Editor: trang bubble ^^
Một thứ y hệt quả cầu tuyết trắng xoá bay thẳng qua phía Mặc Lan.
Hai bà tử dìu biểu tiểu thư trợn mắt hốc mồm, tay chân luống cuống qua quýt chặn lại, khó khăn lắm thì dùng thân thể béo tốt chặn lại.
Mặc Lan xoa ngực thở phào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vậy mà còn có Quả cầu tuyết thứ hai, thứ ba liên tục không ngừng càng thêm mãnh liệt bay tới. . . . . .
Hai bà tử này vốn muốn ngăn cản lại, nhưng mà đầu gối tê rần không có nguyên do, trong lúc cuống quýt cứ thế đụng đầu lẫn nhau, vì vậy thân thể béo tốt bèn như hai quả cân loại lớn lảo đảo lui về phía sau, trực tiếp đè về phía trên người ma ma quản sự đang quỳ Xin chỉ thị trên mặt đất, đám người quỳ sau lưng ma ma bởi vì quán tính cũng bị đè lia lịa theo, tiếng kêu thảm thiết cả vùng.
Có mấy tiểu nha hoàn trước đó dùng sức hoãn lại, ma ma quản sự lớn tiếng kêu họ nhanh tới đây kéo bà ra ngoài, tiểu nha hoàn lảo đảo đi qua, tốn sức lực y hệt nhổ củ cải mới rốt cuộc kéo bà ta ra, chỉ thấy ma ma quản sự được kéo ra ngoài hai mắt đã nổ đom đóm, kêu to ai u.
Mà bên Mặc Lan cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, không có đám bà tử che chắn liên tục bị Quả cầu tuyết đập mấy cái.
Cuối cùng chỉ nghe một tiếng Bốp , không khéo vừa vặn đập vào khóe miệng của nàng, răng môi đụng nhau, lại là thấy ngay máu tươi.
Phía trước, Mặc Lan chưa nói mấy câu, ngược lại cuối cùng chỉ đau đớn còn dư lại tiếng khóc hu hu, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc càng thêm vặn vẹo lại thành một cục.
Tiêu lão phu nhân đang trong tiếng kêu sợ hãi đã sớm được Hải ma ma bảo vệ ở bàn cao bên cạnh, Thẩm Họa cũng đỡ Hồng Ngọc dậy. Bởi vì theo phương hướng Quả cầu tuyết chính là Mặc Lan biểu tiểu thư, Tiêu lão phu nhân cũng không chịu ảnh hưởng gì, trong lòng chỉ có thể sốt ruột theo.
Vậy mà một đám khác sát bên Mặc Lan biểu tiểu thư cũng bị hoảng sợ, tránh né, chạy trốn, ngươi đẩy hắn hắn đẩy ngươi, trong một lúc cả viện bụi đất tung bay, lộn xộn. Dù Tiêu lão phu nhân có lòng bảo người che chở Mặc Lan, cũng là có lòng không đủ sức.
Trận sóng gió nhỏ này kéo dài thời gian vốn cũng không lâu lắm, mới vừa rồi còn Khí thế hào hùng chờ một tiếng lệnh, trong khoảnh khắc cũng chỉ có tiếng ầm ĩ và tiếng kêu gọi liên tục không ngừng.
Mọi người không ngờ sẽ xảy ra chuyện bất thình lình như vậy, đều là hoảng đến mức há hốc mồm.
Chờ thoáng yên tĩnh lại, nhìn chăm chú lên những Quả cầu Tuyết nhỏ lăn dưới đất, đâu phải là Hung khí gì trong tưởng tượng của bọn họ, giống như là một loại bánh ngọt ngấy Giang Nam dùng gạo nếp làm tăng tính đàn hồi.
Ha ha ha. . . . . . Một đợt tiếng cười điên cuồng của trẻ thơ vang lên.
Mọi người tìm âm thanh nhìn lại, lần này thì càng thêm kinh hãi cằm cũng sắp rớt xuống rồi.
Từ sau bàn đá cách đó không xa chui ra một bóng dáng nho nhỏ, quần áo phiên bản thu nhỏ của trang phục màu mực thêu Kỳ Lân tơ vàng, chân mang ủng đám mây màu tím khảm Mã Não năm màu, cái trán buộc dải băng quanh đầu thêu hoa phức tạp, bên hông rủ xuống ngọc bội Tỳ Hưu, môi hồng răng trắng, châu như điểm mực, bộ dáng hoá trang tiểu công tử trâm anh thế gia.
Trong tay của cậu cầm cung, chớp con ngươi đen nhánh không ngừng cười như điên, quả thật rất giống với Kỳ Lân vàng giương nanh múa vuốt thêu trước ngực cậu.
Đường cao ta thưởng các ngươi ăn ngon không?
Tiểu Kỳ Lân hoạt bát này khiến người ta hận ngứa ngáy, rõ ràng chính là Dục Ca Nhi đã trúng độc.
Mà dáng vẻ mạnh như rồng hổ thế nơi nào giống như là trúng độc.
