…… ta nhất định sẽ tìm nàng……” Hắn hôn lên nước mắt của nàng.
Mặt trời mọc lên, mặt trăng lặn xuống.
Trên tấm thảm xộc xệch có hai người đang ôm chặt lấy nhau chìm trong giấc ngủ, kích tình ân ái một đêm, chỉ sợ phải ngủ tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy được.
Hai người yêu nhau đang ngủ say còn không biết, mê chú đã bị phá. Phiến Ngôn vẫn rúc vào khuỷu tay của Linh Lệ nặng nề ngủ say, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Ngoài hang, ánh mặt trời mỏng manh đang từ từ xuyên vào.
Đây là khoảnh khắc thiên địa sơ khai của hai người.
Rốt cuộc mê chú đã được phá như thế nào?
Linh Lệ và Phiến Ngôn không ngừng hồi tưởng lại những lời thoại của họ trong đêm đó, nhưng vẫn không xác định được rốt cuộc là câu nói nào đã phá được mê chú?
Nhưng, mê chú được phá chính là được phá, Linh Lệ không còn biến về thân hổ nữa, pháp lực của hắn cũng không biến mất nữa, niềm vui này đến quá bất ngờ, quả thực làm cho Linh Lệ hưng phấn gần như điên cuồng.
Cuối cùng hắn và Phiến Ngôn không phải trốn tránh ở nơi rừng sâu hang núi tránh xa đám người nữa, cuối cùng hắn cũng có thể mang nàng đi dạo chơi khắp thế gian.
Vài năm sau đó, ngày nào Phiến Ngôn cũng ngập tràn trong vui vẻ và hạnh phúc, Linh Lệ mang nàng đi khắp ngũ hồ tứ vũ, tam sơn ngũ nhạc (ý là đi khắp nơi), mang nàng đi thưởng thức mỹ thực khắp thiên hạ, ngắm nhìn phồn hoa chốn nhân gian.
Sau khi ăn linh chi tím, thân thể của nàng khỏe mạnh không thể khỏe mạnh hơn, một chút đau ốm cũng không có, mà Linh Lệ cũng không biến thành hổ nữa, luôn dùng pháp thuật mang nàng đi đến những nơi nàng muốn đến. Thường nghe mọi người nói “Thần tiên quyến lữ”, nàng cảm thấy mình và Linh Lệ đã trở thành thần tiên quyến lữ.
Hôm nay, họ đi vào một thành trấn rất náo nhiệt, cảnh tượng trên đường phố rất phồn hoa, thỉnh thoảng lại thấy những người Hồ mũi cao mắt sâu, có khi còn nghe thấy tiếng lục lạc leng keng trên cổ lạc đà, tiếng nhạc cổ du dương.
(Người Hồ: dùng để gọi người dân tộc ở phương Bắc hoặc Tây Vực của Trung Quốc cổ đại.)
“Linh Lệ, chỗ này thật thú vị.” Phiến Ngôn cảm thấy mới lạ, thích thú, hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Càng đi về phía Tây, sẽ thấy người ở nơi đó có bộ dáng hoàn toàn khác người Trung Nguyên.” Linh Lệ nhẹ nhàng cười nói.
“Về sau khi có người hỏi màu tóc và màu mắt của chàng, chàng hãy nói chàng không phải người Trung Nguyên, nói chàng là người Hồ là được.” Nàng cười kéo tay hắn.
“Ai hỏi chứ? Cho dù hỏi ta cũng không để ý.” Ngoài nàng ra, nhân loại không có người nào xứng nói chuyện với hắn.
“Nhưng cha mẹ ta sẽ hỏi đó!” Phiến Ngôn hơi hơi nhíu mày. Rời nhà đã nhiều năm, nàng luôn lơ đãng nhớ tới cha mẹ, không biết bây giờ họ có mạnh khỏe không?
“Nàng muốn gặp họ?” Nàng không cần nói, hắn cũng có thể đoán được lòng nàng.
“Ta vốn hy vọng nếu có thể sinh một đứa con, rồi chúng ta sẽ mang con về thành Trúc Châu thăm cha mẹ, nể tình đứa bé, còn cả bộ dáng bây giờ của chàng, ta nghĩ cha mẹ sẽ không phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau.” Dù sao nàng cũng được cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng, nhiều năm không gặp đương nhiên rất nhớ họ.
“Nàng muốn gặp họ, ta liền đưa nàng về gặp họ, còn chuyện họ có phản đối hay không là việc của họ, ai để ý đến họ chứ!” Chỉ là cha mẹ một kiếp của Phiến Ngôn mà thôi, hắn sẽ không coi trọng lời nói của họ.
