☆Chương 12: Hái hoa lại bị hoa đâm chảy máu
Chu Tử bị ánh mắt nóng cháy của hắn nhìn, trái tim nhảy bình bịch thật nhanh.
Nàng rất muốn bày ra tư thái tuyệt đẹp: bình tĩnh chậm rãi cởi bỏ áo ngoài và váy của mình, nhưng hai tay lại không tự chủ được mà phát run, cuối cùng miễn cưỡng kéo quần áo bên ngoài của mình xuống, chỉ để lại cái yếm màu đỏ thẫm và tiết khố màu trắng.
Nàng cố lấy dũng khí, nhìn vẻ tuấn tú vô hạn của Triệu Trinh dưới ánh nến.
Sao thiếu niên Vương gia này lại tuấn mỹ như vậy, cường tráng như vậy, sao nàng có thể kháng cự lại sức hấp dẫn không tự chủ được phát ra từ chứ?
Nhưng, hắn nhất định không phải là của nàng.
Nàng, chỉ là một món đồ chơi mà mẫu phi hắn cho hắn, một món đồ chơi có gia thế trong sạch để phát tiết tinh lực, cũng tương tự như mấy con búp bê bơm hơi cuối cùng rồi cũng trở thành đồ chơi của dân đồng tính. Ở thời đại quyền lực và tiền tài là trên hết này, tình yêu đơn phương của Chu Tử đối với hắn sẽ buồn cười đáng thương đến mức nào. Nhưng nàng lại không khống chế được trái tim mình.
Chu Tử nhìn Triệu Trinh, ánh mắt dần dần nóng cháy lên, nàng muốn nhìn lâu thêm một chút.
Triệu Trinh thấy Chu Tử đang ngẩn người. Ngẩn người vào lúc này, thật sự là khiến Triệu Trinh buồn bực.
Hắn nhìn chằm chằm Chu Tử đang thả hồn đi đâu một chút, cau mày, hắn đã gấp đến khó dằn nổi, nhanh tay cởi bỏ quần áo mình, túm nàng lại, nhấn nàng dưới thân mình, “roẹt” một tiếng xé rách tiết khố của nàng, tách hai chân của nàng ra, nhìn nơi thần bí kia.
Tuy rằng không có kinh nghiệm, hắn cũng biết về cái nơi đó. Nhưng lúc này, hắn lại có chút lo lắng, sợ của mình quá lớn, sẽ làm Chu Tử bị thương.
Mấy năm nay Triệu Trinh vẫn sinh hoạt trong quân doanh, tuy rằng Quý phi nương nương vì phòng ngừa vạn nhất, ngay cả thân binh, gã sai vặt phục vụ bên người đều chọn dung mạo xấu nhất hoặc bình thường nhất, sợ kẻ nào đó có bộ dạng tốt dụ hoặc tiểu Vương gia, khiến hắn lạc lối không biết đường về.
Nhưng Triệu Trinh vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy được không ít chim nhỏ hào hùng của các tướng quân. Hắn biết của mình thật quá lớn, thấy của mình và Chu Tử lớn nhỏ dường như thật không cân xứng, cho nên rất là do dự.
Chu Tử nhắm mắt lại, biểu tình hi sinh vì nước, nắm vật to lớn của Triệu Trinh, dẫn đường để ở nơi đó của mình. ‘Tiểu huynh đệ’ của Triệu Trinh lúc ngủ mệt mỏi ỉu xìu mà đã hùng tráng như vậy, nay phát tác thức dậy thì càng to lớn khác thường.
Lúc này mà Chu Tử còn có tâm trạng nhàn nhã nhớ tới một từ — “Lớn như lừa”, còn đang cố gắng suy nghĩ đã đọc từ này trong bộ sách dâm thư nào, rất nhanh nàng liền nhớ đến câu “Phan lư đặng tiểu nhàn”(*) của Vương ma ma, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
(*Năm tiêu chuẩn theo đuổi con gái: Phan – Lư – Đặng – Tiểu – Nhàn.
Dung mạo như Phan An: anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong; Dương vật to như lừa, bách chiến bách thắng, khiến đối phương không nỡ rời xa.; Tiền nhiều như Đặng Thông, có thực lực làm nữ nhân vui vẻ.; Tính tình dịu dàng nhẫn nại, trong nhu có cương, chịu đựng người yêu nũng nịu, giận hờn.; Cần có thời gian rãnh rỗi, hàng ngày bồi theo nữ nhân mình thích.)
Nàng quả nhiên thật không chuyên tâm a!
Triệu Trinh cúi người khẽ hôn một cái lên đôi mắt đang nhắm chặt của Chu Tử.
Chu Tử cảm nhận được nụ hôn mềm nhẹ như lông chim, trong lòng nhất thời trở nên mềm mại, một cảm giác tê dại từ giữa trái tim lan ra — đây là lần đầu tiên Triệu Trinh hôn nàng a, mặc dù chỉ hôn lông mi đôi mắt của nàng.
