Mười sáu tháng năm là một ngày tốt lành, sau mấy trận mưa xuân rơi xuống liên tục, không khí ướt át, trăm hoa đua nở, mặt đất kinh thành cũng được cọ rửa hết sức sạch sẽ, giống như đang làm lễ rửa tội thành kính nhất cho đám cưới của hai người.
Hôm nay Tiêu tướng quân thành thân cưới vợ, khắp Hầu phủ có thể thấy được tôi tớ và nha hoàn đang bận rộn lui tới, dưới mái hiên treo đèn lồng màu đỏ buộc gộp lại với lụa màu, khiến toàn bộ trong phủ càng thêm vào mấy phần vui mừng. Tuy rằng Tiêu Dịch có phủ đệ của mình, nhưng mà Tiêu lão phu nhân kiên trì muốn làm chuyện vui hoàn thành lễ ở Hầu phủ, nhưng tân lang quan cũng không thể đón dâu bái đường đều ở một chỗ này, như vậy không hợp quy củ.
Cho nên mấy trưởng bối ngồi vây quanh cùng nhau bàn bạc, phu nhân Tây Bắc hầu bèn chủ động xin đi giết giặc làm người nhà mẹ đẻ đứng lên tổ chức cho nghĩa nữ của mình, để Thẩm Họa xuất giá từ phủ Tây Bắc hầu, đến ngày thành thân Tiêu Dịch đến phủ Tây Bắc Hầu rước dâu là được.
Trong khuê phòng mới trang điểm, tân nương đã ăn mặc xong, đang ngồi ở trước gương đồng bị một lão ma ma lớn tuổi đoan chính quan trọng cầm chỉ xoắn làm tục chải tóc. Nàng hít vào nhịn đau, những người khác nhìn đi theo hít khí. Lão ma ma này chính là người bên cạnh hoàng hậu nương nương, đức cao vọng trọng, còn từng làm mặt cho các vị công chúa, bởi vì có bà ở đây, không khí trong phòng nhất thời rất là nghiêm túc.
Đợi lão ma ma rời đi, cuối cùng Tiêu Tĩnh Dư cũng ngồi dậy từ trên đệm ngồi quỳ kia, xoa đầu gối lệch qua bên cạnh hỏi thăm, Có đau hay không?
Đau! Thẩm Họa nhếch đuôi lông mày ăn ngay nói thật, nhưng lão ma ma này không hổ là từng xe mặt cho đám công chúa, tay nghệ chính là không tầm thường. Có vài tân nương sẽ bị xe đỏ bừng cả khuôn mặt còn có vết trầy, ngược lại nhìn lông tơ không còn trên mặt Thẩm Họa, áo đỏ trang sức vàng càng tôn lên da thịt của nàng như bạch ngọc nõn nà bóng loáng nhẵn nhụi, không thấy lỗ chân lông.
Tiêu Tĩnh Dư chưa từng xe mặt, cười nhạt một tiếng, nhìn Thẩm Họa âm thầm oán thầm, buổi tối đêm động phòng hoa chúc còn có đau hơn đấy. Có điều hôm nay nàng bị phái tới đây còn đuổi đi cả đám Tĩnh Mẫn và Tĩnh Nhu vân vân, chính là bởi vì phu nhân Tây Bắc Hầu phủ tạm thời bận tối mắt, bảo nàng đi đến giải thích với Thẩm Họa việc nhân sự trên giường. Phu nhân Tây Bắc Hầu cảm thấy hai người tuổi tương đương, cũng càng dễ khai thông hơn.
Nhưng thật ra thì Tiêu Tĩnh Dư cũng chỉ là gần đây mới hiểu được nghĩa sâu xa trong đó, ngược lại lấy ra tập tranh đè đáy hòm mở ra ở trước mặt Thẩm Họa. Hai người mở sách ra đều là rất sững sờ, bên trong thật là vẽ cặn kẽ sinh động hơn nhiều so với sổ con trong sách. Thật sự là trông rất sống động, người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, làm cho người ta không nhịn được hai má lúm đồng tiền ửng hồng lên.
Nhất thời không khí thật là lúng túng, Thẩm Họa đỏ mặt, dù sao cũng như vậy rồi, bèn to gan hỏi lên nghi ngờ trong lòng, Dư tỷ tỷ học như thế nào, nhưng sau đó còn có thể. . . . . . Mỗi lần đều đau? Trước đó, Thẩm Họa thử qua một lần với Tiêu Dịch, lần đó đau đúng là tan lòng nát dạ, bây giờ suy nghĩ một chút lòng hãy còn sợ hãi, hơi có vẻ khẩn trương.
