Nghe Tiêu Dịch nói như vậy, trên mặt Thẩm Họa có chút không nhịn được, thêm nữa hôm nay cùng nhau quan sát học tập những thứ sách vẽ hương – diễm kia với Tiêu Tĩnh Dư, trong đầu lại trải qua một lần.
Đêm động phòng hoa chúc. . . . . .
Thân thể nàng đột nhiên có vẻ hơi cứng ngắc, lại cảm thấy không rõ ràng như vậy chắc cũng không có loại tâm tư kia rồi. Vậy mà trong đêm tối, Tiêu tướng quân lại không có bất kỳ động tác gì, chỉ không nhịn được giọng điệu buồn bực bật cười, hai vai rộng rãi khẽ run run.
Thẩm Họa quẫn bách, Huynh trêu ta?
Không dám, phu nhân. Ngược lại, thật ra ta rất hy vọng hôm nay có thể là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Hắn muốn cho nàng hồi ức tốt đẹp nhất, mà không phải hỗn loạn hỏng bét như vậy. Mặc dù hắn nhịn lửa nóng cả người, bụng dưới bị đè nén thậm chí cũng không bằng hắn muốn cho nàng hạnh phúc, hồi ức tốt đẹp nhất, nhất là đêm động phòng hoa chúc.
Ai cũng không ngờ chuyện sẽ trở thành như vậy. Thẩm Họa thở dài một tiếng.
Họa Nhi của ta thật là khéo hiểu lòng người, để muội chịu tủi thân rồi. Hắn là đau lòng thật, nâng mặt của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, cam kết lần nữa, Họa Nhi chờ một chút, rất nhanh. . . . . .
Thẩm Họa biết trong lòng Tiêu Dịch nhất định có việc hệ trọng gì đó, hắn không phải một người sẽ dễ dàng hứa hẹn, lại nghĩ kỹ càng khác thường trên đám cưới, tâm tư khéo léo nhanh nhẹn chuyển một vòng. Trước đó là bị sự xuất hiện của An Nguyệt Thiền tạm thời quấy rối tâm tư, hiện tại yên tĩnh lại, ngược lại cảm thấy lộ ra kỳ lạ khắp nơi.
Ví dụ như đám cưới loại dòng dõi thế gia như ở Hầu phủ, An Nguyệt Thiền không có thiệp mời thì làm sao có thể vào trong phủ? Chẳng lẽ là cố ý để cho đi vào?
Tâm tư Thẩm Họa sa sầm xuống, cũng giơ tay lên nâng mặt của Tiêu Dịch, vóc dáng nàng không đủ, chỉ hơi hất càm, một đôi mắt dịu dàng như nước nhìn chăm chú vào hắn. Vì hành động đột nhiên của nàng, Tiêu Dịch không hiểu nhíu chân mày lại, Làm cái gì vậy? Đúng là muốn thật sự chọc ta muốn muội.
Thẩm Họa đương nhiên không phải là muốn tiếp tục đêm động phòng hoa chúc, đột nhiên thu lại vẻ mặt, ngược lại trịnh trọng hỏi hắn từng chữ từng câu: Tiêu Dịch, huynh có thể xem ta là thê tử sao? Nếu xem như ta là thê tử thì nói tất cả cho ta biết, ta bằng lòng cùng chàng đồng sức đồng lòng, mà không phải chỉ làm tiểu nữ nhân trong khuỷu tay chàng, hưởng thụ hạnh phúc sau cùng. Ta càng hy vọng cùng tiến lùi với chàng, dù cho phía trước là tốt hay xấu, chỉ mong nắm tay cùng nhau.
Họa Nhi. Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân có chút tức giận, Đừng nghi ngờ lòng của ta. Hắn cho là tiểu nữ nhân này lại bởi vì chuyện An Nguyệt Thiền nổi lên ý nghĩ. Nhìn gương mặt trở nên thật nghiêm túc kia, nàng đương nhiên cảm thấy được sự khẩn trương của Tiêu Dịch, chắc là cũng đoán được hắn đã hiểu lầm cái gì. Có điều, hôm nay Thẩm Họa bị hắn chọc cho khóc, nhất thời nhìn hắn nghĩ theo hướng khác, cũng nổi lên mấy phần tâm tư chọc tức hắn, vì vậy tiếp tục nghiêm mặt nói: Ta thề không làm thiếp, hôm nay An tiểu thư trở lại, huynh để cho ta ở chỗ nào? Nếu đã không có hi vọng, chẳng bằng buông tay thanh toán xong, huynh vui vẻ gương vỡ lại lành với tiểu thư An gia, ta cũng tiện đi tìm binh sĩ nghiêm chỉnh nữa.
