☆Chương 136: Sinh hiềm khích, Chu Bích có tâm
Mặc dù có người ngoài ở đây, nhưng Triệu Trinh vẫn mặt không đổi sắc, tiếp tục cõng Chu Tử bước lên, mãi cho đến cửa chùa, hắn mới thả Chu Tử xuống, dặn dò: “Bảo Liễu Liên cùng Ngân Linh đi với nàng ra phía sau am Bồ Đề chơi, ta còn có chút việc phải xử lý!”
Chu Tử gật gật đầu, đang muốn rời đi, Triệu Trinh lại có chút lo lắng, kéo nàng lại bỏ thêm một câu: “Ngoan một chút, đừng có chạy loạn!”
“Biết rồi!” Chu Tử bước nhanh rời đi. Ngân Linh cùng Liễu Liên vội theo sau.
Đợi Chu Tử đi xa, Triệu Trinh mới nhìn thẳng vào vị nam tử áo xanh cao gầy trước mắt.
Nam tử áo xanh tuổi chừng 34 – 35, tướng mạo thật bình thường. Hắn vẫn mỉm cười nhìn hành động hỏi han ân cần với thê tử của Nam An vương ăn mặc như thư sinh, lúc này mới tiêu sái khom mình hành lễ: “Tống Chương bái kiến Vương gia.”
Triệu Trinh nhìn hắn một cái thật sâu, nói: “Ngươi chính là người đưa vạn ngôn thư – Tống Chương?”
“Đúng là chính là kẻ bất tài này.” Tống Chương không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Triệu Trinh, đôi mắt không lớn lắm loang loáng rạng rỡ.
Triệu Trinh sải bước đi trước, vào am Bồ Đề. Tống Chương cùng Triệu Tráng vội theo sau.
Trong am Bồ Đề đã an bài sẵn một tĩnh phòng, mãi cho đến khi ám vệ dâng trà ngon đã chuẩn bị trước lên, Triệu Trinh lúc này mới hỏi: “Xin hỏi Tống tiên sinh, cái gọi là ‘Tiến’ và ‘Lui’ trong Ngũ đại sách lược mà ngươi đã nêu, có thể nói lại thật rõ một phần cho bổn vương nghe không?”
Không đợi Tống Chương trả lời, Triệu Trinh rũ rèm mắt xuống, lại nói: “Chuyện mượn hôn ước để củng cố liên minh, thì không cần nói nữa, bổn vương không thích bố thí thân thể để đổi lấy lòng trung thành của người khác!”
Tống Chương cười nhạt, nói: “Vốn dĩ Tống mỗ nghĩ mình sẽ có thể thuyết phục được Vương gia kết thân, nhưng nay nhìn thấy Vương gia cùng Vương phi phu thê tình thâm, suy nghĩ của Tống mỗ đã có một ít biến hóa!” Hắn ngạo nghễ nói: “Thế chân vạc ba nhánh, cùng phát triển hoàng quyền, nắm chặt quân đội, bản thân đứng sau màn!”
Triệu Trinh lẳng lặng nhìn Tống Chương. Ý tưởng của Tống Chương cùng cách làm hiện nay của hắn không hẹn mà trùng khớp, người này có lẽ có thể dùng, bất quá trải qua một phen khảo nghiệm trước rồi nói sau.
Sau am Bồ Đề có một gốc cây bồ đề hơn một ngàn năm, đầu tiên Chu Tử chiêm ngưỡng gốc cây bồ đề cổ thụ này, sau đó lại ra sau vườn ngắm mai vàng. Nhìn mảnh vườn đầy mai vàng, Chu Tử có chút hoang mang hỏi Ngân Linh: “Trong thơ cổ thường có tuyết trắng mai đỏ, vì sao ta chưa từng thấy mai đỏ nở vào mùa đông?”
Ngân Linh cũng thực hoang mang. Nàng từ nhỏ sống tại phương bắc, cũng giống như Vương phi, chưa từng thấy qua.
Liễu Liên pử một bên không nhịn được nói: “Xa hơn về phía nam là có, mùa đông ở Đại Kim chúng ta quá lạnh!”
Lúc này Chu Tử cùng Ngân Linh mới rõ.
Chu Tử nhìn Liễu Liên giữa đám mai vàng, cảm thấy quả nhiên hắn còn xinh đẹp hơn hoa, trong lòng không khỏi cười thầm, trên mặt cũng không biểu hiện ra.
