Nặc Sâm Đức

Chương 50

/59


An Tư Đông mơ một giấc mơ rất 囧… Trong mơ cô lúng ta lung túng mà ngã xuống, không phải trong phòng tắm mà là phòng khách, nhưng mà… nam chính đang ở phòng tắm… Nghe thấy tiếng động, anh cả người ướt đẫm, trên người chỉ có quấn mỗi một chiếc tắm khăn liền chạy ra ngoài. Cô vừa đứng dậy, chân bị chéo nhau hay sao đó, ngã tiếp, lúc ngã tình cờ kéo luôn khăn tắm quấn trên người anh, vì thế… chiếc khăn tuột xuống… May là nằm mơ, mơ mơ màng màng, cô cũng không thấy gì… Đúng là đọc nhiều truyện ngôn tình quá, tối mơ tầm bậy tầm bạ, sáng tỉnh lại hai mắt thâm quầng. Biết ngay là tới nhà anh không thể ngủ ngon được mà, rõ ràng là nói vật dụng đều mới, mà sao cứ ngửi thấy mùi giống mùi trên người anh, làm nội tiết tố trong người cô loạn xì ngầu lên cả, mơ cũng mơ thấy anh nữa. Rửa mặt xong, mới tám giờ. Phòng Khúc Duy Ân đã mở, trong phòng không có ai, dép đi trong nhà của anh để ở tủ giày, chắc ra ngoài rồi. Cô đợi một lát, không thấy anh về, bụng hơi đói, nên đi vào bếp tìm chút gì ăn. Trong tủ lạnh có sữa, sandwick, chân giò hun khói, rau xanh, trứng gà, trái cây,… cô thấy ngại khi tùy tiện động vào đồ người ta, nên chỉ lấy nước suối và hai miếng sandwick. Chín giờ Khúc Duy Ân về, tay cầm túi lớn túi nhỏ. An Tư Đông vừa thấy liền 囧: “Anh sớm như vậy đã đi mua đồ ăn?” “Đúng vậy.” Ngài Khúc đổi giày xong đem đống túi vào bếp, “Nếu không buổi trưa ăn gì.” Không ngờ trạch nam độc thân chủ nhật mới tám giờ đã rời giường đi mua thức ăn, còn cô chủ nhật là ngủ tới trưa mới dậy, cơm trưa tùy tiện ăn này nọ. “Không phải anh nói là không biết nấu ăn sao?” “Biết chút chút, học được mấy món đơn giản từ chỗ dì Ngô.” “Chủ nhật nào anh cũng tự làm cơm à? Giỏi vậy.” “Ừ…” Giọng ngài Khúc hơi nhỏ lại, quay lưng về phía cô, bày thức ăn lên bàn “Anh còn nghĩ em dậy trễ nữa. Đói bụng không? Anh chuẩn bị điểm tâm cho.” Anh cởi áo khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo len mỏng, đeo tạp dề, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu. Không thể không nói, một đàn ông bảnh trai cao 1 mét 88 mặc tạp dề nhìn vào rất hài, hơn nữa tạp dề kia lại màu vàng sữa nữa, giữa tạp lề lại có hình rau củ quả. “Không cần, em ăn rồi…” “Em ăn gì? Trong tủ lạnh gì cũng chưa động tới mà.” “Ăn chút bánh mì.” “Ăn có mấy miếng bánh mì sao được.” Anh lấy nguyên liệu làm bữa sáng ra, “Làm sandwick vậy, anh cũng chưa ăn, ăn chung đi.” “Em giúp với…” “Em đứng đó chờ đi, hai người làm lại đụng chân đụng tay, sắp xong rồi.” Cô đành phải ngoan ngoãn ngồi bên bệ nấu, nhìn anh bận rộn, chốc lát đưa ly sữa, chốc lát đưa trứng, lát lại bưng xà lách trộn thịt. Khó trách trong tiểu thuyết thích tả cảnh sáng sớm nữ chính vừa tỉnh đã thấy nam chính đeo tạp dề đứng trong bếp làm bữa sáng, cảm giác ấy đúng là rất hay. Chẳng qua, cái khác chính là cảnh ấy sẽ xuất hiện sau bữa tối mà hai người kia OOXX… Vì An Tư Đông không được ăn trứng gà, Khúc Duy Ân làm hai miếng thịt thay vào đó. Cô nếm thử, lại nhìn cái đĩa trứng ốp la cháy két kia. Tài nấu nướng của ngài Khúc… hình như không được lắm. Ăn sáng xong, ngài Khúc bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. An Tư Đông đứng không cũng thấy ngại, ở nhà người ta đã mặt dày lắm rồi, giờ làm sao có thể để người ta hầu hạ nữa. “Em giúp anh làm cho, em biết nấu cơm. Trưa anh định ăn gì?” “Thịt bò sốt tương, cánh gà coca, chả cá, canh sườn bí đao.” “Sao toàn món mặn vậy?”