Phiến Ngôn trừng mắt liếc hắn một cái.
“Cha mẹ sinh ra ta nuôi nấng ta, ta không để ý tới sự phản đối của họ mà dám đi theo chàng, đã là chuyện rất bất hiếu rồi, nếu có thể mang một người con rể làm cho cha mẹ tự hào trở về, thì cũng coi như đã báo đáp được công ơn nuôi dưỡng của họ!”
“Bây giờ, ta muốn cho họ cảm thấy tự hào thực sự rất dễ dàng, nàng muốn báo đáp ơn nuôi dưỡng của họ, ta chỉ cần phối hợp là được rồi.” Cái gọi là tự hào của nhân loại thật ra cũng chẳng là gì, vàng bạc, phú quý, vinh hoa, mấy thứ đó cũng đủ làm họ tự hào.
Một đôi vợ chồng dắt một đứa bé đi lướt qua họ, Phiến Ngôn kinh ngạc nhìn cảnh ấm áp hạnh phúc ấy, nhẹ nhàng thở dài.
“Linh Lệ, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, tại sao ta vẫn không mang thai?” Nàng cảm thấy rất lạ, tại sao những người khác sống bên nhau là sẽ có con, mà nàng lại không sinh con được?
“Không biết, ta đã cố gắng rồi.” Chuyện sinh con đó thật ra hắn vẫn chưa nghĩ tới.
“Có cần tìm đại phu bắt mạch không? Vì sao ta không thể mang thai?” Nàng thực lo âu, nàng vẫn muốn có một đứa con của nàng và Linh Lệ.
“Nàng đã ăn linh chi tím rồi, còn cần tìm tên đại phu nào nữa để bắt mạch?” Linh Lệ lắc đầu thở dài.
“Chẳng may ta vẫn không sinh con được thì sao?” Nàng càng lúc càng cảm thấy khả năng đó rất lớn.
“Vậy chẳng phải vừa hay à? Không ai có thể quấy rầy hai người chúng ta.” Hắn không hề gì nhún nhún vai.
Phiến Ngôn vẫn có chút đăm chiêu, lo lắng.
“Đừng nghĩ mấy chuyện nhàm chán đó nữa.” Hắn không thích nhìn nàng cau mày.
“Sinh con không phải chuyện nhàm chán!” Phiến Ngôn nũng nịu kháng nghị.
Linh Lệ cười xấu xa một tiếng. “Ta cực thích quá trình chế tạo em bé.”
“Chàng thật là xấu!” Phiến Ngôn bị hắn trêu chọc nở nụ cười.
“Không phải nàng muốn gặp cha mẹ nàng à? Bây giờ chúng ta sẽ đi.” Hắn thích nhìn nàng cười, hắn có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng cười một cái.
Ánh mắt Phiến Ngôn sáng ngời, nở nụ cười xán lạn.
“Trước hết chúng ta nghĩ xem để cha mẹ giới thiệu về con rể như thế nào với người trong thành Trúc Châu.” Nàng đã rất quen dựa vào ngực hắn.
“Thì nói ta là quốc vương của một nước tên là La Chúng quốc xa xôi.” Hắn thuận miệng nói.
“Như vậy quá khoa trương!” Phiến Ngôn sửng sốt trợn mắt.
“Một chút cũng không. Thuận tiện mang mấy rương vàng bạc châu báu về cho cha mẹ nàng, ta cam đoan, họ nhất định sẽ tự hào chết đi được!” Hắn hé môi, lộ ra hàm răng hổ trắng bóng.
Phiến Ngôn bán tín bán nghi nhìn hắn, bên môi bất đắc dĩ nở nụ cười yếu ớt.
Nàng vừa mới ăn xong một miếng linh chi cuối cùng, bụng vẫn cảm thấy hơi đói, vì thế đứng dậy đi vào hang, lấy ra một miếng bánh từ túi đồ, cắn mạnh một miếng.
Bánh này được Linh Lệ mang theo vào đêm rời khỏi nhà nàng, hắn sợ nàng đi theo hắn sẽ phải ăn đói mặc rách, nên đã trộm rất nhiều quần áo và lương thực trong thành Trúc Châu.
Họ đến khe sâu này đã nhiều ngày, bốn phía im ắng, không có tiếng người, chỉ nghe thấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy, may là từ nhỏ đến lớn Phiến Ngôn suốt ngày ốm bệnh chỉ sống trong cửa nhà, đã quen yên tĩnh, nên nàng còn thích vẻ thanh tịnh ở khe sâu này.
