Đỗ Huy ngồi ở trên giường nhỏ trong phòng giam hẹp, mặc một bộ quần áo tù, nhìn lên bầu trời thấu qua cửa sổ nho nhỏ trên mái nhà.
Chẳng biết sao, tâm trạng của ông ta rất bình tĩnh, cũng không có chút xíu hy vọng nào muốn vùng vẫy giãy chết.
Ông ta chỉ lo lắng, Na Na ở bên ngoài sẽ khóc.
Ông ta vẫn biết mình không phải là người đàn ông đầu tiên của Na Na, nhưng ông ta cũng không ngại.
Từ trên người Na Na, ông ta nhìn thấy ảnh thu nhỏ của mình.
Con nhà nghèo ra ngoài, vất vả học hết cao đẳng, bước vào xã hội, nếu như không liều mạng leo lên thì chỉ có thể cả đời làm đầy tớ, mặc cho người sai tới khiến đi.
Ông ta đi du học Anh quốc vì bức bách kiếm sống, làm tình nhân của quý bà có tiền, gọi là đến, đuổi là đi, cung cấp tiêu khiển làm vui. Trước khi học xong về nước, bà kia rốt cuộc đối xử không tệ, cho ông ta một chi phiếu với số tiền lớn.
Trở về nước rồi, ông ta vào tập đoàn Nghiễm Điện làm việc, ngoại trừ năng lực bản thân, nếu như không phải là trong tay có một số tiền kha khá gửi ngân hàng, có thể chuẩn bị nhiều mặt, ông ta cũng sẽ không lên tới vị trí đó nhanh như vậy.
Vợ ông ta vốn là người chủ trì hạng nhất lúc ấy, cũng trải đường cho ông ta, bỏ ra không ít công sức.
Lời đồn đãi vợ ông ta là tình nhân của một lãnh đạo trong thành chưa bao giờ chấm dứt.
Nhưng, chuyện này có quan trọng gì chứ?
Chẳng qua cô ta cần một cuộc hôn nhân còn ông ta thì muốn nhờ cô để thăng tiến. Bọn họ đều có tính toán riêng, cũng không làm thiệt hại đến bên nào.
Bọn họ cúi đầu thần phục với tính toán của mình, từ đó trầm luân không còn đường có thể rút lui.
Đỗ Huy cười lên. Mấy năm đầu, ông ta bận bịu chuyện thăng tiến, căn bản không rảnh suy tính những thứ khác. Cho tới một ngày, khi lãnh đạo cấu kết với vợ ông ta rơi đài thì sự nghiệp của ông ta đã vững vàng. Chẳng qua là vợ ông ta lại khó có thể tiếp nhận thực tế bị đình chỉ chức vụ, đi ra nước ngoài giải sầu nhiều năm, bỏ ông ta lại một mình ở nơi phồn hoa. Dần dần ông ta phát hiện mình muốn có một người phụ nữ mềm mại dịu dàng bên cạnh.
Nhưng, ông ta không muốn tay ướt dính bột mì khô, muốn dứt cũng không dứt ra được.
Ông ta lẳng lặng chờ cơ hội, cho đến khi gặp Na Na.
Lần đầu tiên gặp Na Na là ở một bữa tiệc. Sếp tổng dự định đi di dân nước ngoài nói trước khi đi mời mọi người ăn cơm từ biệt.
Ông ta nhìn thấy sếp tổng dẫn theo Na Na đi vào phòng, giới thiệu với mọi người, đây là bạn học của con gái hắn, tốt nghiếp khoá người chủ trì ở học viện hí kịch, học giỏi mà lên, về sau xin các vị chiếu cố nhiều hơn.
Mọi người đang ngồi, không khỏi hiểu ngầm trong lòng. Có người rục rịch nhìn, có người âm thầm khinh thường.
Ông ta lại không có chút nào khinh bỉ.
Ông ta chú ý từng vẻ mặt thật nhỏ của cô, nhìn cô mỉm cười mời rượu, sau đó đưa lên cạn sạch, giống như hào sảng, cũng là dùng hết toàn lực, không để cho chút tâm tình nào lộ ra.
Hình ảnh đó khiến cho ông ta suốt đời thương tiếc, nhớ tới mọi thứ lúc mình du học.
Vì vậy mà nhớ cô.
Sau đó, ở tiệc tất niên trong đài truyền hình, ông ta lại nhìn thấy cô một lần nữa, cười nói tự nhiên, ngó quanh rực rỡ, mềm giọng nói thầm. Ông ta đi tới mời rượu, cô cười uống cạn, rồi chìa chiếc ly trống cho ông ta xem. Ông ta nhìn thấy sự quyến rũ và ước muốn trong mắt to như mèo của cô.
Trong lòng ông ta có một tiếng nói, chính là cô.
Sau đó bọn họ ở chung một chỗ.