Đúng lúc này, Triệu Trinh mang theo Triệu Tráng cùng Tống Chương đã đi tới.
Tống Chương đã đầu nhập dưới trướng Triệu Trinh, hắn tiến lên hành lễ bề tôi với Chu Tử, nói: “Thuộc hạ Tống Chương tham kiến Vương phi!”
Chu Tử chưa bao giờ can thiệp vào chính sự của Triệu Trinh, chỉ trả lễ mà thôi, cũng không nhiều lời.
Sau bữa cơm chay, đoàn người xuống sơn, xe ngựa được đội ám vệ canh giữ dưới chân núi, lên xe tiếp tục thẳng hướng Kim Kinh mà đi. Triệu Trinh ngồi ở trong xe cùng Chu Tử, mà cưỡi ngựa cùng Tống Chương.
Tống Chương cùng Nam An vương nói chuyện một lát, liền phát hiện vị chủ tử mới này không thích boa hoa bốc phét, cho nên nói chuyện rất đúng mực, hai người nói qua nói lại cũng hài hòa.
…
Sau bữa tối, Chu Bích đặt tiểu Hoàng đế Triệu Đồng đã ngủ say lên giường, dưới sự trợ giúp của Ngọc Hương đang muốn cởi lễ phục bên ngoài, cung nữ tiến vào hồi báo nói: “Bẩm báo Thái Hậu nương nương, Duẫn Thái phi tới.”
Chu Bích sửng sốt, ngăn bàn tay Ngọc Hương đang cởi áo ngoài lại, xoay người, nhìn Lục Hà không đợi triệu hồi đã đi vào.
Lục Hà vẻ mặt cười: “Sao ngủ sớm vậy?”
Chu Bích mỉm cười: “Có hơi mệt, cho nên ngủ sớm.”
Lục Hà tiến lên, rất thành thạo đẩy Ngọc Hương bên cạnh ra, đưa tay muốn giúp Chu Bích tháo nút thắt lễ phục.
Trên mặt Chu Bích mang theo nụ cười ấm áp, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, ta muốn ngủ.”
Lục Hà sửng sốt một chút, mắt hạnh trừng trừng nhìn Chu Bích.
Chu Bích cũng mở to mắt đối diện với nàng, không có một tia lùi bước.
Lục Hà sắc mặt tái nhợt, lui về sau một bước, lại lui về sau một bước nữa, nhìn chằm chằm Chu Bích một lát, cuối cùng dứt khoát xoay người rời đi.
Ngọc Hương cúi đầu, giống như không thấy một màn này.
Một lát sau, Chu Bích hỏi: “Ngọc Hương, ta có giống ‘chỉ có thể cùng chung hoạn nạn không thể cùng hưởng phú quý’ không?”
Ngọc Hương không nói gì.
Chu Bích nhìn nàng, biểu tình đề phòng trên mặt rất nhanh liền nới lỏng, cười hỏi: “Ngọc Hương, khi nào thì tỷ tỷ và tỷ phu mới đến Kim Kinh?”
“Bẩm Thái Hậu, dù chưa khẳng định thời gian cụ thể, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ước chừng cuối tháng mười một đầu tháng mười hai là có thể đến kinh thành.”
Chu Bích thở dài, thoát lễ phục, rửa mặt chải đầu rồi lên giường ngủ cùng Triệu Đồng.
Đối với Chu Bích mà nói, Lục Hà từng là người thân thiết nhất ngoài tỷ tỷ, nhưng tiên hoàng đã băng hà, nàng thật sự không muốn ở cùng Lục Hà giống như lúc cùng nhau hầu hạ tiên hoàng hoang dâm vô độ khi còn sống nữa, cũng không cần nữa — nàng đã là Thái Hậu cao quý, không bao giờ cần nhìn sắc mặt của nữ nhân này nữa!
Nàng vẫn luôn thẳng bước hướng về phía trước, mà Lục Hà lại không muốn, nàng ta chỉ muốn giữ nàng lại, giữ lại những năm tháng đã quá.
Nàng tình nguyện để Lục Hà trở thành tỷ muội tốt nhất của nàng, chỉ như thế mà thôi.
Chu Bích biết mình hèn hạ, nhưng nàng hèn hạ hợp tình hợp lý — ta chính là như thế, Ngọc Hương biết, Từ Liên Ba biết, e rằng ngay cả tỷ phu Triệu Trinh cũng biết, người biết ta đều biết, vì sao Lục Hà ngươi lại không biết chứ?
