Hải ma ma nghe được tiếng kêu sợ hãi vội vàng đi ra ngoài kiểm tra, nhìn tình trạng trước mắt, trên mặt không khỏi giật mình.
Đồ sứ bị rơi vỡ nát vụn và cánh hoa thủy tiên trắng mịn rơi rớt đầy đất, chân giá lê hoa bị đổ nghiêng trên đất, nước trong tràn lan, một người gầy nhỏ nằm giữa một vùng bừa bộn, không nhúc nhích.
Cách đó không xa, bóng dáng Tiêu Dịch cao lớn ngược chiều sáng, mờ mịt ở trong vùng bóng tối, Hải ma ma mơ hồ thấy hắn ôm một vệt Màu hồng phấn , sau đó xoay người bỏ lại câu nói rồi xoải bước rời đi.
Hải ma ma vốn muốn gọi Đại công tử lại, từ khu vực săn bắn vội vội vàng vàng chạy về trong phủ muốn gặp lão phu nhân như vậy nhất định là có việc gấp, nhưng nghĩ lại, ở trước mắt nào còn có tình huống gấp gáp?
Còn không mau đỡ biểu tiểu thư, đều sửng sờ làm cái gì?
Mấy tôi tớ hầu hạ cũng y theo túm tụm vang động đi vào, chuyện đột nhiên xảy ra, bọn họ cũng không hiểu rõ tình huống thế nào đã bị Hải ma ma dạy dỗ một tiếng, không ngừng vội vã tiến lên đỡ người, dọn dẹp mảnh vỡ… dọn dẹp mảnh vụn, mời đại phu… mời đại phu, nhất thời ra ra vào vào, phòng càng hò hét loạn lên.
Trên giường nhỏ, Tiêu lão phu nhân nghe thấy người làm không ngừng kêu Lan biểu tiểu thư, trong lòng căng thẳng, còn chưa đứng dậy, Mặc Lan đã được một bà tử khỏe mạnh ôm đi vào, đặt ở trên giường nhỏ.
Trâm ngọc trai trên đầu Mặc Lan đã lỏng lẻo rơi xuống, tóc tai bù xù không nói, xiêm áo vàng nhạt rực rỡ cũng trở nên hoàn toàn bẩn thỉu, trên bàn tay lại ghim mảnh sứ vỡ lớn nhỏ không đều, ẩn tia máu.
Trong mắt Tiêu lão phu nhân lộ ra lo lắng, Lan Lan của ta thế nào? Tại sao lại bị thương?
Hải ma ma thở dài, chỉ nói mình nhìn thấy cho lão phu nhân nghe: Lúc lão nô đi ra ngoài đã thấy Lan biểu tiểu thư ngất trên mặt đất, thiếu tướng quân đang ôm Thẩm biểu tiểu thư, nói là biểu tiểu thư bị kinh sợ hù dọa, trẹo chân, sợ không cần thiết khiến lão phu nhân ngài lo lắng, trước đưa người đi ra ngoài, bảo lão nô nhanh chóng đỡ Mặc Lan biểu tiểu thư đi vào.
Tiêu lão phu nhân đương nhiên muốn biết rõ mọi chuyện, sao Lan Lan của bà lại vô duyên vô cớ đụng vào giá thành bộ dáng này, bà thương nhất chính là con gái thứ hai, hôm nay con gái thứ hai chỉ để lại một điểm huyết mạch này, làm sao có thể tủi thân đứa nhỏ này.
Bà còn nhớ rõ một ngày trước khi đón ngoại tôn nữ vào phủ, cô gái nhỏ nhào vào trong ngực của bà khóc giống như người đẫm nước mắt, nói trước khi mẫu thân nàng chết gầy thành một cây xương, còn nhớ nhung ngoại tổ mẫu, muốn về nhà thăm một chút, Mặc Lan vừa khóc vừa nói, Tiêu lão phu nhân nghĩ tới bộ dạng con gái nhỏ châu tròn ngọc sáng trước khi xuất giá, trong lòng chua xót cũng ôm Mặc Lan khóc nửa ngày.
Đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp, dáng vẻ nũng nịu khóc khóc cười cười đều cực kỳ giống với mình trước kia, Tiêu lão phu nhân lại càng ngày càng thương yêu ưa thích, thực sự coi là cháu gái ruột thịt mà cưng chìu.
Vuốt trán của nàng, càng nhìn càng thấy đau lòng, nổi lên cơn giận: Gọi người đi vào từng người một nói cho ta.
Cho dù là nhìn thấy hay là không nhìn thấy cũng thuận theo lời lão phu nhân, đứng thành một hàng ở trước mặt phòng, đại phu đang băng bó vết thương cho Mặc Lan, Hải ma ma đứng ở bên cạnh hỏi, tất cả mọi người rối rít lắc đầu nói chưa từng thấy, cho dù có liếc thấy một chút tình hình cũng giả bộ như không biết, không dám nói lung tung.
Hải ma ma chợt có nhắc đến, Bây giờ là nha đầu nào luân phiên trông coi phòng?
Một đứa nha hoàn trong đó run run rẩy rẩy đi lên trước quỳ trên mặt đất, Vâng. . . Là nô tỳ. Hôm nay nha hoàn trông phòng gọi là Hạ Nguyệt, là một đứa tính tình nhát gan sợ phiền phức, cho nên vẫn chỉ có thể đảm nhiệm việc nâng rèm vất vả này.
Thật là nhìn thấy biểu tiểu thư ngã như thế nào? Hải ma ma lơn tiếng răn hỏi.
Nô tỳ. . . . . . Nhìn thấy. . . . . . Nàng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm một chút Mặc Lan trên giường nhỏ.
Ngoại tổ mẫu. . . Lúc này Mặc Lan cũng nói lên một hơi, vung cánh tay tìm người.
Ta vẫn ở chỗ này, Lan Lan thật là coi như tỉnh rồi, hù dọa ngoại tổ mẫu rồi. Tiêu lão phu nhân vội vàng nắm cánh tay trắng mịn này, Còn có nơi nào không thoải mái, mau nói cho ngoại tổ mẫu?
Mặc Lan đau, cả người đều đau, trong lòng càng đau, muội muội tại sao nàng muốn đẩy con? Nước mắt tí tách rơi ra ngoài, giọng nói cũng yếu ớt, bộ dạng bị uất ức đang khóc thật làm cho người ta sốt ruột.
Hải ma ma giật mình lần nữa, mọi người đứng phía dưới cúi thấp đầu càng lộ vẻ trầm mặc.
Vẻ mặt Tiêu lão phu nhân hơi sa sầm xuống, Đừng khóc, con à bị tủi thân gì cứ nói cho ngoại tổ mẫu, ai cũng không bắt nạt được con. Đứa bé Thẩm Họa kia là đẩy con như thế nào?
Mặc Lan do dự một chút, lắc đầu một cái, Ngài đừng tức giận muội muội nhé, không phải là Họa Nhi muội muội cố ý, biểu ca lớn lên tốt, là một cô nương thấy cũng sẽ đứng không vững. . . . . . Mấy câu của Mặc Lan không cần nói cũng biết, dứt khoát nói trắng ra là Thẩm Họa hành vi thô lỗ, không được nuôi dạy, là muốn biểu hiện nhiều hơn ở trước mặt biểu ca Tiêu Dịch mới ra tay thôi.
Thế nào nữa thì nha đầu kia cũng không thể lỗ mãng như vậy, Hải ma ma, ngươi đi kêu Thẩm Họa đến.
Hải ma ma biết bây giờ có lẽ lão phu nhân đang nổi nóng, dù sao thêm thiên vị cưng chìu Mặc Lan hơn chút, lại chỉ nghe lời của một mình nàng ấy, nhưng bà cũng không làm sao tin một mình Mặc Lan biểu tiểu thư nói, bèn trực tiếp bảo nha hoàn kia nói tiếp hết lời mới vừa rồi chưa nói xong, Tiểu thư nói có phải vậy hay không? Ngươi nói kỹ càng.
