Tống Tử Quận quay người lại thì trông thấy nam tử mặc cẩm bào nguyệt sắc trong đám người, môi đỏ mọng này toét miệng mỉm cười giống như nữ nhi gia trong trí nhớ của hắn. Nàng lẳng lặng đứng ở trong đám người ống tay áo vung lên, hoa văn cây cỏ mờ bên tay áo thật dường như thấm hương lay động, từ khoảng cách rất xa cũng có thể ngửi thấy giống vậy. Có lúc, hắn thường nghĩ nếu vị hiền đệ này sinh ra là nữ nhi sẽ là tình cảnh như thế nào? Ừm, Quốc Sắc Thiên Hương cỡ nào, làm lòng người sinh ra chập chờn.
Nữ nhi gia —— Tống Tử Quận đột nhiên sững sờ, sờ về phía tấm ngọc bội cũng không nhẵn nhụi này, bị ý tưởng mới vừa rồi của mình dọa sợ trong nháy mắt, âm thầm dở khóc dở cười. Trước mắt rõ ràng là nam nhi, sao hắn lại có thể có ý tưởng như vậy?
Cho đến khi người nọ đi tới, vẻ mặt của hắn vẫn trầm tĩnh, đó là phản ứng mà nam tử sau khi rèn luyện đều nên có. Nhưng trong lòng cũng là lúng túng mà vui mừng, lúng túng đối với ý tưởng mới vừa rồi của hắn, vui mừng là còn có thể gặp được hắn, Tống Tử Quận không khỏi ngậm ý cười hân hoan tiến lên trước hai bước. Hiền đệ.
Tử Quận huynh, từ biệt hai năm, đúng là không việc gì? Thẩm Họa chắp tay thở dài, Tống Tử Quận vội vàng đi đỡ, lúc nàng đứng dậy cố ý ngừng một lúc nói: Không, nên gọi Tử Quận huynh một tiếng Trạng Nguyên Lang.
Hiền đệ chớ như vậy ngại chết huynh, năm đó nếu không phải đệ tiếp tế cho huynh, sợ rằng huynh cũng khó mà chịu đựng qua mùa đông, làm sao được cao trúng trạng nguyên, hoa hiền đệ là ân nhân của Tử Quận. Tống Tử Quận vội vàng nói.
Sau đó, huynh phái người đi Hàng Châu tìm đệ, nhưng nghe nói mấy tháng trước đệ đã không còn ở học đường. Huynh đây mới phát hiện hoàn toàn không biết tình huống trong nhà hiền đệ, huống chi huynh muốn. . . . . . Ngón tay Tống Tử Quận vẫn vuốt ngọc bội tăng thêm mấy phần, mặt khẽ đỏ lên, chỉ là ban đêm sắc trời tối đen, nhìn không rõ ràng lắm mà thôi.
Từ đầu đến cuối Thẩm Họa nở nụ cười nhìn hắn, tuy nói chia tay hai năm có khác biệt lớn, nhưng —— người này vẫn ngây ngô giống với trước kia.
Hiền đệ, hai năm qua như thế nào? Sao vào Kinh Thành? Tống Tử Quận không biết ý nghĩ của Thẩm Họa, vẫn hân hoan hỏi như cũ.
Đệ rất khỏe. Một câu lời đơn giản, Thẩm Họa bèn nâng đầu lên nghiêm túc nhìn nam nhân trước mặt. Hai năm rồi, nam tử thấy nữ tử cũng sẽ đỏ mặt lúc đầu kia, hôm nay đã trưởng thành vững vàng rất nhiều. Nữ tử xinh đẹp muốn lấy thân báo đáp mới vừa rồi kia, Tống Tử Quận cũng thẳng thắn vô tư từ chối, điểm này giống nhau với vị Tử Quận huynh kia mà nàng quen biết trước đây.
Thẩm Họa lại nói: Không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện?
Tống Tử Quận vui mừng, Huynh biết một chỗ, huynh dẫn hiền đệ đi. Hiền đệ còn nhớ rõ huynh từng đồng ý một câu nói của đệ không?
Thẩm Họa gật đầu, áy náy cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ lúc ấy Tử Quận huynh này đã nói lời quan trọng gì, vừa thấy mặt đã muốn kéo nàng đi làm, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra. Có lẽ là khi đó ngày đông quá lạnh, không chỉ có Trạng Nguyên Lang áo không đủ mặc, nàng cũng là như vậy. Trên người áo khoác bông vải đều là may vá, bên trong bông vải cũng mỏng manh rất nhiều, lạnh đến cả người run cầm cập, nào còn lỗ tai hoàn chỉnh nghe. Nhưng nhìn vẻ mặt Tống Tử Quận ‘hiền đệ chắc là nhớ được’, nàng cũng không tiện dội nước lã hỏi hắn là việc gì?
Tống Tử Quận mời nàng cùng đi, Thẩm Họa bèn hớn hở cùng đi, ở trong dòng người hối hả, mấy thị vệ lần lượt thay đổi đan xen đi theo đuôi ở phía sau hai người, rất nhanh đã đến một quán cơm nho nhỏ, lúc này đã không còn người nào.
Hắn vừa tiến đến, bèn nói: Hình chưởng quỹ, ta có thể mượn dùng phòng bếp nơi này của ngài một chút không?
Hình chưởng quỹ này tuổi không lớn lắm, lớn lên mi thanh mục tú, ước chừng hơn Tống Tử Quận mấy tuổi, hắn vừa ngẩng mặt để xuống bàn tính đánh bùm bùm vang dội, nhiệt tình bắt chuyện, Tống đại nhân, sao ngài lại tới? Muốn dùng cứ dùng, còn khách sáo như vậy. Ánh mắt của hắn chuyển một cái nhìn về phía Thẩm Họa bên cạnh quan sát, nghi ngờ hỏi: Vị công tử này là?