Ngày hôm sau, Cao lão Thừa tướng đến Thanh Vân điện, thỉnh cầu xin từ chức.
Chu Bích sớm thương lượng cùng Từ Liên Ba, biết đây là ý tứ của tỷ phu Triệu Trinh, vì thế giả mù sa mưa khuyên bảo níu giữ một hồi, rồi đồng ý.
Buổi tối, tâm tình Chu Bích rất tốt, nàng tắm rửa một cái, sau đó ngồi ở trước gương đồng, bảo Ngọc Hương tỉ mỉ vấn tóc cho mình, sau đó lấy Hoàng kim thủy mà tỷ tỷ nhờ người của tỷ phu đưa đến, bắt đầu tỉ mỉ thoa lên gương mặt và cổ.
Chu Bích nhìn đôi mắt tang thương trên gương mặt non mịn, ở trong lòng tự nói với mình: mặc dù ta mặc lễ phục già nua, nhưng ta vẫn chưa già đâu, ta mới mười bảy tuổi thôi!
Ngọc Hương đang giúp Chu Bích thay váy ngủ, Từ Liên Ba liền tiến vào. Trong cung mọi người xem hắn là thái giám, ngay cả chính hắn cũng xem mình thành thái giám rồi. Vừa tiến vào, đúng lúc nhìn thấy Chu thái hậu đang thay váy ngủ nửa chừng, lập tức sững sờ tại chỗ.
Chu Bích và Ngọc Hương cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng quay lưng đi, dưới sự trợ giúp của Ngọc Hương, hai tay run run mặc váy ngủ vào, thắt đai lưng lại.
Từ Lâm Ba lập tức trấn định, vẫn dùng điệu bộ của Tiền Liễu Đức, đôi mắt được vẽ tỉ mỉ nháy nháy, cất giọng khàn khàn: “Nô tài quá phận…”
Rốt cục Chu Bích cũng sửa sang váy ngủ xong, vốn muốn bày ra vẻ uy nghiêm của Thái Hậu, nhưng mặc váy ngủ thật sự là bày ra không được, cuối cùng nghẹn phun ra được một câu: “Tiểu Đức Tử, mau tới đấm lưng cho ai gia!”
Từ Liên Ba khóe miệng co rút. Hắn đã sớm nhận định Chu thái hậu này bề ngoài thiện lương nhu nhược, trên thực tế là một nữ nhân mạnh mẽ máu lạnh phúc hắc, ai ngờ nàng cũng có lúc có thái độ của tiểu nhi nữ như thế.
Chu Bích ngồi xuống giường, Ngọc Hương đứng ở một bên, Từ Liên Ba không nhẹ không nặng đấm lưng cho nàng.
Đêm đã khuya, trong tẩm điện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm đồng hồ nước tính giờ trong góc. Chu Bích đột nhiên hỏi: “Đứa bé thứ hai của tỷ tỷ có bộ dạng giống ai? Giống tỷ tỷ sao?”
Từ Liên Ba và Ngọc Hương đều cảm giác được lòng nàng tràn đầy chờ mong, người người đều nói bộ dạng hai tỷ muội Chu thái hậu cùng Nam An vương phi rất giống nhau, vậy nếu Nhị công tử giống Nam An vương phi, nhất định cũng giống Chu thái hậu.
Từ Liên Ba nhìn thoáng qua Ngọc Hương, ý bảo nàng trả lời. Vì thế, Ngọc Hương không thể không nói: “Nghe nói, bộ dạng Nhị công tử rất giống Vương gia.”
Chu Bích thực thất vọng, nàng bỗng nhiên trở nên giống tiểu cô nương, lải nhải lẩm bẩm nói: “Tỷ phu là mắt một mí, khó coi; tỷ tỷ là mắt mắt to hai mí, dáng vẻ ưa nhìn. Cháu nhỏ nên giống tỷ tỷ mới đẹp được!”
Từ Liên Ba Ngọc Hương mỉm cười không tiếp lời.
Chu Bích lại nhìn về phía Từ Liên Ba, đôi mắt to chớp lóe: “Triệu Tử ra đời không bao đã là Thế tử rồi, ta có nên cũng phong cho Triệu Sam một tước vị hay không?”
Từ Liên Ba cúi đầu nói: “Vương gia hy vọng khiêm tốn…”
Chu Bích có chút phẫn nộ: “Tỷ phu bất công a!”
