Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 5 – Chương 144

/158


☆Chương 144: Vì quyền thế, quyết đi ngược đường



Triệu Trinh ôm cái bụng rỗng, uống một bụng nước trà buồn bực trong thư phòng, cuối cùng trở về Tùng Đào Uyển.

Chu Tử biết hắn sẽ trở về ăn bữa ăn tối, sớm đã ở tiểu phòng bếp làm món gà rừng nhồi dương xỉ và nấm hầm cách thủy, nướng bánh bột ngô, còn nấu một nồi canh cải, chờ hắn trở về dùng bữa!

Chu Tử dặn người bày bàn vuông trong chính đường nội viện, nàng cho mọi người lui ra, tự mình dọn bữa tối, bắt đầu phục vụ Triệu Trinh dùng bữa tối. Tài nấu nướng của Chu Tử càng ngày càng tốt, bữa ăn tối đơn giản cũng rất mỹ vị. Triệu Trinh ăn thật ngon lành. Hắn ăn một lát, ngẩng đầu, thấy Chu Tử đang một tay chống cằm, mắt to vụt sáng lấp lánh nhìn mình, khóe miệng còn cong lên, rõ ràng là bộ dạng nhìn thật vui vẻ, không khỏi giật mình, lại cất giọng nhàn nhạt, trầm giọng hỏi: “Nhìn cái gì?”

Chu Tử nghiêng đầu cười: “Nhìn chàng thật đẹp!”

Trong lòng Triệu Trinh nhất thời rung động, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, rũ rèm mắt xuống nói: “Vợ chồng già, có gì đẹp mà nhìn!”

Nhắc tới cũng kỳ quái, những người khác nhìn hắn như vậy, sợ đã sớm bị đánh cho thành đầu heo hoặc bị dạy dỗ một trận rồi, thế mà Chu Tử nhìn hắn, lại khiến hắn có chút cảm giác mặt đỏ tai nóng tim đập thình thịch.

Chu Tử đứng dậy múc thêm cho hắn một chén cháo nữa, đi tới bên cạnh Triệu Trinh, đặt bên tay phải Triệu Trinh, để hắn duỗi tay ra là có thể chạm đến, sau đó kéo một cái ghế thêu ngồi xuống bên phải Triệu Trinh, cầm một đôi đũa gắp thức ăn cho Triệu Trinh.

Nàng gắp một cọng dương xỉ bỏ vào trong đĩa Triệu Trinh, cười nói: “Mặc dù ở cùng nhau thật nhiều năm rồi, nhưng thiếp vẫn cảm thấy chàng thật đẹp, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ!”

Mặt Triệu Trinh hơi mỉm cười, nhưng trong lòng thật rất vui mừng, hắn gắp món ăn Chu Tử gắp cho hắn, ăn xong, bèn nói: “Nàng cứ kệ ta, nàng cũng ăn nhanh đi.”

Chu Tử cười trộm: “Không phải chàng nói thiếp mập sao? Thiếp muốn giảm cân, buổi tối không ăn!”

Triệu Trinh lườm nàng một cái, cầm chén đẩy về phía nàng, nghiêm mặt nói: “Ăn!”

Chu Tử sợ nhất bộ dáng này của hắn, ngoan ngoãn cầm muỗng lên húp cháo.

Triệu Trinh nhìn một lát, thấy Chu Tử ăn vẫn còn ít, cầm một cái bánh bột ngô nướng vàng lên đưa cho Chu Tử, cũng vẫn chỉ một chữ: “Ăn!”

Đáng thương cho Chu Tử, rõ ràng là muốn giảm cân, lại bị Triệu Trinh buộc uống hai chén cháo ăn một cái bánh cộng thêm vô số nấm và dương sỉ nhồi thịt, kế hoạch một đêm không ăn để giảm cân hoàn toàn thất bại.

Buổi tối nằm bên cạnh Triệu Trinh, Chu Tử càm ràm: “Đều tại chàng, bụng của thiếp lại vì ăn mà phồng lên rồi!”

Triệu Trinh nghe vậy, lập tức ngồi dậy, vén chắn lên, đưa tay cởi quần áo trong của Chu Tử.

Chu Tử bị hắn sờ ngứa ngáy, vừa giãy dụa vừa cười, cuối cùng không chống nổi Triệu Trinh, bị Triệu Trinh cởi quần áo trong, kéo quần lót xuống.

