My Stars

Chương 19

/26


Lang thang trên phố mà không có chút mục đích nào, Minh Tuyết bước trở về nhà với tâm trạng đầy buồn bã, trong đôi mắt đầy những ưu tư. Cô gái ấy lúc này tựa như một người lạc lối trong cơn bão tuyết, không biết nên đi đâu về đâu.

­­­­

Cô lặng lẽ bước đến trước cửa nhà như, khi bàn tay vừa để lên nắm cửa thì bất chợt ngừng lại khi nghe thấy tiếng bàn luận của các chàng trai ở phía trong nhà.

_ “Đã hai ngày rồi mà vẫn không thể liên lạc được với anh Young Min.” – Không biết là lần thứ bao nhiêu Yo Seob cố gắng liên lạc với tên đàn anh ấy trong hai ngày qua, nhưng kết quả vẫn không có gì khả quan, bởi vì ai đó vẫn tắt máy, không có một chút thông tin gì. – “Gọi điện không được, gặp mặt lại càng không. Tất cả chương trình làm việc của anh ấy cũng tạm thời bị ngừng lại hết rồi.”

Đối mặt với dư luận gay gắt như vậy, Young Min lúc này có lẽ đang rất khó khăn. Nhưng tên đàn anh ấy lại bỏ đi mất tích một mình khiến tất cả các thành viên khác không khỏi lo lắng, rất sợ ai đó không chịu nổi mà làm ra chuyện gì đó bất thường.

_”Quản lý Kang không thấy đề cập gì tới vấn đề này với chúng ta. Thế nên có lẽ anh ấy biết anh Young Min ở đâu nhưng lại không nói cho chúng ta biết.” – Theo lẽ thường, cứ có chuyện gì thì anh quản lý sẽ là người đầu tiên sốt sắng lên, dù đó chỉ là chút việc nhỏ, chứ đừng nói đến chuyện một thành viên trong nhóm tự dưng mất tích. Thế nên Hyung Ki có thể dám chắc tên đàn anh đó lúc này cũng không xảy ra chuyện gì, dẫu vậy lo lắng thì vẫn không thể tránh khỏi. – “Anh Jae Sung, theo anh thì anh ấy có thể đi đâu được cơ chứ?”

Chàng đội trưởng quay sang bên hỏi tên đàn anh, trong lòng tồn tại chút hi vọng rằng ai đó có thể đưa ra được một gợi ý có ích, bởi vì hiện tại trong nhà thì người này vẫn là kẻ lớn tuổi nhất.

Nhưng đáng tiếc, có lẽ do đã đánh giá quá cao tinh thần trách nhiệm của Jae Sung nên đến khi ai đó ngước lên với vẻ mặt ngơ ngác thiếu ngủ, hỏi lại một câu chẳng đâu ra đâu thì cậu không biết phải nói thêm gì nữa.

_ “Hả? Cái gì cơ?” – Tên mèo lười thậm chí vẫn còn có thể cầm bịch khoai tây chiên ăn ngon lành, dáng vẻ ngây ngốc như thể từ đầu tới giờ không hề hay biết bọn họ đang nói tới điều gì.

Lúc này Hyung Ki cũng nhận thấy bắt người con trai này suy nghĩ những việc ngoài ăn và ngủ thì thật là quá sức. Cậu thừa nhận đặt niềm tin vào một tên đàn anh vô trách nhiệm như vậy đúng là sai lầm lớn nhất của bản thân.

Nhìn thấy dáng vẻ thực sự lo lắng của hai tên đàn em, Jae Sung còn thật sự suy nghĩ về vấn đề này, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc đến khác thường, khiến bất kì ai khi trông thấy đều cảm thấy rất đáng tin cậy.

_ “Nếu cậu ấy đã không muốn gặp Minh Tuyết thì sẽ không để chúng ta tìm thấy đâu.” – Điều quan trọng nhất lúc này là để cho Young Min một chút thời gian để ai đó quyết định lên làm gì tiếp theo để đối mặt với chuyện này. Jae Sung đột nhiên nói một câu làm hai tên đàn em còn lại phải thực sự suy nghĩ. Tuy nhiên, chưa để các thành viên khác kịp khâm phục sự xuất thần của cậu thì ai đó lại tiếp tục nghĩ nghĩ, rồi phát biểu thêm một câu. – “Mấy ngày nữa chắc sẽ trở về thôi.”

Mấy ngày nữa sẽ trở về? Anh coi ai cũng là động vật đơn bào giống anh hết ư? Có ăn có chỗ ngủ thì đã thỏa mãn, chẳng còn nhớ nổi việc vừa phát sinh một phút trước hay sao? Yo Seob cảm thấy bản thân đúng là vẫn không có cách nào hiểu được những suy nghĩ của tên đàn anh trước mặt này cả.

_ “Anh nói cứ như đơn giản lắm đấy.” – Nếu việc này dễ dàng giải quyết như vậy thì bọn họ cũng không cần lo lắng đến mức này rồi.

Càng nhìn anh chàng trẻ con lại càng cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ, khí chất không thuộc về phàm trần của lúc trên sân khấu và bộ não của tên đàn anh dường như chẳng có chút phù hợp nhau chút nào. Nhiều lúc khi nói chuyện với Jae Sung, cậu rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài, rất muốn biết tại sao ông trời lại tạo ra một sản phẩm độc nhất vô nhị đến thế này nữa.

Giây phút đó, Yo Seob còn định mở miệng nói thêm điều gì đó nhưng ngay sau đó liền câm bặt khi nghe thấy tiếng mở cửa. Thì ra có người đứng ngoài cửa đã lâu, nghe hết những lời nói của các chàng mỹ nam, cuối cùng mới quyết định mở cửa bước vào.

Vừa ngước sang thấy bóng hình cô, các chàng trai liền không dám bàn luận thêm câu gì, đều đưa mắt quan sát phản ứng của cô trong e ngại. Bọn họ lúc này đều có chút lo lắng, không biết cô đã nghe thấy những gì, sợ cô lại quá tự trách mà làm ra điều gì dại dột.

Không gian lúc đó chìm trong một sự tĩnh lặng, đầy ngưng trọng khiến các chàng trai cũng thấy khó mà thích ứng nổi.

_ “Minh Tuyết!” – Có phản ứng đầu tiên lại chính là Jae Sung, chàng mỹ nam ấy chạy vội lại phía cô với dáng vẻ đầy quan tâm, nhưng kết hợp với nét mặt ngây ngốc của cậu thì trở nên không hợp tẹo nào.

Chàng mỹ nam vội vàng chìa thứ duy nhất mình có trên tay là gói khoai tây chiên đang ăn dở về phía cô, hoàn toàn không nghĩ tới cái thứ này vốn chính là do cô mua về mấy hôm trước.

Dùng đồ của người khác để tặng cho chính họ, trên đời này chỉ có một mình Jae Sung mới làm ra cái chuyện này, với thái độ hiển nhiên như vậy mà thôi.

_ “Em có muốn ăn khoai tây chiên không?” – Tên mèo lười thực sự muốn Minh Tuyết có thể quên đi mọi chuyện không vui, mới đau lòng cống hiến ra gói đồ, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn không hề rời khỏi nó, tràn đầy tiếc nuối. – “Ngon lắm đấy!”

Thấy biểu hiện này của tên đàn anh, Yo Seob rất muốn nói với mọi người rằng thật ra mình không hề biết người này.

Vị đàn anh này đến giờ vẫn cho rằng ai cũng như mình, có ăn là quên sạch tất cả sao? Hơn nữa nhìn cái ánh mắt thèm thuồng và tiếc rẻ của Jae Sung làm cậu thấy thật xấu hổ. Bọn họ bình thường cũng đâu bạc đãi cậu đến cái mức ngay cả đem tặng một gói khoai tây chiên cũng không đành lòng như vậy chứ?

_ “Không ạ!” – Minh Tuyết cảm nhận được sự lo lắng thật lòng của tên đàn anh đó với mình, nhưng lúc này cô rất buồn nên chỉ có thể qua loa đáp lạ rồi trở về phòng. – “Em cảm ơn anh!”

Cô không nói thêm gì, cứ thế bước về phía cầu thang, bóng hình lặng lẽ và đầy cô độc, khiến bất cứ ai khi nhìn thấy cũng thấy đau lòng.