Sau khi Triệu Trinh hôn một cái, cảm thấy mình đã chuẩn bị đủ tâm lý, đủ dịu dàng ôn nhu cho Chu Tử, bèn sử dụng tư thế chiến đấu anh dũng trên chiến trường, dùng sức đâm về phía trước.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, quá đau đớn khiến Chu Tử hét thảm một tiếng, bắt đầu giãy dụa lui về phía sau, cố gắng né tránh Triệu Trinh.
Triệu Trinh bắt lấy hai cái đùi của nàng, dùng sức chen vào.
Sau khi hắn đi vào, mới biết được bên trong là một cái động tiên, nóng bỏng, mềm mại, gắt gao quấn chặt lấy hắn, hút lấy hắn, siết lấy hắn, làm hắn dù đi ra hay tiến vào cũng đều thật thích, hắn bắt đầu đánh thẳng về phía trước.
Lúc này hắn thầm nghĩ muốn nghiền nát Chu Tử, để Chu Tử có thể hòa làm một với hắn. Hắn giống như một chiếc tàu chiến, ầm ầm nghiền nát Chu Tử.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, ý định của Triệu Trinh có cao tới đâu, sức chiến đấu có mạnh mẽ đến đâu thì rất nhanh cũng phải xếp cờ im trống, lúc này hắn mới phát hiện Chu Tử đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
Triệu Trinh kiểm tra sơ qua một chút, là người từng trải trên chiến trường, hắn nhanh chóng phát hiện Chu Tử chẳng qua chỉ là ngất xỉu mà thôi, cho nên hắn thực thả lỏng đẩy Chu Tử vào giường trong, mình thả lỏng nằm ở bên ngoài, cảm thấy cả người tươi mát sảng khoái, giống như lỗ chân lông trên toàn thân đều mở ra hô hấp, thoải mái cực kỳ.
Một lát sau, Triệu Trinh bắt đầu đùa nghịch Chu Tử đang nằm bên cạnh, hắn thật sự là có chút tò mò đối với thân thể nữ nhân.
Đùa đùa nghịch nghịch một hồi, hắn phát hiện thân thể của Chu Tử thật sự kỳ diệu, thơm như vậy, mềm như vậy, da thịt trắng nõn tinh tế, bộ ngực mềm mại cao ngất, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, cặp mông đầy đặn mượt mà, hai bắp chân thon dài thẳng tắp, đặt cạnh thân thể của hắn, quả thực là trắng đen rõ ràng, cứng mềm tương phản.
Hắn vuốt vuốt, tiểu huynh đệ lại ngẩng đầu ưỡn ngực dựng thẳng lên.
Triệu Trinh lần này đã quen cửa quen nẻo, không chút khách khí nâng hai chân Chu Tử lên, nhờ trơn trượt của lần trước, cầm thương đâm tới. Trong nháy mắt tiến vào kia, hắn vui sướng nhắm mắt lại thở dài một hơi — Mẹ nó chứ, thích thật!
Lúc Chu Tử tỉnh lại, Triệu Trinh sớm đã không thấy tăm hơi.
Màn khép chặt, chỉ có quần áo rải rác ở đầu giường cùng với hạ thân đau đớn bỏng rát nhắc nhở nàng chuyện gì đã xảy ra. Chu Tử thử cử động, nhưng là cả người giống bị vật nặng nghiền qua, khớp xương từng đoạn rã rời, cử động một chút đều đau.
Trên đệm giường có một vệt máu, ẩm ướt, chạm đến thân mình rất khó chịu.
Chu Tử lê thân mình nhích ra bên ngoài một chút, kéo cao chăn bao mình lại. Tuy rằng cố gắng kiềm chế, nhưng nước mắt của nàng vẫn chảy xuống.
Nàng mê luyến Triệu Trinh, tuy rằng biết đêm đầu tiên sẽ đau, nhưng đối với đêm đầu cùng Triệu Trinh, nàng vẫn mang mộng ảo xinh đẹp lãng mạn của thiếu nữ, cảm thấy giống như trong tiểu thuyết ngôn tình và dâm thư nói, nửa đoạn đầu rất đau, nửa đoạn sau sẽ lên thẳng đến đỉnh. Hiện tại nàng đã hiểu được, tiểu thuyết ngôn tình và dâm thư gì đó đều là lừa gạt, lừa gạt hết!
Mỗi ngày nàng đều ôm tâm tình muốn hái đóa hoa lạnh lùng cao ngạo Triệu Trinh này mà nghĩ về hắn, ai ngờ, kế hoạch hái đóa hoa lạnh lùng cao ngạo hoàn toàn thất bại, đi hái biến thành bị hái, hơn nữa quá trình bị hái lại đẫm máu và đầy bạo lực, Triệu Trinh mềm giọng ôn tồn lưu luyến sau việc đó trong ảo tưởng của nàng cũng không thấy tăm hơi.