Tuy nơi này không có giường lớn mềm mại, cũng không có đồ ăn nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt, nhưng nàng chỉ cần có Linh Lệ làm bạn là đủ, nơi này là chốn bồng lai tiên cảnh của nàng và Linh Lệ, thế nên nàng cũng không cảm thấy vất vả, lại càng không cảm thấy buồn tẻ, lúc này trong tay đang cầm miếng bánh cứng cắn dở, mà nàng lại thật sự rất vui vẻ.
Sườn núi ở phương xa hiện lên một bóng dáng sặc sỡ, nàng biết là Linh Lệ, lập tức nhảy người lên, dùng sức vẫy hai tay, lớn tiếng gọi. “Linh Lệ –”
Bốn phía quanh khe núi lập tức hưởng ứng nàng, từng tiếng được truyền đi.
Linh Lệ luôn đi tìm chút trái cây và những món ăn thôn quê về cho nàng, nàng biết hắn cũng phải đi ăn no cho mình, tuy nàng không biết hắn đi săn như thế nào, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để nàng trông thấy bộ dáng hắn khi săn, lúc nào cũng là hắn ngồi một bên nhìn nàng ăn.
Linh Lệ chạy về từ một đường núi dốc, cả người ướt sũng, trong miệng còn ngậm một con cá hoa vàng lớn.
“Chàng bắt cá!” Phiến Ngôn giật mình kêu.
“Lần đầu tiên ta bắt cá, không ngờ bắt cá lại khó như vậy.” Hắn để con cá xuống, xoay người cắn cành khô tới. “Nàng nhóm lửa đi, nướng cá lên rồi ăn.”
“Quá tuyệt vời, hôm nay có cá ăn!” Phiến Ngôn vui vẻ gật gật đầu, lập tức lấy đá đánh lửa, châm cỏ khô, nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng đã học được cách nhóm lửa, hơn nữa còn rất quen thuộc.
“Nếu ta là nam nhân bình thường, nhất định sẽ nuôi nàng trắng trẻo mập mạp.” Linh Lệ cảm thấy rất có lỗi vì không thể cho nàng một cuộc sống bình thường.
“Chàng chưa từng nghe lòng thoải mái vui vẻ có thể dễ béo lên sao? Lòng ta rất thoải mái, rất nhanh sẽ béo lên thôi.” Nàng luống cuống tay chân đối phó với con cá kia, thật vất vả mới xuyên được nó vào giá gỗ để nướng.
“Tốt nhất là nhanh mập lên, bằng không bây giờ trông nàng chỉ nhiều hơn một tí thịt so với mảnh gỗ thôi.” Hắn vừa rũ bọt nước trên người, vừa nói đùa.
“Chàng thật sự cảm thấy ta chỉ hơn mảnh gỗ một chút thôi sao?” Phiến Ngôn hồ nghi sờ sờ khắp nơi trên người mình.
“Mỗi lần nàng chuyển thế đều gầy yếu như vậy, thân hình của Xá Nguyệt mượt mà hơn.” Hắn đi tới nằm úp xuống trước đống lửa.
Phiến Ngôn yên lặng xoay xiên cá, đôi mắt đen nhánh liếc về phía hắn.
“Làm sao vậy?” Linh Lệ tiếp được tầm mắt của nàng.
“Chàng…… trước đây chàng với Xá Nguyệt……” Nàng cố gắng cân nhắc câu chữ. “Chàng rốt cuộc đã làm gì với Xá Nguyệt? Mà khiến cho nàng hận chàng như thế?”
Linh Lệ liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:“Không phải ta đã nói, ta chiếm lấy thân thể của nàng sao?”
“Cho nên ta mới không rõ, mấy ngày nay ta suy nghĩ thật nhiều, rốt cuộc chiếm lấy thân thể có nghĩa là gì? Vì sao bởi vậy mà hận chàng?” Nàng dựa vào người hắn, kéo ống tay áo lau bộ lông của hắn.
“Xá Nguyệt là tiên tử tu hành, phải có thân thể trong sạch.” Hắn chần chừ trong chốc lát, mới tiếp tục nói:“Mà ta phá thân thể của nàng, cho nên hại nàng phạm phải đại giới, nàng mới bởi vậy mà hận ta.”
Phiến Ngôn vẫn chưa hiểu rõ thế nào là “phá thân thể của nàng”.
“Ta nhớ chàng nói chàng vốn muốn ăn nàng đúng không? Nhưng sau đó không phải đã đổi ý không ăn nữa? Vì sao không ăn nàng, mà nàng lại hận chàng, không cảm kích chàng?” Đây là nghi hoặc quấy nhiễu nàng mấy ngày nay, nàng không nhịn được muốn tìm tòi đến tột cùng.
Linh Lệ thở dài. “Ý của hai loại “ăn” này cũng không giống nhau.”
