Editor: trang bubble
Nhã Trúc cư Bùi phủ kinh thành, trời mới vừa sáng, nha hoàn ma ma gác đêm đang mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong lúc tỉnh lại, thì nghe được một tiếng thét kinh hãi của Nhị phu nhân, Đau. . . . . . A. . . . . . Ngay sau đó thì không có âm, tiếp theo nhà giường gỗ điêu khắc La Hán lớn sơn vàng bên trong bèn vang lên tiếng rung nhẹ cọt kẹt, còn thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng rên khẽ.
Ngoài phòng bọn nha hoàn hầu hạ buồn ngủ mới vừa tỉnh, lập tức nghe được đỏ mặt, ma ma kinh nghiệm lão luyện, trong lòng không khỏi âm thầm sợ hãi than, Không được, bệnh thiên tàn này của Nhị công tử đã chữa hết rồi sao, xem giường lớn kia rung lắc đến đặc biệt ra sức!
Mà bên trong phòng hoàn toàn chính là một loại cảnh tượng khác rồi, trong lò hương lá xanh quấn quít cành mẫu đơn bên giường, bắt đầu nổi lên khói quay quanh, xuyên thấu qua lụa mỏng tản ra ở trong màn. Ở trong màn, tay nam nhân cầm một cái chân phấn, dùng sức nhiệt tình xoa bóp. Hắn dừng động tác trong tay lại, đôi mày thanh tú nhíu chặt của nữ tử buông lỏng ra theo, nhìn thuốc mỡ đỏ hắn đổ vào trong lòng bàn tay để lại bên cạnh, chà xát lại đặt lên mắt cá chân.
Tiêu Tĩnh Dư sợ nhột dời thân thể lập tức cầu xin tha thứ, chân của nàng là sợ nhột nhất, Bùi Diễm, Bùi Diễm, ta đã không còn đau.
Rất nhanh sẽ xong. Bùi Diễm nói lời an ủi như vậy, động tác chối từ vừa chậm lại trì hoãn, trên gương mặt tuấn tú của hắn tái nhợt, đôi mắt đen cụp xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm chân mềm nộn trong ngực, nhìn lại đã bắt đầu tiêu sưng.
Về phần tại sao chân lại sưng to lên, còn phải nói đến từ hôm qua, thư của Thẩm Họa đưa tới từ Hoài Châu cuối cùng đã tới trong đêm qua. Bùi Diễm đã nằm ở phía trên ván gỗ giường trải chăn đệm dưới đất, tiểu nha hoàn gõ cửa bẩm báo nói là thư từ Hoài Châu tới. Tiêu Tĩnh Dư nhất thời vội vã lấy thư, cũng không thể để tiểu nha hoàn ngoài cửa đưa vào thấy hai người một kẻ chăn đệm nằm dưới đất, một kẻ trên giường, vậy sẽ lúng túng.
Lúc giẫm ở trên sàn nhà, nàng bị một cái đôn gỗ vấp chân ngã, may nhờ Bùi Diễm tay mắt lanh lẹ làm đệm thịt một lần, mới chỉ trẹo chân mà thôi.
Cho nên, buổi sáng Bùi Diễm lại phải giúp nàng xoa chân, Tiêu Tĩnh Dư tránh né nửa ngày, cuối cùng lại không cẩn thận đá phải bệnh kiều, ầm ĩ hết mức không thể làm gì khác hơn là tuân theo rồi.
Bùi Diễm nắm mắt cá chân, động tác trong tay thay đổi vô cùng dịu dàng, Tĩnh Dư nàng sinh ra vốn đã đẹp, mà đẹp nhất cũng là đôi chân mền muốn đi khắp sông núi Hoàng Hà này. Một đoạn bắp chân mảnh khảnh trắng noãn, ngón chân mượt mà lộ ra trắng nõn, là một đôi chân đẹp mà bất kỳ nữ tử nào cũng không thể so với.
Đợi xoa một lát, Tiêu Tĩnh Dư thấy cái trán bệnh kiều rịn lên một tầng mồ hôi rậm rạp chằng chịt. Thân thể Bùi Diễm chợt co quắp, bèn không có sức ngã ở bên cạnh, Tiêu Tĩnh Dư kinh hoảng biến sắc, bèn tranh thủ ôm lấy hắn, không khỏi lo lắng nói một câu, Vẫn khỏe chứ? Có phải mới vừa rồi đá nặng ngươi hay không?