_ “Thế thì cô cũng phải ăn tối đi chứ.” – Hyung Ki nhìn thấy dáng vẻ này của cô gái ấy thì không khỏi thấy bất an. Cậu đột nhiên có một linh cảm không tốt, rất sợ cô không chịu nổi áp lực, quá mức tự trách bản thân mà làm điều dại dột. Thế nên khi nói cũng rất cẩn trọng, chỉ sợ một khi lỡ lời sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. – “Tủ lạnh hết đồ nên tôi đã ra siêu thị mua rất nhiều đồ về đấy. Nếu cô không muốn ra ngoài ăn thì cứ nói cho tôi biết muốn ăn gì, tôi sẽ nấu cho.”

Phải biết rằng trong khoảng thời gian gần đây người vẫn phải đi ra siêu thị mua đồ chỉ có một mình Minh Tuyết. Nhưng do hai ngày hôm nay cô tựa như mất hồn, không đi lang thang ngoài đường thì lại giam mình trong phòng, thế nên Hyung Ki mới phải tự mình đi mua đồ. Hơn nữa cậu lại còn tự mình mở miệng nói sẽ nấu ăn cho cô, điều đó cũng cho thấy bọn họ đã lo lắng cho cô đến mức nào.

_ “Không cần đâu!” – Tuy rằng Minh Tuyết biết mọi người thật sự lo lắng cho mình, nhưng ngoài cố ép bản thân nói câu này thì không biết nên làm gì để đáp lại nữa. Cô cảm thấy mọi việc đến mức như ngày hôm nay chính là do lỗi của mình, thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt với Young Min nữa.– “Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi.”

Khoảnh khắc này,cô thấy rất rối bời, rất mệt mỏi, chỉ muốn về phòng ngủ một giấc thật dài, không phải tỉnh lại đối mặt với mọi việc nữa.

_ “Minh Tuyết này!” – Thấy hai người kia cũng không đả động được cô, Yo Seob vội vàng chạy tới, tựa như một đứa trẻ đang khoe công lao của mình. – “Hôm nay quả thật tôi đã rất tốt bụng đấy. Tôi không hề có ý đùa nghịch hay cố tình trêu chọc gì cô đâu. Tôi nói thật đấy.”

Chàng mỹ nam giải thích với vẻ mặt rất thật, cố tìm cách chứng minh bản thân hôm nay không hề có ý muốn đổ dầu vào lửa. Cho dù bình thường cậu có hay trêu đùa, đặt bẫy cô thật, nhưng những lúc như thế này cũng không thật sự nhẫn tâm đến mức đấy. Thế nên, nếu có chuyện gì xảy ra thì đó chỉ là vô tình. Là vô tình mà thôi.

_ “Thế à?” – Minh Tuyết quả thật không hiểu được chàng trai ấy muốn nói gì, mà với tâm trạng hiện nay cô cũng không có hơi sức đi lý giải, nên chỉ trả lời một cách bâng quơ.

Thấy thái độ không nóng không lạnh của cô, Yo Seob lại càng sốt sắng, chỉ sợ cô không tin mình. Chàng mỹ nam vội vàng gật đầu với vẻ mặt vô cùng thành thật, dùng ánh mắt đáng thương để giải thích cho sự trong sạch của bản thân, không để cô hiểu lầm.

_ “Thật mà. Chính vì thế nên khi thấy cái áo cô để trên ghế, tôi đã mất công đi đem nó ủi lại cho phẳng. Chỉ có điều là do không cẩn thận.” – Ai đó càng nói càng nhỏ lại, bàn tay cũng dè dặt giơ cái áo có hình chiếc bàn ủi cháy đen ở chính giữa, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô, chỉ cần cô tức giận là cậu sẽ co cẳng chạy mất. – “Nên mới trở thành như vậy thôi.”

Có trời đất chứng giám, lần này cậu thật sự là có ý định làm việc tốt, muốn giúp đỡ cô một chút mà thôi. Nhưng cuối cùng cũng chẳng biết tại sao lại thành ra như vậy nữa.

_ “Thế à? Cảm ơn.” – Tuy nhiên, phản ứng của Minh Tuyết hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cậu. Cô không nổi giận,không bực tức, thậm chí còn không tỏ vẻ gì là quan tâm tới lỗi lớn này của cậu nữa.

Ai đó vẫn trong trạng thái thẫn thờ, lững thững bước về phía cầu thang, tựa như đang ngăn cách mình khỏi thế giới này vậy.

_ “Hả? Cô…” – Cứ thế mà bỏ đi mà không tỏ vẻ gì khác thường hay sao? Yo Seob kinh ngạc nhìn theo bóng dáng người con gái đang uể oải bước lên cầu thang, không chút để tâm tới cậu đã gây ra chuyện gì.

Còn lại một mình chàng mỹ nam đứng dưới nhà với chiếc áo trên tay, quá ngỡ ngàng khi sự việc xảy ra ngoài dự đoán của bản thân. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với mọi trường hợp nhưng lại không nghĩ cuối cùng sự việc lại diễn ra bình yên như vậy.

Nhìn thấy Minh Tuyết đi càng ngày càng xa, có vẻ như không có ý định truy cứu chuyện này thật, Yo Seo không hiểu sao lại thấy vô cùng khó chịu. Trong suy nghĩ của cậu nhẽ ra mọi chuyện sẽ không như vậy, ít ra cô ấy cũng nên biểu hiện một phản ứng gì đó mới đúng.

Cuối cùng, khi bóng dáng của cô sắp khuất hẳn, anh chàng trẻ con cũng không chịu nổi cái không khí khác thường trong nhà này nữa, nổi giận quăng cái áo xuống sàn.

_ “Này! Sao cô không phản ứng gì hết thế hả? Nó là cái áo mà cô thích nhất kia mà.” – Theo đúng lẽ thường thì Minh Tuyết lúc này mới là người nổi điên lên, chạy đuổi theo kêu muốn giết chết cậu chứ không phải cái phản ứng lạnh nhạt như thế này. Yo Seob không kiềm chế được lên tiếng, có vẻ như không chịu bỏ qua chừng nào Minh Tuyết không đòi lại công đạo cho chiếc áo của mình. – “Nó bị tôi ủi cháy cả một mảng to như vậy mà cô không có ý kiến gì hết hay sao?”

Bình thường đừng nói là một vết cháy, mà ngay cả một chút bẩn bị cậu vô tình hay cố ý làm dây vào quần áo thì Minh Tuyết đã không tha cho cậu rồi. Thế mà hôm nay cả cái áo bị hỏng đến mức này mà cô lại không có phản ứng gì là sao? Điều này quá vô lý, khiến cậu không thể nào chấp nhận được.

_ “Cái tên này! Muốn ăn đập đến thế sao?” – Hyung Ki không biết nên nói gì đối với cái tên ngốc đang hò hét muốn người khác đánh mình như thế nữa. Có lẽ áp lực quá nặng nề trong căn nhà này đã làm Yo Seob phát điên mất rồi. – “Không thấy Minh Tuyết đang như thế nào hay sao mà còn đùa nghịch mấy trò như vậy cơ chứ.”

Nói Yo Seob thực sự vô tình gây ra chuyện này, đánh chết cậu cũng không tin, nhất là lại thêm cái thái độ đáng ăn đòn của ai đó nữa. Đến nước này mà còn có thể trêu đùa mấy trò trẻ con, vẻ mặt lại còn hào hứng trông chờ người khác đến chà đạp mình như vậy thì cậu cũng không còn lời nào mà nói rồi.

_ “Khoan đã! Tớ đã nói là tớ không hề cố ý mà.” – Yo Seob không khỏi bất bình lên tiếng. – “Tớ thật sự chỉ muốn giúp cô ấy thôi mà.”

Thái độ của tên đội trưởng như vậy tức là sao? Tựa như đã nhận định chắc chắn là cậu không có việc gì mới làm ra trò này vậy. Lần này cậu đúng thật là bị oan uổng có biết không.

Khó khăn lắm mới có một hôm Yo Seob thật tâm giúp người khác nhưng lại chẳng có ai chịu tin tưởng. Thế mới biết tác hại của việc đặt bẫy người khác quá nhiều là thế nào.

