Hôm nay muốn đi dạo thành Tây An nên Tạ Lan Âm đặc biệt dậy sớm, soi gương tự mình chỉnh trang.
"Tiểu thư, người mang em đi cùng đi?" Anh Ca đứng bên cạnh cố gắng cầu xin, "Em cam đoan sẽ không rắc rối cho tiểu thư mà!"
Không mấy khi được đi xa, nàng cũng muốn theo cô nương ra ngoài chiêm ngưỡng cảnh vật một chút.
"Lần này không được, nhưng vài ngày nữa ta cùng mẫu thân xuất môn sẽ mang em đi cùng". Tạ Lan Âm mặc một thân nam trang nhìn bản thân trong gương, tự chỉnh lại cây trâm trên đầu rồi không chút lưu tình nói: "Tỷ tỷ cũng không mang ai theo, tỷ ấy mặc nam trang còn có chút giống nam nhi, ta vừa nhìn đã không giống, nhưng chỉ có mình ta còn đỡ, mang theo em chẳng phải người ta liếc mắt một cái là nhận ra chúng ta nữ phẫn nam trang sao? Ở nhà cùng với Tang Chi đi, ta sẽ mua quà về cho các em".
Anh Ca không đồng ý, tiếp tục ra vẻ đáng thương nhìn nàng.
Tạ Lan Âm khẽ trừng mắt nàng ta một cái, "Được rồi được rồi, em muốn đi Đại Từ ân tự cầu nhân duyên chứ gì? Ta cầu giúp em, để em còn sớm được xuất giá".
Tang Chi bật cười, Anh Ca đỏ mặt chu miệng lên, nhìn Tạ Lan Âm nhỏ giọng oán giận: "Tiểu thư lại trêu ghẹo em..."
"Ai bảo em nói nhiều như vậy? Tại sao ta không trêu Tang Chi chứ?" Đùa giỡn đủ, Tạ Lan Âm không hề nán lại, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Tưởng Hoài Chu và Tạ Lan Kiều đã sớm đứng ở cửa viện chờ nàng, nghe được tiếng bước chân liền cùng quay đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương mặc một thân áo trắng cổ tròn, cổ áo màu hạnh, thắt lưng cùng màu gắn đai ngọc, vừa bước đi đã thấy rõ vòng eo tinh tế như cành liễu đung đưa trong gió, không cần nhìn đến chỗ khác, chỉ nhìn thoáng qua vòng eo không được một nắm tay này là biết nàng là một cô nương rồi.
"Sao muội không trực tiếp mặc nữ trang luôn đi, làm gì có nam tử nào bộ dạng giống muội chứ?" Tưởng Hoài Chu liếc nhìn đôi mắt hoa đào trong veo như nước của biểu muội, khẽ cầm cây quạt chỉ chỉ nàng, "Muội nhìn lông mi của muội xem, có phải cố ý chải qua rồi không? Còn môi của muội nữa, hồng như vậy, sợ người khác không biết mình là nữ chắc?"
Tạ Lan Âm cực kì oan uổng, hất mạnh cây quạt của hắn ra, "Ai thèm chải mi tô son chứ? Ta từ nhỏ đã như vậy rồi!"
Dung mạo của nàng xinh đẹp quá mức, cho dù không trang điêm cũng giống như đã trang điểm, vì vậy thường bị một ít khuê tú châm chọc là hồ li tinh, tuổi còn nhỏ đã học đại cô nương vẽ mắt chải mi. Tuy trước mặt những người đó Tạ Lan Âm chỉ coi như gió thoảng qua tai nhưng kỳ thực trong lòng không dễ chịu, hiện tại nghe biểu ca nói nàng như vậy, dù biết biểu ca chính là hay nói giỡn thì nàng cũng có chút không thích nghe.
Tạ Lan Kiều biết rõ khúc mắc trong lòng muội muội, trừng mắt Tưởng Hoài Chu nói: "Tam biểu ca còn chưa đến hai mươi mà ánh mắt đã không tốt rồi".
Tưởng Hoài Chu sao có thể không biết tiểu biểu muội không trang điểm, ăn hiếp xong lập tức ngọt miệng dỗ dành nàng, giả bộ nhìn chằm chằm Tạ Lan Âm rồi nói: "Hóa ra biểu muội không dùng mấy thứ đồ kia, chậc, biểu muội của ta quả là thiên sinh lệ chất, xinh đẹp đến mức ta cũng không nhìn ra đó".
"Huynh ba hoa ít thôi, đi nhanh lên!" Tạ Lan Âm hừ một tiếng, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, lại sợ bị biểu ca nhìn thấy liền bước nhanh lên trước.
Tưởng Hoài Chu nhìn Tạ Lan Kiều, hai người đều nở nụ cười, nhanh chóng theo sau.
