Hạt mưa vỗ mái hiên cả đêm, buổi sáng rốt cuộc coi như là ngừng lại.
Cầu Dũng không ngủ cả đêm, ngoại trừ chẻ củi, chính là sửa xe ngựa. Lúc lái xe lại đây mời biểu tiểu thư và tiểu công tử vào bên trong, Thẩm Họa thấy mặt Cầu Dũng tím bầm sưng tấy, sợ hết hồn, đang yên đang lành ngủ một đêm, sao sáng sớm thành như vậy?
Cầu Dũng lại không dám nói lung tung trước mặt Tiêu Dịch nữa, liếc mắt một, nhìn khuôn mặt hắn dịu dàng đang che chở biểu tiểu thư lên xe. Khi biểu tiểu thư hỏi thăm mặt hắn, Tiêu tướng quân lạnh lùng, mắt phượng hời hợt quét qua, Cầu Dũng chỉ có thể sờ mũi một nhìn trời uất ức nói: Tối hôm qua ra ngoài đi tiểu đụng mặt vào tường.
Ánh mắt này là không tốt lắm mới có thể đụng thành như vậy.
Thẩm Họa âm thầm cười trộm, cũng không tin với cái cách nói này, chỉ là nàng cũng không muốn hỏi nữa, ôm Dục Ca Nhi ngồi lên xe ngựa. Mấy người lại chạy một ngày đường, rốt cuộc thì đến Hàng Châu.
Bởi vì vào thành đã là ban đêm, bọn họ bèn ở tạm sương phòng khách sạn, không ngờ Trụy Nhi mất tích lại đã được Tiêu Dịch đón đến Hàng Châu sớm một bước. Trụy Nhi vừa thấy biểu tiểu thư và tiểu công tử mang theo mười phần chết chín uất ức khóc nức nở, tiếp theo kể nguy hiểm ngay lúc đó, lại làm sao được người cứu.
Theo lời nàng kể, cả trái tim Thẩm Họa loạn tung tùng phèo, trấn an cảm xúc Trụy Nhi thật lâu mới mỗi người đi ngủ.
Từ khi đến khu vực Hàng Châu, trong lòng Thẩm Họa vẫn lo một chuyện. Nàng biết Tiêu Dịch tới Hàng Châu là có chuyện quan trọng muốn làm, bản thân cũng không tiện thêm phiền phức vào lúc này, cũng bèn chăm sóc Dục Ca Nhi không mở miệng. Hôm sau, Tiêu Dịch đã dẫn theo Cầu Dũng đi ra ngoài làm việc từ rất sớm, ngược lại dặn dò nếu Thẩm Họa muốn ra khỏi khách sạn, dẫn theo thị vệ và Trụy Nhi, lại đồng ý mời mấy ma ma đi dọn dẹp Thẩm trạch, ngụ ý chính là bọn họ sẽ về Thẩm trạch ở.
Thẩm Họa nghe xong vui vẻ đồng ý, có thể về nhà ở dĩ nhiên là làm người ta vui mừng.
Mọi người đều nói Giang Nam đẹp, gió mát ẩm ướt, ngay cả trong không khí cũng hòa hợp hương thơm cỏ cây ướt át. Thẩm Họa mặc một bộ quần áo vàng nhạt liễu rũ chuỗi hoa, chất vải nhìn bình thường, thực tế bên trong lại là Thiên Tàm Ti, mặc mềm mại thoải mái, vẫn là Tiêu Dịch sợ cách ăn mặc của đoàn người gây sự chú ý cố ý sai người làm. Chẳng qua người ngoài nhìn không ra, thấy chính là một cô nương gia đình bình thường, lại mang mũ mạn che dung mạo, cho dù ra đường cũng không gợi lên chú ý.
Thẩm Họa đi một mạch tới Thẩm trạch Thành Nam, dây leo Tường Vi quấn quanh bò đầu tường thấp xám tro, hiện ra hoa tường vi màu sắc tuyệt đẹp, gần như chiếm nửa mặt vách tường, trở thành một cảnh độc lập. Mà ở trong cỏ cây làm nổi bật, Thẩm trạch càng là độc chiếm một phần ý thanh nhã sâu sắc.
Chỉ là rời đi bốn tháng lại giống như cách một đời, Thẩm Họa đứng lặng im ở trước cửa không xa, đưa mắt nhìn thật lâu. Thị vệ đi theo nàng tới tự nhiên canh giữ ở không xa, Trụy Nhi cũng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không có ai quấy rầy.
Chợt cửa chính tòa nhà bên cạnh vang lên tiếng cửa mở ken két, cùng với một chậu nước gạo nghiêng đổ ra, một phụ nhân búi tóc tròn thu hồi chậu nhìn thêm hai lần về phía Thẩm Họa. Cô nương này liên tục dán mắt vào tòa nhà Thẩm gia nhìn cái gì, lại không giống dừng lại ngắm phong cảnh, đang ngờ vực thì nghe được một tiếng kêu giòn giã.
Vương thẩm.