Đầu bếp Khúc hơi xấu hổ: “Dì Ngô chỉ dạy anh mấy món này… có thêm hai trái dưa leo để chấm nước sốt.” Dưa leo chấm sốt tương cũng được coi như là một món ăn sao? = = Đàn ông thường thích ăn thịt, ít chịu ăn chay. An Tư Đông đưa mắt nhìn giỏ đồ ăn anh mua về, đúng là chỉ có bí đao là rau củ quả, còn lại đều là thịt. Cô nhớ trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, tìm một hồi ra hai trái cà chua, xà lách và cà rốt, vậy thì làm laigu bò, xà lách xào dầu hào, canh sườn bí đao, cánh gà coca và dưa leo bào, rốt cuộc món ăn cũng vừa có chút màu sắc cũng vừa cân bằng được dinh dưỡng. Lúc ăn đầu bếp Khúc còn khích lệ cô: “Món chay ăn làm rất được, anh không ngờ nha, nhìn y như luộc vậy.” Cô cũng khách khí: “Sườn và cánh gà anh làm cũng ngon lắm, em cũng không biết làm mấy món mặn đó.” “Vậy là tốt rồi, bù trừa cho nhau.” An Tư Đông bị nghẹn họng. Cơm nước xong, ngài Khúc lại chủ động rửa chén. An Tư Đông không có việc gì làm, ngồi trong phòng khách xem sói và cừu con, Khúc Duy Ân rửa chén xong bưng một đĩa trái cây ra, ngồi cạnh cô. Á… chẳng lẽ cả ngày ngồi đó xem TV à? “Cái kia …… buổi chiều anh có bận gì không?” Anh quay lại nhìn cô: “Không có, em bận gì à?” “Không có không có, em chỉ hỏi vậy thôi, không phải chủ nhật nào anh cũng tới phòng tập sao?” Nói xong thấy hố, vội bổ sung”… em nghe nói thôi.” Anh chuyên tâm vào bộ phim hoạt hình sói và cừu con trên TV: “Hôm qua leo núi rồi, không đi nữa.” “Ừm…” Lại hết một tập, cuối cùng cô nhịn không được nói: “Em ra ngoài một chút, mua ít đồ.” Khúc Duy Ân hỏi: “Mua cái gì? Anh đi với em.” “Đi mua một ít quần áo… mua đôi giày, không phải hôm qua bị hư rồi sao, em không có giày mang, rất gần à, em tự đi được, về nhanh mà…” Kỳ thật cô muốn mua đồ lót. Tưởng chỉ đi có một đêm, cô chỉ đem theo một chiếc quần ship lại không mang theo bra, qua một đêm thì thôi, ai ngờ lại ở ba ngày, không thể không thay nha. Hôm qua leo núi ra mồ hôi, giờ cả người cảm thấy ngứa ngứa. “Chân em bị vậy sao đi một mình được. Dù sao anh cũng không bận gì, coi như là đi dạo.” Không đợi cô từ chối, anh đã cầm điều khiển tắt TV, bước tới cửa “Đi thôi” Cô còn muốn giãy dụa: “Thật sự không cần mà, chỉ đôi giày thôi, em tự đi được…” “Tới khi nào em mới không cậy mạnh nữa hả?” Ai cậy mạnh, anh cũng là người có bạn gái rồi sao mà vẫn cộc lốc vậy! >_< Hai người đi tới một cửa hiệu trong parkson mua đôi bata,, dạo tới một quầy bán đồ lót ở tầng ba, An tư Đông cố ý đi ở đó rất lâu, nhìn xung quanh, ý muốn người kia hiểu cô định vào đó, ai biết anh chỉ lo cúi đầu đi theo cô, không lên tiếng. Cô đành phải mặt dày nói thẳng: “Em đi bên kia mua quần áo.” “Ừm, anh đi với…” Ngẩng đầu nhìn hướng cô chỉ, vừa thấy mặt liền đỏ lên, cuối cùng mở miệng nói: “Em đi đi, anh ngồi đây đợi…” Trong parkson thường chỉ có một quầy chuyên bán đồ lót, người bạn là một dì rât nhiệt tình, giọng hơi… lớn. Dì ấy cứ cười híp mắt mà nghênh đón cô: “Cô gái, mua bra à? Mặc số mấy? Thích kiểu như thế nào chị lấy cho em thử.” Cô chỉ một áo nhỏ màu sáng trên kệ, nói nhỏ: “32B ạ?” Dì liếc qua ngực