Suốt một đường đã dạo qua rất nhiều danh thắng Tây An, lúc đến Đại Từ ân tự thì đã đến giờ ăn trưa, Tưởng Hoài Chu phân phó Trường An trông xe ngựa, ba huynh muội bọn họ tạm thời nghỉ chân dưới bóng cây ngoài chùa, cùng bàn bạc với hai vị biểu muội: "Buổi trưa đến Minh Nguyệt lâu ăn nhé? Trong số các tửu lâu nổi tiếng của Tây An thì đầu bếp của nhà đó là tốt nhất, ăn xong còn có thể nghe hát hoặc nghe kể chuyện".
"Ta muốn nghe kể chuyện", Tạ Lan Âm vẻ mặt không tin nhìn hắn, "Cô nương xướng khúc đều cực kì xinh đẹp, ta sợ linh hồn nhỏ bé của biểu ca sẽ bị câu mất".
"Không biết lớn nhỏ gì cả, lời này mà muội cũng dám nói?", Tưởng Hoài Chu gõ trán nàng một cái. Ánh mắt hắn cao như vậy, một kẻ xướng khúc sao có thể vừa mắt chứ?
Tạ Lan Âm vừa muốn đánh trả, thần sắc Tưởng Hoài Chu liền thay đổi, nhíu mày hỏi Trường An đang chạy tới, "Xe ngựa đâu?"
Trường An một thân mồ hôi chạy đến, ủ rũ nói: "Công tử, xe ngựa nhà chúng ta đỗ cạnh xe ngựa của Lý gia, tiểu thiếu gia nhà họ Lý ham chơi, không biết lấy bã đậu ở đâu ra cho lũ ngựa ăn, lúc này..."
Lúc này đều đã bị tiêu chảy hết rồi...
Tạ Lan Âm ghét bỏ nhíu mày, nghe giống như có người cố ý vậy.
Tạ Lan Kiều nghi hoặc hỏi biểu ca: "Lý gia?"
Tưởng Hoài Chu hừ lạnh nói : " Là tiền trang* Lý gia, cậu ấm nhà đó nổi tiếng bất hảo, mấy chuyện như này gây ra không ít".
*bằng với ngân hàng tư nhân
"Vậy chúng ta trở về bằng cách nào a?" Tạ Lan Âm nghĩ đến quãng đường về, sốt ruột hỏi, từ đây về đến trong thành, ngồi xe ngựa cũng mất hơn hai khắc, không có xe sao đủ sức trở về đây?
Tưởng Hoài Chu đang muốn phân phó Trường An vào trong chùa hỏi mượn ngựa thì chợt thấy một chiếc xe từ chùa đi ra, nhãn lực của hắn rất tốt, rất nhanh nhận ra xa phu, đúng là một trong ba người đã gặp ở Ngọc Tỉnh lâu trên núi Hoa Sơn.
Tưởng Hoài Chu từ nhỏ đã cùng phụ thân vào Nam ra Bắc, tính cách có chút hào sảng phóng khoáng của người giang hồ, người bên ngoài gặp nạn mà nhờ hắn giúp đỡ, chỉ cần nằm trong khả năng của mình hắn đều hết lòng giúp sức, nếu bản thân hắn gặp chút phiển toái cũng thoải mái mở miệng cầu người giúp đỡ. Hôm nay nếu chỉ có một mình hắn, hắn hoàn toàn có thể dựa vào một lần gặp mặt lúc trước mà mở miệng xin đi nhờ xe, chính là...
Nhìn đến hai biểu muội đang nữ phẫn nam trang, Tưởng Hoài Chu vẫn quyết định sai Trường An đi mượn ngựa.
Trường An trước khi lại đây đã hỏi qua mấy người, nhưng sợ nhóm chủ nhân lo lắng nên mới vội chạy về thành ra chưa hỏi được nhiều, hiện tại đã nói rõ tình huống, hắn liền chạy đi hỏi thăm.
Tưởng Hoài Chu liền bảo nhóm biểu muội đứng vào bên đường chờ một chút.
Tạ Lan Âm đều nhận ra Lư Tuấn, nhưng ai cũng không nghĩ ngồi lên xe của người lạ, đặc biệt là Tạ Lan Âm, nàng vẫn còn nhớ rõ vị công tử tuấn mỹ lạnh lùng kia đối đãi với đại biểu ca như thế nào, loại ánh mắt cao cao tại thượng này, cho dù bọn họ có xin giúp đỡ, chắc gì đối phương đã chịu hỗ trợ?
"Tam biểu ca, Lý gia không biết quản giáo vị tiểu thiếu gia kia sao? Suốt ngày gây chuyện như vậy, họ không sợ có ngày đắc tội quan to hay quý nhân sao?", nghĩ đến đầu sỏ gây chuyện, Tạ Lan Âm nhìn về ngôi chùa xa xa kia khẽ oán giận.
