Thẩm Họa dẫn theo nha hoàn của mình trở về Kỳ Lân cư, Hồng Ngọc khóc đến mắt đã đỏ sưng lên, nàng bèn để cho nằm ở nhĩ thất phòng ngủ của mình một lát. Mộc Quỳ lại đi qua lấy chút nước nóng, vắt khăn ướt, đắp lên mắt của Hồng Ngọc, đợi lạnh lại lấy đi. Ánh mắt của Hồng Ngọc luôn luôn ướt át mềm mại vẫn hơi sưng.
Thẩm Họa cảm giác chuyện này có chút kỳ lạ, nhất là quan hệ của Mặc Lan và Thái gia, bèn hỏi: Ta hỏi Mộc Quỳ và Mộc Cẩn, hai người đều nói chuyện này không rõ ràng lắm. Nếu không phải hôm nay có người đến ầm ĩ, còn không biết có loại háo sắc quấn quít ngươi kia, rốt cuộc là làm sao Thái Nhị kia dính tới em?
Lúc này ánh mắt của Hồng Ngọc luôn luôn ướt mềm lại như hạch đào nhỏ hồng nhạt, không ngừng lại được có chút nghẹn ngào, Cô nương, em cũng chỉ là lúc đưa chút canh dưỡng sinh cho lão phu nhân bị Thái Nhị kia nhìn thấy. Sau khi cô nương bị bắt cóc, em lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, vốn chưa từng chú ý có một kẻ bệnh chốc đầu như thế.
Sau đó không biết tại sao đại nha hoàn Xuân Hương của biểu tiểu thư Mặc Lan len lén kéo em đến uyển tử của nàng ấy ngồi, chỉ nói muốn học chút tay nghề nấu canh. Em bèn đi, đến đó lại gặp tên bệnh chốc đầu kia cợt nhã em, em lấy chết uy hiếp mới coi như tránh thoát, cũng không dám nói. Xuân Hương lại nói kẻ bệnh chốc đầu này có ý định lấy em làm thê, hỏi em có đồng ý hay không? Đời này, Hồng Ngọc chỉ muốn hầu hạ cô nương, không muốn xuất giá nữa, bèn từ chối tại chỗ. Nhưng mà, Xuân Hương ba phen mấy bận thừa dịp em rời Kỳ Lân cư tìm em nói chuyện lập gia đình này, em không muốn. Sau đó em cũng không muốn rời viện nữa, mới ngừng lại, chưa từng nghĩ tới hôm nay. . . . . .
Hồng Ngọc lại là mũi cay xè, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bên cạnh Mộc Quỳ nghe xong, trong lòng rất tức giận, quăng khăn trong tay vào trong chậu đầy nước, dẫn lên chút bọt nước, Hồng Ngọc tỷ tỷ, tỷ thật khờ, bị uất ức sao không nói với ta và Mộc Cẩn. Nếu hai tỷ muội chúng ta biết, nhất định đánh kẻ vô lại kia cũng không dám quấy rầy tỷ nữa, biểu tiểu thư không ở bên cạnh, nhưng còn có chúng ta.
Hồng Ngọc thút tha thút thít, nhưng trong lòng thì ấm áp, Cô nương nhà ta ở Hầu phủ vốn là tình cảnh khó khăn, ta càng nên thật cẩn thận, vốn là không muốn gây chuyện, cho rằng từ chối Xuân Hương làm mối, cũng không đến nỗi vu vạ lên ta đây.
Mộc Quỳ lại nghi ngờ nói: Xuân Hương này có quan hệ gì với Thái Nhị gia mà dụng tâm đến giúp hắn làm mai như vậy, lại cũng dẫn người tới nữ quyến nội viện, còn làm ra chuyện trộm yếm của Hồng Ngọc. Thật là to gan, nàng ta cũng không sợ tiểu thư của nàng ta biết lột hai tầng da của nàng ta.
Mộc Cẩn vẫn buồn bực không lên tiếng, lúc này lại từ từ có ý vị sâu xa đối với biểu tiểu thư: Trước khi Thái gia tới Kinh Thành vẫn kiếm sống ở Tây Bắc, có lẽ là có chút liên quan, không đơn thuần bởi vì Xuân Hương nhận tiền đơn giản như vậy.