Triệu Trinh nhìn chằm chằm bụng Chu Tử, nhìn một lát, cảm thấy hình như không có nhô ra! Hắn lại đưa tay nhẹ nhàng đè lên, lúc này Chu Tử mới biết dụng ý của hắn, vừa kéo quần lót lên vừa nói: “Nguyệt tín của thiếp vừa hết sáu, bảy ngày, sao có thể mang thai chứ! Ha ha!”

Sáu bảy ngày? Lông mày thanh tú của Triệu Trinh nhảy lên, mắt phượng híp lại nhìn Chu Tử, khóe miệng khẽ nhếch mà không thể nhận ra: “Chu Tử, xem ra chúng ta con chưa cố gắng đủ!”

Chuông báo động nguy hiểm đặc biệt mà Tiểu bạch Chu Tử bắt đầu gõ vang trong đầu, nàng ngoan cường như cá chép, chợt ngiêng người, bắt đầu bò về đầu giường bên kia.

Triệu Trinh mỉm cười nhìn nàng. Đợi nàng bò được một khoảng, đưa tay nắm hai mắt cá chân Chu Tử, nhẹ nhàng lôi kéo, liền kéo được Chu Tử trở về.

Sau ba lần như thế, Chu Tử thật sự không còn sức chống cự, cầu xin tha thứ: “Tướng công, thiếp ăn quá no rồi, không cử động nổi!”

Triệu Trinh lộ vẻ mặt rất nghiêm túc, trong lòng rất bỉ ổi: “Ta động, nàng nằm là được.”

Chu Tử: “…”

Sau nửa canh giờ cố gắng cấy cày gieo giống, rốt cuộc Triệu Trinh cũng tung người xuống ngựa, thoải mái nhàn nhã đứng dậy đi tắm, Chu Tử cả người mệt mỏi vô lực nằm đó bất động giả chết, thở hồng hộc kéo gối mềm Triệu Trinh đệm dưới mông nàng, nàng ném qua một bên, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.



Trong chính viện của Lâm phủ, mặc dù đêm đã khuya, đèn dầu vẫn sáng rõ.

Lâm Thừa tướng ở trong phòng mẫu thân, chia sẻ tâm tư cùng mẫu thân và muội muội.

Chủ nhân không ngủ, đương nhiên bọn người làm cũng không dám ngủ – gia pháp của Nhị tiểu thư rất lợi hại

Lâm Hiếu Từ thật vất vả mới nói hết lời, Lâm lão phu nhân lập tức òa khóc, vừa khóc vừa gào: “Thế giới này không để cho người ta sống nữa à, sao lại có cả Vương gia trông nom đến chuyện trong nhà của Thừa tướng của người ta nữa chứ! Hắn dựa vào cái gì mà dám…”

Trong lòng Lâm Mộ Từ tức giận, lại lặng yên không nói – lời nàng ta muốn nói mẹ nàng ta đã nói thay rồi, nàng ta không cần phải nói gì nữa.

Lâm Hiếu Từ cảm thấy không cách nào giải thích quan hệ của mình và Nam An vương với lão mẫu và muội muội, lỗ tai nghe mẫu thân oán giận, tiếp nhận ánh mắt tràn đầy khiển trách của muội muội, cuối cùng vung tay một cái bước đi.

Hắn vừa mới ra đến chính phòng, liền nghe trong nhà truyền đến tiếng khóc thét tê tái tim gan của mẫu thân: “Thừa tướng mà còn bị người ta quản đầu trông chân, làm Thừa tướng để làm gì!”

Bước chân Lâm Hiếu Từ ngừng lại một chút, lời của mẫu thân nói trúng tử huyệt: Thừa tướng mà còn bị người ta quản đầu trông chân, làm Thừa tướng để làm gì!

Ngày hôm sau, Triệu Trinh nghe Triệu Tráng đọc thư báo trong phòng, Liễu Liên đến thưa: “Bẩm Vương gia, Tống Chương cầu kiến.”

Sau khi Tống Chương đi vào, nhanh chóng nói vào chuyện chính: “Vương gia, tiểu nhân có một câu, không thể không nói.”