Tưởng Hoài Chu thấp giọng giải thích với nàng, "Lý Đông chính là tam mạch đơn truyền, đến phiên ông ta, dù trong nhà thê thiếp thành đàn, cũng chỉ sinh được một nhi tử duy nhất, từ già đến trẻ trong nhà ai cũng cưng chiều nên mới dưỡng thành bản tính ngỗ ngược, xấc láo như vậy, ta nghĩ nếu Lý Đông không nghiêm khắc quản giáo tên tiểu tử đó thì sớm muộn gia nghiệp nhà họ Lý cũng sẽ lụn bại trong tay con trai của ông ta..."
Ba huynh muội nhẹ giọng nghị luận, Lư Tuấn chậm rãi đánh xe tới, ánh mắt khẽ lượn một vòng trên người Tưởng Hoài Chu, nghĩ đến tài lực của nhà họ Tưởng, lại nhớ đến chuyện xôn xao lúc hắn lấy xe trong chuồng, bèn hạ giọng bẩm báo với bên trong: "Công tử, Tưởng gia Tam công tử đang ở phía trước, ngựa của hắn hẳn cũng bị cho ăn bã đậu".
Tiêu Nguyên đang cho chim hoàng oanh đậu trên vách ăn, nghe vậy cũng không có phản ứng gì, Cát Tiến ngồi bên cạnh, khi Lư Tuấn vừa mở miệng hắn đã tiến đến phía cửa xe, qua khe hở nhỏ nhìn xuyên ra bên ngoài, sau khi quan sát kĩ, bèn quay đầu lại kinh hỉ* nói: "Công tử, hai vị cô nương Tạ gia cũng ở đó".
*kinh ngạc, mừng rỡ
Tiêu Nguyên cho chú chim yêu quý ăn xong, lấy khăn ra lau sạch tay xong mới rũ mắt hỏi: "Thì làm sao, nhìn thấy các nàng ngươi cao hứng vậy hả?"
Cát Tiến trong lòng tự trách mình lỡ lời, ngoài miệng đã nhanh chóng giải thích, "Không phải, ta..."
"Vậy cho họ đi nhờ một đoạn". Tiêu Nguyên không cho hắn cơ hội giải thích.
Cát Tiến hồ nghi nhìn hắn, đang suy nghĩ chủ tử rốt cuộc có phải vì mình muốn mời ba huynh muội Tưởng Hoài Chu nên mới đáp ứng hay không, thì chợt thấy hàng mi đen dày đẹp hơn con gái của ngài ấy giật giật, giống như sắp nổi giận đến nơi. Cát Tiến cực sợ ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của chủ tử, vội vàng thu hồi tầm mắt, chui ra khỏi xe ngựa.
"Tam công tử, chúng ta nghe nói mấy xe ngựa trong chùa xảy ra chuyện, không biết xe ngựa của quý phủ có bị liên lụy không?", hắn nhìn ba người đứng bên đường, thanh âm trong trẻo, không hề giống chất giọng lanh lảnh chói tai của đám thái giám trong cung.
Tạ Lan Âm kinh ngạc nhìn về phía hắn, sao ngừoi này lại biết thân phận của biểu ca chứ?
Trong lòng Tưởng Hoài Chu cũng hoang mang, nhưng lại không hiện ra trên mặt, chắp tay nói: "Thật khéo, từ biệt ở Hoa Sơn xong chúng ta lại có duyên gặp gỡ".
Lư Tuấn dừng xe, Cát Tiến lưu loát nhảy xuống, khách khí đáp lễ với Tưởng Hoài Chu, "Kỳ thật ngày Tần vương điện hạ vào thành, chúng ta đứng ngay cạnh xe ngựa của quý phủ, Tam công tử có khả năng không phát hiện nhưng ta lại ngoài ý muốn biết được thân phận của Tam công tử, đã sớm nghe con cháu Tưởng gia mỗi người đều thần thái phi dương* tựa Đào Chu Công** , giờ chính mắt thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền ".
*từ này tớ chưa tìm được nghĩa chính xác, chỉ đoán nghĩa là tài năng nổi trội trong từng lĩnh vực
**tức Phạm Lãi,một tướng tài của nước Việt ở Trung Hoa thời Xuân Thu Chiến Quốc, người đã giúp Việt vương Câu Tiễn tiêu diệt nước Ngô. Khi đại sự thành công, Phạm Lãi cho rằng vua Việt có tướng cổ cao, môi dài mỏ quạ, là người nhẫn tâm mà ghét kẻ có công, cùng ở lúc hoạn nạn thì được chứ lúc an lạc thì không được, nên không ở lại làm quan mà bí mật trốn đi ở ẩn. Theo Sử ký, Phạm Lãi đến nước Tề, cha con cùng tự cày cấy làm ăn. Nước Tề sai sứ mang ấn tướng quốc đến mời ông vào triều, nhưng ông từ chối, không màng công danh, rồi cùng gia quyến đến đất Đào, đổi tên thành Đào Chu Công (陶朱公) và trở thành một thương gia giàu có lúc bấy giờ. Trong suốt quãng đời ẩn danh, mưu sinh bằng nghề buôn, ông đã đúc kết cho mình và cho thiên hạ được 16 nguyên tắc kinh doanh hết sức quý giá truyền lại cho đến nay. Sách cổ Trung Hoa sau này ghi lại với tựa là "Đào Chu Công lý tài thập lục tắc" – nghĩa tạm dịch là "Mười sáu nguyên tắc mua bán của Đào Chu Công". ( Theo Wikipedia )
Tưởng Hoài Chu khiêm tốn cười cười: "Quá khen, tất cả chỉ là tin đồn nhảm thôi, huynh đệ Tưởng gia chúng ta tài đức gì mà dám sánh vai với Đào Chu Công chứ?"