Thẩm Họa nghe đến đó nheo mắt, trong lòng sớm có suy nghĩ cân nhắc. Xuân Hương có thể kiên nhẫn không ngừng quấy rầy Hồng Ngọc như vậy, không ngoài là ba nguyên nhân. Thứ nhất là hai nhà chính là người thân thích, còn quen biết lui tới; thứ hai chính là cho chỗ tốt rất lớn, dụ dỗ nàng ta để ý như vậy; thứ ba chính là có nhược điểm ở trong tay Thái gia.
Nhưng rốt cuộc vẫn là nói không thông, loại người khôn khéo như Mặc Lan cũng không phải là Tam Tiểu Thư hoặc là Tứ Tiểu Thư của Hầu phủ miệng cọp gan thỏ, mấy mờ ám kia của Xuân Hương, nhất là dẫn nam nhân bên ngoài tới nơi nữ quyến, nếu không có sự cho phép và giúp đỡ của Mặc Lan, có cho Xuân Hương mười lá gan chỉ sợ cũng không dám vượt qua đi làm. Huống chi, ở Hành Vu uyển như Xuân Hương vừa nãy nói là bởi vì nhận lợi ích to lớn của Thái gia, nhưng Thái gia kia mới vào Kinh Thành, nhìn quần áo ăn mặc cũng không vẻ vang, có lẽ kinh tế cũng không tính là dư dả.
Mà Xuân Hương đi theo Mặc Lan ở Hầu phủ cực kỳ thoải mái, không kém hơn với mấy nha hoàn trong phòng tiểu thư, nếu đặt ở cửa nhỏ nhà nghèo, cũng coi như là đãi ngộ của tiểu thư. Chỗ cần tiêu tiền ở Hầu phủ lại không nhiều lắm, Xuân Hương cần gì bất chấp nguy hiểm lớn như vậy đi giúp Thái gia. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Họa lờ mờ cảm thấy chuyện này tất nhiên là liên quan không dứt với Mặc Lan. Mặc Lan cũng không thiếu tiền bạc, sao Kiều gia nhà giàu lại để ý loại thân thích nghèo nàn này? Có thể là Thái gia có nhược điểm của Mặc Lan ở trong tay, có điều nguyên nhân trong đó phải từ từ tra ra.
Thật ra thì trải qua Thái gia ầm ĩ như vậy, đầu mối đã gần như nổi lên mặt nước, nếu để cho ám vệ của Tiêu Dịch điều tra chỉ một ngày e rằng chân tướng có thể đi ra rồi. Nhưng, trong lòng Thẩm Họa biết những ám vệ kia chính là một tốp thế lực ngầm của Tiêu Dịch, đương kim Thánh Thượng cũng chưa chắc rõ ràng, thường ngày Tiêu Dịch cũng không dùng nhiều lắm. Trước kia, Thẩm Họa không biết, có lẽ bởi vì chuyến đi tới Giang Nam với Tiêu Dịch, mới chậm rãi phát giác ra, hình như Tiêu Dịch đang mưu đồ một chuyện lớn.
Hồng Ngọc khóc một lát nữa, mới được Mộc Quỳ an ủi vào trong phòng ngủ, Mộc Cẩn vẫn ở lại bên cạnh. Thẩm Họa đối với Mộc Cẩn, nữ quản gia của Kỳ Lân cư này, thật sự là yên tâm. Mộc Cẩn không nhiều lời lắm, làm việc cũng là ổn thỏa. Nàng đi lấy ngân phiếu trong hộp lược, muốn điều tra chuyện này, lúc này lại không thể thiếu phải dùng bạc.
Nàng suy nghĩ cẩn thận, dặn dò với Mộc Cẩn: Dùng chút bạc này phái một người đáng tin đến Tây Bắc điều tra Thái gia kia một chút, mặt khác lại mua chuộc một đứa nha hoàn trong uyển của Mặc Lan, có chút tin tức thì hồi báo với em. Dù sao Mặc Lan cũng là thịt trong lòng bàn tay ngoại tổ mẫu, cẩn thận chút.
Mộc Cẩn lên tiếng, lại không nhịn được do dự nói: Có phải biểu tiểu thư hoài nghi nàng ta hay không. . . . . .
Thẩm Họa làm động tác tay chớ có lên tiếng, khẽ ngước mắt, trong mắt hoàn toàn trong trẻo, Trước tiên không nên phán đoán suy luận, đi cẩn thận điều tra một chút. Bây giờ dùng bạc Tiêu Dịch cho, tỏ vẻ còn rất thuận tay.
