_ “Minh Tuyết! Nước cam!” – Yo Seob một bên ngồi trên ghế để cho nhân viên trang điểm lại, một bên lớn tiếng gọi như một ông chủ.
Đáng thương thay cho Minh Tuyết mấy ngày qua, bận rộn sắm vai trợ lý đến mức ngay cả trí óc cũng đã hoàn toàn cho rằng bản thân là như vậy, vừa nghe thấy có người hô lên là vội vàng chạy tới giúp ngay.
_ “Hết mất rồi!” – Lúc này, người con gái vừa nghe Yo Seob yêu cầu liền vội vã ngước sang chỗ để đồ uống, khi phát hiện thấy không còn nước cam nữa thì việc nghĩ tới đầu tiên chính là chạy đi mua bù. – “Đợi chút nhé! Để tôi mua thêm!”
Hiện tại, không chỉ tất cả mọi người trong ngôi trường, mà ngay cả Minh Tuyết cũng cho rằng mình là một trợ lý, cần cố hết sức thoả mãn mọi yêu cầu của các chàng trai. Thế nên cô dường như đã quên cái gì gọi là phản kháng, liên tục nhẫn nhịn, còn Yo Seob thì lại càng được dịp sai khiến đến thích thì thôi.
Trong khi Minh Tuyết bước về phía phòng học trong trường, hướng về phía máy bán nước thì MS4 vẫn phải tiếp tục chụp bộ ảnh quảng cáo cho chương trình đặc biệt này ở giữa sân. Xung quanh bọn họ bây giờ là rất nhiều các cô bé vây quanh, nhìn các chàng mỹ nam làm việc với ánh mắt si mê, hận không thể đến gần họ thêm một chút nữa.
_ “Ôi! Tại sao chúng ta lại chỉ được phép đứng từ xa ngước nhìn các anh ấy chứ?” –Một cô bé vẫn dõi theo những thần tượng đẹp mê hồn của mình, trong lòng chỉ mong mình được hoá thành cái bàn mà họ ngồi, cái khăn mà họ lau, cốc nước mà họ uống… Nếu có thể được như thế thì chắc là cô sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, dù cho có bị chết cũng thấy đáng. – “Rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại xa xôi như vậy kia chứ.”
Nghe tin MS4 đến trường mình, các cô bé vui mừng đến mức mấy đêm liền không nghỉ, nhưng cuối cùng bíêt được bọn họ đến học ở lớp kế bên của kế bên thì không khỏi thấy đau lòng, thầm trách ông trời sao mà bất công.
_ “Đúng vậy! Tại sao họ không vào lớp chúng ta kia chứ?” – Đưa mắt nhìn bốn chàng mỹ nam đang tập trung chụp ảnh giữa sân trường, cô bé bên cạnh cũng thấy thật là không công bằng. – “Rõ ràng chúng ta có hội trưởng câu lạc bộ fan của trường này kia mà. Tại sao lại cũng phải đứng đây nhìn y như những đứa khác chứ?”
Ở các ngôi trường, để duy trì trật tự và đảm bảo sẽ không xuất hiện fan cuồng quá khích, gây ảnh hưởng đến danh tiếng các thần tượng của mình, các cô bé vẫn thường lập các câu lạc bộ fan, hình thành nên một hệ thống rõ ràng. Trong đó, hội trưởng chính là người có trách nhiệm và quyền lợi nhiều nhất, thỉnh thoảng thường có đặc quyền từ phía công ty của các nghệ sĩ khi có chương trình gì liên quan.
Lần này MS4 không chỉ đến trường, mà còn ở lại một thời gian, nhưng lại không vào lớp của bọn họ. Thế nên bây giờ mang danh là những người đứng đầu trong câu lạc bộ fan của MS4, nhưng các cô bé này lại chỉ có thể đứng ngoài nhìn trong ai oán.
_ “Đừng nói nữa!” – Cô bé còn lại chưa nói gì từ đầu tới giờ chính là vị đội trưởng vốn rất được tôn sùng trong trường. Nhưng hiện tại, khi các chàng thần tượng thực sự đến đây, mọi người cũng chỉ suốt ngày tìm cách đến gần họ hơn, làm gì còn nhớ tới hội trưởng gì nữa chứ. Hơn nữa cũng do chẳng có được một ưu ái đặc biệt nào, cô bé lúc này đang thấy rất bực bội. – “Hội trưởng gì chứ? Chẳng có tí đặc quyền nào cả. Ngay cả đến nói chuyện một câu với các anh ấy cũng không thể. Chúng ta…”
Vừa nói đến đó, cô bé hội trưởng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt chú ý tới hình ảnh Minh Tuyết đang ôm một đống lon nước ngọt trên tay, chạy vội trên hành lang, cùng với đó là tiếng chuông điện thoại đang réo lên ầm ĩ không ngừng. Không chỉ một mình cô, mà bất kì ai thấy được cái cảnh trước mắt thì trong trí não đều toát ra một câu: thật là ngốc.
Minh Tuyết lúc này rơi vào tình cảnh thật khó khăn. Hai tay đã đầy ắp, chuông điện thoại thì cứ réo lên liên hồi làm cô không biết phải làm sao cả. Phải mất một lúc vất vả vật lộn với đống nước ngọt, cô gái ấy mới kéo được điện thoại ra bắt máy.
_ “Cô làm gì mà giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu thế hả?” – Không cần phải đoán cũng có thể nghe ra được tiếng nói đầy giận dữ ở đầu dây bên chính là của Yo Seob. Mấy hôm nay cậu ta tìm được cơ hội nào để chèn ép cô thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. – “Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đấy! Cô định bắt tôi chờ ở đây đến bao giờ thế?”
_ “Xin lỗi nha! Tôi qua ngay đây!” – Minh Tuyết khẩn trương trả lời, càng vội vàng hơn. Nhưng khi người con gái ấy ngước lên nhìn về phía đoàn chụp ảnh ở tít xa, trong lòng không khỏi thấy ảo não. – “Ôi trời! Sao cái trường này lại rộng thế kia chứ? Cái sân trường mà đã không khác gì một công viên nhỏ này thì chạy bao giờ mới tới nơi đây?”
Kì thật, bởi vì trường này đủ đẹp, đủ rộng nên mới có thể trở thành địa điểm quay chương trình đặc biệt của các chàng thần tượng. Cho nên từ giờ đến cuối cùng, Minh Tuyết sẽ còn vất vả dài dài trong việc chạy qua chạy lại như thế này.
_ “Đó là trợ lý của MS4 sao?” – Nhìn cái bóng dáng đang đi xa dần kia, một cô bé mở miệng hỏi trong khó hiểu. Như để phối hợp với sự nghi ngờ của cô bé, Minh Tuyết vừa chạy được một đoạn thì đã đánh rơi lả tả mấy lon nước, lại phải quay trở lại nhặt rồi mới đi tiếp. – “Trông chẳng có chút chuyên nghiệp gì cả. Sao người như thế lại được làm trợ lý cơ chứ?”
Trước đó mấy cô bé đã tưởng tượng trợ lý phải là một người thật tài năng, giỏi đến mức gì cũng giải quyết thật dễ dàng, tựa như có phép thuật vậy. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy Minh Tuyết, bọn họ có cảm giác hình tượng bị sụp đổ nghiêm trọng, thất vọng đến mức không dám tin vào mắt mình nữa.
_ “Đúng vậy!” – Cô bé hội trưởng nhăn mày, quay đầu bước đi trong giận dữ và uất ức. Có lẽ chỉ có không nhìn nữa mới khiến cô bé không tiếp tục oán trời trách đất nữa. – “Ngay cả một người trợ lý hậu đậu, xấu xí, ngốc nghếch cũng còn có thể được nói chuyện với các anh ấy, trong khi những người cống hiến hết mình như chúng ta thì lại phải ở đây và chỉ biết nhìn theo người mình thích ư?”
Cuộc đời có thật nhiều bất công, nhưng cái bất công này khiến bọn họ thật là không thể nào chấp nhận nổi.
_ “Uả! Hội trưởng! Cậu đi đâu thế?” – Một trong hai cô bé còn lại vội vàng gọi với theo.
Họ đã quen đi bên cạnh, có việc gì đều do hội trưởng ra quyết định cuối cùng, giờ thấy cô bé ấy định đi thì việc đầu tiên nghĩ tới là cũng đi theo. Chẳng qua cấc cô bé còn có chút nuối tiếc giây phút hiếm hoi được tận mắt thấy MS4 nên vẫn chưa đuổi theo ngay.
_ “Ở đây nhìn thì cũng có được gì đâu cơ chứ. Dĩ nhiên là đi nơi khác tốt hơn rồi.” – Cô bé hội trưởng phụng phịu trả lời.
Tuy nói vậy, nhưng ai cũng có thể dễ dàng nhận ra lúc này cô bé ấy đang bực mình vì sự bất công, vì không được tiếp cận với MS4 thêm được một chút. Mà cách tốt nhất để không bị dồn nén đến phát điên là không nhìn, không biết gì hết nữa.
_ “Đợi bọn tớ với!” – Cô nhóc bị bỏ lại cuối cùng định chạy theo, nhưng ngay sau đó thì chợt ngừng lại khi thấy một sợ dây chuyền bị ai đó đánh rơi dưới đất. Cô cúi người xuống cầm lên xem xét một lượt, thấy chẳng có một ký hiệu đặc biệt nào để giúp tìm ra chủ nhân của nó cả. – “Ai đánh rơi thế nhỉ? Không phải là của chị trợ lý vừa nãy đó chứ?”
Từ nãy đến giờ, người đi ngang qua đây để lại ấn tượng cho cô bé ấy cũng chỉ có Minh Tuyết nên nghĩ ngay đến đáp án này. Nhưng chưa đủ thời gian để cô bé nhớ kĩ lại, khẳng định chắc chắn nó là của ai thì ở phía trước, hội trưởng đã quay lại kêu gọi trong khó chịu.
_ “Làm gì thế? Nhanh lên đi chứ!”
_ “Mình tới ngay đây!” – Nghe thấy tiếng giục, cô bé lú đó không nghĩ thêm được gì nữa, chỉ đàn đút tạm sợi dây vào túi, chạy vội theo sau. Còn về ai là chủ nhân của chiếc vòng cổ này, mọi việc cứ tạm thời để sau cũng được.
* * *
Lấy khăn lau mồ hôi, Young Min dường như không có mấy thời gian để nghỉ ngơi, ngay tức thì phải rời khỏi sân trường cùng với quản lý Kang, chuẩn bị cho công việc tiếp theo.
_ “Thời gian hơi gấp một chút. Bây giờ chúng ta phải đến trường quay ngay.” – Anh quản ký vừa đi vừa nói, đồng thời cũng đưa lịch làm việc ngày hôm nay cho tên yêu nghiệt. – “Anh có sắp xếp đẩy lên một chút để kịp buổi hẹn của em với Eun Ji. Cô ấy luôn là ưu tiên số một của em khi xếp lịch mà.
Nói rồi, ông anh quay sang nhìn đồng hồ, nhận thấy thời gian đã gần đến, đành phải nhanh chân hết cỡ để đi đến địa điểm tiếp theo.
_ “Em đợi một lát nhé! Anh đi lấy xe.”
_ “Vâng!” – Young Min gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó mới cúi xuống chuyên tâm nghiên cứu lịch làm việc cuả bản thân ngày hôm nay. Tuy rằng công việc đã được giảm đi rất nhiều kể từ khi quyết định quay chương trình đặc biệt, nhưng việc đi đến trường vẫn tốn quá nhiều thời gian đối với bọn họ, thành ra nhiều khi lịch làm việc được xếp rất sít sao.
Vốn đang rất chú tâm, nhưng rồi khi thoáng nhận ra có một hình bóng quen thuộc ở phía xa, chàng mỹ nam không khỏi ngẩng lên chăm chú nhìn trong khó hiểu.
_ “Uả! Không phải là Minh Tuyết đó sao? Em ấy còn làm gì ở đây tầm này vậy?” - Trời đã khá muộn, trường học hầu như cũng chẳng còn lại ai, vậy mà cô gái ấy còn đang đi lang thang, dáng vẻ như đang tìm kiếm gì đó khiến Young Min không khỏi thấy tò mò.
Nhưng khi chàng mỹ nam vừa định bước tới hỏi xem có chuyện gì, giọng nói của anh quản lý lại vang lên, nghe có vẻ khá khẩn trương.
_ “Young Min! Mau lên đi! Sắp muộn rồi!”
Đưa mắt nhìn về hướng Minh Tuyết vừa đi, rồi lại ngước trở về chiếc xe đang chờ sẵn, tên yêu nghiệt có đôi chút chần chờ. Tuy nhiên, khi nhớ tới giờ quay đã gần kề, chàng trai cuối cùng cũng đành ngoan ngoãn quay trở lại bước vào trong xe.
Có lẽ cũng không có gì quan trọng, Minh Tuyết sẽ biết lúc nào cần phải trở về. Chàng mỹ nam thầm nghĩ như vậy, tự bắt mình không nên suy nghĩ quá nhiều về việc này, chuyên tâm vào công việc sắp tới.
* * *
_ “OK! Hôm nay em làm khá tốt đấy!” – Anh quản lý đưa chiếc chìa khoá xe cho Young Min sau khi chàng trai ấy kết thúc công việc, kèm theo lời đánh giá về buổi quay. – “Được về sớm hơn dự kiến nửa tiếng. Nhưng mà hiện tại anh lại có chút việc bận cần đi bây giờ nên em cứ về nhà trước nhé.”
Tuy rằng được về sớm, nhưng tên yêu nghiệt cũng đã liên tục quay trong nhiều giờ, lúc này cũng khá mệt mỏi. Thế nên lúc này tuyên bố kết thúc công việc, Young Min mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong đầu rất nhanh nhớ tới việc cần hoàn thành cuối cùng trong ngày, đến buổi hẹn với Eun Ji.
_ “Vâng! Chào anh.” – Chàng mỹ nam lễ phép tạm biệt tên đàn anh, chuẩn bị đi về. Nhưng mà đúng lúc này, ông trời lại không muốn cậu được thảnh thơi dễ dàng như thế. Young Min vừa cầm chiếc điện thoại của mình lên xem xét, đôi lông mày bất giác cau lại khi thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ của chàng đội trưởng.
Chẳng lẽ lại có việc nghiêm trọng nào đó phát sinh? Tên yêu nghiệt thầm nghĩ, tay cũng rất nhanh chóng gọi lại tìm hiểu xem rốt cuộc có chuyện gì khiến tên đàn em của mình phải sốt sắng đến mức này.
_ “Hyung Ki à? Em gọi cho anh có chuyện gì thế?”
_ “Anh à.” – Đáp lại câu hỏi của cậu là giọng nói vô cùng ngưng trọng của chàng đội trưởng. Ở nhà lúc này quả thật là đã có chuyện xảy ra. – “Minh Tuyết có ở chỗ anh không thế?”
Trước câu hỏi ngược lại của Hyung Ki, Young Min tỏ ra hơi chút sửng sốt, không biết tại sao bỗng dưng lại hỏi điều này.
Vốn bình thường những công việc riêng, hay là vào tầm muộn, bọn họ sẽ không để Minh Tuyết đi theo. Điều này là quy tắc bất thành văn trong nhóm, ai cũng biết, thế mà hôm nay tên đội trưởng lại hỏi một câu như vậy, cậu không thấy ngạc nhiên mới là lạ.
_ “Không có.” – Suy nghĩ trong vài giây, tên yêu nghiệt cảm giác có chuyện bất thường, trong óc dường như loé lên cái gì đó nhưng lại rất nhanh chóng biến mất, khiến cậu nghĩ mãi không ra. – “ Sao thế?”
Nghe được tên đàn anh nói như vậy, Hyung Ki ở đầu dây bên kia rõ ràng tỏ ra rất thất vọng. Những hi vọng cuối cùng còn sót lại của chàng mỹ nam rất nhanh chóng bị dập tắt ngúm.
_ “Chẳng biết Minh Tuyết biến đâu mất rồi.” – Tên đội trưởng thở dài não nề, trong trí não lại càng rối loạn. Cậu đã thử tìm kiếm ở tất cả mọi nơi có thể, cũng hỏi tất cả mọi người liên quan, nhưng tin tức về cô vẫn hoàn toàn biệt tăm. – “Tối như thế này mà vẫn còn chưa thấy về nhà.”