Sự thật này khến Chu Tử đang đau nhức lại thêm uể oải.
Mấy nha đầu hầu hạ bên ngoài viện cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì — động tĩnh trong phòng Vương gia tối qua quả thực là đất rung núi chuyển, cho dù đang ở ngoài viện các nàng cũng thấy như có chấn động! Có quỷ mới không biết đã xảy ra chuyện gì a.
Các nàng lẳng lặng đứng canh bên ngoài, không ai dám vào trong.
Chu Tử yếu ớt không có lý do để đùa giỡn, chịu đựng đau đớn đứng lên.
Sớm có ba tiểu nha hoàn bưng nước và dụng cụ rửa mặt hầu ở bên ngoài, có một ma ma khác bưng một bát thuốc đã nguội đi vào.
Nhìn này bát thuốc này, Chu Tử ngây ngẩn cả người. Cho dù sau khi tỉnh lại có thất vọng, nàng vẫn nghĩ tốt về Triệu Trinh một chút, nghĩ tới chuyện đêm qua, nàng đã có quan hệ xác thịt cùng Triệu Trinh, Triệu Trinh sẽ có một tia thương tiếc nàng. Ai ngờ, thứ Triệu Trinh để lại cho nàng chính là một bát canh tránh thai.
Nước mắt của nàng không kiềm được mà chảy xuống, nàng sớm nên biết, huyết mạch hoàng gia làm sao có thể để cho một nha đầu hạ tiện kéo dài, nhưng biết thì biết thế, lý trí thì lý trí thế, nàng vẫn thương tâm vì phản ứng của Triệu Trinh. Mỗi lần, hắn đều khiến nàng vui mừng, sau đó lại lãnh khốc dập tắt.
Ma ma cảm thấy Chu Tử có chút chần chờ, cho là nàng không muốn uống, vội bưng bát thuốc lên, vừa nhanh nhẹn đem bát đưa cho Chu Tử, vừa thấp giọng nói: “Sáng sớm hôm nay Vương gia tự mình phân phó Đào ma ma đi nấu, Chu cô nương đừng làm khó đám hạ nhân như chúng tôi nữa!”
Chu Tử sửng sốt, không nói gì, nhận lấy bát uống một hơi cạn sạch.
Lúc rửa mặt chải đầu, Chu Tử có chút vui sướng trong đau khổ — nhìn xem, đãi ngộ sau khi hiến thân quả nhiên khác hẳn, cái gì cũng có người hầu hạ.
Lúc chạng vạng tối, khí trời mát mẻ hơn, Lục Hà đến chơi với Chu Tử, hai người đi ra hoa viên giải sầu. Tuy rằng quy củ của Vương phủ nghiêm khắc, nhưng tin tức truyền đi rất nhanh. Trên đường đi gặp các ma ma nha hoàn, bộ dáng của nhóm tiểu nha hoàn nhìn đều thực nịnh bợ, nhóm ma ma thì đều lộ vẻ mặt tươi cười. Mặt của mấy Đại nha hoàn thì lại không chút thay đổi.
Lúc đi dạo đến đình Lăng Tiêu, Chu Tử cùng Lục Hà đi vào trong đình ngồi xuống. Lục Hà nhìn ra tâm tình của Chu Tử không tốt, tới gần Chu Tử, nhỏ giọng hỏi: “Chu Tử, ngươi không sao chứ?”
Chu Tử rốt cục cũng nghe được một câu an ủi, cũng là nghe được từ người bạn Lục Hà này, nhất thời mừng mừng tủi tủi, cơ hồ muốn rơi lệ.
Lục Hà tiếp tục hạ giọng nói: “Ngươi đừng cảm thấy ngượng ngùng, quản gia Trương ma ma đưa ngươi vào Diên Hi cư không phải vì việc này sao? Hơn nữa, trong phòng Vương gia cũng chỉ có mình ngươi, không phải là muốn để ngươi làm nha hoàn thông phòng trước, tương lai sẽ tiến hành tục chải tóc đưa ngươi lên làm di nương…”
Chu Tử vừa hối hận vừa đau lòng, vội ngắt lời nói: “Di nương ở đâu ra, còn không phải bị bỏ ở trong phòng làm thông phòng…”
Từ ngày hôm qua cho tới giờ, mắt Chu Tử đã hoàn toàn biến thành vòi nước, nước mắt chảy ra, nhưng lại không thể nói ra vì sao khóc. Nàng không quan tâm thông phòng hay di nương cái gì, nàng khóc vì Triệu Trinh vô tình lạnh nhạt. Con đường này là do mình chọn, đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không phải không rõ Triệu Trinh là người lạnh nhạt vô tình, nhưng mà, trong lòng vẫn cứ đau, tựa như có một bàn tay lạnh như băng bóp chặt trái tim, đau đến muốn khóc.
