Ngừng lại trong chốc lát, những ngón tay Minh Tuyết đặt trên bàn phím, ánh mắt bất giác hướng ra ngoài cửa sổ.
Cũng không biết từ khi nào, khắp không gian xung quanh tràn ngập những hương vị của mùa thu, theo một cơn gió nhẹ ùa tới cùng với một cảm giác mát mẻ và dịu êm.
_ “Lại sáng rồi à?” – Ngồi nhìn ra bầu trời xanh trong đang bắt đầu hửng nắng, người con gái ấy bất chợt thở dài một hơi. Ngày qua ngày, cái việc này xuất hiện thường xuyên như cơm bữa. – “Mình không nghĩ là viết chương này lại lâu đến thế. Vừa mệt vừa đau đầu. Lát nữa phải đi ngủ bù mới được.”
Lẩm nhẩm nói mấy câu oán thán, cô gái đứng dậy, bước xuống tầng dưới với dáng vẻ uể oải của người thiếu ngủ trầm trọng. Cứ thế mà thẫn thờ bước đi, cô hầu như cũng chẳng để ý gì đến mọi thứ xung quanh mình ra sao. Cho đến khi…
Vụt!
Nhanh như một tia sét bay vèo qua ngay sát mắt, cái vật thể lạ vừa xuất hiện đem lại sức ảnh hưởng lớn tới mức khiến con người đang lờ đờ đi ngang qua kia đứng chết sững lại một lúc, cảm giác buồn ngủ còn sót lại cũng tan biến hoàn toàn.
_ “Cái...Cái gì thế?” – Còn chưa kịp hoàn hồn, Minh Tuyết đáng thương lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo sau cú ám sát hụt ấy, đôi mắt không tự chủ liếc về phía cái người vừa ra tay. – “Yo Seob! Anh làm cái trò gì thế hả? Muốn nhân lúc tôi không để ý mà ra tay ám sát đúng không?”
Đừng có nói với cô rằng cậu hoàn toàn vô tội trong việc này đấy nhé! Nếu ai đó còn không biết điều nói ra câu ấy, cô sẵn sàng liều chết với cậu một phen.
_ “Cô đang nói linh tinh gì thế? Tự dưng cứ lù lù đi tới, không chịu nhìn xung quanh mà còn nói tôi nữa hả?” – Hiển nhiên, chàng mỹ nam cũng không ngu ngốc dùng cái lý do vớ vẩn đó, nhưng lại rất xảo diệu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, cái người rõ ràng là nạn nhân của vụ việc này. Không những thế, vẻ mặt của ai đó còn mang đầy thách thức khiến cô thấy càng điên ruột. – “Còn không mau tránh ra đi à?”
Đe doạ! Đã đảo ngược trắng đen, lại còn thêm trắng trợn đe doạ, cậu coi cô là con thú bông không biết phản kháng gì hay sao? Có biết câu con giun xéo lắm cũng quằn nó viết thế nào không?
_ “Anh...” – Vừa mới định mở miệng lý luận một phen, nhưng lại một chiếc phi tiêu khác bay xẹt qua mặt khiến những lời kế tiếp tắc lại trong họng cô gái, lặng lẽ bị nuốt xuống trong kinh hoàng.
Không cần ai đó phải nói lấy một lời, Minh Tuyết vội vội vàng vàng lao ra khỏi tầm ném của chàng trai mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tha thứ cho cô, nhưng cô quả là không có cái gan tiếp tục đứng đó cãi nhau, cũng đồng thời làm bia ngắm sống cho ai đó mà.
Đáng buồn nhất cho một con người không phải là bị khinh thường, mà là bị khinh thường cũng không dám phản kháng. Ví dụ sống động nhất còn không phải chính là hoàn cảnh của Minh Tuyết hiện tại hay sao?
Sau khi đã đứng trong phạm vi an toàn, cô gái đáng thương ấy mới quay sang nhìn kĩ xung quanh, cũng bắt đầu đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của sự việc. Và khi vừa ngước sang thấy chiếc bia ngắm cắm đầy phi tiêu trên tường, ánh mắt của cô đã rực sáng đầy hứng khởi.
_ “Ô! Là phi tiêu thật nè!” – Chạy vội đến bên nhìn ngắm cái bia, khuôn mặt của cô gái lúc này sáng rỡ như một đưa trẻ con, trong trí não chỉ còn trò chơi thú vị trước mắt, thậm chí cũng quên luôn những việc vừa xảy ra vài giây trước đó. Ngắm nghía một hồi, cô gái ấy mới nhớ tới chủ nhân của nó đang đứng ở một bên, liền quay sang hỏi bằng dáng vẻ vô cùng ngây thơ và thành thật. – “Anh chôm nó từ đâu về vậy?”
Thật sự là vô cùng thành thật!
_ “Cô muốn ăn đòn phải không?” – Phải nói Minh Tuyết rất có năng khiếu đi chọc giận người khác chỉ bằng một câu nói. Con mắt nào của cô ta thấy cậu đi chôm chỉa nó về mà dám mở miệng nói bằng cái điệu bộ hiển nhiên như thế kia chứ? Có phải lâu quá không dạy dỗ mà ai đó được dịp lên mặt hay không? – “Cái này là tôi được cho sau khi quay xong một đoạn quảng cáo. Thấy hay nên mang về nhà chơi thôi.”
Nó là đồ hợp pháp 100%, có nguồn gốc xuất xứ đàng hoàng. Tốt nhất cô hãy xem cho kĩ và dừng ngay cái kiểu nói móc đó đi nghe chưa? Đó là tất cả những gì Yo Seob nhắn lại trong cái ánh mắt đầy bất bình của chính mình tại giây phút đó.
_ “Đúng là hay thật đấy!” – Bỏ qua cái sắc mặt không mấy tốt đẹp của ai đó, Minh Tuyết dường như chỉ chú tâm tới trò chơi mình thấy hứung thú. Trong cái ngôi nhà này, cũng chỉ có mỗi mình chàng trai trước mặt cô mới đi so đo với một câu nói đùa vô vị như vậy thôi. – “Tôi cũng muốn chơi thử.”
Nhìn lên bằng ánh mắt rất thuần khiết và đầy chờ mong, Minh Tuyết áp dụng chính sách đóng vai đáng yêu để đạt được mục đích. Tuy nhiên, chiêu này có hiệu quả với Yo Seob hay không thì còn phải tiếp tục chờ cân nhắc.
Vừa nghe thấy vậy, chàng mỹ nam bất giác lùi lại vài bước, tay giữ đống phi tiêu cũng chặt hơn một chút, tựa như đó chính là một hành động bản năng. Bản năng của một tên keo kiệt xấu tính đáng khinh bỉ trong mắt người con gái nào đó tại căn nhà này.
_ “Anh đúng thật là...” – Nhìn cái điệu bộ khoa trương của ai đó, Minh Tuyết thật muốn nổi điên. Làm ơn đi, cô đi mượn chơi chứ có cuỗm mất đâu mà ai đó biểu hiện trông cứ như gặp tử địch vậy chứ?
Chờ đợi một hồi, nhưng ý tứ của tên nhãi kia là quyết không đồng ý, cuối cùng Minh Tuyết hừ một tiếng bực mình rồi tự bước đến bên chiếc bia, rút đám phi tiêu trên đó rồi bước sang đầy Yo Seob qua một bên.
_ “Tránh ra để tôi chơi nào!” – Ai đó đã keo kiệt như vậy thì cô cũng làm sao phải khách khí làm gì, cứ thế mà dùng thôi.
_ “Nó là của tôi mà.” – Bị chiếm mất vị trí ném lý tưởng nhất, Yo Seob rõ ràng tỏ ra không hài lòng chút nào. Chàng trai cau mày đẩy cô trở lại, trong ánh mắt đầy cố chấp kia thể hiện một sự quyết không nhượng bộ. – “Cô không biết chơi thì phải đứng ngoài nhìn người khác mà học hỏi chứ!”
_ “Cái gì mà không biết chơi chứ?” – Minh Tuyết bất bình kháng cự, nhưng nó chẳng có chút hiệu quả với cái tên trẻ con ấy chút nào. Lý luận thì không ai thèm nghe, tranh giành thì đấu không lại người ta, cuối cùng cô gái chỉ có thể trơ mắt nhìn Yo Seob chăm chú ngắm, ném phi tiêu bay đi vun vút.
Phập! Phập!
Sau đó… khi đưa mắt nhìn sang thành quả lao động của chàng mỹ nam, Minh Tuyết suy tư mãi, cuối cùng cũng không nhịn được cất tiếng hỏi.
_ “Tại sao tôi phải học hỏi một người như anh chứ?” – Chỉ tay về phía trước, người con gái đó cũng chẳng bận tâm gì tới mặt mũi của ai đómà cứ thế vạch trần thẳng thừng, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ khinh thường. – “Mấy cái đó cắm đủ mọi nơi trên bia nhưng chẳng có cái nào trúng hồng tâm cả. Ngay cả 3 vòng tròn ở gần tâm cũng có chạm vào nổi đâu.”
Cái trình độ này cũng dám mở miệng kêu người ta học tập mà không thấy xấu hổ à? Ném cái kiểu này thì ngay cả một đứa trẻ con cũng không bằng, vậy mà cũng vênh mặt lên tự cho mình là giỏi được thì cũng chỉ có một mình cái tên tự kỷ này mà thôi.
_ “Cô nói thì giỏi lắm đấy!” – Cho dù đó có là sự thật, nhưng do Minh Tuyết nhắc tới bằng cái thái độ thế kia chỉ càng khiến chàng mỹ nam giận đến không thể nào chịu nổi nữa. Cũng may là còn chưa tới mức thẹn quá thành giận rồi ra tay giết người diệt khẩu, mới chỉ dừng ở mức độ bực bội cãi lý mà thôi. – “Thế đã khá lắm rồi! Cô thấy ai vừa mới bắt đầu chơi đã trúng được hết chưa?”
_ “Đó chỉ là ngụy biện mà thôi!” – Ai đó không sợ chết đổ dầu vào lửa.
Minh Tuyết, nhẽ ra cô nên liếc sang nhìn cái mặt đen như than của ai đó một cái rồi mới mở miệng nói chứ? Cứ như vậy có ngày xảy ra án mạng cũng chẳng trách được ai.
_ “Vậy thì cô thử xem đi nào.” – Không trực tiếp động thủ, chàng mỹ nam lựa chọn cách khích tướng để ai đó được tự thử nghiệm và hiểu được cái khó khăn của trò chơi này, cũng biết đường mà thôi cái kiểu đứng ngoài nói suông như vậy. – “Đó! Giỏi thì ném thử xem nào!”
Kì thực, Minh Tuyết chỉ nói với Yo Seob như vậy thôi, còn bản thân cô cũng chưa động vào cái này bao giờ nên cũng không dám chắc lắm. Cũng chính vì vậy, người con gái đứng đó đắn đo một hồi lâu, không biết có nên thử hay không. Nếu quá kém cỏi thì không phải là tự bôi tro vào mặt mình hay sao?
Nhưng chuyện đã đến nước này, cô cũng chẳng nghĩ ra lý do gì để từ chối cả. Huống hồ khi liếc qua thấy cái vẻ mặt đầy khinh bỉ của ai đó, lý trí của cô bị sự giận dữ nuốt sạch, cầm đám phi tiêu bước lên, ý chí chiến đấu hừng hực thiêu đốt.
_ “Được thôi!’ – Dáng vẻ đầy quyết tâm, Minh Tuyết rất nghiêm túc ngắm chiếc bia, quan sát đầy thận trọng, cánh tay khẽ nâng lên như một con báo chờ phát động.
Cứ thế, thời gian trôi qua từng giây trong sự tĩnh lặng, người con gái vẫn đứng đó với cái dáng vẻ như một kẻ chuyên nghiệp khiến Yo Seob cũng đột nhiên có cảm giác không thể coi thường.
Và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, cô gái chợt vung tay phóng vút chiếc phi tiêu về phía trước.
Phập!
Một giây, hai giây trôi qua.
Không gian vẫn chìm trong một sự im lặng như tờ.
Tất cả những người có mặt trong phòng khách đều sững sờ trước những gì họ đang chứng kiến trước mắt, bao gồm cả Minh Tuyết, cái người tạo ra kết quả hiện tại. Bởi vì, nó quả thật là quá khó tin, khiến cho cả hai không biết phải dùng từ gì để miêu tả lại tâm trạng của mình lúc đó nữa.
_ “Ha! Ha!” – Cuối cùng, người không nhịn nổi mà phải ôm bụng bật cười lớn, chẳng có chút hình tượng nào kia ngoài Yo seob thì còn ai vào đây nữa. Dường như hôm nay, cái điều mà cậu vừa chứng kiến quá mức khôi hài, khiến cậu có thể bỏ qua tất cả mà cười như chưa thể bao giờ được cười đến vậy. – “Cái gì thế kia? Cô ném đi đâu thế hả?”
Như để chứng minh cho những gì mình vừa nói, chàng mỹ nam bước tới cạnh bức tường đáng thương, nơi chiếc phi tiêu vừa cắm vào, đồng thời làm bộ như đang thật sự đo đạc khoảng cách từ đó đến cái bia vậy. – “Cả đời tôi chưa bao giờ thấy ai ném được như cô cả đâu. Chơi trò này mà lại bay ra xa khỏi mục tiêu 2m lận cơ đấy!”
Nếu nói cậu ngay cả trẻ con cũng không bằng thì cô lại là cái gì? Trông thấy kết quả này thì ngay cả con cún cũng phải khinh bỉ chứ đừng nói là người. Tốt nhất là ai đó nên lựa chọn ngoan ngoãn trở về phòng, đắp kín chăn, đừng để người khác trông thấy cho đỡ mất mặt đi.
_ “Sao lại thế được cơ chứ?” – Nhân vật chính của câu chuyện khôi hài này, đến tận giây phút đó Minh Tuyết vẫn đứng ngơ ngác trong kinh ngạc, không thể nào tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình nữa. – “Làm sao mà...? Không! Chắc chắn là do cái phi tiêu này có vấn đề.”
Đùa à? Không trúng bia cô còn có thể chấp nhận, nhưng cái kiểu bia một đằng, phi tiêu môt nẻo, xa nhau vạn dặm thế này thì đánh chết cô cũng không tin đây là mình vừa ném ra.
Có sự nhầm lẫn nào đó ở đây đúng không? Đối với sự thật hiện ra trước mắt, ai đó vẫn lựa chọn tiếp tục lừa mình dối người.
_ “Đúng là khó mà tìm được một người như cô trên đời đấy.” – Lúc này, Yo Seob muốn giả bộ biểu hiện mình như một chàng trai rộng lượng lắm, nhưng khoé môi đang run rẩy vì nén cười kia thì rõ ràng đang bán đứng chủ nhân của mình mà. – “Kém cỏi thì cứ nhận đại đi cho xong, lại còn cố gắng đổ tội linh tinh nữa làm gì.”
_ “Nhưng...” – Chuyện mất mặt như thế, có ai ngu ngốc mà thừa nhận để bị nhạo báng cả một đời, thỉnh thoảng lại bị đem ra làm truyện cười kể cho con cháu đâu. Thế nên, dù không còn chút hi vọng nào, cô gái vẫn phải quyết tâm chối bay chối biến tới tận cùng.
Rất may khi đó một giọng nói đột nhiên vang lên, kịp thời ngăn lại nguy cơ chiến tranh lại xảy ra trong căn nhà chỉ vì mấy lý do vớ vẩn, cũng đồng thời thu hút sự chú ý của hai tên đàn em.
_ “Mấy đứa đang chơi trò gì vậy?” – Bước từ trên cầu thang xuống, Young Min khẽ đảo đôi mắt hoa đào qua một lượt, nụ cười vẫn bắt ở trên môi xứng với khuôn mặt yêu nghiệt kia làm cậu trông lấp lánh đến chói cả mắt.
Lần nào cũng thế, cái tên kia rất biết tận dụng lợi thế của mình, phóng điện vô tội vạ mà.
_ “Anh Young Min!” – Nhìn thấy chàng mỹ nam như vừa thấy một đồng minh, Minh Tuyết vui vẻ chạy tới gần, hai tay dâng chiếc phi tiêu cho cậu đầy nịnh nọt. – “Bọn em đang chơi phi tiêu. Anh cũng vào chơi thử nhé!”
Rất hồn nhiên, cứ như mình mới là chính chủ của thứ này vậy.
Thứ cô cần lúc nàylà một người chuyên nghiệp, tài giỏi để đả đảo Yo Seob, còn những chuyện khác không đáng để lưu tâm. Thế nên, vừa thấy người đàn anh này xuất hiện, cô gái rất nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, còn nó có hiệu quả hay không thì để tính sau vậy.
_ “Anh á?” – Đưa tay cầm lấy chiếc phi tiêu mà Minh Tuyết đưa như một hành động bản năng, chàng mỹ nam khẽ mỉm cười đẹp mê hồn, đưa tay xoa xoa lên đầu cô gái không khác gì như đang đối với một cô bé con. – “Bây giờ thì không được rồi. Anh phải quay nốt phần của mình trong clip của bài hát mới. Chắc chiều tối thì sẽ rảnh về chơi cùng. Sắp muộn rồi, anh đi đây!”
_ “Anh đi cẩn thận nha!” – Có chút nuối tiếc với kế hoạch của mình, nhưng Minh Tuyết vẫn vui vẻ vẫy tay đưa tiễn người đàn anh đi làm, ánh mắt nhìn theo bóng dáng chàng mỹ nam cho tới tận khi cậu bước ra đến cửa.
Đi được vài bước, Young Min mới sực nhớ ra trên tay mình vẫn cầm chiếc phi tiêu người con gái ấy đưa, cũng lười quay trở lại nên đã làm ra một hành động khiến cả hai tên đàn em phải há hốc mồm trong ngỡ ngàng.
_ “À! Còn cái này nữa nhỉ?” – Vừa dứt lời, chàng mỹ nam quay lại vung tay ném vút chiếc phi tiêu về phía chiếc bia, dáng vẻ đầy phong cách không khác gì nhân vật chính trong một bộ phim kiếm hiệp vậy.
Nhưng cái kết quả mà hai tên đàn em nhìn thấy mới là đáng kinh ngạc, khi mà từ khoảng cách xa như thế, lại ở một góc độ không tốt như vậy, chiếc phi tiêu vừa phóng đi kia rất chuẩn xác dừng ở hồng tâm, cắm định ở đấy.
_ “ Chơi trò này ở ngay trong nhà kể cũng vui nhỉ?” – Liếc nhìn một chút về phái cái bia, tên đàn anh vẫn rất bình thản nói chuyện, không hề để ý tới hành động vừa nãy của mình đã gây rung động như thế nào đối với hai người kia cả. – “Anh cũng hay chơi nhưng toàn ở quán Bar thôi.”
Mắt tròn mắt dẹt hết nhìn chàng trai đào hoa rồi lại đôi qua chiếc bia, Minh Tuyết và Yo Seob rất ăn ý cùng khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Thần… thần đồng! Hoá ra trong căn nhà này có tồn tại một nhân vật như vây mà họ không hề hay biết ư?
Trong giây phút đó, hai người cùng đứng với một tâm trạng thật phức tạp, không biết là nên hậm mộ hay ghen tị nữa. Dù có là thế nào thì cái cảnh giới của chàng mỹ nam ấy cũng không phải là điều mà cả cuộc đời này hai người có thể sánh bằng được.
_ “Anh Young Min à! Không phải anh nói anh sắp muộn rồi sao?” – Càng nhìn tên đàn anh trước mắt, Yo Seob càng thấy như đây chính là một đả kích ông trời phái xuống diệt hết mọi uy phong của cậu mà. Thế nên, rất rõ ràng là cậu nhóc sẽ không dại dột để cái người này ở lại thêm phút nào, tiếp tục hành hạ sức chịu đựng của trái tim mình, cứ thế vội vàng đẩy tên đàn anh ra cửa. – ‘Mau đi nhanh lên chứ! Anh muốn bị ăn mắng lắm à?”
Ánh mắt rất chân thành, đầy lo lắng của một tên đàn em với đàn anh của mình. Nhưng sự thật là như thế nào, bất kì ai có mắt cũng đều có thể thấy được dụng ý thật sự ở bên trong.
Vừa tiễn đưa ai đó ra khỏi cửa, Yo Seob đã rất vội vàng đóng sập cánh cửa lại, sau đó mới thở phù một hơi nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng. Tiếp theo, chàng mỹ nam rất bình thản quay trở lại với trò chơi, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
_ “Chơi tiếp thôi!”
Đối với anh chàng trẻ con đánh thương, đả kích này đúng là không nhỏ mà!
_ “Anh ấy!” – Đứng bất động từ đầu tới giờ, ánh mắt của Minh Tuyết đến tận giây phút này vẫn nhìn chăm chăm về phía cánh cửa, bị chìm trong mê hoặc. – “Sao mà lại giỏi như thế nhỉ? Đúng là thần tượng có khác.”
Khẽ thốt lên một câu cảm thán, cô gái chưa bao giờ có cảm giác thần tượng lại tài giỏi, khiến người khác phải mê mẩn đến mức này.
_ “Đứng ngay bên cạnh cô cũng có một thần tượng đây này.” – Ý tứ của cô tức là sao? Coi cậu là không khí à? Yo Seob càng nhìn cái ánh mắt đầy si mê của cô gái ấy với người đàn anh, trái ngược hoàn toàn lúc đối mặt với mình, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thật bực bội. – “Hai điều đó chẳng chút liên quan gì đến nhau cả. Cô không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Anh ấy cũng hay chơi trò này nên đạt được đến trình độ ấy là chuyện thường. Cố gắng một chút là tôi cũng làm được thôi.”
Ngưỡng mộ cái gì chứ cái này thì đúng là không đáng nhắc tới. Không phải chỉ là ném phi tiêu trúng hồng tâm hay sao, luyện nhiều là sẽ được thôi, có gì to tát lắm đâu. Ai đó nghĩ vậy, không hề nhận ra kì thực là do mình đang ghen tị.
Quay lại nhìn cái vẻ mặt cố chấp không chịu nhận mình thua kém của Yo Seob, Minh Tuyết không nhịn được cho cậu một ánh mắt đầy coi thường.
_ “Đồ ghen ăn tức ở!” – Một câu, đúng là động tới nỗi đau của ai đó.
_ “Cô...”
Hiển nhiên, với tài năng chọc giận của mình, cô gái lại một lần nữa khiến ai đó tức điên lên. Cái vẻ mặt của Yo Seob lúc thẹn quá thành giận đó đỏ bừng lên, trông thú vị nhưng cũng thật doạ người, rất có xu hướng sẽ lao tới bóp chết cô bất cứ lúc nào.
Đúng lúc đó, một chàng mỹ nam trong MS4 cũng vừa vặn xuống nhà chuẩn bị đi làm. Hyung Ki liếc qua một lần toàn cảnh, thấy không khí sặc mùi thuốc súng nhưng kinh nghiệm khiến cậu rất thản nhiên bỏ qua, tập trung tới một trò chơi mới của hai người kia hơn.
_ “Hai người đang chơi phi tiêu à?” – Mở miệng nói thật lạnh lùng, cũng mang đầy tính cảnh cáo, chàng đội trưởng rất nhanh chóng nhận định trò chơi thuộc dạng có khả năng nguy hiểm cao. – “Sao lại chơi trong nhà chứ? Cẩn thận kẻo trúng người khác đấy.”
Chẳng cần nói ai cũng có thể biết điều đó, bằng chứng chính là bản thân Minh Tuyết đã từng bị ám sát hụt hai hồi đó thôi. Nhưng sự ham chơi của hai người này khiến chẳng ai trong số họ chịu quan tâm tới mức độ nguy hiểm của trò chơi, thành ra lời nói của ai đó chẳng có chút gì thấm vào đầu cả.
_ “Được rồi! Được rồi! Tớ sẽ chú ý mà!” – Gật đầu lia lịa, thái độ có vẻ rất thành thật, nhưng thực ra anh chàng trẻ con Yo Seob cũng chỉ là thực thi kế sách tạm ứng phó mà thôi. Tên đó có lẽ chỉ chờ đến tên đội trưởng vừa đi là đảm bảo đâu lại vào đó ngay tức thì.
Liếc qua chàng trai băng giá này, Minh Tuyết rất ngây thơ có ý định muốn thỉnh giáo về kinh nghiệm trò chơi với cậu, kì thực cho dù là bất kì ai đều được hết, chỉ ngoại trừ Yo Seob.
Trong mắt cô gái ấy, cho dù là người rất ít có khả năng là biết chơi trò này cũng đều đáng tin hơn cái tên xấu tính nào đó gấp nhiều lần.
_ “Hyung Ki! Anh biết chơi cái này không thế?” – Vừa hỏi, cô vừa ngước lên nhìn bằng ánh mắt thuần khiết, rất tự nhiên bỏ qua vẻ cau có suốt ngày hiện hữu trên khuôn mặt ai đó. – “Anh có biết làm sao mà phóng trúng bia được không?”
Nhẽ ra, khi đã ở trong căn nhà này một thời gian, Minh Tuyết phải hiểu rằng cái tên đội trưởng này rất khó tính cũng như vẻ bề ngoài của cậu mới đúng. Nếu cứ mãi bị làm phiền bởi những điều vớ vẩn, tên đó rất có khả năng tạo ra án mạng chứ đâu phải trò đùa. Thế mà giờ này ai đó lại không khác gì con thiêu thân lao đầu vào lửa, làm Yo Seob cũng thấy đáng tiếc, cũng có chút tò mò xem rốt cuộc cái cô gái ngốc nghếch này sẽ bị trừng phạt ra sao.
Nhưng để cậu phải thất vọng rồi, mọi việc cuối cùng lại phát sinh theo chiều hướng không ai ngờ. Chẳng biết tại sao, nhưng hôm nay Hyung Ki phá lệ kiên nhẫn, không những không nổi giận mà còn quay sang hướng dẫn cô gái ấy.
_ “Cái này á?” – Khẽ nhấc lên một chiếc phi tiêu đang nằm trong tay cô, ánh mắt hơi cụp xuống nhìn kĩ nó, khiến đôi lông mi rất dài và đen của cậu trông thật cuốn hút, càng làm khuôn mặt đẹp trai của cậu thêm một phần phong độ. Nhất là giọng nói của chàng mỹ nam rất bình thản, mang theo một sự rung cảm mãnh liệt đến trong tâm tưởng của bất kì cô gái nào trông thấy hình ảnh cậu hiện tại. – “Đầu tiên là bình tĩnh. Tiếp theo là phải định hướng đường ném một cách chính xác và tập trung tất cả vào một điểm.”
Truyền đạt kinh nghiệm rất cụ thể, Hyung Ki đột nhiên ngước đôi mắt lên nhìn thẳng về phía trước khiến trong một khoảnh khắc, cả người cậu tản mác ra một thần thái tuyệt đẹp tựa như không hề tồn tại trên thế gian này. Đôi tay chàng trai cũng đột ngột vung mạnh, dứt khoát ném chiếc phi tiêu bay vút về phía trước nhanh như điện xẹt.
Phập!
Lặng thinh!
Dường như trong giây phút đó, cả thế gian đã không còn hiện hữu cái gọi là âm thanh nữa.
Và cũng trong cái không gian lặng ngắt như tờ đó, hai con người, một nam một nữ, đứng chết sững ngước nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, không tài nào tin nổi nữa. Họ cứ thế đứng hỗn độn trong gió, chìm trong kinh ngạc quá độ, cũng không biết có nghe thấy lời hướng dẫn tiếp theo của chàng đội trưởng vừa cất lên không nữa.
_ “Cuối cùng và quan trọng nhất, đó là kĩ năng do mình tự rèn luyện, tức là muốn giỏi thì phải luyện tập nhiều vào.” – Dường như không chút chú ý tới vẻ kinh ngạc của hai người còn lại, Hyung Ki vẫn mở miệng nói tiếp, mang theo một phong thái chững chạc của một vị đội trưởng. Khiến trong một lúc, hai con người ấy dường như cũng quên mất luôn chàng trai trước mặt cũng chỉ bằng tuổi mình. – “Tớ cũng phải đi rồi! Yo Seob! Anh quản lí nhắc cậu rằng lịch quay chương trình tạp kĩ chiều nay của cậu sẽ sớm hơn một tiếng. Nhớ đi đúng giờ đấy!”
Cứ thế, chàng mỹ nam quay lưng bước đi, để lại hai kẻ ngốc vẫn đứng há hốc mồm nhìn chằm chằm chiếc phi tiêu cắm trúng tâm mà cậu vừa ném.