Mới vừa rồi còn thỉnh cầu đưa chủ tớ Thẩm Họa đi nha dịch, trên mặt cả đám người đều là ngượng ngùng, vốn chính là không rõ chân tướng cũng đi theo phụ họa, lúc này hận không thể đánh mình mấy bạt tai, tỉnh lại đầu óc, có thể thấy được Thẩm đại cô nương cũng không nói dối.
Kinh ngạc trên mặt Tiêu lão phu nhân chỉ nhẹ nhàng nổi lên trong chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm cười vui vẻ từ ái vẫy tay, trong mắt hàm chứa tầng hơi nước xao động, Tiểu bảo bối tâm can của bà, nhanh đến chỗ tằng tổ mẫu này, để tằng tổ mẫu nhìn con một chút.
Vốn còn muốn ở trước mặt ngoại tổ mẫu đòi đau lòng, Mặc Lan lập tức thu lại nước mắt, bước chân cũng chưa di chuyển gào thét một tiếng tổ mẫu Lan Nhi đau, đã bị Tiểu Kỳ Lân mừng rỡ nhanh chân đến trước, thân thể nhỏ bé này chạy rầm rập tới dán vào trong ngực Tiêu lão phu nhân vừa cười khanh khách.
Mặc Lan không thể làm gì khác hơn là rút khăn bên hông từ từ lau nước mắt, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Họa nhiều thêm mấy phần đen tối không rõ.
Ngay sau đó lại cười khập khễnh đi tới, duỗi tay tới sờ đầu Tiểu Kỳ Lân trong ngực lão phu nhân, Dục Ca Nhi, con không sao chớ. Mặc Lan nói lời cực kỳ dịu dàng, không thấy một chút tức giận sau khi gặp phải trò đùa dai.
Dục Ca Nhi lại lập tức đập ngón tay thon thon của người kia đưa tới, Hừ, ngươi đền tiểu đường cao cho ta.
Mặc Lan nhịn đau, cũng có chút tủi thân nhìn ngoại tổ mẫu, không tiếng động làm đau lòng. Đối với tằng tôn mới vừa mất mà lại được, Tiêu lão phu nhân nơi nào chịu trách cứ nửa phần, đại khái là bảo Mặc Lan nhường đứa bé không hiểu chuyện một chút.
Vậy trở lại cô mẫu (cô) tự mình làm vài món ăn ngon hơn cho con, mấy bánh ngọt kia đều dơ bẩn rồi, không thể ăn.
Không được, Lan cô mẫu chính là người xấu, còn đạp đường cao của
Một thứ y hệt quả cầu tuyết trắng xoá bay thẳng qua phía Mặc Lan.
Hai bà tử dìu biểu tiểu thư trợn mắt hốc mồm, tay chân luống cuống qua quýt chặn lại, khó khăn lắm thì dùng thân thể béo tốt chặn lại.
Mặc Lan xoa ngực thở phào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vậy mà còn có Quả cầu tuyết thứ hai, thứ ba liên tục không ngừng càng thêm mãnh liệt bay tới. . . . . .
Hai bà tử này vốn muốn ngăn cản lại, nhưng mà đầu gối tê rần không có nguyên do, trong lúc cuống quýt cứ thế đụng đầu lẫn nhau, vì vậy thân thể béo tốt bèn như hai quả cân loại lớn lảo đảo lui về phía sau, trực tiếp đè về phía trên người ma ma quản sự đang quỳ Xin chỉ thị trên mặt đất, đám người quỳ sau lưng ma ma bởi vì quán tính cũng bị đè lia lịa theo, tiếng kêu thảm thiết cả vùng.
Có mấy tiểu nha hoàn trước đó dùng sức hoãn lại, ma ma quản sự lớn tiếng kêu họ nhanh tới đây kéo bà ra ngoài, tiểu nha hoàn lảo đảo đi qua, tốn sức lực y hệt nhổ củ cải mới rốt cuộc kéo bà ta ra, chỉ thấy ma ma quản sự được kéo ra ngoài hai mắt đã nổ đom đóm, kêu to ai u.
Mà bên Mặc Lan cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, không có đám bà tử che chắn liên tục bị Quả cầu tuyết đập mấy cái.
Cuối cùng chỉ nghe một tiếng Bốp , không khéo vừa vặn đập vào khóe miệng của nàng, răng môi đụng nhau, lại là thấy ngay máu tươi.
Phía trước, Mặc Lan chưa nói mấy câu, ngược lại cuối cùng chỉ đau đớn còn dư lại tiếng khóc hu hu, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc càng thêm vặn vẹo lại thành một cục.
Tiêu lão phu nhân đang trong tiếng kêu sợ hãi đã sớm được Hải ma ma bảo vệ ở bàn cao bên cạnh, Thẩm Họa cũng đỡ Hồng Ngọc dậy. Bởi vì theo phương hướng Quả cầu tuyết chính là Mặc Lan biểu tiểu thư, Tiêu lão phu nhân cũng không chịu ảnh hưởng gì, trong lòng chỉ có thể sốt ruột theo.
