☆Chương 10: Bị nhìn ngó, ‘Tiểu Vương’ nổi dậy
Lời đồn đãi thật đáng sợ.
Cuối cùng bây giờ Chu Tử cũng đã biết. Nhờ Triệu Trinh ban tặng, hiện tại tất cả mọi người trong Vương phủ đều cho rằng Triệu Trinh rất sủng ái Chu Tử, hơn nữa mọi người đều cho rằng Xích Phượng cùng Phấn Nhụy là bị Chu Tử chèn ép gạt bỏ, nên rối rít cảm thán Chu Tử bề ngoài nhìn trung thực, thì ra là một cao thủ trạch đấu ‘thâm tàng bất lộ’ a! Thật là một cao thủ đến từ dân gian!
Sau khi Chu Tử nghe lời đồn đãi đó, khóc không ra nước mắt — Lực chiến đấu của bà đây mạnh đến như vậy sao? Đầu óc của bà đây linh hoạt đến vậy sao? Không thấy bà đây cũng bị ăn đòn tét mông đó sao‼
Bất quá, ngay cả Lục Hà mà nàng thân cận nhất cũng cho là như vậy, người khác thì càng không cần phải nói rồi.
“Uy vọng” của Chu Tử lập tức tăng cao, tất cả những nha hoàn lớn nhỏ thấy nàng mặt đều mỉm cười chào hỏi, ngay cả này mấy ma ma quản sự thấy nàng cũng rất khách khí, bọn sai vặt thấy nàng cũng mỉm cười hành lễ gọi Chu Tử tỷ tỷ.
Chu Tử ở trong Vương phủ trở thành nhân vật đặc biệt, ‘dưới’ một người ‘trên’ trăm người.
Chu Tử có nổi khổ khó nói nên rất buồn bực, cũng không muốn đi ra ngoài bị người ta vây xem nhìn chằm chằm như thế, đành phải mỗi ngày canh giữ ở trong nội viện Diên Hi cư, cơ bản rất ít khi ra cửa.
Thời tiết cũng càng ngày càng nóng, ngày thường Chu Tử căn bản đã không muốn ra cửa, nhưng làm Vương gia trấn thủ Nam Cương, Triệu Trinh vẫn mỗi ngày đi sớm về trễ. Hắn đã nhận được ý chỉ, yêu cầu hắn trước tiên chỉnh đốn quân đội ở Nam Cương, khi nhận được thánh chỉ lần nữa mới thu quân hồi triều.
Triệu Trinh trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng, không có ham mê sở thích không lành mạnh, nên tinh lực đặc biệt dư thừa. Không có chiến tranh, nên hắn tự tìm niềm vui mới cho mình. Ngoài thao luyện quân đội, hắn đặc biệt có hứng thú với việc dẫn quân đi săn thú, hơn nữa lệnh cho các tướng lĩnh của Cấm Quân và quân phòng vệ của Nam Cương đều phải tham gia, nói cho oai là “Diễn tập chuẩn bị chiến tranh”.
Đáng tiếc là giữa mùa hè nắng gắt gao như lửa, mồ hôi như mưa, hắn thì hăng hái hứng trí bừng bừng, nhưng các tùy tùng tướng lĩnh bên dưới chỉ là mặt ngoài nhiệt liệt, trong lòng âm thầm kêu khổ: Quý phi nương nương trong cung huấn luyện Vương gia nghiêm ngặt như thế, trên chiến trường nghiêm túc cao độ thì cũng thôi đi, ngay cả lúc yên bình thế này mà cũng không thả lỏng, chẳng lẽ dù ở bất kỳ thời nào, Vương gia cũng đều có sở thích đặc biệt, biến thái như này sao?
Hôm đó mặt trời chói chang lên rất cao, Triệu Trinh dẫn đầu một đám tướng lĩnh thủ hạ chạy đến săn bắn ở khu vực thành Tây.
Một bóng trắng chợt vút qua trước mặt, hình như là một con hồ ly. Triệu Trinh xung trận làm gương, giục ngựa lên trước đuổi theo, người phía sau đã muộn một bước, không đuổi kịp, vài vị tướng lĩnh nhìn nhau cười một tiếng, tâm ý tương thông, tất cả ghì dây cương ngựa, nhân cơ hội nán lại chốc lát dưới gốc cây cổ thụ.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên phát ra âm thanh “vút vút vút vút”, ngay sau đó là một tiếng kêu đau đớn. Mọi người vừa nghe thanh âm này, da đầu tê rần, rút đao giương cung đồng loạt xông lên.
