Mỹ Nhân Hề Phế Khí Vương Phi

Chương 49: Chiến tranh lạnh

/50


Linh Đang vẫn giúp Hoa Tưởng Dung “bất tỉnh” thay y phục tốt nhất, rồi nghe theo Tiêu Việt Hàn xuống xe, trở về chiếc xe ngựa lúc nãy nàng cùng Hoa Tưởng Dung ngồi, bất quá, lúc này chỉ còn có mình nàng, ai.

Hoa Tưởng Dung đắc thắng ngồi trên xe Tiêu Việt Hàn, tuy rằng đây là kiểu ngồi hôn mê dựa vào thành xe.

Chưa đến nửa khắc sau khi xe ngựa bắt đầu rời đi, Hoa Tưởng Dung bỗng nhiên mỏi lưng, ách xì một cái ngồi dậy, kinh ngạc xoay đầu nhìn về Tiêu Việt Hàn nhắm mắt trầm ngâm ở một bên: “Nha! Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao ta lại ở đây với ngươi?”

Tiêu Việt Hàn mở mắt, không thèm để ý nàng, tiếp tục nhắm mắt lặng lẽ nghỉ ngơi.

Thấy phản ứng của hắn, Hoa Tưởng Dung sờ sờ mũi, tiến lại bên cạnh hắn muốn rót cốc trà nóng uống một chút, nếu đã được trở về chỗ này, nàng cuối cùng cũng đã gây chuyện chính đáng.

Hoa Tưởng Dung rót chén trà, đang cầm đưa lên miệng, cố ý uống bật ra âm thanh chóp chép rất lớn, rốt cuộc cũng làm cho Tiêu Việt Hàn chú ý, thấy hắn mở mắt vô tình nhìn nàng, nàng vội vã mở miệng cười ngọt ngào: “Hắc hắc… Cái đó, ta…”

Ngay khi nàng muốn cùng Tiêu Việt Hàn nói chuyện phiếm giết thời gian, Tiêu Việt Hàn lại tiếp tục nhắm mắt, căn bản là xem nàng như không khí.

Lời nói đang đến đầu lưỡi bỗng xấu hổ nghẹn lại trong miệng Hoa Tưởng Dung, nàng ho nhẹ một cái, mím môi, rồi lạnh lùng quay người qua Tiêu Việt Hàn lè lưỡi, lui về góc phòng cầm chén trà nóng tiếp tục uống.

Cho đến khi nàng uống tới tới lui lui rót đến chén trà thứ năm, Tiêu Việt Hàn vẫn không thèm nhúc nhích hay để ý đến nàng, Hoa Tưởng Dung cũng không chịu nổi nữa, bỗng nhiên nghiêm trọng buông chén trà: “Dừng xe!”

Tiêu Việt Hàn cuối cùng cũng mở mắt, nhíu mày nhìn nàng: “Ngươi lại muốn làm cái gì?”

Hoa Tưởng Dung đỏ mặt, cố mím miệng không nói cả buổi, cuối cùng chịu không nổi nói: “Ta uống nhiều nước trà, muốn xuống xe đi giải quyết không được sao?”

Trong nháy mắt, trên mặt Tiêu Việt Hàn lãnh khốc bạc tình xuất hiện một kẽ hở ( ko hiểu nha :(( ), nhìn Hoa Tưởng Dung mắt lộ lên ý cười, nhưng trong nháy mắt lại trở lại phẳng lặng như trước.

Cuối cùng, Hoa Tưởng Dung nhảy xuống xe, may là mưa tạnh rồi, Hoa Tưởng Dung chạy rất xa rất xa, giải quyết tí ti, lại đỏ mặt quay trở về.

Lần thứ hai trở lại xe ngựa, Tiêu Việt Hàn đã nằm nghiêng trên gối mềm, tiếp tục xem binh thư.

Hoa Tưởng Dung đỏ mặt, ngồi trong xe, mèo nheo một hồi lại lết lết đến bên cạnh hắn, giơ bàn tay nhỏ bé lên nhẹ nhàng cầm lấy y phục trên vai hắn: “Ai…”

Tiêu Việt Hàn không thèm để ý tới nàng.

“Uy!” Hoa Tưởng Dung cắn cắn môi, tay nhỏ cầm lấy quyển sách trên tay hắn: “Vương gia…”

Tiêu Việt Hàn vẫn không thèm để ý tới nàng.

“Ngươi thực sự không nhìn ta à…” Hoa Tưởng Dung cúi đầu: “Uy? Ngươi mà lại như thế sao? Người ta chỉ là thông minh có một chút thôi, ngươi lại vì… chuyện này mà chiến tranh lạnh với ta, thật vô lý a? Hơn nữa ngươi lại là đại nam nhân, thế nào lại không phóng khoáng một chút nữa… Ngươi nói có đúng hay không…”

Thấy hắn bất động, Hoa Tưởng Dung bĩu môi, đảo mắt vòng quanh, đột nhiên cười xấu xa, cúi đầu xuống tai Tiêu Việt Hàn kề môi đến phía dưới, có tiếp tục diễn mềm mại đáng yêu cũng chẳng được hắn chú ý, vậy mà Tiêu Việt Hàn bỗng nhiên ngồi dậy, nàng chớp mắt một cái, chât vật té ra sau, không cẩn thận đầu đập vào bàn chân nhỏ, nhìn toàn thân giống như một cái bao )

/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status