Bùi Diễm cười nhạt một cái, Để cho ta nghỉ một lát ở trong ngực của ngươi là tốt rồi.
Tiêu Tĩnh Dư ừ một tiếng, bèn ôm chặt cánh tay mấy phần, sức nặng to lớn của nam nhân dựa vào đầu vai. Bùi Diễm nghiêng đầu, trong hơi thở đều là mùi trái cây đặc biệt trên người nàng. Da thịt cần cổ trơn nhẵn non mềm kia, hắn không nhịn được dùng gương mặt cọ xát trắng noãn như tơ tằm kia, trong lòng len lén vui vẻ, đợi Tiêu Tĩnh Dư nhíu lông mày cúi đầu nhìn lại, thì yếu đuối cười cười vô tội với nàng, dường như lại yếu ớt hơi xê dịch đi lên.
Bùi Diễm chợt nhẹ nhàng hỏi ở bên tai nàng, A Dư, ngươi muốn xử lý người bắt cóc ngươi như thế nào, ta chỉ chính là nàng ta. Giọng nói nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt nhắm kia lại là nồng nặc sát khí.
Tiêu Tĩnh Dư biết nàng ta trong miệng Bùi Diễm là ai, chính là Ngụy phu nhân.
Vừa bắt đầu, Tiêu Tĩnh Dư chỉ nghi ngờ, rốt cuộc là ai muốn bắt cóc nàng? Trong kinh thành, nàng ít khi lui tới với người ta, sau đó cũng chính là ở dưới sự nhắc nhở một chút của Bùi Diễm khiến nàng nhớ đến một người trong nháy mắt.
Có thể nhận Thẩm Họa làm trưởng nữ Hầu phủ, trừ lần hiểu lầm đó ở trường ngựa Ngụy gia, dường như cũng không có khả năng khác. Mà theo như lời Bùi Diễm, gần đây Ngụy phu nhân muốn hòa ly, có lẽ chính là nguyên nhân lớn nhất. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng không có chứng cớ, bèn phái người đi giám thị từng cử động của Ngụy phu nhân, lại phát hiện nàng trừ ngây ngô ở trong phủ, hình như hoàn toàn không có bất kỳ dặn dò sắp xếp liên quan tới sau khi Thẩm
Nhã Trúc cư Bùi phủ kinh thành, trời mới vừa sáng, nha hoàn ma ma gác đêm đang mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong lúc tỉnh lại, thì nghe được một tiếng thét kinh hãi của Nhị phu nhân, Đau. . . . . . A. . . . . . Ngay sau đó thì không có âm, tiếp theo nhà giường gỗ điêu khắc La Hán lớn sơn vàng bên trong bèn vang lên tiếng rung nhẹ cọt kẹt, còn thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng rên khẽ.
Ngoài phòng bọn nha hoàn hầu hạ buồn ngủ mới vừa tỉnh, lập tức nghe được đỏ mặt, ma ma kinh nghiệm lão luyện, trong lòng không khỏi âm thầm sợ hãi than, Không được, bệnh thiên tàn này của Nhị công tử đã chữa hết rồi sao, xem giường lớn kia rung lắc đến đặc biệt ra sức!
Mà bên trong phòng hoàn toàn chính là một loại cảnh tượng khác rồi, trong lò hương lá xanh quấn quít cành mẫu đơn bên giường, bắt đầu nổi lên khói quay quanh, xuyên thấu qua lụa mỏng tản ra ở trong màn. Ở trong màn, tay nam nhân cầm một cái chân phấn, dùng sức nhiệt tình xoa bóp. Hắn dừng động tác trong tay lại, đôi mày thanh tú nhíu chặt của nữ tử buông lỏng ra theo, nhìn thuốc mỡ đỏ hắn đổ vào trong lòng bàn tay để lại bên cạnh, chà xát lại đặt lên mắt cá chân.
Tiêu Tĩnh Dư sợ nhột dời thân thể lập tức cầu xin tha thứ, chân của nàng là sợ nhột nhất, Bùi Diễm, Bùi Diễm, ta đã không còn đau.
Rất nhanh sẽ xong. Bùi Diễm nói lời an ủi như vậy, động tác chối từ vừa chậm lại trì hoãn, trên gương mặt tuấn tú của hắn tái nhợt, đôi mắt đen cụp xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm chân mềm nộn trong ngực, nhìn lại đã bắt đầu tiêu sưng.