Cung tiễn thủ (người bắn cung) đánh lén lúc này đã tự sát.
Nam An Vương gia phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt mũi tên bắn ra kia đã lật người ngã xuống ngựa, nên không bị trúng tên, nhưng cánh tay trái bị gãy.
Lúc quân y chạy tới, Triệu Trinh đang dùng tay phải chống trán, bày ra dáng vẻ đang suy tư, mặt không chút biểu cảm suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng — Rốt cuộc là vị huynh đệ nào muốn đẩy hắn vào chỗ chết đây? Hắn có đến mười mấy huynh đệ cùng cha khác mẹ nha!
Sự thật này thật khiến cho người u buồn.
Chu Tử canh giữ Diên Hi cư không bước chân ra khỏi cửa, nhưng tai họa vẫn từ trên trời giáng xuống — Vương gia ngọc thụ lâm phong ra ngoài, mang cánh tay trái treo ngược trở về!
Thấy bộ dạng của Vương gia, Chu Tử vội vã chạy ra nghênh đón, còn chưa lên tiếng, đôi mắt đã đỏ hoe.
Triệu Trinh phất tay đuổi Triệu Anh, Triệu Dũng đi, liếc Chu Tử một cái, lập tức đi vào phòng.
Triệu Trinh chân chính trải qua những ngày cơm đến há mồm áo đến vươn tay. Chu Tử chăm sóc hắn cẩn thận chẳng khác gì chăm trẻ con.
Buổi sáng vừa tỉnh dậy, Chu Tử sẽ giúp hắn mặc quần áo, giúp hắn vấn chải tóc dài, lấy tay khăn lau mặt, giúp hắn rửa mặt.
Mỗi bữa cơm đều là Chu Tử tự mình đến tiểu phòng bếp bố trí, sau đó tự mình bưng tới, dùng ngân châm nghiệm độc, sau đó từng miếng từng miếng đút cho hắn ăn. Sau khi ăn xong nửa canh giờ, Chu Tử đem dưa hấu, đào, lê cắt thành từng miếng từng miếng, dùng nĩa bạc xiên lên đút cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh mặc dù sinh ra là hoàng tử, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Hoàng Tự cư (*), thật vất vả mới đến năm mười hai tuổi, lập phủ xây nhà, rồi rời Hoàng cung đến Nam Cương, nô tỳ bên cạnh đối với hắn lại vừa kính vừa sợ, hắn làm sao có thể từng được hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy, cảm thấy vừa mới mẻ lại có chút thú vị, rất là đắc ý hài lòng, cũng không có ý định nhắc nhở Chu Tử mình bị gãy tay trái chứ cũng không phải bị liệt toàn thân.
(* Hoàng Tự cư: nơi ở của hoàng tử, công chúa trong cung, khi đủ tuổi sẽ được ra ngoài cung, ban cho phủ trạch hoặc đất phong, chỉ có riêng Thái tử là được ở lại trong cung.)
Bất quá, những thứ đó cũng không tính cái gì cả, thời điểm tắm rửa mới là lúc thật sự xấu hổ.
Mặc dù từ một nam nhân mạnh mẽ cường tráng biến thân thành nhân sĩ tàn phế, nhưng Triệu Trinh vẫn duy trì thói quen thích sạch sẽ của hắn, nhất định, nhất định phải tắm, kiên trì muốn tắm rửa.
Chu Tử không dám làm trái, đành phải dặn dò người làm chuẩn bị nước tắm trong phòng tắm. Tự mình đến phục dịch Triệu Trinh cởi quần áo.
Triệu Trinh đứng ở đó, chờ Chu Tử đến cởi quần áo.
Tuy rằng cánh tay trái treo ngược, áo coi như dễ cởi, trong phòng có băng, nhưng Chu Tử vẫn nóng đến mức toàn thân đổ đầy mồ hôi, chỉ là dưới sự kiên nhẫn và nỗ lực của nàng, rốt cuộc cũng thành công cởi xuống quần áo của Vương gia.
Nàng nhìn từ trên xuống, nhìn thấy đầu tiên là lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch, vòng hông mạnh mẽ thon gầy cùng cơ bụng sáu múi chân thật sống động, xuống chút nữa chính là tiết khố màu trắng. Đồng thời, bả vai trơn bóng cùng tấm lưng mang theo từng vết sẹo của Triệu Trinh cũng hiện rõ ra ở trước mắt Chu Tử.