Vị này chính là Đại Ân Nhân mà ta thường nhắc tới trong miệng
Nữ nhi gia —— Tống Tử Quận đột nhiên sững sờ, sờ về phía tấm ngọc bội cũng không nhẵn nhụi này, bị ý tưởng mới vừa rồi của mình dọa sợ trong nháy mắt, âm thầm dở khóc dở cười. Trước mắt rõ ràng là nam nhi, sao hắn lại có thể có ý tưởng như vậy?
Cho đến khi người nọ đi tới, vẻ mặt của hắn vẫn trầm tĩnh, đó là phản ứng mà nam tử sau khi rèn luyện đều nên có. Nhưng trong lòng cũng là lúng túng mà vui mừng, lúng túng đối với ý tưởng mới vừa rồi của hắn, vui mừng là còn có thể gặp được hắn, Tống Tử Quận không khỏi ngậm ý cười hân hoan tiến lên trước hai bước. Hiền đệ.
Tử Quận huynh, từ biệt hai năm, đúng là không việc gì? Thẩm Họa chắp tay thở dài, Tống Tử Quận vội vàng đi đỡ, lúc nàng đứng dậy cố ý ngừng một lúc nói: Không, nên gọi Tử Quận huynh một tiếng Trạng Nguyên Lang.
Hiền đệ chớ như vậy ngại chết huynh, năm đó nếu không phải đệ tiếp tế cho huynh, sợ rằng huynh cũng khó mà chịu đựng qua mùa đông, làm sao được cao trúng trạng nguyên, hoa hiền đệ là ân nhân của Tử Quận. Tống Tử Quận vội vàng nói.
Sau đó, huynh phái người đi Hàng Châu tìm đệ, nhưng nghe nói mấy tháng trước đệ đã không còn ở học đường. Huynh đây mới phát hiện hoàn toàn không biết tình huống trong nhà hiền đệ, huống chi huynh muốn. . . . . . Ngón tay Tống Tử Quận vẫn vuốt ngọc bội tăng thêm mấy phần, mặt khẽ đỏ lên, chỉ là ban đêm sắc trời tối đen, nhìn không rõ ràng lắm mà thôi.
Từ đầu đến cuối Thẩm Họa nở nụ cười nhìn hắn, tuy nói chia tay hai năm có khác biệt lớn, nhưng —— người này vẫn ngây ngô giống với trước kia.
Hiền đệ, hai năm qua như thế nào? Sao vào Kinh Thành? Tống Tử Quận không biết ý nghĩ của Thẩm Họa, vẫn hân hoan hỏi như cũ.
Đệ rất khỏe. Một câu lời đơn giản, Thẩm Họa bèn nâng đầu lên nghiêm túc nhìn nam nhân trước mặt. Hai năm rồi, nam tử thấy nữ tử cũng sẽ đỏ mặt lúc đầu kia, hôm nay đã trưởng thành vững vàng rất nhiều. Nữ tử xinh đẹp muốn lấy thân báo đáp mới vừa rồi kia, Tống Tử Quận cũng thẳng thắn vô tư từ chối, điểm này giống nhau với vị Tử Quận huynh kia mà nàng quen biết trước đây.
Thẩm Họa lại nói: Không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện?
Tống Tử Quận vui mừng, Huynh biết một chỗ, huynh dẫn hiền đệ đi. Hiền đệ còn nhớ rõ huynh từng đồng ý một câu nói của đệ không?
Thẩm Họa gật đầu, áy náy cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ lúc ấy Tử Quận huynh này đã nói lời quan trọng gì, vừa thấy mặt đã muốn kéo nàng đi làm, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra. Có lẽ là khi đó ngày đông quá lạnh, không chỉ có Trạng Nguyên Lang áo không đủ mặc, nàng cũng là như vậy. Trên người áo khoác bông vải đều là may vá, bên trong bông vải cũng mỏng manh rất nhiều, lạnh đến cả người run cầm cập, nào còn lỗ tai hoàn chỉnh nghe. Nhưng nhìn vẻ mặt Tống Tử Quận ‘hiền đệ chắc là nhớ được’, nàng cũng không tiện dội nước lã hỏi hắn là việc gì?
Tống Tử Quận mời nàng cùng đi, Thẩm Họa bèn hớn hở cùng đi, ở trong dòng người hối hả, mấy thị vệ lần lượt thay đổi đan xen đi theo đuôi ở phía sau hai người, rất nhanh đã đến một quán cơm nho nhỏ, lúc này đã không còn người nào.
Hắn vừa tiến đến, bèn nói: Hình chưởng quỹ, ta có thể mượn dùng phòng bếp nơi này của ngài một chút không?
Hình chưởng quỹ này tuổi không lớn lắm, lớn lên mi thanh mục tú, ước chừng hơn Tống Tử Quận mấy tuổi, hắn vừa ngẩng mặt để xuống bàn tính đánh bùm bùm vang dội, nhiệt tình bắt chuyện, Tống đại nhân, sao ngài lại tới? Muốn dùng cứ dùng, còn khách sáo như vậy. Ánh mắt của hắn chuyển một cái nhìn về phía Thẩm Họa bên cạnh quan sát, nghi ngờ hỏi: Vị công tử này là?
Vị này chính là Đại Ân Nhân mà ta thường nhắc tới trong miệng
/103
|