Mỹ Nhân Như Họa

Chương 26 - Chương 26

/103


Editor: trang bubble ^^

Tuy là Thẩm Họa ngồi trở lại trong xe ngựa, tinh thần vẫn còn dạo chơi ở trên thân tấm ngọc bội thô kệch này!

Nhớ tới năm song thân đều rời đi ấy, Thẩm phủ, bốn đời Thư Hương Thế Gia, sẽ không giống như tình trạng ngày trước. Thật ra thì từ đời Thẩm phụ, Thẩm gia cũng đã từ từ suy thoái, phần lớn dựa vào cầm cố đồ nữ trang trong nhà sống qua ngày, còn phải nuôi mười mấy tôi tớ sai khiến.

Khi đó nàng còn rất nhỏ, nhưng cũng hiểu chuyện, biết trong nhà khó khăn, bèn đề ra phân phát gia nô, nhưng phụ thân luôn thở dài cảm thấy đã tủi thân mẫu thân gả cho ông, tuyệt đối không thể không có người hầu hạ, nhưng cũng là ngày càng bị năm đấu gạo ép tới tóc đen nhuộm trắng, nhất là thuốc kéo dài tánh mạng của mẫu thân ngay cả cầm của cải cũng không mua nổi, chỉ có thể vay tiền khắp nơi, miễn cưỡng sống qua ngày. Cho đến có một ngày, mấy người đại hán tới cướp đoạt đập phát một trận trong nhà, còn đánh Thẩm phụ thương tích khắp người. Thẩm Họa được phụ thân che mắt bảo vệ ở trong ngực, nàng mới biết phụ thân đã tới tiền trang ngầm mượn lãi suất cao.

Đến đây, trong nhà ngày đã càng ngày càng chật vật, cuối cùng ước chừng Thẩm phụ cũng là áy náy tự trách lại đi còn nhanh hơn so với mẫu thân bệnh lâu, cũng vào năm đó, Thẩm mẫu ói ra một chậu máu sau đó cũng ra đi theo.

Thẩm Họa hoàn toàn không kịp yểu điệu khóc thút thít, đã phải lần lượt xử lý hậu sự của phụ mẫu, rồi sau đó ngay cả thời gian đau lòng cũng chưa từng quá độ đã phải mặc vào trường bào của phụ thân, nữ giả nam trang đến học đường làm trợ giáo kiếm tiền. Năm ấy, nàng biết bạn đồng môn đầu tiên ở học đường chính là Tống Tử Quận, Trạng Nguyên Lang hôm nay.

Năm đó, gia cảnh Trạng Nguyên Lang bần hàn đến quần áo mùa đông che cũng không che kín thân thể, luôn cầm một quyển sách rách gật gù đắc ý, ngại ngùng như một con ngỗng ngốc. Chợt có cô gái cười hì hì tới học đường đưa đồ ăn cho ca ca trong nhà đi học, có vài cô gái ngư dân tính tình sảng lãng cũng sẽ tiến lên chào hỏi với đám học sinh cùng trường của ca ca, thì vị Trạng Nguyên Lang ngại ngùng kia luôn đỏ mặt trốn xa xa, vẫn chắp tay cầm sách nát sau lưng như cũ.

Ngày đông ở Giang Nam tuy thua kém phương bắc, nhưng cũng là từng cơn gió lạnh ươn ướt, đường nét khuôn mặt Trạng Nguyên Lang thanh tú đẹp đẽ thường bị cóng đến sưng cục xanh cục tím, không nhìn ra hình người, đâu có thoáng nhìn Hoa Y Mỹ Phục (quần áo đẹp đẽ) trên người, tuấn tú phong lưu, văn chất thiên thành (tự nhiên) như vừa nãy kia, ngược lại sinh ra là tướng mạo văn nhã mà cô gái yêu thích, thật giống như là kịch nam hiển nhiên luôn là thư sinh bần hàn quyến rũ tiểu thư thế gia bỏ trốn.

Khi đó, Thẩm Họa thấy hắn đáng thương, lại cảm thấy hắn không thường tiếp xúc với cô gái, không dễ nhìn ra nàng nữ giả nam trang, chính là gần gũi hơn một chút, lục tìm một số quần áo và đồ dùng hàng ngày mà phụ thân để lại, trừ mình mặc ra, còn lại nàng cũng là bảo Hồng Ngọc sửa lại đường may thích hợp, đưa cho Tử Quận huynh mặc.

Lại nói thật ra là tình nghĩa bạn đồng môn, có điều hai người ra vào thân thiết, vẫn theo nhau gọi huynh đệ. Trạng Nguyên Lang có chí lớn, muốn lên Kinh Thành tiếp tục cầu học. Thẩm Họa làm hiền đệ cùng trường dĩ nhiên là phải tới trường đình cổ đạo (đình nghỉ chân đường cổ) đưa tiễn, trước khi chia tay, kéo xuống miếng ngọc bội ngọc bích đằng hoa duy nhất có thể cầm ra được trên người kia đi tặng.

Tử Quận huynh trên đường đi lên kinh xa xôi, tiểu đệ cũng là trong túi ngượng ngùng (viêm màng túi á), duy chỉ có cái ngọc bội này coi như đáng giá chút bạc, huynh thuận tiện làm lộ phí đi!

Trạng Nguyên Lang nắm tay Thẩm Họa trầm mặc lại kích động, lúc lâu mới lắp ba lắp bắp nói: Như thế nào cũng không thể làm lộ phí, ta sẽ cất giữ nó cẩn thận. Cho là. . . . . Câu nói phía sau kia của hắn nhỏ giọng giống như con muỗi, Thẩm Họa cũng không nghe rõ cũng không nắm chặt cặn kẽ, chỉ cười vẫy tay bảo hắn dọc đường hết sức bảo trọng.

Trạng Nguyên Lang đi ra ngoài không xa bèn kêu Thẩm Họa phất tay, lớn tiếng nói: Lần trước ngẫu nhiên nghe hiền đệ nói trong nhà đệ có một bào muội sinh đôi, nếu ta đến bước cao này trúng trạng nguyên sẽ xem ngọc bội kia là tín vật đưa đến trong phủ cầu hôn, hiền đệ nhất định phải chờ ta.

Ngôn ngữ nóng bỏng như vậy lại ra từ thiếu niên xấu hổ kia, khiến Thẩm Họa kinh hãi đến mức trong lòng run lên, đột nhiên cảm thấy ngọc bội tặng ra kia có chút chói mắt, chính là muốn thu hồi lại cũng không có lý do. Trong lòng quay vòng một cái ý nghĩ, sau này gặp lại chỉ nói gia muội đã xuất giá đến nơi xa, vẫn là đòi trở về mới tốt, nhưng ngẫm lại vừa nghĩ lần biệt ly trời nam đất bắc này nào còn có cơ hội gặp lại, nếu gia muội Nhan Như Ngọc (dung nhan như ngọc) này có thể kích thích hắn hăm hở tiến lên, ngược lại cũng là một chuyện tốt giúp người hoàn thành ước vọng.

Liền cũng hắng giọng hô trở lại: Đệ và gia muội chờ Tử Quận huynh trở lại!

Được, chờ ta. Thiếu niên cười trong sáng mà kích động.

Thoáng một cái hai năm




/103

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status