Được rồi! Cậu thừa nhận là lúc đầu cũng có chút tư tâm. Việc bị cháy thật là do vô tình nhưng vẫn hoàn toàn không thấy hối lỗi, còn cho rằng đây là một chuyện có thể kích thích được cô trở lại bình thường. Ai mà biết cuối cùng lại thành ra như vậy chứ.

Ngước nhìn hai tên đàn em trong trong cuộc phân bua vớ vẩn, sau đó lại nhìn theo bóng dáng của Minh Tuyết trên cầu thang, đang hướng về phía sân thượng, Jae Sung bỗng nhiên có những cảm giác thật khác thường. Dường như chỉ cần trông thấy hình bóng cô độc và buồn bã của người con gái ấy, cậu cũng thấy thật không thoải mái, không kiềm chế được bản thân muốn đến bên cạnh.

Cứ thế, chàng mỹ nam cũng bước lên cầu thang, mở cửa bước ra ngoài sân thượng, nơi được bao phủ bởi bóng đêm và muôn vạn vì sao sáng lấp lánh. Đâu đó trong không gian, những cơn gió trong lành thổi qua tán lá, reo lên những âm điệu của cuộc sống , hòa lẫn với một âm thanh làm cho người nghe không khỏi thấy đau lòng.

_ “Em xin lỗi! Em biết em đã sai rồi!” – Minh Tuyết ngồi bên các chậu hoa, nhìn cây phong lan mà nước mắt không kiềm chế lại được, một giọt rơi xuống vỡ tan trên chiếc lá, phản chiếu những tia màu lấp lánh. – “Em phải làm gì mới được anh tha thứ đây?”

Mấy ngày hôm nay, cô đặc biệt chú ý đến phản ứng của mọi người đối với vụ việc này, cũng cảm nhận được sự khó khăn của Young Min khi đối mặt với những tin đồn như vậy. Đến nay tất cả công việc của cậu đã phải tạm thời đình chỉ, tin đồn thì càng lúc càng lan rộng, trong khi phía công ty vẫn chưa tìm được biện pháp nào giải quyết.

Quan trọng nhất là Young Min vẫn mất tích, không có một tin tức gì, tựa như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Mỗi lần nghĩ tới chàng trai ấy lúc này đang phải một mình đối mặt với tất cả việc này, cô lại cảm thấy bản thân đã gây ra một lỗi quá lớn, không thể tha thứ.

_ “Nếu em còn tưới cây bằng cách như vậy thì phong lan Young Min sẽ chết vì mặn đấy.” – Jae Sung đột nhiên mở miệng nói.

Thật ra, chỉ bản thân chàng trai ấy mới hiểu. Cậu làm như vậy không hoàn toàn là bởi thương xót cho cái cây, mà là không chịu được những giọt nước mắt của cô. Chỉ cần nhìn thấy cô đang đau buồn, cậu cũng thấy khó chịu đến mức không thể thở nổi.

_ “Anh…” – Vừa nghe thấy tiếng nói của chàng trai ấy, Minh Tuyết không khỏi giật mình, lau nước mắt một cách qua loa rồi quay lại như không có gì xảy ra, tựa như giây phút không khống chế được cảm xúc vừa nãy chỉ là nhìn nhầm vậy. – “Sao anh lại lên đây thế?”

Dù vậy, có cố gắng che giấu thế nào thì khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt át của Minh Tuyết cũng đã bán đứng chủ nhân của mình. Không khó khăn để nhận ra người con gái đó lúc này chỉ đang gượng ép bản thân tỏ ra như bình thường, kể cả đó có là người chậm hiểu như Jae Sung đi nữa.

_ ‘Young Min vẫn còn đang giận nên mới không về nhà thôi.” – Tên mèo lười trước giờ luôn nghĩ gì nói nấy, lại càng không biết cách an ủi một người con gái như thế nào. Chỉ thông qua đôi mắt của Jae Sung, người khác mới có thể nhận thấy sự chân thành của chàng trai ấy. Cậu hiện tại chỉ dựa theo bản năng mách bảo mà bước tới, đưa tay ra lau đi chút nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt Minh Tuyết, giọng nói như có một ma lực khiến người khác bỗng thấy yên lòng. – “Nhưng cậu ấy không phải là một người ích kỷ và giận dai đâu. Chỉ cần cho cậu ấy một thời gian thì sẽ bình tĩnh lại và quay trở về thôi.”

Bọn họ là thần tượng, cho nên dù cố gắng bảo vệ hình tượng như thế nào thì những scandal như thế này vẫn là không thể tránh khỏi. Hơn nữa vấn đề đó sớm hay muộn Young Min cũng phải đối mặt, Minh Tuyết chẳng qua chỉ là người thúc đẩy cho nó đến sớm hơn một chút thôi.

Thế nên, cô cũng không cần vì chuyện này mà trở nên đau buồn và suy sụp như vậy đâu.

_ “Cảm ơn anh!” – Nghe Jae Sung nói, Minh Tuyết không kiềm chế được bật khóc. Cho dù đó có thể chỉ là những lời an ủi, nhưng cô cũng muốn được nói lời cảm ơn đối với cậu. Bởi vì đôi lúc, chỉ những lời đơn giản như vậy lại không khác gì một ánh sáng cứu vớt con người ta khỏi bóng tối mịt mù.

Khoảnh khắc này, cô biết rằng bản thân không thể gục ngã dễ dàng như vậy, mà chuyện cần phải làm tiếp tục tìm kiếm và giúp đỡ Young Min, cầu mong một sự tha thứ của người con trai ấy.

Cảm nhận được sự biến hóa trong tâm trạng của Minh Tuyết, Jae Sung không nói gì mà chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy cô vào lòng. Cậu khẽ vuốt lên mái tóc cô, ánh mắt không tự chủ được nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn và tĩnh mịch.

Khoảnh khắc đó, cậu rốt cuộc đã cảm nhận được sự nóng rát của những giọt nước mắt, cũng như cảm giác đau đớn trong lòng một con người.

* * *

Hai tay cầm hai túi hành lý lớn, quản lý Kang thận trọng nhìn khắp xung quanh, đến khi dám chắc không có ai bám theo thì mới dám bước vội trên hành lang, hướng về phía một căn phòng.

_ “Anh đến rồi ư?” – Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Young Min đã lững thững bước ra mở, thái độ rất bình thản, trái ngược hoàn toàn với anh quản lý của mình.

Nhìn thấy nhân vật nổi trội nhất mấy ngày qua tỏ ra chủ quan đến vậy, quản lý Kang không khỏi thấy toát mồ hôi hột, vội vàng bước vào trong và đóng sập cửa lại ngay tức thì. Tuy rằng nơi đây được coi như là một trong những nơi an toàn nhất để che giấu, nhưng đề phòng thì vẫn nên có.

Bước vào trong phòng, ông anh mới dám thở nhẹ một hơi, vội vàng buông hai túi hành lý xuống, lần lượt lôi các thứ bên trong ra.

_ “Anh đã chọn lúc không có ai ở nhà để đến lấy đồ đạc cho em, cũng qua siêu thị mua một chút thức ăn cho mấy ngày tới.” – Nói chung là mọi thứ đề đầy đủ cả, để cho tên đàn em này có thể yên ổn ở đây nghỉ ngơi tránh né, không cần phải lộ mặt ra ngoài đường. – “Nếu có gì cần thì cứ gọi anh mang đến, đừng có tự ý ra ngoài một mình đấy nhé. Anh cũng đã hoãn lịch làm việc của em lại rồi, thế nên cứ yên tâm ở lại đây tránh mặt vài hôm đã.”

Sự việc lần này rất đớn giản nhưng cũng rất phức tạp, nếu xử lý không khéo thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới hình tượng của Young Min và MS4. Mà hiện nay công ty vẫn chưa đưa ra được cách thức giải quyết phù hợp nhất nên cậu chỉ có thể tiếp tục đợi cho dư luận tạm lắng xuống.

Chỉ đáng thương cho Young Min phải một mình ở đây, mấy ngày nay chắc bị áp lực rất nặng nề. Ông anh không khỏi thở dài một hơi, mong sao cho việc này sớm ngày qua đi.