Triệu Trinh lạnh lùng nhìn hắn, Tống Chương này trải qua nhiều lần kiểm nghiệm, hình như đã không có vấn đề gì, nhưng Triệu Trinh vẫn không muốn quá tin tưởng hắn, đang chuẩn bị kiểm nghiệm huấn luyện nữa, sau đó mới nói là có trọng dụng hay không.

Tống Chương bị ánh mắt xinh đẹp lạnh lùng của Vương gia nhìn như vậy, vẫn không kiêu ngạo không tự ti, nói: “Không biết Vương gia thấy Lâm Thừa tướng Lâm Hiếu Từ thế nào?”



Chu Tử đang cùng Ngân Linh cắt vải may quần áo ở trong phòng khách nội viện Tùng Đào Uyển.

Chu Bích sai người đưa tới vài xấp lụa vô cùng mềm mại vô cùng mát mẻ, Chu Tử cảm thấy rất thích hợp cho đứa bé, cho nên chuẩn bị làm hai bộ quần áo mùa xuân cho Bánh Bao Nhỏ, Màn Thầu Nhỏ cùng Sủi Cảo nhỏ, may bây giờ, đợi xuân về hoa nở là có thể mặc.

Trong thư phòng, Tống Chương đang cứng cỏi nói: “… Lâm Hiếu Từ người này, thành thật có thừa, quyết đoán chưa đủ; thực lực có thừa, bạo dạn chưa đủ; ngu trung ngu hiếu, lòng dạ nhỏ nhen; trên không cách nào tận trung với chủ, dưới không cách nào có oai đủ để quản lý thuộc hạ, quả thật không gánh vác nổi việc lớn, mong Vương gia nghĩ lại!”

Triệu Trinh nhìn Tống Chương, im lặng nửa ngày.

Trước kia hắn coi trọng vì Lâm Hiếu Từ thành thật, trầm tĩnh và tận tụy, kỳ thực không phải không nhìn thấy khuyết điểm, chỉ là cố ý làm bộ như không thấy, Tống Chương nói chuyện một buổi, thật sự đã nói đến suy nghĩ trong đáy lòng hắn. Trong lòng hắn tính toán, nhưng trên mặt lại vẫn nhàn nhạt: “Theo ý kiến của ngươi…”

Gương mặt góc cạnh của Tống Chương mang theo vẻ kiên quyết: “Chọn một người trung thành mưu lược hơn người này, sắp xếp vào lĩnh vực quan trọng, tăng cường bồi dưỡng, từng bước thay thế.”

Triều Trinh nhìn hắn, trong mắt toát ra tán thưởng, nhưng vẫn muốn kiểm nghiệm thêm một lần: “Ta đã gọi Điền Tử Kính và Hồ Phi Đồng cùng vào kinh.”

Tống Chương vừa nghe, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Vương gia anh minh, Điền Tử Kính đại trung đại nghĩa, Hồ Phi Đồng mưa lược quyết đoán, hai người này có thể gánh vác trọng trách!”

Giao thừa đêm ba mươi, tuyết rơi nhiều bay tán loạn, Điền Tử Kính và Hồ Phi Đồng cùng cưỡi ngựa đến kinh thành, tiến vào phủ Nam An Vương.

Triệu Trinh vốn đang ăn lẩu cùng Chu Tử, nghe Triệu Tráng bẩm báo, lập tức mang theo Triệu Tráng đi ra ngoài. Đi tới ngoài cửa rồi, nghĩ tới gì đó, vội nói với Chu Tử: “Chu Tử, chút nữa nàng ngủ trước, không cần chờ ta!”

Chu Tử chưa bao giờ hỏi tới việc công của hắn, nghe hắn nói như vậy, chỉ tùy tiện xua tay áo: “Vương gia ngài yên tâm đi! Đi đi! Đi đi!” Nàng giống như đang xua một con muỗi, lùa Triệu Trinh, bắt hắn đi.

Nhất định là một đêm không yên tĩnh.

Trong phủ Lâm thừa tướng, Lâm Hiếu Từ đang dùng cơm tất niên cùng mẫu thân và muội muội, Liên phu nhân mang theo di nương Hồng thị cùng Trương thị hầu hạ bên cạnh.

Lâm lão phu nhân ồn ào không dứt, không chịu rời Kim kinh về quê, Lâm Hiếu Từ cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, có suy nghĩ kỳ lạ là ngóng trông một ngày nào đó Vương gia sẽ quên chuyện này đi.