Mộc Cẩn biết mình có chút liều lĩnh, Thẩm Họa lại tỉ mỉ dặn dò nàng một việc gấp. Từ trước đến giờ, Mộc Cẩn nghiêm túc thận trọng trên mặt lộ ra hơi kinh ngạc, cuối cùng vẫn đáp một tiếng vâng.
Đến buổi tối Dục Ca Nhi chưa trở về, chắc là bị Tiêu lão phu nhân giữ lại Hành Vu uyển rồi, quả nhiên chỉ chốc lát sau nha hoàn của Hành Vu uyển đã tới báo một tiếng. Thẩm Họa lên đường hồi kinh gần như hơn tháng, mới vừa vào phủ lại bởi vì chuyện Hồng Ngọc, tinh thần vẫn căng thẳng như dây cung, đến buổi tối ngâm tắm suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi. Mộc Quỳ tới thêm nước nóng vừa hay nhìn thấy, bị dọa đến nàng vỗ ngực nói thẳng về sau cũng không dám để một mình biểu tiểu thư tắm rửa.
Thẩm Họa cũng là dở khóc dở cười đối với bản thân, lại ngủ ở nơi này, khoác thảm quay lại trên giường. Bên trong phòng ấm áp như ngày xuân, nàng nằm lên giường ôm bình nước nóng rất nhanh lại buồn ngủ. Buổi sáng, Thẩm Họa lên tinh thần tỉnh dậy rất sớm, Mộc Quỳ và Trụy Nhi đều cho rằng biểu tiểu thư sẽ ngủ thêm một chút thời gian.
Ai ngờ tiểu nha hoàn bên ngoài vẫn còn đang làm loại chuyện vặt vãnh vẩy nước quét nhà giặt hồ, Thẩm Họa đã tỉnh dậy, gọi Mộc Quỳ và Trụy Nhi đi vào. Trước tiên là nói về một việc lớn quan trọng hàng đầu hôm nay, Trụy Nhi và Mộc Quỳ đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mới vui cười hớn hở nói vâng. Trụy Nhi sửa sang lại giường đệm cho biểu tiểu thư, Mộc Quỳ bưng loại dụng cụ làm sạch như bột đánh răng, bàn chãi đánh răng chờ đợi ở bên cạnh, chờ Thẩm Họa mặc xong áo ngủ bèn đưa lên.
Rửa mặt xong, Mộc Quỳ lại hầu hạ biểu tiểu thư thay quần áo. Hiện tại, Hồng Ngọc đặc biệt phụ trách đồ ăn, đi vào bưng lên một ly nước gừng mật ấm người, là đặc biệt xua lạnh ấm dạ dày, điều hòa mật ong và một ít vật nhuận bối mẫu Tứ Xuyên kia. Thẩm Họa uống xong giương mắt quan sát Hồng Ngọc, mắt cũng bắt đầu tiêu sưng, tinh thần cũng tốt hơn hôm qua.
Đợi uống xong, Hồng Ngọc muốn đi bưng đồ ăn sáng cho cô nương mình, lại miễn cưỡng bị một đôi tay đặt ở trước gương trang điểm gỗ hoa lê. Thẩm Họa dặn dò với Mộc Quỳ: Hồng Ngọc sẽ giao cho em.
Mộc Quỳ cười hì hì, Biểu tiểu thư ngài yên tâm, Mộc Quỳ nhất định trang điểm Hồng Ngọc thành một đóa hoa.
Cô nương. . . . . . Ngài. . . . . . Cằm của Hồng Ngọc bị Mộc Quỳ mạnh mẽ nắm lấy, đầy phấn thoa tới càn quét ở trên mặt nàng, nàng không khỏi kinh hoảng chuyển sang cô nương mình, hoàn toàn không biết đây là muốn làm cái gì, vì sao phải trang điểm cho nàng?