Về phần tại sao chân lại sưng to lên, còn phải nói đến từ hôm qua, thư của Thẩm Họa đưa tới từ Hoài Châu cuối cùng đã tới trong đêm qua. Bùi Diễm đã nằm ở phía trên ván gỗ giường trải chăn đệm dưới đất, tiểu nha hoàn gõ cửa bẩm báo nói là thư từ Hoài Châu tới. Tiêu Tĩnh Dư nhất thời vội vã lấy thư, cũng không thể để tiểu nha hoàn ngoài cửa đưa vào thấy hai người một kẻ chăn đệm nằm dưới đất, một kẻ trên giường, vậy sẽ lúng túng.
Lúc giẫm ở trên sàn nhà, nàng bị một cái đôn gỗ vấp chân ngã, may nhờ Bùi Diễm tay mắt lanh lẹ làm đệm thịt một lần, mới chỉ trẹo chân mà thôi.
Cho nên, buổi sáng Bùi Diễm lại phải giúp nàng xoa chân, Tiêu Tĩnh Dư tránh né nửa ngày, cuối cùng lại không cẩn thận đá phải bệnh kiều, ầm ĩ hết mức không thể làm gì khác hơn là tuân theo rồi.
Bùi Diễm nắm mắt cá chân, động tác trong tay thay đổi vô cùng dịu dàng, Tĩnh Dư nàng sinh ra vốn đã đẹp, mà đẹp nhất cũng là đôi chân mền muốn đi khắp sông núi Hoàng Hà này. Một đoạn bắp chân mảnh khảnh trắng noãn, ngón chân mượt mà lộ ra trắng nõn, là một đôi chân đẹp mà bất kỳ nữ tử nào cũng không thể so với.
Đợi xoa một lát, Tiêu Tĩnh Dư thấy cái trán bệnh kiều rịn lên một tầng mồ hôi rậm rạp chằng chịt. Thân thể Bùi Diễm chợt co quắp, bèn không có sức ngã ở bên cạnh, Tiêu Tĩnh Dư kinh hoảng biến sắc, bèn tranh thủ ôm lấy hắn, không khỏi lo lắng nói một câu, Vẫn khỏe chứ? Có phải mới vừa rồi đá nặng ngươi hay không?
Bùi Diễm cười nhạt một cái, Để cho ta nghỉ một lát ở trong ngực của ngươi là tốt rồi.
Tiêu Tĩnh Dư ừ một tiếng, bèn ôm chặt cánh tay mấy phần, sức nặng to lớn của nam nhân dựa vào đầu vai. Bùi Diễm nghiêng đầu, trong hơi thở đều là mùi trái cây đặc biệt trên người nàng. Da thịt cần cổ trơn nhẵn non mềm kia, hắn không nhịn được dùng gương mặt cọ xát trắng noãn như tơ tằm kia, trong lòng len lén vui vẻ, đợi Tiêu Tĩnh Dư nhíu lông mày cúi đầu nhìn lại, thì yếu đuối cười cười vô tội với nàng, dường như lại yếu ớt hơi xê dịch đi lên.
Bùi Diễm chợt nhẹ nhàng hỏi ở bên tai nàng, A Dư, ngươi muốn xử lý người bắt cóc ngươi như thế nào, ta chỉ chính là nàng ta. Giọng nói nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt nhắm kia lại là nồng nặc sát khí.
Tiêu Tĩnh Dư biết nàng ta trong miệng Bùi Diễm là ai, chính là Ngụy phu nhân.
Vừa bắt đầu, Tiêu Tĩnh Dư chỉ nghi ngờ, rốt cuộc là ai muốn bắt cóc nàng? Trong kinh thành, nàng ít khi lui tới với người ta, sau đó cũng chính là ở dưới sự nhắc nhở một chút của Bùi Diễm khiến nàng nhớ đến một người trong nháy mắt.
Có thể nhận Thẩm Họa làm trưởng nữ Hầu phủ, trừ lần hiểu lầm đó ở trường ngựa Ngụy gia, dường như cũng không có khả năng khác. Mà theo như lời Bùi Diễm, gần đây Ngụy phu nhân muốn hòa ly, có lẽ chính là nguyên nhân lớn nhất. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng không có chứng cớ, bèn phái người đi giám thị từng cử động của Ngụy phu nhân, lại phát hiện nàng trừ ngây ngô ở trong phủ, hình như hoàn toàn không có bất kỳ dặn dò sắp xếp liên quan tới sau khi Thẩm
/103
|