Đặc biệt Minh Tuyết lại là một cô gái, đến tận muộn như này vẫn chưa về, lại không liên lạc gì khiến cậu càng lúc càng lo.
Nhưng có vẻ như trong nhà lúc ấy chỉ có một mình cậu là thực sự quan tâm tới Minh Tuyết. Bởi Yo Seob hiện tại đang ở bên lại rất thảnh thơi, thậm chí còn thấy phản ứng của tên đội trưởng có phần hơi nghiêm trọng hoá vấn đề.
_ “Làm sao phải lo quá lên như thế chứ?” – Nghĩ đến Minh Tuyết, anh chàng trẻ con lại nhớ tới bữa trưa đặc biệt hôm trước, trong lòng chỉ còn lại có bực bội. – “Cô ta cũng đã 20 tuổi rồi, có còn phải là trẻ con nữa đâu. Chắc chỉ đi đâu chơi loanh quanh, lát nữa sẽ về thôi.”
Huống hồ trong mắt cậu, ai đó đã quá quen với cuộc sống ở Hàn Quốc, không có khả năng bị đi lạc. Giả thiết bị bắt cóc lại càng vô lý, bởi cô ta có cái gì đáng để người khác nhòm ngó đâu. Tiền không có, sắc lại càng không.
_ “Nếu có đi chơi thì cũng phải báo lấy một câu chứ.” – Hyung Ki không tán thành với kiểu suy nghĩ quá chủ quan của Yo Seob, lên tiếng phản bác ngay lập tức. – “ Đằng này ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được. Mà cô ta lại là kiểu người rất dễ bị lừa gạt nữa chứ. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao đây?”
Bình thường Minh Tuyết luôn ở nhà vào buổi tối, nếu đi đâu cũng có nói với mọi người, hôm nay lại đột nhiên mất bóng từ chiều muộn, rõ ràng có sự khác thường. Với lại thỉnh thoảng cô lại ngây ngốc đến khó tin, kiến thức xã hội thì thiếu trầm trọng, làm cậu không thể không nghĩ tới trường hợp xấu nhất.
Ở đầu dây bên kia, Young Min nghe cuộc nói chuyện của hai tên đàn em từ đầu tới cuối, cũng cảm thấy chuyện này đúng là có điều không ổn, đành phải đề nghị cách giải quyết tốt nhất.
_ “Được rồi! Anh sẽ đi tìm thử xem. Có gì sẽ báo lại sau.” – Bản thân tên yêu nghiệt cũng bắt đầu thấy lo lắng cho người con gái ấy, trong đầu chỉ nghĩ tới làm sao nhanh chóng tìm được cô, hoàn toàn bỏ quên tất cả những việc khác đang định làm. – “Mấy đứa thử cố liên lạch lại với những người quen khác rồi hia nhau đi tìm ở tất cả những nơi có thể xem sao nhé.”
Vừa nói, chàng mỹ nam vừa bước vội đến chỗ để xe, trên đường đi cũng thử cố vài lần gọi cho Minh Tuyết nhưng đúng là không sao liên lạc được.
_ “Làm sao vậy nhỉ?” – Young Min bước vào ngồi trong xe, bắt đầu suy nghĩ nên đi đến đâu tìm kiếm đầu tiên. Trong bộ não cậu hiện lê một loạt hình ảnh về những nơi cô hay đi, về tất cả mọi thông tin về cô trong ngày hôm nay.
Sau đó, cậu nghĩ tới điều mà mình đã bỏ qua. Nếu không phải có chuyện này, cậu chắc cũng hoàn toàn quên mất những giây phút trước khi mình lên xe đi đến trường quay khi nãy.
_ “Chắc là chỉ còn chỗ đó thôi.” – Bất giác khẽ mở miệng nói một câu, chàng trai không để lãng phí thêm một giây phút nào, vội nhấn gas phóng vút đi nhanh như một cơn gió.
* * *
Cả đất trời chìm trong một màu đen tối, trong không gian rộng lớn bao phủ xung quanh mọi người chỉ còn lại một màn đêm tĩnh lặng, hoà cùng với tiếng gió xào xạc tựa như những lời thì thầm.
Đi cùng với khung cảnh tối tăm mịt mù ấy là hình ảnh một con người đang nồi co lại ở một góc, trông không khác một bóng ma cô độc bị bỏ rơi.
_ “Đã… tối vậy rồi sao?” - Một mình giữa cả phòng học rộng lớn buổi đêm, Minh Tuyết nhìn quanh, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt đầy hoảng sợ. Cả người cô lúc này đều run lên, nỗi sợ hãi bủa vây khiến cô muốn bật khóc. – “Làm thế nào bây giờ? Điện thoại vì bật đèn chiếu sáng mà cũng sập nguồn rồi, cái đó lại vẫn chưa thấy đâu nữa chứ.”
Thế nên hiện tại cô đang rơi vào tình trạng thật khó khăn, muốn về cũng không được, ở lại cũng không xong. Nếu về thì lại sợ ngày mai thứ đó sẽ bị người khác nhặt được, không còn có khả năng trở về. Nhưng nếu ở lại thì càng khổ sở, trong khung cảnh tối tăm rùng rợn, không chút ánh sáng nào, cô làm sao để có thể vượt qua nỗi sợ mà tìm được thấy nó bây giờ?
Ààoo!
Đột nhiên, một cơn gió bỗng thổi tràn qua,làm những mảng cành lá xung động, khiến những mảng sáng tối ngoài cửa sổ chuyển động hỗn độn, làm trái tim yếu ớt của Minh Tuyết cũng thu lại như bị người bóp chặt. Âm thanh cứ thế len lỏi trong không gian tĩnh mịch, làm cho bất cứ ai cũng phải rợn cả tóc gáy.
_ “Chắc là… phải về thôi. Hu! Hu!” – Giây phút hiện tại, tim của cô đập quá dồn dập, nỗi sợ càng lớn dần khi vầng trăng lên cao khiến cô không nói được một câu hoàn chỉnh.
Rời khỏi đây, đó là tất cả những gì còn lại trong trí não Minh Tuyết trong những giây phút khủng khiếp ấy.
Cô có cảm giác chỉ ở đây thêm chút nữa, không bị doạ đến chết thì chắc cũng bị bệnh tim, đành ngậm ngùi bỏ qua ý định tìm về đồ vật mình đánh rơi, trước hết phải an toàn trở về nhà đã.
Nghĩ vậy, Minh Tuyết cũng bất chấp tất cả, run rẩy dùng cả hai tay để bò từng chút một về phía cửa. Tuy nhiên, khi cô vừa đi được một nửa quãng đường thì những âm thanh lạ chợt vang lên, khiến tim cô như ngừng đập.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân đều đều đi trên hành lang, tạo thành một điệp khúc trí mạng cho người duy nhất còn lại trong trường học lúc đó. Đặc biệt trong đêm tối nó lại càng trở nên vang dội, như ma âm tác động tới thần kinh của con người.
Minh Tuyết nhìn quanh ngôi trường vắng lặng, trái tim gia tốc đến tận cùng, cảm giác lạnh lẽo như đang đứng trong hầm băng, chờ đợi cái điều đáng sợ nhất thế gian sắp xảy ra kia. Từng phút trôi qua như càng đẩy cô đến gần với tuyệt vọng, cả linh hồn cũng như sắp bị ăn mòn hết khi tiếng bước chân ngày càng lớn dần.
Cũng chính những giây phút khủng khoảng đó, khi cô càng cố tỏ ra trấn tĩnh hơn thì trí não lại càng nghĩ tới những chuyện ma quái, không ngừng lặp đi lặp lại tra tấn trái tim yếu ớt sắp bị vỡ nát vì sợ hãi.
Cộp! Cộp!
Âm thanh ấy ngày càng gần, hướng về phía phòng học Minh Tuyết đang ở, khiến cô có cảm giác như bản thân bị bại lộ hoàn toàn trước những linh hồn đang du đãng trong đêm. Cô gái bất giác lùi lùi lại cho tới tận khi sau lưng chạm tới góc tường, cố gắng lui mình lại vào một góc khuất tối tăm, cả người như ngừng thở, mong muốn che giấu đi sự tồn tại của bản thân.
Hi vọng nó sẽ cứ thế đi ngang qua, đừng có dừng lại. Trong lòng cô gái cầu khẩn vô số lần như vậy, nhưng tình huống phát sinh tiếp theo lại khiến cho tất cả đi lệch hết quỹ đạo ban đầu.
Có lẽ do quá sơ ý, hoặc cũng do vốn đã quá hoảng sợ đến mức luống cuống tay chân, Minh Tuyết đột nhiên va phải góc của bàn học. Tiếng động vốn không lớn nhưng ở giữa đêm tối lặng ngắt này lại trở nên phá lệ rõ ràng.
Giây phút đó, cả người cô cứng lại, khuôn mặt cũng trở nên xanh ngắt, kinh hoàng đến mức quên cả thở. Bởi vì ngay sau đó, tiếng bước chân vốn đều đều trên hành lang kia đột nhiên ngừng lại vài giây. Tiếp theo, nó bỗng hướng thẳng về phía lớp học này, tiếng động càng lớn, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn hẳn.
Thôi xong rồi! Đó là tất cả những gì người con gái ấy nghĩ trong khoảnh khắc đó, kèm theo đó là sự tuyệt vọng đến mức muốn nuốt sạch tâm trí con người.
Nó đang tới, đã đến ngay trước cánh cửa lớp. Và…
Cạch!
_ “AAAAA!” – Khủng hoảng, rối loạn, sợ hãi, tất cả những cảm xúc lên tới đỉnh điểm ấy cùng tập kích làm Minh Tuyết gần như hỏng mất, làm ra một phản xạ kinh điển là hét lên một tiếng kinh hoàng. Âm thanh của cô vang lên cắt qua màn đêm, lớn đến mức ai nếu ở gần cũng bị dạ choáng váng.
_ “Minh Tuyết! Là em hả?” – Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, tiếng nói của một chàng trai chợt vang lên, có chút bối rối, không biết phải làm sao để ổn định lại cảm xúc của người con gái ấy. – “Là anh mà! Anh đây!”
Người vừa xuất hiện trong phòng học không phải ai khác mà chính là Young Min. Chàng mỹ nam ấy vốn đi loanh quanh trong trường tìm cô, vừa vặn nghe thấy tiếng động lạ trong phòng này mới tiến tới, ai ngờ nhận được lại là một tiếng hét vang dội đập thẳng vào tai.
_ “Anh?...” – Nghe được tiếng nói quen thuộc của tên yêu nghiệt, Minh Tuyết đột nhiên mở tròn mắt nhìn về phía cậu, ngơ ngẩn một lúc rồi ánh mắt chợt trở nên sáng rực như vừa bắt được một chiếc phao cứu sinh.
Lúc này, Young Min xuất hiện trong tầm mắt cô không khác gì một thiên thần, một đấng cứu thế đưa cô ra khỏi địa ngục đáng sợ. Vì vậy, không kịp nghĩ gì nhiều, cô gái đã lao vụt tới, ôm chầm lấy cậu, tay chân vòng chặt cứng không khác gì môt con bạch tuộc.
_ “Anh ơi!” – Giọng nói của cô nghẹn ngào như sắp phát khóc tới nơi. Cô vừa nãy quả thật rất sợ, rất sợ bị ma hù chết.
_ “Được rồi! Không có gì đâu!” – Nhận thấy người con gái bắt trên người mình đang run lên vì sợ hãi, Young Min mềm lòng ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi. Cậu biết một mình cô ở giữa ngôi trường vào lúc gần nửa đêm thế này tất nhiên không tránh khỏi hoảng sợ, thế nên rất kiên nhẫn giúp cô bình tĩnh lại.
Hơn nữa, ôm lấy Minh Tuyết trong vòng tay, Young Min có một cảm giác thật kì lạ, không thể diễn đạt thành lời. Cảm giác mà cậu chưa bao giờ có được khi ôm những cô bạn gái khác của mình.
Có lẽ vì cậu vốn coi Minh Tuyết như em gái nên mới vậy chăng? Ai đó tự nói với bản thân như vậy, cố gắng áp chế mọi cảm xúc khác thường của bản thân.
Rất lâu sau, đến khi toàn thân Young Min bị ôm đến cứng nhắc, Minh Tuyết cũng thấy hai tay mỏi nhừ mới tạm thời bình thường trở lại, buông cậu ra. Nhưng bàn tay cô vẫn cầm chặt lấy cánh tay của cậu, rất sợ bị tách ra và bỏ lại một mình.
_ “Em làm gì giữa đêm hôm khuya khuắt như vậy thế?” – Thấy cô đã bình tĩnh trở lại, Young Min mới mở miệng hỏi. Bản thân cậu cũng muốn biết có gì quan trọng khiến cô phải ở lại trường trong tình trạng này nữa.
Nghe thấy câu hỏi, Minh Tuyết mới ngước ánh mắt ngập nước của mình lên, bắt đầu hoạt động bộ não đang đông cứng của mình để trả lời.
_ “Cái vòng cổ.” – Nhắc đến mới nhớ tới mục đích ban đầu của bản thân, Minh Tuyết không khỏi bắt đầu lo lắng. – “Cái vòng cổ của mẹ tặng em lúc sinh nhật đã bị rơi đâu mất tiêu rồi. Em đã tìm nó suốt từ chiều tới giờ rồi. Nếu mà bị mất thì em biết làm sao đây?”
Cô đã tìm rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không thấy. Đó chính là thứ vô cùng quan trọng, trước giờ Minh Tuyết chưa bao giờ để rời khỏi bản thân, giờ nghĩ tới khả năng sẽ bị mất vĩnh viễn, cô không khỏi muốn khóc.
_ “Nó quan trọng với em như vậy.” – Nhìn thấy phản ứng của Minh Tuyết, Young Min cũng hiểu được chiếc vòng cổ đó có ý nghĩa rất lớn với cô, mới mở miệng đề nghị. – “Thế thì anh sẽ đi tìm cùng em vậy.”
Tên yêu nghiệt khẽ mỉm cười an ủi, trong ánh mắt lúc đó tràn ngập một sự dung túng, khiến cho bất kì ai nhìn thấy cũng có cảm giác cậu sẽ sẵn sàng thoả nguyện bất kì mong muốn nào của người con gái trước mặt vậy.
* * *
_ “Chính là vì thế nên hiện tại anh đang ở đây với Minh Tuyết.” – Để những người còn lại không lo lắng, Young Min ngay lập tức gọi điện về giải thích với các thành viên khác của MS4. Hơn nữa, quan trọng là cậu nghĩ rằng đêm nay mình cũng chưa chắc về được nhà, dặn mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi trước.
_ “Cái gì cơ? Sao cô ta lại có thể làm rơi vòng cổ được cơ chứ? Mà nếu đó là một vật quan trọng như thế thì phải giữ cho cẩn thận mới đúng.” – Từ đầu dây bên kia, giọng Hyung Ki vang lên trong bực bội. Còn lý do tại sao thì ngay cả bản thân chàng mỹ nam ấy cũng không biết, có lẽ không đơn giản chỉ vì khó chịu với tính hậu đậu của Minh Tuyết.
Chỉ cần nghĩ tới cô ta sẽ cả đêm không về, hơn nữa lại một mình ở bên cạnh tên đàn anh kia, trong lòng cậu chợt nóng như lửa đốt, không nhịn được cũng muốn đến đó xem thế nào.
_ “Hai người đang ở trường hả?” – Trước khi kịp hiểu bản thân nói gì, Hyung Ki đã len tiếng đề nghị. – “Em sẽ qua đó giúp ngay.”
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của tên yêu nghiệt khiến những dự kiến của cậu nhanh chóng sụp đổ. Bởi vì tên đàn anh ấy cảm thấy không cần thiết phải kéo cả Hyung Ki tham gia công cuộc tìm kiếm, làm lỡ mất thời gian nghỉ ngơi của cậu.
_ “Không cần đâu! Mấy đứa còn phải quay phim vào lúc nửa đêm kia mà.” – Young Min nói một cách vô cùng quyết đoán, rất có phong thái của một bậc đàn anh. – “Cứ yên tâm đi! Mọi việc ở đây đã có anh lo rồi!”
Nói xong, ai đó rất dứt khoát cúp máy, không để tên đàn em có cơ hội phản bác. Tiếp theo, cậu nhìn lại đồng hồ, thấy đã qua giờ hẹn được 5 phút, mới mở máy gọi cho Eun Ji.
