Mỹ Nhân Như Họa

Chương 54 - Chương 54

/103


Editor: trang bubble ^^

Thuyền hàng của Mộc Lạp Thị xuôi dòng một đường đi xuống, ít ngày nữa là đến địa giới Hoài Châu.

Mặc dù không cho phép bước khỏi gian phòng, nhưng Thẩm Họa vẫn ngửi thấy mùi vị quê hương, hít vào là không khí mát mẻ ướt át. Nàng đương nhiên không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra được núi kia hình ảnh non xanh nước biếc thoải mái. Nếu đi thêm hai ngày, thì cũng có thể đến Hàng Châu rồi.

Cửa đột nhiên bị mở ra, trừ đưa cơm, đây là lần thứ hai Mộc Lạp Thị lộ diện trong mấy mấy ngày gần đây. Tiểu Kỳ Lân lập tức nhảy xuống từ trên giường, để trần bàn chân nhỏ chạy đến trước mặt Thẩm Họa, Người xấu, phụ thân ta nhất định sẽ tới cứu chúng ta. Cậu non nớt lên án, lúc này thân thể nho nhỏ bày tỏ rất có vài phần khí thế ác liệt trên người Tiêu Dịch.

Thẩm Họa lập tức ôm lấy Dục Ca Nhi, bảo vệ ở vào trong ngực, lạnh lùng nói: Muốn làm gì?

Mộc Lạp Thị cười ha ha, tâm tình hình như rất là không tệ, Chúng ta đã đến Hoài Châu, chắc hẳn tiểu công tử và Tiêu tiểu thư nhất định hết sức nhớ nhung Tiêu tướng quân. Làm bằng hữu của Tiêu tướng quân, ta đã đưa thư cho hắn, hẹn tốt địa điểm để cho các ngươi đoàn tụ, cảm phiền xin Tiêu tiểu thư và tiểu công tử uất ức một chút, che mắt lại, mặc áo choàng vào, lại đeo cái này vào.

Trong tay thuộc hạ của hắn cầm áo choàng, dây thừng, còn có một nắm vải bông.

Mộc Lạp Thị nhìn như nói chuyện khách sáo, nhưng cách làm lại tuyệt đối không khách sáo, ước chừng là sợ bọn họ gào thét, không chỉ muốn che mắt, còn phải bịt kín miệng bọn họ.

Thẩm Họa hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chỉ có thể yên lặng nhịn xuống, dụ dỗ cậu nhóc mặc xong áo choàng, bản thân cũng buộc ở trên người, bèn nói: Dây thừng thì không cần trói lại. Một cô nương, một đứa bé, chẳng lẽ thuộc hạ của ngươi lại vô năng (bất lực) như vậy, chúng ta còn có thể chạy trốn? Ngay sau đó, nàng lại quay về phía cậu nhóc dặn dò, Dục Ca Nhi có muốn gặp phụ thân hay không?

Dục Ca Nhi nặng nề gật đầu một cái.

Vậy một lát khi đi ra ngoài, nghe tiểu mẫu thân, không thể nói chuyện được chứ?

Ừm. Hiện tại cậu chỉ nghe lời tiểu mẫu thân nói.

Thẩm Họa quét qua đôi mắt khôn khéo của Mộc Lạp Thị, hỏi dò hắn: Có thể không? Đây là phương thức duy nhất mà bây giờ nàng có thể tranh thủ để cho hai người bọn họ thoải mái một chút. Chủ yếu nhất là Dục Ca Nhi, cậu vẫn là đứa bé, nhất định không chịu nổi đối xử như vậy.

Mộc Lạp Thị suy nghĩ một chút, biết tiểu nữ nhân trước mắt là một người thông minh, nên làm như thế nào có lợi nhất với nàng, trong lòng nàng nên hiểu. Lại nói một cô gái và một đứa bé, Mộc Lạp Thị hắn thật đúng là không sợ, bèn lỏng miệng ra, Nếu Tiêu tiểu thư không thích, vậy coi như xong, chỉ cần Tiêu tiểu thư thành thật đàng hoàng, ta sẽ tuyệt đối không tổn thương ngài và tiểu công tử, xin mời.

Mặc dù không trói bọn họ, nhưng lại để cho thuộc hạ đóng vai tôi tớ, đi theo sau lưng Thẩm Họa, và sử dụng một cây chủy thủ chống phía sau của nàng uy hiếp nàng lên bờ, vào xe ngựa, vội vã qua lại trên đường, chỉ cho là quý phu nhân nhà nào dẫn theo đứa bé đi chơi. Mặt trời Giang Nam vẫn chiếu gay gắt, mặc áo choàng, cũng không có chuyện ngạc nhiên gì, rất nhanh xe ngựa đã bắt đầu chuyển động, biến mất ở trong đám người.

. . . . . .

Hai ngày này, Tiêu tướng quân đều ở quân doanh, tự mình huấn luyện tân binh. Tướng phòng thủ Hoài Châu lười biếng như vậy, huống chi là người ngựa bên trong quân doanh này, mỗi một người đều là đồ lười biếng, ngay cả một binh khí đều không đụng, mà chỉ dựa vào thuộc hạ Tiêu Dịch mang tới căn bản không cách nào trừ phiến loạn. Huống chi trải qua mấy lần giao chiến với phỉ đồ (đạo tặc, kẻ cướp) này, thuộc hạ của hắn cũng đã mệt mỏi, cần tu dưỡng thật tốt một phen.

Dứt khoát, Tiêu Dịch bèn trực tiếp chuyển từ trạm dịch vào quân doanh ở, vừa đột kích huấn luyện những tân binh này, vừa lẳng lặng sắp xếp, chỉ đợi khiến bọn phỉ đồ này buông lỏng cảnh giác thì hành động lần nữa. Hắn thuận tiện cho bọn hắn đến bắt rùa trong hũ, lại đến bứng hang ổ của bọn hắn. Về phần mấy lão hồ ly ở phủ Đô Đốc Hoài Châu kia, hắn tự nhiên cũng để cho họ dọn dẹp chăn nệm, cùng đến quân doanh huấn binh, ở dưới mặt trời chói chang, đứng ở bên ngoài lấy mình làm gương.

Tướng quân, thám tử báo lại, nói là phỉ đồ lại tới gần thôn trang quấy rối, mà lúc này


/103

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status