Chu Tử thoáng sững sờ, hơi há hốc mồm.
Triệu Trinh sừng sững đứng ở đó, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, bờ vai rộng lớn, vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài, cứ như vậy đứng ở nơi đó chờ Chu Tử.
Nàng cúi đầu, đây thật sự là nam sắc khỏa thân trắng trợn dụ hoặc nàng mà.
Nàng còn tranh thủ thời gian lúc này để nghiêm túc nghiên cứu kỹ càng vòng eo nhỏ của Triệu Trinh. Thắt lưng của Triệu Trinh rất nhỏ, phần hông hẹp không có bao nhiêu quá độ, nên tiết khố màu trắng cứ như vậy mà treo lỏng lẻo ở phần hông quyến rũ đó.
Tiết khố là một mảnh lụa màu trắng, có chút trong suốt.
Giữa hai giữa hai chân Triệu Trinh có vật gì đó đang hùng dũng đứng thẳng, cho dù là cách lớp quần cũng vẫn kiêu ngạo như thường.
Chu Tử cúi đầu, cắn răng một cái, cởi bỏ đai lưng của Triệu Trinh ra.
Quần Triệu Trinh lập tức rớt xuống, lộ ra đôi chân thon dài mạnh mẽ.
Triệu Trinh không nói lời nào, dạng chân ra, chờ Chu Tử giúp hắn bỏ quần đi.
Chu Tử ngồi xổm xuống, đang muốn kêu Triệu Trinh nâng chân trái lên, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn chỗ nào đó của Triệu Trinh một cái. Nàng vốn chỉ định liếc trộm một cái, ai ngờ, sau khi liếc xong, trong nháy mắt ánh mắt của nàng trợn tròn, nhìn chằm chằm vật tráng kiện trước mắt.
Dưới ánh nhìn soi mói của Chu Tử, ‘tiểu huynh đệ’ của Triệu Trinh ló đầu ra run run rẩy rẩy dựng đứng lên.
Chu Tử ở gần bên liền quan sát được toàn bộ quá trình tiểu huynh đệ của Triệu Trinh từ uể oải đến hùng dũng hiên ngang. Nàng trợn tròn hai mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nửa ngày mới phun ra một câu: “Cái này — cũng — quá — lớn — đi —”
Lời còn chưa dứt, Triệu Trinh giơ lên chân đá quần văng đi, chân dài duỗi ra, nhắm ngay Chu Tử đạp xuống một cước.
Chu Tử bị đá ngã trên mặt đất, nửa câu dưới chưa kịp nói xong đã bị bóp chết từ trong trứng nước. Hai tay Chu Tử chống đất, chỉ kịp đưa mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn trần trụi của Triệu Trinh “Ngạo nghễ” rời đi, đồng thời nghiêm túc nghiên cứu vành tai của bạn Vương gia đang biến thành màu hồng xinh đẹp mỹ lệ một cách bất thường kia.
Thì ra, Vương gia vì kiêu quá nên ngượng ngùng rồi! Chu Tử xoa sống lưng ê ẩm vì té, thầm nghĩ.
Ban đêm buông xuống. Trong phòng vẫn còn hơi nóng.
Chu Tử lấy chụp đèn màu Lưu Ly ra gắn lên cây nến, sau đó xuất cây quạt ra phe phẩy về phía Triệu Trinh.
Triệu Trinh đã ngủ rồi.
Dưới ánh nến, hàng mi dày của Triệu Trinh tạo thành một bóng đen dày trên mí mắt, ngũ quan hoàn mỹ như pho tượng được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, dưới ánh nến rực rỡ toát ra một tầng hào quang, mái tóc dài đen nhánh xõa lên gối.
Mặc dù trước lúc ngủ có xuất hiện một màn kinh hãi kia, Chu Tử vẫn cảm thấy Vương gia thật đẹp mắt. Chu Tử nhìn trong chốc lát, lặng lẽ tắt đèn trong màn, sau đó buông màn lụa từ trên móc treo bằng ngọc xuống.
Nàng rón rén cầm chăn nệm của mình trải dưới chỗ để chân trước giường Vương gia, chậm rãi chui vào ổ chăn, ngẫm lại ít nhất mình còn có thể ngắm nhìn mỹ nam ở khoảng cách gần như vậy, ngẫu nhiên thỉnh thoảng còn có thể thấy mỹ nam lỏa thể. Loại phúc lợi này, cũng là thoải mái.
Thoáng chốc, nàng cũng ngủ thiếp đi.