Tạ Lan Âm đứng bên cạnh, thấy vẻ dịu dàng của Cát Tiến, bỗng nhiên cảm thấy cực kì thú vị. Chủ tử kiêu căng vô lễ, tùy tùng bên người lại rất biết ăn nói, cũng có thể là chủ tử của hắn biết được quyền thế tài lực của nhà cữu cữu liền muốn kết thân, nên mới dặn dò hắn như vậy?
Ánh mắt Cát Tiến thành thật, chỉ nhìn Tưởng Hoài Chu, khách sáo hỏi thăm: "Ba vị chính là muốn về thành?"
"Đúng vậy", Tưởng Hoài Chu khẽ cười tự giễu, nhìn về phía chùa, "Ai ngờ lại gặp phải chuyện này"
Cát Tiến cười xòa, nhìn về phía xe ngựa nói: "Công tử nhà ta nói, gặp lại tức là có duyên, nếu ba vị không chê, mời lên xe cùng đi với chúng ta".
Người ta nhiệt tình mời mọc, Tưởng Hoài Chu không thể cự tuyệt, giương giọng nói lời cảm tạ với người trong xe: "Thịnh tình của công tử, Tưởng mỗ vô cùng cảm kích".
"Nhấc tay chi lao*, Tam công tử không cần khách khí". Tiêu Nguyên khẽ nghiêng thân mình về phía trước, nhấc màn xe ra, vẻ mặt hờ hững như trước, "Mời".
*tiện tay giúp đỡ, không mất nhiều công sức
Tưởng Hoài Chu hướng hắn chắp tay một cái, đợi Cát Tiến dọn xong ghế sau, hắn theo thói quen đỡ tiểu biểu muội bước lên.
Không tính các biểu ca trong nhà thì Tạ Lan Âm chưa bao giờ ngồi cùng xe với nam nhân bên ngoài, nhưng lúc này tình thế bức bách, nàng cũng không ngại ngùng, một tay nắm lấy cửa xe, một tay nhấc vạt áo, chậm rãi bước lên. Vừa khom lưng bước vào, chưa kịp đánh giá trang trí trong xe, trên đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng uỵch, như thể một con côn trùng bay tới.
Nữ nhi phần lớn nhát gan, Tạ Lan Âm cũng xem như kẻ gan dạ, không sợ quỷ quái không sợ sấm sét, chỉ riêng mấy loại sâu bọ lại cực kì sợ hãi, nghe thấy tiếng động như vậy, sợ đến mức kêu ra tiếng, vội quay đầu lùi về sau, bỗng "Oạch" một tiếng trán lập tức đụng vào đỉnh xe, thân thể cũng nghiêng ngả sang một bên.
Tiêu Nguyên nhìn thấy hết thảy, do dự một lát, mới kịp thời đưa tay ra đỡ, "Cô nương cẩn thận".
Tạ Lan Âm theo bản năng nhìn về phía hắn, dưới hàng mi tinh tế mảnh mai, từng giọt nước từ đôi mắt hoa đào kia khẽ buông rơi.
Nàng đau
Mỹ nhân rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, lại có chút mùi hương hoa hồng nhàn nhạt lan tỏa. Không biết là bởi vì ánh mắt tủi thân của nàng, bởi mùi hương ngọt ngào, hay là bởi tiếng đau nàng mới kêu, Tiêu Nguyên khẽ thất thần trong giây lát, qua một lúc mới dùng sức đỡ nàng đến ngồi lên tháp, chỉ vào lông chim hỏi: "Cô nương sợ chim sao?"
Chim?
Tạ Lan Âm kinh ngạc đến quên cả đau, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ.
Chim hoàng oanh trong lồng dường như không hề biết vừa rồi mình đã dọa đến người khác, đậu trên thanh gỗ đặt ngang, khẽ cúi đầu nhìn cô nương đối diện, đôi mắt lúng liếng to tròn trông cực kì ngây thơ vô tội.
Tạ Lan Âm nhếch miệng, lại nghe thấy tiếng cười của biểu ca bên ngoài, lập tức trừng mắt nhìn qua.