Tiêu Tĩnh Dư trợn to hai mắt, Muội và đại ca. . . . . .
Thẩm Họa vội vàng xua tay, vòng ngọc ở cổ tay va chạm với vòng vàng phát ra giòn vang dễ nghe, Không có, cũng chỉ là thường ngày ôm ấp nhiều chút.
Tiêu Tĩnh Dư làm như hiểu được nở nụ cười, Nếu là trượng phu tiếc hoa dịu dàng một chút, đại khái cũng không có gì đau, muội tạm thời yên tâm.
Đại ca tới. . . . . . Bên ngoài, Tiêu Tĩnh Mẫn đã nâng váy thở hổn hển chạy tới, hai người vội vàng cất sách lại đè ở đáy rương, tiếp theo Tiêu Tĩnh Mẫn lại đây ngồi không vui nói: Cả nhà phủ Tây Bắc hầu lại đang làm khó đại ca.
Thế nào? Tiêu Tĩnh Dư hỏi.
Lúc này Thẩm Họa ngược lại không tiện lên tiếng, chỉ ngước một đôi mắt như nước mùa thu lên nhìn về nàng.
Ba vị nghĩa huynh của tẩu tẩu đã ngăn đại ca ở bên ngoài, đánh cờ thì đánh cờ, bảo vẽ tranh thì vẽ tranh, không biết nơi nào cho là tới đón đâu, hoàn toàn là tới tham gia so tài đấy.
Thẩm Họa dở khóc dở cười lần nữa, nghe nói địa phương Tây Bắc thành hôn có chuyện Cản hôn , người nhà mẹ đẻ càng gây khó khăn, càng đại biểu địa vị sủng ái ở trong nhà của nữ nhi này, cũng chính là không tiếng động cảnh cáo, có được không dễ phải biết quý trọng.
Thẩm Họa cũng không lo lắng Tiêu Dịch, trong lòng lại có chút ấm áp, Tiêu Tĩnh Dư yêu thích du lịch tự nhiên biết phong tục thành hôn ở Tây Bắc, vui mừng thay Thẩm Họa, Muội muội thật là có một nhà mẹ tốt, về sau đại ca cũng không dám bắt nạt muội nữa.
Đại ca đâu chịu bắt nạt tẩu tẩu, còn
Hôm nay Tiêu tướng quân thành thân cưới vợ, khắp Hầu phủ có thể thấy được tôi tớ và nha hoàn đang bận rộn lui tới, dưới mái hiên treo đèn lồng màu đỏ buộc gộp lại với lụa màu, khiến toàn bộ trong phủ càng thêm vào mấy phần vui mừng. Tuy rằng Tiêu Dịch có phủ đệ của mình, nhưng mà Tiêu lão phu nhân kiên trì muốn làm chuyện vui hoàn thành lễ ở Hầu phủ, nhưng tân lang quan cũng không thể đón dâu bái đường đều ở một chỗ này, như vậy không hợp quy củ.
Cho nên mấy trưởng bối ngồi vây quanh cùng nhau bàn bạc, phu nhân Tây Bắc hầu bèn chủ động xin đi giết giặc làm người nhà mẹ đẻ đứng lên tổ chức cho nghĩa nữ của mình, để Thẩm Họa xuất giá từ phủ Tây Bắc hầu, đến ngày thành thân Tiêu Dịch đến phủ Tây Bắc Hầu rước dâu là được.
Trong khuê phòng mới trang điểm, tân nương đã ăn mặc xong, đang ngồi ở trước gương đồng bị một lão ma ma lớn tuổi đoan chính quan trọng cầm chỉ xoắn làm tục chải tóc. Nàng hít vào nhịn đau, những người khác nhìn đi theo hít khí. Lão ma ma này chính là người bên cạnh hoàng hậu nương nương, đức cao vọng trọng, còn từng làm mặt cho các vị công chúa, bởi vì có bà ở đây, không khí trong phòng nhất thời rất là nghiêm túc.
Đợi lão ma ma rời đi, cuối cùng Tiêu Tĩnh Dư cũng ngồi dậy từ trên đệm ngồi quỳ kia, xoa đầu gối lệch qua bên cạnh hỏi thăm, Có đau hay không?