Siêu… Siêu nhân. Thì ra có một người như thế vẫn luôn che giấu khả năng của bản thân trong căn nhà này sao?
Càng nghĩ, hai người càng thấy thế giới xung quanh mình có thật nhiều điều không ngờ. Cũng như hiện tại giây phút này, khi đứng trước tấm bia có hai chiếc phi tiêu ở chính giữa, họ mới hiểu cái gì được gọi là thâm tàng bất lộ.
Nếu nói anh Young Min có thể ném phi tiêu giỏi như thế, họ còn có thể chấp nhận được, bởi vì ai đó cũng thường ghé qua các quán bar cùng với bạn gái. Nhưng nếu trước sáng nay, có ai nói Hyung Ki cũng làm được như vậy, đánh chết họ cũng không tin, vì chàng trai ấy chẳng có vẻ gì là có hứng thú hay thường xuyên chơi cái trò này cả.
_ “Không phải thế chứ?” – Mãi mới nuốt được ngụm nước bọt xuống họng và mở miệng nói một câu, khuôn mặt của Yo Seob lúc này trông khá là đặc sắc. Cứ như hồn vừa bay ra ngoài dạo một vòng rồi trở lại vậy.
Ngay cả kẻ chẳng mấy khi động vào trò chơi cũng giỏi hơn cậu, đây đúng là một đả kích rất trầm trọng mà.
_ “Cậu ấy giỏi thật đấy!” – Không tim không phổi, người như Minh Tuyết cũng chẳng coi trọng lắm tới tài năng ít ỏi của mình, thế nên trong mắt không những không có thất vọng, mà sự ngưỡng mộ còn dâng lên dào dạt như biển cả. – “Đúng là thần tượng mà.”
Lại thêm một câu động đến nỗi đau của ai đó.
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng chỉ bằng một câu đơn giản như thế, cô gái này quả là rất biết cách phát huy cái gọi là giết người trong vô hình mà.
_ “Đã nói là hai chuyện này chẳng có liên quan gì đến nhau mà!” – Phát bực lên khi nghe thấy lời cảm thán đó của cô, Yo Seob không nhịn được phản bác.
Dùng ánh mắt của cô mà nhìn kĩ lại xem, đứng bên cạnh cô lúc này không phải là một trong những thần tượng nổi tiếng nhất xứ Hàn hay sao? Thế mà cái kiểu nói của cô khiến cậu có cảm giác cứ như cậu là vô hình vậy, đúng là làm người ta điên ruột mà.
Thực ra, không phải do cậu không đủ nổi tiếng, chỉ là trước những con người quá tài năng như Hyung Ki và Young Min, sự tồn tại của ai đó trong mắt Minh Tuyết thật mờ nhạt, hiển nhiên cũng rất dễ dàng bị bỏ qua.
Tuy nhiên, lại một lần nữa trong buổi sáng hôm nay, hai người ấy bỗng đồng thời dừng mọi việc để đưa mắt nhìn về phía cậu thang, nơi một chàng trai có vẻ ngoài tựa như một thiên thần đang bước xuống. Và người đó còn ai khác ngoài thành viên cuối cùng của nhóm, tên mèo lười Jae Sung kia nữa chứ?
_ “Ủa! Anh!” – Cảm thấy có đôi chút ngạc nhiên với sự xuất hiện của ai đó vào lúc sáng sớm, Yo Seob không nhịn được mở miệng hỏi. – “Sao anh dậy sớm thế? Công việc của anh nửa tiếng nữa mới bắt đầu mà.”
Không phải bình thường tầm này ai đó toàn trốn trong chăn ngủ, cho dù đến tận lúc phải làm việc nhưng nếu cố lười được thêm giây nào thì vẫn liều chết ôm chăn đó sao? Thế mới thấy hôm nay thật nhiều chuyện kì quái!
Khẽ gật đầu cho rằng vậy, ai đó thật vô sỉ bắt đầu đổ mọi thứ lên đủ mọi thứ có thể, quyết không thừa nhận bản thân kém cỏi.
_ “Ừ! Nhưng lịch có chút thay đổi.” – Liếc nhìn hai tên đàn em bằng đôi mắt nhập nhoèn, Jae Sung cuối cùng cũng đành phải đưa tay lên dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ. Hiếm hoi lắm mới có một ngày cậu quyết tâm tích cực làm việc, mấy cái đứa này có cần thiết tỏ vẻ khoa trương đến mức vậy không? – “Hình như đã báo từ hôm qua là sớm hơn một tiếng nhưng anh quên mất tiêu. Vừa nãy anh quản lí gọi điện đến vừa mắng vừa khóc.”
Sớm… sớm một tiếng? Thế còn không phải đã muộn mất rồi hay sao? Vậy mà ai đó giờ phút này còn thật đỉnh đương khiến ngay cả cậu cũng phải bội phục.
_ “Không khóc mới là lạ đấy!” – Khẽ thở dài, đây cũng là lần đầu tiên Yo Seob động lòng trắc ẩn với anh quản lý đáng thương. Thế mới thấy mấy cái bẫy bình thường cậu đặt trêu đùa anh ấy so với việc này cũng chỉ là thường thôi. – “Đến em còn thấy thương cho anh ấy nữa mà.”
Yo Seob, ở đời này, da mặt cậu mà dày thứ hai, thì không ai dám nhận mình là thứ nhất cả.
_ “Mấy đứa đang chơi gì thế?” – Vẫn rất ung dung nhìn quanh một vòng, Jae Sung rất tự nhiên trông thấy trò chơi thú vị mới có trong căn nhà này, khẽ gật đầu tán thưởng. – “Có vẻ vui nhỉ?”
Rất ít khi chàng mỹ nam này mới có hứng thú với những thứ khác ngoài ngủ. Và rất may mắn, trò ném phi tiêu này rơi vào tập hợp này chỉ sau cái nhìn đầu tiên của cậu.
_ “Anh chưa chơi trò này à?” – Ngạc nhiên quay sang nói, Minh Tuyết thấy rất hiếu kì không biết nếu để cho ai đó chơi thì sẽ như thế nào. Giây phút đó, trong trí não cô gái ấy bắt đầu suy tư tới việc làm sao để dụ dỗ ai đó nhập cuộc.
_ “Thôi anh đi nhanh lên cho em nhờ!” – Đối với cái người lớn hơn mình những bốn tuổi như Jae Sung, Yo Seob hiển nhiên không cảm giác được chút uy nghiêm của đàn anh nào. Thế nên, ai đó không có chút kiêng dè mở miệng thúc giục.
Còn chần chờ với mấy vụ này nữa, chắc anh quản lý phải khóc đến khô hết hơi nước trong cơ thể mất thôi.
_ “Ừ! Anh ít khi chơi mấy trò này lắm.” – Đặc tính của một số thành viên trong căn nhà này, đó là lơ đi sự tồn tại của ai hay câu nói gì đó mình không muốn quan tâm, vì vậy mà khoảnh khắc làm người tốt hiếm hoi của Yo Seob cứ thế bị bỏ qua không nhìn. Cũng một phần bởi trong mắt Jea Sung lúc đó chỉ còn chiếc phi tiêu và hứng thú muốn thử nghiệm chơi một lần. – “Cho anh mượn một cái chút nào.”
Cầm lấy chiếc phi tiêu trong tay, chàng mỹ nam đứng lặng lẽ một lát rồi đột nhiên vung tay ném vút nó đi, dáng vẻ đầy nam tính tựa nhân vật chính trong bộ phim hành động Mỹ. Trong khoảnh khắc ấy, hai tên đàn em như thấy được một con người khác của cậu, quá khác xa với cái hình ảnh mê ngủ thường ngày.
Tuy nhiên, sự việc cuối cùng cũng chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi. Khi hai người chớp chớp mắt để nhìn kĩ lại thì Jae Sung vẫn là Jae Sung, con mèo lười vẫn mang một bộ mặt ngơ ngác, tựa như những gì họ thấy chỉ là một ảo ảnh thoáng qua rồi biến mất tăm vậy.
Khẽ thở ra một hơi bình thường, hai người nghĩ rằng mình chẳng qua chỉ là nhìn nhầm mà thôi. Chỉ có điều khi liếc sang nhìn thấy chiếc phi tiêu thứ ba đang cắm chính giữa hồng tâm kia, một lần nữa, sự kinh ngạc tột cùng lại tiếp tục tập kích trí não họ.
Dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt, nhưng cũng chẳng có gì thay đổi cả. Những gì trước mắt khiến hai người biết được chuyện khó tin nhất hành tinh này là sự thật 100%.
Anh Jae Sung… thật là vừa phóng phi tiêu đâm trúng hồng tâm. Điều đáng nói hơn là ai đó ném trúng ngay trong lần đầu tiên thử chơi cái trò này.
Chẳng lẽ, thế giới này đã đảo điên hết rồi hay sao? Hay ngôi nhà này vốn chính là nơi ngoạ hổ tàng long, mà chỉ có những người bình thường như cô và Yo Seob không hề biết đến chuyện này thôi?
_ “Ủa! Trúng tâm rồi kìa! Hoá ra dễ vậy sao?” – Vươn ngón tay thon dài của mình chỉ về phía chiếc bia cắm, Jea Sung khẽ nói một câu bằng cái bộ mặt vẫn thật ngây ngốc, khiến cho hai khán giả đứng ngoài kia phải ức đến hộc máu.
Cái gì mà ‘dễ như vậy’ chứ? Đây là trắng trợn đả kích người không chút thương tiếc, khiến tâm hồn mỏng manh của hai tên đàn em kia bị tổn thương thật nghiêm trọng.
Cũng không nghĩ nhiều tới sức ảnh hưởng to lớn do câu nói của mình, chàng mỹ nam chỉ đơn giản là thấy hài lòng với kết quả đạt được, quyết định bước đi đến nơi làm việc.
_ “Thôi anh đi đây! Anh quản lí lại gọi điện giục nữa rồi này!”
Cứ thế, chàng mỹ nam đến và đi như một cơn gió, để lại hai con người đáng thương vẫn đứng đó, trợn tròn mắt nhìn theo bóng dáng ai đến tận khi mất hút, mãi không thể nào lấy lại được sự bình tĩnh.
Lúc này, Minh Tuyết quả thật rất muốn khóc.
Có ai nói cho cô biết cái gì đang xảy ra trên thế gian này được không? Tại sao ngay cả cái người chưa bao giờ động đến phi tiêu như Jae Sung cũng có thể dễ dàng ném trúng, còn cô ngay cả cái bia cũng chẳng thể nào chạm tới được cơ chứ?
Càng nghĩ, Minh Tuyết lại càng thấy khó chấp nhận được sự thật này. Nhưng kì thật, trong hai người, kẻ không muốn tin tưởng điều này nhất lại chính là Yo Seob, cái người đang bị sốc đứng như bất động ở đằng kia.
_ “Cái gì thế này? Tại sao lại như thế được chứ?” – Trong đầu không ngừng mặc niệm từ ‘không thể nào’, nhưng sự thật thì có chối bỏ thế nào vẫn mãi là sự thật. Lừa mình dối người không có hiệu quả, chàng mỹ nam chỉ nhận thấy tài năng của cậu trong mắt kẻ khác đúng là không đáng một đồng, chợt cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế, như một ngọn núi lửa đến lúc bùng nổ, ai đó phát điên lên, ném phăng những chiếc phi tiêu trong tay văng tung toé xuống nền nhà, giận dữ nói. – “Không chơi nữa!”
Chỉ cho phép mình hơn người ta chứ không cho phép người ta hơn mình, thế nên mới nói tên nhãi này thật trẻ con mà.
_ “Yo Seob! Sao thế?” – Còn cô gái ngốc nghếch chỉ đứng đó nhìn theo cái dáng vẻ đầy bực bội của chàng mỹ nam bước lên tầng trên, mãi mà vẫn không hiểu gì hết.
* * *
_ “Yo Seob à! Sao thế? Có phải do trời nắng quá không? Chắc là khát nước lắm rồi nhỉ?” – Lời nói thật nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng ân cần, người con gái vừa mở miệng nói những lời này, Minh Tuyết hiện đang rất chăm chú cúi xuống tưới bồn hoa cúc ở trên sân thượng. – “Mày yên tâm đi! Tao sẽ chăm sóc mày thật tốt mà!”
Dĩ nhiên, những câu nói đầy quan tâm kia không phải dành cho anh chàng trẻ con Yo Seob của MS4, mà thực ra lại là cho cái bồn hoa cúc rực rỡ trước mặt này.
Cũng do quá chú tâm vào việc chăm sóc mấy bồn hoa, cô gái ấy không hề nhận ra giây phút đó có một người vừa vặn mở cửa bước lên trên sân thượng, thấy được toàn cảnh ai đó đang lẩm bẩm một mình rất kì quặc.
_ “Em đang làm gì thế?” – Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, Young Min không nhịn được bật cười. Thỉnh thoảng, chính bản thân chàng trai cũng phải thừa nhận mấy hành động của Minh Tuyết đúng là không thể dùng những tri thức bình thường để lý giải.
_ “Ô! Anh về rồi đấy à?” – Nghe được câu hỏi, cô mới giật mình nhận thấy sự có mặt của tên yêu nghiệt đó trên sân thượng lúc này, khẽ quay sang hỏi lại.
Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của cô gái hiện tại, ai cũng có thể nhận ra cô vốn chẳng có chút phản ứng gì khi bị bắt gặp cảnh này hết, cũng không có cho rằng đó là điều gì đáng kì lạ cả. Thậm chí cô còn rất thản nhiên nói tiếp về các người bạn cây cối của mình.
_ “Ở nhà một mình buồn quá nên em đã lên đây tưới hoa. Trong số các cây này thì chăm sóc dễ nhất chắc là cỏ ba lá Jea Sung đấy.”
Nghe đến đấy, chàng mỹ nam càng khẳng định những gì mình nghe không có chút nhầm lẫn nào, khoé miệng có chút run rẩy.
_ “Em lấy tên bọn anh để đặt tên cho mấy chậu hoa đấy à?” – Ngừng một lát suy nghĩ, Young Min mới nhớ ra Minh Tuyết là nhà văn, thỉnh thoảng có chút kì lạ cũng là chuyện thường. Thế nên, chàng trai cũng không so đo gì nhiều về vấn đề này nữa, trong đầu nghĩ rằng lấy tên mình có bị đặt tên cho chậu hoa cũng không có gì to tát, đành bước tới gần ngồi xuống bên cạnh cô. – “Nghe cũng khá hợp đấy! Mà em không chơi phi tiêu nữa à? Vậy mà hôm nay anh còn rất mong chờ được trở về nhà.”
Lâu lâu chàng mỹ nam cũng muốn thử nghiệm một chút cảm giác cùng chơi trò này với mấy thành viên trong nhóm tại nhà một chút. Thế mà khi bước về, đập vào mắt cậu không phải là cái khung cảnh mấy đứa đàn em đang tranh giành nhau chơi vui vẻ, thay vào đó là căn nhà yên tĩnh vắng vẻ. Hơn nữa, bia cắm và những chiếc phi tiêu cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
_ “Em cũng chẳng biết nữa.” – Khẽ lắc đầu, Minh Tuyết tỏ rõ sự vô tội của mình trong việc buổi sáng. Cô đã nghĩ đi nghĩ lại vài lần, cũng chắc chắn rằng mình cũng không có trêu chọc gì tên đó, thế nên vấn đề tất nhiên không phải nằm ở phía cô rồi. – “Bỗng dưng Yo Seob nổi giận rồi không chơi nữa. Còn lại một mình em, nhưng ném hoài mà mười lần thì cũng lắm cũng chỉ có một lần chạm được vào bia.”
Làm sao mà cô biết được cái tên nhãi đó lại phát điên về điều gì cơ chứ. Nhưng đáng tiếc nhất là cô không có ai chỉ dạy, cứ thế phải tự tập một mình, lại liên tục thất bại nên cũng chán chẳng muốn chơi nữa.
_ “Vậy thì để anh chỉ em cách luyện tập hiệu quả nhất nhé!” – Càng nhìn vẻ mặt suy tư đầy rối rắm của người con gái đó, Young Min lại càng cảm thấy dáng vẻ cô lúc này thật đáng yêu, không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc cô, khẽ mở miệng nói thật dịu dàng.
Nhưng chỉ cần để ý kĩ, người ta có thể nhận ra trong đáy mắt cậu vừa vụt qua một ánh sáng, xuất hiện rất nhanh chóng rồi lại tan biến mất dạng.
_ “Có cách đó sao?” – Ngước lên bằng ánh mắt sáng rỡ như sao trời, vẻ mặt Minh Tuyết tràn đầy ngạc nhiên và hứng khởi khi nghe được tin tức đó.
Đây chẳng phải là vấn đề đang khiến cô sầu não hay sao? Vậy à bây giờ lại nghe thấy chàng trai trước mặt có thể giaả quyết được dễ dàng, làm sao có thể không vui mừng được cơ chứ?
Tuy nhiên, cũng do quá hứng khởi, ai đó đã lỡ bỏ qua cái ánh mắt như thể đang chờ mong một điều gì đó thú vị của Young Min trong giây lát đó.
* * *
Phập! Phập!
Âm thanh nghe thật nhịp nhàng và nhanh chóng. Đi cùng với nó là khung cảnh những chiếc phi tiêu lao vun vút nối tiếp nhau cắm phập vào bia. Nhưng là điều đáng nói nhất chính là vị trí chúng cắm vào có gì đó khá khác thường.
Chỉ có một mình chơi trong phòng khách, nhưng bản thân Minh Tuyết lại không có cảm giác chán nản như hôm qua. Vẻ mặt cô gái lúc đó rất chăm chú, đầy kiên nhẫn và cũng tràn ngập sự vui vẻ trước thành quả mà mình thu được.
_ “Đúng là có hiệu quả thật!” – Nhìn nhìn, Minh Tuyết không nhịn được tự khen ngơi bản thân. Nếu không phải nhờ cách của Young Min, chắc tập đến sang năm cô cũng không thể đạt được thành tích tốt thế này.
Tuy không phải toàn trúng hồng tâm, nhưng hầu hết cũng đều quy hết về một vùng trung tâm của bia. Điều này cũng đủ khó tin đối với một cô gái vốn vụng về và khó đào tạo như cô rồi.
Khuôn mặt tràn đầy thoả mãn, Minh Tuyết khẽ mỉm cười, bàn tay cũng chuẩn bị vung lên tập ném tiếp. Nhưng đúng lúc cô định phóng chiếc phi tiêu ra, một tiếng hét đầy hãi hùng đột nhiên vang lên trong căn nhà vắng lặng khiến cô giật nảy mình đánh rơi nó xuống sàn.
_ “A!”
Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa ấy, Minh Tuyết có cảm giác như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, vội vã dùng vận tốc nhanh nhất lao lên cầu thang.
Khi vừa đặt chân lên tầng hai, người con gái ấy đã trông thấy chủ nhân của âm thanh đó, Hyung Ki đang đứng ngoài cửa phòng. Khuôn mặt cậu lúc đó xám trắng, bàn tay vẫn còn cầm chặt trên nắm cửa như thể vừa mới chạy từ trong phòng ra.
Tuy nhiên, sau khi đã nhìn trái nhìn phải một lượt, Minh Tuyết có thể khẳng định cơ thể cậu cũng không thiếu thứ gì, cô gái ấy lại càng thấy khó hiểu không biết điều gì có thể khiến cho cái con người lạnh băng này phải biến sắc đến cái mức đó.
_ “Sao thế?” – Cô vội bước tới gần hỏi thử.
Nhìn xem ai đó lúc này, là gì còn chút hình tượng băng giá khi bình thường nữa. Trong đôi mắt vẫn thoáng qua một nét hoảng sợ, mặc dù sau đó đã được che giấu đi rất khá.
_ “Không! Không có gì!” – Vừa nghe thấy câu hỏi của cô, chàng mỹ nam vội vã lắc đầu, cũng cố gắng lấy lại sự trấn tĩnh hơn nhưng rõ ràng hơi thở dồn dập vẫn chưa kịp bình phục kia đã bán đứng chính cậu.
Rốt cuộc, đã có chuyện gì khiến ngay cả Hyung Ki cũng trở nên kì lạ như thế?
Chàng trai liếc nhìn qua ánh mắt đầy hoài nghi của cô, trong lòng dường như có chút chột dạ, vội tìm cách đuổi cô rời khỏi hiện trường để che lấp điều gì đó.
_ “Cô cứ về phòng đi! Không sao đâu!”
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Minh Tuyết không rời, giờ phút này Hyung Ki biểu hiện thái độ quyết tâm phải tiễn bước cô về, hiển nhiên là vì không muốn cho cô biết đến nguyên nhân gây lên tiếng hét vừa nãy.
_ “Uh!” – Rõ ràng một điều là càng giấu diếm lại càng khơi dậy sự tò mò của con người. Minh Tuyết giây phút này lại càng muốn biết việc gì đã xảy ra hơn bao giờ hết. Nhưng đối mặt với thái độ của chàng trai lúc đó, cô nhận thấy được một điều là có đứng đây tiếp cũng chẳng thể khai thác thêm được gì, đành gật đầu quyết định trở về phòng. – “Anh cũng nghỉ sớm đi nhé!”
Chắc chắn sẽ có cách khác tìm ra được đáp án, cô gái nghĩ vậy rồi quay lưng trở về phòng.
Cứ thế, Minh Tuyết bước vào phía trong, đóng cửa lại suy tư một hồi, càng cảm thấy có cái gì đó không bình thường cho lắm. Nhất là suốt trong lúc nói chuyện, cái dáng vẻ đứng ngoài cửa của ai đó thật kì lạ, dù đế giờ cô vẫn chưa hiểu được điều kì lạ đó là ở đâu.
Ngần ngại vài giây, cuối cùng cô bỗng dưng mở cửa, ló đầu ra ngoài nhằm xác định lại phỏng đoán của mình. Và đúng như những gì cô nghi ngờ, Hyung Ki vẫn đứng đó, tựa lưng vào cửa.
_ “Uả! Anh vẫn chưa vào phòng à?” – Nhìn dáng vẻ của ai đó lúc này trông giống như là đang đơn thuần trấn áp sự hoảng sợ, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cũng không có vẻ gì như muốn trở về phòng khiến cô cảm thấy khá ngạc nhiên.
Có phòng lại không về, rõ ràng có bí ẩn gì đó đằng sau việc này.
Hiển nhiên, câu nói đột nhiên vang lên của cái người vốn là đã bước vào phòng kia làm chàng trai giật mình không nhỏ. Cậu bắn dậy, đứng đoàng hoàng, vừa nói vừa tránh né ánh mắt cô, trong giọng nói có chứa một sự bối rối.
_ “Ah! Ừ! Tôi sẽ vào ngay đây!” – Thế rồi, trước cái nhìn mang đầy tính nghiền ngẫm của cô, chàng mỹ nam dường như không chịu nổi nhiệt, bắt đầu thẹn quá thành giận mà gắt gỏng. – “Cô làm sao mà cứ phải để ý linh tinh thế nhỉ? Đã bảo về phòng đi rồi kia mà!”
Chiêu này nếu dùng lúc bình thường thì khá hiệu quả, nhưng hiện tại khi Minh Tuyết đã tò mò đến không gì ngăn lại được, cũng nhận định chàng trai có điều gì đó muốn giấu diếm, như vậy rõ ràng câu nói đó chỉ càng gợi lên hứng thú muốn tìm hiểu của cô mà thôi.
_ “Đúng là có chuyện gì rồi phải không?” – Không quanh co lòng vòng nữa, cô gái quyết định dùng biện pháp bạo lực, cứ thế bước tới gần và đẩy chàng mỹ nam sang bên, định vươn tay mở cửa. – “Có gì trong đó à?”
Chờ ai đó khai ra sự thật thì còn lâu, thế nên muốn biết cũng chỉ có cách tự thân vận động. Với cái ý nghĩ như vậy, Minh Tuyết cũng chẳng để tâm kiêng dè gì, rất hồn nhiên cầm lấy nắm cửa.
_ “Này! Cái cô này! Làm gì thế hả?” – Ngẩn ngơ một giây, chàng mỹ nam mới nhận ra được mình vừa bị đầy sang một bên để tránh đường cho một người muốn đột nhập vào phòng, cậu vội vã lao tới kéo cánh cửa lại.
Hai người, một kéo một đẩy, thành một hoàn cảnh giằng co, không ai chịu nhường ai.
_ “Cô có thật là con gái không đấy? Sao lại định vào phòng con trai tự nhiên như thế chứ?” – Bất bình lên tiếng, Hyung Ki tất nhiên là quyết không để cô bước vào phòng mình. Nếu không, việc mà cậu vất vả giấu diếm sẽ bị lộ ra hết.
_ “Anh có giấu tranh ảnh đồi trụy hay con gái ở trong đó đâu mà sợ chứ? Đúng không?” – Rất bình tĩnh hỏi lại, Minh Tuyết dĩ nhiên là không cho ai đó có đường chối từ, trong mắt cô gái khoảnh khắc đó cũng thoáng qua một vẻ khiêu khích. – “Anh cứ giấu diếm như thế mới đáng nghi đấy. Nếu anh không mở ra thì tôi sẽ nói với mọi người rằng anh là đội trưởng mà bí mật mang bạn gái về đấy. Tôi sẽ rao tin này lên mạng luôn.”
Trắng trợn đe doạ!
Đây cũng là lần đầu tiên Minh Tuyết phản kích quyết liệt như thế với chàng mỹ nam. Thế mới thấy sự tò mò của con người hàm chứa một sức mạnh thật đáng sợ.
_ “Đã nói là về phòng đi kia mà!” – Gắt lên tỏ vẻ sự tức giận của mình, tiếng nói của Hyung Ki trở nên rất lớn trong căn nhà yên tĩnh.
Một giây sau, thế giới xung quanh họ đột nhiên chìm trong một sự im lặng tuyệt đối.
Khi ngước nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ, đôi mắt kinh hoàng ngập nước chỉ chực trào ra tới nơi, bộ dạng chấn kinh, bị tổn thương của cô gái ấy, chàng trai bỗng có cảm giác như mình vừa phạm phải tội lỗi tày trời.
Cũng trong cái khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ trong trí não Hyung Ki như cùng ngưng hẳn lại trong một sự sửng sốt. Chàng mỹ nam không ngừng xem xét lại những lời mình vừa nói, xác nhận bản thân của mình có nói lời gì quá đáng đến không thể tha thứ hay không. Bởi dáng vẻ cô hiện tại trông quá sức đáng thương.
Tuy nhiên, vượt qua mọi sự suy đoán của con người, chỉ bằng một giây thất thần đó của cậu, Minh Tuyết đã nhào tới đẩy bật cửa ra, xông vào thành công.
Từ đó, các chàng trai cũng nên rút ra một bài học xương máu: nước mắt của con gái có những lúc thật không đáng tin. Huống hồ, từ đầu cho tới cuối Minh Tuyết cũng đâu có rớt xuống một giọt nào.
_ “Ô!” – Đứng ngoài nhìn lướt qua một lượt quang cảnh căn phòng của chàng đội trưởng, thứ mà Minh Tuyết thấy khiến cô còn có cảm giác bất ngờ hơn cả những gì cô đã tưởng tượng.
Mọi thứ trong căn phòng đó quá sạch sẽ, ngăn nắp và gọn gàng. Từng chồng sách vở, từng chồng đĩa DVD đều được xếp ngay ngắn, các đồ vật đều được cất dọn gọn, không có cái gì bừa bãi cả. Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy chủ nhân của chúng là người yêu sạch sẽ và kĩ tính đến mức nào.
Khắp nơi không có lấy một hạt bụi, không một vết bẩn, cuối cùng là không có gì đáng nghi hết cả.
_ “Có cái gì đâu mà vừa nãy anh phải hét lên ghê vậy?”
Đó là điều cô gái ấy thấy khó hiểu nhất khi xem xét kĩ căn phòng. Nhìn bề ngoài có vẻ như mọi thứ thật bình thường, nhưng cái câu thét rất thảm thiết của ai đó vài phút trước lại là bằng chứng cho một sự việc không bình thường nào đó.
Vấn đề là, chân tướng sự việc, Minh Tuyết tìm hoài cũng không thấy. Thế mới thấy cô đúng là không có chút tiềm năng làm thám tử nào mà.