Lời Hạ Nguyệt mắc kẹt ở cổ họng, ấp a ấp úng, Tiêu lão phu nhân nóng nảy trực tiếp lên tiếng bảo nàng ta nói, nếu không nói sẽ đưa đến thôn trang, chân nha hoàn kia khẽ run rẩy, khó khăn lắm đáp lời phải.
Tổ mẫu, thôi, muội muội còn tấm bé đã tang phụ tang mẫu, trong nhà không người nào dạy bảo, tới Hầu phủ lại chậm rãi nuôi dạy là được, con không trách nàng ấy. Tay nàng quấn băng vải níu cánh tay ngoại tổ mẫu lại.
Lão phu nhân ôm ngoại tôn nữ vào lòng, vô cùng đau lòng, vừa bắt đầu còn cảm thấy Thẩm Họa xem là đứa bé đáng thương, d!^Nd+n(#Q%*d@n bị Trần thị đón vào trong phủ cũng coi như duyên phận tạo hóa, mới vừa rồi lời nhắc nhở của bà chỉ bảo tưởng rằng nàng nghe rõ, chỉ cần giữ khuôn phép, Hầu phủ không phải không nuôi được nàng.
Lắc đầu thở dài một tiếng, Lan Lan thiện tâm giống mẫu thân con, cũng tốt, sau này Lan Lan chỉ chơi cùng tỷ muội mình.
Hải ma ma cũng khuyên, Lão phu nhân, ngài đừng tức giận, sợ là ở giữa có hiểu lầm gì đó, trở ngại giữa đứa bé đều là chuyện thường, chờ qua thời gian này để hai tỷ muội nói ra thì có thể hòa hảo như lúc ban đầu.
Tiêu lão phu nhân nhìn đi chỗ khác không vừa ý hừ một tiếng, đây là trở ngại sao? Thẩm Họa là muốn hủy Mặc Lan, vừa dứt lời, lại có ma ma vén rèm lên đi vào, vội vội vàng vàng nhất thời đã quên đi quy củ, Lão phu nhân, ngài mau mời
Đồ sứ bị rơi vỡ nát vụn và cánh hoa thủy tiên trắng mịn rơi rớt đầy đất, chân giá lê hoa bị đổ nghiêng trên đất, nước trong tràn lan, một người gầy nhỏ nằm giữa một vùng bừa bộn, không nhúc nhích.
Cách đó không xa, bóng dáng Tiêu Dịch cao lớn ngược chiều sáng, mờ mịt ở trong vùng bóng tối, Hải ma ma mơ hồ thấy hắn ôm một vệt Màu hồng phấn , sau đó xoay người bỏ lại câu nói rồi xoải bước rời đi.
Hải ma ma vốn muốn gọi Đại công tử lại, từ khu vực săn bắn vội vội vàng vàng chạy về trong phủ muốn gặp lão phu nhân như vậy nhất định là có việc gấp, nhưng nghĩ lại, ở trước mắt nào còn có tình huống gấp gáp?
Còn không mau đỡ biểu tiểu thư, đều sửng sờ làm cái gì?
Mấy tôi tớ hầu hạ cũng y theo túm tụm vang động đi vào, chuyện đột nhiên xảy ra, bọn họ cũng không hiểu rõ tình huống thế nào đã bị Hải ma ma dạy dỗ một tiếng, không ngừng vội vã tiến lên đỡ người, dọn dẹp mảnh vỡ… dọn dẹp mảnh vụn, mời đại phu… mời đại phu, nhất thời ra ra vào vào, phòng càng hò hét loạn lên.
Trên giường nhỏ, Tiêu lão phu nhân nghe thấy người làm không ngừng kêu Lan biểu tiểu thư, trong lòng căng thẳng, còn chưa đứng dậy, Mặc Lan đã được một bà tử khỏe mạnh ôm đi vào, đặt ở trên giường nhỏ.