Đau! Thẩm Họa nhếch đuôi lông mày ăn ngay nói thật, nhưng lão ma ma này không hổ là từng xe mặt cho đám công chúa, tay nghệ chính là không tầm thường. Có vài tân nương sẽ bị xe đỏ bừng cả khuôn mặt còn có vết trầy, ngược lại nhìn lông tơ không còn trên mặt Thẩm Họa, áo đỏ trang sức vàng càng tôn lên da thịt của nàng như bạch ngọc nõn nà bóng loáng nhẵn nhụi, không thấy lỗ chân lông.
Tiêu Tĩnh Dư chưa từng xe mặt, cười nhạt một tiếng, nhìn Thẩm Họa âm thầm oán thầm, buổi tối đêm động phòng hoa chúc còn có đau hơn đấy. Có điều hôm nay nàng bị phái tới đây còn đuổi đi cả đám Tĩnh Mẫn và Tĩnh Nhu vân vân, chính là bởi vì phu nhân Tây Bắc Hầu phủ tạm thời bận tối mắt, bảo nàng đi đến giải thích với Thẩm Họa việc nhân sự trên giường. Phu nhân Tây Bắc Hầu cảm thấy hai người tuổi tương đương, cũng càng dễ khai thông hơn.
Nhưng thật ra thì Tiêu Tĩnh Dư cũng chỉ là gần đây mới hiểu được nghĩa sâu xa trong đó, ngược lại lấy ra tập tranh đè đáy hòm mở ra ở trước mặt Thẩm Họa. Hai người mở sách ra đều là rất sững sờ, bên trong thật là vẽ cặn kẽ sinh động hơn nhiều so với sổ con trong sách. Thật sự là trông rất sống động, người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, làm cho người ta không nhịn được hai má lúm đồng tiền ửng hồng lên.
Nhất thời không khí thật là lúng túng, Thẩm Họa đỏ mặt, dù sao cũng như vậy rồi, bèn to gan hỏi lên nghi ngờ trong lòng, Dư tỷ tỷ học như thế nào, nhưng sau đó còn có thể. . . . . . Mỗi lần đều đau? Trước đó, Thẩm Họa thử qua một lần với Tiêu Dịch, lần đó đau đúng là tan lòng nát dạ, bây giờ suy nghĩ một chút lòng hãy còn sợ hãi, hơi có vẻ khẩn trương.
Tiêu Tĩnh Dư trợn to hai mắt, Muội và đại ca. . . . . .
Thẩm Họa vội vàng xua tay, vòng ngọc ở cổ tay va chạm với vòng vàng phát ra giòn vang dễ nghe, Không có, cũng chỉ là thường ngày ôm ấp nhiều chút.
Tiêu Tĩnh Dư làm như hiểu được nở nụ cười, Nếu là trượng phu tiếc hoa dịu dàng một chút, đại khái cũng không có gì đau, muội tạm thời yên tâm.
Đại ca tới. . . . . . Bên ngoài, Tiêu Tĩnh Mẫn đã nâng váy thở hổn hển chạy tới, hai người vội vàng cất sách lại đè ở đáy rương, tiếp theo Tiêu Tĩnh Mẫn lại đây ngồi không vui nói: Cả nhà phủ Tây Bắc hầu lại đang làm khó đại ca.
Thế nào? Tiêu Tĩnh Dư hỏi.
Lúc này Thẩm Họa ngược lại không tiện lên tiếng, chỉ ngước một đôi mắt như nước mùa thu lên nhìn về nàng.
Ba vị nghĩa huynh của tẩu tẩu đã ngăn đại ca ở bên ngoài, đánh cờ thì đánh cờ, bảo vẽ tranh thì vẽ tranh, không biết nơi nào cho là tới đón đâu, hoàn toàn là tới tham gia so tài đấy.
Thẩm Họa dở khóc dở cười lần nữa, nghe nói địa phương Tây Bắc thành hôn có chuyện Cản hôn , người nhà mẹ đẻ càng gây khó khăn, càng đại biểu địa vị sủng ái ở trong nhà của nữ nhi này, cũng chính là không tiếng động cảnh cáo, có được không dễ phải biết quý trọng.
Thẩm Họa cũng không lo lắng Tiêu Dịch, trong lòng lại có chút ấm áp, Tiêu Tĩnh Dư yêu thích du lịch tự nhiên biết phong tục thành hôn ở Tây Bắc, vui mừng thay Thẩm Họa, Muội muội thật là có một nhà mẹ tốt, về sau đại ca cũng không dám bắt nạt muội nữa.
Đại ca đâu chịu bắt nạt tẩu tẩu, còn
/103
|