_ “Xem xong chưa? Về đi nhanh lên!” – Chủ nhân của căn phòng, Hyung Ki vẫn không hề bước vào trong mà chỉ đứng ngoài, rõ ràng trong đó có chứa một thứ gì đó khiến chàng trai phải ngần ngại.
Tuy nhiên, khi thấy cô cũng không tìm ra được điều gì, chàng mỹ nam khẽ thở hắt ra một hơi. Đến lúc cậu định vươn tay kéo cô ra ngoài, thì bất thình lình, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, xẹt qua dưới chân khiến cậu thót tim.
_ “Ôi trời!” – Không nghĩ gì nhiều, chàng mỹ nam chỉ kịp hô lên một tiếng, khoảnh khắc tiếp theo cả người đã lao vụt lên giường, tựa như một bản năng đã ăn sâu vào máu.
Khuôn mặt chàng mỹ nam trong lúc đó tái nhợt, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ, ngón tay cũng không tự chủ chỉ về gần phía cửa, mãi mới nói lên được một câu.
_ “Nó! Nó kìa!”
_ “Cái gì cơ?” – Nghe thấy thế, bản thân Minh Tuyết vẫn không hiểu gì hết, chỉ ngơ ngác nhìn quanh tìm xem thứ gì có thể khiến tên lạnh lùng này lại có phản ứng quyết liệt đến vậy. Tuy vậy, chỉ một giây sau, khi bỗng dưng cảm giác được dưới chân có cái gì đó vừa xẹt qua, cô gái ấy cũng không tự chủ được bật lùi lại trong hoảng hốt. – “Cái gì thế?”
Miệng thì nói, nhưng ánh mắt cũng ngay lập tức nhìn theo cái bóng đen quái lạ đó, Minh Tuyết quả thật cũng có chút kiêng dè đối với cái thứ vẫn chưa biết là cái gì này. Dẫu vậy, kết quả thu được đúng là khiến cho cô phải thất vọng rồi. Khi cô vừa mới kịp định thần lại để xem xét kĩ lại thì cái thứ chết tiệt đó cũng đã biến đâu mất tiêu.
Giây phút đó, căn phòng thật là yên tĩnh.
Khẽ đưa mắt ngước nhìn quanh thêm một lượt đầy thận trọng, người con gái ấy dường như nín thở để quan sát mọi thứ thật kĩ càng hơn. Cũng tập trung toàn bộ trí não để nắm bắt được hình ảnh của cái thứ đó ngay khi nó lộ diện.
Cuối cùng thì công sức Minh Tuyết bỏ ra để căng mắt quan sát suốt vài phút cũng không uổng phí chút nào, bởi cái thứ đó rốt cuộc không còn kiên nhẫn ở một chỗ, phóng ra ngoài nhằm tìm kiếm một chỗ trốn an toàn khác. Và cũng nhờ vậy, cô mới có thể thấy được rõ ràng thứ đã khiến không khí căn phòng lâm vào căng thẳng suốt khoảng thời gian vừa qua.
Nó là một con vật màu nâu vàng, có râu, có cánh, nhỏ cỡ hạt mít, hiện đang ở góc nhà và chạy hướng tới một cái khe để chui tọt vào.
_ “Nó… chỉ là một con gián thôi mà!” – Trông thấy thủ phạm của mọi việc, Minh Tuyết không nhịn được thở dài, ngước qua nhìn chàng trai đang đứng trên giường bằng một ánh nhìn đầy khinh thường.
Thế mà cô còn tưởng rằng đó là cái gì đó đầy nguy hiểm và đáng sợ, do vậy mới có thể khiến cho chàng đội trưởng lạnh lùng này phải lâm vào căng thẳng và hoảng sợ đến mức ấy. Nhưng sự thật thì lại khiến cô không biết phải dùng từ gì để diễn tả sự thất vọng của mình nữa.
_ “Thì đã sao?” – Nhìn cái ánh mắt đầy khinh bỉ của cô, Hyung Ki không nhịn được cãi lại. Cái gì mà ‘chỉ là một con gián’ thôi chứ? Với bản thân cô thì thế thôi, còn với cậu thì cái thứ đó thật ghê tởm. Chỉ cần nghĩ tới việc hiện tại đang phải dùng chung một bầu không khí với loài vật này, chàng trai cũng không tự chủ thấy rợn cả người. – “Tôi không muốn phải chung phòng với một con vật lông lá bẩn thỉu như vậy một chút nào. Vừa nãy tôi đã gọi người diệt côn trùng tới, nhưng họ lại trả lời bây giờ đã quá muộn nên ngày mai mới đến được.”
Như thế cũng có nghĩa cái hoàn cảnh khủng khiếp này còn tiếp diễn cho tới tận ngày mai. Nghĩ đến vậy, Hyung Ki cũng không biết phải làm gì để vượt qua khoảng thời gian đầy gian nan này nữa.
Ngước nhìn lại vẻ mặt của chàng đội trưởng lúc này, Minh Tuyết mới để ý thấy ai đó dù đang rất cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng khuôn mặt đã chuyển sang màu xanh xám thảm hại kia thì trong chốc lát cũng không thể biến mất ngay đi được. Thế mới biết, con gián này đúng là đem lại đả kích không nhỏ cho chàng thần tượng này mà.
_ “Anh gọi một đội diệt côn trùng tới và định ngủ ngoài phòng chỉ vì một con gián thôi ư?” – Nghĩ tới cái cảnh cậu đứng mãi ở cửa lúc nãy, cô mới hiểu được ý định thực sự của chàng trai này là gì. Một chàng mỹ nam lạnh lùng lại có lúc hoảng sợ thất thố đến vậy chỉ vì một con gián bé xíu, nói ra đúng là không khác gì một chuyện cười, chẳng ai tin đó là sự thật mà. – “Cái tính ưa sạch sẽ của anh làm người khác phải phát bực đấy. Cuối cùng thì chỉ cần cho nó biến mất khỏi cái căn phòng này là được chứ gì?”
Vừa hỏi lại, Minh Tuyết cũng bất chợt cau mày, tỏ rõ thái độ không hài lòng lắm với phản ứng của ai đó trước sự kiện này.
Sống chung nhà với một tên yêu sạch sẽ đến điên cuồng nhiều khi đúng là phiền phức. Để đêm nay có thể ngủ ngon mà không bị những tiếng hô đầy sợ hãi của ai đó làm phiền, người con gái đó quyết định tự thân vận động giải quyết việc này.
_ “Uh!” – Khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những điều cô nói như một hành động bản năng, Hyung Ki lúc này vẫn đang ngồi trên giường với bộ mặt cứng đơ, dù đã rất cố gắng trấn tĩnh để lấy lại phong thái vốn có của mình.
Cũng chẳng chờ đợi cho ai đó thực sự bình tĩnh trở lại, Minh Tuyết rất bình tĩnh bước tới cúi người nhìn qua khe, bàn tay khẽ động động đồ vật xung quanh để ép buộc con gián phải chạy ra khỏi chỗ trú ẩn.
Mọi việc cứ thế xảy ra đúng như những gì cô nghĩ. Vừa thấy động, cái con vật đó đã lao ra ngoài tìm kiếm một nơi trốn an toàn khác.
_ “Ôi! Kìa!” – Không hề tham gia chút nào vào cuộc truy bắt, nhưng Hyung Ki phản ứng còn mãnh liệt hơn cả người trong cuộc. Chàng trai vừa nhìn thấy bóng dáng con gián đã la hoảng lên, đồng thời cũng bất giác lùi lại như một hành động phản xạ đến mức chạm cả vào bức tường đằng sau. – “Nó kìa!”
Không đợi ai phải nói thêm một lời, Minh Tuyết vội vã chạy theo con gián ngay tức thì. Nhưng nếu so tốc độ giữa cô và cái con vật đang gắng hết sức để bảo toàn tính mạng kia thì ai cũng có thể đoán ra được kết quả là thế nào. Con vật ngoan cố ấy cuối cùng cũng thuận lợi chui được vào một xó xỉnh nào đó mất tích, còn cô gái thì không những không giải quyết được gì, còn bị chấn thương do va vào bàn, lại khiến một đống sách trên đó rơi xuống văng tung toé.
_ “Đằng kia! Nó chạy ra kia rồi!” – Là nhân vật chính bị cái con vật ghê tởm đó hành hạ về tinh thần, Hyung Ki rất tích cực chỉ dẫn cho cô. Còn bản thân chàng mỹ nam thì vẫn ngồi trên giường, không hề đặt chân xuống đất lấy một bước, trông không khác gì một ông chủ đang sai phái người hầu của mình.
Cạch! Cạch!
Cùng với sự tiếp tục của cuộc truy lùng, mọi thứ trong căn phòng cứ thế lần lượt rơi xuống đất, lộn xộn hết cả lên, phút chốc trông như một bãi chiến trường, không còn có thể nhận ra được đó là căn phòng sạch sẽ gọn gàng của chàng mỹ nam trong vài phút trước nữa.
Dù vậy, theo thời gian trôi qua, con vật vốn là nỗi ám ảnh của Hyung Ki kia vẫn sống nhởn nhơ, chạy hết từ chỗ này lại sang chỗ khác.
Lại một cuộc rượt đuổi, con gián dường như đã dần quen với việc chạy qua chạy lại, cũng rất bình an nấp được vào khe kệ. Tuy nhiên, chưa kịp an vị tới một giây, cái kệ lại rung lên và bị kéo ra khiến nó thấy được nguy cơ của bản thân, vội vàng nhớ tới một công năng cứu mạng khác của mình.
Vì thế… cho nên… trước con mắt kinh ngạc của tất cả những con người có mặt tại đó, con gián chợt xoè cánh bay xẹt lên thành một đường vòng cung, lách qua đám kệ tủ, lượn vòng giữa không trung. Cứ thế theo đà hướng thẳng tới cái khuôn mặt hoảng loạn đến cực độ của anh chàng đội trưởng.
Trong phút chốc, vẻ mặt của chàng mỹ nam chuyển từ màu xanh sang xám ngắt, kinh hoàng như chỉ muốn ngất luôn mà không được. Chỉ cần nghĩ tới việc cái con vật dơ bẩn đó chạm vào mặt mình, ai đó đã sợ hãi đến mức muốn nôn mửa, chứ đừng nói là cái điều khủng khiếp này mà trở thành sự thật thì…
Trong những giây phút cuối cùng trước vụ va chạm, Hyung Ki đóng chặt mắt lại trong hoảng sợ, trong lòng tràn ngập khủng hoảng tựa như sắp rơi xuống mười tám tầng địa ngục, thầm nghĩ thế là xong rồi.
Bộp!
Rất kịp thời xuất hiện cắt ngang qua đường bay của con gián, Minh Tuyết lúc này đúng là hiện thân của mỹ nhân cứu anh hùng, khuôn mặt đầy bình tĩnh, bàn tay vung quyển sách đập con vật đó ngã lăn xuống nền nhà. Ngay sau đó, không kịp để nó kịp thoát khỏi cơn choáng váng, cô gái quơ lấy chiếc dép trong nhà, đập chát xuống một tiếng nghe chắc nịch.
Thế là cuộc đời của nó đã chấm dứt tại đây!
_ “Cô làm gì thế?” – Hyung Ki gần như muốn thét lên khi thấy thảm trạng của con gián lúc này. Cái đám bầy nhầy đầy máu me kia đúng là có tác dụng kích thích thị giác quá lớn, khiến chàng mỹ nam mặt lại càng không còn một giọt máu. – “Sao lại giết nó kia chứ? Nhẽ ra chỉ nên bắt sống nó thôi mới đúng!”
Hít một hơi dài, Minh Tuyết lúc này đang rất cố gắng để bình tĩnh lại, nén cái xúc động muốn bước tới ném cả cái xác bẹp dí của con gián này vào mặt ai đó. Hoá ra đây chính là cái cách mà cậu ta đáp trả lại cho công sức vất vả của cô từ nãy tới giờ ư?
_ “Bắt sống?” – Nghiến răng nghiến lợi phát âm ra từ đó, vẻ mặt của Minh Tuyết lúc này đầy giận dữ, như thể sẵn sàng bộc phát xông lên cho chàng trai một trận bất cứ lúc nào. Mệt cô còn vất vả đi bắt con gián cho ai đó, thế mà cậu có thể nói ra một câu làm người ta giận sôi đến vậy ư? – “Anh nói dễ nghe nhỉ? Anh đã thấy ai bắt sống được một con gián trong cảnh này chưa?”
_ “Nhưng cái đống máu me bẩn thỉu kia thì ai sẽ dọn đây?” – Đây mới là điều chính là chàng mỹ nam muốn hỏi. Cho dù không bắt sống được nó nhưng cũng không tới nỗi để lại cái xác kinh tởm kia trong căn phòng của cậu chứ. Chỉ vừa nhìn thấy thôi cậu đã muốn nôn lắm rồi.
_ “Anh chứ ai!” – Rất bình thản nói như một điều hiển nhiên, Minh Tuyết tuyên bố một câu đủ khiến ai đó chìm vào trong ác mộng của đời người, coi như trả đũa lại cho cái kiểu sai phái đầy hách dịch của cậu lúc nãy.
Tuy nhiên, nói thì nói vậy, nhưng khi liếc sang thấy khuôn mặt tái nhợt của ai đó, cô cũng có chút không đành lòng, đành bước tới cúi xuống cầm râu nhấc con gián lên.
_ “Tôi đã dọn cái thứ bẩn thỉu nhất rồi đó!” – Quay sang, cô không nhịn được muốn trêu chọc ai đó thêm một chút, khẽ đung đưa con gián trên tay hướng gần về phía cậu. Cũng bởi vì thấy được chàng trai này hoảng sợ đến vậy là một chuyện rất hiếm hoi. – “Hay là anh muốn tôi để lại nó trên giường của anh hả?”
“Tránh…tránh xa tôi ra ngay!” – Nhìn thấy cái thứ bẩn thỉu lủng lẳng trên tay Minh Tuyết ngày càng tiến lại gần, Hyung Ki không nhịn được khẽ nuốt nước bọt, lùi lùi lại phía sau.
Khẽ liếc sang bằng cái ánh mắt khinh bỉ, người con gái đó cảm thấy khiến cậu ghê tởm đủ rồi mới xoay người ra khỏi phòng, để lại một đống hỗn độn bừa bãi bày la liệt, đối lập hoàn toàn với lúc cô mới bắt đầu bước vào.
Vì thế, khi cái xác gián đã được rời khỏi căn phòng, còn lại chính là Hyung Ki và một đám lộn xộn, cộng thêm đám máu kinh tởm khiến chàng mỹ nam không làm được gì khác ngoài thở dài chán nản.
Cuối cùng, sau khi có được sự giúp đỡ cực kì nhiệt tình của ai đó, chàng đội trưởng vẫn phải ngủ qua đêm ngoài phòng khách.
* * *
Khoan khoái bước xuống cầu thang vào một buổi sáng đẹp trời, Yo Seob cứ thế tiến về phía tầng dưới với một tâm trạng rất tốt đẹp. Tuy nhiên, cái tâm trạng đó cũng chỉ có thể duy trì cho tới trước khi chàng trai ấy đặt chân xuống phòng khách.
Vụt!
Như một tia chớp xẹt qua ngay trước mắt, Yo Seob chỉ cảm nhận được một bóng đen vừa bay vụt qua khuôn mặt, làm cậu giật mình đứng sững lại một giây.
Thế rồi, sau khi đã bình tĩnh trở lại và dám chắc bản thân không bị thiếu miếng thịt nào, chàng mỹ nam mới nhìn sang cái thứ vừa vượt qua mặt mình rồi cắm lên chiếc bia kia, sau đó quay trở lại nhìn về phía Minh Tuyết với ánh mắt tràn ngập lửa giận.
_ “Cô làm cái gì thế hả? Muốn giết người à?” – Giận dữ muốn quát tháo lên, Yo Seob lần này đúng là rất bực bội, rất có xu hướng sẵn sàng xông lên làm thịt ai đó ngay tức thì.
Đột nhiên, như vừa nhớ ra được có điều có đó không được đúng lắm, chàng mỹ nam mới dừng lại và quay nhìn về phía tấm bia thêm lần nữa, nơi chiếc phi tiêu vừa nãy suýt ám sát cậu đang cắm trên đó. Cũng sau cái giây phút thấy được sự thật đang hiện lên trước mắt, khuôn mặt cậu lúc đó chỉ còn lại một sự kinh ngạc cực độ, ngón tay chỉ về phía đó, miệng mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh.
_ “Cô… cô vừa ném nó đấy à?”
Điều mà cậu đang chứng kiến quả thật quá mức khó tin. Mãi cho đến tận khoảnh khắc này, chàng trai vẫn không ngừng xác nhận lại, nhưng điều đáng buồn nhất lại là khi chàng trai nhận thấy con mắt của mình vẫn hoạt động rất tốt.
_ “Đúng vậy!” – Đáp lời một cách rất thản nhiên, vẻ mặt của Minh Tuyết vẫn không có chút cảm xúc gì khác thường, như thể cái điều đang diễn ra cũng chỉ thế mà thôi. Nếu có, thì cũng chỉ là sự khinh thường với sự lừa mình dối người, không chịu chấp nhận sự thật của ai đó.
Không thèm để tâm tới phản ứng quá mức kinh ngạc của chàng thần tượng, cô tiếp tục quay trở lại với trò chơi, vung tay ném vút đi chiếc phi tiêu về phía trước. Dáng vẻ tung ra của người con gái đó quá đẹp, kèm theo cảnh chiếc phi tiêu cắm trúng hồng tâm tạo thành một hình ảnh thật hoàn mỹ.
_ “Không ngờ nó lại dễ thật đấy!” – Khẽ liếc mắt sang bên đầy châm chọc, lời nói của cũng đầy gai góc đâm xuyên qua lòng tự tôn của ai đó, Minh Tuyết không kiêng dè gì thể hiện cái tính có thù phải trả của mình. Hừ, hôm trước ai đã cười nhạo cô, đến giờ thử xem còn dám mở miệng ra nữa hay không. – “Không như ai đó, cười người ta nhưng bản thân lại không hề biết đến cái hồng tâm nó là gì.”
Khẽ thở dài như thể rất nuối tiếc cho người nào đó, vẻ mặt cũng thật chân thành, nhưng lời nói của cô đúng là khiến cho bất kì ai cũng phải tức chết. Đặc biệt đó lại là chàng trai trẻ con suốt ngày so đo hơn thua từng chút một như Yo Seob.
Cứ thế, với dáng vẻ đầy châm chọc và thách thức, Minh Tuyết nhét hết đống phi tiêu còn lại vào tay cái người đang đứng bất động cố kiềm nén cơn giận dữ kia, nhẹ nhàng bước lên cầu thang trở về phòng.
Nhiệm vụ đả kích ai đó đã kết thúc, cũng thấy được cái khuôn mặt giận không thể nói của tên kia, cô có cảm giác thật sảng khoái khi trả được mối xỉ nhục, đúng là không uổng công cố gắng suốt mấy hôm nay chút nào.
Người đi thì vui vẻ, nhưng kẻ ở lại thì lại đang tức điên lên. Yo Seob càng nhìn thấy cái bóng dáng thản nhiên rời đi của ai đó lại càng giận, uất ức tới mức muốn đập phá tan tành thứ gì đó.
_ “Sao lại thế được chứ? Mới chỉ có mấy hôm thôi mà. Làm sao mà cô ta lại đột nhiên trở nên giỏi đến vậy chứ?” – Càng nghĩ càng thấy khó chịu, chàng mỹ nam bực bội nói ra miệng điều mình thấy không thể nào lý giải nổi nhất. – “Chắc chắn có điều gì đó cô ta đang giấu diếm mà mình không biết.”
* * *
Tuy có nghi ngờ, nhưng suốt mấy ngày hôm sau Yo Seb vẫn không tìm ra được đáp án đối với sự tiến bộ thần tốc của Minh Tuyết trong trò chơi này.
Phải biết rằng mới có ít lâu trước cô ta còn chưa biết cái gì, đến cầm phi tiêu thế nào cho đúng cũng không hay, thế mà đùng một cái lại trở thành thiên tài. Khiến trong căn nhà này, chỉ còn có mỗi mình cậu thuộc diện kém cỏi, không ra gì nhất. Vì thế, cậu quyết tâm phải tìm ra được bí quyết thần kì ấy tới cùng.
Nhưng quan sát hoài, chàng mỹ nam vẫn không tìm ra được chút đầu mối nào, cũng bắt đầu thấy nản lòng. Cho đến một hôm, khi vừa lên phòng lục lọi tìm chiếc CD rồi định xuống phòng khách xem, Yo Seob chợt thoáng thấy bóng của Minh Tuyết bên dưới, thế nên không kịp nghĩ gì liền nép vào góc cầu thang để theo dõi.
Lúc đó, người con gái ấy đang lúi cúi giấu cái gì đó rồi mới bước ra khỏi cửa đi ra ngoài.
Không cần phải nhắc nhở, anh chàng trẻ con yên lặng đợi cho đến khi cô đi một lúc lâu, dám chắc sẽ không đột nhiên quay trở về mới lén lút bước xuống, tìm hiểu xem bí mật mà cô đang giấu đó là gì.
_ “Cái gì khiến cô ta phải cẩn trọng che giấu như vậy chứ?” – Tò mò tiến tới lôi cái đống kia ra nhìn, nhưng đến lúc nhận ra đó là gì thì trong trí não chàng trai ấy chỉ còn lại một sự thịnh nộ khủng khiếp, đủ để đốt cháy bất kì ai ở gần trong phạm vi cả trăm mét.
_ “Gì thế này?” – Bày ra trước con mắt của Yo Seob lúc ấy là một loạt những tấm ảnh của cậu. Nhưng điều đáng nói hơn là tất cả chúng đều tràn ngập dấu vết do những chiếc phi tiêu gây ra, trông tan nát như một đống rác. – “Còn gì là khuôn mặt đẹp đẽ của mình nữa kia chứ! Con nhỏ này, dám đem ảnh của mình làm bia cắm sao? Minh Tuyết, cô chết chắc rồi.”
* * *
_ “Mọi người đi cẩn thận nhé!” – Như mọi ngày, cứ buổi sáng, cô gái duy nhất trong căn kí túc xá lại nói lời chào với bốn chàng thần tượng. Tuy nhiên, ngày hôm nay, có một điều rất khác biệt với bình thường, bởi vì lần rời nhà này, các chàng thần tượng cũng không phải chỉ sáng đi tối về như mọi lần.
_ “Không sao thật chứ? Đây là lần đầu tiên cả bốn chúng tôi đều đi vắng cả đêm.” – Càng nhìn thấy cái vẻ sáng lạn tươi cười như không có gì của Minh Tuyết, Hyung Ki lại cnàg cảm thấy có gì đó không ổn lắm, không ngừng hỏi đi hỏi lại một câu. Có trách thì nên trách cái vẻ ngây ngô của ai đó làm cậu không dám tin tưởng. – “ Nhớ cẩn thận đóng kĩ tất cả mọi cửa để trộm không vào nhà đấy. Có gì thì cứ gọi điện cho chúng tôi, hoặc cho cảnh sát nếu có gì bất thường nghe không?”
Không biết lần thứ bao nhiêu trong buổi sáng nghe chàng đội trưởng căn dặn đi dặn lại, đến nỗi ngay chính bản thân Minh Tuyết cũng cảm thấy sắp xài hết kiên nhẫn, vội vã tìm cách thúc giục ai đó đi cho nhanh gọn lẹ.
_ “Yên tâm đi! Tôi vẫn ở một mình thường xuyên rồi mà. Không sao đâu! Nhưng anh Young Min này.” – Nói rồi, cô đột nhiên quay sang, kéo tay tên yêu nghiệt ấy sang một bên, thì thầm to nhỏ. – “ Cách anh chỉ cho em xem ra rất hữu hiệu. Đúng là cứ dán hình người mình không ưa lên trên bia thì ném phi tiêu dễ trúng thật đấy.”
Cách thức này được cô khai thác triệt để, vừa nâng cao trình độ ném trúng, vửa xả được bức xúc trong lòng, đúng là một công đôi việc.
Chỉ có điều, cho đến tận giây phút này, cô gái ấy vẫn không biết rằng chính chủ của những bức ảnh đã biết hết sự việc và đang mưu tính tới một âm mưu kinh thiên động địa để trả đũa. Thế nên cô vẫn vui tươi hớn hở, để rồi sắp tới phải khóc không ra nước mắt.
_ “Nó giúp được cho em là tốt rồi!” – Chàng mỹ nam nhìn thấy nụ cười rạng ngời của Minh Tuyết, không nhịn được đưa tay lên xoa xoa tóc cô. Lát sau mới quay trở lại nói với các thành viên khác trong nhóm. – “Lát nữa anh quản lý đến thì chúng ta cũng xuất phát luôn nhé. Hiện giờ cứ tạm ra ngoài đợi trước vậy.”
Vì thế, các chàng trai đều bắt đầu bước ra khỏi nhà, để cho căn nhà lại chìm trong một không gian yên tĩnh.
Đợi cho đến khi mọi người đã đi ra ngoài cả, Yo Seob đột nhiên quay lại kéo tay Minh Tuyết lại gần, nói thầm vào tai cô vài câu.
_ “Minh Tuyết nè! Cô đã nghe gì về tin đồn gần đây chưa? Nghe nói dạo gần đây khu này có người trông thấy những bóng trắng mờ ảo bay lượn qua lại giữa đường hay vút qua cửa sổ đấy. Nghe nói đó là oan hồn của một cô gái trẻ đã tự tử vì thất tình trước đây.”
“Cái gì cơ?” – Giật mình kinh hoàng ngay khi nghe xong những gì chàng trai vừa nói, cái miệng của Minh Tuyết há ra mà dường như không sao khép lại được nữa. Sao trước khi ra đi cái tên này lại tự dưng nói đến chuyện ma với quỷ gì ở đây kia chứ? Ai đó có thể nói cho cô tất cả chỉ là sự bịa đặt của cái tên nhãi này có được không? – “Chuyện này ở đâu ra thế? Tôi giờ mới nghe lần đầu đấy.”
Không tin! Đánh chết cô cũng không tin chuyện này. Nếu không cô cũng không biết sẽ một mình vượt qua buổi tối nay trong căn nhà rộng lớn này như thế nào nữa đây.
Cũng may đúng lúc đó, những tiếng gọi của các thành viên còn lại trong nhóm đã giúp cô giải vây khỏi việc tiếp tục nghe về câu chuyện ma quái của Yo Seob. Còn nghe tên đó nói tiếp, sớm muộn cô cũng bị khủng hoảng đến phát điên mất.
_ “Yo Seob! Xe đến rồi này!” – Tiếng gọi đầy lạnh lùng của Hyung Ki vang lên, không cho ai đó được phép cự tuyệt. – “Mau ra đây đi!”
_ “Đến ngay đây!”
Cứ thế, cái tên gieo rắc tin đồn kia chạy vội ra bên ngoài, để lại một mình cô gái trong căn nhà vắng tanh, cùng với nỗi ám ảnh của câu chuyện ma không biết là thật hay đùa vừa mới nghe.
* * *
Ngồi một mình trong phòng khách, Minh Tuyết bật ti vi xem đủ các chương trình đợi thời gian trôi qua tới tối muộn rồi mới lên phòng ngủ như thường lệ. Tuy nhiên, hôm nay, người con gái ngồi trên ghế mà cứ có cảm giác gì đó rất khác thường, thấp thỏm không yên.
Không biết có phải do câu chuyện hồi sáng Yo Seob kể ảnh hưởng hay không, nhưng bất giác trong lòng cô gái ấy cứ trào lên một nỗi lo sợ không diễn tả được thành lời, càng lúc lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
_ “Mình làm sao thế nhỉ?” – Theo sắc trời ngày càng gần nửa đêm, Minh Tuyết lại càng thấy bất an, trên cánh tay cũng đột nhiên nổi lên gai ốc.
Khẽ đưa mắt nhìn quanh một lượt, cũng dám chắc không có gì kì lạ xung quanh, người con gái đó mới cảm thấy vững tâm hơn một chút, không ngừng trấn an bản thân.
Tuy nhiên, còn tiếp tục ngồi một mình trong phòng như vậy, sớm muộn cô cũng bị chính những nỗi hoảng sợ tiềm ẩn trong lòng hù chết. Thế nên lựa chọn tốt nhất lúc này là quay trở về phòng và chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt, để sáng mai mở mắt ra thì mọi chuyện cũng đã qua hết rồi.
