“Cháu gái ra mắt tổ phụ, tổ mẫu”.
Ở thính đường Tạ gia, hai tỷ muội Tạ Lan Âm, Tạ Lan Kiều cùng bước lên trước, hành lễ với hai vợ chồng Tạ Định ngồi trên ghế chủ thượng.
Tạ Định luyện võ từ nhỏ, thân thể cường kiện, bây giờ vừa tròn năm mươi tuổi, mái tóc đen nhánh không có lấy một sợi bạc, trên mặt dù có chút nếp nhăn, nhưng vẫn có thấy được vẻ tuấn lãng lúc còn trẻ, đôi mắt tĩnh mịch sâu thẳm không hề suy giảm, không giận vẫn cực kì uy nghiêm, không hổ là mãnh tướng hàng đầu ở Giang Nam, dù đến tận bây giờ, ngoại trừ nhân tài hiếm có đếm trên đầu ngón tay như Tạ Huy, thì cũng có rất ít người địch nổi ông.
Nhìn thấy hai đứa cháu gái xinh xắn động lòng người, Tạ Định cười cực kì hòa ái, “Ừ, hình như Lan Kiều, Lan Âm lại cao lên sao, thế nào, ở nhà cậu các cháu chơi có vui không?”
Muội muội ngọt miệng nên Tạ Lan Kiều bảo nàng trả lời.
Đối với vị tổ phụ Tạ Định này, tâm tình Tạ Lan Âm có chút phức tạp.
Thực ra, tổ phụ cùng Trần thị là biểu huynh biểu muội thanh mai trúc mã, nhưng hôn sự của tổ phụ cùng tổ mẫu đã được định ra từ khi hai người còn trong bụng mẹ, tằng tổ phụ cùng tằng tổ mẫu đều là người giữ chữ tín nên không đồng ý cho tổ phụ và Trần thị lui tới. Trưởng bối đã có lời, tổ phụ liền cưới tổ mẫu qua cửa, sau khi thành thân lại cùng tổ mẫu tương kính như tân. Trần thị bên kia lại không chịu tái giá, từ chối mấy mối hôn sự, một lòng lưu luyến si mê tổ phụ, lúc tổ mẫu còn sống dường như hai người đã qua lại, năm tổ mẫu qua đời, Trần thị liên vào cửa, cuối năm liền sinh non một đứa con trai, cho nên rất nhiều người hoài nghi trước khi Trần thị vào cửa đã có đứa nhỏ.
Phụ thân vui giận không để trên mặt, nhưng đối xử với tổ phụ cùng Trần thị cực kì lạnh lùng, nhưng lúc Tạ Lan Âm mới biết được câu chuyện xưa này, nghĩ đến phụ thân cho nên cũng oán hận tổ phụ, giận dỗi không thèm để ý tới ông ấy, sau lại bị phụ thân giáo huấn cho một trận, không cho phép nàng bất kính với trưởng bối. Tạ Lan Âm nghe lời phụ thân, tiếp tục làm cháu gái ngoan của tổ phụ, sau lại thấy tổ phụ đối đãi với cha mẹ coi như bảo vệ, còn cho phép hai tỷ tỷ của nàng được làm chuyện mình thích, thậm chí tự mình dạy đại tỷ công phu, đối với nàng lại càng sủng ái, nên Tạ Lan Âm đành chôn sự bất bình thay tổ mẫu xuống đáy lòng.
Dù sao sống yên ổn mới là điều quan trọng, không đề cập tới chuyện tình cảm của ông bà, tổ phụ là người đứng đầu trong nhà, cùng ông ấy có quan hệ tốt, Trần thị muốn giở trò yêu ma quỷ quái gì với mẫu thân cũng phải kiêng kị ba phần.
“Rất vui ạ, nhưng xa nhà lâu như vậy, cháu rất nhớ tổ phụ đó, nhưng mà cháu thấy tinh thần tổ phụ so với lúc cháu rời đi hình như còn tốt hơn vậy, xem ra người không thèm nhớ đến hai chị em cháu rồi”, Tạ Lan Âm liếc một ánh mắt tủi thân về phía tổ phụ, thuần thục làm nũng.