Na Na chưa bao giờ kể cho ông ta biết tuổi thơ của cô trôi qua đến tột cùng có bao nhiêu đau khổ. Nhưng có một lần, trong lúc vô tình ông ta nghe cô nói trong điện thoại, lạnh lùng nói với người đàn ông cô từng gọi là cha: “Ly hôn thì có thể, cho mẹ mười lăm vạn để đền bù tổn thất và phân chia tài sản hôn nhân mấy năm nay cho mẹ con chúng tôi. Tùy ông trộm cắp ăn cướp đi mượn, trước tiên đưa mười lăm vạn cho mẹ, còn lại thì dù phí phá bỏ và chuyển đi nơi khác có bao nhiêu cũng không quan hệ với chúng tôi.”
Cúp điện thoại, cô ngồi một mình ở góc rồi đột nhiên đưa tay lên che mắt.
Ông ta biết, Na Na đang khóc, một người ngồi ở đó, lặng lẽ khóc.
Ông ta muốn đi tới, dùng hết tất cả khí lực ôm Na Na.
Nhưng cuối cùng không làm.
Có những vết thương, chỉ có thể một mình liếm láp mà không cách nào thổ lộ với người khác, giống như những bóng tối đã trải qua trong lòng ông ta.
Chẳng qua là không tự chủ nhưng ông ta nguyện ý trong phạm vi khả năng của mình sẽ quan tâm và yêu thương cô nhiều hơn.
Ngọt ngào, yêu trộm kích thích, cảm giác thỏa mãn và yêu thương một người làm ông ta vô cùng luyến tiếc thời gian bọn họ ở chung một chỗ.
“Đỗ Huy, có người tới thăm!” Bên tai chợt vọng đến tiếng nói lãnh đạm của người canh cửa.
Đỗ Huy thu hồi ánh mắt nhìn về bầu trời, xoay đầu lại.
Người canh cửa kéo cửa sổ nhỏ trên cửa sắt ra “Đứng lên đi tới cửa, vươn hai tay ra.”
Đỗ Huy nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới sau cửa sắt, đặt hai tay vươn ra ngoài cửa sổ nhỏ, cảm giác chiếc còng tay cắm ở trên cổ tay thật nặng nề và lạnh như băng.
Đỗ Huy đeo còng tay lên, bị hai người canh giữ áp tải đến phòng thăm.
Đỗ Huy nhìn thấy một người đàn ông nho nhã xa lạ đeo kính.
Người đàn ông chờ Đỗ Huy ngồi xuống đối diện gã thì giới thiệu với ông ta.
“Ông Đỗ, tôi họ Biện, Biện Tắc Minh là được người đề cử, bắt đầu từ bây giờ sẽ đảm nhiệm vai trò luật sư biện hộ cho Ông.”
Đỗ Huy hơi cảm thấy bất ngờ. Anh Biện không nói “Tôi được nhà nước đề cử” mà nói “Được người đề cử”.
Hôm nay ông ta đã thành tù dưới bậc thềm, mặc dù còn chưa có sa sút đến trình độ người người đòi đánh, nhưng bên ngoài không biết được bao nhiêu người vì muốn phủi sạch quan hệ với ông ta mà liên lạc với ngành có liên quan, chủ động khai báo.
Không ngờ vẫn còn có người nguyện ý thay ông ta mời luật sư.
Biện luật sư đẩy đẩy mắt kiếng “Tình thế bây giờ đối với ông Đỗ cực kỳ bất lợi. Những nhân chứng có liên quan đến vụ án đều đẩy hết trách nhiệm lên người ông để bảo vệ mình.”
Đỗ Huy nghe, cười một cái. Đây cũng là thế nhân thường tình. Nếu đổi lại là ông ta, ông ta cũng sẽ làm như vậy.
“Ông Đỗ chỉ còn một cách, chính là ông phải nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, mỗi một số tiền hối lộ mà ông nhận đều nộp lại cho đủ, phần còn thiếu thì nghĩ cách mà bổ sung. Chỉ có như vậy mới có thể xin giảm án, hưởng sự khoan hồng.”
Đỗ Huy đặt hai tay lên bàn nhưng vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc còng ở cổ tay, không nói lời nào.
Biện luật sư khẽ thở dài. Nếu sớm biết hôm nay thì ban đầu cần gì làm thế? Mỗi quan to quản lý lớn đến cuối cùng rơi vào lưới pháp luật, không phải đều từng hăng hái, thề phải tạo nên sự nghiệp một phen sao?
“Tôi đọc hồ sơ của bên kiểm sát, có doanh nghiệp bất động sản và doanh nghiệp chế tạo xe hơi vì làm quảng cáo ở đài truyền hình mà tặng khu nhà ở và xe hơi cho ông. Nhưng qua điều tra, những thứ này đều không đứng tên ông. Nếu như có thể thì tốt nhất nói bạn của ông trả lại số tiền mặt tương đương khu nhà và xe hơi bọn họ...”