"Tiểu thư, người mang em đi cùng đi?" Anh Ca đứng bên cạnh cố gắng cầu xin, "Em cam đoan sẽ không rắc rối cho tiểu thư mà!"
Không mấy khi được đi xa, nàng cũng muốn theo cô nương ra ngoài chiêm ngưỡng cảnh vật một chút.
"Lần này không được, nhưng vài ngày nữa ta cùng mẫu thân xuất môn sẽ mang em đi cùng". Tạ Lan Âm mặc một thân nam trang nhìn bản thân trong gương, tự chỉnh lại cây trâm trên đầu rồi không chút lưu tình nói: "Tỷ tỷ cũng không mang ai theo, tỷ ấy mặc nam trang còn có chút giống nam nhi, ta vừa nhìn đã không giống, nhưng chỉ có mình ta còn đỡ, mang theo em chẳng phải người ta liếc mắt một cái là nhận ra chúng ta nữ phẫn nam trang sao? Ở nhà cùng với Tang Chi đi, ta sẽ mua quà về cho các em".
Anh Ca không đồng ý, tiếp tục ra vẻ đáng thương nhìn nàng.
Tạ Lan Âm khẽ trừng mắt nàng ta một cái, "Được rồi được rồi, em muốn đi Đại Từ ân tự cầu nhân duyên chứ gì? Ta cầu giúp em, để em còn sớm được xuất giá".
Tang Chi bật cười, Anh Ca đỏ mặt chu miệng lên, nhìn Tạ Lan Âm nhỏ giọng oán giận: "Tiểu thư lại trêu ghẹo em..."
"Ai bảo em nói nhiều như vậy? Tại sao ta không trêu Tang Chi chứ?" Đùa giỡn đủ, Tạ Lan Âm không hề nán lại, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Tưởng Hoài Chu và Tạ Lan Kiều đã sớm đứng ở cửa viện chờ nàng, nghe được tiếng bước chân liền cùng quay đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương mặc một thân áo trắng cổ tròn, cổ áo màu hạnh, thắt lưng cùng màu gắn đai ngọc, vừa bước đi đã thấy rõ vòng eo tinh tế như cành liễu đung đưa trong gió, không cần nhìn đến chỗ khác, chỉ nhìn thoáng qua vòng eo không được một nắm tay này là biết nàng là một cô nương rồi.
"Sao muội không trực tiếp mặc nữ trang luôn đi, làm gì có nam tử nào bộ dạng giống muội chứ?" Tưởng Hoài Chu liếc nhìn đôi mắt hoa đào trong veo như nước của biểu muội, khẽ cầm cây quạt chỉ chỉ nàng, "Muội nhìn lông mi của muội xem, có phải cố ý chải qua rồi không? Còn môi của muội nữa, hồng như vậy, sợ người khác không biết mình là nữ chắc?"
Tạ Lan Âm cực kì oan uổng, hất mạnh cây quạt của hắn ra, "Ai thèm chải mi tô son chứ? Ta từ nhỏ đã như vậy rồi!"
Dung mạo của nàng xinh đẹp quá mức, cho dù không trang điêm cũng giống như đã trang điểm, vì vậy thường bị một ít khuê tú châm chọc là hồ li tinh, tuổi còn nhỏ đã học đại cô nương vẽ mắt chải mi. Tuy trước mặt những người đó Tạ Lan Âm chỉ coi như gió thoảng qua tai nhưng kỳ thực trong lòng không dễ chịu, hiện tại nghe biểu ca nói nàng như vậy, dù biết biểu ca chính là hay nói giỡn thì nàng cũng có chút không thích nghe.
Tạ Lan Kiều biết rõ khúc mắc trong lòng muội muội, trừng mắt Tưởng Hoài Chu nói: "Tam biểu ca còn chưa đến hai mươi mà ánh mắt đã không tốt rồi".
Tưởng Hoài Chu sao có thể không biết tiểu biểu muội không trang điểm, ăn hiếp xong lập tức ngọt miệng dỗ dành nàng, giả bộ nhìn chằm chằm Tạ Lan Âm rồi nói: "Hóa ra biểu muội không dùng mấy thứ đồ kia, chậc, biểu muội của ta quả là thiên sinh lệ chất, xinh đẹp đến mức ta cũng không nhìn ra đó".
"Huynh ba hoa ít thôi, đi nhanh lên!" Tạ Lan Âm hừ một tiếng, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, lại sợ bị biểu ca nhìn thấy liền bước nhanh lên trước.
Tưởng Hoài Chu nhìn Tạ Lan Kiều, hai người đều nở nụ cười, nhanh chóng theo sau.