_ “Phải đi ngủ sớm thôi!” – Minh Tuyết khẽ mở miệng nói cho chính bản thân mình nghe. Dường như việc này cũng có chút tác dụng giúp được cô lấy lại được bình tĩnh để trở về được đến phòng mình.
Cứ thế, cô về phòng, tắt hết điện, cũng trả lại cho căn nhà rộng lớn vẻ yên tĩnh trong đêm.
Ngoài trời, nơi bóng đêm đen tối mịt mùng bao phủ trong khắp không gian, mưa cũng bắt đầu tuôn rơi rả rích. Thỉnh thoảng, những ánh chớp chợt loé sáng lên tạo thành một khung cảnh kì dị của tạo hoá, kèm theo một vài tiếng sấm làm rung động cả đất trời.
Nằm trên giường cố hết sức bắt bộ óc nghỉ ngơi và tìm đến một giấc ngủ bình yên, trong giây phút đó, bản thân Minh Tuyết cũng hoàn toàn không hề hay biết tới sự có mặt của một kẻ khác tại căn nhà của mình.
Thực ra, trong bốn chàng mỹ nam, có một người đã lén lút đổi lại lịch làm việc, cũng đã dời lại công việc đêm nay. Thế cho nên giờ phút này, không có gì là khó hiểu khi Yo Seob đã ở trong nhà mà không ai hay biết, lặng lẽ tiến hành một âm mưu đen tối đầy bí ẩn.
_ “Kì này cô sẽ phải biết tay tôi!” – Ngoài ban công, những ánh chớp vẫn đột ngột loé lên, khiến cho hình ảnh của ai đó trong đêm trông càng đáng sợ. Nhất là khi trên tay cậu đang ôm lấy một con hình nhân màu trắng được tạo nên từ gối cùng với tấm rèm cửa.
Khẽ nhếch môi cười thật gian trá, tên đó cứ thế lặng lẽ cột con hình nhân lên sợi dây thừng vắt qua cành cây đã chuẩn bị sẵn, trong lòng đang thầm tưởng tượng tới khuôn mặt của một ai đó khi cái âm mưu này chính thức mở màn.
* * *
_ “Sao tự nhiên lại mưa nhỉ?” – Hyung Ki vừa nói vừa mở cửa bước vào nhà, khuôn mặt đầy băng giá chứa đựng một vẻ không mấy hài lòng về cái thời tiết quái quỷ này. Chàng mỹ nam đảo mắt một vòng quanh căn nhà vắng lặng đầy tối tăm, nhẹ nhàng đóng cửa lại mà không gây ra chút tiếng động nào, tránh làm phiền tới giấc ngủ của Minh Tuyết. – “Làm mình phải hoản buổi quay phim lại. Đúng hôm nay quay ngoại cảnh ban đêm ngoài trời thì lại thế này đây.”
Thở dài một hơi, chàng đội trưởng cũng không bật điện lên mà lặng lẽ bước về phòng, cố gắng không gây chút ảnh hưởng nào tới người khác. Tuy nhiên, có một điều mà cậu không hề hay biết, rằng lúc đó cho dù cậu có nhẹ nhàng hét sức đến đâu cũng là điều thừa, bởi Minh Tuyết cũng vừa vặn bị đánh thức bởi một tiếng sấm vang lên lúc trước.
Tiếng mưa càng lúc càng nặng hạt vang vọng khắp không gian, len lỏi vào trong tâm trí khiến người con gái ấy không sao ngủ lại được. Mà những lúc như vậy, con người ta thường hay suy nghĩ vẫn vơ tới những điều không đâu.
Ngoài kia, mưa và bóng tối hoà lẫn vào nhau, bất giác đem lại cho cô một cảm giác gì đó rất đáng sợ, nhất là khi cô lại chợt nhớ tới câu chuyện ma mà Yo Seob đã kể hồi sáng.
Cũng trong khoảnh khắc đó…
Xẹt!
Một âm thanh lạ chợt vang lên. Trước con mắt kinh ngạc của cô, một thứ gì đó vừa xẹt qua ngoài khung cửa nhanh như điện xẹt, khiến cô chỉ kịp trông thấy cái bóng thoáng xuất hiện rồi mất tích của nó.
Hoảng sợ ngồi bật dậy, Minh Tuyết không tự chủ ngồi co mình vào trong góc tường, trùm chăn lên đầu, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt. Lúc này, trái tim cô đang đập dồn dập, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chăm ra phía ngoài, trong trí não không ngừng nói với bản thân rằng thật ra là không có gì xảy ra hết.
Chỉ là nhìn nhầm mà thôi. Chỉ là nhìn nhầm.
Không ngừng nhắc đi nhắc lại âm thanh này trong đầu để trấn an bản thân, dù sâu trong lòng lại có cảm giác như đang tự lừa mình dối người. Tuy nhiên, cũng chỉ có như thế thì cô mới có thể thấy an toàn hơn trong căn nhà vắng lặng tối tăm này.
Lấy hết dũng khí, Minh Tuyết mới dám vươn người ra phía trước chạm vào công tắc đèn, hi vọng ánh sáng có thể xua tan những lo sợ khiến con người ta sắp vỡ tim này. Nhưng đau lòng thay, không có một chút ánh sáng nào đến cứu vớt cô ra khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng hiện tại cả. Có lẽ mưa đã khiến cho đường dây điện có chút vấn đề, thế nên điện đã bị cắt mất tiêu.
_ “Làm sao giờ?” – Thì thào phát ra những tiếng nói run run trong màn đêm, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh khủng khiếp, máu dường như cũng tăng tốc vận chuyển trong cơ thể.
Đột nhiên…
ẦẦmm! Tiếng sấm như nổ tung trên bầu trời, làm cả không gian xao động, đánh sâu vào trái tim yếu ớt của người con gái đó, kèm theo là ánh chớp loé lên sáng choang trong một tích tắc. Cũng trong cái khoảnh khắc ấy, ngay trước con mắt kinh hoàng của cô, một cái bóng vừa vặn lao xẹt qua phía ngoài trông rất rõ ràng.
_ AAAAAA! – Xen lẫn trong tiếng sấm chớp ì ùng là tiếng thét lên đầy hoảng loạn của Minh Tuyết, vang khắp mọi nơi trong căn nhà.
Âm thanh quá thảm thiết vang lên khiến chàng trai đang nhẹ nhàng bước lên cầu thang cũng phải giật mình. Dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng của cô, chàng mỹ nam đầy lo lắng chạy vội lên tầng hai, vội mở cánh cửa phòng cô xem rốt cuộc đã có điều kinh khủng gì xảy ra.
_ “Sao thế, Minh Tuyết?” – Chỉ vừa mới đặt chân bước vào phía trong phòng, dù là trong bóng đêm, nhưng chàng trai cũng có thể lờ mờ trông thấy dáng vẻ hoảng sợ và khuôn mặt tái nhợt của người con gái đó. Nhưng chưa kịp để cậu nói thêm điều gì, Minh Tuyết vừa thấy người quen xuất hiện thì đã bổ nhào tới ôm chầm lấy cậu.
_ “Ma! Ma!” – Vừa nói vừa khóc mếu máo, Minh Tuyết lần này đúng là bị doạ không nhẹ, lại càng ra sức ôm chặt cứng lấy bùa cứu mạng không chịu buông tay. – “Có ma kìa!”
_ “Làm gì có ma chứ!” – Dù không hiểu mọi chuyện ra sao, nhưng hiển nhiên đối với một người tin vào khoa học như Hyung Ki thì sẽ phủ định điều này ngay tức thì rồi. Tuy nhiên, điều mà chàng mỹ nam ấy phải làm đầu tiên lại là cố gắng gỡ bàn tay đang ôm lấy quá chặt khiến cậu cũng sắp không thở nổi này ra. Nhưng đối với một cô gái đang quá hoảng loạn, trong trí não chỉ còn biết liều sống liều chết giữ chặt lấy bất cứ ai chỉ cần là người kia, thì điều đó thật là đầy khó khăn. – “Bình tĩnh nào!”
“Đúng thật mà! Nó ở ngoài cửa sổ… vừa nhào đến… Hu! Hu!” – Minh Tuyết mở miệng nói ngắt quãng, mãi mới được một câu hoàn chỉnh, nước mắt nước mũi giàn giụa, cả người run run trông rất đáng thương, khiến chàng mỹ nam cũng đành thôi không tiếp tục đẩy cô ra nữa. Chỉ cần cô ta có chút nới tay, không thít chặt đến mức cậu không thể thở nổi như vừa nãy thì cũng đành có thề chấp nhận cho qua.
_ “Đã nói là làm gì có…”
Còn chưa kịp dứt lời, tiếng sấm đột nhiên lại rền vang trên bầu trời, xung động lan toả mạnh mẽ khiến những con người đều có cảm giác nó đang nổ tung ngay trên đầu mình vậy. Trong khoảnh khắc đó, ánh chớp cũng nhoáng lên chiếu rọi một cách rõ ràng hình ảnh một cái bóng lại vừa lướt qua khung cửa.
Lần này, Hyung Ki cũng chính mắt trông thấy nó.
_ “AAA!” – Vừa thấy những gì đang diễn ra, Minh Tuyết lại một lần nữa thét lên kinh thiên động địa, hoảng hốt càng ôm chặt cứng lấy chàng trai ấy hơn nữa.
Riêng cái người vẫn luôn miệng nói không hề có ma quỷ trên đời, Hyung Ki thấy cảnh này cũng không khỏi giật mình mà bật lùi lại mấy bước. Trong giây phút đó, hàng loạt những nghi ngờ liên quan tới những việc kì bí quanh cuộc sống khiến trí não chàng mỹ nam rối tung cả lên, cũng quên mất luôn việc đẩy cô gái đang bám chặt lấy mình không khác gì một cây tầm gửi kia.
Rốt cuộc, sau khi đầu óc rối tung lên với những giả thiết, chàng trai vẫn không sao hiểu nổi cái thứ vừa xuất hiện rồi lại mất tăm trong bóng đêm kia là cái gì nữa.
_ “Không sao đâu! Chắc đó là cái bóng của cái gì đó thôi!” – Cố gắng tìm lấy một lý do nào đó để giải thích, nhưng trong giọng nói của cậu cũng không giấu nổi vẻ căng thẳng.
Nếu nói sự giải thích này nhằm an ủi Minh Tuyết, thì khi thấy được vẻ mặt cũng như nỗi e ngại từ sâu thẳm trong đôi mắt chàng trai, người ta sẽ cho rằng cậu dùng nó để tự trấn an bản thân thì đúng hơn.
Ngoài kia, bóng đêm vẫn bao phủ khắp không gian rộng lớn, dường như lại càng trở nên tối tăm hơn trong làn mưa lành lạnh, khiến ngay chính bản thân chàng đội trưởng cũng thấy có chút gì đó hơi rờn rợn.
Đối lập lại với tình cảnh đầy lo sợ và hoảng loạn của hai người, ở phía bên kia ban công, Yo Seob thì lại tỏ vẻ rất thích thú với trò đùa của mình. Mặc dù không tận mắt thấy dáng vẻ thê thảm của ai đó lúc này, nhưng cứ mỗi khi ánh chớp loé lên, lại một tiếng thét kinh hoàng của Minh Tuyết vọng ra khiến cậu cảm thấy thật khoái chí.
Lá gan đã nhỏ, lại một mình ở giữa căn nhà trống vắng, đối mặt với những bóng ma hoành hành, lần này không cần phải tận mắt thấy cũng biết được Minh Tuyết bị doạ đến chết khiếp.
_ “ Giờ thì cô đã thấy hối hận khi đã chọc tới Yo Seob này chưa?” – Vừa nói, chàng trai vừa kéo kéo cái dây để hình nộm bay qua bay lại, tà áo của nó màu trắng muốt, phất phất lên, hiện rõ trong từng ánh chớp không khác gì một bóng ma thực sự.
Nhưng rồi, khi đang cảm thấy vui vẻ bởi việc trêu đùa cô gái đáng thương trong phòng, một rắc rối nhỏ đã xảy ra khiến chàng mỹ nam phải tạm dừng trò đùa của mình lại. Có lẽ do ai đó đã chơi đùa hơi quá đà nên mọi việc tiếp theo cũng không còn thuận lợi như chàng trai đã nghĩ nữa mà dần vượt qua tầm kiểm soát của cậu.
_ “Kẹt mất rồi!” – Yo Seob ngước nhìn cành cây vướng vào dây, khiến chiếc hình nộm bị kẹt lại giữa không trung, lủng lẳng mãi một chỗ. Chàng trai cố gắng giật giật sợi dây nhưng lại hoàn toàn chẳng có chút tác dụng gì. Nó vẫn bị kẹt ngay ngoài ban công cửa phòng Minh Tuyết.
Tuy nhiên, đối với hai con người đang ở trong phòng kia thì đó lại là điều khác. Không còn là cái bóng trắng thuắt ẩn thoát hiện như vài lần trước nữa, lúc này, hình ảnh mà họ trông thấy lại là cái bóng trắng nhảy tưng tưng lên xuống ở một chỗ trông khá kì quặc.
_ “Chết rồi!” – Nhìn thấy chiếc hình nộm đang lơ lửng trước cửa sổ phòng Minh Tuyết, Yo Seob thấy có chút lo lắng khi nghĩ tới những gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu cứ giữ nguyên hiện trạng thế này. – “Mình mà không mang nó trở về thì sáng mai họ sẽ phát hiện ra và giết mình mất thôi.”
Nếu biết trò này do cậu dựng ra thì chắc chắn không chỉ là bị giết chết đơn giản như vậy rồi. Cái lũ còn lại trong căn nhà này luôn luôn lựa chọn bệnh vực Minh Tuyết chứ có thèm ngó ngàng gì đến tên đàn em trong nhóm như cậu chút nào đâu. Thế nên, đã doạ ma cô ta, thì cậu cũng phải tìm cách để xoá hết mọi dấu vết cho sạch sẽ mới được.
Nghĩ vậy, Yo Seob đành phải rút con dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn, trèo qua lan can sang bên kia để cắt đứt dây, giấu bằng chứng phạm tội kia đi ngay.
* * *
_ “Bóng của cái gì kia chứ?” – Mếu máo đưa ra lời phản bác, Minh Tuyết kì thật cũng rất muốn tin đó chỉ là nhìn nhầm, nhưng sự thật trước mắt quá rõ ràng khiến cô không thể dùng chiêu thức tự lừa mình dối người được nữa. – “Nó kìa… Nó đang đứng ở ngay kia rồi kìa!”
Gần như muốn thét lên khi nói những lời ấy, cô gái lúc này thật hoảng loạn. Nếu cái thứ đang đứng ngay ngoài kia mà là bóng của càng cây chiếu lên thì chắc trên thế giới cũng không còn chút chuyện ma quái nào nữa luôn.
Khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, bàn tay Minh Tuyết không tự chủ lại thít chặt Hyung Ki thêm vài phần, cũng không hề để ý tới như vậy có khiến ai đó thiếu dưỡng khí mà chết hay không. Điều mà trong trí não cô suy nghĩ lúc này chỉ là cầu mong cái bóng ma ngoài kia đứng có tiến tới đây, mà có tới thì hãy cứ ám Hyung Ki đi là được. Cô chỉ là một cô gái đáng thương yếu đuối, tự nhận trước giờ chưa bao giờ làm điều ác, nên nếu được thì hãy buông tha cho cô đi!
_ “Chắc là trộm rồi!” – Cố nói vài lời vớt vát tình hình trước mắt, Hyung Ki vẫn quyết tâm tin vào khoa học mà bỏ qua những gì đang diễn ra. Để tăng tính xác thực cho suy đoán ấy, chàng mỹ nam liền rút chiếc điện thoại ra gọi, dù quá trình đầy khó khăn khi bị ai đó ôm chặt cứng. – “Được rồi! Thả tôi ra đi nào! Tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát đến giúp bây giờ.”
Qúa mức hoảng sợ, Minh Tuyết không còn biết làm gì khác ngoài ôm chặt lấy ai đó, kiên quyết không buông tới cùng. Cũng vì thế, sau một hồi lâu vật lộn muốn gỡ ngón tay cô ra không thành công, chàng đội trưởng cũng đành để mặc cô như vậy mà gọi điện.
_ “Alo! Ở chỗ tôi có trộm đột nhập vào!” – Nói rất bình tĩnh và nghiêm túc, như thể chính bản thân đã nhìn thấy tên trộm thật sự, Hyung Ki thật là có tài nói điêu không chớp mắt mà.
Tuy nhiên, ngay khi chàng trai vừa dứt lời, ánh chớp lại loá lên. Lần này, trong ánh mắt kinh hãi cực độ của những con người có mặt tại đó, một hình bóng khác đột ngột xuất hiện, chiếu rọi vào khung cửa khiến họ đều giật mình.
Bóng người vừa hiện lên với một con dao giơ ra đằng trước, dưới bức màn mưa lại càng làm tôn lên vẻ thần bí và đáng sợ. Vừa thấy hình ảnh đó, hai người trong phòng đều hết hồn, cũng không thèm bận tâm tới cái gì gọi là khoa học nữa mà rất đồng tâm cùng lui lại cho đến tận lúc lưng dính sát vào tường.
Nhất là Hyung Ki, những gì cậu thấy đã vượt qua tất cả mọi suy đoán khiến trí não cậu lâm vào hỗn loạn, cũng bắt đầu cuống cả lên. Còn Minh Tuyết thì vẫn la hét và khóc lóc trông cực kì thảm thương, nước mắt nước mũi giàn giụa.
_ “Mau đến đây!” – Nhìn quanh, cuối cùng chàng trai chỉ nhận ra thấy thứ có thể cứu vớt trong hoàn cảnh này chính là chiếc điện thoại trên tay, bất giác nói với đầu dây bên kia những lời đầy gấp gáp và hoảng loạn – “Mau cử người đến đây nhanh lên! Làm ơn đến thật nhanh. Bọn chúng rất đông. Còn mang theo cả vũ khí nữa.”
Mưa gió vẫn ì ùng, hắt qua làm sàn trở nên trơn trượt. Khổ nhất chính là Yo Seob lúc này, bước ra ban công mà trí não vẫn luôn phải căng ra theo từng bước chân, cố gắng nhích từng bước thật thận trọng để không bị trượt ngã.
Gió thổi rất mạnh, những giọt mưa vẫn không ngừng hất vào mặt khiến cậu rất khó khăn để di chuyển.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian rất lâu dò dẫm ngoài ban công, chàng trai mới đến được chỗ cái hình nộm mà mình đã vất vả làm ra.
_ “Xong rồi!” – Dường như trông thấy được những thắng lợi ngay trước mắt, Yo Seob cuối cùng mới thở phù được một hơi nhẹ nhõm, vội vã bước tới cắt đứt sợi dây. Tuy nhiên, ngay khi vừa làm xong mọi việc, định ôm lấy chiếc hình nộm quay trở về phòng giấu đi thì một sự việc đột nhiên xảy ra khiến cậu sững sờ đến mức quên cả ứng phó thế nào.
Trong làn mữa dày đặc, những chiếc xe cảnh sát chạy vội vã, reo còi ầm ĩ cùng hướng tới một địa điểm. Đáng nói hơn, cái ban công chàng trai đang đứng này hình như rất trùng hợp nằm trong đường tới mục tiêu của chúng.
Rất nhanh, những chiếc xe phóng đến trong làn mưa, đột ngột phanh gấp lại vừa vặn đứng ở ngay ngoài đường, trước cổng căn kí túc xá nhà bọn họ.
Cũng gần như cùng lúc, tất cả những ánh đèn đều chiếu thẳng vào mặt Yo Seob làm chàng trai phải đưa tay lên che mắt. Vẫn ngơ ngác đứng đó chưa kịp hiểu điều gì đang diễn ra, thứ duy nhất trong trí não tên đó khoảnh khắc ấy chỉ là cảnh tất cả những viên cảnh sát cùng lao ồ ra, chĩa thẳng súng về phía cậu với ánh nhìn đầy nghiêm trọng.
_ “Anh đã bị bao vây! Hãy mau đầu hàng ngay lập tức!”
* * *
_ “Xin lỗi! Thành thật xin lỗi!” – Là người gọi điện thoại dẫn đến cục diện này, cũng đồng thời là một vị đội trưởng có trách nhiệm, Hyung Ki lúc này đang liên tục xin lỗi những viên cảnh sát đã vất vả đội mưa tới bắt trộm.
Lần nào cũng vậy, cứ xảy ra chuyện gì, mấy người khác không trốn mất tăm thì lại cũng chẳng giúp được gì, thành ra cậu vẫn luôn là kẻ phải đứng ra dàn xếp hậu quả.
Tiễn đưa những viên cảnh sát đang bực bội ra về trong cơn mưa, Hyung Ki quay trở lại nhìn chằm chằm vào Yo Seob, cái người đang ngồi trên ghế với vẻ hối lỗi, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo thêm vài phần. Cũng chỉ trong chốc lát, cả không gian đều chìm trong băng giá y như giữa mùa đông tuyết rơi ngợp trời.
_ “Cậu hãy tự mà kiểm điểm lại mình đi, nghe chưa!” – Đỉnh cao của cơn giận dữ khiến ai cũng phải rùng mình không phải là quát mắng hay đe doạ, mà là lúc Hyung Ki nói một câu đơn giản như thế mà không tỏ vẻ gì tiếp theo. Không cần đoán cũng biết được hiện giờ ai đó đang rất tức giận, chẳng khác gì một toà núi lửa chờ bùng phát, nên hành động sáng suốt nhất lúc này là đừng có làm gì chọc vào người đó nữa.
Yo Seob lúc này rất biết thời biết thế mà ngậm chặt cái miệng mình lại, không dám ho he lấy một lời, dáng vẻ đúng kiểu của một đứa trẻ thành thật, ngồi yên lặng nhìn ai đó bước lên cầu thang trở về phòng.
_ “Khoan đã!” – Rất đột ngột xen lẫn vào không khí đầy căng thẳng lúc này, Minh Tuyết vội lao tới túm chặt lấy áo cậu kéo lại, ngăn cản bước chân chàng mỹ nam trở về phòng. – “Anh không thể đi như thế được. Làm sao tôi dám ở trong phòng một mình bây giờ kia chứ?”
Tuy biết tất cả chỉ là giả nhưng nỗi sợ hãi và những ám ảnh thì vẫn còn, nếu giờ mà kêu cô cứ thế đi ngủ một mình thì còn khó khăn hơn lên trời.
_ “Chẳng phải là đã rõ ràng rồi sao.” – Quay người lại nhìn về phía người con gái âý, trong đôi mắt chàng đội trưởng không giấu nổi vẻ không kiên nhẫn. – “Làm gì có con ma nào đâu. Cô cứ thế về phòng mà ngủ đi chứ còn sao nữa.”
Nói rất dứt khoát và lạnh lùng, ý tứ của ai đó lúc này là muốn mặc kệ. Không chỉ thế, vẻ mặt cũng không tốt chút nào, như thể đang nhắc nhở cô lúc này cậu đang rất bực mình, còn làm phiền nữa thì rất có khả năng sẽ bị bóp chết ngay tại chỗ.
_ “Nhưng… tôi sợ lắm.” – Khẽ nuốt một ngụm nước bọt xuống cuống họng, Minh Tuyết cảm thấy áp lực từ phía chàng trai toả ra sắp ép chết mình, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí nói hết những suy nghĩ trong lòng. – “Nhỡ ma xuất hiện thật thì sao? Tôi sẽ chết mất!”
Tha thứ cho cô, nhưng cô quả thật rất sợ. Giờ cứ nhắm mắt lại là cô lại thấy những cái bóng trắng đang du đãng khắp mọi nơi, thế nên cô vẫn là chấp nhận bị đông chết thay cho bị doạ chết thì hơn.
Hiển nhiên, một khi đã nhận định việc mình định làm, Minh Tuyết sẽ không từ bỏ, cho dù có phải áp dụng chiến thuật mặt dày cũng không sao.
_ “Thật là phiền phức!” – Biết là không thể vứt bỏ được cái đuôi này, Hyung Ki ngay lập tức chọn lựa biện pháp ném cô cho người khác. Rất hiển nhiên, trong căn nhà lúc ấy ngoài hai người bọn họ ra cũng chỉ còn lại có một người, nên chàng trai ấy chính là đối tượng được chọn lựa. – “Yo Seob! Cậu qua phòng cô ấy canh chừng đi!”
Giọng nói đầy mệnh lệnh, không cho kháng cự. Ai bảo người sai là cậu ta kia chứ?
_ “Cái gì?” – Giật mình không hiểu tại sao đột nhiên mình bị lôi vào, Yo Seob giãy nảy lên cãi lại. Cho dù lần này cậu có sai nhưng cũng không cần chơi ác như vậy chứ? Qua đó canh chừng cho cô ta, thế thì đêm nay cậu khỏi ngủ à? – “Tại sao lại là tớ chứ? Như vậy đâu có được.”
Quay lại, Hyung Ki đưa mắt nhìn Yo Seob như thể đứng từ bên trên nhìn xuống dưới, mang theo đầy áp bách, khiến nhiệt độ không khí cũng đột ngột giảm xuống vài độ. Một lúc sau, khi thấy khí lạnh mình phóng ra cũng đủ rồi, chàng trai mới mở miệng ra nói một câu rất hiển nhiên.
_ “Khiến cho Minh Tuyết sợ đến mức này không phải là cậu hay sao? Thế nên, tớ mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, tự đi mà giải quyết hậu quả đi. Tớ về phòng ngủ đây.”
Lời nói rất sắc bén, cũng rất vô tình, khiến cho Yo Seob không thể mở miệng ra cãi lại được câu nào. Trong giây phút đó, khuôn mặt đáng yêu của chàng trai ấy cũng tràn ngập rối rắm. Đành rằng cậu là người sai, nhưng qua phòng cái cô gái kia canh chừng cho cô ta ngủ thì điều này cũng có chút quá mức.
Tuy nhiên, người mở miệng ra đầu tiên phản đối lại quyết định này lại là bản thân người con gái được nhắc đến. Vừa nghe thấy Hyung Ki phân phó như vậy, Minh Tuyết không nhịn được lắc đầu nguây nguẩy, tay lại bất giác túm chặt lấy góc áo của chàng mỹ nam ấy hơn.
_ “Đừng mà!” – Ánh mắt rưng rưng như sắp khóc rất đáng thương, bộ dạng cũng đầy tội nghiệp như một con cún con bị vứt bỏ, cô gái ấy giờ có thể làm tất cả để có thể sống bình an trong căn nhà tới sáng mai. – “Để cho cậu ấy canh chừng còn đáng sợ hơn gặp ma nữa đó chứ. Anh không thể bỏ mặc tôi như vậy mà đi được.”
Yo Seob mà đi canh chừng cư? Cậu ta không đi chiêu ma về cô đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Huống hồ đêm nay cô mà dại dột ở cùng phòng với cậu ấy, không biết mai có còn mạng sống mà hưởng thụ cuộc đời không nữa đây.
_ “Thế bây giờ phải làm sao đây?” – Đến Hyung Ki lúc này cũng thấy thật khó nghĩ không biết giải quyết tình trạng này thế nào.
* * *
Sau một đêm mưa tầm tã, mặt trời lại ló dạng mang theo những tia nắng ấm áp rải tràn khắp đất trời. Bầu trời cũng trở lại với gam màu xanh như ngọc đầy thoáng đãng, đem đến cho con người ta một cảm giác rất khoan khoái dễ chịu.
Cùng với khung cảnh bình minh trên khắp đất trời, hai chàng mỹ nam của MS4, Jae Sung và Hyung Ki cuối cùng cũng có thể đặt chân trở về nhà sau những giây phút làm việc đầy mệt mỏi. Tuy nhiên, như một bản năng đã ăn sâu vào máu, trước khi bước vào nhà, các chàng thần tượng vẫn duy trì hình tượng đầy cuốn hút của mình, như thể một đêm làm việc cũng không khiến các cậu phiền luỵ bao nhiêu cả.
Mở cửa buớc vào nhà, việc đầu tiên mà họ làm hiển nhiên là đưa mắt nhìn quanh một lượt, cũng đồng thời thấy vô cùng sửng sốt trước những điều đang xảy ra trước mắt.
_ “Không ngờ sau có một đêm thôi mà mấy đứa nó trở nên thân thiết thật đấy nhỉ?” – Tên yêu nghiệt khẽ nở một nụ cười đẹp mê hồn, vừa khẽ cảm thán vừa đưa mắt nhìn về phía ba đứa đàn em, Yo Seob, Hyung Ki, Minh Tuyết đang cùng nhau nằm ngủ ngon lành giữa phòng khách.