Đỗ Huy cười khẽ, thì ra là bọn họ bắt ông ta còn chưa đủ, còn muốn lôi Na Na vào.
“Biện luật sư, anh không cần nói nữa, tôi đã nhận tội, xử lý như thế nào cũng được, tôi sẽ không phản cung.”
Cho dù ông ta khai ra Na Na thì sao? Cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn với việc giảm bớt tội danh.
Biện luật sư bất đắc dĩ. Gã nhận ủy thác của người, làm việc cho người, nhưng người trong cuộc không phối hợp thì gã cũng không có cách nào khác.
“Ông Đỗ, Ông cứ suy nghĩ đi, ngày mai tôi trở lại.”
Đỗ Huy nghe nhưng cũng chỉ đứng dậy, đi tới bên cửa gõ cửa, ý bảo người canh giữ dẫn ông ta trở về phòng giam.
Ông ta đã không thể làm gì cho Na Na nữa, chỉ hy vọng mị chuyện của Na Na ở bên ngoài đều tốt.
Ăn xong cơm tối, Đình Đình và Triêu Dương ra cửa tản bộ.
Ngày đó Đình Đình say rượu tỉnh lại, nhìn thấy mình nằm ở nhà cha mẹ thì biết ngay Triêu Dương đưa mình về nhà.
Mẹ Đình Đình chờ con gái rửa mặt xong, xuống ăn điểm tâm, liền tra hỏi con gái.
“Tại sao lại uống rượu? Biết rõ tửu lượng mình kém còn uống?”
“Phan Công Tử mời mà ~~~” Đình Đình không thể làm gì khác hơn là làm nũng với mẹ để mẹ không hỏi gì thêm ở vấn đề này.
Nghiêm Ái Hoa gật đầu một cái, chuyện này coi như là thông qua rồi, tiếp tục.
“Bây giờ con và tiểu Chương quan hệ thế nào?”
“Mẹ ~~~~” Đình Đình nũng nịu nhào qua lắc tay của mẹ.
“Ngồi xuống đối diện thành thật khai báo cho mẹ.” Nghiêm Ái Hoa vốn là trưởng đoàn công văn bộ đội, chút thủ đoạn này này của con gái vẫn nhìn ra được.
Đình Đình không thể làm gì khác hơn là méo miệng, ngồi xuống chỗ đối diện mẹ.
“Con và Triêu Dương là người yêu.” Khi Đình Đình nói đến “người yêu”, gương mặt ửng đỏ xấu hổ, rốt cuộc vẫn là cô gái ngây thơ.
“Người yêu có bốn giai đoạn, các con đến giai đoạn nào?” Nghiêm Ái Hoa nhìn con gái một cái, vẫn còn là một đứa con nít. Nhưng bây giờ người trẻ tuổi quá cởi mở, bà ở trong bộ đội và văn nghệ đã thấy nhiều chuyện xấu của những nam nữ kia, mặc dù có tự tin con gái của Nghiêm Ái Hoa bà là một người giữ mình trong sach nhưng vẫn còn không yên tâm muốn hỏi ra.
Đình Đình cáu giận “Mẹ ~~~”
“Mẹ cũng không phải là người cổ hủ nhưng con gái phải hiểu được tự bảo vệ mình.” Nghiêm Ái Hoa liếc mắt nhìn mặt đỏ ửng của con gái “Đàn ông có lúc vì chốc lát kích tình, không tiếc lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt một tấm chân tình của phụ nữ. Nếu con và tiểu Chương là thật lòng thương yêu, mẹ cũng sẽ không ngăn cản các con bộc phát chân tình.”
Đình Đình đỏ mặt mỉm cười “Mẹ, con biết. Hơn nữa, Triêu Dương rất tôn trọng con, vẫn rất giữ gìn...”
Cho nên bọn họ thủy chung không có vượt qua ngăn cách cuối cùng.
Nghiêm Ái Hoa gật đầu một cái, “Tối hôm qua tiểu Chương đưa con về, mẹ đã nói với nó, ngày mồng một tháng năm, hẹn cha mẹ nó ra ngoài, hai bên cha mẹ chúng ta gặp mặt.”
Đình Đình hết ý kiến.
Trong nhà này, mẹ không lên tiếng thì thôi nhưng đã nói chính là ý chỉ cao nhất, cô và ba ba chỉ có nghĩa vụ tuân theo.
“Tốt lắm, chớ bày ra cái vẻ mặt mẹ khi dễ bạn trai con, mau ăn sang đi rồi để cho Tiểu Chu đưa con đi làm, nếu không sẽ trễ.” Nghiêm Ái Hoa cười một cái ở chỗ con gái không nhìn thấy. Phát ở tình, dừng ở lễ, bà càng ngày càng thích đứa nhỏ Chương Triêu Dương này.