_ “Không cần đâu!” – Young Min ngồi xuống ghế, thái độ bình thản hơn sự dự đoán của anh quản lý rất nhiều. Trải qua mấy ngày, khí chất của chàng mỹ nam ấy cũng thay đổi khá nhiều, nhất là đôi mắt làm cho ngay cả quản lý Kang cũng không thể nào đoán được. – “Anh cứ xếp lịch như cũ đi! Em vẫn sẽ làm việc như bình thường.”

Có lẽ đã đến lúc phải thử đối mặt, bởi vì cả ngày đối diện với bốn bức tường để trốn tránh thế này vốn không phù hợp với tính cách của cậu. Huống hồ, nếu thức sự phải chờ đợi cho đến khi tất cả lắng xuống hết thì không biết đến bao giờ.

_ “Em điên à!” – Quản lý Kang vừa nghe thấy ai đó định đi làm thì hoảng hốt, phản ứng không khỏi có chút gay gắt. Lúc này mà đi làm thì quá nguy hiểm, có khác gì đứng đó làm bia cho người ta công kích đâu. – “Những lúc rối ren thế này thì em nên ở nhà thì hơn, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Hơn nữa những người dẫn chương trình có khả năng sẽ tập trung vào việc này, chỉ chờ em mất bình tĩnh, lỡ lời hay ứng xử không khéo.”

Đây quả là cái ý nghĩ khiến ông anh thấy hoảng sợ nhất trong mấy ngày qua. Cậu ấy có thật sự hiểu được những nguy cơ có thể xảy ra đối với bản thân hay không chứ? Vấn đề mà Young Min đang vướng phải rất phức tạp và cực kì khó giải quyết.

_ “Em sẽ tự biết cách xử lý mà.” – Chàng mỹ nam không cho là đúng, dường như đã quyết tâm đi làm, không chịu đổi ý.

Biết được tên đàn em này sẽ không thỏa hiệp, muốn thử một lần, quản lý Kang cũng không ngăn cản nữa. Tuy nhiên, phải mất một lúc lâu sau để suy nghĩ, đắn đo một hồi, ông anh mới chịu đồng ý.

_ “Thôi được rồi!” – Anh thở dài một hơi, còn chưa tới lúc Young Min đi làm đã thấy thật là lo lắng. – “Nhưng tạm thời chỉ là những chương trình tạp kĩ và phỏng vấn bình thường. Em chỉ đến chụp ảnh, quay phim hay quay quảng cáo thôi đấy.”

Không được truyền hình trực tiếp, không được đến những buổi biểu diễn có quá đông fan…anh quản lý vẫn kiên quyết với những nguyên tắc này, đề phòng xảy ra chuyện gì mà anh không kịp ứng phó.

_ “Vâng! Em biết rồi!” – Chàng mỹ nam cũng không phản đối gì, bởi vì cậu cũng biết sự khó khăn của quản lý Kang khi sắp xếp việc cho mình trong giai đoạn này.

Xem kỹ lại một lần thứ đồ mình mang đến để dám chắc không còn thiếu sót thứ gì, quản lý Kang lúc này mới đảo lại một vòng quanh căn phòng, cuối cùng ngừng lại ở phía tên đàn em.

_ “Mà Young Min này!” – Anh tò mò quay sang hỏi một câu. – “Em định ở khu nhà của công ty này đến bao giờ vậy?”

Từ hôm trước, Young Min đột nhiên gọi điện cho anh đòi tìm một chỗ ở tạm thời, lại còn bị yêu cầu phải giữ bí mật tuyệt đối khiến anh rất ngạc nhiên. Sau đó khi hỏi dò ở chỗ các thành viên khác, anh mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

_ “Không phải khu nhà này dành cho nhân viên của công ty sao?” – Trong đó có bao gồm cả các ca sĩ nữa. Chẳng qua do MS4 đã quá nổi tiếng nên mới được quyền chuyển ra một ký túc xá riêng biệt, nhưng như vậy cũng không có nghĩa Young Min không thể được ở lại đây. – “Hay anh muốn em ra khách sạn ở.”

Vốn dĩ các thần tượng muốn tìm chỗ ở đã khó, hiện giờ cậu lại đang bị dư luận chú ý nên ở đâu để không bị phát hiện hay đeo bám là cả một vấn đề.

_ “Ý anh không phải thế. Ở đây quả thật là nơi an toàn nhất, an ninh tốt, cũng không lo các nhà báo mò tới.” – Anh quản lý vừa nói vừa lén quan sát phản ứng của Young Min, muốn từ đó nhìn ra thái độ của tên đàn em ấy với việc này. – “Nhưng mấy đứa chúng nó lo cho em lắm đấy. Nhất là Minh Tuyết, thường hỏi anh có biết em ở đâu không, khiến anh cứ phải nói dối suốt.”

Đáng tiếc, quản lý Kang nhìn mãi vẫn không thấy chàng trai ấy tỏ vẻ gì khác thường, khiến ông anh không biết phải ứng phó ra sao cả. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ khổ sở của Minh Tuyết mấy hôm nay, anh không khỏi sinh lòng trắc ẩn, đành đánh liều nói tiếp.

_ “Mấy hôm nay Minh Tuyết suy sụp rất nhiều, mắt cũng sưng đỏ cả lên. Con bé cũng có vẻ rất ân hận.”

_ “Được rồi! Em biết rồi!” – Cứ mỗi lần đề cập tới chủ đề này, Young Min đều không khỏi cảm thấy khó chịu, lớn tiếng ngắt lời anh quản lý. Cậu biết rằng mình cứ thế bỏ đi không nói lời nào như vậy chỉ là trốn tránh, làm cho mọi việc càng hỗn loạn hơn, nhưng lại không thể khiến bản thân có thể bình tĩnh đón nhận tất cả được. – “Em cần yên tĩnh một chút. Xin anh đừng nói thêm gì nữa. Coi như em cầu xin anh đấy.”

Vốn tưởng mấy ngày nay đã đủ để cậu bình tâm, nhưng đến khi anh quản lý nhắc tới việc này, Young Min mới biết bản thân vẫn còn rất hỗn loạn. Thậm chí cậu còn không biết mình sẽ cảm thấy gì khi nhìn thấy người con gái ấy nữa.

_ “Em tha thứ cho con bé đi mà. Nó cũng không phải cố ý.” – Quản lý Kang cố gắng đến cùng để khuyên nhủ tên đàn em nhưng điều nhận được chỉ là bản thân bị mời ra ngoài, trơ mắt nhìn cánh cửa đóng sập lại. – “Thôi được rồi! Anh sẽ về trước vậy. Em cứ nghỉ ngơi thêm ít lâu nữa đi. Nhưng hai hôm nữa MS4 sẽ biểu diễn một ca khúc trên sân khấu, em cũng đến nhé. Chỉ có một bài nên chắc không có vấn đề gì lớn đâu.”

Có lẽ bây giờ vẫn là quá sớm để Young Min có thể suy nghĩ thấu đáo và tha thứ cho Minh Tuyết. Dẫu sao anh cũng đã làm hết sức, sự việc còn lại chỉ trông chờ vào tự thân bọn trẻ mà thôi. Ông anh không khỏi thở dài một hơi, cảm thán cho số phận thuyết khách của mình.

* * *

_ “Thế cuối cùng…” – Yo Seob đang ngồi để cho nhân viên làm tóc nhưng tâm trí thì vẫn suy nghĩ về cái sự việc khiến không khí trong kí túc xá mấy hôm nay trở nên nặng nề không thở nổi. – “Anh Young Min có đến thật không đấy.”

Lúc được thông báo toàn bộ MS4 sẽ có mặt đông đủ trong buổi biểu diễn hôm nay, ngay chính cậu cũng có chút bất ngờ. Trong lúc tin đồn vẫn còn nóng bỏng như vậy, tên đàn anh đó xuất hiện không biết là điều tốt hay xấu nữa.

_ “Quản lý Kang chắc chắn rằng anh ấy sẽ đến làm việc như bình thường mà.” – Hyung Ki vừa thay xong trang phục biểu diễn, cũng ngồi xuống bên cạnh để các nhân viên trang điểm và sửa sang lại. – “Chắc là chỉ đến muộn một chút thôi.”