Từ Liên Ba cùng Ngọc Hương: “…”
Quay lại Mục lục
Mặc dù có người ngoài ở đây, nhưng Triệu Trinh vẫn mặt không đổi sắc, tiếp tục cõng Chu Tử bước lên, mãi cho đến cửa chùa, hắn mới thả Chu Tử xuống, dặn dò: “Bảo Liễu Liên cùng Ngân Linh đi với nàng ra phía sau am Bồ Đề chơi, ta còn có chút việc phải xử lý!”
Chu Tử gật gật đầu, đang muốn rời đi, Triệu Trinh lại có chút lo lắng, kéo nàng lại bỏ thêm một câu: “Ngoan một chút, đừng có chạy loạn!”
“Biết rồi!” Chu Tử bước nhanh rời đi. Ngân Linh cùng Liễu Liên vội theo sau.
Đợi Chu Tử đi xa, Triệu Trinh mới nhìn thẳng vào vị nam tử áo xanh cao gầy trước mắt.
Nam tử áo xanh tuổi chừng 34 – 35, tướng mạo thật bình thường. Hắn vẫn mỉm cười nhìn hành động hỏi han ân cần với thê tử của Nam An vương ăn mặc như thư sinh, lúc này mới tiêu sái khom mình hành lễ: “Tống Chương bái kiến Vương gia.”
Triệu Trinh nhìn hắn một cái thật sâu, nói: “Ngươi chính là người đưa vạn ngôn thư – Tống Chương?”
“Đúng là chính là kẻ bất tài này.” Tống Chương không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Triệu Trinh, đôi mắt không lớn lắm loang loáng rạng rỡ.
Triệu Trinh sải bước đi trước, vào am Bồ Đề. Tống Chương cùng Triệu Tráng vội theo sau.
Trong am Bồ Đề đã an bài sẵn một tĩnh phòng, mãi cho đến khi ám vệ dâng trà ngon đã chuẩn bị trước lên, Triệu Trinh lúc này mới hỏi: “Xin hỏi Tống tiên sinh, cái gọi là ‘Tiến’ và ‘Lui’ trong Ngũ đại sách lược mà ngươi đã nêu, có thể nói lại thật rõ một phần cho bổn vương nghe không?”
Không đợi Tống Chương trả lời, Triệu Trinh rũ rèm mắt xuống, lại nói: “Chuyện mượn hôn ước để củng cố liên minh, thì không cần nói nữa, bổn vương không thích bố thí thân thể để đổi lấy lòng trung thành của người khác!”
Tống Chương cười nhạt, nói: “Vốn dĩ Tống mỗ nghĩ mình sẽ có thể thuyết phục được Vương gia kết thân, nhưng nay nhìn thấy Vương gia cùng Vương phi phu thê tình thâm, suy nghĩ của Tống mỗ đã có một ít biến hóa!” Hắn ngạo nghễ nói: “Thế chân vạc ba nhánh, cùng phát triển hoàng quyền, nắm chặt quân đội, bản thân đứng sau màn!”
Triệu Trinh lẳng lặng nhìn Tống Chương. Ý tưởng của Tống Chương cùng cách làm hiện nay của hắn không hẹn mà trùng khớp, người này có lẽ có thể dùng, bất quá trải qua một phen khảo nghiệm trước rồi nói sau.
Sau am Bồ Đề có một gốc cây bồ đề hơn một ngàn năm, đầu tiên Chu Tử chiêm ngưỡng gốc cây bồ đề cổ thụ này, sau đó lại ra sau vườn ngắm mai vàng. Nhìn mảnh vườn đầy mai vàng, Chu Tử có chút hoang mang hỏi Ngân Linh: “Trong thơ cổ thường có tuyết trắng mai đỏ, vì sao ta chưa từng thấy mai đỏ nở vào mùa đông?”
Ngân Linh cũng thực hoang mang. Nàng từ nhỏ sống tại phương bắc, cũng giống như Vương phi, chưa từng thấy qua.
Liễu Liên pử một bên không nhịn được nói: “Xa hơn về phía nam là có, mùa đông ở Đại Kim chúng ta quá lạnh!”
Lúc này Chu Tử cùng Ngân Linh mới rõ.
Chu Tử nhìn Liễu Liên giữa đám mai vàng, cảm thấy quả nhiên hắn còn xinh đẹp hơn hoa, trong lòng không khỏi cười thầm, trên mặt cũng không biểu hiện ra.
Đúng lúc này, Triệu Trinh mang theo Triệu Tráng cùng Tống Chương đã đi tới.