Nhìn cháu gái xinh đẹp đáng yêu, Tạ Định không nhịn được nở nụ cười, nói với Tạ Lan Âm, “Cháu đó, không biết tính tình giống ai đây”.
“Cháu là cháu gái của người, tất nhiên là giống người rồi”, Tạ Lan Âm cười cực kì giảo hoạt.
Tạ Định lắc đầu bật cười, Trần thị ngồi một bên mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn ra cửa, coi như không nhìn thấy hai tỷ muội Tạ Lan Âm.
Tam cô nương Tạ gia Tạ Lan Vi cực kì không thích bộ dáng ngọt miệng nịnh nọt người khác của đường muội, khẽ hừ một cái, cố ý cao giọng nói chuyện với Phương Lăng, “Lần đầu tiên A Lăng xa nhà, trên đường đã quen chưa?”
Phương Lăng mới nhìn thấy nhiều người thân như vậy, có chút sợ hãi, lại nghe thấy câu hỏi của biểu tỷ, nàng cực kì thận trọng gật đầu một cái.
Trần thị nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cháu ngoại thì thở dài, phân phó cháu gái mình thích nhất: “Lan Vi, A Lăng mới đến, cháu dẫn em ra hoa viên đi dạo đi”.
Tạ Lan Vi mới mười bốn, chỉ nhỏ hơn Tạ Lan Kiều mấy tháng, tâm tư cũng có chút nhanh nhạy, đoán được trưởng bối muốn nói chuyện riêng liền cười cười đi tới trước mặt Phương Lăng, một tay dắt nàng, một tay dắt đệ đệ ruột mới sáu tuổi Tạ Tấn Tây, cả ba cùng nhau đi ra ngoài.
Trần thị khoát tay với trưởng tôn Tạ Tấn Đông, “Cháu cũng đi theo đi, nhớ nói chuyện nhiều với A Lăng”.
Tạ Tấn Đông cung kính vâng mệnh, đi ra ngoài.
Trần thị lại nhìn về phía ba cháu gái của đại phòng, ánh mắt lạnh đi không ít, “Các cháu cũng lui xuống đi”.
Tạ Lan Âm liếc mắt nhìn về phía Tạ Dao ở đối diện rồi lại lặng lẽ nhìn mẫu thân, nếu Trần thị chỉ muốn nói chuyện riêng với Tạ Dao, sẽ không đuổi mấy tiểu bối bọn họ đi rồi giữ mẫu thân lại, có phải bà ta muốn giận chó đánh mèo hay không?
Tưởng thị bình tĩnh thản nhiên, dùng ánh mắt trấn an các con không cần lo lắng.
Ba tỷ muội cùng lui xuống.
Đảo mắt trong phòng chỉ còn hai vị trưởng bối là Tạ Định Trần thị, vợ chồng Tạ Huy Tưởng thị, Nhị gia Tạ Tuân cùng phu nhân, cùng với kẻ mới hòa ly trở về là Tạ Dao.
Cho bọn nha hoàn lui xuống, Trần thị lạnh mặt chất vấn nữ nhi: “Hòa ly là chuyện lớn như vậy, sao con không thương lượng với chúng ta một tiếng? Trong mắt con có còn ta và phụ thân con hay không?”
Đôi mắt Tạ Dao lập tức đỏ lên, đi tới trước mặt bà ta quỳ xuống, lấy khăn tay ra lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nương, bọn họ khinh người quá đáng, nữ nhi không thể nhẫn nhịn thêm một ngày nào nữa…”
Qua thư Trần thị đã biết rõ chân tướng, cực kì căm hận Phương Trạch với con tiện nhân kia, lại càng thương xót nữ nhi duy nhất, bởi vậy bà ta vốn đã tức giận, lúc này lại nghe thấy nữ nhi uất ức khóc lóc kể lể, Trần thị lập tức đem lửa giận chuyển hướng về phía Tưởng thị, “Muội muội ngươi mới mất đứa nhỏ, do xúc động mà suy nghĩ không chu toàn thì không nói làm gì, ngươi thân là đại tẩu tại sao lại không khuyên nhủ nàng? Có phải trong lòng người bất mãn với ta cho nên nhìn thấy muội muội gặp chuyện không may liền khoanh tay đứng nhìn, vui sướng khi người gặp họa hay không?”