Trâm ngọc trai trên đầu Mặc Lan đã lỏng lẻo rơi xuống, tóc tai bù xù không nói, xiêm áo vàng nhạt rực rỡ cũng trở nên hoàn toàn bẩn thỉu, trên bàn tay lại ghim mảnh sứ vỡ lớn nhỏ không đều, ẩn tia máu.
Trong mắt Tiêu lão phu nhân lộ ra lo lắng, Lan Lan của ta thế nào? Tại sao lại bị thương?
Hải ma ma thở dài, chỉ nói mình nhìn thấy cho lão phu nhân nghe: Lúc lão nô đi ra ngoài đã thấy Lan biểu tiểu thư ngất trên mặt đất, thiếu tướng quân đang ôm Thẩm biểu tiểu thư, nói là biểu tiểu thư bị kinh sợ hù dọa, trẹo chân, sợ không cần thiết khiến lão phu nhân ngài lo lắng, trước đưa người đi ra ngoài, bảo lão nô nhanh chóng đỡ Mặc Lan biểu tiểu thư đi vào.
Tiêu lão phu nhân đương nhiên muốn biết rõ mọi chuyện, sao Lan Lan của bà lại vô duyên vô cớ đụng vào giá thành bộ dáng này, bà thương nhất chính là con gái thứ hai, hôm nay con gái thứ hai chỉ để lại một điểm huyết mạch này, làm sao có thể tủi thân đứa nhỏ này.
Bà còn nhớ rõ một ngày trước khi đón ngoại tôn nữ vào phủ, cô gái nhỏ nhào vào trong ngực của bà khóc giống như người đẫm nước mắt, nói trước khi mẫu thân nàng chết gầy thành một cây xương, còn nhớ nhung ngoại tổ mẫu, muốn về nhà thăm một chút, Mặc Lan vừa khóc vừa nói, Tiêu lão phu nhân nghĩ tới bộ dạng con gái nhỏ châu tròn ngọc sáng trước khi xuất giá, trong lòng chua xót cũng ôm Mặc Lan khóc nửa ngày.
Đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp, dáng vẻ nũng nịu khóc khóc cười cười đều cực kỳ giống với mình trước kia, Tiêu lão phu nhân lại càng ngày càng thương yêu ưa thích, thực sự coi là cháu gái ruột thịt mà cưng chìu.
Vuốt trán của nàng, càng nhìn càng thấy đau lòng, nổi lên cơn giận: Gọi người đi vào từng người một nói cho ta.
Cho dù là nhìn thấy hay là không nhìn thấy cũng thuận theo lời lão phu nhân, đứng thành một hàng ở trước mặt phòng, đại phu đang băng bó vết thương cho Mặc Lan, Hải ma ma đứng ở bên cạnh hỏi, tất cả mọi người rối rít lắc đầu nói chưa từng thấy, cho dù có liếc thấy một chút tình hình cũng giả bộ như không biết, không dám nói lung tung.
Hải ma ma chợt có nhắc đến, Bây giờ là nha đầu nào luân phiên trông coi phòng?
Một đứa nha hoàn trong đó run run rẩy rẩy đi lên trước quỳ trên mặt đất, Vâng. . . Là nô tỳ. Hôm nay nha hoàn trông phòng gọi là Hạ Nguyệt, là một đứa tính tình nhát gan sợ phiền phức, cho nên vẫn chỉ có thể đảm nhiệm việc nâng rèm vất vả này.
Thật là nhìn thấy biểu tiểu thư ngã như thế nào? Hải ma ma lơn tiếng răn hỏi.
Nô tỳ. . . . . . Nhìn thấy. . . . . . Nàng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm một chút Mặc Lan trên giường nhỏ.
Ngoại tổ mẫu. . . Lúc này Mặc Lan cũng nói lên một hơi, vung cánh tay tìm người.
Ta vẫn ở chỗ này, Lan Lan thật là coi như tỉnh rồi, hù dọa ngoại tổ mẫu rồi. Tiêu lão phu nhân vội vàng nắm cánh tay trắng mịn này, Còn có nơi nào không thoải mái, mau nói cho ngoại tổ mẫu?