Lục Hà ôm nàng, tiếp cho nàng sức mạnh: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây! Ta sẽ giúp ngươi!” Hai người đang nói chuyện, Lục Hà nghe được cách đó không xa có người nói chuyện, cẩn thận lắng nghe, là tiếng của Xích Phượng, vội đẩy nhẹ Chu Tử một cái. Hai nàng đứng lên, nhẹ nhàng đi vài bước đến chỗ Xích Phượng.
Thì ra là Xích Phượng đang mắng một tiểu nha hoàn: “Con quỷ hạ tiện này, muốn chết sao! Nghĩ mình có thể bò lên giường của chủ tử thì coi như mình thành Vương phi thành nương nương à? Còn không phải vẫn là kẻ hạ lưu bại hoại…”
Nghe Xích Phượng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Chu Tử khó thở lại nói không ra lời. Lục Hà không nhịn được, đi ra lớn tiếng nói: “Tiện nhân ngươi là có ý tứ gì…” Lục Hà nhanh mồm nhanh miệng phản ứng lại mau lẹ, Xích Phượng tuy lợi hại, nhưng vẫn bại trận như trước.
Qua giờ cơm chiều, lúc này Triệu Trinh mới trở về.
Đêm qua sau vài lần phát tiết ở trên người Chu Tử, hắn cảm thấy thân mình nhẹ như chim yến, cả người tràn đầy tinh khí, hai mắt phát sáng lên, vì thế, hắn ở quân doanh thao luyện quân đội một ngày.
Chạng vạng trở về biệt viện, Triệu Trinh chợt nghe Triệu Hùng canh giữ trong Vương phủ nói ban ngày trong hoa viên xảy ra tranh cãi ầm ỹ. Đêm qua Triệu Trinh vốn đã muốn giết gà dọa khỉ chỉnh đốn lại trong phủ, vừa vặn có người tự mình dâng tới.
Buổi tối, đèn đuốc ở chính viện sáng trưng, Triệu Trinh ngồi ngay giữa, tùy tùng thị vệ đứng xếp thành hai hàng ở hai bên. Các nhóm ma ma nha hoàn quản gia sai vặt trong Vương phủ đều bị kêu lên, không ai dám thở mạnh một tiếng, yên lặng đứng thẳng. Chu Tử cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khẩn trương đứng cùng Lục Hà.
Triệu Trinh phất tay, bốn thị vệ như sói như hổ đi tới, lôi Xích Phượng từ trong nhóm ma ma nha hoàn và Triệu Toàn từ trong nhóm sai vặt ra, nhấn quỳ trên đất. Xích Phượng cùng Triệu Toàn đang muốn cầu xin tha thứ, liền có người tiến lên nhét quả hồ đào chặn miệng.
Triệu Trinh hào sảng khí khái ngồi ở nơi đó, trầm giọng nói: “Đánh!”
Chu Tử sửng sốt, theo bản năng muốn lao ra, lại vì toàn thân run rẩy mà không dám nhúc nhích. Nàng thật sự sợ hãi. Nàng trơ mắt nhìn thấy rõ ràng người đang sống sờ sờ khỏe mạnh bị đánh chết ở trước mắt mình. Nàng muốn cầu xin, nhưng nàng không dám. Chu Tử vẫn thực nhát gan. Lúc này, tay nắm chặt thành quyền, cũng không dám nhúc nhích.
Xích Phượng và Triệu Toàn, ban đầu còn giãy dụa, sau đó thì không còn nhúc nhích nữa.
Sau khi thân binh xác định Xích Phượng và Triệu Toàn đã bị đánh chết, Triệu Trinh thẳng người ngồi ở đó, chậm rãi nói: “Không có quy củ sao có thể vẹn toàn, phủ Nam An vương ta có quy củ của phủ Nam An vương. Cái gì không nên làm thì đừng làm, không nên nói đừng nói, hôm nay, hai kẻ nô tài Triệu Toàn và Xích Phượng này chính là ví dụ!”
Mọi người ầm một tiếng đều quỳ rạp xuống đất.
Trước kia Chu Tử rất lớn mật, lúc bốn bề vắng lặng thậm chí còn dám cùng Triệu Trinh nói vài câu vui đùa. Sau khi có quan hệ xác thịt, nàng vốn cảm thấy mình thân cận với Triệu Trinh nhất, nhưng cái chết của Xích Phượng cùng Triệu Toàn, khiến nàng lập tức sợ hãi.
Nàng hiểu được, Triệu Trinh không chỉ là Triệu Trinh, mà còn đường đường là hoàng tử, là Nam An Vương gia.