“Không giống ở chỗ nào?” Nàng không hiểu chớp chớp đôi mắt to.
Linh Lệ bị ánh mắt và vẻ mặt đơn thuần tựa như Xá Nguyệt của nàng nhìn chăm chú làm cả người không được tự nhiên, muốn hắn thẳng thắn thành khẩn nói ra chuyện xấu hổ hắn đã từng làm quả thật là vô cùng khó, hắn quyết định quay mặt sang một bên, không trả lời nàng.
“Vì sao không để ý tới ta? Ta cũng là Xá Nguyệt mà, chẳng qua bây giờ không nhớ nổi chuyện trước đây thôi, ta có quyền lợi được biết, chàng nhanh nói cho ta biết đi!” Nàng không vui nhíu mày.
Linh Lệ hít thở sâu, chậm rãi phun ra một câu.
“Ta chỉ làm chuyện giữa nam và nữ với nàng mà thôi.”
Phiến Ngôn càng thêm tò mò, hai tròng mắt nhìn hắn không chớp.
“Ta đã hiểu, có phải giống ta hôn chàng, chàng hôn ta không?” Đây là hành động duy nhất nàng nghĩ ra được có liên quan đến “ăn”.
“Đương nhiên không chỉ có vậy.” Hắn buồn thán.
“Không chỉ vậy ư?” Phiến Ngôn nhướng hàng mày thanh tú. “Còn làm cái gì nữa?”
“Hôn môi, cởi sạch quần áo, ôm nhau quay cuồng lăn lộn, cũng gần như vậy.” Một lần nhận tội, đỡ phải bị nàng ép hỏi từng tí một.
Phiến Ngôn giật mình không ít, trừng lớn mắt nhìn hắn.
“Tại sao chàng muốn làm vậy với Xá Nguyệt?” Hai người cởi sạch quần áo ôm nhau cùng quay cuồng, nàng quả thực không thể tưởng tượng.
“Bởi vì……” Tiếng nói của hắn ngày càng trầm thấp. “Lúc đầu là mê luyến vẻ đẹp và mùi hương thơm ngát của nàng, sau đó mới phát hiện đã yêu con người nàng, nhất là vẻ lạnh lùng và sự kháng cự của nàng, trong mắt ta đều trở thành một loại hấp dẫn trí mạng, nàng là nữ nhân duy nhất làm ta chết mê chết mệt.”
“Vậy ta thì sao?” Nàng không khỏi “ăn dấm chua” với Xá Nguyệt. (ghen với Xá Nguyệt)
“Nàng chính là Xá Nguyệt mà!” Linh Lệ cười khổ, lúc này, khuôn mặt của nàng, vẻ mặt của nàng, không một điểm nào là không giống nàng.
“Nếu ta là Xá Nguyệt, vậy tại sao chàng không làm như vậy với ta?” Đêm trăng tròn đó rõ ràng hắn biến trở về hình người, nhưng cũng không cởi sạch quần áo rồi ôm nàng lăn lộn!
“Bởi vì trinh tiết của nữ tử còn quan trọng hơn tính mạng, cho nên ta không dám làm vậy với nàng.” Ngẫm lại mấy kiếp trước của Xá Nguyệt đều muốn tìm đến cái chết, hắn thật sự sợ hãi.
“Trinh tiết làm sao có thể quan trọng hơn tính mạng được? Nếu ta coi chàng quan trọng hơn trinh tiết, vậy chàng đã có thể quan trọng hơn tính mạng của ta đúng không? Huống chi, không phải chàng muốn lấy ta làm vợ sao? Ta là vợ của chàng, còn để ý đến chuyện trinh tiết làm gì?” Hai tay nàng ôm chặt hắn, khuôn mặt dán vào lưng hắn cọ xát.
Linh Lệ ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn nàng, không khỏi toát ra ánh mắt ảo não. Đêm trăng tròn sợ nàng phải chịu quá nhiều kích thích, cho nên đau khổ ẩn nhẫn không dám đụng vào nàng, sớm biết như thế, hắn tội gì phải nhẫn nại.
“Đợi đến đêm trăng tròn tháng tới còn lâu lắm á……” Nàng nhẹ nhàng thở dài.
Phiến Ngôn than nhẹ làm cho cả người Linh Lệ đều nóng lên.
“Nàng vẫn thích bộ dáng con người của ta?” Đương nhiên chính hắn cũng thích biến trở về hình người, chỉ là lòng hắn tham lam hy vọng nàng có thể yêu toàn bộ những gì thuộc về hắn.
“Nếu chàng có thể biến hóa tùy ý thì tốt.” Cứ như vậy, nàng có thể được hắn hôn môi bất cứ lúc nào, được hắn ôm vào ngực bất cứ lúc nào, hai người có thể muốn đi đâu thì đi.