cô: “Cháu chỉ nên mặc cup A thôi.” Dì nói nhỏ chút được không, tầng này nhiều người lắm… cô liếc qua chỗ Khúc Duy Ân đang ngồi, anh chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà: “Cháu mặc 32B, lấy cho cháu thử đi.” Dì nói: “Hihi, dì bán nhiều năm rồi, sao lại không biết, vừa nhìn là biết cháu mặc A thôi !” Có một anh chàng đi ngang qua, nghe vậy cố ý quét mắt nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt rất đen tối. An Tư Đông phát điên: “Cháu từ 16 tuổi đã mặc 32B rồi! Vẫn là 32B !” Khúc Duy Ân ngồi bên ngoài vẫn cúi đầu. Dì nói: “Chỗ dì có size lớn hơn một chút. Dì lấy cho cháu một cái A một cái B để thử vậy.” Cô rơi lệ đầy mặt cầm hai cái bra vào phòng thử, một lát sau lại lệ rơi đầy mặt đi ra, đem 32A đưa bà dì, không đành lòng nói: “Gói cái này lại.” Dì bán hàng vẫn như cũ cười tủm tỉm: “Dì đã nói cháu quá lắm chỉ cỡ A thôi. Bra phải mặc vừa, lớn thì bên trong sẹp, chặt thì không đứng được, còn khó xem hơn.” Xin dì đó, đừng nói nữa mà. T-T Khúc Duy Ân đứng dậy: “… Mua xong rồi?” “Ừm.” “Về thôi.” “Được.” “Anh giúp em cầm… ý anh nói là đôi giày kia.” =_=||| Hai người một trái một phải, một người nhìn trời một người nhìn đất. Đi tới cửa, lại gặp phải đồng nghiệp: “Hi, Owen, anh đi mua đồ à? …Hai người đi chung?” “Không phải !” An Tư Đông cười khan, “Mình cũng giống cậu, tình cờ gặp được anh ấy ở đây thôi.” “Ừ… “ Người kia nửa tin nửa ngờ, ý vị thâm trường nhìn bọn họ mấy lần. Trên đường về chung cư, lại gặp phải một đồng nghiệp trong công ty: “Hi, Owen… Hi, An Tư Đông… Hai người đi chung à?” “Không phải không phải !” Lại cười khan “Em cũng như anh, tình cờ gặp được anh ấy trên đường.” Vào chung cư, lại gặp một đồng nghiệp: “Hi, hai người đi chung à?” “Đương nhiên là không phải !” Cười khan như cũ, “Mình cũng như cậu, tình cờ gặp được anh ấy ở chung cư.” Lần này bạn đồng nghiệp không dễ mắc mưu: “Bạn cũng ở chung cư này à?” Thiếu chút nữa quên, với tiền lương của cô sao thuê nổi chỗ này… “Mình… Mình tới tìm bạn học! Lần đầu tới, không quen chỗ, Owen tốt bụng chỉ đường, ha ha ha ha.” Lần này là nói thật… Lén lút trở về nhà Khúc Duy Ân, cũng may không có gặp người quen nào nữa. Ở gần công ty không tốt là vậy, rất dễ bị lộ, hai ngày sau tuyệt đối không thể cùng anh ra cửa. Về tới nhà không cần tiếp tục xem phim hoạt hình nữa, Khúc Duy Ân đúng là hiểu ý người, cái khổ nhất của trach nam trạch nữ là không có máy tính và internet, hỏi cô: “Muốn chơi máy tính không?” “Muốn!” “Đến phòng sách anh đi.” Á… Phòng sách không phải ở trong phòng ngủ gia chủ, muốn vào phòng sách phải qua phòng anh. An Tư Đông len lén nhìn qua giường lớn trong phòng, giường nệm lò xo mềm mềm, rộng khoảng 2 mét, nhìn rất êm, không biết ngủ lên có cảm giác gì nhỉ… Không đúng! Đó không phải là trọng điểm! Trọng điểm là trên giường có hai cái gối! Kêu chân mày vào thôi, chứ ai kêu mắt mày nhìn tùm lum làm gì! T_T Giữa phòng sách và phòng ngủ có một vách ngăn trong suốt, nắng vàng chiếu sáng cả phòng. Anh kéo rèn cửa sổ lại, mở máy tính trên bàn lên: “Em dùng đi.” “Vậy còn anh?” Anh chỉ chỉ cái