Tạ Định nhíu mày, hạ mi mắt, không nói câu gì.
Tạ Huy ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, ánh mắt nhìn theo làn váy lay động của thê tử.
Tưởng thị rời khỏi chỗ ngỗi, đi đến trước mặt nhị lão, bình tĩnh nói: “Ta chưa từng có bất mãn với mẫu thân, không biết vì sao mẫu thân lại hiểu lầm như vậy. Lúc muội muội gặp chuyện không may, hai tỷ muội Lan Âm đã khuyên một lần, ta cùng chị dâu cũng qua đó khuyên nàng ta thêm một lần nữa, muội muội đã không nghe lời khuyên còn không cho chúng ta đi tìm dượng của bọn nhỏ để cứu vãn, việc này Lưu ma ma có thể làm chứng. Sau đó muội muội lại dẫn A Lăng đến nhà huynh trưởng của ta, anh trai ta lại tự mình qua Phương gia nói mấy lời tốt đẹp cho nàng, chúng ta đều hy vọng vợ chồng muội muội hòa thuận, nhưng chính thái độ của nàng ấy cực kì kiên quyết, chúng ta cũng không thể nhúng tay hơn được”.
“Không gây chậm trễ đến việc đón dâu của Tế Chu chứ?”, cuối cùng Tạ Định cũng mở miệng.
Tưởng thị hạ mi mói: “Dạ không, đã khiến phụ thân quan tâm rồi”.
Tạ Định gật đầu, thấp giọng răn dạy nữ nhi: “Ngươi đó, từ nhỏ làm việc gì cũng không biết suy nghĩ, cho dù quyết tâm hòa ly, tại sao không chờ thêm một chút, tĩnh dưỡng tốt thân thể rồi hãy rời đi? Lại còn chạy tới nhà thông gia nữa, mặt mũi của nhà ta bị ngươi vứt hết ở Tây An rồi!”
Tạ Dao cúi đầu, không rên một tiếng, còn khóc thút thít.
Nhị phu nhân thấy bộ dạng ủ rũ của em gái chồng, lại nghĩ đến trước khi xuất giá bao lần nàng ta khiến bà ấm ức cho nên trong lòng lúc này cực kì thoải mái, cuộn khăn tay lại, đứng lên khuyên nhủ: “Phụ thân, mẫu thân, muội muội ở bên ngoài chịu uất ức lớn như vậy đã đủ đáng thương rồi, vất vả lắm mới về đến nhà, hai người cũng đừng quở trách nàng nữa, vẫn nên cho muội muội nghỉ ngơi trước đã, tĩnh dưỡng thân thể quan trọng hơn”.
Em gái chồng là của bảo bối trong lòng bàn tay của nhị lão, bà ta không tin bọn họ sẽ không thích Tạ Dao nữa.
“Được rồi, đều lui xuống đi, vợ lão Đại cũng nhanh về nghỉ ngơi đi”, Tạ Định nghe nữ nhi khóc đến đau lòng, nói xong liền rời đi trước.
Tưởng thị khách sáo chào mẹ chồng rồi cùng trượng phu sóng vai rời đi.
“Đã vất vả cho nàng rồi”, trên đường quay về Đại phòng, Tạ Huy nắm lấy bàn tay của thê tử, thấp giọng nói, trong ánh mắt ẩn chứa sự áy náy.
Ông đã gặp qua dáng vẻ tiêu dao khoái hoạt của thê tử khi còn là cô nương cho nên cũng biết bà đã phải chịu nhiều uất ức vì ông.
Tưởng thị khẽ giãy khỏi tay ông, cười cười nói, “Không có gì khổ hết, lần này ra ngoài một chuyến, Lan Âm Lan Kiều đều hiểu chuyện hơn rất nhiều”, không muốn trượng phụ tự trách vì mấy việc lặt vặt này, Tương thị tươi cười kể cho ông chuyện của bọn nhỏ ở Tây An, “Lan Kiều làm việc ngày càng ổn trọng, còn nha đầu Lan Âm đã học cưỡi ngựa…”
Ở thính đường Tạ gia, hai tỷ muội Tạ Lan Âm, Tạ Lan Kiều cùng bước lên trước, hành lễ với hai vợ chồng Tạ Định ngồi trên ghế chủ thượng.