Điều Linh Lệ lo lắng là, chẳng may Toàn Cơ nương nương phát hiện linh chi tím bị hắn đánh cắp, tức giận đuổi theo, hắn và Phiến Ngôn tuyệt đối trốn không thoát, Phiến Ngôn thật vất vả mới sống lại được mà rất có thể sẽ bị Toàn Cơ nương nương bắt đi.
“Nhất định phải nghĩ biện pháp phá bỏ mê chú giam cầm ta.” Rốt cuộc mê chú là cái gì? Phải phá bỏ như thế nào? Nương nương vốn không cho bất kỳ ám hiệu nào.
“Nương nương tức giận Xá Nguyệt phản bội bà, cho nên mê chú có thể liên quan tới nương nương không?” Phiến Ngôn đoán.
“Cũng có thể.” Hắn không có đầu mối.
“Linh Lệ, ta yêu chàng.” Nàng nhìn hắn, dịu dàng kiên định nói.
Thân mình hắn chấn động, kinh ngạc nhìn thẳng nàng.
Phiến Ngôn thấy trên người hắn không có chút biến hóa nào, thất vọng thở dài.
“Hóa ra mê chú không phải là câu này.”
“Chỉ là vì mê chú sao?” Hắn nghiêm túc nheo mắt. “Nếu không phải lời nói xuất phát từ đáy lòng, cho dù trùng hợp nói đúng mê chú có lẽ cũng vô dụng.”
“Đương nhiên là lời nói từ đáy lòng ta!” Nàng vung tay gõ hắn một cái.
Bỗng nhiên, một mùi khét xông vào mũi.
“A, cá nướng cháy rồi!” Phiến Ngôn nhảy lên tiến lại cứu con cá nướng. “Oa, nóng quá, nóng quá!” Không cẩn thận làm ngón tay bị bỏng, nàng lỡ tay làm cá rơi xuống đất.
“Đừng ăn, bẩn rồi.” Linh Lệ đau lòng thổi đầu ngón tay bị bỏng của nàng.
“Không nên không nên, đây là con cá chàng vất vả bắt về, bỏ đi thì thật tiếc.”, nàng nhặt cá lên, cẩn thận lột vẩy, nhẹ nhàng cắn một miếng thịt cá, chân mày nháy mắt sáng lên. “Hóa ra cá lại có thể ăn ngon như vậy, thật sự rất ngon!”
Linh Lệ nhìn nụ cười thỏa mãn của nàng, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lan tràn khắp lòng hắn.
Thác nước phát ra tiếng nước chảy ầm vang, ánh mặt trời chiếu rọi vào bọt nước văng khắp nơi trên hồ, nổi lên bảy sắc cầu vồng xinh đẹp.
“Là cầu vồng! Linh Lệ, lần đầu tiên ta nhìn thấy cầu vồng gần như vậy nha!”
Phiến Ngôn tắm rửa bên cạnh thác nước, nàng đứng ở chỗ nước nông, nước chỉ cao tới ngực, tóc đen như gấm, đầu vai trắng mịn lộ ra khỏi mặt nước, đẹp như thơ như họa.
Linh Lệ nằm trên tảng đá bên bờ, đưa mắt nhìn cô gái như ảo mộng dưới hồ nước, da thịt nàng trắng như tuyết, cái bớt trên ngực sau khi ăn linh chi tím lại càng rõ ràng hơn, nàng càng ngày càng giống Xá Nguyệt, trong thoáng chốc, hắn sẽ thật sự nghĩ rằng Xá Nguyệt đã sống lại.
“Linh Lệ, không phải chàng sợ nóng à? Mau xuống đây nghịch nước đi, nước hồ mát lắm nhé!” Nàng dùng hai tay hất nước về phía hắn, vui vẻ cười khanh khách.
Từ lúc nàng mới sinh ra đã rất thân mật với hắn, thế nên nàng không chút để ý cho hắn thấy thân thể trần truồng của mình, cả người không một mảnh vải che thân, vật duy nhất có trên người nàng là miếng ngọc bội hình hổ treo trên cổ, gần cái bớt hình đóa linh chi.
Linh Lệ vẫy vẫy đầu, bọt nước vẩy ra. Từ trước đến giờ hắn chẳng quan tâm đến lễ tiết gì, cũng không phải chính nhân quân tử, cảnh đẹp trước mắt quả thực đã khiêu chiến đến cực hạn khả năng nhẫn nại của hắn.