laptop trên sô pha: “Anh dùng cái đó được rồi.” Vậy vì dùng máy bàn mà hai người phải ở chung phòng sách sao? “Em chỉ lên web coi này nọ thôi, dùng laptop được rồi. Anh chơi game phải không?” Anh nghĩ nghĩ: “Cũng được.” Anh tới cái bàn nhỏ trước sô pha, mở laptop: “Em ngồi đi.” Cô ngồi xuống nhìn màn hình lap, vừa mở ra hệ thống yêu cầu đặt mật mã. Cô không do dự tự tay gõ một dãy số, nhấn Enter, không ngờ vào được. “Được chưa?” Khúc Duy Ân đi tới, nhíu mày “Anh vừa nãy nhấn mật mã rồi à?” “Có mà, có mà, nếu không sao em vào được?” Cô vội nói “Trí nhớ anh kém thật. Em đôi khi cũng như vậy, vừa làm quay lưng cái là quên, già rồi!” Ngài Khúc nửa tin nữa ngờ. Kỳ thật vừa rồi cô tiện tay nhập mật mã mình thường dùng thôi, chỉ là… á… số sinh nhật của ai đó. “Dây mạng đâu?” Khúc Duy Ân nói: “Không cần dây mạng, có wifi, khởi động tự mở, chờ chút.” Mắt cô sáng lên: “Có wifi vậy em về phòng cũng dùng được, có thể ôm gối lướt web rồi, thời tiết dạo này càng ngày càng lạnh, không biết tuần sau có ấm hơn không…” Không đợi anh mở miệng, đứng dậy, ôm lap về phòng khóa trái cửa lại. Mới không cần ở chung phòng với anh, xấu hổ lắm, hơn nữa cô muốn chơi WOW, tối nay nhất định sẽ đi Khai Hoang. Cô nhìn lap của Khúc Duy Ân, may là trong ổ F có WOW, chỉ cần cập nhật phiên bản “Vu Yêu Vương Chi Nộ” là được, chỉ là chưa tải file. Cô nhìn qua ổ F, ngoại trừ thư mục WOW không có gì, chắc đủ chỗ, liền tải xuống. Tải được một nửa, nhảy ra cái khung: Disk không đủ. Cô mở ra kiểm tra, ổ F có 28G, file cập nhật chỉ 8G, thêm thư mực WOW cũng chỉ 17G thôi, đủ chỗ mà. Scrap quá nhiều? Hay là có file ẩn? Cô sửa lại hệ thống thiết lập, hiện flie ẩn, quả nhiên ổ F xuất hiện thêm nhiều thư mục. Có văn thư mục hệ thống, có thư mục bình thường, tên là MyPhoto. Hình ảnh? Cô mở file ẩn, đúng là hình của Khúc Duy Ân, hình từ nhỏ tới lớn đều có. Hình sắp theo chữ cái. Mấy bức đầu là hình ảnh ở Mỹ, có hình nước khác nữa, có tấm chụp trên đường, có tấm chụp trong công viên, có hình đi picnic, có vài kiến trúc mà TV thường chiếu. Không biết là trời sáng quá bị chói mắt sao, anh ít khi cười, luôn cau mày, hai mắt nheo lại, mím môi, hai tay để trong túi quần hoặc là nắm sau lưng, một bộ dáng như người khổ sở. Tiếp đó là hình anh vừa đi làm, có hình liên hoan đồng nghiệp, có hình công ty. Văn phòng chật hẹp, xung quanh lộn xộn, anh ăn mặc tùy tiện, mặt mũi không khỏe lắm, có thể thấy được hai năm này anh rất mệt mỏi. Ở giữa có hình họp nhóm của bạn học, là lần cô về quê. Xa hơn là hình hồi đại học. Hình tốt nghiệp chỉ có hai tấm, một tấm là hiệu trưởng trao bằng, tấm còn lại là hình cả lớp. Cô đột nhiên nhớ tới ngày ấy, sau lễ tốt nghiệp, Bạn Nhìn Không Thấy Tôi muốn chụp hình cho hai người, ai ngờ trên đương gặp phải Trâu Du, mới không đi được. Vậy là… anh không hề chụp tấm nào? Từ từ xem tiếp những tấm sau. Có hình hồi đại học, có tiệc chia tay của cả lớp, hình lớp, hình đội bóng rỗ, hình nhóm WOW, hình đội CS, hình tết, hình nhận giải CS, hình chụp chung với ba mẹ lúc vừa lên đại học…. Trong hình là một thanh niên đầy sức