_ “Eun Ji à.” – Giọng của chàng mỹ nam lúc nào cũng đầy quyến rũ, khiến cho bất kì ai khi nghe thấy cũng có cảm giác không sao cưỡng lại được sự hấp dẫn. – “Tớ có việc bận nên sẽ đến trễ một chút nhé.”
_ “Cậu vừa nói là sẽ đến trễ ư?” – Đầu dây bên kia, Eun Hi nghe thấy thế thì sửng sốt trong vài giây, nhưng sau đó rất nhanh bị nụ cười xinh đẹp che giấu đi mất. – “Đây là lần đầu tiên tớ nghe nói cậu để xảy ra tình trạng này đấy. Cậu sẽ đến trễ bao lâu vậy hả?”
Phải biết rằng tên yêu nghiệt này luôn đặt phụ nữ và những buổi hẹn lên hàng đầu, thường rất cẩn thận khi sắp xếp kế hoạch nên không bao giờ để con gái phải chờ. Đây cũng là nguyên tắc không thể phá vỡ của chàng mỹ nam trong bao nhiêu năm qua. Bây giờ bỗng nhiên lại chính tai nghe thấy tên đó nói như vậy, cô không thấy khó hiểu mới là lạ.
_ “Tớ cũng không biết nữa. Nhưng mà…”
Cuộc đối thoại giữa hai người đột nhiên bị ngắt quãng giữa chừng. Young Min vội kiểm tra lại chiếc điện thoại, thấy nó bị sập nguồn mà không biết nên nói sao cả. Đúng cái giây phút quan trọng nhất này thì lại…
_ “Bây giờ phải làm sao để liên lạc với mọi người đây?” – Ngẫm lại hoàn cảnh của mình hiện tại, Young Min quả thật không biết nên nói gì nữa. – “Sao mình lại có thể bất cẩn tới mức này được chứ?”
Nếu là vào lúc khác thì cũng đành thôi, nhưng hôm nay cậu vốn định ở lại giúp Minh Tuyết, đến lúc có vấn đề gì muốn thông báo với Eun Ji thì đúng là không biết nên làm sao cả.
_ “Sao vậy anh?” – Nhìn thấy tên đàn anh có chút khó xử, Minh Tuyết ngước lên hỏi.
Không cần đoán cô cũng có thể biết rằng Young Min chắc chắn đang có chuyện gì đó cần làm, nhưng lại vì cô nên mới phải có mặt ở đây giờ này. Điều này làm cô thấy thật là áy náy, nhất thời không biết nên nói gì cả.
Tuy rằng Minh Tuyết rất sợ phải ở lại ngôi trường một mình vào giữa đêm khuya, nhưng càng không nên vì bản thân làm tên đàn anh lâm vào tình trạng khó xử. Nghĩ vậy, cô ngước lên, vừa định mở miệng khuyên Young Min cứ về trước thì lại bị cậu chiếm trước.
_ “Không có gì đâu! Cũng may trong xe của anh có đèn pin.” – Dường như đã quyết định, chàng mỹ nam nói với vẻ tự nhiên như không có gì khác thường, đưa mắt nhìn quanh ngôi trường một lượt để xem nên bắt đầu từ đâu. – “Em đã tìm ở những đâu rồi thế? Có chắc chắn không bỏ sót chỗ nào nữa không?”
Nghe thấy câu hỏi của chàng mỹ nam, Minh Tuyết vội vàng cẩn thận nhớ lại những chỗ mà mình đã tìm qua, hoàn toàn quên mất những gì mà bản thân vừa định nói.
_ “Hành lang và trong lớp học đều không có. Em cũng có tìm qua trong máy bụi cây nhưng chưa xem kĩ. Hôm nay chúng ta lại chụp ảnh ở giữa sân vườn nên em cũng chẳng biết phải tìm kiếm kiểu gì nữa.” – Những chỗ cô đi qua trong hôm nay quá rộng, muốn tìm một chiếc vòng cổ thật là khó khăn. Nhưng điều mà người con gái ấy lo lắng nhất không phải chỉ là như vậy. – “Nhưng em lo nhất là đã có ai đó đã nhặt mất mà không trả lại nữa.”
Cho dù nó có rơi ở đâu, Minh Tuyết cũng có đủ kiên nhẫn để tìm được, nhưng nếu đúng là bị ai cầm đi mất thì khả năng tái kiến lại chiếc vòng cổ đó chính là con số 0.
_ “Anh nghĩ chắc rơi quanh mấy bụi cây ở chỗ chụp ảnh hôm nay thôi. Nếu rơi ở đó thì chưa chắc đã có ai nhặt được đâu.” – Thấy cô nhăn mày khổ sở, tên yêu nghiệt nhịn không được lại gần an ủi. – “Chúng ta cứ tạm qua chỗ đó xem thử thế nào đã.”
* * *
Không biết là qua bao lâu, hai người vẫn rất chăm chú dùng đèn pin tìm kiếm qua lại trong từng đám cỏ, nhưng tung tích của chiếc vòng vẫn biệt tăm.
Có lẽ một phần là do khoanh vùng cần tìm của họ quá rộng, một phần do trời quá tối, không dễ tìm kiếm như ở giữa ban ngày nên đã qua nhiều tiếng mà vẫn vô ích. Mắt thấy thời gian trôi qua, Minh Tuyết càng thấy sốt ruột, bất chợt liếc nhìn qua mới nhận thấy hóa ra Young Min cũng không hề bình thản như cô vẫn nghĩ.
Nếu để ý kĩ, rất dễ dàng nhận ra ai đó cũng đang nóng ruột, cứ chốc lát lại liếc qua xem chiếc đồng hồ trên tay tựa như một phản xạ tự nhiên.
_ “Anh có hẹn phải không?” – Đã thấy thì hiển nhiên Minh Tuyết không thể vờ như không nhận thấy, đành mở miệng hỏi. – “Hình như hôm nay quản lý Kang có nhắc đến cuộc hẹn với chị xinh đẹp tên gì gì đó đúng không? Không phải là vì em mà bị trễ rồi đó chứ?”
Làm sao mà cô lại quên mất không để ý tới những chi tiết nhỏ như vậy kia chứ? Nếu thực sự là vì cô làm lỡ buổi hẹn của cậu thì cô nhất định sẽ thấy rất tội lỗi.
_ “Anh có nhắc trước với cô ấy rồi.” – Young Min quay sang thấy vẻ mặt của cô, đành khẽ mỉm cười trấn an. – “Chắc là thấy trễ thì Eun Ji sẽ tự động về thôi. Em không cần quá lo lắng như vậy đâu.”
_ “Thật là không sao chứ?” – Cô gái vẫn dùng đôi mắt ngây ngô hỏi lại, dường như không có được một sự khẳng định chắc chắn thì sẽ không đơn giản bỏ qua.
Cô thề với trời là cô hoàn toàn không cố ý muốn phá đám buổi hẹn hò của tên đàn anh này, càng không mong vì cô mà có hai người sẽ sinh ra mâu thuẫn hay bực bội.
Giây phút đó, tên yêu nghiệt chỉ nhìn Minh Tuyết mỉm cười, không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này cả. Đây là lần đầu tiên cậu để cho một cô gái phải chờ đợi, cả người cũng không thấy được tự nhiên cho lắm. Cứ nghĩ đến việc Eun Ji vẫn đang ngồi chờ ở nhà hàng, đợi một người sẽ không đến, trong lòng cậu cũng tràn ngập sự áy náy.
Dẫu vậy, cậu cũng không thể bỏ mặc Minh Tuyết một mình ở đây mà về trước được. Với tính cách cố chấp của cô, chắc chắn sẽ ở lại tìm kiếm một mình, rồi lại hoảng sợ trong đêm tối, run rẩy ngồi cuộn mình ở một góc như vừa nãy. Nghĩ đến cái hình ảnh ấy, chàng mỹ nam thấy tâm trạng thật khác thường, rất muốn bên cạnh bảo vệ cô để điều đó không còn xảy ra thêm lần nào nữa.
Cuối cùng, Young Min ngưng kết những suy tư lại thành một tiếng thở dài. Có lẽ sẽ như những gì cậu vừa nói, Eun Ji nếu không thấy ai đến thì sẽ về trước chăng?
Tuy nhiên, sự thật chứng minh chàng mỹ nam đã đánh giá quá thấp sự kiên trì của Eun Ji. Giờ phút này, người con gái ấy đã ngồi chờ ở nhà hàng rất lâu, mấy lần gọi điện thoại cho Young Min vẫn không được, trong lòng cũng không khỏi buồn bực.
_ “Rốt cuộc là làm sao đây?” – Ngước nhìn ra phía ngoài, thu hết cả vẻ đẹp rực rỡ của thành phố giữa màn đêm vào tầm mắt, nhưng bản thân người con gái ấy lại thật hỗn loạn, không có chút tâm trạng nào để ngắm cảnh đẹp trước mắt. – “Cái tên đó đã bắt mình chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi ư? Rõ ràng cậu ta từ trước đến nay chưa bao giờ biết đến trễ hẹn là gì kia mà? Hay là đã có chuyện gì đó xảy ra.”
Không chỉ là nóng lòng, Eun Ji dường như có một chút linh cảm thấy có chuyện gì đó đang dần trượt khỏi tầm tay mình, tựa như một món đồ vốn tưởng là của mình nhưng một ngày lại tự dưng mất tăm. Cái cảm giác này làm cô thấy cả người không thích hợp, đành phải gọi điện tới ký túc xá của MS4 để tìm kiếm một lời xác nhận từ những người khác.
Đáng tiếc thay, đêm hôm đó, các thành viên của MS4 lại không có ai ở nhà. Tiếng chuông điện thoại vang vọng rất lâu, rất lâu cho đến khi tắt ngấm, để tất cả mọi thứ trong không gian lại tiếp tục chìm vào trong một sự tĩnh lặng.
* * *
Tìm khắp cả bãi cỏ, không để sót một mảng nào, nhưng hai người cuối cùng vẫn chẳng thu được kết quả gì. MinhTuyết và Young Min lúc này vừa mệt vừa thất vọng, cảm thấy hi vọng tìm lại được chiếc vòng càng ngày càng trở nên mỏng manh.
_ “Chúng ta về thôi.” – Thấy tiếp tục ở lại cũng không thay đổi được gì, Minh Tuyết đành phải từ bỏ ý định tìm kiếm. Huống hồ hôm nay cô đã làm phiền Young Min cả buổi tối, lại làm lỡ buổi hẹn của cậu, thật không có chút mặt mũi nào để cậu ở đây cả đêm. – “Ngày mai anh còn phải đến trường như mọi người nữa đấy, còn phải giữ tỉnh táo để quay chương trình nữa chứ.”
_ “Không sao đâu! Anh đã nói là sẽ tìm giúp em mà.” – Đoán được Minh Tuyết đang nghĩ gì, tên yêu nghiệt khẽ trấn an. Cậu biết chiếc vòng này có ý nghĩa rất quan trọng với cô, nếu không phải vì quan tâm cậu thì cô cũng không mở miệng nói câu đó. Hơn nữa đối với một thần tượng, việc không ngủ một đêm là chuyên rất bình thường, cũng không ảnh hưởng gì lớn lắm đến công việc ngày hôm sau.
_ “Em thấy cũng chưa chắc đã rơi ở đây đâu.” – Liếc nhìn thấy hiện tại đã quá khuya, Minh Tuyết lần này quả thật có ý định buông tah cho tìm kiếm. Bản thân cô cũng thấy nếu quay trở lại vào lúc sáng sớm khi chưa có ai đến thì có lẽ khả năng tìm thấy sẽ lớn hơn rất nhiều so với cứ cố chấp tìm giữa đêm thế này. – “Lỡ em làm rơi nó ở nhà thì sao? Hoặc ai đó đã nhặt được và mai sẽ đem trả. Với lại nếu muốn tìm trong bụi cây thì vào buổi sáng sẽ dễ dàng hơn. Thế nên, mình về thôi anh!”
Lần này, Minh Tuyết tỏ thái độ vô cùng kiên quyết, cho dù cậu không đồng ý cũng không được. Thấy dáng vẻ của cô như vậy, chàng mỹ nam đột nhiên lại thấy cô cũng thật đáng yêu, bèn gật đầu đồng ý.
_ “Uh! Về thôi!”
* * *
Một ngày mới lại bắt đầu.
Khoảnh khắc những dải nắng đầu tiên chiếu xuống phủ lên mặt đất một màu vàng lấp lánh, cả thế giới như cùng bừng sáng, đón chào một buổi sáng thật tốt đẹp.
Ngôi trường cấp ba sáng nay cũng thật sôi động, đầy náo nhiệt bởi những tiếng bàn tán, vui đùa ầm ĩ của những cô cậu học sinh. Tuy nhiên, hôm nay lại có một sự khác biệt so với mọi lần, không chỉ bởi sự có mặtcủa MS4 với chương trình đặc biệt, mà do sự xuất hiện bất ngờ của một nữ thần tượng xinh đẹp nổi tiếng khác.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ, dáng người thon thả, cao ráo và đầy nóng bỏng, từng cử chỉ đều có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với những người khác tựa như một nữ hoàng. Người này không phải ai khác mà chính là cô gái đã bị Young Min lỡ hẹn tối qua, Eun Ji, diễn viên nổi tiếng mà các cô cậu học sinh đều đang rất hâm mộ.
Lúc này, người con gái ấy xuất hiện trên hành lang ngôi trường gây ra một sự náo động không nhỏ, cô chỉ vừa đi đến đâu là thu hết mọi ánh nhìn, cả không gian cùng lặng thinh lại trong những ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ. Nếu không phải ngại cho những quy định ngặt nghèo trường đã ban bố lúc MS4 mới đến, bọn họ đã không ngần ngại bu lại xin chữ ký, bắt tay, nói chuyện với cô rồi.
_ “Đẹp thật đấy!” – Mấy cậu học sinh liếc nhìn theo dáng người xinh đẹp của Eun Ji lúc đi ngang qua mặt mình, cảm thấy cả người như nghẹt thở.
Qủa đúng là nữ diễn viên hàng đầu trong giới giải trí, chỉ nhìn thôi cũng đủ mê hồn.
_ “Cao quá! Dáng lại đẹp nữa!” – Không chỉ những cậu nhóc, mà ngay cả những cô bé khi nhìn thấy thân hình hoàn hảo của Eun Ji cũng không khỏi thán phục. – ‘Lại còn rất xinh nữa.”
Trên đời này làm sao lại tồn tại những người khiến bọn họ chỉ có thể ngước lên ngưỡng mộ như vậy kia chứ? Cô gái này không hổ là người trong thế giới thần tượng, đứng tại đâu cũng thu hút mọi ánh mắt.
Nhân vật chính của mọi lời bàn tán, Eun Ji lúc này lại rất thản nhiên bước đi giữa những ánh mắt dõi theo đầy si mê, tựa như không có gì khác thường. Bởi bất kì ai khi đã đặt chân vào giới giải trí đều phải làm quen dần với cuộc sống của công chúng.
Đột nhiên, người con gái ấy dừng chân lại, khẽ quay sang nhìn mấy cô bé đang đứng mê mẩn nhìn mình bên hành lang, nhẹ giọng hỏi.
_ “Các em có biết lớp học của Young Min ở chỗ nào không?” – Eun Ji lần này đến quả thật chính là vì gặp mặt tên yêu nghiệt ấy, muốn tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân hành động khác thường của cậu ngày hôm qua.
Lại nhắc về buổi hẹn hôm trước, Eun Ji không biết đã ngồi chờ bao nhiêu tiếng đồng hồ, cứ mỗi lẫn định bỏ về là lại tự thuyết phục bản thân rằng Young Min có lẽ sẽ quay lại.
Nhưng rốt cuộc chàng mỹ nam ấy lại không đến.
Không chỉ do một lần lỡ hẹn, mà là vì bản thân cô lúc này cảm thấy cực kì bất an. Bao nhiêu năm quen biết để Eun Ji thấy mình như đã hiểu cặn kẽ chàng trai ấy đến từng chi tiết nhỏ, cho đến khi một việc bỗng nhiên thoát ra khỏi quỹ đạo bình thường, khiến cô cảm nhận như có gì đó đang dần thay đổi.