Tuy vẫn không đoán được Young Min hiện giờ đang nghĩ gì trong đầu nhưng ai đó bình thường khi nói thì rất giữ lời, nên chắc không xảy ra chuyện lâm thời lại thay đổi. Hyung Ki rất tin tưởng vào nhân phẩm của tên đàn anh, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới ai đó hiện tại tâm trạng không được như bình thường, chẳng thể đoán nổi kế tiếp sẽ làm ra sự việc gì nữa.”

_ “Một chút gì chứ! Sát giờ rồi nè.” – Yo Seob liếc nhìn về phía đồng hồ, không khỏi cảm thấy lo lắng. Tuy rằng chỉ biểu diễn một bài hát, nhưng đã thông báo trước với khán giả mà phút cuối lại thay đổi thì cũng không hay. – “ Còn phải thay quần áo, trang điểm, mà giờ này vẫn chưa thấy đâu. Hay là vì biết Minh Tuyết ở đây nên anh ấy đổi ý rồi.”

Phải biết rằng giây phút này người mà tên đàn anh ấy không muốn nhìn thấy mặt nhất chính là Minh Tuyết. Chỉ cần nghĩ tới chuyện bọn họ đụng mặt nhau, trong trí não cậu đã không tự chủ suy diễn ra rất nhiều trường hợp khốc liệt.

Dẫu sao Young Min bị như vậy, nguyên nhân chính lại chính là cô gái ấy, cho dù không hận thì cũng không thể bình tĩnh đối mặt ngay được.

Nói đến đây, hai chàng trai lại bất giác đưa mắt về phía Minh Tuyết, cái người đang tất bật chạy qua chạy lại giúp việc. Hết lấy trang phục và phụ kiện thì lại chạy tới đánh thức Jae Sung đang ngồi ngủ gật trên bàn trang điểm, cô gái ấy lúc này dường như chỉ biết cách dùng sự bận rộn để quên đi những điều phiền não.

_ “Mà sao cô ta cứ chạy qua chạy lại suốt thế? Nhìn thôi cũng thấy chóng cả mặt.” – Trông thấy cô tự ép buộc bản thân, vất vả làm việc như vậy, Yo Seob bỗng dưng thấy thật không thoải mái chút nào. Trong trí não bỗng toát ra ý nghĩ rằng ai đó chỉ có thể bị một mình cậu sai bảo, cũng chỉ có cậu được quyền bắt nạt. – “Cậu ra bảo cô ta ngồi yên một chỗ ngay cho mình nhờ. Có ai trả lương cho đâu mà làm việc như điên thế.”

Yo Seob càng nhìn càng thấy bực mình. Nhưng chàng trai ấy vẫn không thừa nhận là mình quan tâm cô, chẳng qua chỉ muốn con mồi của mình ở trong trạng thái tốt nhất rồi mới ra tay trêu chọc.

_ “Thôi cứ để kệ đi!” – Hyung Ki nhìn theo bóng dáng của Minh Tuyết, không khỏi thở dài một hơi. – “Cô ấy chỉ đang dùng công việc để trí não khỏi phải suy nghĩ nhiều, cũng không nghĩ tới những chuyện khiến bản thân khổ sở nữa. Nhưng nếu anh Young Min vẫn còn chưa đến, mình sợ ai đó sẽ gục ngã vì kiệt sức mất.”

Bản thân nhân vật chính được nhắc tới thì lúc này vẫn không hay biết gì hết, đang đi tìm kiếm phụ kiện thích hợp cho trang phục của Jae Sung. Khi nghe thấy lời thúc giục của quản lý, cô gái ấy bất giác ngừng lại, đưa mắt nhìn về phia chiếc đồng hồ treo tường, trên mặt không khỏi ngưng trọng.

Đã sát đến giờ mà tên đàn anh ấy vẫn chưa đến. Chẳng lẽ do cậu biết đến sự có mặt của cô ở đây nên quyết định bỏ diễn? Minh Tuyết đột nhiên thấy thật ảo não, sâu trong lòng cũng không biết bản thân đang hi vọng điều gì.

_ “Minh Tuyết! Tôi khát nước.” – Tiếng Yo Seob đột nhiên vang lên, gọi lại tâm trí của người con gái ấy trở lại với khung cảng bận rộn trước giờ diễn. – “Nước!”

Vẫn cái giọng điệu sai phái như ông chủ, anh chàng trẻ con kêu tên cô không chút kiêng dè, dường như thật sự coi ai đó là chân sai vặt của nhóm.

_ “Tôi tới ngay.” – Có lẽ gần đây bị sai thành quen, Minh Tuyết không những không tỏ vẻ kháng cự mà còn rất ngoan ngoãn làm theo, trong lòng đang nhắc nhở bản thân không thể tiếp tục thất thần như vậy thêm nữa.

Đúng lúc đó…

Phía ngoài cửa, một bóng hình quen thuộc đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi ánh mắt bỗng chốc đều đổ dồn vào một phía.

Đối mặt với những ánh nhìn mang đủ mọi cảm xúc hướng về phía mình, Young Min tựa như không có cảm giác gì, đôi mắt bình tĩnh không một chút cảm xúc. Qúa mức bình tĩnh, phảng phất như trong đáy mắt không hề thấy bóng dáng của Minh Tuyết và các thành viên khác trong nhóm.

_ “Anh…” – Có lẽ do quá bất ngờ và vui mừng khi thấy sự có xuất hiện của chàng mỹ nam ấy, hai tên đàn em cũng không kịp chú ý tới chút khác thường của Young Min. Khi hai người vừa hào hứng định đứng dậy, bước tới chào hỏi thì mới nhận thấy sự không hợp tác của ai đó.

_ “Xin lỗi đã đến muộn!” – Chàng mỹ nam nhìn quanh một lượt trong vẻ bình thản, vẻ mặt không biểu lộ một chút cảm xúc gì khác thường. Sau đó, cậu cứ thế lặng lẽ đi tới phía trước, ngồi xuống bàn trang điểm. – “Có thể làm cho tôi đơn giản được không? Phục trang cần mặc lúc biểu diễn là cái nào vậy?”

Nhìn thấy Young Min lúc này, Minh Tuyết có cảm giác như đã cách một đời, mà khoảng cách của hai người bỗng nhiên đã kéo xa đến vạn dặm. Đôi mắt cô không tự chủ thấy nóng lên, đầy hơi nước.

Nhưng dẫu sao, cậu cũng đã chịu đến đây. Cô tự an ủi bản thân, cố gắng nói với mình phải nắm chắc cơ hội có được sự tha thứ của cậu.

_ “Còn cái thắt lưng nữa đâu rồi nhỉ?” – Các nhân viên rất nhanh chóng trở lại với công việc của mình, vội vàng tìm kiếm và đưa bộ trang phục cho chàng trai ấy.

Giờ diễn đã gần sát, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng hết mức để MS4 trở nên hoàn hảo nhất khi bước chân ra sân khấu.

_ “Để em lấy!” – Minh Tuyết vội vàng lên tiếng. Dường như giây phút này, chỉ có sự bận rộn mới khiến cô gái ấy cảm thấy bản thân còn chút hữu dụng. – “Nó ở chỗ này. Lúc giao trang phục em đã để riêng ra cho khỏi bị lẫn.”

Cho dù không ngước lên nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt của chàng mỹ nam ấy khẽ lướt qua chỗ mình, rồi lại nhanh chóng chuyển sang hướng khác. Chỉ một giây nhưng lại khiến bàn tay Minh Tuyết khẽ run lên, bởi vì cô không cảm thấy được chút sự dịu dàng và ân cần từ tia nhìn của cậu, có chăng chỉ là sự lạnh băng, hờ hững như đối với người không quen biết.

Chưa kịp đợi Minh Tuyết cầm chiếc thắt lưng đi tới, Young Min lại đột nhiên đứng dậy, hướng về chỗ để phụ kiện đi kèm, tùy tay nhặt ra một chiếc thắt lưng khác.

_ “Em thích cái này.” – Chàng mỹ nam không nóng không lạnh nói một câu, tựa như Minh Tuyết chỉ là một người vô hình, cho dù chỉ một cái liếc mắt cũng là tốn thời gian. – “Trông phù hợp với trang phục hơn.”