Quay lại Mục lục
Lời đồn đãi thật đáng sợ.
Cuối cùng bây giờ Chu Tử cũng đã biết. Nhờ Triệu Trinh ban tặng, hiện tại tất cả mọi người trong Vương phủ đều cho rằng Triệu Trinh rất sủng ái Chu Tử, hơn nữa mọi người đều cho rằng Xích Phượng cùng Phấn Nhụy là bị Chu Tử chèn ép gạt bỏ, nên rối rít cảm thán Chu Tử bề ngoài nhìn trung thực, thì ra là một cao thủ trạch đấu ‘thâm tàng bất lộ’ a! Thật là một cao thủ đến từ dân gian!
Sau khi Chu Tử nghe lời đồn đãi đó, khóc không ra nước mắt — Lực chiến đấu của bà đây mạnh đến như vậy sao? Đầu óc của bà đây linh hoạt đến vậy sao? Không thấy bà đây cũng bị ăn đòn tét mông đó sao‼
Bất quá, ngay cả Lục Hà mà nàng thân cận nhất cũng cho là như vậy, người khác thì càng không cần phải nói rồi.
“Uy vọng” của Chu Tử lập tức tăng cao, tất cả những nha hoàn lớn nhỏ thấy nàng mặt đều mỉm cười chào hỏi, ngay cả này mấy ma ma quản sự thấy nàng cũng rất khách khí, bọn sai vặt thấy nàng cũng mỉm cười hành lễ gọi Chu Tử tỷ tỷ.
Chu Tử ở trong Vương phủ trở thành nhân vật đặc biệt, ‘dưới’ một người ‘trên’ trăm người.
Chu Tử có nổi khổ khó nói nên rất buồn bực, cũng không muốn đi ra ngoài bị người ta vây xem nhìn chằm chằm như thế, đành phải mỗi ngày canh giữ ở trong nội viện Diên Hi cư, cơ bản rất ít khi ra cửa.
Thời tiết cũng càng ngày càng nóng, ngày thường Chu Tử căn bản đã không muốn ra cửa, nhưng làm Vương gia trấn thủ Nam Cương, Triệu Trinh vẫn mỗi ngày đi sớm về trễ. Hắn đã nhận được ý chỉ, yêu cầu hắn trước tiên chỉnh đốn quân đội ở Nam Cương, khi nhận được thánh chỉ lần nữa mới thu quân hồi triều.
Triệu Trinh trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng, không có ham mê sở thích không lành mạnh, nên tinh lực đặc biệt dư thừa. Không có chiến tranh, nên hắn tự tìm niềm vui mới cho mình. Ngoài thao luyện quân đội, hắn đặc biệt có hứng thú với việc dẫn quân đi săn thú, hơn nữa lệnh cho các tướng lĩnh của Cấm Quân và quân phòng vệ của Nam Cương đều phải tham gia, nói cho oai là “Diễn tập chuẩn bị chiến tranh”.
Đáng tiếc là giữa mùa hè nắng gắt gao như lửa, mồ hôi như mưa, hắn thì hăng hái hứng trí bừng bừng, nhưng các tùy tùng tướng lĩnh bên dưới chỉ là mặt ngoài nhiệt liệt, trong lòng âm thầm kêu khổ: Quý phi nương nương trong cung huấn luyện Vương gia nghiêm ngặt như thế, trên chiến trường nghiêm túc cao độ thì cũng thôi đi, ngay cả lúc yên bình thế này mà cũng không thả lỏng, chẳng lẽ dù ở bất kỳ thời nào, Vương gia cũng đều có sở thích đặc biệt, biến thái như này sao?
Hôm đó mặt trời chói chang lên rất cao, Triệu Trinh dẫn đầu một đám tướng lĩnh thủ hạ chạy đến săn bắn ở khu vực thành Tây.
Một bóng trắng chợt vút qua trước mặt, hình như là một con hồ ly. Triệu Trinh xung trận làm gương, giục ngựa lên trước đuổi theo, người phía sau đã muộn một bước, không đuổi kịp, vài vị tướng lĩnh nhìn nhau cười một tiếng, tâm ý tương thông, tất cả ghì dây cương ngựa, nhân cơ hội nán lại chốc lát dưới gốc cây cổ thụ.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên phát ra âm thanh “vút vút vút vút”, ngay sau đó là một tiếng kêu đau đớn. Mọi người vừa nghe thanh âm này, da đầu tê rần, rút đao giương cung đồng loạt xông lên.