Tống Chương đã đầu nhập dưới trướng Triệu Trinh, hắn tiến lên hành lễ bề tôi với Chu Tử, nói: “Thuộc hạ Tống Chương tham kiến Vương phi!”
Chu Tử chưa bao giờ can thiệp vào chính sự của Triệu Trinh, chỉ trả lễ mà thôi, cũng không nhiều lời.
Sau bữa cơm chay, đoàn người xuống sơn, xe ngựa được đội ám vệ canh giữ dưới chân núi, lên xe tiếp tục thẳng hướng Kim Kinh mà đi. Triệu Trinh ngồi ở trong xe cùng Chu Tử, mà cưỡi ngựa cùng Tống Chương.
Tống Chương cùng Nam An vương nói chuyện một lát, liền phát hiện vị chủ tử mới này không thích boa hoa bốc phét, cho nên nói chuyện rất đúng mực, hai người nói qua nói lại cũng hài hòa.
…
Sau bữa tối, Chu Bích đặt tiểu Hoàng đế Triệu Đồng đã ngủ say lên giường, dưới sự trợ giúp của Ngọc Hương đang muốn cởi lễ phục bên ngoài, cung nữ tiến vào hồi báo nói: “Bẩm báo Thái Hậu nương nương, Duẫn Thái phi tới.”
Chu Bích sửng sốt, ngăn bàn tay Ngọc Hương đang cởi áo ngoài lại, xoay người, nhìn Lục Hà không đợi triệu hồi đã đi vào.
Lục Hà vẻ mặt cười: “Sao ngủ sớm vậy?”
Chu Bích mỉm cười: “Có hơi mệt, cho nên ngủ sớm.”
Lục Hà tiến lên, rất thành thạo đẩy Ngọc Hương bên cạnh ra, đưa tay muốn giúp Chu Bích tháo nút thắt lễ phục.
Trên mặt Chu Bích mang theo nụ cười ấm áp, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, ta muốn ngủ.”
Lục Hà sửng sốt một chút, mắt hạnh trừng trừng nhìn Chu Bích.
Chu Bích cũng mở to mắt đối diện với nàng, không có một tia lùi bước.
Lục Hà sắc mặt tái nhợt, lui về sau một bước, lại lui về sau một bước nữa, nhìn chằm chằm Chu Bích một lát, cuối cùng dứt khoát xoay người rời đi.
Ngọc Hương cúi đầu, giống như không thấy một màn này.
Một lát sau, Chu Bích hỏi: “Ngọc Hương, ta có giống ‘chỉ có thể cùng chung hoạn nạn không thể cùng hưởng phú quý’ không?”
Ngọc Hương không nói gì.
Chu Bích nhìn nàng, biểu tình đề phòng trên mặt rất nhanh liền nới lỏng, cười hỏi: “Ngọc Hương, khi nào thì tỷ tỷ và tỷ phu mới đến Kim Kinh?”
“Bẩm Thái Hậu, dù chưa khẳng định thời gian cụ thể, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ước chừng cuối tháng mười một đầu tháng mười hai là có thể đến kinh thành.”
Chu Bích thở dài, thoát lễ phục, rửa mặt chải đầu rồi lên giường ngủ cùng Triệu Đồng.
Đối với Chu Bích mà nói, Lục Hà từng là người thân thiết nhất ngoài tỷ tỷ, nhưng tiên hoàng đã băng hà, nàng thật sự không muốn ở cùng Lục Hà giống như lúc cùng nhau hầu hạ tiên hoàng hoang dâm vô độ khi còn sống nữa, cũng không cần nữa — nàng đã là Thái Hậu cao quý, không bao giờ cần nhìn sắc mặt của nữ nhân này nữa!
Nàng vẫn luôn thẳng bước hướng về phía trước, mà Lục Hà lại không muốn, nàng ta chỉ muốn giữ nàng lại, giữ lại những năm tháng đã quá.
Nàng tình nguyện để Lục Hà trở thành tỷ muội tốt nhất của nàng, chỉ như thế mà thôi.
Chu Bích biết mình hèn hạ, nhưng nàng hèn hạ hợp tình hợp lý — ta chính là như thế, Ngọc Hương biết, Từ Liên Ba biết, e rằng ngay cả tỷ phu Triệu Trinh cũng biết, người biết ta đều biết, vì sao Lục Hà ngươi lại không biết chứ?