Không khí lúc đó bỗng chốc trở nên đầy căng thẳng, khiến các thành viên còn lại cũng không khỏi toát mồ hôi. Các cậu đều có thể dễ dàng thấy được sự kháng cự của Young Min chứ đừng nói là Minh Tuyết. Hiển nhiên sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cho dù là ai thì cũng không thể bỏ qua mọi thứ và coi như không có gì một cách đơn giản như vậy được.

Khoảnh khắc đó, bàn tay Minh Tuyết vừa mới định đưa chiếc thắt lưng ra thì lại ngượng ngùng thu về, trong lòng chua sót đến không nói lên lời. Nhưng cô cũng sẽ không vì thế mà dễ dàng bỏ cuộc, rất nhanh liền trấn tĩnh lại,

_ “Được rồi! Tùy em vậy!” – Quản lý Kang vừa thấy không khí không đúng liền can thiệp vào, tiện thể nhắc nhở mấy tên đàn em. – “Chuẩn bị nhanh lên nào! Sắp đến giờ rồi đấy!”

* * *

Bước đi trên dãy hành lang, Eun Ji lúc nào cũng tựa như một nữ hoàng nắm quyền chủ đạo, khiến tất cả mọi ánh mắt đều phải hướng về phía mình. Nhất là khí chất của cô làm người khác không khỏi liên tưởng tới thánh nữ, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn trong ngưỡng mộ.

Người con gái ấy lúc này đang đi tới một ngã rẽ thì đột nhiên, một tiếng gọi quen thuộc khiến cô phải ngừng chân lại, vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt cũng suýt nữa không duy trì nổi.

_ “Eun Ji!” – Tiếng hô từ không dám chắc nắm chuyển sang sung sướng, đi cùng là bóng hình chạy vội tới của một người đàn ông. – “Đúng là em rồi! Thật là may quá!”

Khoảnh khắc ấy, trái tim Eun Ji không khỏi đập nhanh hơn vài phần, trên khuôn mặt cũng thoáng qua sự căng thẳng. Bàn tay cô không tự chủ nắm chặt, mồ hôi nhiễm đầy từ lúc nào không biết.

Cùng lúc đó, ở một góc khác của dãy hành lang, Young Min cũng vừa vặn đi tới. Chàng mỹ nam liếc qua thấy bóng dáng quen thuộc của Eun Ji từ góc khuất ở phía xa, đang định bước lên chào hỏi thì đột nhiên ngừng lại. Bởi vì ngay lúc đó, một người khác cũng vừa vặn đang đuổi theo gọi cô lại, dáng vẻ rất giống một kẻ săn tin chuyên nghiệp khiến cậu có chút cảnh giác.

Đứng giữa hành lang, Young Min nhìn chăm chú vào hai người phía trước, đang lúc cân nhắc không biết nên tiến hay lùi thì Yo Seob cũng vừa vặn đi tới từ phía sau cậu.

_ “Ô! Người đó…” – Anh chàng trẻ con nhìn khung cảnh phía trước, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì cậu nhận ra được người đàn ông đó là ai. – “Đó chẳng phải là phóng viên đã đăng bài báo về anh sao? Cái kẻ chuyên đi bóp méo sự thật đó còn dám mò đến đây làm gì thế? Định tiếp cận khai thác tin tức từ chị Eun Ji sao? Không được! Em phải cho cái kẻ xấu xa này một trận mới được.”

Sau vụ việc mấy hôm trước, Yo Seob đã tìm hiểu rất hiều xem ai là người viết bài báo, làm cách nào mà người đó thu thập được tư liệu nên không khó để nhận ra người phóng viên đó. Vốn dĩ cậu là muốn tìm ra bằng chứng giúp đỡ Minh Tuyết, nhưng cuối cùng lại chẳng tu thập được gì hữu dụng.

Ai đó lúc này vừa nghĩ tới cảnh Young Min bỏ đi, Minh Tuyết thì cả ngày buồn bã tự trách liền không khỏi nổi giận, vẻ mặt đáng sợ như thể muốn ăn tươi nuốt sống người đứng phía đối diện kia. Nếu không phải hắn thì cậu cũng không phải chịu tội, sống trong không khí ngột ngạt suốt mấy hôm, đến niềm vui cơ bản nhất của cuộc đời là trêu chọc Minh Tuyết cũng không thể.

_ “Cậu đừng có làm loạn thêm nữa có được không?” – Hyung Ki vừa vặn đi tới, vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Cậu chỉ sợ Yo Seob không nhịn được, thật sự xông lên làm thịt tên phóng viên kia, phát tiết sự áp bức và kìm nén trong mấy ngày qua mất. – “Chị Eun Ji đã quen thuộc, sẽ ứng phó tốt với những trường hợp như thế này. Tớ cũng nghe nói người đó vốn có một cuộc hẹn phỏng vấn với chị Eun Ji từ trước khi vụ việc xảy ra nên có thể chỉ là đến tìm gặp chị ấy thôi.”

Hơn nữa, cho dù muốn thông qua Eun Ji để khai thác thông tin về họ thì cô ấy cũng có biện pháp ứng phó. Dẫu sao cô cùng với Young Min đã là bạn thân từ rất lâu, là người có thể tin tưởng được.

_ “Haizzz! Được rồi!”– Yo Seob cau có nói, nếu ánh mắt có thể giết người thì người phóng viên kia chắc đã bị cắt thành muôn mảnh.

Chỉ vì người đó mà mấy hôm nay cậu ăn không ngon, chơi không vui, suốt ngày đối mặt với dáng vẻ đau buồn của Minh Tuyết, ngay cả thở mạnh cũng không dám, thế thì sao không hận cơ chứ. Tuy rằng cậu là một thần tượng nên không thể đánh nhau, nhưng ngay cả trêu đùa người phóng viên đó cũng không được thì quả là rất ức chế mà.

_ “Mấy đứa!” – Quản lý Kang đứng từ xa gọi, dáng vẻ vô cùng khẩn trương. – “Mau ra xe thôi. Chúng ta còn nửa tiếng nữa để đến địa điểm tiếp theo thôi đấy.”

_ “Bọn em đến ngay đây.” – Hyung Ki trả lời. Nhìn dáng vẻ của anh quản lý như vậy cũng có nghĩa công việc đã rất gấp, không thể chậm trễ thêm nữa.

Các chàng trai cũng vội vã quay trở lại, đi về hướng cửa chính để lên xe đến địa điểm tiếp theo, đành tạm thời bỏ qua sự xuất hiện không phải ngẫu nhiên của người phóng viên kia.

Tuy nhiên, mới bước đi được vài bước, bàn chân Young Min chợt ngừng lại, ánh mắt bất giác ngước về phía hai người đó, khuôn mặt hiện lên một chút nghi hoặc.

_ “Là phóng viên phỏng vấn Eun Ji sao?” – Ngay chính chàng trai ấy cũng không để ý rằng bản thân vừa buột miệng nói câu mà bản thân đang suy nghĩ.

Giây phút này, cậu chợt cảm thấy mọi chuyện hình như không chỉ như biểu hiện bên ngoài, nhưng lại không biết sự khác thường ở đâu, chỉ có thể đăm chiêu nhìn khung cảnh trước mắt.

Không biết đã đứng đó suy tư bao lâu, đến tận khi anh quản lý sốt sắng gọi thêm câu nữa, Young Min mới giật mình trở lại với hiện thực, quay đầu bước ra ngoài. Nhưng trong trí não của chàng trai ấy, dường như có cảm giác gì đó vẫn bao phủ, không sao lái đi được.

* * *

_ “Cảm ơn em đã giúp anh có một bài báo hay đến như vậy.” – Anh phóng viên vừa nhìn thấy Eun Ji liền tỏ ra nịnh nọt, trên khuôn mặt cũng xuất hiện một nụ cười đầy khó hiểu.

Đúng vậy. Tất cả đều là nhờ Eun Ji. Nếu anh không đến phỏng vấn cô ở nhà hàng, nếu anh không nhặt được tấm ảnh, nếu anh không nghe được cô nói… thì có lẽ anh đã để lỡ cái tin tức độc nhất vô nhị này rồi. Làm sao mà mọi người có thể nghĩ tới anh chàng đào hoa của MS4 lại có một sở thích khác người đến như vậy cơ chứ?