Chính vì lẽ đó, sáng hôm nay cô đã không nhịn được đến tận nơi gặp mặt Young Min, tìm kiếm một sự đảm bảo rằng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
_ “ở… ở kia ạ!” – Trùng hợp rằng mấy cô bé mà Eun Ji hỏi lại đúng là ba cô bé đứng đầu trong câu lạc bộ fan của trường. Lúc này các cô nhóc hình như do quá sửng sốt khi được thần tượng bắt chuyện, trên mặt chỉ còn lại vẻ ngây ngốc, bàn tay cứ thế chỉ về phía phòng học của MS4 như một phản xạ tự nhiên.
Thế mới thấy sức thu hút của thần tượng thật đáng sợ, khiến cho những người thường ngày kiêu kì cũng trở nên ngu ngơ, đầu óc không suy nghĩ được gì trong vài giây.
_ “Cảm ơn nhé!”
Đến khi ba cô bé định thần lại thì chỉ kịp nghe được câu nói ấy vang lên bên tai cùng với bóng hình xinh đẹp đang đi ngày càng xa dần của Eun Ji. Sau đó là một sự hối tiếc ngập trời vây xung quanh các cô nhóc, bởi chúng đã lỡ mất một cơ hội tốt để bắt chuyện hay xin chữ kí của nữ diễn viên đứng đầu giới giải trí Hàn Quốc.
* * *
Theo sự chỉ dẫn đi tới trước cửa phòng học của MS4, Eun Ji vừa định bước vào thì lại đúng lúc bắt gặp Minh Tuyết bước ra khỏi phòng. Chỉ có điều cô trợ lý bất đắc dĩ này đang bực bội bởi sự sai khiến đủ thứ linh tinh của Yo Seob, vừa đi vừa cằn nhằn nên không chú ý tới sự xuất hiện của một người không phải là học sinh trong trường ở phái trước.
_ “Cái tên chết tiệt!” – Đối với thái độ ngày càng quá đáng của Yo Seob, Minh Tuyết kìm nén sắp lên tới đỉnh điểm. Ai đó rất vô nhân tính, thấy sự khổ sở, kiềm chế không dám phát tác của cô lại càng hưng trí, thủ đoạn lại càng đa dạng.
Nếu không phải hiện tại đang ở trong trường, nếu không phải có máy quay và hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, cô chắc chắn đã lao tới bóp chết cái tên đó rồi.
Giận dữ bước ra khỏi cửa, dù trong lòng cực kì không muốn nhưng Minh Tuyết cuối cùng vẫn làm theo yêu cầu của chàng mỹ nam. Ai bảo cô hiện tại trên danh nghĩa là trợ lý của họ kia chứ?
Tuy nhiên, khi đi ra khỏi cửa được vài bước, người con gái ấy cuối cùng cũng nhận thấy có điều gì đó hơi khác thường, mới ngẩng mặt lên nhìn. Và khi khuôn mặt xinh đẹp của Eun Ji hiện lên trong đôi mắt người con gái ấy, cả khuôn mặt cô chỉ còn lại vẻ sửng sốt cực độ.
_ “Chị… chị… là chị Eun Ji phải không?” – Là cô nhìn nhầm hay có điều gì mới về chương trình đặc biệt mà cô không biết đây? Nếu không thì tại sao Eun Ji lại có mặt ở trường học của bọn họ mới được kia chứ? Minh Tuyết nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra được đáp án.
Đối mặt với sự kinh ngạc của một cô bé người Việt Nam mới gặp lần đầu, nhưng lại có thể nói ra được tên mình, Eun Ji cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
_ “Em biết chị à?” – Về Minh Tuyết thì cô cũng có được biết một chút, nhưng đây mới là lần gặp mặt đầu tiên của hai người. Huống hồ theo cô được nghe nói thì cô gái trước mắt bình thường hoàn toàn mù tịt về các nhân vật trong giới giải trí Hàn Quốc, nên bỗng dưng nghe thấy tên mình được nhắc đến khiến Eun Ji cũng sửng sốt vài giây.
Tuy nhiên, Eun Ji không hổ danh là người trong giới thần tượng, cảm xúc cũng chỉ thoáng qua trên mặt một lát rồi ngay lập tức được thay thế bằng một nụ cười mê đảo chúng sinh.
_ “Chị đã thấy em vài lần trước đó nhưng đây là lần đầu tiên hai chúng ta được trực tiếp nói chuyện với nhau nhỉ?’
_ “Vâng! Chào chị!” – Bỗng dưng nghe Eun Ji nói như vậy, Minh Tuyết cũng trở nên khách khí và lễ phép hơn hẳn. – “Chị đến tìm anh Young Min đúng không? Để em gọi anh ấy ra nhé!”
Đối với người mới gặp, lại là một thần tượng nổi tiếng, Minh Tuyết cảm thấy thật căng thẳng, chỉ sợ mình nói sai hay làm gì lưu lại ấn tượng không tốt. Thế nên người con gái ấy lúc này quả thật là rất lúng túng, không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
_ “Không cần đâu! Chị sẽ tự đi tìm cậu ấy.” – Nhìn qua cửa sổ, Eun Ji đã trông thấy hình bóng của người mình định tìm nên cũng không muốn làm phiền Minh Tuyết. Tuy nhiên, khi chợt nghĩ tới buổi hẹn ngày hôm qua, cô lại đột nhiên mở miệng nói thêm một câu. – “Chỉ là chị hơi thấy lo lắng vì hôm qua cái tên ngu ngốc nào đó đã bắt chị chờ hàng tiếng ở nhà hàng mà không liên lạc được. Chị chỉ qua xem mọi việc có việc gì không ổn diễn ra hay không thôi.”
Vốn dĩ là định tìm cơ hội hỏi Young Min, nhưng lại tình cờ gặp được Minh Tuyết nên cô mới thử hỏi xem thế nào. Dù sao thì cô gái trước mặt hiện tại cũng được coi như quản lý của MS4, có thể biết được rốt cuộc hôm qua có chuyện gì xảy ra.
Eun Ji chính là nghĩ như vậy, cũng nhận định khai thác thông tin từ Minh Tuyết sẽ có triển vọng hơn từ phía tên yêu nghiệt kia, chỉ có điều cô lại không hề ngờ rằng nguyên nhân mà cô đang muốn biết lại chính là vì cô trợ lý trước mặt này.
Nghe đến đó, Minh Tuyết giật mình.
Thật ra, bất kì ai rơi vào trong hoàn cảnh cũng đều sẽ giật mình. Đến giờ cô mới biết được hóa ra người có hẹn với Young Min chính là Eun Ji, hơn nữa điều đáng nói là sáng nay người ta còn tìm đến cửa để tìm hiểu nữa.
_ “Chuyện đó…” – Thật là quá khó để mở miệng mà.
Nghĩ đến cảnh Eun Ji phải ngồi chờ hàng tiếng đồng hồ ở nhà hàng, cô không khỏi thấy áy náy, như thể mình vừa phạm phải một tội lỗi ngập trời vậy. Suy cho cùng, nếu không phải hôm qua vì cô thì tên đàn anh cũng không bị lỡ mất buổi hẹn.
Cuối cùng, sau một hồi lâu đắn đo, Minh Tuyết mới lấy hết dũng khí để nhận tội.
_ “Thật xin lỗi chị.” – Cô có thể bị trách cũng không sao, nhưng không thể vì thế khiến cho hai người này mâu thuẫn. Bởi vì theo cô được biết, đối với tên yêu nghiệt kia, Eun Ji chính là một người con gái đặc biệt khác với những bạn gái khác của cậu. – “Hôm qua là vì tìm đồ cho em… sau đó cái điện thoại bị hết pin… sau đó trời tối…”
Vốn là muốn giải thích cặn kẽ cho cô ấy hiểu được mọi chuyện, nhưng cuối cùng vì quá hồi hộp mà Minh Tuyết nói năng lộn xộn hết cả lên. Cũng may dựa vào một số từ trọng điểm, Eun Ji cũng có thể đoán được đại khái.
_ “Là vì em sao?” – Giây phút đó, Eun Ji nhìn thẳng về phía Minh Tuyết, ánh mắt tràn ngập nghiêm trọng, chứa đựng những suy nghĩ mà không ai đoán ra nổi. – “Em nói là vì tìm đồ cho em nên cậu ấy mới không đến chỗ hẹn với chị à?”
Nếu để ý kĩ có thể nhận thấy trong giọng nói của người con gái ấy cũng đầy vẻ ngưng trọng, dường như muốn tìm kiếm một sự xác nhận để cho thấy tất cả chỉ là do bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Nghe thấy Minh Tuyết nói xong, linh cảm của cô dường như lại càng mạnh mẽ, về một số thứ sắp trượt khỏi tầm kiểm soát.
_ “Dạ!” – Minh Tuyết lí nhí trả lời, một phần vì thấy có lỗi, một phần vì cảm thấy không khí có gì đó không đúng cho lắm. Cảm giác này khiến cô phi thường không thoải mái, càng lúc càng nặng nề đến mức sắp không chịu nổi. –“Em… à anh ấy… ở kia… trong lớp… Nếu chị muốn.”
Điều duy nhất mà cô có thể nghĩ lúc này là làm sao để thoát khỏi tính trạng hiện tại, hoặc hướng sự chú ý của câu chuyện về phía khác. Thực hiển nhiên Young Min lúc này phải đảm nhận vai trò lá chắn.
_ “Minh Tuyết!” – Đúng lúc không biết phải mở lời ra sao thì tiếng Yo Seob lại vang lên từ trong phòng học. – “Cô đang làm cái gì ngoài đó thế? Mau vào đây đi chứ! Đang họp khẩn cấp kìa.”
Chưa bao giờ người con gái ấy khi nghe thấy giọng nói sai khiến đầy hách dịch của chàng mỹ nam mà cảm động muốn khóc như thế. Yo Seob à, cuối cùng cũng có một lần trong đời anh làm được việc tốt. Minh Tuyết vừa cảm thán vừa cúi chào Eun Ji, nhanh chóng trở vào phòng.
_ “Uh! Tôi tới ngay đây!”
Bởi vì thấy thật có lỗi nên Minh Tuyết cũng dự định khi trở vào sẽ nhắc Young Min ra tiếp đón cô ấy. Tuy nhiên, khi cô còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Eun Ji lại đột nhiên thay đổi ý định.
_ “Minh Tuyết à!” – Mục đích của lần tới thăm này đã hoàn thành, cô cũng đã biết được lý do cho việc không đến buổi hẹn của Young Min nên quyết dịnh không lưu lại thêm nữa. Một phần do nếu hiện tại phải đối mặt với chàng trai ấy, cô cũng không biết nên nói gì, một phần là vì sau khi biết được nguyên nhân, lòng của cô quả thật rất rối loạn. – “Chị quên mất rằng lại có chút việc quan trọng phải về ngay, nên dự định sẽ qua nói chuyện với Young Min sau cũng được. Vì muốn dành cho cậu ấy một sự bất ngờ nên em đừng cho cậu ấy biết chị đã đến đây nhé!”
_ “Vâng!” – Mặc dù không hiểu Eun Ji muốn làm gì nhưng cô cũng vội vàng nhận lời. Bây giờ chỉ cần không phải đề cập tới chuyện tối qua thì dù là gì cô cũng sẽ đáp ứng hết.
Nhận được câu trả lời của Minh Tuyết, cô gái ấy khẽ nở một nụ cười xinh đẹp, gật đầu chào rồi quay người bước đi.
Nhìn từ phía sau, dáng vẻ của Eun Ji vẫn thật cuốn hút và quyến rũ, nhưng không ai biết được trong lòng của người con gái ấy trong lúc này đầy phức tạp. Đáp án mà cô nhận được là điều mà cô không hề ngờ tới, lại càng khó có thể chấp nhận.
Rốt cuộc Young Min lại vì một cô bé mới quen biết mấy tháng mà bỏ qua người bạn thân đã ở bên mình bao nhiêu năm sao? Đây liệu có phải là một dấu hiệu cho thấy tên yêu nghiệt đó đang dần thay đổi mà bản thân cũng không hề hay biết?
_ “Cậu quan tâm tới cô bé đó đến vậy sao?” – Qúa đắm chìm trong những tâm sự, Eun Ji không nhịn được nói nhỏ ra miệng. – “Chỉ là tình cảm như đối với người thân hay cậu đang bắt đầu có cảm giác với cô ấy? Điều này ngày càng không giống với cậu chút nào.”
Bao nhiêu năm, cô vốn tưởng rằng chỉ có mình là có chút đặc biệt với tên yêu nghiệt đó. Nhưng đến giờ, theo sự xuất hiện của Minh Tuyết, người con trai ấy bắt đầu có những thay đổi. Dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để cho cô thấy nguy cơ. Nụ cười chân thật của Young Min, ánh mắt dịu dàng của Young Min đang dần dần hướng về một người con gái khác.
Bước đi với những suy tư rối rắm, Eun Ji dường như không để tâm chút nào tới xung quanh, cho tới khi đột nhiên lọt vào trong trí óc những câu trò truyện của các cô bé đứng gần đó.
_ “Nếu mình cũng là trợ lý như cái chị kia thì có phải là tốt không nhỉ? Như vậy thì có thể suốt ngày ở bên cạnh MS4 rồi.”
_ “Đúng vậy!” – Tiếng một cô bé khác vang lên đầy tiếc nuối. – “Rõ ràng các anh ở ngay lớp bên cạnh mà cứ như thuộc địa cầu khác vậy. Mà cái chị kia có gì hơn người mà được hưởng đặc quyền ấy chứ?”
Thần tượng ở ngay trước mặt mà chỉ có thể đúng ngoài nhìn, lại còn thấy các chàng mỹ nam đối xử thân thiết với Minh Tuyết nữa, các cô bé thấy thế không ghen tị mới là lạ. Đáng tiếc, người ta chính là trợ lý, có như vậy cũng là đương nhiên. Nhưng bất mãn nói mấy câu vẫn là không thể tránh khỏi.
Với lại, nguyên nhân chính cũng do Minh Tuyết trông thật ngu ngơ, nhìn thế nào cũng thấy không xứng với chức danh trợ lý của MS4.
_ “Các em đang nói tới ai thế?” – Vốn dĩ Eun Ji cũng không để ý tới những câu bàn luận linh tinh của các cô nhóc, nhưng lần này đối tượng được nhắc tới lại là Minh Tuyết, mới thu hút sự chú ý của cô.
Tiếng nói vang lên đột ngột của cô khiến các cô bé giật mình, sửng sốt tới mức không nói lên lời. Bọn họ căn bản không hề nghĩ tới những lời nói của mình vừa nãy lại bị người khác nghe thấy, mà người này lại cũng là một thần tượng nổi tiếng trong giới giải trí nữa chứ.
_ “Mà chị đâu có nghe thấy việc MS4 có trợ lý nhỉ?” – Eun Ji đột nhiên nói một câu bâng quơ, nhưng vào tai các cô bé lúc ấy thì lại không khác gì một tin tức kinh thiên động địa.
Trợ lý ư? Mà cũng phải thôi. Cũng chỉ có dùng chức danh này mới có thể hợp lý sự xuất hiện của cô gái ấy bên cạnh MS4. Thế nhưng giấy vốn gói không được lửa, nếu thực sự tìm hiểu thì không có khả năng không biết được.
_ “Thế không phải cái chị nước ngoài đó là trợ lý hay sao?” – Lúc này người lên tiếng hỏi lại chính là hội trưởng câu lạc bộ fan, cô bé quả thật thấy khó hiểu với thông tin vừa nhận được. – “Tất cả mọi người trong đoàn quay cũng nói như vậy kia mà?”
Rốt cuộc là Eun Ji nhớ nhầm hay có chuyện bí mật gì ở đây mà bọn họ không được biết đây? Cô bé hội trưởng quyết tâm phải hỏi ra đến đáp án cuối cùng mới bằng lòng.
_ “ý em là Minh Tuyết đúng không?” – Eun Ji cau mày suy nghĩ, dường như thật sự đang tìm kiếm trong trí nhớ tin tức xung quanh vấn đề này. – “Hình như cô bé đó có quan hệ đặc biệt với giám đốc nên mới được đặc quyền ấy.”
Cô cũng chưa nói sai gì đúng không? Nếu không nhờ vào giám đốc, Minh Tuyết làm sao có thể được tùy ý đi theo MS4 như hiện nay? Làm sao có thể bước vào cuộc sống của bốn chàng mỹ nam nổi tiếng bậc nhất trong giới showbiz Hàn Quốc kia chứ?