Suốt một đường đã dạo qua rất nhiều danh thắng Tây An, lúc đến Đại Từ ân tự thì đã đến giờ ăn trưa, Tưởng Hoài Chu phân phó Trường An trông xe ngựa, ba huynh muội bọn họ tạm thời nghỉ chân dưới bóng cây ngoài chùa, cùng bàn bạc với hai vị biểu muội: "Buổi trưa đến Minh Nguyệt lâu ăn nhé? Trong số các tửu lâu nổi tiếng của Tây An thì đầu bếp của nhà đó là tốt nhất, ăn xong còn có thể nghe hát hoặc nghe kể chuyện".
"Ta muốn nghe kể chuyện", Tạ Lan Âm vẻ mặt không tin nhìn hắn, "Cô nương xướng khúc đều cực kì xinh đẹp, ta sợ linh hồn nhỏ bé của biểu ca sẽ bị câu mất".
"Không biết lớn nhỏ gì cả, lời này mà muội cũng dám nói?", Tưởng Hoài Chu gõ trán nàng một cái. Ánh mắt hắn cao như vậy, một kẻ xướng khúc sao có thể vừa mắt chứ?
Tạ Lan Âm vừa muốn đánh trả, thần sắc Tưởng Hoài Chu liền thay đổi, nhíu mày hỏi Trường An đang chạy tới, "Xe ngựa đâu?"
Trường An một thân mồ hôi chạy đến, ủ rũ nói: "Công tử, xe ngựa nhà chúng ta đỗ cạnh xe ngựa của Lý gia, tiểu thiếu gia nhà họ Lý ham chơi, không biết lấy bã đậu ở đâu ra cho lũ ngựa ăn, lúc này..."
Lúc này đều đã bị tiêu chảy hết rồi...
Tạ Lan Âm ghét bỏ nhíu mày, nghe giống như có người cố ý vậy.
Tạ Lan Kiều nghi hoặc hỏi biểu ca: "Lý gia?"
Tưởng Hoài Chu hừ lạnh nói : " Là tiền trang* Lý gia, cậu ấm nhà đó nổi tiếng bất hảo, mấy chuyện như này gây ra không ít".
*bằng với ngân hàng tư nhân
"Vậy chúng ta trở về bằng cách nào a?" Tạ Lan Âm nghĩ đến quãng đường về, sốt ruột hỏi, từ đây về đến trong thành, ngồi xe ngựa cũng mất hơn hai khắc, không có xe sao đủ sức trở về đây?
Tưởng Hoài Chu đang muốn phân phó Trường An vào trong chùa hỏi mượn ngựa thì chợt thấy một chiếc xe từ chùa đi ra, nhãn lực của hắn rất tốt, rất nhanh nhận ra xa phu, đúng là một trong ba người đã gặp ở Ngọc Tỉnh lâu trên núi Hoa Sơn.
Tưởng Hoài Chu từ nhỏ đã cùng phụ thân vào Nam ra Bắc, tính cách có chút hào sảng phóng khoáng của người giang hồ, người bên ngoài gặp nạn mà nhờ hắn giúp đỡ, chỉ cần nằm trong khả năng của mình hắn đều hết lòng giúp sức, nếu bản thân hắn gặp chút phiển toái cũng thoải mái mở miệng cầu người giúp đỡ. Hôm nay nếu chỉ có một mình hắn, hắn hoàn toàn có thể dựa vào một lần gặp mặt lúc trước mà mở miệng xin đi nhờ xe, chính là...
Nhìn đến hai biểu muội đang nữ phẫn nam trang, Tưởng Hoài Chu vẫn quyết định sai Trường An đi mượn ngựa.
Trường An trước khi lại đây đã hỏi qua mấy người, nhưng sợ nhóm chủ nhân lo lắng nên mới vội chạy về thành ra chưa hỏi được nhiều, hiện tại đã nói rõ tình huống, hắn liền chạy đi hỏi thăm.
Tưởng Hoài Chu liền bảo nhóm biểu muội đứng vào bên đường chờ một chút.
Tạ Lan Âm đều nhận ra Lư Tuấn, nhưng ai cũng không nghĩ ngồi lên xe của người lạ, đặc biệt là Tạ Lan Âm, nàng vẫn còn nhớ rõ vị công tử tuấn mỹ lạnh lùng kia đối đãi với đại biểu ca như thế nào, loại ánh mắt cao cao tại thượng này, cho dù bọn họ có xin giúp đỡ, chắc gì đối phương đã chịu hỗ trợ?
"Tam biểu ca, Lý gia không biết quản giáo vị tiểu thiếu gia kia sao? Suốt ngày gây chuyện như vậy, họ không sợ có ngày đắc tội quan to hay quý nhân sao?", nghĩ đến đầu sỏ gây chuyện, Tạ Lan Âm nhìn về ngôi chùa xa xa kia khẽ oán giận.