Đình Đình đi làm, tan việc chỉ cần Triêu Dương có thời gian rảnh liền đón cô về ăn cơm, sau khi ăn xong nếu như tiết trời tốt thì ra ngoài tản bộ, tiết trời không tốt thì hai người ở nhà, xem báo hay TV chút, ăn trái cây đồ ngọt.
Cuộc sống từ từ khôi phục lại bình thường tựa như sóng to gió lớn xảy ra vừa rồi, chẳng qua là một sự ảo giác.
Đình Đình suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn cự tuyệt đề nghị của chủ nhiệm bộ giải trí và phó trưởng đài, tiếp tục ở lại kênh cuộc sống.
Đình Đình không bỏ được Tiêu Tiếu, Thiên Tình, Bắc Phương, đạo diễn, camera, anh biên tập. Hai năm qua cô và họ cùng nhau cố gắng đem một tiết mục vô danh tạo nên danh tiếng như bây giờ, cô không muốn buông bỏ giữa chừng như thế.
Thiên Tình ôm cánh tay Đình Đình, hung hăng nói “Cậu thật đứa ngốc!”
Nói xong, lại ôm Đình Đình mỉm cười “Đứa ngốc đáng yêu nhất.”
Đình Đình từng gặp Na Na trong đài hành lang truyền hình một lần. Na Na vẫn trang điểm trang nhã, cho dù thoạt nhìn có chút tiều tụy nhưng cũng không giấu được nét xinh đẹp.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, trong đài bàn bạc mấy lần, cuối cùng thừa dịp kênh giải trí thay đổi đổi, điều Na Na về phía sau làm việc. Thiên Tnh nói, có tin tức, hợp đồng của Na Na hết hạn trong đài sẽ không ký tiếp với cô nữa.
Đình Đình ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Cô bội phục Na Na vẫn có thể chịu được áp lực nặng nề mà đi làm; đồng thời cũng tiếc thay Na Na, với tài năng của Na Na, nếu không đi đường ngang ngõ tắt cũng sẽ không có kết quả này.
“Cậu đừng mềm lòng.” Thiên Tình nhìn thấy vẻ mặt Đình Đình, thọt hông của cô một cái.
Ngay cả anh Hứa ở một bên, cũng yên lặng gật đầu.
Đình Đình cảm thấy ấm áp, tất cả mọi người đều thật lòng mến yêu cô.
Đình Đình kéo cánh tay Triêu Dương, kể lại từng chuyện xảy ra trong cơ quan.
Triêu Dương cười “Trước sau, thái độ đối với em đều như nhau, đó mới là bạn bè chân chính.”
Nếu trước đó chèn ép, sau đó lại liên tục không ngừng thổi phồng, người này không thể không đề phòng.
Đình Đình “hi hi” cười, “Em biết rồi.”
Tản bộ xong, Triêu Dương đưa Đình Đình về nhà, đưa đến dưới lầu, Đình Đình vẫy tay bảo Triêu Dương về “Tự em đi lên là được, anh mệt mỏi cả ngày rồi, mau về sớm nghỉ ngơi.”
Triêu Dương nghiêng người hôn trán Đình Đình “Được rồi, em cũng đi ngủ sớm đi.”
“Về đến nhà nhắn tin cho em, em mới yên tâm.” Đình Đình xuống xe, nói với Triêu Dương ngồi trong xe.
Hai người tạm biệt lưu luyến không rời, Đình Đình đeo túi đi lên lầu.
Đi ra thang máy, Đình Đình liền ngửi thấy mùi thuốc lá tràn ngập trong hành lang, không khỏi cau mày.
Bây giờ toàn thành phố đề xướng cấm hút thuốc nơi công cộng. Ban quản lý của các cư xá cao cấp ở vùng này mở hội nghị, quyết định ở bên trong cư xá cũng phổ biến điều lệ cấm hút thuốc, tất cả các nơi công cộng như phòng tập thể thao, phòng bơi lội, phòng chơi bài cùng với thang máy và trong hành lang công cộng cũng cấm hút thuốc.
Phần lớn dân cư bên trong cư xá đều tự giác tuân thủ.
Bây giờ lại có người ở trong hành lang hút thuốc, là ai nhỉ?
Đình Đình theo bản năng đưa tay vào trong túi, chạm vào điện thoại di động, đưa ngón tay đặt ở trên, nếu tình hình không tốt, cô có thể kêu cứu.
Sau đó, Đình Đình nhìn thấy bóng lưng cô gái phía trước cửa sổ hành lang nhà của cô, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng hút thuốc.
Nghe tiếng đông, cô gái kia xoay người lại, dập tắt tàn thuốc trong tay, “Đình Đình, tôi chờ cô đã lâu.”