Đừng nhúc nhích. Thẩm Họa không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, nghiêm mặt hù dọa Hồng Ngọc. Từ trước đến giờ, lá gan Hồng Ngọc cũng nhỏ, vội vàng đàng hoàng, chỉ là trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Vẽ lông mày tô môi, lại chải một búi tóc uyển chuyển, đeo lên một đôi khuyên tai trân châu, cài nghiêng một cây trâm hoa đào khảm đá mắt mèo điểm xuyến trân châu, lại chọn một bộ áo mùa đông khéo léo mặc vào. Lần này lại ăn mặc tỉ mỉ, thiếu nữ vốn mười lăm mười sáu, càng thêm thanh xuân bức người, đẹp đẽ động lòng người.
Sau khi ăn mặc xong, Thẩm Họa tới tới lui lui quan sát, thật là hài lòng. Hồng Ngọc là vụng về lại không ngốc, bùm quỳ trên mặt đất, Cô nương, có phải chuyện kia phát sinh biến cố rồi hay không? Lão phu nhân muốn đưa ta ra khỏi phủ cho kẻ bệnh chốc đầu kia?
Mộc Quỳ hì hì len lén cười, cố ý trêu đùa nàng, Đúng đó, biểu tiểu thư lại vội vã đưa tỷ xuất phủ!
Hồng Ngọc cứng đờ thân thể, sau khi nghe ngồi sững trên đất giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, nước mắt đã đảo quanh ở trong hốc mắt. Thẩm Họa giận liếc Mộc Quỳ, Mộc Quỳ le lưỡi lùi sang một bên. Thẩm Họa vội lấy khăn nhè nhẹ lau sạch cho nàng, Trang điểm đẹp như vậy, khóc lem luốt lại khó coi rồi. Nói thật với em, ta là định đính hôn em cho người, nhưng không phải kẻ bệnh chốc đầu kia, là Cầu tướng quân bên cạnh Tiêu tướng quân.
Nghe nói như thế, Hồng Ngọc có chút choáng váng, Mộc Quỳ cười hì hì nói: Cầu tướng quân thật là anh hùng to lớn đấy, Hồng Ngọc tỷ tỷ thật có phúc.
Thẩm Họa lại nói: Hồng Ngọc, em cũng không nhỏ, tuy nói ta và em là chủ tớ, nhưng ta đã sớm trả khế bán thân cho em rồi. Cầu tướng quân là người đàng hoàng thẳng thắn vô tư, ta cũng đã hỏi sở thích của hắn, nếu em chịu gật đầu, cũng là một đoạn nhân duyên tốt.
Hốc mắt của Hồng Ngọc không nhịn được rơi lệ, Hồng Ngọc không muốn lập gia đình, không muốn rời khỏi cô nương. Nếu mà em đi rồi, một mình cô nương ở Hầu phủ phải sống như thế nào?
Vừa nghĩ tới Hồng Ngọc có thể xuất phủ, làm sao trong lòng Thẩm Họa không tiếc, cố nén chóp mũi chua xót, từ từ khuyên, Trong phủ này ăn mặc không lo, lại có biểu ca và lão phu nhân trông nom sao có thể chịu khổ. Ngược lại, Hầu phủ này quá mức phức tạp, em rời khỏi phủ lập gia đình, có trượng phu săn sóc chiếu cố, ta càng có thể an tâm. Em ngẫm nghĩ lại một chút chúng ta vào phủ không quá nửa năm, ngược lại đã ăn bao nhiêu thiệt thòi khó chịu, việc nào thì chúng ta có thể đề phòng. Ta muốn tính toán cho em, cũng đều là tính toán cho mình. Em rời khỏi Hầu phủ lập gia đình trước, nếu sau này ta không có nơi ở, cũng tiện đến nương tựa Hồng Ngọc của ta.
Cô nương, nô tỳ không đi. Từ trước đến giờ, Thẩm Họa không để cho nha hoàn của Kỳ Lân cư tự xưng là nô tài ở trước mặt nàng. Lúc này, Hồng Ngọc lại nhấn mạnh thân phận như vậy, khóc lóc rối rít.
Một tiếng Hồng Ngọc của Thẩm Họa, Hồng Ngọc hít vào một hơi giương mắt nhìn cô nương mình, chỉ thấy đôi mắt nàng ấy ấp ủ chút cảm xúc mà nàng nhìn không hiểu. Thẩm Họa nói lời cứng rắn một chút, Em mà nghe, nếu lại như vậy đừng gọi ta là cô nương. Trong phòng này, về sau mỗi người đều phải lập gia đình, không chỉ là em, cũng bao gồm cả ta, cuối cùng phải lập gia đình, em định làm gái lỡ thì cả đời, để cho ta nhìn đau lòng sao?