_ “Anh đang nói cái gì thế?” – Vừa nghe ai đó nói, khuôn mặt Eun Ji bỗng đầy căng thẳng, trong lòng đầy lo sợ, nhưng cũng rất nhanh lấy lại được trấn tĩnh. Ánh mắt cô nhìn quanh một lượt để dám chắc không có ai nghe thấy những lời vừa rồi, sau đó quay sang nói với anh phóng viên với dáng vẻ rất bình tĩnh. – “Em không nói gì cả. Cũng không biết gì hết. Anh nên nhớ rằng chủ nhân của bức ảnh đó là Minh Tuyết, trợ lý của MS4. Ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận rằng anh muốn viết gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được dính dáng gì đến em cơ mà.”

Nói đến bài báo ấy, quả cũng có một phần công lao của Eun Ji khi cung cấp thêm một số tin tức liên quan đến Young Min. Tuy rằng bản thân cô cũng không muốn thấy cậu khổ sở khi gặp phải cảnh này, nhưng nếu không làm như vậy, cô sợ rằng cậu sẽ bất giác thích Minh Tuyết mất. Cho dù khả năng xảy ra chuyện này chỉ có một phần triệu, cô cũng sẽ không thể buông tha.

Nghe thấy lời ám chỉ của Eun Ji, anh phóng viên rất nhanh hiểu được ý muốn của vị nữ thần tượng này là gì. Chẳng qua là không để cho ai khác biết cô chính là người đứng sau vụ scandal lần này của MS4 mà thôi. Tuy nhiên, sự thật thì cũng không có một chút bằng chứng nào chứng minh sự liên quan của cô trong chuyện này.

Hơn nữa, lần này anh đến đây không phải lấy bí mật này uy hiếp cô, mà chẳng qua muốn có được sự giúp đỡ của cô trong một số chuyện.

_ “Anh biết rồi. Chẳng qua anh muốn nhờ em giúp anh được phỏng vấn Young Min một chút thôi.” – Sự việc về chàng mỹ nam này đang là chủ đề hot nhất hiện tại, nhưng nhân vật chính thì lại biến mất, không hề xuất hiện. Thế nên hiện nay ai có thể có được một bài phỏng vấn với cậu thì sẽ có lợi rất nhiều, cũng có khả năng viết được một bài báo còn gây sự chú ý hơn cả lần trước.

Vừa nghe thấy mục đích chính của anh phóng viên, Eun Ji không khỏi trừng mắt, ánh mắt sắc bén như muốn băm vằm người đứng trước mình ra muôn mảnh.

Nếu anh ta nhờ điều gì khác thì cũng đành thôi, nhưng chuyện này mà cũng dám mở miệng ra nói thì thật hoang đường. Đừng nói là Young Min sẽ kiên quyết không đồng ý, mà ngay cả cô cũng không ngu ngốc đến mức tự mua dây buộc mình.

_ “Nếu… nếu em đã nói vậy thì chắc là không được rồi.” – Anh phóng viên cảm thấy gió lạnh buốt phía sau lưng, không khỏi rùng mình. Trí não rất nhanh chóng vận chuyển, nói sang chủ đề khác ngay lập tức. – “Nhưng chúng ta còn một buổi phỏng vấn chưa xong nữa đúng không? Thế nên anh mới định đến hỏi em xem khi nào mới có thể bắt đầu.”

Khai thác thông tin của Young Min từ Eun Ji có vẻ không thực hiện được, nhưng anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Qua việc lần này, anh có thể dám chắc MS4 còn rất nhiều điều bí mật khác, chẳng qua từ trước đến nay họ đã giữ bí mật rất tốt. Sớm hay muộn, anh cũng sẽ tìm ra và cho tất cả mọi người biết đến những bộ mặt đầy khuyết điểm của các chàng thần tượng này.

_ “Cái đó…” – Eun Ji có chút bối rối, không biết nên đồng ý hay từ chối.

Cô biết rằng chỉ cần có cơ hội, người phóng viên này sẽ không buông tha việc tìm kiếm thông tin của Young Min. Nhưng quả thật là cô còn một cái hẹn phỏng vấn với người này, hiện tại muốn tìm cớ để từ chối cũng thật khó khăn.

Đang lúc cô phân vân không biết làm sao thì một tiếng nói quen thuộc chợt vang lên, khiến cô không khỏi có chút hoảng sợ, lo lắng bị phát hiện.

_ “Chị Eun Ji!”

Người đến không phải ai khác mà chính là Minh Tuyết, người mà cô không muốn trông thấy lúc này nhất.

_ “Đúng là chị rồi.”- Minh Tuyết vừa thấy người quen thì không giấu nổi vui mừng, vội vàng chạy lại chào hỏi. – “Chị cũng đến đây à?”

Ai đó vẫn thật vô tư, hoàn toàn không biết đến sự xuất hiện của bản thân đã phá vỡ sự cân bằng mà Eun Ji vất vả duy trì từ nãy giờ.

Nếu để Minh Tuyết và anh phỏng vấn nói chuyện với nhau, vừa nghĩ đến đó khuôn mặt của cô đột nhiên trở nên xám trắng, trong lòng cũng đầy hoảng sợ. Tuy nhiên, chưa kịp để cô nghĩ ra được đối sách ngăn cản thì cái điều xấu nhất ấy đã bắt đầu xảy ra.

Vừa nhìn thấy Minh Tuyết, đôi mắt của anh phóng viên chợt lóe sáng, tựa như một con báo vừa thấy con mồi của mình, không giấu được vẻ mừng rỡ.

_ “Ô! Cô bé này chắc là nhân viên ở đây đúng không.” – Anh cũng không biết ngươi trước mặt chính là cô trợ lý đánh rơi bức ảnh hồi nhỏ của Young Min, mà chỉ nghĩ cô là một nhân viên bình thường ở đây. Anh cho rằng có thể tìm hiểu được một chút liên quan đến các chàng trai của MS4 nên mới tỏ vẻ nồng nhiệt như vậy. – “Em có thể cho anh biết hiện tại MS4 hay trợ lý của họ ở đâu không? Anh có hẹn với bọn họ.”

_ “Phóng viên Kim!” – Vừa nghe thấy ai đó định thăm dò tin tức từ phía Minh Tuyết, cô không hỏi hốt hoảng nói lớn. Đến khi giật mình nhận thấy bản thân phản ứng có chút thái quá thì mới vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, giận dữ trừng mắt nhìn anh phóng viên. – “Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì thế hả? Em thật sự rất thất vọng về anh. Sẽ chẳng có bài phỏng vấn nào với em nữa cả.”

Nếu để hai người này có cơ hội nói chuyện với nhau thì có lẽ mọi chuyện sẽ đổ bể hết cả. Chỉ cần vài câu hỏi, cô có thể dám chắc anh sẽ nhận ra ngay cô gái này chính là Minh Tuyết, trợ lý của MS4, và chắc chắn sẽ không để cô ấy thoát đi một cách dễ dàng được.

_ “Chúng ta đi thôi.” – Eun Ji tỏ vẻ bực bội, kéo tay Minh Tuyết rời khỏi chỗ đó, để lại một mình anh phóng viên ngơ ngác đứng đó không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.

Dĩ nhiên, cho dù có nghĩ nát óc ra thì anh phóng viên vẫn không hiểu được vì sao, bởi vì những lời đó vốn không phải nói cho anh mà là Minh Tuyết nghe.

_ “Chị! Chị à!” – Đột nhiên bị kéo đi khiến Minh Tuyết không hiểu gì hết, nhưng vẫn bước theo Eun Ji cho tới tận một góc khuất của hành lang. – “Người đó…”

Là ai vậy? Sao lại nói là có hẹn với MS4? Cô thật sự không biết hai người bọn họ đang nói tới điều gì và tại sao mình bỗng dưng lại bị kéo đi như vậy nữa.

Ngước nhìn xung quanh để dám chắc không có ai đi theo, Eun Ji lúc này mới dừng lại, quay sang nhìn về phía cô với ánh mắt đầy áy náy.

_ “Xin lỗi! Minh Tuyết à. Chị không ngờ người đó mò đến tận đây.” – Vị nữ thần tượng khẽ thở dài, ánh mắt không giấu nổi vẻ buồn bã. – “Đó chính là người phóng viên đã viết bài báo về Young Min. Hắn ta đến đây để dò hỏi tin tức về cậu ấy. Vì vậy nên em đừng lại gần hay nói bất kì điều gì với hắn. Bởi vì chỉ cần em lỡ miệng, các phóng viên thường sẽ không bỏ lỡ cơ hội khai thác thông tin hoặc dựa vào đó, bóp méo sự thật rồi viết bài.”