Đình Đình rất kinh ngạc.
Người đó là Na Na!
Chẳng biết sao, tâm trạng của ông ta rất bình tĩnh, cũng không có chút xíu hy vọng nào muốn vùng vẫy giãy chết.
Ông ta chỉ lo lắng, Na Na ở bên ngoài sẽ khóc.
Ông ta vẫn biết mình không phải là người đàn ông đầu tiên của Na Na, nhưng ông ta cũng không ngại.
Từ trên người Na Na, ông ta nhìn thấy ảnh thu nhỏ của mình.
Con nhà nghèo ra ngoài, vất vả học hết cao đẳng, bước vào xã hội, nếu như không liều mạng leo lên thì chỉ có thể cả đời làm đầy tớ, mặc cho người sai tới khiến đi.
Ông ta đi du học Anh quốc vì bức bách kiếm sống, làm tình nhân của quý bà có tiền, gọi là đến, đuổi là đi, cung cấp tiêu khiển làm vui. Trước khi học xong về nước, bà kia rốt cuộc đối xử không tệ, cho ông ta một chi phiếu với số tiền lớn.
Trở về nước rồi, ông ta vào tập đoàn Nghiễm Điện làm việc, ngoại trừ năng lực bản thân, nếu như không phải là trong tay có một số tiền kha khá gửi ngân hàng, có thể chuẩn bị nhiều mặt, ông ta cũng sẽ không lên tới vị trí đó nhanh như vậy.
Vợ ông ta vốn là người chủ trì hạng nhất lúc ấy, cũng trải đường cho ông ta, bỏ ra không ít công sức.
Lời đồn đãi vợ ông ta là tình nhân của một lãnh đạo trong thành chưa bao giờ chấm dứt.
Nhưng, chuyện này có quan trọng gì chứ?
Chẳng qua cô ta cần một cuộc hôn nhân còn ông ta thì muốn nhờ cô để thăng tiến. Bọn họ đều có tính toán riêng, cũng không làm thiệt hại đến bên nào.
Bọn họ cúi đầu thần phục với tính toán của mình, từ đó trầm luân không còn đường có thể rút lui.
Đỗ Huy cười lên. Mấy năm đầu, ông ta bận bịu chuyện thăng tiến, căn bản không rảnh suy tính những thứ khác. Cho tới một ngày, khi lãnh đạo cấu kết với vợ ông ta rơi đài thì sự nghiệp của ông ta đã vững vàng. Chẳng qua là vợ ông ta lại khó có thể tiếp nhận thực tế bị đình chỉ chức vụ, đi ra nước ngoài giải sầu nhiều năm, bỏ ông ta lại một mình ở nơi phồn hoa. Dần dần ông ta phát hiện mình muốn có một người phụ nữ mềm mại dịu dàng bên cạnh.
Nhưng, ông ta không muốn tay ướt dính bột mì khô, muốn dứt cũng không dứt ra được.
Ông ta lẳng lặng chờ cơ hội, cho đến khi gặp Na Na.
Lần đầu tiên gặp Na Na là ở một bữa tiệc. Sếp tổng dự định đi di dân nước ngoài nói trước khi đi mời mọi người ăn cơm từ biệt.
Ông ta nhìn thấy sếp tổng dẫn theo Na Na đi vào phòng, giới thiệu với mọi người, đây là bạn học của con gái hắn, tốt nghiếp khoá người chủ trì ở học viện hí kịch, học giỏi mà lên, về sau xin các vị chiếu cố nhiều hơn.
Mọi người đang ngồi, không khỏi hiểu ngầm trong lòng. Có người rục rịch nhìn, có người âm thầm khinh thường.
Ông ta lại không có chút nào khinh bỉ.
Ông ta chú ý từng vẻ mặt thật nhỏ của cô, nhìn cô mỉm cười mời rượu, sau đó đưa lên cạn sạch, giống như hào sảng, cũng là dùng hết toàn lực, không để cho chút tâm tình nào lộ ra.
Hình ảnh đó khiến cho ông ta suốt đời thương tiếc, nhớ tới mọi thứ lúc mình du học.
Vì vậy mà nhớ cô.
Sau đó, ở tiệc tất niên trong đài truyền hình, ông ta lại nhìn thấy cô một lần nữa, cười nói tự nhiên, ngó quanh rực rỡ, mềm giọng nói thầm. Ông ta đi tới mời rượu, cô cười uống cạn, rồi chìa chiếc ly trống cho ông ta xem. Ông ta nhìn thấy sự quyến rũ và ước muốn trong mắt to như mèo của cô.
Trong lòng ông ta có một tiếng nói, chính là cô.
Sau đó bọn họ ở chung một chỗ.