Quay lại Mục lục
Chu Tử bị ánh mắt nóng cháy của hắn nhìn, trái tim nhảy bình bịch thật nhanh.
Nàng rất muốn bày ra tư thái tuyệt đẹp: bình tĩnh chậm rãi cởi bỏ áo ngoài và váy của mình, nhưng hai tay lại không tự chủ được mà phát run, cuối cùng miễn cưỡng kéo quần áo bên ngoài của mình xuống, chỉ để lại cái yếm màu đỏ thẫm và tiết khố màu trắng.
Nàng cố lấy dũng khí, nhìn vẻ tuấn tú vô hạn của Triệu Trinh dưới ánh nến.
Sao thiếu niên Vương gia này lại tuấn mỹ như vậy, cường tráng như vậy, sao nàng có thể kháng cự lại sức hấp dẫn không tự chủ được phát ra từ chứ?
Nhưng, hắn nhất định không phải là của nàng.
Nàng, chỉ là một món đồ chơi mà mẫu phi hắn cho hắn, một món đồ chơi có gia thế trong sạch để phát tiết tinh lực, cũng tương tự như mấy con búp bê bơm hơi cuối cùng rồi cũng trở thành đồ chơi của dân đồng tính. Ở thời đại quyền lực và tiền tài là trên hết này, tình yêu đơn phương của Chu Tử đối với hắn sẽ buồn cười đáng thương đến mức nào. Nhưng nàng lại không khống chế được trái tim mình.
Chu Tử nhìn Triệu Trinh, ánh mắt dần dần nóng cháy lên, nàng muốn nhìn lâu thêm một chút.
Triệu Trinh thấy Chu Tử đang ngẩn người. Ngẩn người vào lúc này, thật sự là khiến Triệu Trinh buồn bực.
Hắn nhìn chằm chằm Chu Tử đang thả hồn đi đâu một chút, cau mày, hắn đã gấp đến khó dằn nổi, nhanh tay cởi bỏ quần áo mình, túm nàng lại, nhấn nàng dưới thân mình, “roẹt” một tiếng xé rách tiết khố của nàng, tách hai chân của nàng ra, nhìn nơi thần bí kia.
Tuy rằng không có kinh nghiệm, hắn cũng biết về cái nơi đó. Nhưng lúc này, hắn lại có chút lo lắng, sợ của mình quá lớn, sẽ làm Chu Tử bị thương.
Mấy năm nay Triệu Trinh vẫn sinh hoạt trong quân doanh, tuy rằng Quý phi nương nương vì phòng ngừa vạn nhất, ngay cả thân binh, gã sai vặt phục vụ bên người đều chọn dung mạo xấu nhất hoặc bình thường nhất, sợ kẻ nào đó có bộ dạng tốt dụ hoặc tiểu Vương gia, khiến hắn lạc lối không biết đường về.
Nhưng Triệu Trinh vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy được không ít chim nhỏ hào hùng của các tướng quân. Hắn biết của mình thật quá lớn, thấy của mình và Chu Tử lớn nhỏ dường như thật không cân xứng, cho nên rất là do dự.
Chu Tử nhắm mắt lại, biểu tình hi sinh vì nước, nắm vật to lớn của Triệu Trinh, dẫn đường để ở nơi đó của mình. ‘Tiểu huynh đệ’ của Triệu Trinh lúc ngủ mệt mỏi ỉu xìu mà đã hùng tráng như vậy, nay phát tác thức dậy thì càng to lớn khác thường.
Lúc này mà Chu Tử còn có tâm trạng nhàn nhã nhớ tới một từ — “Lớn như lừa”, còn đang cố gắng suy nghĩ đã đọc từ này trong bộ sách dâm thư nào, rất nhanh nàng liền nhớ đến câu “Phan lư đặng tiểu nhàn”(*) của Vương ma ma, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
(*Năm tiêu chuẩn theo đuổi con gái: Phan – Lư – Đặng – Tiểu – Nhàn.
Dung mạo như Phan An: anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong; Dương vật to như lừa, bách chiến bách thắng, khiến đối phương không nỡ rời xa.; Tiền nhiều như Đặng Thông, có thực lực làm nữ nhân vui vẻ.; Tính tình dịu dàng nhẫn nại, trong nhu có cương, chịu đựng người yêu nũng nịu, giận hờn.; Cần có thời gian rãnh rỗi, hàng ngày bồi theo nữ nhân mình thích.)
Nàng quả nhiên thật không chuyên tâm a!
Triệu Trinh cúi người khẽ hôn một cái lên đôi mắt đang nhắm chặt của Chu Tử.
Chu Tử cảm nhận được nụ hôn mềm nhẹ như lông chim, trong lòng nhất thời trở nên mềm mại, một cảm giác tê dại từ giữa trái tim lan ra — đây là lần đầu tiên Triệu Trinh hôn nàng a, mặc dù chỉ hôn lông mi đôi mắt của nàng.