Thẩm Họa ngước mắt nhìn hắn một cái, lại thấy sắc mặt nam nhân tái xanh hết mức, trong đôi mắt phượng là âm u nồng đậm không hóa giải được, Họa Nhi nói loại lời này, chẳng lẽ là muốn buông tay ta, muội vui vẻ đi tìm Trạng Nguyên Lang Tống Tử Quận kia, bảo hắn trở lại Hầu phủ cầu hôn sao?
Thẩm Họa kinh ngạc trợn to hai mắt, Huynh lại. . . . . . Đã biết? Nàng từng suy nghĩ rất nhiều lần, cảm thấy loại chuyện như vậy vẫn là đừng nói cho Tiêu tướng quân tốt hơn. Vì Tống Tử Quận, cũng vì bản thân, cũng chỉ là một màn hoang đường, cứ để cho nó chôn vùi ở trong trí nhớ bụi bậm thôi.
Mà kể từ khi Tiêu Dịch hoài nghi thân phận của Tống Tử Quận, hắn đã điều tra tỉ mỉ hắn ta một phen, làm sao có thể không biết? Chỉ là Họa Nhi nàng trẻ tuổi, nhất thời bị Tống Tử Quận âm hiểm này mê hoặc cũng là có thể thông cảm được. Tiêu Dịch nghĩ như vậy, lại không biết nguyên nhân thực sự. Thẩm Họa không hề suy nghĩ tìm người cầu hôn, chính là lúc ấy trong lòng đã nổi lên tình cảm. Nàng u mê với những thứ này, lại cảm thấy rời khỏi Hầu phủ là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Sắc mặt nam nhân âm trầm, nắm bả vai Thẩm Họa cắn răng nghiến lợi nói: Họa Nhi, muội nhớ kỹ, cả đời này muội cũng chỉ có thể là thê tử của Tiêu Dịch ta. Loại người hèn hạ âm hiểm xảo trá như Tống Tử Quận đó, muội cách hắn càng xa càng tốt.
Thẩm Họa bị sức mạnh đáng sợ của hắn bóp làm đau, càng không nghĩ tới Tiêu Dịch sẽ là loại không có khí độ chửi bới Tống Tử Quận kia. Bốn chữ hèn hạ vô sỉ này rơi vào trong tai của nàng rất là chói tai, Thẩm Họa lạnh lùng nở nụ cười: Nam chưa cưới, nữ chưa gả, chúng ta cũng chưa bái đường xong. Tiêu đại tướng quân dựa vào cái gì trông nom ta lui tới với những nam tử kia? Lại nói, Tống Tử Quận và ta là bạn đồng môn hai năm, tình nghĩa nồng hậu, huynh chỉ bằng vào yêu ghét cá nhân lại nói xấu bôi nhọ nhân phẩm của hắn, ta làm bằng hữu của Tử Quận huynh nghĩ là không nghe nổi nữa.
Nếu mà nói mới vừa rồi Tiêu Dịch còn đang đè nén lửa giận, hiện tại trong mắt phượng cũng đã dâng lên ánh lửa. Trong lòng nàng, Tống Tử Quận lại khác biệt với những người khác sao? Lại còn nói tình nghĩa nồng hậu, hôm nay nàng đã trở thành tân nương của hắn, còn đang vì nam nhân khác giận dỗi với hắn, thật sự muốn hiện tại liền nâng kiếm kết thúc tên Hung Nô xảo trá kia?
Họa Nhi, không cho có lui tới với hắn nữa, có nghe không? Tiêu Dịch mặt lạnh nói ra từng chữ từng câu cảnh cáo.
Ở trong lòng Thẩm Họa, câu mệnh lệnh này có vẻ cực kỳ châm chọc, nàng phản kháng chế giễu nói: Nếu ta bảo huynh lập tức đuổi An Nguyệt Thiền đi, huynh có thể làm được không?
Không thể. Tiêu Dịch trả lời vô cùng dứt khoát.
Thẩm Họa là lời tức giận, mà Tiêu Dịch lại trả lời nghiêm túc.
Vậy huynh còn tới chỗ ta làm cái gì, bây giờ huynh đi ngay đi, ta muốn đi ngủ. Nói rồi, Thẩm Họa bèn tức giận hò hét đẩy người ra bên ngoài, dùng sức lực toàn thân đuổi người đi. Tiêu Dịch đứng ở cửa mặc cho nàng khước từ, ngực phập phồng, tức giận tràn ngập đè ép ở lồng ngực, lại mắc kẹt ở trong cổ họng, không nói ra được một câu.
Nghe cửa lần nữa bị đóng lại nặng nề, hắn cũng nổi giận xoay người rời đi, một mạch không ngừng, bước đi ở trên đường phố về phía phủ tướng quân. Nửa vầng trăng tròn chênh chếch treo trên trời cao đen như mực, trên mặt đường trống trải, chỉ có sư tử bằng đá lạnh lẽo ở trước phủ đệ mỗi nhà lộ ra
Đêm động phòng hoa chúc. . . . . .