Không phải vậy. . . . . . Hồng Ngọc vừa nói ra, Thẩm Họa đã ngắt lời của nàng, Dù như thế nào, hôm nay em đi
Thẩm Họa cảm giác chuyện này có chút kỳ lạ, nhất là quan hệ của Mặc Lan và Thái gia, bèn hỏi: Ta hỏi Mộc Quỳ và Mộc Cẩn, hai người đều nói chuyện này không rõ ràng lắm. Nếu không phải hôm nay có người đến ầm ĩ, còn không biết có loại háo sắc quấn quít ngươi kia, rốt cuộc là làm sao Thái Nhị kia dính tới em?
Lúc này ánh mắt của Hồng Ngọc luôn luôn ướt mềm lại như hạch đào nhỏ hồng nhạt, không ngừng lại được có chút nghẹn ngào, Cô nương, em cũng chỉ là lúc đưa chút canh dưỡng sinh cho lão phu nhân bị Thái Nhị kia nhìn thấy. Sau khi cô nương bị bắt cóc, em lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, vốn chưa từng chú ý có một kẻ bệnh chốc đầu như thế.
Sau đó không biết tại sao đại nha hoàn Xuân Hương của biểu tiểu thư Mặc Lan len lén kéo em đến uyển tử của nàng ấy ngồi, chỉ nói muốn học chút tay nghề nấu canh. Em bèn đi, đến đó lại gặp tên bệnh chốc đầu kia cợt nhã em, em lấy chết uy hiếp mới coi như tránh thoát, cũng không dám nói. Xuân Hương lại nói kẻ bệnh chốc đầu này có ý định lấy em làm thê, hỏi em có đồng ý hay không? Đời này, Hồng Ngọc chỉ muốn hầu hạ cô nương, không muốn xuất giá nữa, bèn từ chối tại chỗ. Nhưng mà, Xuân Hương ba phen mấy bận thừa dịp em rời Kỳ Lân cư tìm em nói chuyện lập gia đình này, em không muốn. Sau đó em cũng không muốn rời viện nữa, mới ngừng lại, chưa từng nghĩ tới hôm nay. . . . . .
Hồng Ngọc lại là mũi cay xè, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bên cạnh Mộc Quỳ nghe xong, trong lòng rất tức giận, quăng khăn trong tay vào trong chậu đầy nước, dẫn lên chút bọt nước, Hồng Ngọc tỷ tỷ, tỷ thật khờ, bị uất ức sao không nói với ta và Mộc Cẩn. Nếu hai tỷ muội chúng ta biết, nhất định đánh kẻ vô lại kia cũng không dám quấy rầy tỷ nữa, biểu tiểu thư không ở bên cạnh, nhưng còn có chúng ta.
Hồng Ngọc thút tha thút thít, nhưng trong lòng thì ấm áp, Cô nương nhà ta ở Hầu phủ vốn là tình cảnh khó khăn, ta càng nên thật cẩn thận, vốn là không muốn gây chuyện, cho rằng từ chối Xuân Hương làm mối, cũng không đến nỗi vu vạ lên ta đây.
Mộc Quỳ lại nghi ngờ nói: Xuân Hương này có quan hệ gì với Thái Nhị gia mà dụng tâm đến giúp hắn làm mai như vậy, lại cũng dẫn người tới nữ quyến nội viện, còn làm ra chuyện trộm yếm của Hồng Ngọc. Thật là to gan, nàng ta cũng không sợ tiểu thư của nàng ta biết lột hai tầng da của nàng ta.
Mộc Cẩn vẫn buồn bực không lên tiếng, lúc này lại từ từ có ý vị sâu xa đối với biểu tiểu thư: Trước khi Thái gia tới Kinh Thành vẫn kiếm sống ở Tây Bắc, có lẽ là có chút liên quan, không đơn thuần bởi vì Xuân Hương nhận tiền đơn giản như vậy.
Thẩm Họa nghe đến đó nheo mắt, trong lòng sớm có suy nghĩ cân nhắc. Xuân Hương có thể kiên nhẫn không ngừng quấy rầy Hồng Ngọc như vậy, không ngoài là ba nguyên nhân. Thứ nhất là hai nhà chính là người thân thích, còn quen biết lui tới; thứ hai chính là cho chỗ tốt rất lớn, dụ dỗ nàng ta để ý như vậy; thứ ba chính là có nhược điểm ở trong tay Thái gia.