Minh Tuyết, có trách thì cũng chỉ có thể trách cô đã cướp đi sự chú ý của Young M
Đáng thương thay cho Minh Tuyết mấy ngày qua, bận rộn sắm vai trợ lý đến mức ngay cả trí óc cũng đã hoàn toàn cho rằng bản thân là như vậy, vừa nghe thấy có người hô lên là vội vàng chạy tới giúp ngay.
_ “Hết mất rồi!” – Lúc này, người con gái vừa nghe Yo Seob yêu cầu liền vội vã ngước sang chỗ để đồ uống, khi phát hiện thấy không còn nước cam nữa thì việc nghĩ tới đầu tiên chính là chạy đi mua bù. – “Đợi chút nhé! Để tôi mua thêm!”
Hiện tại, không chỉ tất cả mọi người trong ngôi trường, mà ngay cả Minh Tuyết cũng cho rằng mình là một trợ lý, cần cố hết sức thoả mãn mọi yêu cầu của các chàng trai. Thế nên cô dường như đã quên cái gì gọi là phản kháng, liên tục nhẫn nhịn, còn Yo Seob thì lại càng được dịp sai khiến đến thích thì thôi.
Trong khi Minh Tuyết bước về phía phòng học trong trường, hướng về phía máy bán nước thì MS4 vẫn phải tiếp tục chụp bộ ảnh quảng cáo cho chương trình đặc biệt này ở giữa sân. Xung quanh bọn họ bây giờ là rất nhiều các cô bé vây quanh, nhìn các chàng mỹ nam làm việc với ánh mắt si mê, hận không thể đến gần họ thêm một chút nữa.
_ “Ôi! Tại sao chúng ta lại chỉ được phép đứng từ xa ngước nhìn các anh ấy chứ?” –Một cô bé vẫn dõi theo những thần tượng đẹp mê hồn của mình, trong lòng chỉ mong mình được hoá thành cái bàn mà họ ngồi, cái khăn mà họ lau, cốc nước mà họ uống… Nếu có thể được như thế thì chắc là cô sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, dù cho có bị chết cũng thấy đáng. – “Rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại xa xôi như vậy kia chứ.”
Nghe tin MS4 đến trường mình, các cô bé vui mừng đến mức mấy đêm liền không nghỉ, nhưng cuối cùng bíêt được bọn họ đến học ở lớp kế bên của kế bên thì không khỏi thấy đau lòng, thầm trách ông trời sao mà bất công.
_ “Đúng vậy! Tại sao họ không vào lớp chúng ta kia chứ?” – Đưa mắt nhìn bốn chàng mỹ nam đang tập trung chụp ảnh giữa sân trường, cô bé bên cạnh cũng thấy thật là không công bằng. – “Rõ ràng chúng ta có hội trưởng câu lạc bộ fan của trường này kia mà. Tại sao lại cũng phải đứng đây nhìn y như những đứa khác chứ?”
Ở các ngôi trường, để duy trì trật tự và đảm bảo sẽ không xuất hiện fan cuồng quá khích, gây ảnh hưởng đến danh tiếng các thần tượng của mình, các cô bé vẫn thường lập các câu lạc bộ fan, hình thành nên một hệ thống rõ ràng. Trong đó, hội trưởng chính là người có trách nhiệm và quyền lợi nhiều nhất, thỉnh thoảng thường có đặc quyền từ phía công ty của các nghệ sĩ khi có chương trình gì liên quan.
Lần này MS4 không chỉ đến trường, mà còn ở lại một thời gian, nhưng lại không vào lớp của bọn họ. Thế nên bây giờ mang danh là những người đứng đầu trong câu lạc bộ fan của MS4, nhưng các cô bé này lại chỉ có thể đứng ngoài nhìn trong ai oán.
_ “Đừng nói nữa!” – Cô bé còn lại chưa nói gì từ đầu tới giờ chính là vị đội trưởng vốn rất được tôn sùng trong trường. Nhưng hiện tại, khi các chàng thần tượng thực sự đến đây, mọi người cũng chỉ suốt ngày tìm cách đến gần họ hơn, làm gì còn nhớ tới hội trưởng gì nữa chứ. Hơn nữa cũng do chẳng có được một ưu ái đặc biệt nào, cô bé lúc này đang thấy rất bực bội. – “Hội trưởng gì chứ? Chẳng có tí đặc quyền nào cả. Ngay cả đến nói chuyện một câu với các anh ấy cũng không thể. Chúng ta…”
Vừa nói đến đó, cô bé hội trưởng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt chú ý tới hình ảnh Minh Tuyết đang ôm một đống lon nước ngọt trên tay, chạy vội trên hành lang, cùng với đó là tiếng chuông điện thoại đang réo lên ầm ĩ không ngừng. Không chỉ một mình cô, mà bất kì ai thấy được cái cảnh trước mắt thì trong trí não đều toát ra một câu: thật là ngốc.
Minh Tuyết lúc này rơi vào tình cảnh thật khó khăn. Hai tay đã đầy ắp, chuông điện thoại thì cứ réo lên liên hồi làm cô không biết phải làm sao cả. Phải mất một lúc vất vả vật lộn với đống nước ngọt, cô gái ấy mới kéo được điện thoại ra bắt máy.
_ “Cô làm gì mà giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu thế hả?” – Không cần phải đoán cũng có thể nghe ra được tiếng nói đầy giận dữ ở đầu dây bên chính là của Yo Seob. Mấy hôm nay cậu ta tìm được cơ hội nào để chèn ép cô thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. – “Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đấy! Cô định bắt tôi chờ ở đây đến bao giờ thế?”
_ “Xin lỗi nha! Tôi qua ngay đây!” – Minh Tuyết khẩn trương trả lời, càng vội vàng hơn. Nhưng khi người con gái ấy ngước lên nhìn về phía đoàn chụp ảnh ở tít xa, trong lòng không khỏi thấy ảo não. – “Ôi trời! Sao cái trường này lại rộng thế kia chứ? Cái sân trường mà đã không khác gì một công viên nhỏ này thì chạy bao giờ mới tới nơi đây?”
Kì thật, bởi vì trường này đủ đẹp, đủ rộng nên mới có thể trở thành địa điểm quay chương trình đặc biệt của các chàng thần tượng. Cho nên từ giờ đến cuối cùng, Minh Tuyết sẽ còn vất vả dài dài trong việc chạy qua chạy lại như thế này.
_ “Đó là trợ lý của MS4 sao?” – Nhìn cái bóng dáng đang đi xa dần kia, một cô bé mở miệng hỏi trong khó hiểu. Như để phối hợp với sự nghi ngờ của cô bé, Minh Tuyết vừa chạy được một đoạn thì đã đánh rơi lả tả mấy lon nước, lại phải quay trở lại nhặt rồi mới đi tiếp. – “Trông chẳng có chút chuyên nghiệp gì cả. Sao người như thế lại được làm trợ lý cơ chứ?”
Trước đó mấy cô bé đã tưởng tượng trợ lý phải là một người thật tài năng, giỏi đến mức gì cũng giải quyết thật dễ dàng, tựa như có phép thuật vậy. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy Minh Tuyết, bọn họ có cảm giác hình tượng bị sụp đổ nghiêm trọng, thất vọng đến mức không dám tin vào mắt mình nữa.
_ “Đúng vậy!” – Cô bé hội trưởng nhăn mày, quay đầu bước đi trong giận dữ và uất ức. Có lẽ chỉ có không nhìn nữa mới khiến cô bé không tiếp tục oán trời trách đất nữa. – “Ngay cả một người trợ lý hậu đậu, xấu xí, ngốc nghếch cũng còn có thể được nói chuyện với các anh ấy, trong khi những người cống hiến hết mình như chúng ta thì lại phải ở đây và chỉ biết nhìn theo người mình thích ư?”
Cuộc đời có thật nhiều bất công, nhưng cái bất công này khiến bọn họ thật là không thể nào chấp nhận nổi.
_ “Uả! Hội trưởng! Cậu đi đâu thế?” – Một trong hai cô bé còn lại vội vàng gọi với theo.
Họ đã quen đi bên cạnh, có việc gì đều do hội trưởng ra quyết định cuối cùng, giờ thấy cô bé ấy định đi thì việc đầu tiên nghĩ tới là cũng đi theo. Chẳng qua cấc cô bé còn có chút nuối tiếc giây phút hiếm hoi được tận mắt thấy MS4 nên vẫn chưa đuổi theo ngay.
_ “Ở đây nhìn thì cũng có được gì đâu cơ chứ. Dĩ nhiên là đi nơi khác tốt hơn rồi.” – Cô bé hội trưởng phụng phịu trả lời.
Tuy nói vậy, nhưng ai cũng có thể dễ dàng nhận ra lúc này cô bé ấy đang bực mình vì sự bất công, vì không được tiếp cận với MS4 thêm được một chút. Mà cách tốt nhất để không bị dồn nén đến phát điên là không nhìn, không biết gì hết nữa.
_ “Đợi bọn tớ với!” – Cô nhóc bị bỏ lại cuối cùng định chạy theo, nhưng ngay sau đó thì chợt ngừng lại khi thấy một sợ dây chuyền bị ai đó đánh rơi dưới đất. Cô cúi người xuống cầm lên xem xét một lượt, thấy chẳng có một ký hiệu đặc biệt nào để giúp tìm ra chủ nhân của nó cả. – “Ai đánh rơi thế nhỉ? Không phải là của chị trợ lý vừa nãy đó chứ?”
Từ nãy đến giờ, người đi ngang qua đây để lại ấn tượng cho cô bé ấy cũng chỉ có Minh Tuyết nên nghĩ ngay đến đáp án này. Nhưng chưa đủ thời gian để cô bé nhớ kĩ lại, khẳng định chắc chắn nó là của ai thì ở phía trước, hội trưởng đã quay lại kêu gọi trong khó chịu.
_ “Làm gì thế? Nhanh lên đi chứ!”
_ “Mình tới ngay đây!” – Nghe thấy tiếng giục, cô bé lú đó không nghĩ thêm được gì nữa, chỉ đàn đút tạm sợi dây vào túi, chạy vội theo sau. Còn về ai là chủ nhân của chiếc vòng cổ này, mọi việc cứ tạm thời để sau cũng được.
* * *
Lấy khăn lau mồ hôi, Young Min dường như không có mấy thời gian để nghỉ ngơi, ngay tức thì phải rời khỏi sân trường cùng với quản lý Kang, chuẩn bị cho công việc tiếp theo.
_ “Thời gian hơi gấp một chút. Bây giờ chúng ta phải đến trường quay ngay.” – Anh quản ký vừa đi vừa nói, đồng thời cũng đưa lịch làm việc ngày hôm nay cho tên yêu nghiệt. – “Anh có sắp xếp đẩy lên một chút để kịp buổi hẹn của em với Eun Ji. Cô ấy luôn là ưu tiên số một của em khi xếp lịch mà.
Nói rồi, ông anh quay sang nhìn đồng hồ, nhận thấy thời gian đã gần đến, đành phải nhanh chân hết cỡ để đi đến địa điểm tiếp theo.
_ “Em đợi một lát nhé! Anh đi lấy xe.”
_ “Vâng!” – Young Min gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó mới cúi xuống chuyên tâm nghiên cứu lịch làm việc cuả bản thân ngày hôm nay. Tuy rằng công việc đã được giảm đi rất nhiều kể từ khi quyết định quay chương trình đặc biệt, nhưng việc đi đến trường vẫn tốn quá nhiều thời gian đối với bọn họ, thành ra nhiều khi lịch làm việc được xếp rất sít sao.
Vốn đang rất chú tâm, nhưng rồi khi thoáng nhận ra có một hình bóng quen thuộc ở phía xa, chàng mỹ nam không khỏi ngẩng lên chăm chú nhìn trong khó hiểu.
_ “Uả! Không phải là Minh Tuyết đó sao? Em ấy còn làm gì ở đây tầm này vậy?” - Trời đã khá muộn, trường học hầu như cũng chẳng còn lại ai, vậy mà cô gái ấy còn đang đi lang thang, dáng vẻ như đang tìm kiếm gì đó khiến Young Min không khỏi thấy tò mò.
Nhưng khi chàng mỹ nam vừa định bước tới hỏi xem có chuyện gì, giọng nói của anh quản lý lại vang lên, nghe có vẻ khá khẩn trương.
_ “Young Min! Mau lên đi! Sắp muộn rồi!”
Đưa mắt nhìn về hướng Minh Tuyết vừa đi, rồi lại ngước trở về chiếc xe đang chờ sẵn, tên yêu nghiệt có đôi chút chần chờ. Tuy nhiên, khi nhớ tới giờ quay đã gần kề, chàng trai cuối cùng cũng đành ngoan ngoãn quay trở lại bước vào trong xe.
Có lẽ cũng không có gì quan trọng, Minh Tuyết sẽ biết lúc nào cần phải trở về. Chàng mỹ nam thầm nghĩ như vậy, tự bắt mình không nên suy nghĩ quá nhiều về việc này, chuyên tâm vào công việc sắp tới.
* * *
_ “OK! Hôm nay em làm khá tốt đấy!” – Anh quản lý đưa chiếc chìa khoá xe cho Young Min sau khi chàng trai ấy kết thúc công việc, kèm theo lời đánh giá về buổi quay. – “Được về sớm hơn dự kiến nửa tiếng. Nhưng mà hiện tại anh lại có chút việc bận cần đi bây giờ nên em cứ về nhà trước nhé.”
Tuy rằng được về sớm, nhưng tên yêu nghiệt cũng đã liên tục quay trong nhiều giờ, lúc này cũng khá mệt mỏi. Thế nên lúc này tuyên bố kết thúc công việc, Young Min mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong đầu rất nhanh nhớ tới việc cần hoàn thành cuối cùng trong ngày, đến buổi hẹn với Eun Ji.
_ “Vâng! Chào anh.” – Chàng mỹ nam lễ phép tạm biệt tên đàn anh, chuẩn bị đi về. Nhưng mà đúng lúc này, ông trời lại không muốn cậu được thảnh thơi dễ dàng như thế. Young Min vừa cầm chiếc điện thoại của mình lên xem xét, đôi lông mày bất giác cau lại khi thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ của chàng đội trưởng.
Chẳng lẽ lại có việc nghiêm trọng nào đó phát sinh? Tên yêu nghiệt thầm nghĩ, tay cũng rất nhanh chóng gọi lại tìm hiểu xem rốt cuộc có chuyện gì khiến tên đàn em của mình phải sốt sắng đến mức này.
_ “Hyung Ki à? Em gọi cho anh có chuyện gì thế?”
_ “Anh à.” – Đáp lại câu hỏi của cậu là giọng nói vô cùng ngưng trọng của chàng đội trưởng. Ở nhà lúc này quả thật là đã có chuyện xảy ra. – “Minh Tuyết có ở chỗ anh không thế?”
Trước câu hỏi ngược lại của Hyung Ki, Young Min tỏ ra hơi chút sửng sốt, không biết tại sao bỗng dưng lại hỏi điều này.
Vốn bình thường những công việc riêng, hay là vào tầm muộn, bọn họ sẽ không để Minh Tuyết đi theo. Điều này là quy tắc bất thành văn trong nhóm, ai cũng biết, thế mà hôm nay tên đội trưởng lại hỏi một câu như vậy, cậu không thấy ngạc nhiên mới là lạ.
_ “Không có.” – Suy nghĩ trong vài giây, tên yêu nghiệt cảm giác có chuyện bất thường, trong óc dường như loé lên cái gì đó nhưng lại rất nhanh chóng biến mất, khiến cậu nghĩ mãi không ra. – “ Sao thế?”
Nghe được tên đàn anh nói như vậy, Hyung Ki ở đầu dây bên kia rõ ràng tỏ ra rất thất vọng. Những hi vọng cuối cùng còn sót lại của chàng mỹ nam rất nhanh chóng bị dập tắt ngúm.
_ “Chẳng biết Minh Tuyết biến đâu mất rồi.” – Tên đội trưởng thở dài não nề, trong trí não lại càng rối loạn. Cậu đã thử tìm kiếm ở tất cả mọi nơi có thể, cũng hỏi tất cả mọi người liên quan, nhưng tin tức về cô vẫn hoàn toàn biệt tăm. – “Tối như thế này mà vẫn còn chưa thấy về nhà.”
Đặc biệt Minh Tuyết lại là một cô gái, đến tận muộn như này vẫn chưa về, lại không liên lạc gì khiến cậu càng lúc càng lo.