sống, cười như ánh mắt trời vậy, không nghiêm túc như hình ở bên Mỹ, cũng không mệt mỏi như hình đi làm. Đó là hình ảnh cô quen thuộc nhất, Khúc Duy Ân thời đi học trong sâu thẫm trong tâm trí cô. Sau đó là những hình xưa hơn, hình hơi cũ, nhìn không rõ lắm. Trong hình là một cậu bé hơn nhỏ con, hình ảnh lạnh lùng thờ ờ không còn thay vào đó là vẻ ngây ngô. Hình xưa nhất là lúc be bé, khung cảnh là kiểu nhà cũ, đầu trọc lóc, áo ba lỗ, mắt đen to tròn long lanh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, răng cũng chưa mọc hết, nước miếng nhỏ giọt, nhìn đáng yêu muốn nhéo nhéo cái má phúng phính kia quá. Phải lưu lại tấm này mới được… Không, phải lưu hết tất cả các hình mới được. Len lén mở mail mình ra để lưu vào, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: Không thấy hình cô trong tấm nào hết. Hình chụp hồi đại học, có vài khung cảnh đáng lẽ có hình cô nhưng không thấy. Ngay cả hình cả lớp cũng không có cô, vừa đúng lúc cô bị người khác che mất. Sau đó cô nhìn thấy một thư mục. Vì chọn xếp theo thứ tự chữ cái từ dưới lên, nó xếp sau cùng, chỉ có ba chữ: ASD Tim đập liên hồi. Cô chùi mồ hôi tay vào quần, mới mở thư mục ấy ra. Lần này chọn chế độ xếp tự động. Tấm đầu tiên là hình cô quen nhất, cũng là tấm hình tình cờ chút trúng cô, được hai người họ mỗi người giữ ba năm, là hình du lịch nghỉ thu của 4 người phòng 613. Cô xem từng tấm một như lúc xem hình anh, thời gian tăng dần theo mỗi tấm hình. Những tấm khung cảnh đại học, giờ đã thấy bóng dáng cô. Hầu như không có tấm nào chụp một mình, có tấm là cô chụp chung với nguyên đám bạn, có tấm là hình của người khác, tình cờ dính cô trong đó, thậm chí có tấm như tấm hình Tây Sơn vậy, nhìn sơ qua chắc chắn không nhận ra cô có trong ấy, nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra bóng lưng cô, hoặc bị người khác che mất chỉ chụp được nửa người. Có vài tấm cô chưa từng nhìn thấy, lại được anh nhận ra và giữ kỹ. Còn có những tấm hình họp lớp sau lễ tốt nghiệp,có lẽ anh có được từ mấy bạn trong lớp, còn có tấm hình cô chụp với giáo sư Mai và mấy bạn trong nhóm lúc giáo sư Mai được nhà báo phỏng vấn, lúc ấy cô chỉ chen vào cho đủ quân số thôi. Hình tới đó đã hết, chỉnh sửa cuối cùng của thư mục là tháng 12 năm 2008. Vậy là một thời gian sau tốt nghiệp, anh vẫn còn chú ý tới cô. Ah ah sao cô lại không mặt dày chút gọi thêm mấy lần cho anh nữa! ToT Cô ngồi yên rất lâu, tắt giao diện hình ảnh, xong chuyển tạm thư mục sang nơi khác, dọn ra chỗ trống lưu “Vu Yêu Vương Chi Nộ”. Tải phiên bản xong, Huyết Tinh Linh Kỵ Sĩ còn đứng ở dã ngoại của Táp Lạp Tra Bồn Địa. [W From][QQWWEE]: Còn làm nhiệm vụ Bồn Địa?” Từng tấm từng tấm hình lướt qua đầu cô, khuôn mặt nhíu mày nghiêm túc, buồn ngủ, cười tươi, cậu bé nhỏ con mà ra vẻ người lớn, cười đến chảy nước miếng lúc còn bé… tự nhiên cảm thấy mềm lòng. [W To][QQWWEE]: Ừm. [W From][QQWWEE]: Tôi cũng chưa làm xong, làm chung không? [W To][QQWWEE]: Được “QQWWEE mời bạn gia nhập tổ đội, có đồng ý không?” “Đồng ý”

/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status