Nhưng rốt cuộc vẫn là nói không thông, loại người khôn khéo như Mặc Lan cũng không phải là Tam Tiểu Thư hoặc là Tứ Tiểu Thư của Hầu phủ miệng cọp gan thỏ, mấy mờ ám kia của Xuân Hương, nhất là dẫn nam nhân bên ngoài tới nơi nữ quyến, nếu không có sự cho phép và giúp đỡ của Mặc Lan, có cho Xuân Hương mười lá gan chỉ sợ cũng không dám vượt qua đi làm. Huống chi, ở Hành Vu uyển như Xuân Hương vừa nãy nói là bởi vì nhận lợi ích to lớn của Thái gia, nhưng Thái gia kia mới vào Kinh Thành, nhìn quần áo ăn mặc cũng không vẻ vang, có lẽ kinh tế cũng không tính là dư dả.
Mà Xuân Hương đi theo Mặc Lan ở Hầu phủ cực kỳ thoải mái, không kém hơn với mấy nha hoàn trong phòng tiểu thư, nếu đặt ở cửa nhỏ nhà nghèo, cũng coi như là đãi ngộ của tiểu thư. Chỗ cần tiêu tiền ở Hầu phủ lại không nhiều lắm, Xuân Hương cần gì bất chấp nguy hiểm lớn như vậy đi giúp Thái gia. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Họa lờ mờ cảm thấy chuyện này tất nhiên là liên quan không dứt với Mặc Lan. Mặc Lan cũng không thiếu tiền bạc, sao Kiều gia nhà giàu lại để ý loại thân thích nghèo nàn này? Có thể là Thái gia có nhược điểm của Mặc Lan ở trong tay, có điều nguyên nhân trong đó phải từ từ tra ra.
Thật ra thì trải qua Thái gia ầm ĩ như vậy, đầu mối đã gần như nổi lên mặt nước, nếu để cho ám vệ của Tiêu Dịch điều tra chỉ một ngày e rằng chân tướng có thể đi ra rồi. Nhưng, trong lòng Thẩm Họa biết những ám vệ kia chính là một tốp thế lực ngầm của Tiêu Dịch, đương kim Thánh Thượng cũng chưa chắc rõ ràng, thường ngày Tiêu Dịch cũng không dùng nhiều lắm. Trước kia, Thẩm Họa không biết, có lẽ bởi vì chuyến đi tới Giang Nam với Tiêu Dịch, mới chậm rãi phát giác ra, hình như Tiêu Dịch đang mưu đồ một chuyện lớn.
Hồng Ngọc khóc một lát nữa, mới được Mộc Quỳ an ủi vào trong phòng ngủ, Mộc Cẩn vẫn ở lại bên cạnh. Thẩm Họa đối với Mộc Cẩn, nữ quản gia của Kỳ Lân cư này, thật sự là yên tâm. Mộc Cẩn không nhiều lời lắm, làm việc cũng là ổn thỏa. Nàng đi lấy ngân phiếu trong hộp lược, muốn điều tra chuyện này, lúc này lại không thể thiếu phải dùng bạc.
Nàng suy nghĩ cẩn thận, dặn dò với Mộc Cẩn: Dùng chút bạc này phái một người đáng tin đến Tây Bắc điều tra Thái gia kia một chút, mặt khác lại mua chuộc một đứa nha hoàn trong uyển của Mặc Lan, có chút tin tức thì hồi báo với em. Dù sao Mặc Lan cũng là thịt trong lòng bàn tay ngoại tổ mẫu, cẩn thận chút.
Mộc Cẩn lên tiếng, lại không nhịn được do dự nói: Có phải biểu tiểu thư hoài nghi nàng ta hay không. . . . . .
Thẩm Họa làm động tác tay chớ có lên tiếng, khẽ ngước mắt, trong mắt hoàn toàn trong trẻo, Trước tiên không nên phán đoán suy luận, đi cẩn thận điều tra một chút. Bây giờ dùng bạc Tiêu Dịch cho, tỏ vẻ còn rất thuận tay.