Liên phu nhân rất kính cẩn gắp thức ăn cho Lâm lão phu nhân.

Mấy ngày nay nàng luôn tuân thủ lễ nghĩa khắp nơi, Lâm lão phu nhân cùng Lâm Mộ Từ ám chỉ săm soi nàng, nhưng cũng không làm gì được, Lâm Mộ Từ chỉ có thể đẩy Lâm lão phu nhân ra cãi vã, nhưng cũng không hại gì đến vai trò của Liên phu nhân.

Kể từ sau hôm đến phủ Nam An vương trở về, Liên phu nhân phất ngọn cờ của Chu Thái hậu và Chu Vương phi, từ từ thu hồi quyền cai quản gia đình, lại cấm giữ Lâm Mộ Từ trong phủ, không cho nàng ta ra ngoài rêu rao khắp nơi.

Dĩ nhiên, những việc này nàng đều đã xin chỉ thị của trượng phu Lâm Hiếu Từ rồi.

Lâm Hiếu Từ từ chối cho ý kiến. Mặc dù trong lòng mất hứng, nhưng hắn biết thê tử làm như vậy là đúng.

Lâm Hiếu Từ đang gắp thức ăn cho mẫu thân, chợt gã sai vặt Thanh Tùng từ thư phòng chạy tới.

Lâm Hiếu Từ đến thư phòng, bưng hồng trà gã sai vặt Lục Liễu chuẩn bị lên, uống một hớp, lúc này gã sai vặt Thanh Tùng mới nói: “Đại nhân, đại nhân Điền Tử Kính và đại nhân Hồ Phi Đồng cưỡi ngựa vào thành từ cửa bắc, mới vừa vào phủ Nam An vương!”

Lâm Hiếu Từ giật mình, buông nhẹ tay, cái chén trong tay rơi nhẹ xuống, “bốp” một tiếng rơi bể trên mặt đất.

Thanh Tùng và Lục Liễu không khỏi sợ hãi, đây chính là chung trà Ngọc Tuyết mà đại nhân thích nhất, nghe nói trị giá ngàn vàng. Sợ đại nhân giận chó đánh mèo, hai người bọn họ vội quỳ xuống: “Cầu xin đại nhân khai ân!”

Lòng Lâm Hiếu Từ tràn đầy chuyện lớn, nào dư hơi mà trông nom mấy chuyện nhàm chán này, hắn trực tiếp bước ra ngoài, nói: “Sai người đóng xe, chuẩn bị đến phủ Nam An vương!”

Tuyết càng rơi càng lớn, như lông ngỗng nhẹ bay múa giữa bầu trời, rất nhanh liền bao phủ thế giới này thành một thế giới trắng bạc. Trên đường phố rộng rãi cũng phủ đầy một lớp tuyết thật dày, xe ngựa chạy trên đường rất khó khăn, phát ra âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Cuối cùng, mới đi tới đầu hẻm Gò Gà rừng, bánh xe ngựa bị vướng vào hố tuyết. Mấy người làm của phủ Thừa tướng vội vàng đến đẩy xe. Nhưng đi không được bao xa, bánh xe lại sa lầy.

Cuối cùng, Lâm Hiếu Từ ngăn động tác của người làm lại, xe lẳng lặng ngừng thật lâu trong trận tuyết lớn, rồi mới nói: “Quay đầu xe trở về thôi!”

Hắn không biết là, nếu tối nay hắn chạy đến phủ Nam An vương, e là tất cả sẽ không hỏng bét đến như vậy.

Từ thời khắc hắn quyết định quay đầu xe trở về, hắn đã đi ngược đường với Nam An vương.

Quyền thế, có thể mang đến khoái cảm vô hạn, lại cũng có thể khiến người ta trầm mê thật sâu, rơi vào vũng lầy quyền thế không cách nào tự kiềm chế, không thấy rõ con đường phía trước.

Mùng sáu tết, Triệu Tráng nhận được bồ câu đưa tin Phàn Duy Bân gửi tới: Tổng đốc Châu Chí Viễn – thân tín ở Tây Bắc của Lâm Hiếu Từ có dị động.



Quay lại Mục lục


/158

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status