Mỹ Nhân Như Họa

Chương 81 - Chương 81

/103




Ngày mai là phải hồi kinh, thời gian rất là cấp bách, Thẩm Họa cũng không có cách nào mới ra Hạ sách này, bảo một tiểu đồng cầm thư viết tay của mình đưa đến trạm dịch cho Tống Tử Quận, hẹn gặp ở sạp chợ đêm của Hàng Châu. Chọn nơi này cũng bởi vì bên này phần lớn là cửa hàng mà bình dân bách tính thường đi, hai người lén lút gặp mặt không dễ bị người khác thấy, để tránh khỏi phát sinh lời ong tiếng ve. Vả lại, Thẩm Họa nữ giả nam trang làm học sinh thì cũng thường thường tới nơi này với Tống Tử Quận, hai người cũng tương đối quen thuộc.

Hôm nay, nàng mặc nữ trang, chọn chính là màu xanh nhạt thanh lịch nhất, chỉ là đã sớm nói mệt mỏi, Trụy Nhi cũng không dám quấy nhiễu nàng. Thẩm Họa bèn lặng lẽ ra khỏi Thẩm trạch, thuê xe ngựa tới chợ, nhưng vừa tới chợ, chỉ thấy dưới ghế ngang của xe ngựa lộ ra một cái đầu nhỏ tròn vo, Thơm quá nha!

Dục Ca Nhi? Thẩm Họa đầu tiên là sợ hết hồn, cho dù ai nhìn thấy một cái đầu nhỏ tóc tai bù xù cũng sẽ không bình tĩnh, rồi sau đó mới ngạc nhiên lên tiếng, Con luôn núp ở bên trong?

Tiểu Kỳ Lân hắc hắc nhếch miệng cười một tiếng, bản thân đã bò ra ngoài từ phía dưới, phủi bụi bặm sợ rằng dính trên xiêm áo, Dạ à, Dục Ca Nhi thấy một mình tiểu mẫu thân ra ngoài, cũng không dẫn theo Trụy Nhi. Dục Ca Nhi không yên lòng, phải bảo vệ tiểu mẫu thân thật tốt mới được. Phụ thân nói thói đời này người xấu lại đặc biệt nhiều, thật là nhiều người xem tiểu mẫu thân là con mồi nhìn chăm chú đấy.

Giọng điệu này nghe qua quả thật giống như lời Tiêu Dịch nói, Thẩm Họa dở khóc dở cười, nhất định là Tiêu Dịch nói gì đó với Dục Ca Nhi, cho nên sừng sộ lên hỏi: Là phụ thân bảo con trông coi ta?

Tiểu Kỳ Lân không lên tiếng, Thẩm Họa bèn cầm thức ăn ngon hấp dẫn cậu nhóc, Con nói thật với ta, một lát con muốn ăn cái gì thì mua cho con cái đó.

Ở dưới sự dụ dỗ thức ăn ngon của Thẩm Họa, Dục Ca Nhi không có cốt khí đầu hàng, Hôm nay lúc tiểu mẫu thân ngủ, phụ thân tới trong phòng xem qua tiểu mẫu thân, phụ thân nói để con bảo vệ tiểu mẫu thân một tấc cũng không rời, nói có một tiểu tử họ Tống đang tìm tiểu mẫu thân đấy.

Ở tiệc rượu, nghĩ tới Tống Tử Quận chưa từ bỏ ý định, lại đi tìm Tiêu Dịch. Tiêu Dịch này nhất định là biết quan hệ bạn đồng môn của nàng và Tống Tử Quận, cũng thế, tới Hàng Châu nếu muốn nghe ngóng cái gì cũng dễ như trở bàn tay. Loại chuyện như vậy vốn không nên gạt Tiêu Dịch, có điều vừa tới Tiêu Dịch bận rộn vì chuyện trừ phiến loạn, Thẩm Họa cũng không muốn gia tăng gánh nặng của hắn. Thứ hai liên quan đến con đường làm quan của Tống Tử Quận, theo sự nhỏ mọn của Tiêu Dịch, ngộ nhỡ làm cho hắn khó coi nên làm sao.

Nghĩ tới nghĩ lui, loại chuyện như vậy quả thật không lừa gạt được, không bằng trở về Kinh Thành lại nói rõ ràng với Tiêu Dịch, nhưng hôm nay nàng nhất định phải nói rõ với Tống Tử Quận trước mới được.

Thẩm Họa ôm Dục Ca Nhi chọn gian hàng hẹn xong trong thư, là một cửa hàng hoành thánh nhỏ. Trên đường, người đi đường lui tới rao hàng nối liền không dứt, hết sức náo nhiệt.

Nàng mua một lồng bánh bao thủy tinh cho Tiểu Kỳ Lân trước, vỏ ngoài mềm mại bù xù giống như bánh bao lớn trắng noãn vậy, khẽ cắn mở bên trong trũng xuống có viên mỡ heo trong suốt óng ánh, còn có thể thấy được các loại nhân quả mơ hồ bao quanh, hương vị ngọt ngào ngon miệng.