Mộc Cẩn biết mình có chút liều lĩnh, Thẩm Họa lại tỉ mỉ dặn dò nàng một việc gấp. Từ trước đến giờ, Mộc Cẩn nghiêm túc thận trọng trên mặt lộ ra hơi kinh ngạc, cuối cùng vẫn đáp một tiếng vâng.
Đến buổi tối Dục Ca Nhi chưa trở về, chắc là bị Tiêu lão phu nhân giữ lại Hành Vu uyển rồi, quả nhiên chỉ chốc lát sau nha hoàn của Hành Vu uyển đã tới báo một tiếng. Thẩm Họa lên đường hồi kinh gần như hơn tháng, mới vừa vào phủ lại bởi vì chuyện Hồng Ngọc, tinh thần vẫn căng thẳng như dây cung, đến buổi tối ngâm tắm suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi. Mộc Quỳ tới thêm nước nóng vừa hay nhìn thấy, bị dọa đến nàng vỗ ngực nói thẳng về sau cũng không dám để một mình biểu tiểu thư tắm rửa.
Thẩm Họa cũng là dở khóc dở cười đối với bản thân, lại ngủ ở nơi này, khoác thảm quay lại trên giường. Bên trong phòng ấm áp như ngày xuân, nàng nằm lên giường ôm bình nước nóng rất nhanh lại buồn ngủ. Buổi sáng, Thẩm Họa lên tinh thần tỉnh dậy rất sớm, Mộc Quỳ và Trụy Nhi đều cho rằng biểu tiểu thư sẽ ngủ thêm một chút thời gian.
Ai ngờ tiểu nha hoàn bên ngoài vẫn còn đang làm loại chuyện vặt vãnh vẩy nước quét nhà giặt hồ, Thẩm Họa đã tỉnh dậy, gọi Mộc Quỳ và Trụy Nhi đi vào. Trước tiên là nói về một việc lớn quan trọng hàng đầu hôm nay, Trụy Nhi và Mộc Quỳ đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mới vui cười hớn hở nói vâng. Trụy Nhi sửa sang lại giường đệm cho biểu tiểu thư, Mộc Quỳ bưng loại dụng cụ làm sạch như bột đánh răng, bàn chãi đánh răng chờ đợi ở bên cạnh, chờ Thẩm Họa mặc xong áo ngủ bèn đưa lên.
Rửa mặt xong, Mộc Quỳ lại hầu hạ biểu tiểu thư thay quần áo. Hiện tại, Hồng Ngọc đặc biệt phụ trách đồ ăn, đi vào bưng lên một ly nước gừng mật ấm người, là đặc biệt xua lạnh ấm dạ dày, điều hòa mật ong và một ít vật nhuận bối mẫu Tứ Xuyên kia. Thẩm Họa uống xong giương mắt quan sát Hồng Ngọc, mắt cũng bắt đầu tiêu sưng, tinh thần cũng tốt hơn hôm qua.
Đợi uống xong, Hồng Ngọc muốn đi bưng đồ ăn sáng cho cô nương mình, lại miễn cưỡng bị một đôi tay đặt ở trước gương trang điểm gỗ hoa lê. Thẩm Họa dặn dò với Mộc Quỳ: Hồng Ngọc sẽ giao cho em.
Mộc Quỳ cười hì hì, Biểu tiểu thư ngài yên tâm, Mộc Quỳ nhất định trang điểm Hồng Ngọc thành một đóa hoa.
Cô nương. . . . . . Ngài. . . . . . Cằm của Hồng Ngọc bị Mộc Quỳ mạnh mẽ nắm lấy, đầy phấn thoa tới càn quét ở trên mặt nàng, nàng không khỏi kinh hoảng chuyển sang cô nương mình, hoàn toàn không biết đây là muốn làm cái gì, vì sao phải trang điểm cho nàng?
Đừng nhúc nhích. Thẩm Họa không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, nghiêm mặt hù dọa Hồng Ngọc. Từ trước đến giờ, lá gan Hồng Ngọc cũng nhỏ, vội vàng đàng hoàng, chỉ là trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Vẽ lông mày tô môi, lại chải một búi tóc uyển chuyển, đeo lên một đôi khuyên tai trân châu, cài nghiêng một cây trâm hoa đào khảm đá mắt mèo điểm xuyến trân châu, lại chọn một bộ áo mùa đông khéo léo mặc vào. Lần này lại ăn mặc tỉ mỉ, thiếu nữ vốn mười lăm mười sáu, càng thêm thanh xuân bức người, đẹp đẽ động lòng người.