Thân thể nàng đột nhiên có vẻ hơi cứng ngắc, lại cảm thấy không rõ ràng như vậy chắc cũng không có loại tâm tư kia rồi. Vậy mà trong đêm tối, Tiêu tướng quân lại không có bất kỳ động tác gì, chỉ không nhịn được giọng điệu buồn bực bật cười, hai vai rộng rãi khẽ run run.
Thẩm Họa quẫn bách, Huynh trêu ta?
Không dám, phu nhân. Ngược lại, thật ra ta rất hy vọng hôm nay có thể là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Hắn muốn cho nàng hồi ức tốt đẹp nhất, mà không phải hỗn loạn hỏng bét như vậy. Mặc dù hắn nhịn lửa nóng cả người, bụng dưới bị đè nén thậm chí cũng không bằng hắn muốn cho nàng hạnh phúc, hồi ức tốt đẹp nhất, nhất là đêm động phòng hoa chúc.
Ai cũng không ngờ chuyện sẽ trở thành như vậy. Thẩm Họa thở dài một tiếng.
Họa Nhi của ta thật là khéo hiểu lòng người, để muội chịu tủi thân rồi. Hắn là đau lòng thật, nâng mặt của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, cam kết lần nữa, Họa Nhi chờ một chút, rất nhanh. . . . . .
Thẩm Họa biết trong lòng Tiêu Dịch nhất định có việc hệ trọng gì đó, hắn không phải một người sẽ dễ dàng hứa hẹn, lại nghĩ kỹ càng khác thường trên đám cưới, tâm tư khéo léo nhanh nhẹn chuyển một vòng. Trước đó là bị sự xuất hiện của An Nguyệt Thiền tạm thời quấy rối tâm tư, hiện tại yên tĩnh lại, ngược lại cảm thấy lộ ra kỳ lạ khắp nơi.
Ví dụ như đám cưới loại dòng dõi thế gia như ở Hầu phủ, An Nguyệt Thiền không có thiệp mời thì làm sao có thể vào trong phủ? Chẳng lẽ là cố ý để cho đi vào?
Tâm tư Thẩm Họa sa sầm xuống, cũng giơ tay lên nâng mặt của Tiêu Dịch, vóc dáng nàng không đủ, chỉ hơi hất càm, một đôi mắt dịu dàng như nước nhìn chăm chú vào hắn. Vì hành động đột nhiên của nàng, Tiêu Dịch không hiểu nhíu chân mày lại, Làm cái gì vậy? Đúng là muốn thật sự chọc ta muốn muội.
Thẩm Họa đương nhiên không phải là muốn tiếp tục đêm động phòng hoa chúc, đột nhiên thu lại vẻ mặt, ngược lại trịnh trọng hỏi hắn từng chữ từng câu: Tiêu Dịch, huynh có thể xem ta là thê tử sao? Nếu xem như ta là thê tử thì nói tất cả cho ta biết, ta bằng lòng cùng chàng đồng sức đồng lòng, mà không phải chỉ làm tiểu nữ nhân trong khuỷu tay chàng, hưởng thụ hạnh phúc sau cùng. Ta càng hy vọng cùng tiến lùi với chàng, dù cho phía trước là tốt hay xấu, chỉ mong nắm tay cùng nhau.
Họa Nhi. Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân có chút tức giận, Đừng nghi ngờ lòng của ta. Hắn cho là tiểu nữ nhân này lại bởi vì chuyện An Nguyệt Thiền nổi lên ý nghĩ. Nhìn gương mặt trở nên thật nghiêm túc kia, nàng đương nhiên cảm thấy được sự khẩn trương của Tiêu Dịch, chắc là cũng đoán được hắn đã hiểu lầm cái gì. Có điều, hôm nay Thẩm Họa bị hắn chọc cho khóc, nhất thời nhìn hắn nghĩ theo hướng khác, cũng nổi lên mấy phần tâm tư chọc tức hắn, vì vậy tiếp tục nghiêm mặt nói: Ta thề không làm thiếp, hôm nay An tiểu thư trở lại, huynh để cho ta ở chỗ nào? Nếu đã không có hi vọng, chẳng bằng buông tay thanh toán xong, huynh vui vẻ gương vỡ lại lành với tiểu thư An gia, ta cũng tiện đi tìm binh sĩ nghiêm chỉnh nữa.
Thẩm Họa ngước mắt nhìn hắn một cái, lại thấy sắc mặt nam nhân tái xanh hết mức, trong đôi mắt phượng là âm u nồng đậm không hóa giải được, Họa Nhi nói loại lời này, chẳng lẽ là muốn buông tay ta, muội vui vẻ đi tìm Trạng Nguyên Lang Tống Tử Quận kia, bảo hắn trở lại Hầu phủ cầu hôn sao?