Tạ Định luyện võ từ nhỏ, thân thể cường kiện, bây giờ vừa tròn năm mươi tuổi, mái tóc đen nhánh không có lấy một sợi bạc, trên mặt dù có chút nếp nhăn, nhưng vẫn có thấy được vẻ tuấn lãng lúc còn trẻ, đôi mắt tĩnh mịch sâu thẳm không hề suy giảm, không giận vẫn cực kì uy nghiêm, không hổ là mãnh tướng hàng đầu ở Giang Nam, dù đến tận bây giờ, ngoại trừ nhân tài hiếm có đếm trên đầu ngón tay như Tạ Huy, thì cũng có rất ít người địch nổi ông.
Nhìn thấy hai đứa cháu gái xinh xắn động lòng người, Tạ Định cười cực kì hòa ái, “Ừ, hình như Lan Kiều, Lan Âm lại cao lên sao, thế nào, ở nhà cậu các cháu chơi có vui không?”
Muội muội ngọt miệng nên Tạ Lan Kiều bảo nàng trả lời.
Đối với vị tổ phụ Tạ Định này, tâm tình Tạ Lan Âm có chút phức tạp.
Thực ra, tổ phụ cùng Trần thị là biểu huynh biểu muội thanh mai trúc mã, nhưng hôn sự của tổ phụ cùng tổ mẫu đã được định ra từ khi hai người còn trong bụng mẹ, tằng tổ phụ cùng tằng tổ mẫu đều là người giữ chữ tín nên không đồng ý cho tổ phụ và Trần thị lui tới. Trưởng bối đã có lời, tổ phụ liền cưới tổ mẫu qua cửa, sau khi thành thân lại cùng tổ mẫu tương kính như tân. Trần thị bên kia lại không chịu tái giá, từ chối mấy mối hôn sự, một lòng lưu luyến si mê tổ phụ, lúc tổ mẫu còn sống dường như hai người đã qua lại, năm tổ mẫu qua đời, Trần thị liên vào cửa, cuối năm liền sinh non một đứa con trai, cho nên rất nhiều người hoài nghi trước khi Trần thị vào cửa đã có đứa nhỏ.
Phụ thân vui giận không để trên mặt, nhưng đối xử với tổ phụ cùng Trần thị cực kì lạnh lùng, nhưng lúc Tạ Lan Âm mới biết được câu chuyện xưa này, nghĩ đến phụ thân cho nên cũng oán hận tổ phụ, giận dỗi không thèm để ý tới ông ấy, sau lại bị phụ thân giáo huấn cho một trận, không cho phép nàng bất kính với trưởng bối. Tạ Lan Âm nghe lời phụ thân, tiếp tục làm cháu gái ngoan của tổ phụ, sau lại thấy tổ phụ đối đãi với cha mẹ coi như bảo vệ, còn cho phép hai tỷ tỷ của nàng được làm chuyện mình thích, thậm chí tự mình dạy đại tỷ công phu, đối với nàng lại càng sủng ái, nên Tạ Lan Âm đành chôn sự bất bình thay tổ mẫu xuống đáy lòng.
Dù sao sống yên ổn mới là điều quan trọng, không đề cập tới chuyện tình cảm của ông bà, tổ phụ là người đứng đầu trong nhà, cùng ông ấy có quan hệ tốt, Trần thị muốn giở trò yêu ma quỷ quái gì với mẫu thân cũng phải kiêng kị ba phần.
“Rất vui ạ, nhưng xa nhà lâu như vậy, cháu rất nhớ tổ phụ đó, nhưng mà cháu thấy tinh thần tổ phụ so với lúc cháu rời đi hình như còn tốt hơn vậy, xem ra người không thèm nhớ đến hai chị em cháu rồi”, Tạ Lan Âm liếc một ánh mắt tủi thân về phía tổ phụ, thuần thục làm nũng.