Sau khi ăn mặc xong, Thẩm Họa tới tới lui lui quan sát, thật là hài lòng. Hồng Ngọc là vụng về lại không ngốc, bùm quỳ trên mặt đất, Cô nương, có phải chuyện kia phát sinh biến cố rồi hay không? Lão phu nhân muốn đưa ta ra khỏi phủ cho kẻ bệnh chốc đầu kia?
Mộc Quỳ hì hì len lén cười, cố ý trêu đùa nàng, Đúng đó, biểu tiểu thư lại vội vã đưa tỷ xuất phủ!
Hồng Ngọc cứng đờ thân thể, sau khi nghe ngồi sững trên đất giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, nước mắt đã đảo quanh ở trong hốc mắt. Thẩm Họa giận liếc Mộc Quỳ, Mộc Quỳ le lưỡi lùi sang một bên. Thẩm Họa vội lấy khăn nhè nhẹ lau sạch cho nàng, Trang điểm đẹp như vậy, khóc lem luốt lại khó coi rồi. Nói thật với em, ta là định đính hôn em cho người, nhưng không phải kẻ bệnh chốc đầu kia, là Cầu tướng quân bên cạnh Tiêu tướng quân.
Nghe nói như thế, Hồng Ngọc có chút choáng váng, Mộc Quỳ cười hì hì nói: Cầu tướng quân thật là anh hùng to lớn đấy, Hồng Ngọc tỷ tỷ thật có phúc.
Thẩm Họa lại nói: Hồng Ngọc, em cũng không nhỏ, tuy nói ta và em là chủ tớ, nhưng ta đã sớm trả khế bán thân cho em rồi. Cầu tướng quân là người đàng hoàng thẳng thắn vô tư, ta cũng đã hỏi sở thích của hắn, nếu em chịu gật đầu, cũng là một đoạn nhân duyên tốt.
Hốc mắt của Hồng Ngọc không nhịn được rơi lệ, Hồng Ngọc không muốn lập gia đình, không muốn rời khỏi cô nương. Nếu mà em đi rồi, một mình cô nương ở Hầu phủ phải sống như thế nào?
Vừa nghĩ tới Hồng Ngọc có thể xuất phủ, làm sao trong lòng Thẩm Họa không tiếc, cố nén chóp mũi chua xót, từ từ khuyên, Trong phủ này ăn mặc không lo, lại có biểu ca và lão phu nhân trông nom sao có thể chịu khổ. Ngược lại, Hầu phủ này quá mức phức tạp, em rời khỏi phủ lập gia đình, có trượng phu săn sóc chiếu cố, ta càng có thể an tâm. Em ngẫm nghĩ lại một chút chúng ta vào phủ không quá nửa năm, ngược lại đã ăn bao nhiêu thiệt thòi khó chịu, việc nào thì chúng ta có thể đề phòng. Ta muốn tính toán cho em, cũng đều là tính toán cho mình. Em rời khỏi Hầu phủ lập gia đình trước, nếu sau này ta không có nơi ở, cũng tiện đến nương tựa Hồng Ngọc của ta.
Cô nương, nô tỳ không đi. Từ trước đến giờ, Thẩm Họa không để cho nha hoàn của Kỳ Lân cư tự xưng là nô tài ở trước mặt nàng. Lúc này, Hồng Ngọc lại nhấn mạnh thân phận như vậy, khóc lóc rối rít.
Một tiếng Hồng Ngọc của Thẩm Họa, Hồng Ngọc hít vào một hơi giương mắt nhìn cô nương mình, chỉ thấy đôi mắt nàng ấy ấp ủ chút cảm xúc mà nàng nhìn không hiểu. Thẩm Họa nói lời cứng rắn một chút, Em mà nghe, nếu lại như vậy đừng gọi ta là cô nương. Trong phòng này, về sau mỗi người đều phải lập gia đình, không chỉ là em, cũng bao gồm cả ta, cuối cùng phải lập gia đình, em định làm gái lỡ thì cả đời, để cho ta nhìn đau lòng sao?
Không phải vậy. . . . . . Hồng Ngọc vừa nói ra, Thẩm Họa đã ngắt lời của nàng, Dù như thế nào, hôm nay em đi
/103
|