Họa Nhi?! Lần này, Vương thẩm đã nghe ra được, vội đặt chậu vào trong cửa, vừa lấy tay xoa xoa ở trên người, Ai yêu, mau để thẩm nhìn một chút, cũng cao lớn hơn một chút, chính là gầy rồi, ở kinh thành thật sự là ăn đau khổ rồi? Vừa nói, trên mặt vừa không che giấu được đau lòng.
Thẩm Họa mặc cho phụ nhân lôi kéo xoa nắn tròn dẹp, bàn tay có chút xù xì này khiến nàng cảm thấy hết sức ấm áp. Thẩm trạch và nhà Vương thẩm chỉ cách một bức tường, lúc phụ mẫu còn sống hai nhà đã thường có lui tới. Sau đó, nàng trở thành cô nhi, nếu không có Vương thẩm giúp đỡ, sợ rằng cuộc sống của nàng càng khó chịu hơn, vào lúc này thấy Vương thẩm không khỏi lỗ mũi có chút ê ẩm, nhưng miễn cưỡng nhịn xuống.
Thân thể Thẩm có khỏe không? Vương thúc đâu, đến khám bệnh tại nhà rồi ư? Thẩm Họa lấy xuống mũ mạn, chút cảnh còn người mất lúc mới vừa về bị đánh tan bởi vì sự nhiệt tình chào mời của Vương thẩm, tiếng ấp úng hỏi.
Ừ, chân lão thái thái Lý gia lại đau, bảo Vương thúc cháu đi xem một chút, kiếm vài đồng tiền như vậy, vừa đi đã một ngày cũng không biết ý đồ gì. Ngoài miệng Vương thẩm oán hận thì oán hận, mặt mày lại vẫn là cười.
Thẩm Họa biết bà nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, Tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu, Vương thúc đây là đang tích phúc!
Vương thẩm chỉ thích nghe lời này, híp mắt cười đến càng rộng, chỉ là nhìn Thẩm Họa đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, chợt thu nụ cười vẻ mặt trở nên nghiêm chỉnh, Họa Nhi à, lần này trở lại có còn đi hay không?
Thẩm Họa nghĩ đến Tiêu Dịch, lại nhìn nhà cũ một chút, Đi, chẳng qua có thể còn phải nghỉ ngơi một lúc.
Vương thẩm nghe được Thẩm Họa nói phải đi, vốn không muốn lấy chuyện này khiến cho con trẻ ngột ngạt, nhưng lại nghe nàng sẽ ở một lúc chỉ sợ là hội ngộ, nên vẫn cau mày nói ra chuyện lão thái thái Hạ gia tìm tới cửa.
Cầu Dũng không ngủ cả đêm, ngoại trừ chẻ củi, chính là sửa xe ngựa. Lúc lái xe lại đây mời biểu tiểu thư và tiểu công tử vào bên trong, Thẩm Họa thấy mặt Cầu Dũng tím bầm sưng tấy, sợ hết hồn, đang yên đang lành ngủ một đêm, sao sáng sớm thành như vậy?
Cầu Dũng lại không dám nói lung tung trước mặt Tiêu Dịch nữa, liếc mắt một, nhìn khuôn mặt hắn dịu dàng đang che chở biểu tiểu thư lên xe. Khi biểu tiểu thư hỏi thăm mặt hắn, Tiêu tướng quân lạnh lùng, mắt phượng hời hợt quét qua, Cầu Dũng chỉ có thể sờ mũi một nhìn trời uất ức nói: Tối hôm qua ra ngoài đi tiểu đụng mặt vào tường.
Ánh mắt này là không tốt lắm mới có thể đụng thành như vậy.
Thẩm Họa âm thầm cười trộm, cũng không tin với cái cách nói này, chỉ là nàng cũng không muốn hỏi nữa, ôm Dục Ca Nhi ngồi lên xe ngựa. Mấy người lại chạy một ngày đường, rốt cuộc thì đến Hàng Châu.
Bởi vì vào thành đã là ban đêm, bọn họ bèn ở tạm sương phòng khách sạn, không ngờ Trụy Nhi mất tích lại đã được Tiêu Dịch đón đến Hàng Châu sớm một bước. Trụy Nhi vừa thấy biểu tiểu thư và tiểu công tử mang theo mười phần chết chín uất ức khóc nức nở, tiếp theo kể nguy hiểm ngay lúc đó, lại làm sao được người cứu.
Theo lời nàng kể, cả trái tim Thẩm Họa loạn tung tùng phèo, trấn an cảm xúc Trụy Nhi thật lâu mới mỗi người đi ngủ.
Từ khi đến khu vực Hàng Châu, trong lòng Thẩm Họa vẫn lo một chuyện. Nàng biết Tiêu Dịch tới Hàng Châu là có chuyện quan trọng muốn làm, bản thân cũng không tiện thêm phiền phức vào lúc này, cũng bèn chăm sóc Dục Ca Nhi không mở miệng. Hôm sau, Tiêu Dịch đã dẫn theo Cầu Dũng đi ra ngoài làm việc từ rất sớm, ngược lại dặn dò nếu Thẩm Họa muốn ra khỏi khách sạn, dẫn theo thị vệ và Trụy Nhi, lại đồng ý mời mấy ma ma đi dọn dẹp Thẩm trạch, ngụ ý chính là bọn họ sẽ về Thẩm trạch ở.