Nhưng có vẻ như trong nhà lúc ấy chỉ có một mình cậu là thực sự quan tâm tới Minh Tuyết. Bởi Yo Seob hiện tại đang ở bên lại rất thảnh thơi, thậm chí còn thấy phản ứng của tên đội trưởng có phần hơi nghiêm trọng hoá vấn đề.
_ “Làm sao phải lo quá lên như thế chứ?” – Nghĩ đến Minh Tuyết, anh chàng trẻ con lại nhớ tới bữa trưa đặc biệt hôm trước, trong lòng chỉ còn lại có bực bội. – “Cô ta cũng đã 20 tuổi rồi, có còn phải là trẻ con nữa đâu. Chắc chỉ đi đâu chơi loanh quanh, lát nữa sẽ về thôi.”
Huống hồ trong mắt cậu, ai đó đã quá quen với cuộc sống ở Hàn Quốc, không có khả năng bị đi lạc. Giả thiết bị bắt cóc lại càng vô lý, bởi cô ta có cái gì đáng để người khác nhòm ngó đâu. Tiền không có, sắc lại càng không.
_ “Nếu có đi chơi thì cũng phải báo lấy một câu chứ.” – Hyung Ki không tán thành với kiểu suy nghĩ quá chủ quan của Yo Seob, lên tiếng phản bác ngay lập tức. – “ Đằng này ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được. Mà cô ta lại là kiểu người rất dễ bị lừa gạt nữa chứ. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao đây?”
Bình thường Minh Tuyết luôn ở nhà vào buổi tối, nếu đi đâu cũng có nói với mọi người, hôm nay lại đột nhiên mất bóng từ chiều muộn, rõ ràng có sự khác thường. Với lại thỉnh thoảng cô lại ngây ngốc đến khó tin, kiến thức xã hội thì thiếu trầm trọng, làm cậu không thể không nghĩ tới trường hợp xấu nhất.
Ở đầu dây bên kia, Young Min nghe cuộc nói chuyện của hai tên đàn em từ đầu tới cuối, cũng cảm thấy chuyện này đúng là có điều không ổn, đành phải đề nghị cách giải quyết tốt nhất.
_ “Được rồi! Anh sẽ đi tìm thử xem. Có gì sẽ báo lại sau.” – Bản thân tên yêu nghiệt cũng bắt đầu thấy lo lắng cho người con gái ấy, trong đầu chỉ nghĩ tới làm sao nhanh chóng tìm được cô, hoàn toàn bỏ quên tất cả những việc khác đang định làm. – “Mấy đứa thử cố liên lạch lại với những người quen khác rồi hia nhau đi tìm ở tất cả những nơi có thể xem sao nhé.”
Vừa nói, chàng mỹ nam vừa bước vội đến chỗ để xe, trên đường đi cũng thử cố vài lần gọi cho Minh Tuyết nhưng đúng là không sao liên lạc được.
_ “Làm sao vậy nhỉ?” – Young Min bước vào ngồi trong xe, bắt đầu suy nghĩ nên đi đến đâu tìm kiếm đầu tiên. Trong bộ não cậu hiện lê một loạt hình ảnh về những nơi cô hay đi, về tất cả mọi thông tin về cô trong ngày hôm nay.
Sau đó, cậu nghĩ tới điều mà mình đã bỏ qua. Nếu không phải có chuyện này, cậu chắc cũng hoàn toàn quên mất những giây phút trước khi mình lên xe đi đến trường quay khi nãy.
_ “Chắc là chỉ còn chỗ đó thôi.” – Bất giác khẽ mở miệng nói một câu, chàng trai không để lãng phí thêm một giây phút nào, vội nhấn gas phóng vút đi nhanh như một cơn gió.
* * *
Cả đất trời chìm trong một màu đen tối, trong không gian rộng lớn bao phủ xung quanh mọi người chỉ còn lại một màn đêm tĩnh lặng, hoà cùng với tiếng gió xào xạc tựa như những lời thì thầm.
Đi cùng với khung cảnh tối tăm mịt mù ấy là hình ảnh một con người đang nồi co lại ở một góc, trông không khác một bóng ma cô độc bị bỏ rơi.
_ “Đã… tối vậy rồi sao?” - Một mình giữa cả phòng học rộng lớn buổi đêm, Minh Tuyết nhìn quanh, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt đầy hoảng sợ. Cả người cô lúc này đều run lên, nỗi sợ hãi bủa vây khiến cô muốn bật khóc. – “Làm thế nào bây giờ? Điện thoại vì bật đèn chiếu sáng mà cũng sập nguồn rồi, cái đó lại vẫn chưa thấy đâu nữa chứ.”
Thế nên hiện tại cô đang rơi vào tình trạng thật khó khăn, muốn về cũng không được, ở lại cũng không xong. Nếu về thì lại sợ ngày mai thứ đó sẽ bị người khác nhặt được, không còn có khả năng trở về. Nhưng nếu ở lại thì càng khổ sở, trong khung cảnh tối tăm rùng rợn, không chút ánh sáng nào, cô làm sao để có thể vượt qua nỗi sợ mà tìm được thấy nó bây giờ?
Ààoo!
Đột nhiên, một cơn gió bỗng thổi tràn qua,làm những mảng cành lá xung động, khiến những mảng sáng tối ngoài cửa sổ chuyển động hỗn độn, làm trái tim yếu ớt của Minh Tuyết cũng thu lại như bị người bóp chặt. Âm thanh cứ thế len lỏi trong không gian tĩnh mịch, làm cho bất cứ ai cũng phải rợn cả tóc gáy.
_ “Chắc là… phải về thôi. Hu! Hu!” – Giây phút hiện tại, tim của cô đập quá dồn dập, nỗi sợ càng lớn dần khi vầng trăng lên cao khiến cô không nói được một câu hoàn chỉnh.
Rời khỏi đây, đó là tất cả những gì còn lại trong trí não Minh Tuyết trong những giây phút khủng khiếp ấy.
Cô có cảm giác chỉ ở đây thêm chút nữa, không bị doạ đến chết thì chắc cũng bị bệnh tim, đành ngậm ngùi bỏ qua ý định tìm về đồ vật mình đánh rơi, trước hết phải an toàn trở về nhà đã.
Nghĩ vậy, Minh Tuyết cũng bất chấp tất cả, run rẩy dùng cả hai tay để bò từng chút một về phía cửa. Tuy nhiên, khi cô vừa đi được một nửa quãng đường thì những âm thanh lạ chợt vang lên, khiến tim cô như ngừng đập.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân đều đều đi trên hành lang, tạo thành một điệp khúc trí mạng cho người duy nhất còn lại trong trường học lúc đó. Đặc biệt trong đêm tối nó lại càng trở nên vang dội, như ma âm tác động tới thần kinh của con người.
Minh Tuyết nhìn quanh ngôi trường vắng lặng, trái tim gia tốc đến tận cùng, cảm giác lạnh lẽo như đang đứng trong hầm băng, chờ đợi cái điều đáng sợ nhất thế gian sắp xảy ra kia. Từng phút trôi qua như càng đẩy cô đến gần với tuyệt vọng, cả linh hồn cũng như sắp bị ăn mòn hết khi tiếng bước chân ngày càng lớn dần.
Cũng chính những giây phút khủng khoảng đó, khi cô càng cố tỏ ra trấn tĩnh hơn thì trí não lại càng nghĩ tới những chuyện ma quái, không ngừng lặp đi lặp lại tra tấn trái tim yếu ớt sắp bị vỡ nát vì sợ hãi.
Cộp! Cộp!
Âm thanh ấy ngày càng gần, hướng về phía phòng học Minh Tuyết đang ở, khiến cô có cảm giác như bản thân bị bại lộ hoàn toàn trước những linh hồn đang du đãng trong đêm. Cô gái bất giác lùi lùi lại cho tới tận khi sau lưng chạm tới góc tường, cố gắng lui mình lại vào một góc khuất tối tăm, cả người như ngừng thở, mong muốn che giấu đi sự tồn tại của bản thân.
Hi vọng nó sẽ cứ thế đi ngang qua, đừng có dừng lại. Trong lòng cô gái cầu khẩn vô số lần như vậy, nhưng tình huống phát sinh tiếp theo lại khiến cho tất cả đi lệch hết quỹ đạo ban đầu.
Có lẽ do quá sơ ý, hoặc cũng do vốn đã quá hoảng sợ đến mức luống cuống tay chân, Minh Tuyết đột nhiên va phải góc của bàn học. Tiếng động vốn không lớn nhưng ở giữa đêm tối lặng ngắt này lại trở nên phá lệ rõ ràng.
Giây phút đó, cả người cô cứng lại, khuôn mặt cũng trở nên xanh ngắt, kinh hoàng đến mức quên cả thở. Bởi vì ngay sau đó, tiếng bước chân vốn đều đều trên hành lang kia đột nhiên ngừng lại vài giây. Tiếp theo, nó bỗng hướng thẳng về phía lớp học này, tiếng động càng lớn, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn hẳn.
Thôi xong rồi! Đó là tất cả những gì người con gái ấy nghĩ trong khoảnh khắc đó, kèm theo đó là sự tuyệt vọng đến mức muốn nuốt sạch tâm trí con người.
Nó đang tới, đã đến ngay trước cánh cửa lớp. Và…
Cạch!
_ “AAAAA!” – Khủng hoảng, rối loạn, sợ hãi, tất cả những cảm xúc lên tới đỉnh điểm ấy cùng tập kích làm Minh Tuyết gần như hỏng mất, làm ra một phản xạ kinh điển là hét lên một tiếng kinh hoàng. Âm thanh của cô vang lên cắt qua màn đêm, lớn đến mức ai nếu ở gần cũng bị dạ choáng váng.
_ “Minh Tuyết! Là em hả?” – Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, tiếng nói của một chàng trai chợt vang lên, có chút bối rối, không biết phải làm sao để ổn định lại cảm xúc của người con gái ấy. – “Là anh mà! Anh đây!”
Người vừa xuất hiện trong phòng học không phải ai khác mà chính là Young Min. Chàng mỹ nam ấy vốn đi loanh quanh trong trường tìm cô, vừa vặn nghe thấy tiếng động lạ trong phòng này mới tiến tới, ai ngờ nhận được lại là một tiếng hét vang dội đập thẳng vào tai.
_ “Anh?...” – Nghe được tiếng nói quen thuộc của tên yêu nghiệt, Minh Tuyết đột nhiên mở tròn mắt nhìn về phía cậu, ngơ ngẩn một lúc rồi ánh mắt chợt trở nên sáng rực như vừa bắt được một chiếc phao cứu sinh.
Lúc này, Young Min xuất hiện trong tầm mắt cô không khác gì một thiên thần, một đấng cứu thế đưa cô ra khỏi địa ngục đáng sợ. Vì vậy, không kịp nghĩ gì nhiều, cô gái đã lao vụt tới, ôm chầm lấy cậu, tay chân vòng chặt cứng không khác gì môt con bạch tuộc.
_ “Anh ơi!” – Giọng nói của cô nghẹn ngào như sắp phát khóc tới nơi. Cô vừa nãy quả thật rất sợ, rất sợ bị ma hù chết.
_ “Được rồi! Không có gì đâu!” – Nhận thấy người con gái bắt trên người mình đang run lên vì sợ hãi, Young Min mềm lòng ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi. Cậu biết một mình cô ở giữa ngôi trường vào lúc gần nửa đêm thế này tất nhiên không tránh khỏi hoảng sợ, thế nên rất kiên nhẫn giúp cô bình tĩnh lại.
Hơn nữa, ôm lấy Minh Tuyết trong vòng tay, Young Min có một cảm giác thật kì lạ, không thể diễn đạt thành lời. Cảm giác mà cậu chưa bao giờ có được khi ôm những cô bạn gái khác của mình.
Có lẽ vì cậu vốn coi Minh Tuyết như em gái nên mới vậy chăng? Ai đó tự nói với bản thân như vậy, cố gắng áp chế mọi cảm xúc khác thường của bản thân.
Rất lâu sau, đến khi toàn thân Young Min bị ôm đến cứng nhắc, Minh Tuyết cũng thấy hai tay mỏi nhừ mới tạm thời bình thường trở lại, buông cậu ra. Nhưng bàn tay cô vẫn cầm chặt lấy cánh tay của cậu, rất sợ bị tách ra và bỏ lại một mình.
_ “Em làm gì giữa đêm hôm khuya khuắt như vậy thế?” – Thấy cô đã bình tĩnh trở lại, Young Min mới mở miệng hỏi. Bản thân cậu cũng muốn biết có gì quan trọng khiến cô phải ở lại trường trong tình trạng này nữa.
Nghe thấy câu hỏi, Minh Tuyết mới ngước ánh mắt ngập nước của mình lên, bắt đầu hoạt động bộ não đang đông cứng của mình để trả lời.
_ “Cái vòng cổ.” – Nhắc đến mới nhớ tới mục đích ban đầu của bản thân, Minh Tuyết không khỏi bắt đầu lo lắng. – “Cái vòng cổ của mẹ tặng em lúc sinh nhật đã bị rơi đâu mất tiêu rồi. Em đã tìm nó suốt từ chiều tới giờ rồi. Nếu mà bị mất thì em biết làm sao đây?”
Cô đã tìm rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không thấy. Đó chính là thứ vô cùng quan trọng, trước giờ Minh Tuyết chưa bao giờ để rời khỏi bản thân, giờ nghĩ tới khả năng sẽ bị mất vĩnh viễn, cô không khỏi muốn khóc.
_ “Nó quan trọng với em như vậy.” – Nhìn thấy phản ứng của Minh Tuyết, Young Min cũng hiểu được chiếc vòng cổ đó có ý nghĩa rất lớn với cô, mới mở miệng đề nghị. – “Thế thì anh sẽ đi tìm cùng em vậy.”
Tên yêu nghiệt khẽ mỉm cười an ủi, trong ánh mắt lúc đó tràn ngập một sự dung túng, khiến cho bất kì ai nhìn thấy cũng có cảm giác cậu sẽ sẵn sàng thoả nguyện bất kì mong muốn nào của người con gái trước mặt vậy.
* * *
_ “Chính là vì thế nên hiện tại anh đang ở đây với Minh Tuyết.” – Để những người còn lại không lo lắng, Young Min ngay lập tức gọi điện về giải thích với các thành viên khác của MS4. Hơn nữa, quan trọng là cậu nghĩ rằng đêm nay mình cũng chưa chắc về được nhà, dặn mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi trước.
_ “Cái gì cơ? Sao cô ta lại có thể làm rơi vòng cổ được cơ chứ? Mà nếu đó là một vật quan trọng như thế thì phải giữ cho cẩn thận mới đúng.” – Từ đầu dây bên kia, giọng Hyung Ki vang lên trong bực bội. Còn lý do tại sao thì ngay cả bản thân chàng mỹ nam ấy cũng không biết, có lẽ không đơn giản chỉ vì khó chịu với tính hậu đậu của Minh Tuyết.
Chỉ cần nghĩ tới cô ta sẽ cả đêm không về, hơn nữa lại một mình ở bên cạnh tên đàn anh kia, trong lòng cậu chợt nóng như lửa đốt, không nhịn được cũng muốn đến đó xem thế nào.
_ “Hai người đang ở trường hả?” – Trước khi kịp hiểu bản thân nói gì, Hyung Ki đã len tiếng đề nghị. – “Em sẽ qua đó giúp ngay.”
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của tên yêu nghiệt khiến những dự kiến của cậu nhanh chóng sụp đổ. Bởi vì tên đàn anh ấy cảm thấy không cần thiết phải kéo cả Hyung Ki tham gia công cuộc tìm kiếm, làm lỡ mất thời gian nghỉ ngơi của cậu.
_ “Không cần đâu! Mấy đứa còn phải quay phim vào lúc nửa đêm kia mà.” – Young Min nói một cách vô cùng quyết đoán, rất có phong thái của một bậc đàn anh. – “Cứ yên tâm đi! Mọi việc ở đây đã có anh lo rồi!”
Nói xong, ai đó rất dứt khoát cúp máy, không để tên đàn em có cơ hội phản bác. Tiếp theo, cậu nhìn lại đồng hồ, thấy đã qua giờ hẹn được 5 phút, mới mở máy gọi cho Eun Ji.