Sau khi Triệu Trinh hôn một cái, cảm thấy mình đã chuẩn bị đủ tâm lý, đủ dịu dàng ôn nhu cho Chu Tử, bèn sử dụng tư thế chiến đấu anh dũng trên chiến trường, dùng sức đâm về phía trước.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, quá đau đớn khiến Chu Tử hét thảm một tiếng, bắt đầu giãy dụa lui về phía sau, cố gắng né tránh Triệu Trinh.
Triệu Trinh bắt lấy hai cái đùi của nàng, dùng sức chen vào.
Sau khi hắn đi vào, mới biết được bên trong là một cái động tiên, nóng bỏng, mềm mại, gắt gao quấn chặt lấy hắn, hút lấy hắn, siết lấy hắn, làm hắn dù đi ra hay tiến vào cũng đều thật thích, hắn bắt đầu đánh thẳng về phía trước.
Lúc này hắn thầm nghĩ muốn nghiền nát Chu Tử, để Chu Tử có thể hòa làm một với hắn. Hắn giống như một chiếc tàu chiến, ầm ầm nghiền nát Chu Tử.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, ý định của Triệu Trinh có cao tới đâu, sức chiến đấu có mạnh mẽ đến đâu thì rất nhanh cũng phải xếp cờ im trống, lúc này hắn mới phát hiện Chu Tử đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
Triệu Trinh kiểm tra sơ qua một chút, là người từng trải trên chiến trường, hắn nhanh chóng phát hiện Chu Tử chẳng qua chỉ là ngất xỉu mà thôi, cho nên hắn thực thả lỏng đẩy Chu Tử vào giường trong, mình thả lỏng nằm ở bên ngoài, cảm thấy cả người tươi mát sảng khoái, giống như lỗ chân lông trên toàn thân đều mở ra hô hấp, thoải mái cực kỳ.
Một lát sau, Triệu Trinh bắt đầu đùa nghịch Chu Tử đang nằm bên cạnh, hắn thật sự là có chút tò mò đối với thân thể nữ nhân.
Đùa đùa nghịch nghịch một hồi, hắn phát hiện thân thể của Chu Tử thật sự kỳ diệu, thơm như vậy, mềm như vậy, da thịt trắng nõn tinh tế, bộ ngực mềm mại cao ngất, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, cặp mông đầy đặn mượt mà, hai bắp chân thon dài thẳng tắp, đặt cạnh thân thể của hắn, quả thực là trắng đen rõ ràng, cứng mềm tương phản.
Hắn vuốt vuốt, tiểu huynh đệ lại ngẩng đầu ưỡn ngực dựng thẳng lên.
Triệu Trinh lần này đã quen cửa quen nẻo, không chút khách khí nâng hai chân Chu Tử lên, nhờ trơn trượt của lần trước, cầm thương đâm tới. Trong nháy mắt tiến vào kia, hắn vui sướng nhắm mắt lại thở dài một hơi — Mẹ nó chứ, thích thật!
Lúc Chu Tử tỉnh lại, Triệu Trinh sớm đã không thấy tăm hơi.
Màn khép chặt, chỉ có quần áo rải rác ở đầu giường cùng với hạ thân đau đớn bỏng rát nhắc nhở nàng chuyện gì đã xảy ra. Chu Tử thử cử động, nhưng là cả người giống bị vật nặng nghiền qua, khớp xương từng đoạn rã rời, cử động một chút đều đau.
Trên đệm giường có một vệt máu, ẩm ướt, chạm đến thân mình rất khó chịu.
Chu Tử lê thân mình nhích ra bên ngoài một chút, kéo cao chăn bao mình lại. Tuy rằng cố gắng kiềm chế, nhưng nước mắt của nàng vẫn chảy xuống.
Nàng mê luyến Triệu Trinh, tuy rằng biết đêm đầu tiên sẽ đau, nhưng đối với đêm đầu cùng Triệu Trinh, nàng vẫn mang mộng ảo xinh đẹp lãng mạn của thiếu nữ, cảm thấy giống như trong tiểu thuyết ngôn tình và dâm thư nói, nửa đoạn đầu rất đau, nửa đoạn sau sẽ lên thẳng đến đỉnh. Hiện tại nàng đã hiểu được, tiểu thuyết ngôn tình và dâm thư gì đó đều là lừa gạt, lừa gạt hết!
Mỗi ngày nàng đều ôm tâm tình muốn hái đóa hoa lạnh lùng cao ngạo Triệu Trinh này mà nghĩ về hắn, ai ngờ, kế hoạch hái đóa hoa lạnh lùng cao ngạo hoàn toàn thất bại, đi hái biến thành bị hái, hơn nữa quá trình bị hái lại đẫm máu và đầy bạo lực, Triệu Trinh mềm giọng ôn tồn lưu luyến sau việc đó trong ảo tưởng của nàng cũng không thấy tăm hơi.