Nhìn cháu gái xinh đẹp đáng yêu, Tạ Định không nhịn được nở nụ cười, nói với Tạ Lan Âm, “Cháu đó, không biết tính tình giống ai đây”.
“Cháu là cháu gái của người, tất nhiên là giống người rồi”, Tạ Lan Âm cười cực kì giảo hoạt.
Tạ Định lắc đầu bật cười, Trần thị ngồi một bên mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn ra cửa, coi như không nhìn thấy hai tỷ muội Tạ Lan Âm.
Tam cô nương Tạ gia Tạ Lan Vi cực kì không thích bộ dáng ngọt miệng nịnh nọt người khác của đường muội, khẽ hừ một cái, cố ý cao giọng nói chuyện với Phương Lăng, “Lần đầu tiên A Lăng xa nhà, trên đường đã quen chưa?”
Phương Lăng mới nhìn thấy nhiều người thân như vậy, có chút sợ hãi, lại nghe thấy câu hỏi của biểu tỷ, nàng cực kì thận trọng gật đầu một cái.
Trần thị nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cháu ngoại thì thở dài, phân phó cháu gái mình thích nhất: “Lan Vi, A Lăng mới đến, cháu dẫn em ra hoa viên đi dạo đi”.
Tạ Lan Vi mới mười bốn, chỉ nhỏ hơn Tạ Lan Kiều mấy tháng, tâm tư cũng có chút nhanh nhạy, đoán được trưởng bối muốn nói chuyện riêng liền cười cười đi tới trước mặt Phương Lăng, một tay dắt nàng, một tay dắt đệ đệ ruột mới sáu tuổi Tạ Tấn Tây, cả ba cùng nhau đi ra ngoài.
Trần thị khoát tay với trưởng tôn Tạ Tấn Đông, “Cháu cũng đi theo đi, nhớ nói chuyện nhiều với A Lăng”.
Tạ Tấn Đông cung kính vâng mệnh, đi ra ngoài.
Trần thị lại nhìn về phía ba cháu gái của đại phòng, ánh mắt lạnh đi không ít, “Các cháu cũng lui xuống đi”.
Tạ Lan Âm liếc mắt nhìn về phía Tạ Dao ở đối diện rồi lại lặng lẽ nhìn mẫu thân, nếu Trần thị chỉ muốn nói chuyện riêng với Tạ Dao, sẽ không đuổi mấy tiểu bối bọn họ đi rồi giữ mẫu thân lại, có phải bà ta muốn giận chó đánh mèo hay không?
Tưởng thị bình tĩnh thản nhiên, dùng ánh mắt trấn an các con không cần lo lắng.
Ba tỷ muội cùng lui xuống.
Đảo mắt trong phòng chỉ còn hai vị trưởng bối là Tạ Định Trần thị, vợ chồng Tạ Huy Tưởng thị, Nhị gia Tạ Tuân cùng phu nhân, cùng với kẻ mới hòa ly trở về là Tạ Dao.
Cho bọn nha hoàn lui xuống, Trần thị lạnh mặt chất vấn nữ nhi: “Hòa ly là chuyện lớn như vậy, sao con không thương lượng với chúng ta một tiếng? Trong mắt con có còn ta và phụ thân con hay không?”
Đôi mắt Tạ Dao lập tức đỏ lên, đi tới trước mặt bà ta quỳ xuống, lấy khăn tay ra lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nương, bọn họ khinh người quá đáng, nữ nhi không thể nhẫn nhịn thêm một ngày nào nữa…”
Qua thư Trần thị đã biết rõ chân tướng, cực kì căm hận Phương Trạch với con tiện nhân kia, lại càng thương xót nữ nhi duy nhất, bởi vậy bà ta vốn đã tức giận, lúc này lại nghe thấy nữ nhi uất ức khóc lóc kể lể, Trần thị lập tức đem lửa giận chuyển hướng về phía Tưởng thị, “Muội muội ngươi mới mất đứa nhỏ, do xúc động mà suy nghĩ không chu toàn thì không nói làm gì, ngươi thân là đại tẩu tại sao lại không khuyên nhủ nàng? Có phải trong lòng người bất mãn với ta cho nên nhìn thấy muội muội gặp chuyện không may liền khoanh tay đứng nhìn, vui sướng khi người gặp họa hay không?”