Mặc Lan đau, cả người đều đau, trong lòng càng đau, muội muội tại sao nàng muốn đẩy con? Nước mắt tí tách rơi ra ngoài, giọng nói cũng yếu ớt, bộ dạng bị uất ức đang khóc thật làm cho người ta sốt ruột.
Hải ma ma giật mình lần nữa, mọi người đứng phía dưới cúi thấp đầu càng lộ vẻ trầm mặc.
Vẻ mặt Tiêu lão phu nhân hơi sa sầm xuống, Đừng khóc, con à bị tủi thân gì cứ nói cho ngoại tổ mẫu, ai cũng không bắt nạt được con. Đứa bé Thẩm Họa kia là đẩy con như thế nào?
Mặc Lan do dự một chút, lắc đầu một cái, Ngài đừng tức giận muội muội nhé, không phải là Họa Nhi muội muội cố ý, biểu ca lớn lên tốt, là một cô nương thấy cũng sẽ đứng không vững. . . . . . Mấy câu của Mặc Lan không cần nói cũng biết, dứt khoát nói trắng ra là Thẩm Họa hành vi thô lỗ, không được nuôi dạy, là muốn biểu hiện nhiều hơn ở trước mặt biểu ca Tiêu Dịch mới ra tay thôi.
Thế nào nữa thì nha đầu kia cũng không thể lỗ mãng như vậy, Hải ma ma, ngươi đi kêu Thẩm Họa đến.
Hải ma ma biết bây giờ có lẽ lão phu nhân đang nổi nóng, dù sao thêm thiên vị cưng chìu Mặc Lan hơn chút, lại chỉ nghe lời của một mình nàng ấy, nhưng bà cũng không làm sao tin một mình Mặc Lan biểu tiểu thư nói, bèn trực tiếp bảo nha hoàn kia nói tiếp hết lời mới vừa rồi chưa nói xong, Tiểu thư nói có phải vậy hay không? Ngươi nói kỹ càng.
Lời Hạ Nguyệt mắc kẹt ở cổ họng, ấp a ấp úng, Tiêu lão phu nhân nóng nảy trực tiếp lên tiếng bảo nàng ta nói, nếu không nói sẽ đưa đến thôn trang, chân nha hoàn kia khẽ run rẩy, khó khăn lắm đáp lời phải.
Tổ mẫu, thôi, muội muội còn tấm bé đã tang phụ tang mẫu, trong nhà không người nào dạy bảo, tới Hầu phủ lại chậm rãi nuôi dạy là được, con không trách nàng ấy. Tay nàng quấn băng vải níu cánh tay ngoại tổ mẫu lại.
Lão phu nhân ôm ngoại tôn nữ vào lòng, vô cùng đau lòng, vừa bắt đầu còn cảm thấy Thẩm Họa xem là đứa bé đáng thương, d!^Nd+n(#Q%*d@n bị Trần thị đón vào trong phủ cũng coi như duyên phận tạo hóa, mới vừa rồi lời nhắc nhở của bà chỉ bảo tưởng rằng nàng nghe rõ, chỉ cần giữ khuôn phép, Hầu phủ không phải không nuôi được nàng.
Lắc đầu thở dài một tiếng, Lan Lan thiện tâm giống mẫu thân con, cũng tốt, sau này Lan Lan chỉ chơi cùng tỷ muội mình.
Hải ma ma cũng khuyên, Lão phu nhân, ngài đừng tức giận, sợ là ở giữa có hiểu lầm gì đó, trở ngại giữa đứa bé đều là chuyện thường, chờ qua thời gian này để hai tỷ muội nói ra thì có thể hòa hảo như lúc ban đầu.
Tiêu lão phu nhân nhìn đi chỗ khác không vừa ý hừ một tiếng, đây là trở ngại sao? Thẩm Họa là muốn hủy Mặc Lan, vừa dứt lời, lại có ma ma vén rèm lên đi vào, vội vội vàng vàng nhất thời đã quên đi quy củ, Lão phu nhân, ngài mau mời
/103
|