Thẩm Họa kinh ngạc trợn to hai mắt, Huynh lại. . . . . . Đã biết? Nàng từng suy nghĩ rất nhiều lần, cảm thấy loại chuyện như vậy vẫn là đừng nói cho Tiêu tướng quân tốt hơn. Vì Tống Tử Quận, cũng vì bản thân, cũng chỉ là một màn hoang đường, cứ để cho nó chôn vùi ở trong trí nhớ bụi bậm thôi.
Mà kể từ khi Tiêu Dịch hoài nghi thân phận của Tống Tử Quận, hắn đã điều tra tỉ mỉ hắn ta một phen, làm sao có thể không biết? Chỉ là Họa Nhi nàng trẻ tuổi, nhất thời bị Tống Tử Quận âm hiểm này mê hoặc cũng là có thể thông cảm được. Tiêu Dịch nghĩ như vậy, lại không biết nguyên nhân thực sự. Thẩm Họa không hề suy nghĩ tìm người cầu hôn, chính là lúc ấy trong lòng đã nổi lên tình cảm. Nàng u mê với những thứ này, lại cảm thấy rời khỏi Hầu phủ là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Sắc mặt nam nhân âm trầm, nắm bả vai Thẩm Họa cắn răng nghiến lợi nói: Họa Nhi, muội nhớ kỹ, cả đời này muội cũng chỉ có thể là thê tử của Tiêu Dịch ta. Loại người hèn hạ âm hiểm xảo trá như Tống Tử Quận đó, muội cách hắn càng xa càng tốt.
Thẩm Họa bị sức mạnh đáng sợ của hắn bóp làm đau, càng không nghĩ tới Tiêu Dịch sẽ là loại không có khí độ chửi bới Tống Tử Quận kia. Bốn chữ hèn hạ vô sỉ này rơi vào trong tai của nàng rất là chói tai, Thẩm Họa lạnh lùng nở nụ cười: Nam chưa cưới, nữ chưa gả, chúng ta cũng chưa bái đường xong. Tiêu đại tướng quân dựa vào cái gì trông nom ta lui tới với những nam tử kia? Lại nói, Tống Tử Quận và ta là bạn đồng môn hai năm, tình nghĩa nồng hậu, huynh chỉ bằng vào yêu ghét cá nhân lại nói xấu bôi nhọ nhân phẩm của hắn, ta làm bằng hữu của Tử Quận huynh nghĩ là không nghe nổi nữa.
Nếu mà nói mới vừa rồi Tiêu Dịch còn đang đè nén lửa giận, hiện tại trong mắt phượng cũng đã dâng lên ánh lửa. Trong lòng nàng, Tống Tử Quận lại khác biệt với những người khác sao? Lại còn nói tình nghĩa nồng hậu, hôm nay nàng đã trở thành tân nương của hắn, còn đang vì nam nhân khác giận dỗi với hắn, thật sự muốn hiện tại liền nâng kiếm kết thúc tên Hung Nô xảo trá kia?
Họa Nhi, không cho có lui tới với hắn nữa, có nghe không? Tiêu Dịch mặt lạnh nói ra từng chữ từng câu cảnh cáo.
Ở trong lòng Thẩm Họa, câu mệnh lệnh này có vẻ cực kỳ châm chọc, nàng phản kháng chế giễu nói: Nếu ta bảo huynh lập tức đuổi An Nguyệt Thiền đi, huynh có thể làm được không?
Không thể. Tiêu Dịch trả lời vô cùng dứt khoát.
Thẩm Họa là lời tức giận, mà Tiêu Dịch lại trả lời nghiêm túc.
Vậy huynh còn tới chỗ ta làm cái gì, bây giờ huynh đi ngay đi, ta muốn đi ngủ. Nói rồi, Thẩm Họa bèn tức giận hò hét đẩy người ra bên ngoài, dùng sức lực toàn thân đuổi người đi. Tiêu Dịch đứng ở cửa mặc cho nàng khước từ, ngực phập phồng, tức giận tràn ngập đè ép ở lồng ngực, lại mắc kẹt ở trong cổ họng, không nói ra được một câu.
Nghe cửa lần nữa bị đóng lại nặng nề, hắn cũng nổi giận xoay người rời đi, một mạch không ngừng, bước đi ở trên đường phố về phía phủ tướng quân. Nửa vầng trăng tròn chênh chếch treo trên trời cao đen như mực, trên mặt đường trống trải, chỉ có sư tử bằng đá lạnh lẽo ở trước phủ đệ mỗi nhà lộ ra
/103
|