Cũng không biết từ khi nào, khắp không gian xung quanh tràn ngập những hương vị của mùa thu, theo một cơn gió nhẹ ùa tới cùng với một cảm giác mát mẻ và dịu êm.
_ “Lại sáng rồi à?” – Ngồi nhìn ra bầu trời xanh trong đang bắt đầu hửng nắng, người con gái ấy bất chợt thở dài một hơi. Ngày qua ngày, cái việc này xuất hiện thường xuyên như cơm bữa. – “Mình không nghĩ là viết chương này lại lâu đến thế. Vừa mệt vừa đau đầu. Lát nữa phải đi ngủ bù mới được.”
Lẩm nhẩm nói mấy câu oán thán, cô gái đứng dậy, bước xuống tầng dưới với dáng vẻ uể oải của người thiếu ngủ trầm trọng. Cứ thế mà thẫn thờ bước đi, cô hầu như cũng chẳng để ý gì đến mọi thứ xung quanh mình ra sao. Cho đến khi…
Vụt!
Nhanh như một tia sét bay vèo qua ngay sát mắt, cái vật thể lạ vừa xuất hiện đem lại sức ảnh hưởng lớn tới mức khiến con người đang lờ đờ đi ngang qua kia đứng chết sững lại một lúc, cảm giác buồn ngủ còn sót lại cũng tan biến hoàn toàn.
_ “Cái...Cái gì thế?” – Còn chưa kịp hoàn hồn, Minh Tuyết đáng thương lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo sau cú ám sát hụt ấy, đôi mắt không tự chủ liếc về phía cái người vừa ra tay. – “Yo Seob! Anh làm cái trò gì thế hả? Muốn nhân lúc tôi không để ý mà ra tay ám sát đúng không?”
Đừng có nói với cô rằng cậu hoàn toàn vô tội trong việc này đấy nhé! Nếu ai đó còn không biết điều nói ra câu ấy, cô sẵn sàng liều chết với cậu một phen.
_ “Cô đang nói linh tinh gì thế? Tự dưng cứ lù lù đi tới, không chịu nhìn xung quanh mà còn nói tôi nữa hả?” – Hiển nhiên, chàng mỹ nam cũng không ngu ngốc dùng cái lý do vớ vẩn đó, nhưng lại rất xảo diệu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, cái người rõ ràng là nạn nhân của vụ việc này. Không những thế, vẻ mặt của ai đó còn mang đầy thách thức khiến cô thấy càng điên ruột. – “Còn không mau tránh ra đi à?”
Đe doạ! Đã đảo ngược trắng đen, lại còn thêm trắng trợn đe doạ, cậu coi cô là con thú bông không biết phản kháng gì hay sao? Có biết câu con giun xéo lắm cũng quằn nó viết thế nào không?
_ “Anh...” – Vừa mới định mở miệng lý luận một phen, nhưng lại một chiếc phi tiêu khác bay xẹt qua mặt khiến những lời kế tiếp tắc lại trong họng cô gái, lặng lẽ bị nuốt xuống trong kinh hoàng.
Không cần ai đó phải nói lấy một lời, Minh Tuyết vội vội vàng vàng lao ra khỏi tầm ném của chàng trai mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tha thứ cho cô, nhưng cô quả là không có cái gan tiếp tục đứng đó cãi nhau, cũng đồng thời làm bia ngắm sống cho ai đó mà.
Đáng buồn nhất cho một con người không phải là bị khinh thường, mà là bị khinh thường cũng không dám phản kháng. Ví dụ sống động nhất còn không phải chính là hoàn cảnh của Minh Tuyết hiện tại hay sao?
Sau khi đã đứng trong phạm vi an toàn, cô gái đáng thương ấy mới quay sang nhìn kĩ xung quanh, cũng bắt đầu đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của sự việc. Và khi vừa ngước sang thấy chiếc bia ngắm cắm đầy phi tiêu trên tường, ánh mắt của cô đã rực sáng đầy hứng khởi.
_ “Ô! Là phi tiêu thật nè!” – Chạy vội đến bên nhìn ngắm cái bia, khuôn mặt của cô gái lúc này sáng rỡ như một đưa trẻ con, trong trí não chỉ còn trò chơi thú vị trước mắt, thậm chí cũng quên luôn những việc vừa xảy ra vài giây trước đó. Ngắm nghía một hồi, cô gái ấy mới nhớ tới chủ nhân của nó đang đứng ở một bên, liền quay sang hỏi bằng dáng vẻ vô cùng ngây thơ và thành thật. – “Anh chôm nó từ đâu về vậy?”
Thật sự là vô cùng thành thật!
_ “Cô muốn ăn đòn phải không?” – Phải nói Minh Tuyết rất có năng khiếu đi chọc giận người khác chỉ bằng một câu nói. Con mắt nào của cô ta thấy cậu đi chôm chỉa nó về mà dám mở miệng nói bằng cái điệu bộ hiển nhiên như thế kia chứ? Có phải lâu quá không dạy dỗ mà ai đó được dịp lên mặt hay không? – “Cái này là tôi được cho sau khi quay xong một đoạn quảng cáo. Thấy hay nên mang về nhà chơi thôi.”
Nó là đồ hợp pháp 100%, có nguồn gốc xuất xứ đàng hoàng. Tốt nhất cô hãy xem cho kĩ và dừng ngay cái kiểu nói móc đó đi nghe chưa? Đó là tất cả những gì Yo Seob nhắn lại trong cái ánh mắt đầy bất bình của chính mình tại giây phút đó.
_ “Đúng là hay thật đấy!” – Bỏ qua cái sắc mặt không mấy tốt đẹp của ai đó, Minh Tuyết dường như chỉ chú tâm tới trò chơi mình thấy hứung thú. Trong cái ngôi nhà này, cũng chỉ có mỗi mình chàng trai trước mặt cô mới đi so đo với một câu nói đùa vô vị như vậy thôi. – “Tôi cũng muốn chơi thử.”
Nhìn lên bằng ánh mắt rất thuần khiết và đầy chờ mong, Minh Tuyết áp dụng chính sách đóng vai đáng yêu để đạt được mục đích. Tuy nhiên, chiêu này có hiệu quả với Yo Seob hay không thì còn phải tiếp tục chờ cân nhắc.
Vừa nghe thấy vậy, chàng mỹ nam bất giác lùi lại vài bước, tay giữ đống phi tiêu cũng chặt hơn một chút, tựa như đó chính là một hành động bản năng. Bản năng của một tên keo kiệt xấu tính đáng khinh bỉ trong mắt người con gái nào đó tại căn nhà này.
_ “Anh đúng thật là...” – Nhìn cái điệu bộ khoa trương của ai đó, Minh Tuyết thật muốn nổi điên. Làm ơn đi, cô đi mượn chơi chứ có cuỗm mất đâu mà ai đó biểu hiện trông cứ như gặp tử địch vậy chứ?
Chờ đợi một hồi, nhưng ý tứ của tên nhãi kia là quyết không đồng ý, cuối cùng Minh Tuyết hừ một tiếng bực mình rồi tự bước đến bên chiếc bia, rút đám phi tiêu trên đó rồi bước sang đầy Yo Seob qua một bên.
_ “Tránh ra để tôi chơi nào!” – Ai đó đã keo kiệt như vậy thì cô cũng làm sao phải khách khí làm gì, cứ thế mà dùng thôi.
_ “Nó là của tôi mà.” – Bị chiếm mất vị trí ném lý tưởng nhất, Yo Seob rõ ràng tỏ ra không hài lòng chút nào. Chàng trai cau mày đẩy cô trở lại, trong ánh mắt đầy cố chấp kia thể hiện một sự quyết không nhượng bộ. – “Cô không biết chơi thì phải đứng ngoài nhìn người khác mà học hỏi chứ!”
_ “Cái gì mà không biết chơi chứ?” – Minh Tuyết bất bình kháng cự, nhưng nó chẳng có chút hiệu quả với cái tên trẻ con ấy chút nào. Lý luận thì không ai thèm nghe, tranh giành thì đấu không lại người ta, cuối cùng cô gái chỉ có thể trơ mắt nhìn Yo Seob chăm chú ngắm, ném phi tiêu bay đi vun vút.
Phập! Phập!
Sau đó… khi đưa mắt nhìn sang thành quả lao động của chàng mỹ nam, Minh Tuyết suy tư mãi, cuối cùng cũng không nhịn được cất tiếng hỏi.
_ “Tại sao tôi phải học hỏi một người như anh chứ?” – Chỉ tay về phía trước, người con gái đó cũng chẳng bận tâm gì tới mặt mũi của ai đómà cứ thế vạch trần thẳng thừng, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ khinh thường. – “Mấy cái đó cắm đủ mọi nơi trên bia nhưng chẳng có cái nào trúng hồng tâm cả. Ngay cả 3 vòng tròn ở gần tâm cũng có chạm vào nổi đâu.”
Cái trình độ này cũng dám mở miệng kêu người ta học tập mà không thấy xấu hổ à? Ném cái kiểu này thì ngay cả một đứa trẻ con cũng không bằng, vậy mà cũng vênh mặt lên tự cho mình là giỏi được thì cũng chỉ có một mình cái tên tự kỷ này mà thôi.
_ “Cô nói thì giỏi lắm đấy!” – Cho dù đó có là sự thật, nhưng do Minh Tuyết nhắc tới bằng cái thái độ thế kia chỉ càng khiến chàng mỹ nam giận đến không thể nào chịu nổi nữa. Cũng may là còn chưa tới mức thẹn quá thành giận rồi ra tay giết người diệt khẩu, mới chỉ dừng ở mức độ bực bội cãi lý mà thôi. – “Thế đã khá lắm rồi! Cô thấy ai vừa mới bắt đầu chơi đã trúng được hết chưa?”
_ “Đó chỉ là ngụy biện mà thôi!” – Ai đó không sợ chết đổ dầu vào lửa.
Minh Tuyết, nhẽ ra cô nên liếc sang nhìn cái mặt đen như than của ai đó một cái rồi mới mở miệng nói chứ? Cứ như vậy có ngày xảy ra án mạng cũng chẳng trách được ai.
_ “Vậy thì cô thử xem đi nào.” – Không trực tiếp động thủ, chàng mỹ nam lựa chọn cách khích tướng để ai đó được tự thử nghiệm và hiểu được cái khó khăn của trò chơi này, cũng biết đường mà thôi cái kiểu đứng ngoài nói suông như vậy. – “Đó! Giỏi thì ném thử xem nào!”
Kì thực, Minh Tuyết chỉ nói với Yo Seob như vậy thôi, còn bản thân cô cũng chưa động vào cái này bao giờ nên cũng không dám chắc lắm. Cũng chính vì vậy, người con gái đứng đó đắn đo một hồi lâu, không biết có nên thử hay không. Nếu quá kém cỏi thì không phải là tự bôi tro vào mặt mình hay sao?
Nhưng chuyện đã đến nước này, cô cũng chẳng nghĩ ra lý do gì để từ chối cả. Huống hồ khi liếc qua thấy cái vẻ mặt đầy khinh bỉ của ai đó, lý trí của cô bị sự giận dữ nuốt sạch, cầm đám phi tiêu bước lên, ý chí chiến đấu hừng hực thiêu đốt.
_ “Được thôi!’ – Dáng vẻ đầy quyết tâm, Minh Tuyết rất nghiêm túc ngắm chiếc bia, quan sát đầy thận trọng, cánh tay khẽ nâng lên như một con báo chờ phát động.
Cứ thế, thời gian trôi qua từng giây trong sự tĩnh lặng, người con gái vẫn đứng đó với cái dáng vẻ như một kẻ chuyên nghiệp khiến Yo Seob cũng đột nhiên có cảm giác không thể coi thường.
Và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, cô gái chợt vung tay phóng vút chiếc phi tiêu về phía trước.
Phập!
Một giây, hai giây trôi qua.
Không gian vẫn chìm trong một sự im lặng như tờ.
Tất cả những người có mặt trong phòng khách đều sững sờ trước những gì họ đang chứng kiến trước mắt, bao gồm cả Minh Tuyết, cái người tạo ra kết quả hiện tại. Bởi vì, nó quả thật là quá khó tin, khiến cho cả hai không biết phải dùng từ gì để miêu tả lại tâm trạng của mình lúc đó nữa.
_ “Ha! Ha!” – Cuối cùng, người không nhịn nổi mà phải ôm bụng bật cười lớn, chẳng có chút hình tượng nào kia ngoài Yo seob thì còn ai vào đây nữa. Dường như hôm nay, cái điều mà cậu vừa chứng kiến quá mức khôi hài, khiến cậu có thể bỏ qua tất cả mà cười như chưa thể bao giờ được cười đến vậy. – “Cái gì thế kia? Cô ném đi đâu thế hả?”
Như để chứng minh cho những gì mình vừa nói, chàng mỹ nam bước tới cạnh bức tường đáng thương, nơi chiếc phi tiêu vừa cắm vào, đồng thời làm bộ như đang thật sự đo đạc khoảng cách từ đó đến cái bia vậy. – “Cả đời tôi chưa bao giờ thấy ai ném được như cô cả đâu. Chơi trò này mà lại bay ra xa khỏi mục tiêu 2m lận cơ đấy!”
Nếu nói cậu ngay cả trẻ con cũng không bằng thì cô lại là cái gì? Trông thấy kết quả này thì ngay cả con cún cũng phải khinh bỉ chứ đừng nói là người. Tốt nhất là ai đó nên lựa chọn ngoan ngoãn trở về phòng, đắp kín chăn, đừng để người khác trông thấy cho đỡ mất mặt đi.
_ “Sao lại thế được cơ chứ?” – Nhân vật chính của câu chuyện khôi hài này, đến tận giây phút đó Minh Tuyết vẫn đứng ngơ ngác trong kinh ngạc, không thể nào tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình nữa. – “Làm sao mà...? Không! Chắc chắn là do cái phi tiêu này có vấn đề.”
Đùa à? Không trúng bia cô còn có thể chấp nhận, nhưng cái kiểu bia một đằng, phi tiêu môt nẻo, xa nhau vạn dặm thế này thì đánh chết cô cũng không tin đây là mình vừa ném ra.
Có sự nhầm lẫn nào đó ở đây đúng không? Đối với sự thật hiện ra trước mắt, ai đó vẫn lựa chọn tiếp tục lừa mình dối người.
_ “Đúng là khó mà tìm được một người như cô trên đời đấy.” – Lúc này, Yo Seob muốn giả bộ biểu hiện mình như một chàng trai rộng lượng lắm, nhưng khoé môi đang run rẩy vì nén cười kia thì rõ ràng đang bán đứng chủ nhân của mình mà. – “Kém cỏi thì cứ nhận đại đi cho xong, lại còn cố gắng đổ tội linh tinh nữa làm gì.”
_ “Nhưng...” – Chuyện mất mặt như thế, có ai ngu ngốc mà thừa nhận để bị nhạo báng cả một đời, thỉnh thoảng lại bị đem ra làm truyện cười kể cho con cháu đâu. Thế nên, dù không còn chút hi vọng nào, cô gái vẫn phải quyết tâm chối bay chối biến tới tận cùng.
Rất may khi đó một giọng nói đột nhiên vang lên, kịp thời ngăn lại nguy cơ chiến tranh lại xảy ra trong căn nhà chỉ vì mấy lý do vớ vẩn, cũng đồng thời thu hút sự chú ý của hai tên đàn em.
_ “Mấy đứa đang chơi trò gì vậy?” – Bước từ trên cầu thang xuống, Young Min khẽ đảo đôi mắt hoa đào qua một lượt, nụ cười vẫn bắt ở trên môi xứng với khuôn mặt yêu nghiệt kia làm cậu trông lấp lánh đến chói cả mắt.
Lần nào cũng thế, cái tên kia rất biết tận dụng lợi thế của mình, phóng điện vô tội vạ mà.
_ “Anh Young Min!” – Nhìn thấy chàng mỹ nam như vừa thấy một đồng minh, Minh Tuyết vui vẻ chạy tới gần, hai tay dâng chiếc phi tiêu cho cậu đầy nịnh nọt. – “Bọn em đang chơi phi tiêu. Anh cũng vào chơi thử nhé!”
Rất hồn nhiên, cứ như mình mới là chính chủ của thứ này vậy.
Thứ cô cần lúc nàylà một người chuyên nghiệp, tài giỏi để đả đảo Yo Seob, còn những chuyện khác không đáng để lưu tâm. Thế nên, vừa thấy người đàn anh này xuất hiện, cô gái rất nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, còn nó có hiệu quả hay không thì để tính sau vậy.
_ “Anh á?” – Đưa tay cầm lấy chiếc phi tiêu mà Minh Tuyết đưa như một hành động bản năng, chàng mỹ nam khẽ mỉm cười đẹp mê hồn, đưa tay xoa xoa lên đầu cô gái không khác gì như đang đối với một cô bé con. – “Bây giờ thì không được rồi. Anh phải quay nốt phần của mình trong clip của bài hát mới. Chắc chiều tối thì sẽ rảnh về chơi cùng. Sắp muộn rồi, anh đi đây!”
_ “Anh đi cẩn thận nha!” – Có chút nuối tiếc với kế hoạch của mình, nhưng Minh Tuyết vẫn vui vẻ vẫy tay đưa tiễn người đàn anh đi làm, ánh mắt nhìn theo bóng dáng chàng mỹ nam cho tới tận khi cậu bước ra đến cửa.
Đi được vài bước, Young Min mới sực nhớ ra trên tay mình vẫn cầm chiếc phi tiêu người con gái ấy đưa, cũng lười quay trở lại nên đã làm ra một hành động khiến cả hai tên đàn em phải há hốc mồm trong ngỡ ngàng.
_ “À! Còn cái này nữa nhỉ?” – Vừa dứt lời, chàng mỹ nam quay lại vung tay ném vút chiếc phi tiêu về phía chiếc bia, dáng vẻ đầy phong cách không khác gì nhân vật chính trong một bộ phim kiếm hiệp vậy.
Nhưng cái kết quả mà hai tên đàn em nhìn thấy mới là đáng kinh ngạc, khi mà từ khoảng cách xa như thế, lại ở một góc độ không tốt như vậy, chiếc phi tiêu vừa phóng đi kia rất chuẩn xác dừng ở hồng tâm, cắm định ở đấy.
_ “ Chơi trò này ở ngay trong nhà kể cũng vui nhỉ?” – Liếc nhìn một chút về phái cái bia, tên đàn anh vẫn rất bình thản nói chuyện, không hề để ý tới hành động vừa nãy của mình đã gây rung động như thế nào đối với hai người kia cả. – “Anh cũng hay chơi nhưng toàn ở quán Bar thôi.”
Mắt tròn mắt dẹt hết nhìn chàng trai đào hoa rồi lại đôi qua chiếc bia, Minh Tuyết và Yo Seob rất ăn ý cùng khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Thần… thần đồng! Hoá ra trong căn nhà này có tồn tại một nhân vật như vây mà họ không hề hay biết ư?
Trong giây phút đó, hai người cùng đứng với một tâm trạng thật phức tạp, không biết là nên hậm mộ hay ghen tị nữa. Dù có là thế nào thì cái cảnh giới của chàng mỹ nam ấy cũng không phải là điều mà cả cuộc đời này hai người có thể sánh bằng được.
_ “Anh Young Min à! Không phải anh nói anh sắp muộn rồi sao?” – Càng nhìn tên đàn anh trước mắt, Yo Seob càng thấy như đây chính là một đả kích ông trời phái xuống diệt hết mọi uy phong của cậu mà. Thế nên, rất rõ ràng là cậu nhóc sẽ không dại dột để cái người này ở lại thêm phút nào, tiếp tục hành hạ sức chịu đựng của trái tim mình, cứ thế vội vàng đẩy tên đàn anh ra cửa. – ‘Mau đi nhanh lên chứ! Anh muốn bị ăn mắng lắm à?”
Ánh mắt rất chân thành, đầy lo lắng của một tên đàn em với đàn anh của mình. Nhưng sự thật là như thế nào, bất kì ai có mắt cũng đều có thể thấy được dụng ý thật sự ở bên trong.
Vừa tiễn đưa ai đó ra khỏi cửa, Yo Seob đã rất vội vàng đóng sập cánh cửa lại, sau đó mới thở phù một hơi nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng. Tiếp theo, chàng mỹ nam rất bình thản quay trở lại với trò chơi, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
_ “Chơi tiếp thôi!”
Đối với anh chàng trẻ con đánh thương, đả kích này đúng là không nhỏ mà!
_ “Anh ấy!” – Đứng bất động từ đầu tới giờ, ánh mắt của Minh Tuyết đến tận giây phút này vẫn nhìn chăm chăm về phía cánh cửa, bị chìm trong mê hoặc. – “Sao mà lại giỏi như thế nhỉ? Đúng là thần tượng có khác.”
Khẽ thốt lên một câu cảm thán, cô gái chưa bao giờ có cảm giác thần tượng lại tài giỏi, khiến người khác phải mê mẩn đến mức này.
_ “Đứng ngay bên cạnh cô cũng có một thần tượng đây này.” – Ý tứ của cô tức là sao? Coi cậu là không khí à? Yo Seob càng nhìn cái ánh mắt đầy si mê của cô gái ấy với người đàn anh, trái ngược hoàn toàn lúc đối mặt với mình, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thật bực bội. – “Hai điều đó chẳng chút liên quan gì đến nhau cả. Cô không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Anh ấy cũng hay chơi trò này nên đạt được đến trình độ ấy là chuyện thường. Cố gắng một chút là tôi cũng làm được thôi.”
Ngưỡng mộ cái gì chứ cái này thì đúng là không đáng nhắc tới. Không phải chỉ là ném phi tiêu trúng hồng tâm hay sao, luyện nhiều là sẽ được thôi, có gì to tát lắm đâu. Ai đó nghĩ vậy, không hề nhận ra kì thực là do mình đang ghen tị.
Quay lại nhìn cái vẻ mặt cố chấp không chịu nhận mình thua kém của Yo Seob, Minh Tuyết không nhịn được cho cậu một ánh mắt đầy coi thường.
_ “Đồ ghen ăn tức ở!” – Một câu, đúng là động tới nỗi đau của ai đó.
_ “Cô...”
Hiển nhiên, với tài năng chọc giận của mình, cô gái lại một lần nữa khiến ai đó tức điên lên. Cái vẻ mặt của Yo Seob lúc thẹn quá thành giận đó đỏ bừng lên, trông thú vị nhưng cũng thật doạ người, rất có xu hướng sẽ lao tới bóp chết cô bất cứ lúc nào.
Đúng lúc đó, một chàng mỹ nam trong MS4 cũng vừa vặn xuống nhà chuẩn bị đi làm. Hyung Ki liếc qua một lần toàn cảnh, thấy không khí sặc mùi thuốc súng nhưng kinh nghiệm khiến cậu rất thản nhiên bỏ qua, tập trung tới một trò chơi mới của hai người kia hơn.
_ “Hai người đang chơi phi tiêu à?” – Mở miệng nói thật lạnh lùng, cũng mang đầy tính cảnh cáo, chàng đội trưởng rất nhanh chóng nhận định trò chơi thuộc dạng có khả năng nguy hiểm cao. – “Sao lại chơi trong nhà chứ? Cẩn thận kẻo trúng người khác đấy.”
Chẳng cần nói ai cũng có thể biết điều đó, bằng chứng chính là bản thân Minh Tuyết đã từng bị ám sát hụt hai hồi đó thôi. Nhưng sự ham chơi của hai người này khiến chẳng ai trong số họ chịu quan tâm tới mức độ nguy hiểm của trò chơi, thành ra lời nói của ai đó chẳng có chút gì thấm vào đầu cả.
_ “Được rồi! Được rồi! Tớ sẽ chú ý mà!” – Gật đầu lia lịa, thái độ có vẻ rất thành thật, nhưng thực ra anh chàng trẻ con Yo Seob cũng chỉ là thực thi kế sách tạm ứng phó mà thôi. Tên đó có lẽ chỉ chờ đến tên đội trưởng vừa đi là đảm bảo đâu lại vào đó ngay tức thì.
Liếc qua chàng trai băng giá này, Minh Tuyết rất ngây thơ có ý định muốn thỉnh giáo về kinh nghiệm trò chơi với cậu, kì thực cho dù là bất kì ai đều được hết, chỉ ngoại trừ Yo Seob.
Trong mắt cô gái ấy, cho dù là người rất ít có khả năng là biết chơi trò này cũng đều đáng tin hơn cái tên xấu tính nào đó gấp nhiều lần.
_ “Hyung Ki! Anh biết chơi cái này không thế?” – Vừa hỏi, cô vừa ngước lên nhìn bằng ánh mắt thuần khiết, rất tự nhiên bỏ qua vẻ cau có suốt ngày hiện hữu trên khuôn mặt ai đó. – “Anh có biết làm sao mà phóng trúng bia được không?”
Nhẽ ra, khi đã ở trong căn nhà này một thời gian, Minh Tuyết phải hiểu rằng cái tên đội trưởng này rất khó tính cũng như vẻ bề ngoài của cậu mới đúng. Nếu cứ mãi bị làm phiền bởi những điều vớ vẩn, tên đó rất có khả năng tạo ra án mạng chứ đâu phải trò đùa. Thế mà giờ này ai đó lại không khác gì con thiêu thân lao đầu vào lửa, làm Yo Seob cũng thấy đáng tiếc, cũng có chút tò mò xem rốt cuộc cái cô gái ngốc nghếch này sẽ bị trừng phạt ra sao.
Nhưng để cậu phải thất vọng rồi, mọi việc cuối cùng lại phát sinh theo chiều hướng không ai ngờ. Chẳng biết tại sao, nhưng hôm nay Hyung Ki phá lệ kiên nhẫn, không những không nổi giận mà còn quay sang hướng dẫn cô gái ấy.
_ “Cái này á?” – Khẽ nhấc lên một chiếc phi tiêu đang nằm trong tay cô, ánh mắt hơi cụp xuống nhìn kĩ nó, khiến đôi lông mi rất dài và đen của cậu trông thật cuốn hút, càng làm khuôn mặt đẹp trai của cậu thêm một phần phong độ. Nhất là giọng nói của chàng mỹ nam rất bình thản, mang theo một sự rung cảm mãnh liệt đến trong tâm tưởng của bất kì cô gái nào trông thấy hình ảnh cậu hiện tại. – “Đầu tiên là bình tĩnh. Tiếp theo là phải định hướng đường ném một cách chính xác và tập trung tất cả vào một điểm.”
Truyền đạt kinh nghiệm rất cụ thể, Hyung Ki đột nhiên ngước đôi mắt lên nhìn thẳng về phía trước khiến trong một khoảnh khắc, cả người cậu tản mác ra một thần thái tuyệt đẹp tựa như không hề tồn tại trên thế gian này. Đôi tay chàng trai cũng đột ngột vung mạnh, dứt khoát ném chiếc phi tiêu bay vút về phía trước nhanh như điện xẹt.
Phập!
Lặng thinh!
Dường như trong giây phút đó, cả thế gian đã không còn hiện hữu cái gọi là âm thanh nữa.
Và cũng trong cái không gian lặng ngắt như tờ đó, hai con người, một nam một nữ, đứng chết sững ngước nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, không tài nào tin nổi nữa. Họ cứ thế đứng hỗn độn trong gió, chìm trong kinh ngạc quá độ, cũng không biết có nghe thấy lời hướng dẫn tiếp theo của chàng đội trưởng vừa cất lên không nữa.
_ “Cuối cùng và quan trọng nhất, đó là kĩ năng do mình tự rèn luyện, tức là muốn giỏi thì phải luyện tập nhiều vào.” – Dường như không chút chú ý tới vẻ kinh ngạc của hai người còn lại, Hyung Ki vẫn mở miệng nói tiếp, mang theo một phong thái chững chạc của một vị đội trưởng. Khiến trong một lúc, hai con người ấy dường như cũng quên mất luôn chàng trai trước mặt cũng chỉ bằng tuổi mình. – “Tớ cũng phải đi rồi! Yo Seob! Anh quản lí nhắc cậu rằng lịch quay chương trình tạp kĩ chiều nay của cậu sẽ sớm hơn một tiếng. Nhớ đi đúng giờ đấy!”
Cứ thế, chàng mỹ nam quay lưng bước đi, để lại hai kẻ ngốc vẫn đứng há hốc mồm nhìn chằm chằm chiếc phi tiêu cắm trúng tâm mà cậu vừa ném.