Sự thật này khến Chu Tử đang đau nhức lại thêm uể oải.
Mấy nha đầu hầu hạ bên ngoài viện cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì — động tĩnh trong phòng Vương gia tối qua quả thực là đất rung núi chuyển, cho dù đang ở ngoài viện các nàng cũng thấy như có chấn động! Có quỷ mới không biết đã xảy ra chuyện gì a.
Các nàng lẳng lặng đứng canh bên ngoài, không ai dám vào trong.
Chu Tử yếu ớt không có lý do để đùa giỡn, chịu đựng đau đớn đứng lên.
Sớm có ba tiểu nha hoàn bưng nước và dụng cụ rửa mặt hầu ở bên ngoài, có một ma ma khác bưng một bát thuốc đã nguội đi vào.
Nhìn này bát thuốc này, Chu Tử ngây ngẩn cả người. Cho dù sau khi tỉnh lại có thất vọng, nàng vẫn nghĩ tốt về Triệu Trinh một chút, nghĩ tới chuyện đêm qua, nàng đã có quan hệ xác thịt cùng Triệu Trinh, Triệu Trinh sẽ có một tia thương tiếc nàng. Ai ngờ, thứ Triệu Trinh để lại cho nàng chính là một bát canh tránh thai.
Nước mắt của nàng không kiềm được mà chảy xuống, nàng sớm nên biết, huyết mạch hoàng gia làm sao có thể để cho một nha đầu hạ tiện kéo dài, nhưng biết thì biết thế, lý trí thì lý trí thế, nàng vẫn thương tâm vì phản ứng của Triệu Trinh. Mỗi lần, hắn đều khiến nàng vui mừng, sau đó lại lãnh khốc dập tắt.
Ma ma cảm thấy Chu Tử có chút chần chờ, cho là nàng không muốn uống, vội bưng bát thuốc lên, vừa nhanh nhẹn đem bát đưa cho Chu Tử, vừa thấp giọng nói: “Sáng sớm hôm nay Vương gia tự mình phân phó Đào ma ma đi nấu, Chu cô nương đừng làm khó đám hạ nhân như chúng tôi nữa!”
Chu Tử sửng sốt, không nói gì, nhận lấy bát uống một hơi cạn sạch.
Lúc rửa mặt chải đầu, Chu Tử có chút vui sướng trong đau khổ — nhìn xem, đãi ngộ sau khi hiến thân quả nhiên khác hẳn, cái gì cũng có người hầu hạ.
Lúc chạng vạng tối, khí trời mát mẻ hơn, Lục Hà đến chơi với Chu Tử, hai người đi ra hoa viên giải sầu. Tuy rằng quy củ của Vương phủ nghiêm khắc, nhưng tin tức truyền đi rất nhanh. Trên đường đi gặp các ma ma nha hoàn, bộ dáng của nhóm tiểu nha hoàn nhìn đều thực nịnh bợ, nhóm ma ma thì đều lộ vẻ mặt tươi cười. Mặt của mấy Đại nha hoàn thì lại không chút thay đổi.
Lúc đi dạo đến đình Lăng Tiêu, Chu Tử cùng Lục Hà đi vào trong đình ngồi xuống. Lục Hà nhìn ra tâm tình của Chu Tử không tốt, tới gần Chu Tử, nhỏ giọng hỏi: “Chu Tử, ngươi không sao chứ?”
Chu Tử rốt cục cũng nghe được một câu an ủi, cũng là nghe được từ người bạn Lục Hà này, nhất thời mừng mừng tủi tủi, cơ hồ muốn rơi lệ.
Lục Hà tiếp tục hạ giọng nói: “Ngươi đừng cảm thấy ngượng ngùng, quản gia Trương ma ma đưa ngươi vào Diên Hi cư không phải vì việc này sao? Hơn nữa, trong phòng Vương gia cũng chỉ có mình ngươi, không phải là muốn để ngươi làm nha hoàn thông phòng trước, tương lai sẽ tiến hành tục chải tóc đưa ngươi lên làm di nương…”
Chu Tử vừa hối hận vừa đau lòng, vội ngắt lời nói: “Di nương ở đâu ra, còn không phải bị bỏ ở trong phòng làm thông phòng…”
Từ ngày hôm qua cho tới giờ, mắt Chu Tử đã hoàn toàn biến thành vòi nước, nước mắt chảy ra, nhưng lại không thể nói ra vì sao khóc. Nàng không quan tâm thông phòng hay di nương cái gì, nàng khóc vì Triệu Trinh vô tình lạnh nhạt. Con đường này là do mình chọn, đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không phải không rõ Triệu Trinh là người lạnh nhạt vô tình, nhưng mà, trong lòng vẫn cứ đau, tựa như có một bàn tay lạnh như băng bóp chặt trái tim, đau đến muốn khóc.