Na Na chưa bao giờ kể cho ông ta biết tuổi thơ của cô trôi qua đến tột cùng có bao nhiêu đau khổ. Nhưng có một lần, trong lúc vô tình ông ta nghe cô nói trong điện thoại, lạnh lùng nói với người đàn ông cô từng gọi là cha: “Ly hôn thì có thể, cho mẹ mười lăm vạn để đền bù tổn thất và phân chia tài sản hôn nhân mấy năm nay cho mẹ con chúng tôi. Tùy ông trộm cắp ăn cướp đi mượn, trước tiên đưa mười lăm vạn cho mẹ, còn lại thì dù phí phá bỏ và chuyển đi nơi khác có bao nhiêu cũng không quan hệ với chúng tôi.”
Cúp điện thoại, cô ngồi một mình ở góc rồi đột nhiên đưa tay lên che mắt.
Ông ta biết, Na Na đang khóc, một người ngồi ở đó, lặng lẽ khóc.
Ông ta muốn đi tới, dùng hết tất cả khí lực ôm Na Na.
Nhưng cuối cùng không làm.
Có những vết thương, chỉ có thể một mình liếm láp mà không cách nào thổ lộ với người khác, giống như những bóng tối đã trải qua trong lòng ông ta.
Chẳng qua là không tự chủ nhưng ông ta nguyện ý trong phạm vi khả năng của mình sẽ quan tâm và yêu thương cô nhiều hơn.
Ngọt ngào, yêu trộm kích thích, cảm giác thỏa mãn và yêu thương một người làm ông ta vô cùng luyến tiếc thời gian bọn họ ở chung một chỗ.
“Đỗ Huy, có người tới thăm!” Bên tai chợt vọng đến tiếng nói lãnh đạm của người canh cửa.
Đỗ Huy thu hồi ánh mắt nhìn về bầu trời, xoay đầu lại.
Người canh cửa kéo cửa sổ nhỏ trên cửa sắt ra “Đứng lên đi tới cửa, vươn hai tay ra.”
Đỗ Huy nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới sau cửa sắt, đặt hai tay vươn ra ngoài cửa sổ nhỏ, cảm giác chiếc còng tay cắm ở trên cổ tay thật nặng nề và lạnh như băng.
Đỗ Huy đeo còng tay lên, bị hai người canh giữ áp tải đến phòng thăm.
Đỗ Huy nhìn thấy một người đàn ông nho nhã xa lạ đeo kính.
Người đàn ông chờ Đỗ Huy ngồi xuống đối diện gã thì giới thiệu với ông ta.
“Ông Đỗ, tôi họ Biện, Biện Tắc Minh là được người đề cử, bắt đầu từ bây giờ sẽ đảm nhiệm vai trò luật sư biện hộ cho Ông.”
Đỗ Huy hơi cảm thấy bất ngờ. Anh Biện không nói “Tôi được nhà nước đề cử” mà nói “Được người đề cử”.
Hôm nay ông ta đã thành tù dưới bậc thềm, mặc dù còn chưa có sa sút đến trình độ người người đòi đánh, nhưng bên ngoài không biết được bao nhiêu người vì muốn phủi sạch quan hệ với ông ta mà liên lạc với ngành có liên quan, chủ động khai báo.
Không ngờ vẫn còn có người nguyện ý thay ông ta mời luật sư.
Biện luật sư đẩy đẩy mắt kiếng “Tình thế bây giờ đối với ông Đỗ cực kỳ bất lợi. Những nhân chứng có liên quan đến vụ án đều đẩy hết trách nhiệm lên người ông để bảo vệ mình.”
Đỗ Huy nghe, cười một cái. Đây cũng là thế nhân thường tình. Nếu đổi lại là ông ta, ông ta cũng sẽ làm như vậy.
“Ông Đỗ chỉ còn một cách, chính là ông phải nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, mỗi một số tiền hối lộ mà ông nhận đều nộp lại cho đủ, phần còn thiếu thì nghĩ cách mà bổ sung. Chỉ có như vậy mới có thể xin giảm án, hưởng sự khoan hồng.”
Đỗ Huy đặt hai tay lên bàn nhưng vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc còng ở cổ tay, không nói lời nào.
Biện luật sư khẽ thở dài. Nếu sớm biết hôm nay thì ban đầu cần gì làm thế? Mỗi quan to quản lý lớn đến cuối cùng rơi vào lưới pháp luật, không phải đều từng hăng hái, thề phải tạo nên sự nghiệp một phen sao?
“Tôi đọc hồ sơ của bên kiểm sát, có doanh nghiệp bất động sản và doanh nghiệp chế tạo xe hơi vì làm quảng cáo ở đài truyền hình mà tặng khu nhà ở và xe hơi cho ông. Nhưng qua điều tra, những thứ này đều không đứng tên ông. Nếu như có thể thì tốt nhất nói bạn của ông trả lại số tiền mặt tương đương khu nhà và xe hơi bọn họ...”