Tưởng Hoài Chu thấp giọng giải thích với nàng, "Lý Đông chính là tam mạch đơn truyền, đến phiên ông ta, dù trong nhà thê thiếp thành đàn, cũng chỉ sinh được một nhi tử duy nhất, từ già đến trẻ trong nhà ai cũng cưng chiều nên mới dưỡng thành bản tính ngỗ ngược, xấc láo như vậy, ta nghĩ nếu Lý Đông không nghiêm khắc quản giáo tên tiểu tử đó thì sớm muộn gia nghiệp nhà họ Lý cũng sẽ lụn bại trong tay con trai của ông ta..."
Ba huynh muội nhẹ giọng nghị luận, Lư Tuấn chậm rãi đánh xe tới, ánh mắt khẽ lượn một vòng trên người Tưởng Hoài Chu, nghĩ đến tài lực của nhà họ Tưởng, lại nhớ đến chuyện xôn xao lúc hắn lấy xe trong chuồng, bèn hạ giọng bẩm báo với bên trong: "Công tử, Tưởng gia Tam công tử đang ở phía trước, ngựa của hắn hẳn cũng bị cho ăn bã đậu".
Tiêu Nguyên đang cho chim hoàng oanh đậu trên vách ăn, nghe vậy cũng không có phản ứng gì, Cát Tiến ngồi bên cạnh, khi Lư Tuấn vừa mở miệng hắn đã tiến đến phía cửa xe, qua khe hở nhỏ nhìn xuyên ra bên ngoài, sau khi quan sát kĩ, bèn quay đầu lại kinh hỉ* nói: "Công tử, hai vị cô nương Tạ gia cũng ở đó".
*kinh ngạc, mừng rỡ
Tiêu Nguyên cho chú chim yêu quý ăn xong, lấy khăn ra lau sạch tay xong mới rũ mắt hỏi: "Thì làm sao, nhìn thấy các nàng ngươi cao hứng vậy hả?"
Cát Tiến trong lòng tự trách mình lỡ lời, ngoài miệng đã nhanh chóng giải thích, "Không phải, ta..."
"Vậy cho họ đi nhờ một đoạn". Tiêu Nguyên không cho hắn cơ hội giải thích.
Cát Tiến hồ nghi nhìn hắn, đang suy nghĩ chủ tử rốt cuộc có phải vì mình muốn mời ba huynh muội Tưởng Hoài Chu nên mới đáp ứng hay không, thì chợt thấy hàng mi đen dày đẹp hơn con gái của ngài ấy giật giật, giống như sắp nổi giận đến nơi. Cát Tiến cực sợ ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của chủ tử, vội vàng thu hồi tầm mắt, chui ra khỏi xe ngựa.
"Tam công tử, chúng ta nghe nói mấy xe ngựa trong chùa xảy ra chuyện, không biết xe ngựa của quý phủ có bị liên lụy không?", hắn nhìn ba người đứng bên đường, thanh âm trong trẻo, không hề giống chất giọng lanh lảnh chói tai của đám thái giám trong cung.
Tạ Lan Âm kinh ngạc nhìn về phía hắn, sao ngừoi này lại biết thân phận của biểu ca chứ?
Trong lòng Tưởng Hoài Chu cũng hoang mang, nhưng lại không hiện ra trên mặt, chắp tay nói: "Thật khéo, từ biệt ở Hoa Sơn xong chúng ta lại có duyên gặp gỡ".
Lư Tuấn dừng xe, Cát Tiến lưu loát nhảy xuống, khách khí đáp lễ với Tưởng Hoài Chu, "Kỳ thật ngày Tần vương điện hạ vào thành, chúng ta đứng ngay cạnh xe ngựa của quý phủ, Tam công tử có khả năng không phát hiện nhưng ta lại ngoài ý muốn biết được thân phận của Tam công tử, đã sớm nghe con cháu Tưởng gia mỗi người đều thần thái phi dương* tựa Đào Chu Công** , giờ chính mắt thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền ".
*từ này tớ chưa tìm được nghĩa chính xác, chỉ đoán nghĩa là tài năng nổi trội trong từng lĩnh vực
**tức Phạm Lãi,một tướng tài của nước Việt ở Trung Hoa thời Xuân Thu Chiến Quốc, người đã giúp Việt vương Câu Tiễn tiêu diệt nước Ngô. Khi đại sự thành công, Phạm Lãi cho rằng vua Việt có tướng cổ cao, môi dài mỏ quạ, là người nhẫn tâm mà ghét kẻ có công, cùng ở lúc hoạn nạn thì được chứ lúc an lạc thì không được, nên không ở lại làm quan mà bí mật trốn đi ở ẩn. Theo Sử ký, Phạm Lãi đến nước Tề, cha con cùng tự cày cấy làm ăn. Nước Tề sai sứ mang ấn tướng quốc đến mời ông vào triều, nhưng ông từ chối, không màng công danh, rồi cùng gia quyến đến đất Đào, đổi tên thành Đào Chu Công (陶朱公) và trở thành một thương gia giàu có lúc bấy giờ. Trong suốt quãng đời ẩn danh, mưu sinh bằng nghề buôn, ông đã đúc kết cho mình và cho thiên hạ được 16 nguyên tắc kinh doanh hết sức quý giá truyền lại cho đến nay. Sách cổ Trung Hoa sau này ghi lại với tựa là "Đào Chu Công lý tài thập lục tắc" – nghĩa tạm dịch là "Mười sáu nguyên tắc mua bán của Đào Chu Công". ( Theo Wikipedia )
Tưởng Hoài Chu khiêm tốn cười cười: "Quá khen, tất cả chỉ là tin đồn nhảm thôi, huynh đệ Tưởng gia chúng ta tài đức gì mà dám sánh vai với Đào Chu Công chứ?"