Siêu… Siêu nhân. Thì ra có một người như thế vẫn luôn che giấu khả năng của bản thân trong căn nhà này sao?
Càng nghĩ, hai người càng thấy thế giới xung quanh mình có thật nhiều điều không ngờ. Cũng như hiện tại giây phút này, khi đứng trước tấm bia có hai chiếc phi tiêu ở chính giữa, họ mới hiểu cái gì được gọi là thâm tàng bất lộ.
Nếu nói anh Young Min có thể ném phi tiêu giỏi như thế, họ còn có thể chấp nhận được, bởi vì ai đó cũng thường ghé qua các quán bar cùng với bạn gái. Nhưng nếu trước sáng nay, có ai nói Hyung Ki cũng làm được như vậy, đánh chết họ cũng không tin, vì chàng trai ấy chẳng có vẻ gì là có hứng thú hay thường xuyên chơi cái trò này cả.
_ “Không phải thế chứ?” – Mãi mới nuốt được ngụm nước bọt xuống họng và mở miệng nói một câu, khuôn mặt của Yo Seob lúc này trông khá là đặc sắc. Cứ như hồn vừa bay ra ngoài dạo một vòng rồi trở lại vậy.
Ngay cả kẻ chẳng mấy khi động vào trò chơi cũng giỏi hơn cậu, đây đúng là một đả kích rất trầm trọng mà.
_ “Cậu ấy giỏi thật đấy!” – Không tim không phổi, người như Minh Tuyết cũng chẳng coi trọng lắm tới tài năng ít ỏi của mình, thế nên trong mắt không những không có thất vọng, mà sự ngưỡng mộ còn dâng lên dào dạt như biển cả. – “Đúng là thần tượng mà.”
Lại thêm một câu động đến nỗi đau của ai đó.
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng chỉ bằng một câu đơn giản như thế, cô gái này quả là rất biết cách phát huy cái gọi là giết người trong vô hình mà.
_ “Đã nói là hai chuyện này chẳng có liên quan gì đến nhau mà!” – Phát bực lên khi nghe thấy lời cảm thán đó của cô, Yo Seob không nhịn được phản bác.
Dùng ánh mắt của cô mà nhìn kĩ lại xem, đứng bên cạnh cô lúc này không phải là một trong những thần tượng nổi tiếng nhất xứ Hàn hay sao? Thế mà cái kiểu nói của cô khiến cậu có cảm giác cứ như cậu là vô hình vậy, đúng là làm người ta điên ruột mà.
Thực ra, không phải do cậu không đủ nổi tiếng, chỉ là trước những con người quá tài năng như Hyung Ki và Young Min, sự tồn tại của ai đó trong mắt Minh Tuyết thật mờ nhạt, hiển nhiên cũng rất dễ dàng bị bỏ qua.
Tuy nhiên, lại một lần nữa trong buổi sáng hôm nay, hai người ấy bỗng đồng thời dừng mọi việc để đưa mắt nhìn về phía cậu thang, nơi một chàng trai có vẻ ngoài tựa như một thiên thần đang bước xuống. Và người đó còn ai khác ngoài thành viên cuối cùng của nhóm, tên mèo lười Jae Sung kia nữa chứ?
_ “Ủa! Anh!” – Cảm thấy có đôi chút ngạc nhiên với sự xuất hiện của ai đó vào lúc sáng sớm, Yo Seob không nhịn được mở miệng hỏi. – “Sao anh dậy sớm thế? Công việc của anh nửa tiếng nữa mới bắt đầu mà.”
Không phải bình thường tầm này ai đó toàn trốn trong chăn ngủ, cho dù đến tận lúc phải làm việc nhưng nếu cố lười được thêm giây nào thì vẫn liều chết ôm chăn đó sao? Thế mới thấy hôm nay thật nhiều chuyện kì quái!
Khẽ gật đầu cho rằng vậy, ai đó thật vô sỉ bắt đầu đổ mọi thứ lên đủ mọi thứ có thể, quyết không thừa nhận bản thân kém cỏi.
_ “Ừ! Nhưng lịch có chút thay đổi.” – Liếc nhìn hai tên đàn em bằng đôi mắt nhập nhoèn, Jae Sung cuối cùng cũng đành phải đưa tay lên dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ. Hiếm hoi lắm mới có một ngày cậu quyết tâm tích cực làm việc, mấy cái đứa này có cần thiết tỏ vẻ khoa trương đến mức vậy không? – “Hình như đã báo từ hôm qua là sớm hơn một tiếng nhưng anh quên mất tiêu. Vừa nãy anh quản lí gọi điện đến vừa mắng vừa khóc.”
Sớm… sớm một tiếng? Thế còn không phải đã muộn mất rồi hay sao? Vậy mà ai đó giờ phút này còn thật đỉnh đương khiến ngay cả cậu cũng phải bội phục.
_ “Không khóc mới là lạ đấy!” – Khẽ thở dài, đây cũng là lần đầu tiên Yo Seob động lòng trắc ẩn với anh quản lý đáng thương. Thế mới thấy mấy cái bẫy bình thường cậu đặt trêu đùa anh ấy so với việc này cũng chỉ là thường thôi. – “Đến em còn thấy thương cho anh ấy nữa mà.”
Yo Seob, ở đời này, da mặt cậu mà dày thứ hai, thì không ai dám nhận mình là thứ nhất cả.
_ “Mấy đứa đang chơi gì thế?” – Vẫn rất ung dung nhìn quanh một vòng, Jae Sung rất tự nhiên trông thấy trò chơi thú vị mới có trong căn nhà này, khẽ gật đầu tán thưởng. – “Có vẻ vui nhỉ?”
Rất ít khi chàng mỹ nam này mới có hứng thú với những thứ khác ngoài ngủ. Và rất may mắn, trò ném phi tiêu này rơi vào tập hợp này chỉ sau cái nhìn đầu tiên của cậu.
_ “Anh chưa chơi trò này à?” – Ngạc nhiên quay sang nói, Minh Tuyết thấy rất hiếu kì không biết nếu để cho ai đó chơi thì sẽ như thế nào. Giây phút đó, trong trí não cô gái ấy bắt đầu suy tư tới việc làm sao để dụ dỗ ai đó nhập cuộc.
_ “Thôi anh đi nhanh lên cho em nhờ!” – Đối với cái người lớn hơn mình những bốn tuổi như Jae Sung, Yo Seob hiển nhiên không cảm giác được chút uy nghiêm của đàn anh nào. Thế nên, ai đó không có chút kiêng dè mở miệng thúc giục.
Còn chần chờ với mấy vụ này nữa, chắc anh quản lý phải khóc đến khô hết hơi nước trong cơ thể mất thôi.
_ “Ừ! Anh ít khi chơi mấy trò này lắm.” – Đặc tính của một số thành viên trong căn nhà này, đó là lơ đi sự tồn tại của ai hay câu nói gì đó mình không muốn quan tâm, vì vậy mà khoảnh khắc làm người tốt hiếm hoi của Yo Seob cứ thế bị bỏ qua không nhìn. Cũng một phần bởi trong mắt Jea Sung lúc đó chỉ còn chiếc phi tiêu và hứng thú muốn thử nghiệm chơi một lần. – “Cho anh mượn một cái chút nào.”
Cầm lấy chiếc phi tiêu trong tay, chàng mỹ nam đứng lặng lẽ một lát rồi đột nhiên vung tay ném vút nó đi, dáng vẻ đầy nam tính tựa nhân vật chính trong bộ phim hành động Mỹ. Trong khoảnh khắc ấy, hai tên đàn em như thấy được một con người khác của cậu, quá khác xa với cái hình ảnh mê ngủ thường ngày.
Tuy nhiên, sự việc cuối cùng cũng chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi. Khi hai người chớp chớp mắt để nhìn kĩ lại thì Jae Sung vẫn là Jae Sung, con mèo lười vẫn mang một bộ mặt ngơ ngác, tựa như những gì họ thấy chỉ là một ảo ảnh thoáng qua rồi biến mất tăm vậy.
Khẽ thở ra một hơi bình thường, hai người nghĩ rằng mình chẳng qua chỉ là nhìn nhầm mà thôi. Chỉ có điều khi liếc sang nhìn thấy chiếc phi tiêu thứ ba đang cắm chính giữa hồng tâm kia, một lần nữa, sự kinh ngạc tột cùng lại tiếp tục tập kích trí não họ.
Dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt, nhưng cũng chẳng có gì thay đổi cả. Những gì trước mắt khiến hai người biết được chuyện khó tin nhất hành tinh này là sự thật 100%.
Anh Jae Sung… thật là vừa phóng phi tiêu đâm trúng hồng tâm. Điều đáng nói hơn là ai đó ném trúng ngay trong lần đầu tiên thử chơi cái trò này.
Chẳng lẽ, thế giới này đã đảo điên hết rồi hay sao? Hay ngôi nhà này vốn chính là nơi ngoạ hổ tàng long, mà chỉ có những người bình thường như cô và Yo Seob không hề biết đến chuyện này thôi?
_ “Ủa! Trúng tâm rồi kìa! Hoá ra dễ vậy sao?” – Vươn ngón tay thon dài của mình chỉ về phía chiếc bia cắm, Jea Sung khẽ nói một câu bằng cái bộ mặt vẫn thật ngây ngốc, khiến cho hai khán giả đứng ngoài kia phải ức đến hộc máu.
Cái gì mà ‘dễ như vậy’ chứ? Đây là trắng trợn đả kích người không chút thương tiếc, khiến tâm hồn mỏng manh của hai tên đàn em kia bị tổn thương thật nghiêm trọng.
Cũng không nghĩ nhiều tới sức ảnh hưởng to lớn do câu nói của mình, chàng mỹ nam chỉ đơn giản là thấy hài lòng với kết quả đạt được, quyết định bước đi đến nơi làm việc.
_ “Thôi anh đi đây! Anh quản lí lại gọi điện giục nữa rồi này!”
Cứ thế, chàng mỹ nam đến và đi như một cơn gió, để lại hai con người đáng thương vẫn đứng đó, trợn tròn mắt nhìn theo bóng dáng ai đến tận khi mất hút, mãi không thể nào lấy lại được sự bình tĩnh.
Lúc này, Minh Tuyết quả thật rất muốn khóc.
Có ai nói cho cô biết cái gì đang xảy ra trên thế gian này được không? Tại sao ngay cả cái người chưa bao giờ động đến phi tiêu như Jae Sung cũng có thể dễ dàng ném trúng, còn cô ngay cả cái bia cũng chẳng thể nào chạm tới được cơ chứ?
Càng nghĩ, Minh Tuyết lại càng thấy khó chấp nhận được sự thật này. Nhưng kì thật, trong hai người, kẻ không muốn tin tưởng điều này nhất lại chính là Yo Seob, cái người đang bị sốc đứng như bất động ở đằng kia.
_ “Cái gì thế này? Tại sao lại như thế được chứ?” – Trong đầu không ngừng mặc niệm từ ‘không thể nào’, nhưng sự thật thì có chối bỏ thế nào vẫn mãi là sự thật. Lừa mình dối người không có hiệu quả, chàng mỹ nam chỉ nhận thấy tài năng của cậu trong mắt kẻ khác đúng là không đáng một đồng, chợt cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế, như một ngọn núi lửa đến lúc bùng nổ, ai đó phát điên lên, ném phăng những chiếc phi tiêu trong tay văng tung toé xuống nền nhà, giận dữ nói. – “Không chơi nữa!”
Chỉ cho phép mình hơn người ta chứ không cho phép người ta hơn mình, thế nên mới nói tên nhãi này thật trẻ con mà.
_ “Yo Seob! Sao thế?” – Còn cô gái ngốc nghếch chỉ đứng đó nhìn theo cái dáng vẻ đầy bực bội của chàng mỹ nam bước lên tầng trên, mãi mà vẫn không hiểu gì hết.
* * *
_ “Yo Seob à! Sao thế? Có phải do trời nắng quá không? Chắc là khát nước lắm rồi nhỉ?” – Lời nói thật nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng ân cần, người con gái vừa mở miệng nói những lời này, Minh Tuyết hiện đang rất chăm chú cúi xuống tưới bồn hoa cúc ở trên sân thượng. – “Mày yên tâm đi! Tao sẽ chăm sóc mày thật tốt mà!”
Dĩ nhiên, những câu nói đầy quan tâm kia không phải dành cho anh chàng trẻ con Yo Seob của MS4, mà thực ra lại là cho cái bồn hoa cúc rực rỡ trước mặt này.
Cũng do quá chú tâm vào việc chăm sóc mấy bồn hoa, cô gái ấy không hề nhận ra giây phút đó có một người vừa vặn mở cửa bước lên trên sân thượng, thấy được toàn cảnh ai đó đang lẩm bẩm một mình rất kì quặc.
_ “Em đang làm gì thế?” – Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, Young Min không nhịn được bật cười. Thỉnh thoảng, chính bản thân chàng trai cũng phải thừa nhận mấy hành động của Minh Tuyết đúng là không thể dùng những tri thức bình thường để lý giải.
_ “Ô! Anh về rồi đấy à?” – Nghe được câu hỏi, cô mới giật mình nhận thấy sự có mặt của tên yêu nghiệt đó trên sân thượng lúc này, khẽ quay sang hỏi lại.
Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của cô gái hiện tại, ai cũng có thể nhận ra cô vốn chẳng có chút phản ứng gì khi bị bắt gặp cảnh này hết, cũng không có cho rằng đó là điều gì đáng kì lạ cả. Thậm chí cô còn rất thản nhiên nói tiếp về các người bạn cây cối của mình.
_ “Ở nhà một mình buồn quá nên em đã lên đây tưới hoa. Trong số các cây này thì chăm sóc dễ nhất chắc là cỏ ba lá Jea Sung đấy.”
Nghe đến đấy, chàng mỹ nam càng khẳng định những gì mình nghe không có chút nhầm lẫn nào, khoé miệng có chút run rẩy.
_ “Em lấy tên bọn anh để đặt tên cho mấy chậu hoa đấy à?” – Ngừng một lát suy nghĩ, Young Min mới nhớ ra Minh Tuyết là nhà văn, thỉnh thoảng có chút kì lạ cũng là chuyện thường. Thế nên, chàng trai cũng không so đo gì nhiều về vấn đề này nữa, trong đầu nghĩ rằng lấy tên mình có bị đặt tên cho chậu hoa cũng không có gì to tát, đành bước tới gần ngồi xuống bên cạnh cô. – “Nghe cũng khá hợp đấy! Mà em không chơi phi tiêu nữa à? Vậy mà hôm nay anh còn rất mong chờ được trở về nhà.”
Lâu lâu chàng mỹ nam cũng muốn thử nghiệm một chút cảm giác cùng chơi trò này với mấy thành viên trong nhóm tại nhà một chút. Thế mà khi bước về, đập vào mắt cậu không phải là cái khung cảnh mấy đứa đàn em đang tranh giành nhau chơi vui vẻ, thay vào đó là căn nhà yên tĩnh vắng vẻ. Hơn nữa, bia cắm và những chiếc phi tiêu cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
_ “Em cũng chẳng biết nữa.” – Khẽ lắc đầu, Minh Tuyết tỏ rõ sự vô tội của mình trong việc buổi sáng. Cô đã nghĩ đi nghĩ lại vài lần, cũng chắc chắn rằng mình cũng không có trêu chọc gì tên đó, thế nên vấn đề tất nhiên không phải nằm ở phía cô rồi. – “Bỗng dưng Yo Seob nổi giận rồi không chơi nữa. Còn lại một mình em, nhưng ném hoài mà mười lần thì cũng lắm cũng chỉ có một lần chạm được vào bia.”
Làm sao mà cô biết được cái tên nhãi đó lại phát điên về điều gì cơ chứ. Nhưng đáng tiếc nhất là cô không có ai chỉ dạy, cứ thế phải tự tập một mình, lại liên tục thất bại nên cũng chán chẳng muốn chơi nữa.
_ “Vậy thì để anh chỉ em cách luyện tập hiệu quả nhất nhé!” – Càng nhìn vẻ mặt suy tư đầy rối rắm của người con gái đó, Young Min lại càng cảm thấy dáng vẻ cô lúc này thật đáng yêu, không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc cô, khẽ mở miệng nói thật dịu dàng.
Nhưng chỉ cần để ý kĩ, người ta có thể nhận ra trong đáy mắt cậu vừa vụt qua một ánh sáng, xuất hiện rất nhanh chóng rồi lại tan biến mất dạng.
_ “Có cách đó sao?” – Ngước lên bằng ánh mắt sáng rỡ như sao trời, vẻ mặt Minh Tuyết tràn đầy ngạc nhiên và hứng khởi khi nghe được tin tức đó.
Đây chẳng phải là vấn đề đang khiến cô sầu não hay sao? Vậy à bây giờ lại nghe thấy chàng trai trước mặt có thể giaả quyết được dễ dàng, làm sao có thể không vui mừng được cơ chứ?
Tuy nhiên, cũng do quá hứng khởi, ai đó đã lỡ bỏ qua cái ánh mắt như thể đang chờ mong một điều gì đó thú vị của Young Min trong giây lát đó.
* * *
Phập! Phập!
Âm thanh nghe thật nhịp nhàng và nhanh chóng. Đi cùng với nó là khung cảnh những chiếc phi tiêu lao vun vút nối tiếp nhau cắm phập vào bia. Nhưng là điều đáng nói nhất chính là vị trí chúng cắm vào có gì đó khá khác thường.
Chỉ có một mình chơi trong phòng khách, nhưng bản thân Minh Tuyết lại không có cảm giác chán nản như hôm qua. Vẻ mặt cô gái lúc đó rất chăm chú, đầy kiên nhẫn và cũng tràn ngập sự vui vẻ trước thành quả mà mình thu được.
_ “Đúng là có hiệu quả thật!” – Nhìn nhìn, Minh Tuyết không nhịn được tự khen ngơi bản thân. Nếu không phải nhờ cách của Young Min, chắc tập đến sang năm cô cũng không thể đạt được thành tích tốt thế này.
Tuy không phải toàn trúng hồng tâm, nhưng hầu hết cũng đều quy hết về một vùng trung tâm của bia. Điều này cũng đủ khó tin đối với một cô gái vốn vụng về và khó đào tạo như cô rồi.
Khuôn mặt tràn đầy thoả mãn, Minh Tuyết khẽ mỉm cười, bàn tay cũng chuẩn bị vung lên tập ném tiếp. Nhưng đúng lúc cô định phóng chiếc phi tiêu ra, một tiếng hét đầy hãi hùng đột nhiên vang lên trong căn nhà vắng lặng khiến cô giật nảy mình đánh rơi nó xuống sàn.
_ “A!”
Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa ấy, Minh Tuyết có cảm giác như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, vội vã dùng vận tốc nhanh nhất lao lên cầu thang.
Khi vừa đặt chân lên tầng hai, người con gái ấy đã trông thấy chủ nhân của âm thanh đó, Hyung Ki đang đứng ngoài cửa phòng. Khuôn mặt cậu lúc đó xám trắng, bàn tay vẫn còn cầm chặt trên nắm cửa như thể vừa mới chạy từ trong phòng ra.
Tuy nhiên, sau khi đã nhìn trái nhìn phải một lượt, Minh Tuyết có thể khẳng định cơ thể cậu cũng không thiếu thứ gì, cô gái ấy lại càng thấy khó hiểu không biết điều gì có thể khiến cho cái con người lạnh băng này phải biến sắc đến cái mức đó.
_ “Sao thế?” – Cô vội bước tới gần hỏi thử.
Nhìn xem ai đó lúc này, là gì còn chút hình tượng băng giá khi bình thường nữa. Trong đôi mắt vẫn thoáng qua một nét hoảng sợ, mặc dù sau đó đã được che giấu đi rất khá.
_ “Không! Không có gì!” – Vừa nghe thấy câu hỏi của cô, chàng mỹ nam vội vã lắc đầu, cũng cố gắng lấy lại sự trấn tĩnh hơn nhưng rõ ràng hơi thở dồn dập vẫn chưa kịp bình phục kia đã bán đứng chính cậu.
Rốt cuộc, đã có chuyện gì khiến ngay cả Hyung Ki cũng trở nên kì lạ như thế?
Chàng trai liếc nhìn qua ánh mắt đầy hoài nghi của cô, trong lòng dường như có chút chột dạ, vội tìm cách đuổi cô rời khỏi hiện trường để che lấp điều gì đó.
_ “Cô cứ về phòng đi! Không sao đâu!”
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Minh Tuyết không rời, giờ phút này Hyung Ki biểu hiện thái độ quyết tâm phải tiễn bước cô về, hiển nhiên là vì không muốn cho cô biết đến nguyên nhân gây lên tiếng hét vừa nãy.
_ “Uh!” – Rõ ràng một điều là càng giấu diếm lại càng khơi dậy sự tò mò của con người. Minh Tuyết giây phút này lại càng muốn biết việc gì đã xảy ra hơn bao giờ hết. Nhưng đối mặt với thái độ của chàng trai lúc đó, cô nhận thấy được một điều là có đứng đây tiếp cũng chẳng thể khai thác thêm được gì, đành gật đầu quyết định trở về phòng. – “Anh cũng nghỉ sớm đi nhé!”
Chắc chắn sẽ có cách khác tìm ra được đáp án, cô gái nghĩ vậy rồi quay lưng trở về phòng.
Cứ thế, Minh Tuyết bước vào phía trong, đóng cửa lại suy tư một hồi, càng cảm thấy có cái gì đó không bình thường cho lắm. Nhất là suốt trong lúc nói chuyện, cái dáng vẻ đứng ngoài cửa của ai đó thật kì lạ, dù đế giờ cô vẫn chưa hiểu được điều kì lạ đó là ở đâu.
Ngần ngại vài giây, cuối cùng cô bỗng dưng mở cửa, ló đầu ra ngoài nhằm xác định lại phỏng đoán của mình. Và đúng như những gì cô nghi ngờ, Hyung Ki vẫn đứng đó, tựa lưng vào cửa.
_ “Uả! Anh vẫn chưa vào phòng à?” – Nhìn dáng vẻ của ai đó lúc này trông giống như là đang đơn thuần trấn áp sự hoảng sợ, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cũng không có vẻ gì như muốn trở về phòng khiến cô cảm thấy khá ngạc nhiên.
Có phòng lại không về, rõ ràng có bí ẩn gì đó đằng sau việc này.
Hiển nhiên, câu nói đột nhiên vang lên của cái người vốn là đã bước vào phòng kia làm chàng trai giật mình không nhỏ. Cậu bắn dậy, đứng đoàng hoàng, vừa nói vừa tránh né ánh mắt cô, trong giọng nói có chứa một sự bối rối.
_ “Ah! Ừ! Tôi sẽ vào ngay đây!” – Thế rồi, trước cái nhìn mang đầy tính nghiền ngẫm của cô, chàng mỹ nam dường như không chịu nổi nhiệt, bắt đầu thẹn quá thành giận mà gắt gỏng. – “Cô làm sao mà cứ phải để ý linh tinh thế nhỉ? Đã bảo về phòng đi rồi kia mà!”
Chiêu này nếu dùng lúc bình thường thì khá hiệu quả, nhưng hiện tại khi Minh Tuyết đã tò mò đến không gì ngăn lại được, cũng nhận định chàng trai có điều gì đó muốn giấu diếm, như vậy rõ ràng câu nói đó chỉ càng gợi lên hứng thú muốn tìm hiểu của cô mà thôi.
_ “Đúng là có chuyện gì rồi phải không?” – Không quanh co lòng vòng nữa, cô gái quyết định dùng biện pháp bạo lực, cứ thế bước tới gần và đẩy chàng mỹ nam sang bên, định vươn tay mở cửa. – “Có gì trong đó à?”
Chờ ai đó khai ra sự thật thì còn lâu, thế nên muốn biết cũng chỉ có cách tự thân vận động. Với cái ý nghĩ như vậy, Minh Tuyết cũng chẳng để tâm kiêng dè gì, rất hồn nhiên cầm lấy nắm cửa.
_ “Này! Cái cô này! Làm gì thế hả?” – Ngẩn ngơ một giây, chàng mỹ nam mới nhận ra được mình vừa bị đầy sang một bên để tránh đường cho một người muốn đột nhập vào phòng, cậu vội vã lao tới kéo cánh cửa lại.
Hai người, một kéo một đẩy, thành một hoàn cảnh giằng co, không ai chịu nhường ai.
_ “Cô có thật là con gái không đấy? Sao lại định vào phòng con trai tự nhiên như thế chứ?” – Bất bình lên tiếng, Hyung Ki tất nhiên là quyết không để cô bước vào phòng mình. Nếu không, việc mà cậu vất vả giấu diếm sẽ bị lộ ra hết.
_ “Anh có giấu tranh ảnh đồi trụy hay con gái ở trong đó đâu mà sợ chứ? Đúng không?” – Rất bình tĩnh hỏi lại, Minh Tuyết dĩ nhiên là không cho ai đó có đường chối từ, trong mắt cô gái khoảnh khắc đó cũng thoáng qua một vẻ khiêu khích. – “Anh cứ giấu diếm như thế mới đáng nghi đấy. Nếu anh không mở ra thì tôi sẽ nói với mọi người rằng anh là đội trưởng mà bí mật mang bạn gái về đấy. Tôi sẽ rao tin này lên mạng luôn.”
Trắng trợn đe doạ!
Đây cũng là lần đầu tiên Minh Tuyết phản kích quyết liệt như thế với chàng mỹ nam. Thế mới thấy sự tò mò của con người hàm chứa một sức mạnh thật đáng sợ.
_ “Đã nói là về phòng đi kia mà!” – Gắt lên tỏ vẻ sự tức giận của mình, tiếng nói của Hyung Ki trở nên rất lớn trong căn nhà yên tĩnh.
Một giây sau, thế giới xung quanh họ đột nhiên chìm trong một sự im lặng tuyệt đối.
Khi ngước nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ, đôi mắt kinh hoàng ngập nước chỉ chực trào ra tới nơi, bộ dạng chấn kinh, bị tổn thương của cô gái ấy, chàng trai bỗng có cảm giác như mình vừa phạm phải tội lỗi tày trời.
Cũng trong cái khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ trong trí não Hyung Ki như cùng ngưng hẳn lại trong một sự sửng sốt. Chàng mỹ nam không ngừng xem xét lại những lời mình vừa nói, xác nhận bản thân của mình có nói lời gì quá đáng đến không thể tha thứ hay không. Bởi dáng vẻ cô hiện tại trông quá sức đáng thương.
Tuy nhiên, vượt qua mọi sự suy đoán của con người, chỉ bằng một giây thất thần đó của cậu, Minh Tuyết đã nhào tới đẩy bật cửa ra, xông vào thành công.
Từ đó, các chàng trai cũng nên rút ra một bài học xương máu: nước mắt của con gái có những lúc thật không đáng tin. Huống hồ, từ đầu cho tới cuối Minh Tuyết cũng đâu có rớt xuống một giọt nào.
_ “Ô!” – Đứng ngoài nhìn lướt qua một lượt quang cảnh căn phòng của chàng đội trưởng, thứ mà Minh Tuyết thấy khiến cô còn có cảm giác bất ngờ hơn cả những gì cô đã tưởng tượng.
Mọi thứ trong căn phòng đó quá sạch sẽ, ngăn nắp và gọn gàng. Từng chồng sách vở, từng chồng đĩa DVD đều được xếp ngay ngắn, các đồ vật đều được cất dọn gọn, không có cái gì bừa bãi cả. Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy chủ nhân của chúng là người yêu sạch sẽ và kĩ tính đến mức nào.
Khắp nơi không có lấy một hạt bụi, không một vết bẩn, cuối cùng là không có gì đáng nghi hết cả.
_ “Có cái gì đâu mà vừa nãy anh phải hét lên ghê vậy?”
Đó là điều cô gái ấy thấy khó hiểu nhất khi xem xét kĩ căn phòng. Nhìn bề ngoài có vẻ như mọi thứ thật bình thường, nhưng cái câu thét rất thảm thiết của ai đó vài phút trước lại là bằng chứng cho một sự việc không bình thường nào đó.
Vấn đề là, chân tướng sự việc, Minh Tuyết tìm hoài cũng không thấy. Thế mới thấy cô đúng là không có chút tiềm năng làm thám tử nào mà.
_ “Xem xong chưa? Về đi nhanh lên!” – Chủ nhân của căn phòng, Hyung Ki vẫn không hề bước vào trong mà chỉ đứng ngoài, rõ ràng trong đó có chứa một thứ gì đó khiến chàng trai phải ngần ngại.