Thẩm Họa nghe xong vui vẻ đồng ý, có thể về nhà ở dĩ nhiên là làm người ta vui mừng.
Mọi người đều nói Giang Nam đẹp, gió mát ẩm ướt, ngay cả trong không khí cũng hòa hợp hương thơm cỏ cây ướt át. Thẩm Họa mặc một bộ quần áo vàng nhạt liễu rũ chuỗi hoa, chất vải nhìn bình thường, thực tế bên trong lại là Thiên Tàm Ti, mặc mềm mại thoải mái, vẫn là Tiêu Dịch sợ cách ăn mặc của đoàn người gây sự chú ý cố ý sai người làm. Chẳng qua người ngoài nhìn không ra, thấy chính là một cô nương gia đình bình thường, lại mang mũ mạn che dung mạo, cho dù ra đường cũng không gợi lên chú ý.
Thẩm Họa đi một mạch tới Thẩm trạch Thành Nam, dây leo Tường Vi quấn quanh bò đầu tường thấp xám tro, hiện ra hoa tường vi màu sắc tuyệt đẹp, gần như chiếm nửa mặt vách tường, trở thành một cảnh độc lập. Mà ở trong cỏ cây làm nổi bật, Thẩm trạch càng là độc chiếm một phần ý thanh nhã sâu sắc.
Chỉ là rời đi bốn tháng lại giống như cách một đời, Thẩm Họa đứng lặng im ở trước cửa không xa, đưa mắt nhìn thật lâu. Thị vệ đi theo nàng tới tự nhiên canh giữ ở không xa, Trụy Nhi cũng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không có ai quấy rầy.
Chợt cửa chính tòa nhà bên cạnh vang lên tiếng cửa mở ken két, cùng với một chậu nước gạo nghiêng đổ ra, một phụ nhân búi tóc tròn thu hồi chậu nhìn thêm hai lần về phía Thẩm Họa. Cô nương này liên tục dán mắt vào tòa nhà Thẩm gia nhìn cái gì, lại không giống dừng lại ngắm phong cảnh, đang ngờ vực thì nghe được một tiếng kêu giòn giã.
Vương thẩm.
Họa Nhi?! Lần này, Vương thẩm đã nghe ra được, vội đặt chậu vào trong cửa, vừa lấy tay xoa xoa ở trên người, Ai yêu, mau để thẩm nhìn một chút, cũng cao lớn hơn một chút, chính là gầy rồi, ở kinh thành thật sự là ăn đau khổ rồi? Vừa nói, trên mặt vừa không che giấu được đau lòng.
Thẩm Họa mặc cho phụ nhân lôi kéo xoa nắn tròn dẹp, bàn tay có chút xù xì này khiến nàng cảm thấy hết sức ấm áp. Thẩm trạch và nhà Vương thẩm chỉ cách một bức tường, lúc phụ mẫu còn sống hai nhà đã thường có lui tới. Sau đó, nàng trở thành cô nhi, nếu không có Vương thẩm giúp đỡ, sợ rằng cuộc sống của nàng càng khó chịu hơn, vào lúc này thấy Vương thẩm không khỏi lỗ mũi có chút ê ẩm, nhưng miễn cưỡng nhịn xuống.
Thân thể Thẩm có khỏe không? Vương thúc đâu, đến khám bệnh tại nhà rồi ư? Thẩm Họa lấy xuống mũ mạn, chút cảnh còn người mất lúc mới vừa về bị đánh tan bởi vì sự nhiệt tình chào mời của Vương thẩm, tiếng ấp úng hỏi.
Ừ, chân lão thái thái Lý gia lại đau, bảo Vương thúc cháu đi xem một chút, kiếm vài đồng tiền như vậy, vừa đi đã một ngày cũng không biết ý đồ gì. Ngoài miệng Vương thẩm oán hận thì oán hận, mặt mày lại vẫn là cười.
Thẩm Họa biết bà nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, Tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu, Vương thúc đây là đang tích phúc!
Vương thẩm chỉ thích nghe lời này, híp mắt cười đến càng rộng, chỉ là nhìn Thẩm Họa đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, chợt thu nụ cười vẻ mặt trở nên nghiêm chỉnh, Họa Nhi à, lần này trở lại có còn đi hay không?
Thẩm Họa nghĩ đến Tiêu Dịch, lại nhìn nhà cũ một chút, Đi, chẳng qua có thể còn phải nghỉ ngơi một lúc.
Vương thẩm nghe được Thẩm Họa nói phải đi, vốn không muốn lấy chuyện này khiến cho con trẻ ngột ngạt, nhưng lại nghe nàng sẽ ở một lúc chỉ sợ là hội ngộ, nên vẫn cau mày nói ra chuyện lão thái thái Hạ gia tìm tới cửa.
/103
|