Tạ Định nhíu mày, hạ mi mắt, không nói câu gì.
Tạ Huy ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, ánh mắt nhìn theo làn váy lay động của thê tử.
Tưởng thị rời khỏi chỗ ngỗi, đi đến trước mặt nhị lão, bình tĩnh nói: “Ta chưa từng có bất mãn với mẫu thân, không biết vì sao mẫu thân lại hiểu lầm như vậy. Lúc muội muội gặp chuyện không may, hai tỷ muội Lan Âm đã khuyên một lần, ta cùng chị dâu cũng qua đó khuyên nàng ta thêm một lần nữa, muội muội đã không nghe lời khuyên còn không cho chúng ta đi tìm dượng của bọn nhỏ để cứu vãn, việc này Lưu ma ma có thể làm chứng. Sau đó muội muội lại dẫn A Lăng đến nhà huynh trưởng của ta, anh trai ta lại tự mình qua Phương gia nói mấy lời tốt đẹp cho nàng, chúng ta đều hy vọng vợ chồng muội muội hòa thuận, nhưng chính thái độ của nàng ấy cực kì kiên quyết, chúng ta cũng không thể nhúng tay hơn được”.
“Không gây chậm trễ đến việc đón dâu của Tế Chu chứ?”, cuối cùng Tạ Định cũng mở miệng.
Tưởng thị hạ mi mói: “Dạ không, đã khiến phụ thân quan tâm rồi”.
Tạ Định gật đầu, thấp giọng răn dạy nữ nhi: “Ngươi đó, từ nhỏ làm việc gì cũng không biết suy nghĩ, cho dù quyết tâm hòa ly, tại sao không chờ thêm một chút, tĩnh dưỡng tốt thân thể rồi hãy rời đi? Lại còn chạy tới nhà thông gia nữa, mặt mũi của nhà ta bị ngươi vứt hết ở Tây An rồi!”
Tạ Dao cúi đầu, không rên một tiếng, còn khóc thút thít.
Nhị phu nhân thấy bộ dạng ủ rũ của em gái chồng, lại nghĩ đến trước khi xuất giá bao lần nàng ta khiến bà ấm ức cho nên trong lòng lúc này cực kì thoải mái, cuộn khăn tay lại, đứng lên khuyên nhủ: “Phụ thân, mẫu thân, muội muội ở bên ngoài chịu uất ức lớn như vậy đã đủ đáng thương rồi, vất vả lắm mới về đến nhà, hai người cũng đừng quở trách nàng nữa, vẫn nên cho muội muội nghỉ ngơi trước đã, tĩnh dưỡng thân thể quan trọng hơn”.
Em gái chồng là của bảo bối trong lòng bàn tay của nhị lão, bà ta không tin bọn họ sẽ không thích Tạ Dao nữa.
“Được rồi, đều lui xuống đi, vợ lão Đại cũng nhanh về nghỉ ngơi đi”, Tạ Định nghe nữ nhi khóc đến đau lòng, nói xong liền rời đi trước.
Tưởng thị khách sáo chào mẹ chồng rồi cùng trượng phu sóng vai rời đi.
“Đã vất vả cho nàng rồi”, trên đường quay về Đại phòng, Tạ Huy nắm lấy bàn tay của thê tử, thấp giọng nói, trong ánh mắt ẩn chứa sự áy náy.
Ông đã gặp qua dáng vẻ tiêu dao khoái hoạt của thê tử khi còn là cô nương cho nên cũng biết bà đã phải chịu nhiều uất ức vì ông.
Tưởng thị khẽ giãy khỏi tay ông, cười cười nói, “Không có gì khổ hết, lần này ra ngoài một chuyến, Lan Âm Lan Kiều đều hiểu chuyện hơn rất nhiều”, không muốn trượng phụ tự trách vì mấy việc lặt vặt này, Tương thị tươi cười kể cho ông chuyện của bọn nhỏ ở Tây An, “Lan Kiều làm việc ngày càng ổn trọng, còn nha đầu Lan Âm đã học cưỡi ngựa…”
/71
|