Tuy nhiên, khi thấy cô cũng không tìm ra được điều gì, chàng mỹ nam khẽ thở hắt ra một hơi. Đến lúc cậu định vươn tay kéo cô ra ngoài, thì bất thình lình, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, xẹt qua dưới chân khiến cậu thót tim.
_ “Ôi trời!” – Không nghĩ gì nhiều, chàng mỹ nam chỉ kịp hô lên một tiếng, khoảnh khắc tiếp theo cả người đã lao vụt lên giường, tựa như một bản năng đã ăn sâu vào máu.
Khuôn mặt chàng mỹ nam trong lúc đó tái nhợt, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ, ngón tay cũng không tự chủ chỉ về gần phía cửa, mãi mới nói lên được một câu.
_ “Nó! Nó kìa!”
_ “Cái gì cơ?” – Nghe thấy thế, bản thân Minh Tuyết vẫn không hiểu gì hết, chỉ ngơ ngác nhìn quanh tìm xem thứ gì có thể khiến tên lạnh lùng này lại có phản ứng quyết liệt đến vậy. Tuy vậy, chỉ một giây sau, khi bỗng dưng cảm giác được dưới chân có cái gì đó vừa xẹt qua, cô gái ấy cũng không tự chủ được bật lùi lại trong hoảng hốt. – “Cái gì thế?”
Miệng thì nói, nhưng ánh mắt cũng ngay lập tức nhìn theo cái bóng đen quái lạ đó, Minh Tuyết quả thật cũng có chút kiêng dè đối với cái thứ vẫn chưa biết là cái gì này. Dẫu vậy, kết quả thu được đúng là khiến cho cô phải thất vọng rồi. Khi cô vừa mới kịp định thần lại để xem xét kĩ lại thì cái thứ chết tiệt đó cũng đã biến đâu mất tiêu.
Giây phút đó, căn phòng thật là yên tĩnh.
Khẽ đưa mắt ngước nhìn quanh thêm một lượt đầy thận trọng, người con gái ấy dường như nín thở để quan sát mọi thứ thật kĩ càng hơn. Cũng tập trung toàn bộ trí não để nắm bắt được hình ảnh của cái thứ đó ngay khi nó lộ diện.
Cuối cùng thì công sức Minh Tuyết bỏ ra để căng mắt quan sát suốt vài phút cũng không uổng phí chút nào, bởi cái thứ đó rốt cuộc không còn kiên nhẫn ở một chỗ, phóng ra ngoài nhằm tìm kiếm một chỗ trốn an toàn khác. Và cũng nhờ vậy, cô mới có thể thấy được rõ ràng thứ đã khiến không khí căn phòng lâm vào căng thẳng suốt khoảng thời gian vừa qua.
Nó là một con vật màu nâu vàng, có râu, có cánh, nhỏ cỡ hạt mít, hiện đang ở góc nhà và chạy hướng tới một cái khe để chui tọt vào.
_ “Nó… chỉ là một con gián thôi mà!” – Trông thấy thủ phạm của mọi việc, Minh Tuyết không nhịn được thở dài, ngước qua nhìn chàng trai đang đứng trên giường bằng một ánh nhìn đầy khinh thường.
Thế mà cô còn tưởng rằng đó là cái gì đó đầy nguy hiểm và đáng sợ, do vậy mới có thể khiến cho chàng đội trưởng lạnh lùng này phải lâm vào căng thẳng và hoảng sợ đến mức ấy. Nhưng sự thật thì lại khiến cô không biết phải dùng từ gì để diễn tả sự thất vọng của mình nữa.
_ “Thì đã sao?” – Nhìn cái ánh mắt đầy khinh bỉ của cô, Hyung Ki không nhịn được cãi lại. Cái gì mà ‘chỉ là một con gián’ thôi chứ? Với bản thân cô thì thế thôi, còn với cậu thì cái thứ đó thật ghê tởm. Chỉ cần nghĩ tới việc hiện tại đang phải dùng chung một bầu không khí với loài vật này, chàng trai cũng không tự chủ thấy rợn cả người. – “Tôi không muốn phải chung phòng với một con vật lông lá bẩn thỉu như vậy một chút nào. Vừa nãy tôi đã gọi người diệt côn trùng tới, nhưng họ lại trả lời bây giờ đã quá muộn nên ngày mai mới đến được.”
Như thế cũng có nghĩa cái hoàn cảnh khủng khiếp này còn tiếp diễn cho tới tận ngày mai. Nghĩ đến vậy, Hyung Ki cũng không biết phải làm gì để vượt qua khoảng thời gian đầy gian nan này nữa.
Ngước nhìn lại vẻ mặt của chàng đội trưởng lúc này, Minh Tuyết mới để ý thấy ai đó dù đang rất cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng khuôn mặt đã chuyển sang màu xanh xám thảm hại kia thì trong chốc lát cũng không thể biến mất ngay đi được. Thế mới biết, con gián này đúng là đem lại đả kích không nhỏ cho chàng thần tượng này mà.
_ “Anh gọi một đội diệt côn trùng tới và định ngủ ngoài phòng chỉ vì một con gián thôi ư?” – Nghĩ tới cái cảnh cậu đứng mãi ở cửa lúc nãy, cô mới hiểu được ý định thực sự của chàng trai này là gì. Một chàng mỹ nam lạnh lùng lại có lúc hoảng sợ thất thố đến vậy chỉ vì một con gián bé xíu, nói ra đúng là không khác gì một chuyện cười, chẳng ai tin đó là sự thật mà. – “Cái tính ưa sạch sẽ của anh làm người khác phải phát bực đấy. Cuối cùng thì chỉ cần cho nó biến mất khỏi cái căn phòng này là được chứ gì?”
Vừa hỏi lại, Minh Tuyết cũng bất chợt cau mày, tỏ rõ thái độ không hài lòng lắm với phản ứng của ai đó trước sự kiện này.
Sống chung nhà với một tên yêu sạch sẽ đến điên cuồng nhiều khi đúng là phiền phức. Để đêm nay có thể ngủ ngon mà không bị những tiếng hô đầy sợ hãi của ai đó làm phiền, người con gái đó quyết định tự thân vận động giải quyết việc này.
_ “Uh!” – Khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những điều cô nói như một hành động bản năng, Hyung Ki lúc này vẫn đang ngồi trên giường với bộ mặt cứng đơ, dù đã rất cố gắng trấn tĩnh để lấy lại phong thái vốn có của mình.
Cũng chẳng chờ đợi cho ai đó thực sự bình tĩnh trở lại, Minh Tuyết rất bình tĩnh bước tới cúi người nhìn qua khe, bàn tay khẽ động động đồ vật xung quanh để ép buộc con gián phải chạy ra khỏi chỗ trú ẩn.
Mọi việc cứ thế xảy ra đúng như những gì cô nghĩ. Vừa thấy động, cái con vật đó đã lao ra ngoài tìm kiếm một nơi trốn an toàn khác.
_ “Ôi! Kìa!” – Không hề tham gia chút nào vào cuộc truy bắt, nhưng Hyung Ki phản ứng còn mãnh liệt hơn cả người trong cuộc. Chàng trai vừa nhìn thấy bóng dáng con gián đã la hoảng lên, đồng thời cũng bất giác lùi lại như một hành động phản xạ đến mức chạm cả vào bức tường đằng sau. – “Nó kìa!”
Không đợi ai phải nói thêm một lời, Minh Tuyết vội vã chạy theo con gián ngay tức thì. Nhưng nếu so tốc độ giữa cô và cái con vật đang gắng hết sức để bảo toàn tính mạng kia thì ai cũng có thể đoán ra được kết quả là thế nào. Con vật ngoan cố ấy cuối cùng cũng thuận lợi chui được vào một xó xỉnh nào đó mất tích, còn cô gái thì không những không giải quyết được gì, còn bị chấn thương do va vào bàn, lại khiến một đống sách trên đó rơi xuống văng tung toé.
_ “Đằng kia! Nó chạy ra kia rồi!” – Là nhân vật chính bị cái con vật ghê tởm đó hành hạ về tinh thần, Hyung Ki rất tích cực chỉ dẫn cho cô. Còn bản thân chàng mỹ nam thì vẫn ngồi trên giường, không hề đặt chân xuống đất lấy một bước, trông không khác gì một ông chủ đang sai phái người hầu của mình.
Cạch! Cạch!
Cùng với sự tiếp tục của cuộc truy lùng, mọi thứ trong căn phòng cứ thế lần lượt rơi xuống đất, lộn xộn hết cả lên, phút chốc trông như một bãi chiến trường, không còn có thể nhận ra được đó là căn phòng sạch sẽ gọn gàng của chàng mỹ nam trong vài phút trước nữa.
Dù vậy, theo thời gian trôi qua, con vật vốn là nỗi ám ảnh của Hyung Ki kia vẫn sống nhởn nhơ, chạy hết từ chỗ này lại sang chỗ khác.
Lại một cuộc rượt đuổi, con gián dường như đã dần quen với việc chạy qua chạy lại, cũng rất bình an nấp được vào khe kệ. Tuy nhiên, chưa kịp an vị tới một giây, cái kệ lại rung lên và bị kéo ra khiến nó thấy được nguy cơ của bản thân, vội vàng nhớ tới một công năng cứu mạng khác của mình.
Vì thế… cho nên… trước con mắt kinh ngạc của tất cả những con người có mặt tại đó, con gián chợt xoè cánh bay xẹt lên thành một đường vòng cung, lách qua đám kệ tủ, lượn vòng giữa không trung. Cứ thế theo đà hướng thẳng tới cái khuôn mặt hoảng loạn đến cực độ của anh chàng đội trưởng.
Trong phút chốc, vẻ mặt của chàng mỹ nam chuyển từ màu xanh sang xám ngắt, kinh hoàng như chỉ muốn ngất luôn mà không được. Chỉ cần nghĩ tới việc cái con vật dơ bẩn đó chạm vào mặt mình, ai đó đã sợ hãi đến mức muốn nôn mửa, chứ đừng nói là cái điều khủng khiếp này mà trở thành sự thật thì…
Trong những giây phút cuối cùng trước vụ va chạm, Hyung Ki đóng chặt mắt lại trong hoảng sợ, trong lòng tràn ngập khủng hoảng tựa như sắp rơi xuống mười tám tầng địa ngục, thầm nghĩ thế là xong rồi.
Bộp!
Rất kịp thời xuất hiện cắt ngang qua đường bay của con gián, Minh Tuyết lúc này đúng là hiện thân của mỹ nhân cứu anh hùng, khuôn mặt đầy bình tĩnh, bàn tay vung quyển sách đập con vật đó ngã lăn xuống nền nhà. Ngay sau đó, không kịp để nó kịp thoát khỏi cơn choáng váng, cô gái quơ lấy chiếc dép trong nhà, đập chát xuống một tiếng nghe chắc nịch.
Thế là cuộc đời của nó đã chấm dứt tại đây!
_ “Cô làm gì thế?” – Hyung Ki gần như muốn thét lên khi thấy thảm trạng của con gián lúc này. Cái đám bầy nhầy đầy máu me kia đúng là có tác dụng kích thích thị giác quá lớn, khiến chàng mỹ nam mặt lại càng không còn một giọt máu. – “Sao lại giết nó kia chứ? Nhẽ ra chỉ nên bắt sống nó thôi mới đúng!”
Hít một hơi dài, Minh Tuyết lúc này đang rất cố gắng để bình tĩnh lại, nén cái xúc động muốn bước tới ném cả cái xác bẹp dí của con gián này vào mặt ai đó. Hoá ra đây chính là cái cách mà cậu ta đáp trả lại cho công sức vất vả của cô từ nãy tới giờ ư?
_ “Bắt sống?” – Nghiến răng nghiến lợi phát âm ra từ đó, vẻ mặt của Minh Tuyết lúc này đầy giận dữ, như thể sẵn sàng bộc phát xông lên cho chàng trai một trận bất cứ lúc nào. Mệt cô còn vất vả đi bắt con gián cho ai đó, thế mà cậu có thể nói ra một câu làm người ta giận sôi đến vậy ư? – “Anh nói dễ nghe nhỉ? Anh đã thấy ai bắt sống được một con gián trong cảnh này chưa?”
_ “Nhưng cái đống máu me bẩn thỉu kia thì ai sẽ dọn đây?” – Đây mới là điều chính là chàng mỹ nam muốn hỏi. Cho dù không bắt sống được nó nhưng cũng không tới nỗi để lại cái xác kinh tởm kia trong căn phòng của cậu chứ. Chỉ vừa nhìn thấy thôi cậu đã muốn nôn lắm rồi.
_ “Anh chứ ai!” – Rất bình thản nói như một điều hiển nhiên, Minh Tuyết tuyên bố một câu đủ khiến ai đó chìm vào trong ác mộng của đời người, coi như trả đũa lại cho cái kiểu sai phái đầy hách dịch của cậu lúc nãy.
Tuy nhiên, nói thì nói vậy, nhưng khi liếc sang thấy khuôn mặt tái nhợt của ai đó, cô cũng có chút không đành lòng, đành bước tới cúi xuống cầm râu nhấc con gián lên.
_ “Tôi đã dọn cái thứ bẩn thỉu nhất rồi đó!” – Quay sang, cô không nhịn được muốn trêu chọc ai đó thêm một chút, khẽ đung đưa con gián trên tay hướng gần về phía cậu. Cũng bởi vì thấy được chàng trai này hoảng sợ đến vậy là một chuyện rất hiếm hoi. – “Hay là anh muốn tôi để lại nó trên giường của anh hả?”
“Tránh…tránh xa tôi ra ngay!” – Nhìn thấy cái thứ bẩn thỉu lủng lẳng trên tay Minh Tuyết ngày càng tiến lại gần, Hyung Ki không nhịn được khẽ nuốt nước bọt, lùi lùi lại phía sau.
Khẽ liếc sang bằng cái ánh mắt khinh bỉ, người con gái đó cảm thấy khiến cậu ghê tởm đủ rồi mới xoay người ra khỏi phòng, để lại một đống hỗn độn bừa bãi bày la liệt, đối lập hoàn toàn với lúc cô mới bắt đầu bước vào.
Vì thế, khi cái xác gián đã được rời khỏi căn phòng, còn lại chính là Hyung Ki và một đám lộn xộn, cộng thêm đám máu kinh tởm khiến chàng mỹ nam không làm được gì khác ngoài thở dài chán nản.
Cuối cùng, sau khi có được sự giúp đỡ cực kì nhiệt tình của ai đó, chàng đội trưởng vẫn phải ngủ qua đêm ngoài phòng khách.
* * *
Khoan khoái bước xuống cầu thang vào một buổi sáng đẹp trời, Yo Seob cứ thế tiến về phía tầng dưới với một tâm trạng rất tốt đẹp. Tuy nhiên, cái tâm trạng đó cũng chỉ có thể duy trì cho tới trước khi chàng trai ấy đặt chân xuống phòng khách.
Vụt!
Như một tia chớp xẹt qua ngay trước mắt, Yo Seob chỉ cảm nhận được một bóng đen vừa bay vụt qua khuôn mặt, làm cậu giật mình đứng sững lại một giây.
Thế rồi, sau khi đã bình tĩnh trở lại và dám chắc bản thân không bị thiếu miếng thịt nào, chàng mỹ nam mới nhìn sang cái thứ vừa vượt qua mặt mình rồi cắm lên chiếc bia kia, sau đó quay trở lại nhìn về phía Minh Tuyết với ánh mắt tràn ngập lửa giận.
_ “Cô làm cái gì thế hả? Muốn giết người à?” – Giận dữ muốn quát tháo lên, Yo Seob lần này đúng là rất bực bội, rất có xu hướng sẵn sàng xông lên làm thịt ai đó ngay tức thì.
Đột nhiên, như vừa nhớ ra được có điều có đó không được đúng lắm, chàng mỹ nam mới dừng lại và quay nhìn về phía tấm bia thêm lần nữa, nơi chiếc phi tiêu vừa nãy suýt ám sát cậu đang cắm trên đó. Cũng sau cái giây phút thấy được sự thật đang hiện lên trước mắt, khuôn mặt cậu lúc đó chỉ còn lại một sự kinh ngạc cực độ, ngón tay chỉ về phía đó, miệng mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh.
_ “Cô… cô vừa ném nó đấy à?”
Điều mà cậu đang chứng kiến quả thật quá mức khó tin. Mãi cho đến tận khoảnh khắc này, chàng trai vẫn không ngừng xác nhận lại, nhưng điều đáng buồn nhất lại là khi chàng trai nhận thấy con mắt của mình vẫn hoạt động rất tốt.
_ “Đúng vậy!” – Đáp lời một cách rất thản nhiên, vẻ mặt của Minh Tuyết vẫn không có chút cảm xúc gì khác thường, như thể cái điều đang diễn ra cũng chỉ thế mà thôi. Nếu có, thì cũng chỉ là sự khinh thường với sự lừa mình dối người, không chịu chấp nhận sự thật của ai đó.
Không thèm để tâm tới phản ứng quá mức kinh ngạc của chàng thần tượng, cô tiếp tục quay trở lại với trò chơi, vung tay ném vút đi chiếc phi tiêu về phía trước. Dáng vẻ tung ra của người con gái đó quá đẹp, kèm theo cảnh chiếc phi tiêu cắm trúng hồng tâm tạo thành một hình ảnh thật hoàn mỹ.
_ “Không ngờ nó lại dễ thật đấy!” – Khẽ liếc mắt sang bên đầy châm chọc, lời nói của cũng đầy gai góc đâm xuyên qua lòng tự tôn của ai đó, Minh Tuyết không kiêng dè gì thể hiện cái tính có thù phải trả của mình. Hừ, hôm trước ai đã cười nhạo cô, đến giờ thử xem còn dám mở miệng ra nữa hay không. – “Không như ai đó, cười người ta nhưng bản thân lại không hề biết đến cái hồng tâm nó là gì.”
Khẽ thở dài như thể rất nuối tiếc cho người nào đó, vẻ mặt cũng thật chân thành, nhưng lời nói của cô đúng là khiến cho bất kì ai cũng phải tức chết. Đặc biệt đó lại là chàng trai trẻ con suốt ngày so đo hơn thua từng chút một như Yo Seob.
Cứ thế, với dáng vẻ đầy châm chọc và thách thức, Minh Tuyết nhét hết đống phi tiêu còn lại vào tay cái người đang đứng bất động cố kiềm nén cơn giận dữ kia, nhẹ nhàng bước lên cầu thang trở về phòng.
Nhiệm vụ đả kích ai đó đã kết thúc, cũng thấy được cái khuôn mặt giận không thể nói của tên kia, cô có cảm giác thật sảng khoái khi trả được mối xỉ nhục, đúng là không uổng công cố gắng suốt mấy hôm nay chút nào.
Người đi thì vui vẻ, nhưng kẻ ở lại thì lại đang tức điên lên. Yo Seob càng nhìn thấy cái bóng dáng thản nhiên rời đi của ai đó lại càng giận, uất ức tới mức muốn đập phá tan tành thứ gì đó.
_ “Sao lại thế được chứ? Mới chỉ có mấy hôm thôi mà. Làm sao mà cô ta lại đột nhiên trở nên giỏi đến vậy chứ?” – Càng nghĩ càng thấy khó chịu, chàng mỹ nam bực bội nói ra miệng điều mình thấy không thể nào lý giải nổi nhất. – “Chắc chắn có điều gì đó cô ta đang giấu diếm mà mình không biết.”
* * *
Tuy có nghi ngờ, nhưng suốt mấy ngày hôm sau Yo Seb vẫn không tìm ra được đáp án đối với sự tiến bộ thần tốc của Minh Tuyết trong trò chơi này.
Phải biết rằng mới có ít lâu trước cô ta còn chưa biết cái gì, đến cầm phi tiêu thế nào cho đúng cũng không hay, thế mà đùng một cái lại trở thành thiên tài. Khiến trong căn nhà này, chỉ còn có mỗi mình cậu thuộc diện kém cỏi, không ra gì nhất. Vì thế, cậu quyết tâm phải tìm ra được bí quyết thần kì ấy tới cùng.
Nhưng quan sát hoài, chàng mỹ nam vẫn không tìm ra được chút đầu mối nào, cũng bắt đầu thấy nản lòng. Cho đến một hôm, khi vừa lên phòng lục lọi tìm chiếc CD rồi định xuống phòng khách xem, Yo Seob chợt thoáng thấy bóng của Minh Tuyết bên dưới, thế nên không kịp nghĩ gì liền nép vào góc cầu thang để theo dõi.
Lúc đó, người con gái ấy đang lúi cúi giấu cái gì đó rồi mới bước ra khỏi cửa đi ra ngoài.
Không cần phải nhắc nhở, anh chàng trẻ con yên lặng đợi cho đến khi cô đi một lúc lâu, dám chắc sẽ không đột nhiên quay trở về mới lén lút bước xuống, tìm hiểu xem bí mật mà cô đang giấu đó là gì.
_ “Cái gì khiến cô ta phải cẩn trọng che giấu như vậy chứ?” – Tò mò tiến tới lôi cái đống kia ra nhìn, nhưng đến lúc nhận ra đó là gì thì trong trí não chàng trai ấy chỉ còn lại một sự thịnh nộ khủng khiếp, đủ để đốt cháy bất kì ai ở gần trong phạm vi cả trăm mét.
_ “Gì thế này?” – Bày ra trước con mắt của Yo Seob lúc ấy là một loạt những tấm ảnh của cậu. Nhưng điều đáng nói hơn là tất cả chúng đều tràn ngập dấu vết do những chiếc phi tiêu gây ra, trông tan nát như một đống rác. – “Còn gì là khuôn mặt đẹp đẽ của mình nữa kia chứ! Con nhỏ này, dám đem ảnh của mình làm bia cắm sao? Minh Tuyết, cô chết chắc rồi.”
* * *
_ “Mọi người đi cẩn thận nhé!” – Như mọi ngày, cứ buổi sáng, cô gái duy nhất trong căn kí túc xá lại nói lời chào với bốn chàng thần tượng. Tuy nhiên, ngày hôm nay, có một điều rất khác biệt với bình thường, bởi vì lần rời nhà này, các chàng thần tượng cũng không phải chỉ sáng đi tối về như mọi lần.
_ “Không sao thật chứ? Đây là lần đầu tiên cả bốn chúng tôi đều đi vắng cả đêm.” – Càng nhìn thấy cái vẻ sáng lạn tươi cười như không có gì của Minh Tuyết, Hyung Ki lại cnàg cảm thấy có gì đó không ổn lắm, không ngừng hỏi đi hỏi lại một câu. Có trách thì nên trách cái vẻ ngây ngô của ai đó làm cậu không dám tin tưởng. – “ Nhớ cẩn thận đóng kĩ tất cả mọi cửa để trộm không vào nhà đấy. Có gì thì cứ gọi điện cho chúng tôi, hoặc cho cảnh sát nếu có gì bất thường nghe không?”
Không biết lần thứ bao nhiêu trong buổi sáng nghe chàng đội trưởng căn dặn đi dặn lại, đến nỗi ngay chính bản thân Minh Tuyết cũng cảm thấy sắp xài hết kiên nhẫn, vội vã tìm cách thúc giục ai đó đi cho nhanh gọn lẹ.
_ “Yên tâm đi! Tôi vẫn ở một mình thường xuyên rồi mà. Không sao đâu! Nhưng anh Young Min này.” – Nói rồi, cô đột nhiên quay sang, kéo tay tên yêu nghiệt ấy sang một bên, thì thầm to nhỏ. – “ Cách anh chỉ cho em xem ra rất hữu hiệu. Đúng là cứ dán hình người mình không ưa lên trên bia thì ném phi tiêu dễ trúng thật đấy.”
Cách thức này được cô khai thác triệt để, vừa nâng cao trình độ ném trúng, vửa xả được bức xúc trong lòng, đúng là một công đôi việc.
Chỉ có điều, cho đến tận giây phút này, cô gái ấy vẫn không biết rằng chính chủ của những bức ảnh đã biết hết sự việc và đang mưu tính tới một âm mưu kinh thiên động địa để trả đũa. Thế nên cô vẫn vui tươi hớn hở, để rồi sắp tới phải khóc không ra nước mắt.
_ “Nó giúp được cho em là tốt rồi!” – Chàng mỹ nam nhìn thấy nụ cười rạng ngời của Minh Tuyết, không nhịn được đưa tay lên xoa xoa tóc cô. Lát sau mới quay trở lại nói với các thành viên khác trong nhóm. – “Lát nữa anh quản lý đến thì chúng ta cũng xuất phát luôn nhé. Hiện giờ cứ tạm ra ngoài đợi trước vậy.”
Vì thế, các chàng trai đều bắt đầu bước ra khỏi nhà, để cho căn nhà lại chìm trong một không gian yên tĩnh.
Đợi cho đến khi mọi người đã đi ra ngoài cả, Yo Seob đột nhiên quay lại kéo tay Minh Tuyết lại gần, nói thầm vào tai cô vài câu.
_ “Minh Tuyết nè! Cô đã nghe gì về tin đồn gần đây chưa? Nghe nói dạo gần đây khu này có người trông thấy những bóng trắng mờ ảo bay lượn qua lại giữa đường hay vút qua cửa sổ đấy. Nghe nói đó là oan hồn của một cô gái trẻ đã tự tử vì thất tình trước đây.”
“Cái gì cơ?” – Giật mình kinh hoàng ngay khi nghe xong những gì chàng trai vừa nói, cái miệng của Minh Tuyết há ra mà dường như không sao khép lại được nữa. Sao trước khi ra đi cái tên này lại tự dưng nói đến chuyện ma với quỷ gì ở đây kia chứ? Ai đó có thể nói cho cô tất cả chỉ là sự bịa đặt của cái tên nhãi này có được không? – “Chuyện này ở đâu ra thế? Tôi giờ mới nghe lần đầu đấy.”
Không tin! Đánh chết cô cũng không tin chuyện này. Nếu không cô cũng không biết sẽ một mình vượt qua buổi tối nay trong căn nhà rộng lớn này như thế nào nữa đây.
Cũng may đúng lúc đó, những tiếng gọi của các thành viên còn lại trong nhóm đã giúp cô giải vây khỏi việc tiếp tục nghe về câu chuyện ma quái của Yo Seob. Còn nghe tên đó nói tiếp, sớm muộn cô cũng bị khủng hoảng đến phát điên mất.
_ “Yo Seob! Xe đến rồi này!” – Tiếng gọi đầy lạnh lùng của Hyung Ki vang lên, không cho ai đó được phép cự tuyệt. – “Mau ra đây đi!”
_ “Đến ngay đây!”
Cứ thế, cái tên gieo rắc tin đồn kia chạy vội ra bên ngoài, để lại một mình cô gái trong căn nhà vắng tanh, cùng với nỗi ám ảnh của câu chuyện ma không biết là thật hay đùa vừa mới nghe.
* * *
Ngồi một mình trong phòng khách, Minh Tuyết bật ti vi xem đủ các chương trình đợi thời gian trôi qua tới tối muộn rồi mới lên phòng ngủ như thường lệ. Tuy nhiên, hôm nay, người con gái ngồi trên ghế mà cứ có cảm giác gì đó rất khác thường, thấp thỏm không yên.
Không biết có phải do câu chuyện hồi sáng Yo Seob kể ảnh hưởng hay không, nhưng bất giác trong lòng cô gái ấy cứ trào lên một nỗi lo sợ không diễn tả được thành lời, càng lúc lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
_ “Mình làm sao thế nhỉ?” – Theo sắc trời ngày càng gần nửa đêm, Minh Tuyết lại càng thấy bất an, trên cánh tay cũng đột nhiên nổi lên gai ốc.
Khẽ đưa mắt nhìn quanh một lượt, cũng dám chắc không có gì kì lạ xung quanh, người con gái đó mới cảm thấy vững tâm hơn một chút, không ngừng trấn an bản thân.
Tuy nhiên, còn tiếp tục ngồi một mình trong phòng như vậy, sớm muộn cô cũng bị chính những nỗi hoảng sợ tiềm ẩn trong lòng hù chết. Thế nên lựa chọn tốt nhất lúc này là quay trở về phòng và chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt, để sáng mai mở mắt ra thì mọi chuyện cũng đã qua hết rồi.
_ “Phải đi ngủ sớm thôi!” – Minh Tuyết khẽ mở miệng nói cho chính bản thân mình nghe. Dường như việc này cũng có chút tác dụng giúp được cô lấy lại được bình tĩnh để trở về được đến phòng mình.