Ngày hôm sau, Cao lão Thừa tướng đến Thanh Vân điện, thỉnh cầu xin từ chức.
Chu Bích sớm thương lượng cùng Từ Liên Ba, biết đây là ý tứ của tỷ phu Triệu Trinh, vì thế giả mù sa mưa khuyên bảo níu giữ một hồi, rồi đồng ý.
Buổi tối, tâm tình Chu Bích rất tốt, nàng tắm rửa một cái, sau đó ngồi ở trước gương đồng, bảo Ngọc Hương tỉ mỉ vấn tóc cho mình, sau đó lấy Hoàng kim thủy mà tỷ tỷ nhờ người của tỷ phu đưa đến, bắt đầu tỉ mỉ thoa lên gương mặt và cổ.
Chu Bích nhìn đôi mắt tang thương trên gương mặt non mịn, ở trong lòng tự nói với mình: mặc dù ta mặc lễ phục già nua, nhưng ta vẫn chưa già đâu, ta mới mười bảy tuổi thôi!
Ngọc Hương đang giúp Chu Bích thay váy ngủ, Từ Liên Ba liền tiến vào. Trong cung mọi người xem hắn là thái giám, ngay cả chính hắn cũng xem mình thành thái giám rồi. Vừa tiến vào, đúng lúc nhìn thấy Chu thái hậu đang thay váy ngủ nửa chừng, lập tức sững sờ tại chỗ.
Chu Bích và Ngọc Hương cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng quay lưng đi, dưới sự trợ giúp của Ngọc Hương, hai tay run run mặc váy ngủ vào, thắt đai lưng lại.
Từ Lâm Ba lập tức trấn định, vẫn dùng điệu bộ của Tiền Liễu Đức, đôi mắt được vẽ tỉ mỉ nháy nháy, cất giọng khàn khàn: “Nô tài quá phận…”
Rốt cục Chu Bích cũng sửa sang váy ngủ xong, vốn muốn bày ra vẻ uy nghiêm của Thái Hậu, nhưng mặc váy ngủ thật sự là bày ra không được, cuối cùng nghẹn phun ra được một câu: “Tiểu Đức Tử, mau tới đấm lưng cho ai gia!”
Từ Liên Ba khóe miệng co rút. Hắn đã sớm nhận định Chu thái hậu này bề ngoài thiện lương nhu nhược, trên thực tế là một nữ nhân mạnh mẽ máu lạnh phúc hắc, ai ngờ nàng cũng có lúc có thái độ của tiểu nhi nữ như thế.
Chu Bích ngồi xuống giường, Ngọc Hương đứng ở một bên, Từ Liên Ba không nhẹ không nặng đấm lưng cho nàng.
Đêm đã khuya, trong tẩm điện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm đồng hồ nước tính giờ trong góc. Chu Bích đột nhiên hỏi: “Đứa bé thứ hai của tỷ tỷ có bộ dạng giống ai? Giống tỷ tỷ sao?”
Từ Liên Ba và Ngọc Hương đều cảm giác được lòng nàng tràn đầy chờ mong, người người đều nói bộ dạng hai tỷ muội Chu thái hậu cùng Nam An vương phi rất giống nhau, vậy nếu Nhị công tử giống Nam An vương phi, nhất định cũng giống Chu thái hậu.
Từ Liên Ba nhìn thoáng qua Ngọc Hương, ý bảo nàng trả lời. Vì thế, Ngọc Hương không thể không nói: “Nghe nói, bộ dạng Nhị công tử rất giống Vương gia.”
Chu Bích thực thất vọng, nàng bỗng nhiên trở nên giống tiểu cô nương, lải nhải lẩm bẩm nói: “Tỷ phu là mắt một mí, khó coi; tỷ tỷ là mắt mắt to hai mí, dáng vẻ ưa nhìn. Cháu nhỏ nên giống tỷ tỷ mới đẹp được!”
Từ Liên Ba Ngọc Hương mỉm cười không tiếp lời.
Chu Bích lại nhìn về phía Từ Liên Ba, đôi mắt to chớp lóe: “Triệu Tử ra đời không bao đã là Thế tử rồi, ta có nên cũng phong cho Triệu Sam một tước vị hay không?”
Từ Liên Ba cúi đầu nói: “Vương gia hy vọng khiêm tốn…”
Chu Bích có chút phẫn nộ: “Tỷ phu bất công a!”
Từ Liên Ba cùng Ngọc Hương: “…”
Quay lại Mục lục
/158
|