Đỗ Huy cười khẽ, thì ra là bọn họ bắt ông ta còn chưa đủ, còn muốn lôi Na Na vào.
“Biện luật sư, anh không cần nói nữa, tôi đã nhận tội, xử lý như thế nào cũng được, tôi sẽ không phản cung.”
Cho dù ông ta khai ra Na Na thì sao? Cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn với việc giảm bớt tội danh.
Biện luật sư bất đắc dĩ. Gã nhận ủy thác của người, làm việc cho người, nhưng người trong cuộc không phối hợp thì gã cũng không có cách nào khác.
“Ông Đỗ, Ông cứ suy nghĩ đi, ngày mai tôi trở lại.”
Đỗ Huy nghe nhưng cũng chỉ đứng dậy, đi tới bên cửa gõ cửa, ý bảo người canh giữ dẫn ông ta trở về phòng giam.
Ông ta đã không thể làm gì cho Na Na nữa, chỉ hy vọng mị chuyện của Na Na ở bên ngoài đều tốt.
Ăn xong cơm tối, Đình Đình và Triêu Dương ra cửa tản bộ.
Ngày đó Đình Đình say rượu tỉnh lại, nhìn thấy mình nằm ở nhà cha mẹ thì biết ngay Triêu Dương đưa mình về nhà.
Mẹ Đình Đình chờ con gái rửa mặt xong, xuống ăn điểm tâm, liền tra hỏi con gái.
“Tại sao lại uống rượu? Biết rõ tửu lượng mình kém còn uống?”
“Phan Công Tử mời mà ~~~” Đình Đình không thể làm gì khác hơn là làm nũng với mẹ để mẹ không hỏi gì thêm ở vấn đề này.
Nghiêm Ái Hoa gật đầu một cái, chuyện này coi như là thông qua rồi, tiếp tục.
“Bây giờ con và tiểu Chương quan hệ thế nào?”
“Mẹ ~~~~” Đình Đình nũng nịu nhào qua lắc tay của mẹ.
“Ngồi xuống đối diện thành thật khai báo cho mẹ.” Nghiêm Ái Hoa vốn là trưởng đoàn công văn bộ đội, chút thủ đoạn này này của con gái vẫn nhìn ra được.
Đình Đình không thể làm gì khác hơn là méo miệng, ngồi xuống chỗ đối diện mẹ.
“Con và Triêu Dương là người yêu.” Khi Đình Đình nói đến “người yêu”, gương mặt ửng đỏ xấu hổ, rốt cuộc vẫn là cô gái ngây thơ.
“Người yêu có bốn giai đoạn, các con đến giai đoạn nào?” Nghiêm Ái Hoa nhìn con gái một cái, vẫn còn là một đứa con nít. Nhưng bây giờ người trẻ tuổi quá cởi mở, bà ở trong bộ đội và văn nghệ đã thấy nhiều chuyện xấu của những nam nữ kia, mặc dù có tự tin con gái của Nghiêm Ái Hoa bà là một người giữ mình trong sach nhưng vẫn còn không yên tâm muốn hỏi ra.
Đình Đình cáu giận “Mẹ ~~~”
“Mẹ cũng không phải là người cổ hủ nhưng con gái phải hiểu được tự bảo vệ mình.” Nghiêm Ái Hoa liếc mắt nhìn mặt đỏ ửng của con gái “Đàn ông có lúc vì chốc lát kích tình, không tiếc lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt một tấm chân tình của phụ nữ. Nếu con và tiểu Chương là thật lòng thương yêu, mẹ cũng sẽ không ngăn cản các con bộc phát chân tình.”
Đình Đình đỏ mặt mỉm cười “Mẹ, con biết. Hơn nữa, Triêu Dương rất tôn trọng con, vẫn rất giữ gìn...”
Cho nên bọn họ thủy chung không có vượt qua ngăn cách cuối cùng.
Nghiêm Ái Hoa gật đầu một cái, “Tối hôm qua tiểu Chương đưa con về, mẹ đã nói với nó, ngày mồng một tháng năm, hẹn cha mẹ nó ra ngoài, hai bên cha mẹ chúng ta gặp mặt.”
Đình Đình hết ý kiến.
Trong nhà này, mẹ không lên tiếng thì thôi nhưng đã nói chính là ý chỉ cao nhất, cô và ba ba chỉ có nghĩa vụ tuân theo.
“Tốt lắm, chớ bày ra cái vẻ mặt mẹ khi dễ bạn trai con, mau ăn sang đi rồi để cho Tiểu Chu đưa con đi làm, nếu không sẽ trễ.” Nghiêm Ái Hoa cười một cái ở chỗ con gái không nhìn thấy. Phát ở tình, dừng ở lễ, bà càng ngày càng thích đứa nhỏ Chương Triêu Dương này.