_ “Eun Ji à.” – Giọng của chàng mỹ nam lúc nào cũng đầy quyến rũ, khiến cho bất kì ai khi nghe thấy cũng có cảm giác không sao cưỡng lại được sự hấp dẫn. – “Tớ có việc bận nên sẽ đến trễ một chút nhé.”
_ “Cậu vừa nói là sẽ đến trễ ư?” – Đầu dây bên kia, Eun Hi nghe thấy thế thì sửng sốt trong vài giây, nhưng sau đó rất nhanh bị nụ cười xinh đẹp che giấu đi mất. – “Đây là lần đầu tiên tớ nghe nói cậu để xảy ra tình trạng này đấy. Cậu sẽ đến trễ bao lâu vậy hả?”
Phải biết rằng tên yêu nghiệt này luôn đặt phụ nữ và những buổi hẹn lên hàng đầu, thường rất cẩn thận khi sắp xếp kế hoạch nên không bao giờ để con gái phải chờ. Đây cũng là nguyên tắc không thể phá vỡ của chàng mỹ nam trong bao nhiêu năm qua. Bây giờ bỗng nhiên lại chính tai nghe thấy tên đó nói như vậy, cô không thấy khó hiểu mới là lạ.
_ “Tớ cũng không biết nữa. Nhưng mà…”
Cuộc đối thoại giữa hai người đột nhiên bị ngắt quãng giữa chừng. Young Min vội kiểm tra lại chiếc điện thoại, thấy nó bị sập nguồn mà không biết nên nói sao cả. Đúng cái giây phút quan trọng nhất này thì lại…
_ “Bây giờ phải làm sao để liên lạc với mọi người đây?” – Ngẫm lại hoàn cảnh của mình hiện tại, Young Min quả thật không biết nên nói gì nữa. – “Sao mình lại có thể bất cẩn tới mức này được chứ?”
Nếu là vào lúc khác thì cũng đành thôi, nhưng hôm nay cậu vốn định ở lại giúp Minh Tuyết, đến lúc có vấn đề gì muốn thông báo với Eun Ji thì đúng là không biết nên làm sao cả.
_ “Sao vậy anh?” – Nhìn thấy tên đàn anh có chút khó xử, Minh Tuyết ngước lên hỏi.
Không cần đoán cô cũng có thể biết rằng Young Min chắc chắn đang có chuyện gì đó cần làm, nhưng lại vì cô nên mới phải có mặt ở đây giờ này. Điều này làm cô thấy thật là áy náy, nhất thời không biết nên nói gì cả.
Tuy rằng Minh Tuyết rất sợ phải ở lại ngôi trường một mình vào giữa đêm khuya, nhưng càng không nên vì bản thân làm tên đàn anh lâm vào tình trạng khó xử. Nghĩ vậy, cô ngước lên, vừa định mở miệng khuyên Young Min cứ về trước thì lại bị cậu chiếm trước.
_ “Không có gì đâu! Cũng may trong xe của anh có đèn pin.” – Dường như đã quyết định, chàng mỹ nam nói với vẻ tự nhiên như không có gì khác thường, đưa mắt nhìn quanh ngôi trường một lượt để xem nên bắt đầu từ đâu. – “Em đã tìm ở những đâu rồi thế? Có chắc chắn không bỏ sót chỗ nào nữa không?”
Nghe thấy câu hỏi của chàng mỹ nam, Minh Tuyết vội vàng cẩn thận nhớ lại những chỗ mà mình đã tìm qua, hoàn toàn quên mất những gì mà bản thân vừa định nói.
_ “Hành lang và trong lớp học đều không có. Em cũng có tìm qua trong máy bụi cây nhưng chưa xem kĩ. Hôm nay chúng ta lại chụp ảnh ở giữa sân vườn nên em cũng chẳng biết phải tìm kiếm kiểu gì nữa.” – Những chỗ cô đi qua trong hôm nay quá rộng, muốn tìm một chiếc vòng cổ thật là khó khăn. Nhưng điều mà người con gái ấy lo lắng nhất không phải chỉ là như vậy. – “Nhưng em lo nhất là đã có ai đó đã nhặt mất mà không trả lại nữa.”
Cho dù nó có rơi ở đâu, Minh Tuyết cũng có đủ kiên nhẫn để tìm được, nhưng nếu đúng là bị ai cầm đi mất thì khả năng tái kiến lại chiếc vòng cổ đó chính là con số 0.
_ “Anh nghĩ chắc rơi quanh mấy bụi cây ở chỗ chụp ảnh hôm nay thôi. Nếu rơi ở đó thì chưa chắc đã có ai nhặt được đâu.” – Thấy cô nhăn mày khổ sở, tên yêu nghiệt nhịn không được lại gần an ủi. – “Chúng ta cứ tạm qua chỗ đó xem thử thế nào đã.”
* * *
Không biết là qua bao lâu, hai người vẫn rất chăm chú dùng đèn pin tìm kiếm qua lại trong từng đám cỏ, nhưng tung tích của chiếc vòng vẫn biệt tăm.
Có lẽ một phần là do khoanh vùng cần tìm của họ quá rộng, một phần do trời quá tối, không dễ tìm kiếm như ở giữa ban ngày nên đã qua nhiều tiếng mà vẫn vô ích. Mắt thấy thời gian trôi qua, Minh Tuyết càng thấy sốt ruột, bất chợt liếc nhìn qua mới nhận thấy hóa ra Young Min cũng không hề bình thản như cô vẫn nghĩ.
Nếu để ý kĩ, rất dễ dàng nhận ra ai đó cũng đang nóng ruột, cứ chốc lát lại liếc qua xem chiếc đồng hồ trên tay tựa như một phản xạ tự nhiên.
_ “Anh có hẹn phải không?” – Đã thấy thì hiển nhiên Minh Tuyết không thể vờ như không nhận thấy, đành mở miệng hỏi. – “Hình như hôm nay quản lý Kang có nhắc đến cuộc hẹn với chị xinh đẹp tên gì gì đó đúng không? Không phải là vì em mà bị trễ rồi đó chứ?”
Làm sao mà cô lại quên mất không để ý tới những chi tiết nhỏ như vậy kia chứ? Nếu thực sự là vì cô làm lỡ buổi hẹn của cậu thì cô nhất định sẽ thấy rất tội lỗi.
_ “Anh có nhắc trước với cô ấy rồi.” – Young Min quay sang thấy vẻ mặt của cô, đành khẽ mỉm cười trấn an. – “Chắc là thấy trễ thì Eun Ji sẽ tự động về thôi. Em không cần quá lo lắng như vậy đâu.”
_ “Thật là không sao chứ?” – Cô gái vẫn dùng đôi mắt ngây ngô hỏi lại, dường như không có được một sự khẳng định chắc chắn thì sẽ không đơn giản bỏ qua.
Cô thề với trời là cô hoàn toàn không cố ý muốn phá đám buổi hẹn hò của tên đàn anh này, càng không mong vì cô mà có hai người sẽ sinh ra mâu thuẫn hay bực bội.
Giây phút đó, tên yêu nghiệt chỉ nhìn Minh Tuyết mỉm cười, không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này cả. Đây là lần đầu tiên cậu để cho một cô gái phải chờ đợi, cả người cũng không thấy được tự nhiên cho lắm. Cứ nghĩ đến việc Eun Ji vẫn đang ngồi chờ ở nhà hàng, đợi một người sẽ không đến, trong lòng cậu cũng tràn ngập sự áy náy.
Dẫu vậy, cậu cũng không thể bỏ mặc Minh Tuyết một mình ở đây mà về trước được. Với tính cách cố chấp của cô, chắc chắn sẽ ở lại tìm kiếm một mình, rồi lại hoảng sợ trong đêm tối, run rẩy ngồi cuộn mình ở một góc như vừa nãy. Nghĩ đến cái hình ảnh ấy, chàng mỹ nam thấy tâm trạng thật khác thường, rất muốn bên cạnh bảo vệ cô để điều đó không còn xảy ra thêm lần nào nữa.
Cuối cùng, Young Min ngưng kết những suy tư lại thành một tiếng thở dài. Có lẽ sẽ như những gì cậu vừa nói, Eun Ji nếu không thấy ai đến thì sẽ về trước chăng?
Tuy nhiên, sự thật chứng minh chàng mỹ nam đã đánh giá quá thấp sự kiên trì của Eun Ji. Giờ phút này, người con gái ấy đã ngồi chờ ở nhà hàng rất lâu, mấy lần gọi điện thoại cho Young Min vẫn không được, trong lòng cũng không khỏi buồn bực.
_ “Rốt cuộc là làm sao đây?” – Ngước nhìn ra phía ngoài, thu hết cả vẻ đẹp rực rỡ của thành phố giữa màn đêm vào tầm mắt, nhưng bản thân người con gái ấy lại thật hỗn loạn, không có chút tâm trạng nào để ngắm cảnh đẹp trước mắt. – “Cái tên đó đã bắt mình chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi ư? Rõ ràng cậu ta từ trước đến nay chưa bao giờ biết đến trễ hẹn là gì kia mà? Hay là đã có chuyện gì đó xảy ra.”
Không chỉ là nóng lòng, Eun Ji dường như có một chút linh cảm thấy có chuyện gì đó đang dần trượt khỏi tầm tay mình, tựa như một món đồ vốn tưởng là của mình nhưng một ngày lại tự dưng mất tăm. Cái cảm giác này làm cô thấy cả người không thích hợp, đành phải gọi điện tới ký túc xá của MS4 để tìm kiếm một lời xác nhận từ những người khác.
Đáng tiếc thay, đêm hôm đó, các thành viên của MS4 lại không có ai ở nhà. Tiếng chuông điện thoại vang vọng rất lâu, rất lâu cho đến khi tắt ngấm, để tất cả mọi thứ trong không gian lại tiếp tục chìm vào trong một sự tĩnh lặng.
* * *
Tìm khắp cả bãi cỏ, không để sót một mảng nào, nhưng hai người cuối cùng vẫn chẳng thu được kết quả gì. MinhTuyết và Young Min lúc này vừa mệt vừa thất vọng, cảm thấy hi vọng tìm lại được chiếc vòng càng ngày càng trở nên mỏng manh.
_ “Chúng ta về thôi.” – Thấy tiếp tục ở lại cũng không thay đổi được gì, Minh Tuyết đành phải từ bỏ ý định tìm kiếm. Huống hồ hôm nay cô đã làm phiền Young Min cả buổi tối, lại làm lỡ buổi hẹn của cậu, thật không có chút mặt mũi nào để cậu ở đây cả đêm. – “Ngày mai anh còn phải đến trường như mọi người nữa đấy, còn phải giữ tỉnh táo để quay chương trình nữa chứ.”
_ “Không sao đâu! Anh đã nói là sẽ tìm giúp em mà.” – Đoán được Minh Tuyết đang nghĩ gì, tên yêu nghiệt khẽ trấn an. Cậu biết chiếc vòng này có ý nghĩa rất quan trọng với cô, nếu không phải vì quan tâm cậu thì cô cũng không mở miệng nói câu đó. Hơn nữa đối với một thần tượng, việc không ngủ một đêm là chuyên rất bình thường, cũng không ảnh hưởng gì lớn lắm đến công việc ngày hôm sau.
_ “Em thấy cũng chưa chắc đã rơi ở đây đâu.” – Liếc nhìn thấy hiện tại đã quá khuya, Minh Tuyết lần này quả thật có ý định buông tah cho tìm kiếm. Bản thân cô cũng thấy nếu quay trở lại vào lúc sáng sớm khi chưa có ai đến thì có lẽ khả năng tìm thấy sẽ lớn hơn rất nhiều so với cứ cố chấp tìm giữa đêm thế này. – “Lỡ em làm rơi nó ở nhà thì sao? Hoặc ai đó đã nhặt được và mai sẽ đem trả. Với lại nếu muốn tìm trong bụi cây thì vào buổi sáng sẽ dễ dàng hơn. Thế nên, mình về thôi anh!”
Lần này, Minh Tuyết tỏ thái độ vô cùng kiên quyết, cho dù cậu không đồng ý cũng không được. Thấy dáng vẻ của cô như vậy, chàng mỹ nam đột nhiên lại thấy cô cũng thật đáng yêu, bèn gật đầu đồng ý.
_ “Uh! Về thôi!”
* * *
Một ngày mới lại bắt đầu.
Khoảnh khắc những dải nắng đầu tiên chiếu xuống phủ lên mặt đất một màu vàng lấp lánh, cả thế giới như cùng bừng sáng, đón chào một buổi sáng thật tốt đẹp.
Ngôi trường cấp ba sáng nay cũng thật sôi động, đầy náo nhiệt bởi những tiếng bàn tán, vui đùa ầm ĩ của những cô cậu học sinh. Tuy nhiên, hôm nay lại có một sự khác biệt so với mọi lần, không chỉ bởi sự có mặtcủa MS4 với chương trình đặc biệt, mà do sự xuất hiện bất ngờ của một nữ thần tượng xinh đẹp nổi tiếng khác.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ, dáng người thon thả, cao ráo và đầy nóng bỏng, từng cử chỉ đều có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với những người khác tựa như một nữ hoàng. Người này không phải ai khác mà chính là cô gái đã bị Young Min lỡ hẹn tối qua, Eun Ji, diễn viên nổi tiếng mà các cô cậu học sinh đều đang rất hâm mộ.
Lúc này, người con gái ấy xuất hiện trên hành lang ngôi trường gây ra một sự náo động không nhỏ, cô chỉ vừa đi đến đâu là thu hết mọi ánh nhìn, cả không gian cùng lặng thinh lại trong những ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ. Nếu không phải ngại cho những quy định ngặt nghèo trường đã ban bố lúc MS4 mới đến, bọn họ đã không ngần ngại bu lại xin chữ ký, bắt tay, nói chuyện với cô rồi.
_ “Đẹp thật đấy!” – Mấy cậu học sinh liếc nhìn theo dáng người xinh đẹp của Eun Ji lúc đi ngang qua mặt mình, cảm thấy cả người như nghẹt thở.
Qủa đúng là nữ diễn viên hàng đầu trong giới giải trí, chỉ nhìn thôi cũng đủ mê hồn.
_ “Cao quá! Dáng lại đẹp nữa!” – Không chỉ những cậu nhóc, mà ngay cả những cô bé khi nhìn thấy thân hình hoàn hảo của Eun Ji cũng không khỏi thán phục. – ‘Lại còn rất xinh nữa.”
Trên đời này làm sao lại tồn tại những người khiến bọn họ chỉ có thể ngước lên ngưỡng mộ như vậy kia chứ? Cô gái này không hổ là người trong thế giới thần tượng, đứng tại đâu cũng thu hút mọi ánh mắt.
Nhân vật chính của mọi lời bàn tán, Eun Ji lúc này lại rất thản nhiên bước đi giữa những ánh mắt dõi theo đầy si mê, tựa như không có gì khác thường. Bởi bất kì ai khi đã đặt chân vào giới giải trí đều phải làm quen dần với cuộc sống của công chúng.
Đột nhiên, người con gái ấy dừng chân lại, khẽ quay sang nhìn mấy cô bé đang đứng mê mẩn nhìn mình bên hành lang, nhẹ giọng hỏi.
_ “Các em có biết lớp học của Young Min ở chỗ nào không?” – Eun Ji lần này đến quả thật chính là vì gặp mặt tên yêu nghiệt ấy, muốn tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân hành động khác thường của cậu ngày hôm qua.
Lại nhắc về buổi hẹn hôm trước, Eun Ji không biết đã ngồi chờ bao nhiêu tiếng đồng hồ, cứ mỗi lẫn định bỏ về là lại tự thuyết phục bản thân rằng Young Min có lẽ sẽ quay lại.
Nhưng rốt cuộc chàng mỹ nam ấy lại không đến.
Không chỉ do một lần lỡ hẹn, mà là vì bản thân cô lúc này cảm thấy cực kì bất an. Bao nhiêu năm quen biết để Eun Ji thấy mình như đã hiểu cặn kẽ chàng trai ấy đến từng chi tiết nhỏ, cho đến khi một việc bỗng nhiên thoát ra khỏi quỹ đạo bình thường, khiến cô cảm nhận như có gì đó đang dần thay đổi.