Cung tiễn thủ (người bắn cung) đánh lén lúc này đã tự sát.
Nam An Vương gia phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt mũi tên bắn ra kia đã lật người ngã xuống ngựa, nên không bị trúng tên, nhưng cánh tay trái bị gãy.
Lúc quân y chạy tới, Triệu Trinh đang dùng tay phải chống trán, bày ra dáng vẻ đang suy tư, mặt không chút biểu cảm suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng — Rốt cuộc là vị huynh đệ nào muốn đẩy hắn vào chỗ chết đây? Hắn có đến mười mấy huynh đệ cùng cha khác mẹ nha!
Sự thật này thật khiến cho người u buồn.
Chu Tử canh giữ Diên Hi cư không bước chân ra khỏi cửa, nhưng tai họa vẫn từ trên trời giáng xuống — Vương gia ngọc thụ lâm phong ra ngoài, mang cánh tay trái treo ngược trở về!
Thấy bộ dạng của Vương gia, Chu Tử vội vã chạy ra nghênh đón, còn chưa lên tiếng, đôi mắt đã đỏ hoe.
Triệu Trinh phất tay đuổi Triệu Anh, Triệu Dũng đi, liếc Chu Tử một cái, lập tức đi vào phòng.
Triệu Trinh chân chính trải qua những ngày cơm đến há mồm áo đến vươn tay. Chu Tử chăm sóc hắn cẩn thận chẳng khác gì chăm trẻ con.
Buổi sáng vừa tỉnh dậy, Chu Tử sẽ giúp hắn mặc quần áo, giúp hắn vấn chải tóc dài, lấy tay khăn lau mặt, giúp hắn rửa mặt.
Mỗi bữa cơm đều là Chu Tử tự mình đến tiểu phòng bếp bố trí, sau đó tự mình bưng tới, dùng ngân châm nghiệm độc, sau đó từng miếng từng miếng đút cho hắn ăn. Sau khi ăn xong nửa canh giờ, Chu Tử đem dưa hấu, đào, lê cắt thành từng miếng từng miếng, dùng nĩa bạc xiên lên đút cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh mặc dù sinh ra là hoàng tử, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Hoàng Tự cư (*), thật vất vả mới đến năm mười hai tuổi, lập phủ xây nhà, rồi rời Hoàng cung đến Nam Cương, nô tỳ bên cạnh đối với hắn lại vừa kính vừa sợ, hắn làm sao có thể từng được hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy, cảm thấy vừa mới mẻ lại có chút thú vị, rất là đắc ý hài lòng, cũng không có ý định nhắc nhở Chu Tử mình bị gãy tay trái chứ cũng không phải bị liệt toàn thân.
(* Hoàng Tự cư: nơi ở của hoàng tử, công chúa trong cung, khi đủ tuổi sẽ được ra ngoài cung, ban cho phủ trạch hoặc đất phong, chỉ có riêng Thái tử là được ở lại trong cung.)
Bất quá, những thứ đó cũng không tính cái gì cả, thời điểm tắm rửa mới là lúc thật sự xấu hổ.
Mặc dù từ một nam nhân mạnh mẽ cường tráng biến thân thành nhân sĩ tàn phế, nhưng Triệu Trinh vẫn duy trì thói quen thích sạch sẽ của hắn, nhất định, nhất định phải tắm, kiên trì muốn tắm rửa.
Chu Tử không dám làm trái, đành phải dặn dò người làm chuẩn bị nước tắm trong phòng tắm. Tự mình đến phục dịch Triệu Trinh cởi quần áo.
Triệu Trinh đứng ở đó, chờ Chu Tử đến cởi quần áo.
Tuy rằng cánh tay trái treo ngược, áo coi như dễ cởi, trong phòng có băng, nhưng Chu Tử vẫn nóng đến mức toàn thân đổ đầy mồ hôi, chỉ là dưới sự kiên nhẫn và nỗ lực của nàng, rốt cuộc cũng thành công cởi xuống quần áo của Vương gia.
Nàng nhìn từ trên xuống, nhìn thấy đầu tiên là lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch, vòng hông mạnh mẽ thon gầy cùng cơ bụng sáu múi chân thật sống động, xuống chút nữa chính là tiết khố màu trắng. Đồng thời, bả vai trơn bóng cùng tấm lưng mang theo từng vết sẹo của Triệu Trinh cũng hiện rõ ra ở trước mắt Chu Tử.
Chu Tử thoáng sững sờ, hơi há hốc mồm.