Đình Đình đi làm, tan việc chỉ cần Triêu Dương có thời gian rảnh liền đón cô về ăn cơm, sau khi ăn xong nếu như tiết trời tốt thì ra ngoài tản bộ, tiết trời không tốt thì hai người ở nhà, xem báo hay TV chút, ăn trái cây đồ ngọt.
Cuộc sống từ từ khôi phục lại bình thường tựa như sóng to gió lớn xảy ra vừa rồi, chẳng qua là một sự ảo giác.
Đình Đình suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn cự tuyệt đề nghị của chủ nhiệm bộ giải trí và phó trưởng đài, tiếp tục ở lại kênh cuộc sống.
Đình Đình không bỏ được Tiêu Tiếu, Thiên Tình, Bắc Phương, đạo diễn, camera, anh biên tập. Hai năm qua cô và họ cùng nhau cố gắng đem một tiết mục vô danh tạo nên danh tiếng như bây giờ, cô không muốn buông bỏ giữa chừng như thế.
Thiên Tình ôm cánh tay Đình Đình, hung hăng nói “Cậu thật đứa ngốc!”
Nói xong, lại ôm Đình Đình mỉm cười “Đứa ngốc đáng yêu nhất.”
Đình Đình từng gặp Na Na trong đài hành lang truyền hình một lần. Na Na vẫn trang điểm trang nhã, cho dù thoạt nhìn có chút tiều tụy nhưng cũng không giấu được nét xinh đẹp.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, trong đài bàn bạc mấy lần, cuối cùng thừa dịp kênh giải trí thay đổi đổi, điều Na Na về phía sau làm việc. Thiên Tnh nói, có tin tức, hợp đồng của Na Na hết hạn trong đài sẽ không ký tiếp với cô nữa.
Đình Đình ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Cô bội phục Na Na vẫn có thể chịu được áp lực nặng nề mà đi làm; đồng thời cũng tiếc thay Na Na, với tài năng của Na Na, nếu không đi đường ngang ngõ tắt cũng sẽ không có kết quả này.
“Cậu đừng mềm lòng.” Thiên Tình nhìn thấy vẻ mặt Đình Đình, thọt hông của cô một cái.
Ngay cả anh Hứa ở một bên, cũng yên lặng gật đầu.
Đình Đình cảm thấy ấm áp, tất cả mọi người đều thật lòng mến yêu cô.
Đình Đình kéo cánh tay Triêu Dương, kể lại từng chuyện xảy ra trong cơ quan.
Triêu Dương cười “Trước sau, thái độ đối với em đều như nhau, đó mới là bạn bè chân chính.”
Nếu trước đó chèn ép, sau đó lại liên tục không ngừng thổi phồng, người này không thể không đề phòng.
Đình Đình “hi hi” cười, “Em biết rồi.”
Tản bộ xong, Triêu Dương đưa Đình Đình về nhà, đưa đến dưới lầu, Đình Đình vẫy tay bảo Triêu Dương về “Tự em đi lên là được, anh mệt mỏi cả ngày rồi, mau về sớm nghỉ ngơi.”
Triêu Dương nghiêng người hôn trán Đình Đình “Được rồi, em cũng đi ngủ sớm đi.”
“Về đến nhà nhắn tin cho em, em mới yên tâm.” Đình Đình xuống xe, nói với Triêu Dương ngồi trong xe.
Hai người tạm biệt lưu luyến không rời, Đình Đình đeo túi đi lên lầu.
Đi ra thang máy, Đình Đình liền ngửi thấy mùi thuốc lá tràn ngập trong hành lang, không khỏi cau mày.
Bây giờ toàn thành phố đề xướng cấm hút thuốc nơi công cộng. Ban quản lý của các cư xá cao cấp ở vùng này mở hội nghị, quyết định ở bên trong cư xá cũng phổ biến điều lệ cấm hút thuốc, tất cả các nơi công cộng như phòng tập thể thao, phòng bơi lội, phòng chơi bài cùng với thang máy và trong hành lang công cộng cũng cấm hút thuốc.
Phần lớn dân cư bên trong cư xá đều tự giác tuân thủ.
Bây giờ lại có người ở trong hành lang hút thuốc, là ai nhỉ?
Đình Đình theo bản năng đưa tay vào trong túi, chạm vào điện thoại di động, đưa ngón tay đặt ở trên, nếu tình hình không tốt, cô có thể kêu cứu.
Sau đó, Đình Đình nhìn thấy bóng lưng cô gái phía trước cửa sổ hành lang nhà của cô, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng hút thuốc.
Nghe tiếng đông, cô gái kia xoay người lại, dập tắt tàn thuốc trong tay, “Đình Đình, tôi chờ cô đã lâu.”
Đình Đình rất kinh ngạc.
Người đó là Na Na!
/42
|