Vậy mà một đám khác sát bên Mặc Lan biểu tiểu thư cũng bị hoảng sợ, tránh né, chạy trốn, ngươi đẩy hắn hắn đẩy ngươi, trong một lúc cả viện bụi đất tung bay, lộn xộn. Dù Tiêu lão phu nhân có lòng bảo người che chở Mặc Lan, cũng là có lòng không đủ sức.
Trận sóng gió nhỏ này kéo dài thời gian vốn cũng không lâu lắm, mới vừa rồi còn Khí thế hào hùng chờ một tiếng lệnh, trong khoảnh khắc cũng chỉ có tiếng ầm ĩ và tiếng kêu gọi liên tục không ngừng.
Mọi người không ngờ sẽ xảy ra chuyện bất thình lình như vậy, đều là hoảng đến mức há hốc mồm.
Chờ thoáng yên tĩnh lại, nhìn chăm chú lên những Quả cầu Tuyết nhỏ lăn dưới đất, đâu phải là Hung khí gì trong tưởng tượng của bọn họ, giống như là một loại bánh ngọt ngấy Giang Nam dùng gạo nếp làm tăng tính đàn hồi.
Ha ha ha. . . . . . Một đợt tiếng cười điên cuồng của trẻ thơ vang lên.
Mọi người tìm âm thanh nhìn lại, lần này thì càng thêm kinh hãi cằm cũng sắp rớt xuống rồi.
Từ sau bàn đá cách đó không xa chui ra một bóng dáng nho nhỏ, quần áo phiên bản thu nhỏ của trang phục màu mực thêu Kỳ Lân tơ vàng, chân mang ủng đám mây màu tím khảm Mã Não năm màu, cái trán buộc dải băng quanh đầu thêu hoa phức tạp, bên hông rủ xuống ngọc bội Tỳ Hưu, môi hồng răng trắng, châu như điểm mực, bộ dáng hoá trang tiểu công tử trâm anh thế gia.
Trong tay của cậu cầm cung, chớp con ngươi đen nhánh không ngừng cười như điên, quả thật rất giống với Kỳ Lân vàng giương nanh múa vuốt thêu trước ngực cậu.
Đường cao ta thưởng các ngươi ăn ngon không?
Tiểu Kỳ Lân hoạt bát này khiến người ta hận ngứa ngáy, rõ ràng chính là Dục Ca Nhi đã trúng độc.
Mà dáng vẻ mạnh như rồng hổ thế nơi nào giống như là trúng độc.
Mới vừa rồi còn thỉnh cầu đưa chủ tớ Thẩm Họa đi nha dịch, trên mặt cả đám người đều là ngượng ngùng, vốn chính là không rõ chân tướng cũng đi theo phụ họa, lúc này hận không thể đánh mình mấy bạt tai, tỉnh lại đầu óc, có thể thấy được Thẩm đại cô nương cũng không nói dối.
Kinh ngạc trên mặt Tiêu lão phu nhân chỉ nhẹ nhàng nổi lên trong chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm cười vui vẻ từ ái vẫy tay, trong mắt hàm chứa tầng hơi nước xao động, Tiểu bảo bối tâm can của bà, nhanh đến chỗ tằng tổ mẫu này, để tằng tổ mẫu nhìn con một chút.
Vốn còn muốn ở trước mặt ngoại tổ mẫu đòi đau lòng, Mặc Lan lập tức thu lại nước mắt, bước chân cũng chưa di chuyển gào thét một tiếng tổ mẫu Lan Nhi đau, đã bị Tiểu Kỳ Lân mừng rỡ nhanh chân đến trước, thân thể nhỏ bé này chạy rầm rập tới dán vào trong ngực Tiêu lão phu nhân vừa cười khanh khách.
Mặc Lan không thể làm gì khác hơn là rút khăn bên hông từ từ lau nước mắt, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Họa nhiều thêm mấy phần đen tối không rõ.
Ngay sau đó lại cười khập khễnh đi tới, duỗi tay tới sờ đầu Tiểu Kỳ Lân trong ngực lão phu nhân, Dục Ca Nhi, con không sao chớ. Mặc Lan nói lời cực kỳ dịu dàng, không thấy một chút tức giận sau khi gặp phải trò đùa dai.
Dục Ca Nhi lại lập tức đập ngón tay thon thon của người kia đưa tới, Hừ, ngươi đền tiểu đường cao cho ta.
Mặc Lan nhịn đau, cũng có chút tủi thân nhìn ngoại tổ mẫu, không tiếng động làm đau lòng. Đối với tằng tôn mới vừa mất mà lại được, Tiêu lão phu nhân nơi nào chịu trách cứ nửa phần, đại khái là bảo Mặc Lan nhường đứa bé không hiểu chuyện một chút.
Vậy trở lại cô mẫu (cô) tự mình làm vài món ăn ngon hơn cho con, mấy bánh ngọt kia đều dơ bẩn rồi, không thể ăn.
Không được, Lan cô mẫu chính là người xấu, còn đạp đường cao của
/103
|