Triệu Trinh sừng sững đứng ở đó, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, bờ vai rộng lớn, vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài, cứ như vậy đứng ở nơi đó chờ Chu Tử.
Nàng cúi đầu, đây thật sự là nam sắc khỏa thân trắng trợn dụ hoặc nàng mà.
Nàng còn tranh thủ thời gian lúc này để nghiêm túc nghiên cứu kỹ càng vòng eo nhỏ của Triệu Trinh. Thắt lưng của Triệu Trinh rất nhỏ, phần hông hẹp không có bao nhiêu quá độ, nên tiết khố màu trắng cứ như vậy mà treo lỏng lẻo ở phần hông quyến rũ đó.
Tiết khố là một mảnh lụa màu trắng, có chút trong suốt.
Giữa hai giữa hai chân Triệu Trinh có vật gì đó đang hùng dũng đứng thẳng, cho dù là cách lớp quần cũng vẫn kiêu ngạo như thường.
Chu Tử cúi đầu, cắn răng một cái, cởi bỏ đai lưng của Triệu Trinh ra.
Quần Triệu Trinh lập tức rớt xuống, lộ ra đôi chân thon dài mạnh mẽ.
Triệu Trinh không nói lời nào, dạng chân ra, chờ Chu Tử giúp hắn bỏ quần đi.
Chu Tử ngồi xổm xuống, đang muốn kêu Triệu Trinh nâng chân trái lên, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn chỗ nào đó của Triệu Trinh một cái. Nàng vốn chỉ định liếc trộm một cái, ai ngờ, sau khi liếc xong, trong nháy mắt ánh mắt của nàng trợn tròn, nhìn chằm chằm vật tráng kiện trước mắt.
Dưới ánh nhìn soi mói của Chu Tử, ‘tiểu huynh đệ’ của Triệu Trinh ló đầu ra run run rẩy rẩy dựng đứng lên.
Chu Tử ở gần bên liền quan sát được toàn bộ quá trình tiểu huynh đệ của Triệu Trinh từ uể oải đến hùng dũng hiên ngang. Nàng trợn tròn hai mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nửa ngày mới phun ra một câu: “Cái này — cũng — quá — lớn — đi —”
Lời còn chưa dứt, Triệu Trinh giơ lên chân đá quần văng đi, chân dài duỗi ra, nhắm ngay Chu Tử đạp xuống một cước.
Chu Tử bị đá ngã trên mặt đất, nửa câu dưới chưa kịp nói xong đã bị bóp chết từ trong trứng nước. Hai tay Chu Tử chống đất, chỉ kịp đưa mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn trần trụi của Triệu Trinh “Ngạo nghễ” rời đi, đồng thời nghiêm túc nghiên cứu vành tai của bạn Vương gia đang biến thành màu hồng xinh đẹp mỹ lệ một cách bất thường kia.
Thì ra, Vương gia vì kiêu quá nên ngượng ngùng rồi! Chu Tử xoa sống lưng ê ẩm vì té, thầm nghĩ.
Ban đêm buông xuống. Trong phòng vẫn còn hơi nóng.
Chu Tử lấy chụp đèn màu Lưu Ly ra gắn lên cây nến, sau đó xuất cây quạt ra phe phẩy về phía Triệu Trinh.
Triệu Trinh đã ngủ rồi.
Dưới ánh nến, hàng mi dày của Triệu Trinh tạo thành một bóng đen dày trên mí mắt, ngũ quan hoàn mỹ như pho tượng được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, dưới ánh nến rực rỡ toát ra một tầng hào quang, mái tóc dài đen nhánh xõa lên gối.
Mặc dù trước lúc ngủ có xuất hiện một màn kinh hãi kia, Chu Tử vẫn cảm thấy Vương gia thật đẹp mắt. Chu Tử nhìn trong chốc lát, lặng lẽ tắt đèn trong màn, sau đó buông màn lụa từ trên móc treo bằng ngọc xuống.
Nàng rón rén cầm chăn nệm của mình trải dưới chỗ để chân trước giường Vương gia, chậm rãi chui vào ổ chăn, ngẫm lại ít nhất mình còn có thể ngắm nhìn mỹ nam ở khoảng cách gần như vậy, ngẫu nhiên thỉnh thoảng còn có thể thấy mỹ nam lỏa thể. Loại phúc lợi này, cũng là thoải mái.
Thoáng chốc, nàng cũng ngủ thiếp đi.
Quay lại Mục lục
/158
|