Mỗi đêm, hắn không cách nào bỏ qua mùi thơm mê người trên cơ thể nàng, cũng không thể làm như không thấy thân thể mềm mại trưởng thành của nàng, nàng không còn là tiểu Phiến Ngôn chưa phát dục, mỗi khi nàng rúc vào lòng hắn chìm vào giấc ngủ, lại trở thành sự tra tấn thống khổ đối với hắn.
Hắn biết Phiến Ngôn và mình đều mong ngóng đến đêm trăng tròn, nàng luôn lén tính toán ngày trên tường, nàng chờ mong nụ hôn của hắn, nhưng hắn không chỉ được hưởng qua có vậy, cái hắn chờ mong là cảm giác nóng bỏng khi hợp thành một thể với nàng, cảm giác ngọt ngào hạnh phúc đó hắn không quên được.
“Linh Lệ, cùng xuống nghịch nước đi!” Nàng ngọt ngào cười duyên.
“Nàng tắm lâu rồi, mặt trời cũng sắp xuống núi, cứ ngâm mình trong nước như vậy, khí lạnh sẽ xâm nhập vào cơ thể, cơ thể nàng không chịu nổi đâu.” Hắn không nhịn được nhắc nhở.
Phiến Ngôn ngửa đầu, thấy ánh tịch dương vàng rực rỡ, vô cùng xán lạn, chậm rãi chìm xuống lưng núi, đêm tối lại sắp tới.
“Ta không thấy lạnh chút nào, bây giờ thân thể của ta quả thực là trăm bệnh không xâm nhập!”
Nàng đứng thẳng trong hồ nước, mặt nước trong suốt như thủy tinh soi bóng dung nhan tuyệt đẹp của nàng, nàng kinh ngạc nhìn ảnh ngược trong nước, cũng không biết bộ dạng mình xinh đẹp như vậy, không nhịn được nhìn đến thất thần.
“Phiến Ngôn?” Linh Lệ thấy nàng ngơ ngác đứng bất động, lên tiếng gọi.
“Đây là ta sao?” Nàng nhìn dung nhan trên mặt nước, một lúc lâu vẫn không nháy mắt.
“Đương nhiên là nàng.” Hắn không tính nói cho nàng, bộ dạng thật của nàng vốn không thanh lệ tuyệt mỹ như vậy, mà là sau khi ăn linh chi tím mới có chuyển biến lớn. Hắn cũng không hiểu, vì sao sau khi Phiến Ngôn ăn linh chi tím lại đột nhiên có dung mạo giống Xá Nguyệt.
“Rất lâu rồi ta không soi gương, gần như đã quên mình trông như thế nào.” Nàng sờ soạng mặt mình, có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Linh Lệ chậm rãi đứng lên, vọt người nhảy vào hồ nước, làm bọt nước bắn cao tung tóe.
Phiến Ngôn ngạc nhiên xoay người, thấy hắn tiến rất sâu xuống hồ, nàng biết hắn không sợ nước, lại rất thích nghịch nước, nhưng chưa từng thấy hắn lặn sâu như vậy.
“Linh Lệ!” Nàng nhìn xuyên qua hồ nước xanh thẫm, nhìn xuống mặt nước tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Một vòng gợn sóng rung động mở ra, mái tóc đen nhánh lướt trên mặt nước.
Phiến Ngôn giật mình, bỗng nhiên thấy Linh Lệ biến về hình người nổi lên mặt nước, đột nhiên cắn đôi môi mềm mại đỏ mọng của nàng, tham lam mút cánh môi của nàng.
“Không phải ngày mai mới là ngày trăng tròn sao?” Nàng kinh ngạc mừng rỡ nói, chợt ôm lấy thân thể trần trụi của hắn, môi lưỡi cùng hắn lưu luyến ngọt ngào.
“Nàng tính nhầm rồi.” Hắn nồng nhiệt nhấm nháp hơi thở thơm mát trong miệng nàng, hai tay ôm chặt vòng eo mảnh mai của nàng, ép sát thân thể trắng mịn, nhu hòa của nàng vào người mình, khát vọng kết hợp chặt chẽ từng tấc da thịt với nàng.
Trăng sáng xuyên thấu rèm đêm, ánh lửa rực rỡ trong hang chiếu sáng bóng đêm dày đặc.
Ánh lửa chiếu rọi hai thân hình trần trụi, giống như trong trời đất không còn tồn tại cái gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dây dưa với nhau.
Suốt một đêm, Phiến Ngôn nhiều lần bị nhu cầu của Linh Lệ làm tỉnh giấc, hắn nhiều lần hôn lên da thịt nhẵn nhụi của nàng, chiếm lấy từng nơi bí mật của nàng, hắn nhiều lần cắn nuốt nàng như mưa rền gió dữ, nhiều lần thỏa thích dâng trào ở sâu trong thân thể nàng.