Lục Hà ôm nàng, tiếp cho nàng sức mạnh: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây! Ta sẽ giúp ngươi!” Hai người đang nói chuyện, Lục Hà nghe được cách đó không xa có người nói chuyện, cẩn thận lắng nghe, là tiếng của Xích Phượng, vội đẩy nhẹ Chu Tử một cái. Hai nàng đứng lên, nhẹ nhàng đi vài bước đến chỗ Xích Phượng.
Thì ra là Xích Phượng đang mắng một tiểu nha hoàn: “Con quỷ hạ tiện này, muốn chết sao! Nghĩ mình có thể bò lên giường của chủ tử thì coi như mình thành Vương phi thành nương nương à? Còn không phải vẫn là kẻ hạ lưu bại hoại…”
Nghe Xích Phượng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Chu Tử khó thở lại nói không ra lời. Lục Hà không nhịn được, đi ra lớn tiếng nói: “Tiện nhân ngươi là có ý tứ gì…” Lục Hà nhanh mồm nhanh miệng phản ứng lại mau lẹ, Xích Phượng tuy lợi hại, nhưng vẫn bại trận như trước.
Qua giờ cơm chiều, lúc này Triệu Trinh mới trở về.
Đêm qua sau vài lần phát tiết ở trên người Chu Tử, hắn cảm thấy thân mình nhẹ như chim yến, cả người tràn đầy tinh khí, hai mắt phát sáng lên, vì thế, hắn ở quân doanh thao luyện quân đội một ngày.
Chạng vạng trở về biệt viện, Triệu Trinh chợt nghe Triệu Hùng canh giữ trong Vương phủ nói ban ngày trong hoa viên xảy ra tranh cãi ầm ỹ. Đêm qua Triệu Trinh vốn đã muốn giết gà dọa khỉ chỉnh đốn lại trong phủ, vừa vặn có người tự mình dâng tới.
Buổi tối, đèn đuốc ở chính viện sáng trưng, Triệu Trinh ngồi ngay giữa, tùy tùng thị vệ đứng xếp thành hai hàng ở hai bên. Các nhóm ma ma nha hoàn quản gia sai vặt trong Vương phủ đều bị kêu lên, không ai dám thở mạnh một tiếng, yên lặng đứng thẳng. Chu Tử cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khẩn trương đứng cùng Lục Hà.
Triệu Trinh phất tay, bốn thị vệ như sói như hổ đi tới, lôi Xích Phượng từ trong nhóm ma ma nha hoàn và Triệu Toàn từ trong nhóm sai vặt ra, nhấn quỳ trên đất. Xích Phượng cùng Triệu Toàn đang muốn cầu xin tha thứ, liền có người tiến lên nhét quả hồ đào chặn miệng.
Triệu Trinh hào sảng khí khái ngồi ở nơi đó, trầm giọng nói: “Đánh!”
Chu Tử sửng sốt, theo bản năng muốn lao ra, lại vì toàn thân run rẩy mà không dám nhúc nhích. Nàng thật sự sợ hãi. Nàng trơ mắt nhìn thấy rõ ràng người đang sống sờ sờ khỏe mạnh bị đánh chết ở trước mắt mình. Nàng muốn cầu xin, nhưng nàng không dám. Chu Tử vẫn thực nhát gan. Lúc này, tay nắm chặt thành quyền, cũng không dám nhúc nhích.
Xích Phượng và Triệu Toàn, ban đầu còn giãy dụa, sau đó thì không còn nhúc nhích nữa.
Sau khi thân binh xác định Xích Phượng và Triệu Toàn đã bị đánh chết, Triệu Trinh thẳng người ngồi ở đó, chậm rãi nói: “Không có quy củ sao có thể vẹn toàn, phủ Nam An vương ta có quy củ của phủ Nam An vương. Cái gì không nên làm thì đừng làm, không nên nói đừng nói, hôm nay, hai kẻ nô tài Triệu Toàn và Xích Phượng này chính là ví dụ!”
Mọi người ầm một tiếng đều quỳ rạp xuống đất.
Trước kia Chu Tử rất lớn mật, lúc bốn bề vắng lặng thậm chí còn dám cùng Triệu Trinh nói vài câu vui đùa. Sau khi có quan hệ xác thịt, nàng vốn cảm thấy mình thân cận với Triệu Trinh nhất, nhưng cái chết của Xích Phượng cùng Triệu Toàn, khiến nàng lập tức sợ hãi.
Nàng hiểu được, Triệu Trinh không chỉ là Triệu Trinh, mà còn đường đường là hoàng tử, là Nam An Vương gia.
Quay lại Mục lục
/158
|