Cứ thế, cô về phòng, tắt hết điện, cũng trả lại cho căn nhà rộng lớn vẻ yên tĩnh trong đêm.
Ngoài trời, nơi bóng đêm đen tối mịt mùng bao phủ trong khắp không gian, mưa cũng bắt đầu tuôn rơi rả rích. Thỉnh thoảng, những ánh chớp chợt loé sáng lên tạo thành một khung cảnh kì dị của tạo hoá, kèm theo một vài tiếng sấm làm rung động cả đất trời.
Nằm trên giường cố hết sức bắt bộ óc nghỉ ngơi và tìm đến một giấc ngủ bình yên, trong giây phút đó, bản thân Minh Tuyết cũng hoàn toàn không hề hay biết tới sự có mặt của một kẻ khác tại căn nhà của mình.
Thực ra, trong bốn chàng mỹ nam, có một người đã lén lút đổi lại lịch làm việc, cũng đã dời lại công việc đêm nay. Thế cho nên giờ phút này, không có gì là khó hiểu khi Yo Seob đã ở trong nhà mà không ai hay biết, lặng lẽ tiến hành một âm mưu đen tối đầy bí ẩn.
_ “Kì này cô sẽ phải biết tay tôi!” – Ngoài ban công, những ánh chớp vẫn đột ngột loé lên, khiến cho hình ảnh của ai đó trong đêm trông càng đáng sợ. Nhất là khi trên tay cậu đang ôm lấy một con hình nhân màu trắng được tạo nên từ gối cùng với tấm rèm cửa.
Khẽ nhếch môi cười thật gian trá, tên đó cứ thế lặng lẽ cột con hình nhân lên sợi dây thừng vắt qua cành cây đã chuẩn bị sẵn, trong lòng đang thầm tưởng tượng tới khuôn mặt của một ai đó khi cái âm mưu này chính thức mở màn.
* * *
_ “Sao tự nhiên lại mưa nhỉ?” – Hyung Ki vừa nói vừa mở cửa bước vào nhà, khuôn mặt đầy băng giá chứa đựng một vẻ không mấy hài lòng về cái thời tiết quái quỷ này. Chàng mỹ nam đảo mắt một vòng quanh căn nhà vắng lặng đầy tối tăm, nhẹ nhàng đóng cửa lại mà không gây ra chút tiếng động nào, tránh làm phiền tới giấc ngủ của Minh Tuyết. – “Làm mình phải hoản buổi quay phim lại. Đúng hôm nay quay ngoại cảnh ban đêm ngoài trời thì lại thế này đây.”
Thở dài một hơi, chàng đội trưởng cũng không bật điện lên mà lặng lẽ bước về phòng, cố gắng không gây chút ảnh hưởng nào tới người khác. Tuy nhiên, có một điều mà cậu không hề hay biết, rằng lúc đó cho dù cậu có nhẹ nhàng hét sức đến đâu cũng là điều thừa, bởi Minh Tuyết cũng vừa vặn bị đánh thức bởi một tiếng sấm vang lên lúc trước.
Tiếng mưa càng lúc càng nặng hạt vang vọng khắp không gian, len lỏi vào trong tâm trí khiến người con gái ấy không sao ngủ lại được. Mà những lúc như vậy, con người ta thường hay suy nghĩ vẫn vơ tới những điều không đâu.
Ngoài kia, mưa và bóng tối hoà lẫn vào nhau, bất giác đem lại cho cô một cảm giác gì đó rất đáng sợ, nhất là khi cô lại chợt nhớ tới câu chuyện ma mà Yo Seob đã kể hồi sáng.
Cũng trong khoảnh khắc đó…
Xẹt!
Một âm thanh lạ chợt vang lên. Trước con mắt kinh ngạc của cô, một thứ gì đó vừa xẹt qua ngoài khung cửa nhanh như điện xẹt, khiến cô chỉ kịp trông thấy cái bóng thoáng xuất hiện rồi mất tích của nó.
Hoảng sợ ngồi bật dậy, Minh Tuyết không tự chủ ngồi co mình vào trong góc tường, trùm chăn lên đầu, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt. Lúc này, trái tim cô đang đập dồn dập, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chăm ra phía ngoài, trong trí não không ngừng nói với bản thân rằng thật ra là không có gì xảy ra hết.
Chỉ là nhìn nhầm mà thôi. Chỉ là nhìn nhầm.
Không ngừng nhắc đi nhắc lại âm thanh này trong đầu để trấn an bản thân, dù sâu trong lòng lại có cảm giác như đang tự lừa mình dối người. Tuy nhiên, cũng chỉ có như thế thì cô mới có thể thấy an toàn hơn trong căn nhà vắng lặng tối tăm này.
Lấy hết dũng khí, Minh Tuyết mới dám vươn người ra phía trước chạm vào công tắc đèn, hi vọng ánh sáng có thể xua tan những lo sợ khiến con người ta sắp vỡ tim này. Nhưng đau lòng thay, không có một chút ánh sáng nào đến cứu vớt cô ra khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng hiện tại cả. Có lẽ mưa đã khiến cho đường dây điện có chút vấn đề, thế nên điện đã bị cắt mất tiêu.
_ “Làm sao giờ?” – Thì thào phát ra những tiếng nói run run trong màn đêm, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh khủng khiếp, máu dường như cũng tăng tốc vận chuyển trong cơ thể.
Đột nhiên…
ẦẦmm! Tiếng sấm như nổ tung trên bầu trời, làm cả không gian xao động, đánh sâu vào trái tim yếu ớt của người con gái đó, kèm theo là ánh chớp loé lên sáng choang trong một tích tắc. Cũng trong cái khoảnh khắc ấy, ngay trước con mắt kinh hoàng của cô, một cái bóng vừa vặn lao xẹt qua phía ngoài trông rất rõ ràng.
_ AAAAAA! – Xen lẫn trong tiếng sấm chớp ì ùng là tiếng thét lên đầy hoảng loạn của Minh Tuyết, vang khắp mọi nơi trong căn nhà.
Âm thanh quá thảm thiết vang lên khiến chàng trai đang nhẹ nhàng bước lên cầu thang cũng phải giật mình. Dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng của cô, chàng mỹ nam đầy lo lắng chạy vội lên tầng hai, vội mở cánh cửa phòng cô xem rốt cuộc đã có điều kinh khủng gì xảy ra.
_ “Sao thế, Minh Tuyết?” – Chỉ vừa mới đặt chân bước vào phía trong phòng, dù là trong bóng đêm, nhưng chàng trai cũng có thể lờ mờ trông thấy dáng vẻ hoảng sợ và khuôn mặt tái nhợt của người con gái đó. Nhưng chưa kịp để cậu nói thêm điều gì, Minh Tuyết vừa thấy người quen xuất hiện thì đã bổ nhào tới ôm chầm lấy cậu.
_ “Ma! Ma!” – Vừa nói vừa khóc mếu máo, Minh Tuyết lần này đúng là bị doạ không nhẹ, lại càng ra sức ôm chặt cứng lấy bùa cứu mạng không chịu buông tay. – “Có ma kìa!”
_ “Làm gì có ma chứ!” – Dù không hiểu mọi chuyện ra sao, nhưng hiển nhiên đối với một người tin vào khoa học như Hyung Ki thì sẽ phủ định điều này ngay tức thì rồi. Tuy nhiên, điều mà chàng mỹ nam ấy phải làm đầu tiên lại là cố gắng gỡ bàn tay đang ôm lấy quá chặt khiến cậu cũng sắp không thở nổi này ra. Nhưng đối với một cô gái đang quá hoảng loạn, trong trí não chỉ còn biết liều sống liều chết giữ chặt lấy bất cứ ai chỉ cần là người kia, thì điều đó thật là đầy khó khăn. – “Bình tĩnh nào!”
“Đúng thật mà! Nó ở ngoài cửa sổ… vừa nhào đến… Hu! Hu!” – Minh Tuyết mở miệng nói ngắt quãng, mãi mới được một câu hoàn chỉnh, nước mắt nước mũi giàn giụa, cả người run run trông rất đáng thương, khiến chàng mỹ nam cũng đành thôi không tiếp tục đẩy cô ra nữa. Chỉ cần cô ta có chút nới tay, không thít chặt đến mức cậu không thể thở nổi như vừa nãy thì cũng đành có thề chấp nhận cho qua.
_ “Đã nói là làm gì có…”
Còn chưa kịp dứt lời, tiếng sấm đột nhiên lại rền vang trên bầu trời, xung động lan toả mạnh mẽ khiến những con người đều có cảm giác nó đang nổ tung ngay trên đầu mình vậy. Trong khoảnh khắc đó, ánh chớp cũng nhoáng lên chiếu rọi một cách rõ ràng hình ảnh một cái bóng lại vừa lướt qua khung cửa.
Lần này, Hyung Ki cũng chính mắt trông thấy nó.
_ “AAA!” – Vừa thấy những gì đang diễn ra, Minh Tuyết lại một lần nữa thét lên kinh thiên động địa, hoảng hốt càng ôm chặt cứng lấy chàng trai ấy hơn nữa.
Riêng cái người vẫn luôn miệng nói không hề có ma quỷ trên đời, Hyung Ki thấy cảnh này cũng không khỏi giật mình mà bật lùi lại mấy bước. Trong giây phút đó, hàng loạt những nghi ngờ liên quan tới những việc kì bí quanh cuộc sống khiến trí não chàng mỹ nam rối tung cả lên, cũng quên mất luôn việc đẩy cô gái đang bám chặt lấy mình không khác gì một cây tầm gửi kia.
Rốt cuộc, sau khi đầu óc rối tung lên với những giả thiết, chàng trai vẫn không sao hiểu nổi cái thứ vừa xuất hiện rồi lại mất tăm trong bóng đêm kia là cái gì nữa.
_ “Không sao đâu! Chắc đó là cái bóng của cái gì đó thôi!” – Cố gắng tìm lấy một lý do nào đó để giải thích, nhưng trong giọng nói của cậu cũng không giấu nổi vẻ căng thẳng.
Nếu nói sự giải thích này nhằm an ủi Minh Tuyết, thì khi thấy được vẻ mặt cũng như nỗi e ngại từ sâu thẳm trong đôi mắt chàng trai, người ta sẽ cho rằng cậu dùng nó để tự trấn an bản thân thì đúng hơn.
Ngoài kia, bóng đêm vẫn bao phủ khắp không gian rộng lớn, dường như lại càng trở nên tối tăm hơn trong làn mưa lành lạnh, khiến ngay chính bản thân chàng đội trưởng cũng thấy có chút gì đó hơi rờn rợn.
Đối lập lại với tình cảnh đầy lo sợ và hoảng loạn của hai người, ở phía bên kia ban công, Yo Seob thì lại tỏ vẻ rất thích thú với trò đùa của mình. Mặc dù không tận mắt thấy dáng vẻ thê thảm của ai đó lúc này, nhưng cứ mỗi khi ánh chớp loé lên, lại một tiếng thét kinh hoàng của Minh Tuyết vọng ra khiến cậu cảm thấy thật khoái chí.
Lá gan đã nhỏ, lại một mình ở giữa căn nhà trống vắng, đối mặt với những bóng ma hoành hành, lần này không cần phải tận mắt thấy cũng biết được Minh Tuyết bị doạ đến chết khiếp.
_ “ Giờ thì cô đã thấy hối hận khi đã chọc tới Yo Seob này chưa?” – Vừa nói, chàng trai vừa kéo kéo cái dây để hình nộm bay qua bay lại, tà áo của nó màu trắng muốt, phất phất lên, hiện rõ trong từng ánh chớp không khác gì một bóng ma thực sự.
Nhưng rồi, khi đang cảm thấy vui vẻ bởi việc trêu đùa cô gái đáng thương trong phòng, một rắc rối nhỏ đã xảy ra khiến chàng mỹ nam phải tạm dừng trò đùa của mình lại. Có lẽ do ai đó đã chơi đùa hơi quá đà nên mọi việc tiếp theo cũng không còn thuận lợi như chàng trai đã nghĩ nữa mà dần vượt qua tầm kiểm soát của cậu.
_ “Kẹt mất rồi!” – Yo Seob ngước nhìn cành cây vướng vào dây, khiến chiếc hình nộm bị kẹt lại giữa không trung, lủng lẳng mãi một chỗ. Chàng trai cố gắng giật giật sợi dây nhưng lại hoàn toàn chẳng có chút tác dụng gì. Nó vẫn bị kẹt ngay ngoài ban công cửa phòng Minh Tuyết.
Tuy nhiên, đối với hai con người đang ở trong phòng kia thì đó lại là điều khác. Không còn là cái bóng trắng thuắt ẩn thoát hiện như vài lần trước nữa, lúc này, hình ảnh mà họ trông thấy lại là cái bóng trắng nhảy tưng tưng lên xuống ở một chỗ trông khá kì quặc.
_ “Chết rồi!” – Nhìn thấy chiếc hình nộm đang lơ lửng trước cửa sổ phòng Minh Tuyết, Yo Seob thấy có chút lo lắng khi nghĩ tới những gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu cứ giữ nguyên hiện trạng thế này. – “Mình mà không mang nó trở về thì sáng mai họ sẽ phát hiện ra và giết mình mất thôi.”
Nếu biết trò này do cậu dựng ra thì chắc chắn không chỉ là bị giết chết đơn giản như vậy rồi. Cái lũ còn lại trong căn nhà này luôn luôn lựa chọn bệnh vực Minh Tuyết chứ có thèm ngó ngàng gì đến tên đàn em trong nhóm như cậu chút nào đâu. Thế nên, đã doạ ma cô ta, thì cậu cũng phải tìm cách để xoá hết mọi dấu vết cho sạch sẽ mới được.
Nghĩ vậy, Yo Seob đành phải rút con dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn, trèo qua lan can sang bên kia để cắt đứt dây, giấu bằng chứng phạm tội kia đi ngay.
* * *
_ “Bóng của cái gì kia chứ?” – Mếu máo đưa ra lời phản bác, Minh Tuyết kì thật cũng rất muốn tin đó chỉ là nhìn nhầm, nhưng sự thật trước mắt quá rõ ràng khiến cô không thể dùng chiêu thức tự lừa mình dối người được nữa. – “Nó kìa… Nó đang đứng ở ngay kia rồi kìa!”
Gần như muốn thét lên khi nói những lời ấy, cô gái lúc này thật hoảng loạn. Nếu cái thứ đang đứng ngay ngoài kia mà là bóng của càng cây chiếu lên thì chắc trên thế giới cũng không còn chút chuyện ma quái nào nữa luôn.
Khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, bàn tay Minh Tuyết không tự chủ lại thít chặt Hyung Ki thêm vài phần, cũng không hề để ý tới như vậy có khiến ai đó thiếu dưỡng khí mà chết hay không. Điều mà trong trí não cô suy nghĩ lúc này chỉ là cầu mong cái bóng ma ngoài kia đứng có tiến tới đây, mà có tới thì hãy cứ ám Hyung Ki đi là được. Cô chỉ là một cô gái đáng thương yếu đuối, tự nhận trước giờ chưa bao giờ làm điều ác, nên nếu được thì hãy buông tha cho cô đi!
_ “Chắc là trộm rồi!” – Cố nói vài lời vớt vát tình hình trước mắt, Hyung Ki vẫn quyết tâm tin vào khoa học mà bỏ qua những gì đang diễn ra. Để tăng tính xác thực cho suy đoán ấy, chàng mỹ nam liền rút chiếc điện thoại ra gọi, dù quá trình đầy khó khăn khi bị ai đó ôm chặt cứng. – “Được rồi! Thả tôi ra đi nào! Tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát đến giúp bây giờ.”
Qúa mức hoảng sợ, Minh Tuyết không còn biết làm gì khác ngoài ôm chặt lấy ai đó, kiên quyết không buông tới cùng. Cũng vì thế, sau một hồi lâu vật lộn muốn gỡ ngón tay cô ra không thành công, chàng đội trưởng cũng đành để mặc cô như vậy mà gọi điện.
_ “Alo! Ở chỗ tôi có trộm đột nhập vào!” – Nói rất bình tĩnh và nghiêm túc, như thể chính bản thân đã nhìn thấy tên trộm thật sự, Hyung Ki thật là có tài nói điêu không chớp mắt mà.
Tuy nhiên, ngay khi chàng trai vừa dứt lời, ánh chớp lại loá lên. Lần này, trong ánh mắt kinh hãi cực độ của những con người có mặt tại đó, một hình bóng khác đột ngột xuất hiện, chiếu rọi vào khung cửa khiến họ đều giật mình.
Bóng người vừa hiện lên với một con dao giơ ra đằng trước, dưới bức màn mưa lại càng làm tôn lên vẻ thần bí và đáng sợ. Vừa thấy hình ảnh đó, hai người trong phòng đều hết hồn, cũng không thèm bận tâm tới cái gì gọi là khoa học nữa mà rất đồng tâm cùng lui lại cho đến tận lúc lưng dính sát vào tường.
Nhất là Hyung Ki, những gì cậu thấy đã vượt qua tất cả mọi suy đoán khiến trí não cậu lâm vào hỗn loạn, cũng bắt đầu cuống cả lên. Còn Minh Tuyết thì vẫn la hét và khóc lóc trông cực kì thảm thương, nước mắt nước mũi giàn giụa.
_ “Mau đến đây!” – Nhìn quanh, cuối cùng chàng trai chỉ nhận ra thấy thứ có thể cứu vớt trong hoàn cảnh này chính là chiếc điện thoại trên tay, bất giác nói với đầu dây bên kia những lời đầy gấp gáp và hoảng loạn – “Mau cử người đến đây nhanh lên! Làm ơn đến thật nhanh. Bọn chúng rất đông. Còn mang theo cả vũ khí nữa.”
Mưa gió vẫn ì ùng, hắt qua làm sàn trở nên trơn trượt. Khổ nhất chính là Yo Seob lúc này, bước ra ban công mà trí não vẫn luôn phải căng ra theo từng bước chân, cố gắng nhích từng bước thật thận trọng để không bị trượt ngã.
Gió thổi rất mạnh, những giọt mưa vẫn không ngừng hất vào mặt khiến cậu rất khó khăn để di chuyển.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian rất lâu dò dẫm ngoài ban công, chàng trai mới đến được chỗ cái hình nộm mà mình đã vất vả làm ra.
_ “Xong rồi!” – Dường như trông thấy được những thắng lợi ngay trước mắt, Yo Seob cuối cùng mới thở phù được một hơi nhẹ nhõm, vội vã bước tới cắt đứt sợi dây. Tuy nhiên, ngay khi vừa làm xong mọi việc, định ôm lấy chiếc hình nộm quay trở về phòng giấu đi thì một sự việc đột nhiên xảy ra khiến cậu sững sờ đến mức quên cả ứng phó thế nào.
Trong làn mữa dày đặc, những chiếc xe cảnh sát chạy vội vã, reo còi ầm ĩ cùng hướng tới một địa điểm. Đáng nói hơn, cái ban công chàng trai đang đứng này hình như rất trùng hợp nằm trong đường tới mục tiêu của chúng.
Rất nhanh, những chiếc xe phóng đến trong làn mưa, đột ngột phanh gấp lại vừa vặn đứng ở ngay ngoài đường, trước cổng căn kí túc xá nhà bọn họ.
Cũng gần như cùng lúc, tất cả những ánh đèn đều chiếu thẳng vào mặt Yo Seob làm chàng trai phải đưa tay lên che mắt. Vẫn ngơ ngác đứng đó chưa kịp hiểu điều gì đang diễn ra, thứ duy nhất trong trí não tên đó khoảnh khắc ấy chỉ là cảnh tất cả những viên cảnh sát cùng lao ồ ra, chĩa thẳng súng về phía cậu với ánh nhìn đầy nghiêm trọng.
_ “Anh đã bị bao vây! Hãy mau đầu hàng ngay lập tức!”
* * *
_ “Xin lỗi! Thành thật xin lỗi!” – Là người gọi điện thoại dẫn đến cục diện này, cũng đồng thời là một vị đội trưởng có trách nhiệm, Hyung Ki lúc này đang liên tục xin lỗi những viên cảnh sát đã vất vả đội mưa tới bắt trộm.
Lần nào cũng vậy, cứ xảy ra chuyện gì, mấy người khác không trốn mất tăm thì lại cũng chẳng giúp được gì, thành ra cậu vẫn luôn là kẻ phải đứng ra dàn xếp hậu quả.
Tiễn đưa những viên cảnh sát đang bực bội ra về trong cơn mưa, Hyung Ki quay trở lại nhìn chằm chằm vào Yo Seob, cái người đang ngồi trên ghế với vẻ hối lỗi, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo thêm vài phần. Cũng chỉ trong chốc lát, cả không gian đều chìm trong băng giá y như giữa mùa đông tuyết rơi ngợp trời.
_ “Cậu hãy tự mà kiểm điểm lại mình đi, nghe chưa!” – Đỉnh cao của cơn giận dữ khiến ai cũng phải rùng mình không phải là quát mắng hay đe doạ, mà là lúc Hyung Ki nói một câu đơn giản như thế mà không tỏ vẻ gì tiếp theo. Không cần đoán cũng biết được hiện giờ ai đó đang rất tức giận, chẳng khác gì một toà núi lửa chờ bùng phát, nên hành động sáng suốt nhất lúc này là đừng có làm gì chọc vào người đó nữa.
Yo Seob lúc này rất biết thời biết thế mà ngậm chặt cái miệng mình lại, không dám ho he lấy một lời, dáng vẻ đúng kiểu của một đứa trẻ thành thật, ngồi yên lặng nhìn ai đó bước lên cầu thang trở về phòng.
_ “Khoan đã!” – Rất đột ngột xen lẫn vào không khí đầy căng thẳng lúc này, Minh Tuyết vội lao tới túm chặt lấy áo cậu kéo lại, ngăn cản bước chân chàng mỹ nam trở về phòng. – “Anh không thể đi như thế được. Làm sao tôi dám ở trong phòng một mình bây giờ kia chứ?”
Tuy biết tất cả chỉ là giả nhưng nỗi sợ hãi và những ám ảnh thì vẫn còn, nếu giờ mà kêu cô cứ thế đi ngủ một mình thì còn khó khăn hơn lên trời.
_ “Chẳng phải là đã rõ ràng rồi sao.” – Quay người lại nhìn về phía người con gái âý, trong đôi mắt chàng đội trưởng không giấu nổi vẻ không kiên nhẫn. – “Làm gì có con ma nào đâu. Cô cứ thế về phòng mà ngủ đi chứ còn sao nữa.”
Nói rất dứt khoát và lạnh lùng, ý tứ của ai đó lúc này là muốn mặc kệ. Không chỉ thế, vẻ mặt cũng không tốt chút nào, như thể đang nhắc nhở cô lúc này cậu đang rất bực mình, còn làm phiền nữa thì rất có khả năng sẽ bị bóp chết ngay tại chỗ.
_ “Nhưng… tôi sợ lắm.” – Khẽ nuốt một ngụm nước bọt xuống cuống họng, Minh Tuyết cảm thấy áp lực từ phía chàng trai toả ra sắp ép chết mình, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí nói hết những suy nghĩ trong lòng. – “Nhỡ ma xuất hiện thật thì sao? Tôi sẽ chết mất!”
Tha thứ cho cô, nhưng cô quả thật rất sợ. Giờ cứ nhắm mắt lại là cô lại thấy những cái bóng trắng đang du đãng khắp mọi nơi, thế nên cô vẫn là chấp nhận bị đông chết thay cho bị doạ chết thì hơn.
Hiển nhiên, một khi đã nhận định việc mình định làm, Minh Tuyết sẽ không từ bỏ, cho dù có phải áp dụng chiến thuật mặt dày cũng không sao.
_ “Thật là phiền phức!” – Biết là không thể vứt bỏ được cái đuôi này, Hyung Ki ngay lập tức chọn lựa biện pháp ném cô cho người khác. Rất hiển nhiên, trong căn nhà lúc ấy ngoài hai người bọn họ ra cũng chỉ còn lại có một người, nên chàng trai ấy chính là đối tượng được chọn lựa. – “Yo Seob! Cậu qua phòng cô ấy canh chừng đi!”
Giọng nói đầy mệnh lệnh, không cho kháng cự. Ai bảo người sai là cậu ta kia chứ?
_ “Cái gì?” – Giật mình không hiểu tại sao đột nhiên mình bị lôi vào, Yo Seob giãy nảy lên cãi lại. Cho dù lần này cậu có sai nhưng cũng không cần chơi ác như vậy chứ? Qua đó canh chừng cho cô ta, thế thì đêm nay cậu khỏi ngủ à? – “Tại sao lại là tớ chứ? Như vậy đâu có được.”
Quay lại, Hyung Ki đưa mắt nhìn Yo Seob như thể đứng từ bên trên nhìn xuống dưới, mang theo đầy áp bách, khiến nhiệt độ không khí cũng đột ngột giảm xuống vài độ. Một lúc sau, khi thấy khí lạnh mình phóng ra cũng đủ rồi, chàng trai mới mở miệng ra nói một câu rất hiển nhiên.
_ “Khiến cho Minh Tuyết sợ đến mức này không phải là cậu hay sao? Thế nên, tớ mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, tự đi mà giải quyết hậu quả đi. Tớ về phòng ngủ đây.”
Lời nói rất sắc bén, cũng rất vô tình, khiến cho Yo Seob không thể mở miệng ra cãi lại được câu nào. Trong giây phút đó, khuôn mặt đáng yêu của chàng trai ấy cũng tràn ngập rối rắm. Đành rằng cậu là người sai, nhưng qua phòng cái cô gái kia canh chừng cho cô ta ngủ thì điều này cũng có chút quá mức.
Tuy nhiên, người mở miệng ra đầu tiên phản đối lại quyết định này lại là bản thân người con gái được nhắc đến. Vừa nghe thấy Hyung Ki phân phó như vậy, Minh Tuyết không nhịn được lắc đầu nguây nguẩy, tay lại bất giác túm chặt lấy góc áo của chàng mỹ nam ấy hơn.
_ “Đừng mà!” – Ánh mắt rưng rưng như sắp khóc rất đáng thương, bộ dạng cũng đầy tội nghiệp như một con cún con bị vứt bỏ, cô gái ấy giờ có thể làm tất cả để có thể sống bình an trong căn nhà tới sáng mai. – “Để cho cậu ấy canh chừng còn đáng sợ hơn gặp ma nữa đó chứ. Anh không thể bỏ mặc tôi như vậy mà đi được.”
Yo Seob mà đi canh chừng cư? Cậu ta không đi chiêu ma về cô đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Huống hồ đêm nay cô mà dại dột ở cùng phòng với cậu ấy, không biết mai có còn mạng sống mà hưởng thụ cuộc đời không nữa đây.
_ “Thế bây giờ phải làm sao đây?” – Đến Hyung Ki lúc này cũng thấy thật khó nghĩ không biết giải quyết tình trạng này thế nào.
* * *
Sau một đêm mưa tầm tã, mặt trời lại ló dạng mang theo những tia nắng ấm áp rải tràn khắp đất trời. Bầu trời cũng trở lại với gam màu xanh như ngọc đầy thoáng đãng, đem đến cho con người ta một cảm giác rất khoan khoái dễ chịu.
Cùng với khung cảnh bình minh trên khắp đất trời, hai chàng mỹ nam của MS4, Jae Sung và Hyung Ki cuối cùng cũng có thể đặt chân trở về nhà sau những giây phút làm việc đầy mệt mỏi. Tuy nhiên, như một bản năng đã ăn sâu vào máu, trước khi bước vào nhà, các chàng thần tượng vẫn duy trì hình tượng đầy cuốn hút của mình, như thể một đêm làm việc cũng không khiến các cậu phiền luỵ bao nhiêu cả.
Mở cửa buớc vào nhà, việc đầu tiên mà họ làm hiển nhiên là đưa mắt nhìn quanh một lượt, cũng đồng thời thấy vô cùng sửng sốt trước những điều đang xảy ra trước mắt.
_ “Không ngờ sau có một đêm thôi mà mấy đứa nó trở nên thân thiết thật đấy nhỉ?” – Tên yêu nghiệt khẽ nở một nụ cười đẹp mê hồn, vừa khẽ cảm thán vừa đưa mắt nhìn về phía ba đứa đàn em, Yo Seob, Hyung Ki, Minh Tuyết đang cùng nhau nằm ngủ ngon lành giữa phòng khách.
/26
|