Phiến Ngôn gần như không có cơ hội dừng lại thở dốc, nàng cảm nhận được Linh Lệ đang vội vàng muốn nàng nhớ kỹ cảm giác hai người thân mật, kết hợp chặt chẽ trong dục vọng, giống như muốn bù lại trí nhớ bị nàng quên đi, lại giống như muốn bổ khuyết cái gì đó.
“Đừng nóng vội, ta mãi mãi là vợ của chàng, chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Nàng khẽ vuốt tấm lưng đầm đìa mồ hôi của hắn, dịu dàng như đang trấn an một con mãnh thú cuồng dã.
“Cả đời của nàng…… cũng không dài.” Hắn thì thào nói nhỏ, trán để ở khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của nàng, vẫn luyến tiếc rời khỏi thân thể nàng.
“Linh Lệ, kiếp sau ta còn muốn làm vợ của chàng, chàng nhất định phải đến tìm ta.” Nàng ôm chặt hắn, lệ tràn ra hốc mắt.
“Ta đương nhiên sẽ tìm nàng…… ta nhất định sẽ tìm nàng……” Hắn hôn lên nước mắt của nàng.
Mặt trời mọc lên, mặt trăng lặn xuống.
Trên tấm thảm xộc xệch có hai người đang ôm chặt lấy nhau chìm trong giấc ngủ, kích tình ân ái một đêm, chỉ sợ phải ngủ tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy được.
Hai người yêu nhau đang ngủ say còn không biết, mê chú đã bị phá. Phiến Ngôn vẫn rúc vào khuỷu tay của Linh Lệ nặng nề ngủ say, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Ngoài hang, ánh mặt trời mỏng manh đang từ từ xuyên vào.
Đây là khoảnh khắc thiên địa sơ khai của hai người.
Rốt cuộc mê chú đã được phá như thế nào?
Linh Lệ và Phiến Ngôn không ngừng hồi tưởng lại những lời thoại của họ trong đêm đó, nhưng vẫn không xác định được rốt cuộc là câu nói nào đã phá được mê chú?
Nhưng, mê chú được phá chính là được phá, Linh Lệ không còn biến về thân hổ nữa, pháp lực của hắn cũng không biến mất nữa, niềm vui này đến quá bất ngờ, quả thực làm cho Linh Lệ hưng phấn gần như điên cuồng.
Cuối cùng hắn và Phiến Ngôn không phải trốn tránh ở nơi rừng sâu hang núi tránh xa đám người nữa, cuối cùng hắn cũng có thể mang nàng đi dạo chơi khắp thế gian.
Vài năm sau đó, ngày nào Phiến Ngôn cũng ngập tràn trong vui vẻ và hạnh phúc, Linh Lệ mang nàng đi khắp ngũ hồ tứ vũ, tam sơn ngũ nhạc (ý là đi khắp nơi), mang nàng đi thưởng thức mỹ thực khắp thiên hạ, ngắm nhìn phồn hoa chốn nhân gian.
Sau khi ăn linh chi tím, thân thể của nàng khỏe mạnh không thể khỏe mạnh hơn, một chút đau ốm cũng không có, mà Linh Lệ cũng không biến thành hổ nữa, luôn dùng pháp thuật mang nàng đi đến những nơi nàng muốn đến. Thường nghe mọi người nói “Thần tiên quyến lữ”, nàng cảm thấy mình và Linh Lệ đã trở thành thần tiên quyến lữ.
Hôm nay, họ đi vào một thành trấn rất náo nhiệt, cảnh tượng trên đường phố rất phồn hoa, thỉnh thoảng lại thấy những người Hồ mũi cao mắt sâu, có khi còn nghe thấy tiếng lục lạc leng keng trên cổ lạc đà, tiếng nhạc cổ du dương.
(Người Hồ: dùng để gọi người dân tộc ở phương Bắc hoặc Tây Vực của Trung Quốc cổ đại.)
“Linh Lệ, chỗ này thật thú vị.” Phiến Ngôn cảm thấy mới lạ, thích thú, hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Càng đi về phía Tây, sẽ thấy người ở nơi đó có bộ dáng hoàn toàn khác người Trung Nguyên.” Linh Lệ nhẹ nhàng cười nói.
“Về sau khi có người hỏi màu tóc và màu mắt của chàng, chàng hãy nói chàng không phải người Trung Nguyên, nói chàng là người Hồ là được.” Nàng cười kéo tay hắn.
“Ai hỏi chứ? Cho dù hỏi ta cũng không để ý.” Ngoài nàng ra, nhân loại không có người nào xứng nói chuyện với hắn.