Thấy cậu nhóc ăn vui sướng, nàng sờ sờ đầu của cậu. Thật ra trong lòng là khẩn trương, một lát Tống Tử Quận tới, không biết nên trả lời và từ chối tình nghĩa của hắn như thế nào, ngay khi trong suy nghĩ giãy giụa một phen thì nhìn thấy hắn trong tầng tầng bóng người.

Tống Tử Quận hiển nhiên cuống quít mà đến, ngay cả búi tóc cũng có chút rời rạc lại không chú ý. Vừa thấy được bóng dáng quen thuộc bên kia, hắn lại sửng sốt tại chỗ, lúc ấy nhìn thấy bút tích quen thuộc, cho rằng Thẩm hiền đệ cũng trở về Giang Nam, nhưng chỗ hẹn xong kia rõ ràng là nữ tử. Huống chi, nàng kia thấy hắn thì còn cố ý gạt mũ che mặt, lộ ra gương mặt kinh hồng rực rỡ, dần dần trùng khít thành giống nhau như đúc với gương mặt Thẩm hiền đệ kia. Mà vẻ ngoài khuynh thành của nàng không chỉ có dẫn hắn đến, ngay cả người đi đường chung quanh đi ngang qua cũng không khỏi rối rít nghiêng đầu ló ra nhìn.

Mỹ nhân tự nhiên không có ai không thích nhìn, Tống Tử Quận ngơ ngác đi tới.

Thẩm Họa lên tiếng nói: Tử Quận huynh. . . . . . Là giọng trầm khàn sau khi đặc biệt đè thấp giọng nói xuống, âm điệu hệt như nàng thường xuyên dùng khi giả trang làm nam nhi.

Tống Tử Quận càng thêm trợn mắt hốc mồm, Thẩm. . . . . . Thẩm hiền đệ? Hắn đứt quãng thử hỏi dò.

Thẩm Họa lúng túng gật đầu một cái, Tống Tử Quận hít sâu một hơi ngồi ở bên cạnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt của Thẩm Họa, giống như là muốn tìm ra một chút đặc điểm không phải của Thẩm hiền đệ từ trên người nàng, nhưng hiển nhiên hai người trừ nam nữ khác biệt, không có hình dạng nào không phải tương tự.

Tống Tử Quận ngu nữa giờ phút này cũng hiểu, Thẩm hiền đệ là nàng, còn có muội muội ruột của hắn cũng là nàng, trên mặt tuy rằng hốt hoảng nhưng trong lòng lại dâng lên vô hạn vui mừng.

Tử Quận huynh muốn ăn cái gì? Ta đã chọn hai chén mì vằn thắn, một lớn một nhỏ.

Ta cũng mì vằn thắn như thế thôi. Thẩm Họa vội vàng kêu ông chủ nhiều thêm một chén.

Hiện tại Tống Tử Quận có chút bối rối, Thẩm Họa không phải là người có lỗi, hai người đối với mặt không nói được lời nào như vậy rất là lúng túng. Thẩm Họa không thể nào ngoạm ăn, Tống Tử Quận cũng không biết đang suy nghĩ gì. Cuối cùng, ngược lại một tiếng ăn ngon của Tiểu Kỳ Lân đánh vỡ yên lặng ở giữa hai người, thì ra là Tiểu Kỳ Lân mới vừa ăn xong cái bánh bao cuối cùng.

Thẩm Họa vội vàng lấy khăn tay lau miệng cho cậu, nhưng lúc này hình như Tiểu Kỳ Lân mới chú ý tới một người ngồi đối diện bọn họ. Tiểu Kỳ Lân ngồi ở trên ghế gỗ, bởi vì thân thể nhỏ chỉ lộ ra đầu đen nho nhỏ, nhìn chằm chằm người đối diện, trong mắt tràn đầy khiêu khích.

Tiểu Kỳ Lân chu chu môi, bộ dáng vô cùng thân mật kề sát Thẩm Họa, Tiểu mẫu thân, người này là ai?

Tống Tử Quận bị cậu nhóc nhìn cả người không được tự nhiên, Thẩm Họa cũng thấy bộ dáng Tiểu Kỳ Lân nhe răng nhếch miệng, Hắn cũng không phải là người xấu, là bạn đồng môn lúc ta nhập học.

Tống Tử Quận miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười, vì sao cậu nhóc này gọi nàng là tiểu mẫu thân, Tử. . . . . . Hắn cảm thấy rất là kỳ cục, nhưng vẫn là sửa lời nói: Thẩm cô nương, đứa bé này là? Bởi vì hiện tại Tiểu Kỳ Lân lớn lên, mặt mày càng ngày càng giống như thân mẫu Tạ Uyển, ít nhiều gì cũng tương tự với Thẩm Họa, vô cùng dễ làm người ta hiểu lầm bọn họ là mẹ con.

Đây là con trai của Tiêu tướng quân.

Vậy vì sao gọi Thẩm cô nương là tiểu mẫu thân?

Tử Quận huynh chắc đã từng nghe được, nguyên phối của Tiêu tướng quân mất rồi, để lại một đứa con trai. Ta


/103

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status