Tạ Lan Âm đứng bên cạnh, thấy vẻ dịu dàng của Cát Tiến, bỗng nhiên cảm thấy cực kì thú vị. Chủ tử kiêu căng vô lễ, tùy tùng bên người lại rất biết ăn nói, cũng có thể là chủ tử của hắn biết được quyền thế tài lực của nhà cữu cữu liền muốn kết thân, nên mới dặn dò hắn như vậy?
Ánh mắt Cát Tiến thành thật, chỉ nhìn Tưởng Hoài Chu, khách sáo hỏi thăm: "Ba vị chính là muốn về thành?"
"Đúng vậy", Tưởng Hoài Chu khẽ cười tự giễu, nhìn về phía chùa, "Ai ngờ lại gặp phải chuyện này"
Cát Tiến cười xòa, nhìn về phía xe ngựa nói: "Công tử nhà ta nói, gặp lại tức là có duyên, nếu ba vị không chê, mời lên xe cùng đi với chúng ta".
Người ta nhiệt tình mời mọc, Tưởng Hoài Chu không thể cự tuyệt, giương giọng nói lời cảm tạ với người trong xe: "Thịnh tình của công tử, Tưởng mỗ vô cùng cảm kích".
"Nhấc tay chi lao*, Tam công tử không cần khách khí". Tiêu Nguyên khẽ nghiêng thân mình về phía trước, nhấc màn xe ra, vẻ mặt hờ hững như trước, "Mời".
*tiện tay giúp đỡ, không mất nhiều công sức
Tưởng Hoài Chu hướng hắn chắp tay một cái, đợi Cát Tiến dọn xong ghế sau, hắn theo thói quen đỡ tiểu biểu muội bước lên.
Không tính các biểu ca trong nhà thì Tạ Lan Âm chưa bao giờ ngồi cùng xe với nam nhân bên ngoài, nhưng lúc này tình thế bức bách, nàng cũng không ngại ngùng, một tay nắm lấy cửa xe, một tay nhấc vạt áo, chậm rãi bước lên. Vừa khom lưng bước vào, chưa kịp đánh giá trang trí trong xe, trên đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng uỵch, như thể một con côn trùng bay tới.
Nữ nhi phần lớn nhát gan, Tạ Lan Âm cũng xem như kẻ gan dạ, không sợ quỷ quái không sợ sấm sét, chỉ riêng mấy loại sâu bọ lại cực kì sợ hãi, nghe thấy tiếng động như vậy, sợ đến mức kêu ra tiếng, vội quay đầu lùi về sau, bỗng "Oạch" một tiếng trán lập tức đụng vào đỉnh xe, thân thể cũng nghiêng ngả sang một bên.
Tiêu Nguyên nhìn thấy hết thảy, do dự một lát, mới kịp thời đưa tay ra đỡ, "Cô nương cẩn thận".
Tạ Lan Âm theo bản năng nhìn về phía hắn, dưới hàng mi tinh tế mảnh mai, từng giọt nước từ đôi mắt hoa đào kia khẽ buông rơi.
Nàng đau
Mỹ nhân rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, lại có chút mùi hương hoa hồng nhàn nhạt lan tỏa. Không biết là bởi vì ánh mắt tủi thân của nàng, bởi mùi hương ngọt ngào, hay là bởi tiếng đau nàng mới kêu, Tiêu Nguyên khẽ thất thần trong giây lát, qua một lúc mới dùng sức đỡ nàng đến ngồi lên tháp, chỉ vào lông chim hỏi: "Cô nương sợ chim sao?"
Chim?
Tạ Lan Âm kinh ngạc đến quên cả đau, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ.
Chim hoàng oanh trong lồng dường như không hề biết vừa rồi mình đã dọa đến người khác, đậu trên thanh gỗ đặt ngang, khẽ cúi đầu nhìn cô nương đối diện, đôi mắt lúng liếng to tròn trông cực kì ngây thơ vô tội.
Tạ Lan Âm nhếch miệng, lại nghe thấy tiếng cười của biểu ca bên ngoài, lập tức trừng mắt nhìn qua.
/71
|