“Nhưng cha mẹ ta sẽ hỏi đó!” Phiến Ngôn hơi hơi nhíu mày. Rời nhà đã nhiều năm, nàng luôn lơ đãng nhớ tới cha mẹ, không biết bây giờ họ có mạnh khỏe không?
“Nàng muốn gặp họ?” Nàng không cần nói, hắn cũng có thể đoán được lòng nàng.
“Ta vốn hy vọng nếu có thể sinh một đứa con, rồi chúng ta sẽ mang con về thành Trúc Châu thăm cha mẹ, nể tình đứa bé, còn cả bộ dáng bây giờ của chàng, ta nghĩ cha mẹ sẽ không phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau.” Dù sao nàng cũng được cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng, nhiều năm không gặp đương nhiên rất nhớ họ.
“Nàng muốn gặp họ, ta liền đưa nàng về gặp họ, còn chuyện họ có phản đối hay không là việc của họ, ai để ý đến họ chứ!” Chỉ là cha mẹ một kiếp của Phiến Ngôn mà thôi, hắn sẽ không coi trọng lời nói của họ.
Phiến Ngôn trừng mắt liếc hắn một cái.
“Cha mẹ sinh ra ta nuôi nấng ta, ta không để ý tới sự phản đối của họ mà dám đi theo chàng, đã là chuyện rất bất hiếu rồi, nếu có thể mang một người con rể làm cho cha mẹ tự hào trở về, thì cũng coi như đã báo đáp được công ơn nuôi dưỡng của họ!”
“Bây giờ, ta muốn cho họ cảm thấy tự hào thực sự rất dễ dàng, nàng muốn báo đáp ơn nuôi dưỡng của họ, ta chỉ cần phối hợp là được rồi.” Cái gọi là tự hào của nhân loại thật ra cũng chẳng là gì, vàng bạc, phú quý, vinh hoa, mấy thứ đó cũng đủ làm họ tự hào.
Một đôi vợ chồng dắt một đứa bé đi lướt qua họ, Phiến Ngôn kinh ngạc nhìn cảnh ấm áp hạnh phúc ấy, nhẹ nhàng thở dài.
“Linh Lệ, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, tại sao ta vẫn không mang thai?” Nàng cảm thấy rất lạ, tại sao những người khác sống bên nhau là sẽ có con, mà nàng lại không sinh con được?
“Không biết, ta đã cố gắng rồi.” Chuyện sinh con đó thật ra hắn vẫn chưa nghĩ tới.
“Có cần tìm đại phu bắt mạch không? Vì sao ta không thể mang thai?” Nàng thực lo âu, nàng vẫn muốn có một đứa con của nàng và Linh Lệ.
“Nàng đã ăn linh chi tím rồi, còn cần tìm tên đại phu nào nữa để bắt mạch?” Linh Lệ lắc đầu thở dài.
“Chẳng may ta vẫn không sinh con được thì sao?” Nàng càng lúc càng cảm thấy khả năng đó rất lớn.
“Vậy chẳng phải vừa hay à? Không ai có thể quấy rầy hai người chúng ta.” Hắn không hề gì nhún nhún vai.
Phiến Ngôn vẫn có chút đăm chiêu, lo lắng.
“Đừng nghĩ mấy chuyện nhàm chán đó nữa.” Hắn không thích nhìn nàng cau mày.
“Sinh con không phải chuyện nhàm chán!” Phiến Ngôn nũng nịu kháng nghị.
Linh Lệ cười xấu xa một tiếng. “Ta cực thích quá trình chế tạo em bé.”
“Chàng thật là xấu!” Phiến Ngôn bị hắn trêu chọc nở nụ cười.
“Không phải nàng muốn gặp cha mẹ nàng à? Bây giờ chúng ta sẽ đi.” Hắn thích nhìn nàng cười, hắn có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng cười một cái.
Ánh mắt Phiến Ngôn sáng ngời, nở nụ cười xán lạn.
“Trước hết chúng ta nghĩ xem để cha mẹ giới thiệu về con rể như thế nào với người trong thành Trúc Châu.” Nàng đã rất quen dựa vào ngực hắn.
“Thì nói ta là quốc vương của một nước tên là La Chúng quốc xa xôi.” Hắn thuận miệng nói.
“Như vậy quá khoa trương!” Phiến Ngôn sửng sốt trợn mắt.
“Một chút cũng không. Thuận tiện mang mấy rương vàng bạc châu báu về cho cha mẹ nàng, ta cam đoan, họ nhất định sẽ tự hào chết đi được!” Hắn hé môi, lộ ra hàm răng hổ trắng bóng.
Phiến Ngôn bán tín bán nghi nhìn hắn, bên môi bất đắc dĩ nở nụ cười yếu ớt.
/10
|