Không chỉ hành động mà ngay cả vẻ mặt của cô cũng rất chân thật, tựa chưa bao giờ dính dáng gì đến vụ tai tiếng này, hoàn toàn không lộ ra chút sơ hở nào.

_ “Là người đó sao?” – Minh Tuyết giờ mới giật mình hiểu được tại sao vừa nãy Eun Ji lại giận dữ bỏ đi như vậy. Chắc chắn là do tên phóng viên đó cứ bám theo cô ấy hỏi về anh Young Min.

Nghĩ lại, Minh Tuyết vẫn thấy sợ, cũng may được kéo đi sớm, nếu không để đến khi cô lỡ lời nói lộ ra thông tin gì nữa thì chắc sẽ hối hận đến chết mất.

_ “Em biết rồi.” – Cô đột ngột ngầng mặt lên, khuôn mặt đầy nghiêm túc, dường như đã quyết tâm liệt ai đó vào danh sách đen. Không thấy, không biết, tuyệt đối không nói chuyện với người phóng viên kia. – “Em sẽ cẩn thận tránh xa người đó ra.”

Nghe thấy Minh Tuyết nói vậy, Eun Ji mới thở ra một hơi nhẹ nhàng. Ít ra thì cô cũng không còn phải lo lắng vị phóng viên kia tìm đến Minh Tuyết, làm lộ ra mọi chuyện.

_ “Mà này, hình như vì chuyện đó mà dạo này quan hệ của em và Young Min có chút vấn đề phải không?” – Vị nữ thần tượng lơ đãng nói, nhưng thực tế lại lặng lẽ quan sát biểu hiện của Minh Tuyết, để xác định tình hình giữa hai người hiện tại ra sao. – “Có nghiêm trọng lắm không?”

Đây mới chính là điều mà cô muốn biết nhất. Bởi vì cô không chỉ muốn sự việc ngày càng ầm ĩ, mà còn muốn biết được sự tha thứ của Young Min đối với Minh Tuyết đến mức nào, qua đó phán đoán được cảm tình của chàng mỹ nam ấy hiện tại ra sao.

Chỉ cần thấy có một khả năng chứng minh cậu đã thích cô gái trước mặt, cô không ngại chế tạo thêm một chút sự việc để kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ.

_ “Anh ấy… hiện giờ đang rất vất vả. Tất cả chỉ vì em.” – Càng nghĩ tới những tin đồn gần đây, Minh Tuyết lại càng thấy áy náy, đau buồn tới mức muốn khóc. Nếu không phải cô nằng nặc đòi mượn tấm ảnh ấy, rồi lại vô ý làm rơi nó thì mọi chuyện cũng không đén mức như ngày hôm nay rồi. – “Thế nên anh ấy có giận em cũng là đúng thôi.Chỉ là, em không biết phải làm gì để được anh ấy tha thứ nữa.”

Vất vả lắm mới có thể trông thấy mặt Young Min, nhưng từ lúc đó tới giờ chàng trai ấy không thèm liếc qua nhìn thấy cô một lần, điều này làm Minh Tuyết càng thêm hoang mang.

Chẳng lẽ ai đó đã chán ghét cô đến mức không thể vãn hồi rồi hay sao?

_ “Không sao đâu. Chỉ cần em cứ tiếp tục cố gắng thêm chút nữa. Hiện giờ, có lẽ Young Min đang rất rối trí nên mới vậy, nhưng rồi sẽ dần bình tâm lại mà thôi.” – Eun Ji nhẹ nhàng an ủi, biểu hiện tựa như một người thân thiết, nhưng trong lòng lại cười lạnh. Sau những gì đã xảy ra, cho dù là bất cứ ai cũng không thể tha thứ cho người đã khiến mình rơi vào hoàn cảnh này. – “Chỉ cần cậu ấy cảm nhận được sự nỗ lực để chuộc lỗi của em thì sẽ tha thứ cho em thôi.”

* * *

Bầu trời trong xanh thoáng đãng không chút gợn mây, khiến không gian cũng tựa như trải rộng bao la. Đâu đây một vài làn gió thổi vụt qua, mang theo hương vị cuối thu tràn qua đất trời.

Yo Seob lúc này đang gồi cho nhân viên trang điểm, chuẩn bị cho buổi biểu diễn ngoài trời trong ít phút nữa. Vốn đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng hình ảnh Minh Tuyết cứ chạy qua lại, nhoáng một cái ở bên này, nhoáng một cái ở bên kia làm cậu không thể không chú ý.

Điều đáng nói là trong khi cô cực khổ làm việc giúp đỡ mọi người như vậy, Young Min ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho, tỏ vẻ như không thấy gì hết.

_ “Cô ta đang làm cái gì thế không biết.” – Càng nhìn thấy sự nỗ lực không ngừng nghỉ của ai đó, cậu lại càng thấy buồn bực. – “Không thấy anh Young Min còn chẳng thèm liếc nhìn một cái hay sao? Còn làm việc như điên thế kia làm gì?”

Đây là cái cách để xin lỗi của cô ta ư? Không thấy là chẳng có chút hiệu quả gì hay sao, còn cố gắng đến vậy để làm gì? Nhìn thấy sự vất vả khổ sở của Minh Tuyết bây giờ, Yo Seob không những không thấy vui vẻ, mà còn thêm khó chịu và bực bội.

Nhưng ngay chính chàng mỹ nam ấy cũng không nhận ra, trong tâm trí của mình còn xen lẫn một chút cảm giác gì đó tựa như sự đau lòng.

_ “Anh ấy thậm chí còn coi cô ấy như một người vô hình.” – Hyung Ki cũng ngồi ở đài trang điểm bên cạnh, trông thấy những nỗ lực vô ích của cô hiện tại, không khỏi thở dài một hơi. – “Có vẻ như Minh Tuyết sẽ rất vất vả đây.”

Kì thật, Minh Tuyết lúc này chỉ có đâm đầu vào làm việc không nghỉ mới không có thời gian nghĩ lung tun. Cô không dám tiếp cận Young Min, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lùng và đầy chán ghét của chàng mỹ nam ấy, nên chỉ có thể ở bên cạnh, giúp đỡ cậu một chút việc ngay khi cậu cần mà thôi.

_ “Haizzz. Còn cố gắng như vậy đến mức nào nữa đây. Chỉ nhìn thấy cũng bực mình rồi.” – Yo Seob cũng không hiểu bản thân mình là đang làm sao, chỉ thấy thật khó chịu. Có lẽ do từ trước đến nay cậu vẫn cho rằng chỉ có mình cậu được bắt nạt Minh Tuyết, nên hiện tại thấy cô ấy như vậy mới bực mình chăng?

Chỉ có một điều cậu có thể dám chắc, rằng ai đó còn lảng vảng xung quanh với bộ dạng đau buồn thế kia, cậu sẽ không thể tập trung vào công việc, sớm muộn cũng phát điên lên mất.

_ “Minh Tuyết! Đi mau nước cam về ngay cho tôi.” – Anh chàng trẻ con dường như cũng đã tới giới hạn, đột nhiên lớn tiếng nói. Giây phút này, cậu có cảm giác cô có mặt trên đời chính là để dày vò bản thân mà. – “Nhanh lên!”

* * *

_ “Hôm nay MS4 có buổi biểu diễn ngoài trời ở đây đúng không?” – Đang chuẩn bị rời khỏi cỗ quay ngoại cảnh, Eun Ji bất chợt ngừng lại, nghĩ nghĩ một chút rồi quay sang hỏi quản lý của mình.

_ “Đúng vậy! Lát nữa mới bắt đầu. Nghe nói là dành riêng cho 200 khán giả may mắn tham gia chương trình đố vui có thưởng trên truyền hình thì phải.” – Chị trợ lý rất nhanh chóng trả lời, vì chuyện này vốn là đề tài được chú ý nhất hiện tại. – “Nhưng cho dù chỉ có ít khán giả thì biểu diễn vào những lúc thế này vẫn rất khó khăn. Nếu xảy ra chuyện gì

/26

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status