Chính vì lẽ đó, sáng hôm nay cô đã không nhịn được đến tận nơi gặp mặt Young Min, tìm kiếm một sự đảm bảo rằng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
_ “ở… ở kia ạ!” – Trùng hợp rằng mấy cô bé mà Eun Ji hỏi lại đúng là ba cô bé đứng đầu trong câu lạc bộ fan của trường. Lúc này các cô nhóc hình như do quá sửng sốt khi được thần tượng bắt chuyện, trên mặt chỉ còn lại vẻ ngây ngốc, bàn tay cứ thế chỉ về phía phòng học của MS4 như một phản xạ tự nhiên.
Thế mới thấy sức thu hút của thần tượng thật đáng sợ, khiến cho những người thường ngày kiêu kì cũng trở nên ngu ngơ, đầu óc không suy nghĩ được gì trong vài giây.
_ “Cảm ơn nhé!”
Đến khi ba cô bé định thần lại thì chỉ kịp nghe được câu nói ấy vang lên bên tai cùng với bóng hình xinh đẹp đang đi ngày càng xa dần của Eun Ji. Sau đó là một sự hối tiếc ngập trời vây xung quanh các cô nhóc, bởi chúng đã lỡ mất một cơ hội tốt để bắt chuyện hay xin chữ kí của nữ diễn viên đứng đầu giới giải trí Hàn Quốc.
* * *
Theo sự chỉ dẫn đi tới trước cửa phòng học của MS4, Eun Ji vừa định bước vào thì lại đúng lúc bắt gặp Minh Tuyết bước ra khỏi phòng. Chỉ có điều cô trợ lý bất đắc dĩ này đang bực bội bởi sự sai khiến đủ thứ linh tinh của Yo Seob, vừa đi vừa cằn nhằn nên không chú ý tới sự xuất hiện của một người không phải là học sinh trong trường ở phái trước.
_ “Cái tên chết tiệt!” – Đối với thái độ ngày càng quá đáng của Yo Seob, Minh Tuyết kìm nén sắp lên tới đỉnh điểm. Ai đó rất vô nhân tính, thấy sự khổ sở, kiềm chế không dám phát tác của cô lại càng hưng trí, thủ đoạn lại càng đa dạng.
Nếu không phải hiện tại đang ở trong trường, nếu không phải có máy quay và hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, cô chắc chắn đã lao tới bóp chết cái tên đó rồi.
Giận dữ bước ra khỏi cửa, dù trong lòng cực kì không muốn nhưng Minh Tuyết cuối cùng vẫn làm theo yêu cầu của chàng mỹ nam. Ai bảo cô hiện tại trên danh nghĩa là trợ lý của họ kia chứ?
Tuy nhiên, khi đi ra khỏi cửa được vài bước, người con gái ấy cuối cùng cũng nhận thấy có điều gì đó hơi khác thường, mới ngẩng mặt lên nhìn. Và khi khuôn mặt xinh đẹp của Eun Ji hiện lên trong đôi mắt người con gái ấy, cả khuôn mặt cô chỉ còn lại vẻ sửng sốt cực độ.
_ “Chị… chị… là chị Eun Ji phải không?” – Là cô nhìn nhầm hay có điều gì mới về chương trình đặc biệt mà cô không biết đây? Nếu không thì tại sao Eun Ji lại có mặt ở trường học của bọn họ mới được kia chứ? Minh Tuyết nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra được đáp án.
Đối mặt với sự kinh ngạc của một cô bé người Việt Nam mới gặp lần đầu, nhưng lại có thể nói ra được tên mình, Eun Ji cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
_ “Em biết chị à?” – Về Minh Tuyết thì cô cũng có được biết một chút, nhưng đây mới là lần gặp mặt đầu tiên của hai người. Huống hồ theo cô được nghe nói thì cô gái trước mắt bình thường hoàn toàn mù tịt về các nhân vật trong giới giải trí Hàn Quốc, nên bỗng dưng nghe thấy tên mình được nhắc đến khiến Eun Ji cũng sửng sốt vài giây.
Tuy nhiên, Eun Ji không hổ danh là người trong giới thần tượng, cảm xúc cũng chỉ thoáng qua trên mặt một lát rồi ngay lập tức được thay thế bằng một nụ cười mê đảo chúng sinh.
_ “Chị đã thấy em vài lần trước đó nhưng đây là lần đầu tiên hai chúng ta được trực tiếp nói chuyện với nhau nhỉ?’
_ “Vâng! Chào chị!” – Bỗng dưng nghe Eun Ji nói như vậy, Minh Tuyết cũng trở nên khách khí và lễ phép hơn hẳn. – “Chị đến tìm anh Young Min đúng không? Để em gọi anh ấy ra nhé!”
Đối với người mới gặp, lại là một thần tượng nổi tiếng, Minh Tuyết cảm thấy thật căng thẳng, chỉ sợ mình nói sai hay làm gì lưu lại ấn tượng không tốt. Thế nên người con gái ấy lúc này quả thật là rất lúng túng, không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
_ “Không cần đâu! Chị sẽ tự đi tìm cậu ấy.” – Nhìn qua cửa sổ, Eun Ji đã trông thấy hình bóng của người mình định tìm nên cũng không muốn làm phiền Minh Tuyết. Tuy nhiên, khi chợt nghĩ tới buổi hẹn ngày hôm qua, cô lại đột nhiên mở miệng nói thêm một câu. – “Chỉ là chị hơi thấy lo lắng vì hôm qua cái tên ngu ngốc nào đó đã bắt chị chờ hàng tiếng ở nhà hàng mà không liên lạc được. Chị chỉ qua xem mọi việc có việc gì không ổn diễn ra hay không thôi.”
Vốn dĩ là định tìm cơ hội hỏi Young Min, nhưng lại tình cờ gặp được Minh Tuyết nên cô mới thử hỏi xem thế nào. Dù sao thì cô gái trước mặt hiện tại cũng được coi như quản lý của MS4, có thể biết được rốt cuộc hôm qua có chuyện gì xảy ra.
Eun Ji chính là nghĩ như vậy, cũng nhận định khai thác thông tin từ Minh Tuyết sẽ có triển vọng hơn từ phía tên yêu nghiệt kia, chỉ có điều cô lại không hề ngờ rằng nguyên nhân mà cô đang muốn biết lại chính là vì cô trợ lý trước mặt này.
Nghe đến đó, Minh Tuyết giật mình.
Thật ra, bất kì ai rơi vào trong hoàn cảnh cũng đều sẽ giật mình. Đến giờ cô mới biết được hóa ra người có hẹn với Young Min chính là Eun Ji, hơn nữa điều đáng nói là sáng nay người ta còn tìm đến cửa để tìm hiểu nữa.
_ “Chuyện đó…” – Thật là quá khó để mở miệng mà.
Nghĩ đến cảnh Eun Ji phải ngồi chờ hàng tiếng đồng hồ ở nhà hàng, cô không khỏi thấy áy náy, như thể mình vừa phạm phải một tội lỗi ngập trời vậy. Suy cho cùng, nếu không phải hôm qua vì cô thì tên đàn anh cũng không bị lỡ mất buổi hẹn.
Cuối cùng, sau một hồi lâu đắn đo, Minh Tuyết mới lấy hết dũng khí để nhận tội.
_ “Thật xin lỗi chị.” – Cô có thể bị trách cũng không sao, nhưng không thể vì thế khiến cho hai người này mâu thuẫn. Bởi vì theo cô được biết, đối với tên yêu nghiệt kia, Eun Ji chính là một người con gái đặc biệt khác với những bạn gái khác của cậu. – “Hôm qua là vì tìm đồ cho em… sau đó cái điện thoại bị hết pin… sau đó trời tối…”
Vốn là muốn giải thích cặn kẽ cho cô ấy hiểu được mọi chuyện, nhưng cuối cùng vì quá hồi hộp mà Minh Tuyết nói năng lộn xộn hết cả lên. Cũng may dựa vào một số từ trọng điểm, Eun Ji cũng có thể đoán được đại khái.
_ “Là vì em sao?” – Giây phút đó, Eun Ji nhìn thẳng về phía Minh Tuyết, ánh mắt tràn ngập nghiêm trọng, chứa đựng những suy nghĩ mà không ai đoán ra nổi. – “Em nói là vì tìm đồ cho em nên cậu ấy mới không đến chỗ hẹn với chị à?”
Nếu để ý kĩ có thể nhận thấy trong giọng nói của người con gái ấy cũng đầy vẻ ngưng trọng, dường như muốn tìm kiếm một sự xác nhận để cho thấy tất cả chỉ là do bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Nghe thấy Minh Tuyết nói xong, linh cảm của cô dường như lại càng mạnh mẽ, về một số thứ sắp trượt khỏi tầm kiểm soát.
_ “Dạ!” – Minh Tuyết lí nhí trả lời, một phần vì thấy có lỗi, một phần vì cảm thấy không khí có gì đó không đúng cho lắm. Cảm giác này khiến cô phi thường không thoải mái, càng lúc càng nặng nề đến mức sắp không chịu nổi. –“Em… à anh ấy… ở kia… trong lớp… Nếu chị muốn.”
Điều duy nhất mà cô có thể nghĩ lúc này là làm sao để thoát khỏi tính trạng hiện tại, hoặc hướng sự chú ý của câu chuyện về phía khác. Thực hiển nhiên Young Min lúc này phải đảm nhận vai trò lá chắn.
_ “Minh Tuyết!” – Đúng lúc không biết phải mở lời ra sao thì tiếng Yo Seob lại vang lên từ trong phòng học. – “Cô đang làm cái gì ngoài đó thế? Mau vào đây đi chứ! Đang họp khẩn cấp kìa.”
Chưa bao giờ người con gái ấy khi nghe thấy giọng nói sai khiến đầy hách dịch của chàng mỹ nam mà cảm động muốn khóc như thế. Yo Seob à, cuối cùng cũng có một lần trong đời anh làm được việc tốt. Minh Tuyết vừa cảm thán vừa cúi chào Eun Ji, nhanh chóng trở vào phòng.
_ “Uh! Tôi tới ngay đây!”
Bởi vì thấy thật có lỗi nên Minh Tuyết cũng dự định khi trở vào sẽ nhắc Young Min ra tiếp đón cô ấy. Tuy nhiên, khi cô còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Eun Ji lại đột nhiên thay đổi ý định.
_ “Minh Tuyết à!” – Mục đích của lần tới thăm này đã hoàn thành, cô cũng đã biết được lý do cho việc không đến buổi hẹn của Young Min nên quyết dịnh không lưu lại thêm nữa. Một phần do nếu hiện tại phải đối mặt với chàng trai ấy, cô cũng không biết nên nói gì, một phần là vì sau khi biết được nguyên nhân, lòng của cô quả thật rất rối loạn. – “Chị quên mất rằng lại có chút việc quan trọng phải về ngay, nên dự định sẽ qua nói chuyện với Young Min sau cũng được. Vì muốn dành cho cậu ấy một sự bất ngờ nên em đừng cho cậu ấy biết chị đã đến đây nhé!”
_ “Vâng!” – Mặc dù không hiểu Eun Ji muốn làm gì nhưng cô cũng vội vàng nhận lời. Bây giờ chỉ cần không phải đề cập tới chuyện tối qua thì dù là gì cô cũng sẽ đáp ứng hết.
Nhận được câu trả lời của Minh Tuyết, cô gái ấy khẽ nở một nụ cười xinh đẹp, gật đầu chào rồi quay người bước đi.
Nhìn từ phía sau, dáng vẻ của Eun Ji vẫn thật cuốn hút và quyến rũ, nhưng không ai biết được trong lòng của người con gái ấy trong lúc này đầy phức tạp. Đáp án mà cô nhận được là điều mà cô không hề ngờ tới, lại càng khó có thể chấp nhận.
Rốt cuộc Young Min lại vì một cô bé mới quen biết mấy tháng mà bỏ qua người bạn thân đã ở bên mình bao nhiêu năm sao? Đây liệu có phải là một dấu hiệu cho thấy tên yêu nghiệt đó đang dần thay đổi mà bản thân cũng không hề hay biết?
_ “Cậu quan tâm tới cô bé đó đến vậy sao?” – Qúa đắm chìm trong những tâm sự, Eun Ji không nhịn được nói nhỏ ra miệng. – “Chỉ là tình cảm như đối với người thân hay cậu đang bắt đầu có cảm giác với cô ấy? Điều này ngày càng không giống với cậu chút nào.”
Bao nhiêu năm, cô vốn tưởng rằng chỉ có mình là có chút đặc biệt với tên yêu nghiệt đó. Nhưng đến giờ, theo sự xuất hiện của Minh Tuyết, người con trai ấy bắt đầu có những thay đổi. Dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để cho cô thấy nguy cơ. Nụ cười chân thật của Young Min, ánh mắt dịu dàng của Young Min đang dần dần hướng về một người con gái khác.
Bước đi với những suy tư rối rắm, Eun Ji dường như không để tâm chút nào tới xung quanh, cho tới khi đột nhiên lọt vào trong trí óc những câu trò truyện của các cô bé đứng gần đó.
_ “Nếu mình cũng là trợ lý như cái chị kia thì có phải là tốt không nhỉ? Như vậy thì có thể suốt ngày ở bên cạnh MS4 rồi.”
_ “Đúng vậy!” – Tiếng một cô bé khác vang lên đầy tiếc nuối. – “Rõ ràng các anh ở ngay lớp bên cạnh mà cứ như thuộc địa cầu khác vậy. Mà cái chị kia có gì hơn người mà được hưởng đặc quyền ấy chứ?”
Thần tượng ở ngay trước mặt mà chỉ có thể đúng ngoài nhìn, lại còn thấy các chàng mỹ nam đối xử thân thiết với Minh Tuyết nữa, các cô bé thấy thế không ghen tị mới là lạ. Đáng tiếc, người ta chính là trợ lý, có như vậy cũng là đương nhiên. Nhưng bất mãn nói mấy câu vẫn là không thể tránh khỏi.
Với lại, nguyên nhân chính cũng do Minh Tuyết trông thật ngu ngơ, nhìn thế nào cũng thấy không xứng với chức danh trợ lý của MS4.
_ “Các em đang nói tới ai thế?” – Vốn dĩ Eun Ji cũng không để ý tới những câu bàn luận linh tinh của các cô nhóc, nhưng lần này đối tượng được nhắc tới lại là Minh Tuyết, mới thu hút sự chú ý của cô.
Tiếng nói vang lên đột ngột của cô khiến các cô bé giật mình, sửng sốt tới mức không nói lên lời. Bọn họ căn bản không hề nghĩ tới những lời nói của mình vừa nãy lại bị người khác nghe thấy, mà người này lại cũng là một thần tượng nổi tiếng trong giới giải trí nữa chứ.
_ “Mà chị đâu có nghe thấy việc MS4 có trợ lý nhỉ?” – Eun Ji đột nhiên nói một câu bâng quơ, nhưng vào tai các cô bé lúc ấy thì lại không khác gì một tin tức kinh thiên động địa.
Trợ lý ư? Mà cũng phải thôi. Cũng chỉ có dùng chức danh này mới có thể hợp lý sự xuất hiện của cô gái ấy bên cạnh MS4. Thế nhưng giấy vốn gói không được lửa, nếu thực sự tìm hiểu thì không có khả năng không biết được.
_ “Thế không phải cái chị nước ngoài đó là trợ lý hay sao?” – Lúc này người lên tiếng hỏi lại chính là hội trưởng câu lạc bộ fan, cô bé quả thật thấy khó hiểu với thông tin vừa nhận được. – “Tất cả mọi người trong đoàn quay cũng nói như vậy kia mà?”
Rốt cuộc là Eun Ji nhớ nhầm hay có chuyện bí mật gì ở đây mà bọn họ không được biết đây? Cô bé hội trưởng quyết tâm phải hỏi ra đến đáp án cuối cùng mới bằng lòng.
_ “ý em là Minh Tuyết đúng không?” – Eun Ji cau mày suy nghĩ, dường như thật sự đang tìm kiếm trong trí nhớ tin tức xung quanh vấn đề này. – “Hình như cô bé đó có quan hệ đặc biệt với giám đốc nên mới được đặc quyền ấy.”
Cô cũng chưa nói sai gì đúng không? Nếu không nhờ vào giám đốc, Minh Tuyết làm sao có thể được tùy ý đi theo MS4 như hiện nay? Làm sao có thể bước vào cuộc sống của bốn chàng mỹ nam nổi tiếng bậc nhất trong giới showbiz Hàn Quốc kia chứ?
Minh Tuyết, có trách thì cũng chỉ có thể trách cô đã cướp đi sự chú ý của Young M
/26
|