☆Phiên ngoại Liễu Liên (I)
Không ai biết, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, năm ấy Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu.
Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp nam nữ khó phân biệt: da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi — hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương gia giữ hắn bên cạnh. Vương gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho hắn mười sáu tuổi trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện Vương phủ.
Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân trấn thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát.
Một ngày kia, Vương gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người.
Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau: trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ.
Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua.
Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: “Vương gia mua những thứ này làm gì?” Không phải Vương gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao?
Triệu Anh cười bỉ ổi: “Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện đã lâu, không biết chuyện của Vương gia chúng ta rồi?!”
Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn.
Triệu Anh kề sát vào bên tai Liễu Liên nhỏ giọng nói: “Vương gia mới nạp một nha đầu thông phòng tên là Chu Tử, đây đều là quà tặng mua cho nàng!”
Vương gia chúng ta đã thông suốt rồi sao? Quả nhiên là chuyện lạ trong thiên hạ a! Thiếu niên Liễu Liên mười sáu tuổi đối với nha đầu thông phòng kêu Chu Tử này tràn ngập tò mò.
Sau khi trở lại Vương phủ, trời đã tối đen.
Gã sai vặt Triệu Anh Triệu Dũng thân cận bên người Nam An Vương gia đốt đèn lồng, Liễu Liên cùng Bạch Tử Xuân cùng Tinh Vệ đi theo sau Vương gia, cùng đi đến Diên Hi cư.
Đi đến cửa ngoại viện Diên Hi cư, dựa theo theo lệ thường, đám người Liễu Liên và Bạch Tử Xuân phải rời khỏi trở về Ngoại thư phòng, Triệu Anh cùng Triệu Dũng đưa Vương gia đến cửa nội viện Diên Hi cư.
Liễu Liên đang muốn xoay người, lại phát hiện Vương gia phía trước dừng bước, hắn theo tầm mắt Vương gia nhìn về phía trước.
Ngoại viện Diên Hi cư treo đèn lồng, đứng dưới đèn lồng dưới, là hai người đang ở nhường nhau hai cái túi một lớn một nhỏ: một người là gã sai vặt trong thư phòng Vương gia – Triệu Quý, người khác là một tiểu nha đầu vấn tóc qua loa cắm một cây trâm bạch ngọc hình phượng.
Vương gia thân mình thẳng tắp, tản mát ra từng trận rét lạnh.
Liễu Liên cảm nhận được khí thế của Vương gia thay đổi, lúc này mới bắt đầu tỉ mỉ đánh giá tiểu nha đầu kia.
Tiểu nha đầu kia cũng theo mọi người cúi người hành lễ với Vương gia, cúi đầu xong liền đứng lên.
Liễu Liên không nhìn thấy ngũ quan diện mạo của nàng, chỉ cảm thấy nàng tóc đen như mây, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, vóc người cao gầy nở nang, mặc áo thêu hoa tím nhạt đã giặt đến bạc màu cùng váy dài màu trắng mang giày vải, dáng vẻ dịu dàng.
Chỉ chốc lát sau, Vương gia tiến vào Diên Hi cư.
Liễu Liên không lập tức rời đi, hắn đứng xa xa dưới tàng cây sồi xanh bên ngoài Diên Hi cư, che giấu bản thân: Hắn là thủ lĩnh Tinh Vệ của Vương gia, nhất định phải bảo đảm Vương gia an toàn, không thể bỏ qua bất kỳ không nhân tố không ổn định nào.
Tiểu nha hoàn kia cũng không rời đi, nàng nhét hai cái túi vào trong tay Triệu Quý đang có chút hốt hoảng, nói mấy câu. Giọng của nàng tuy nhỏ, nhưng nội công đã rất có tu vi, Liễu Liên nghe được vô cùng rõ ràng: “Quý ca, không sao đâu, ngươi giúp ta đưa ít đồ này gửi đến Độc huyện trước, việc khác để ta xử lý! Ngươi yên tâm!”
Liễu Liên trên mặt lộ nét cười, nhưng trong lòng lại cười lạnh: ‘Ngươi yên tâm’ — ngươi cho rằng ngươi là ai, cư nhiên dám nói ra nói như vậy! Cũng quá coi thường Vương gia rồi!
Liễu Liên mười sáu tuổi đã đi theo Vương gia (lúc đó mười bảy tuổi) rất nhiều năm, Vương gia thủ đoạn thâm trầm, dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, khí phách đó không ai bì được, Liễu Liên có thể xác định, vừa rồi Vương gia quả thật rất tức giận. Nói không chừng ngày mai có thể nghe thấy tin tức nha đầu này đã chết.
Liễu Liên vừa đi ra Ngoại thư phòng, vừa thờ ơ nghĩ. Mười sáu tuổi, hắn đã không còn dịu dàng, không còn nhiệt huyết — trừ phi là vì Vương gia! Vì Vương gia ân trọng như núi, Liễu Liên tình nguyện máu chảy đầu rơi.
Liễu Liên vừa trở lại Ngoại thư phòng, Triệu Anh cũng đã trở lại, nói tiểu nha đầu kia chính là nha đầu thông phòng của Vương gia – Chu Tử. Liễu Liên không quá để ý, hắn nhanh chóng đã quên bẵng tiểu nha hoàn to gan lớn mật tên Chu Tử đó, hắn còn có nhiều việc cần quan tâm.
Bắc Tĩnh vương trong kinh thành đã bí mật đến đây, Vương gia uống rượu cùng Bắc Tĩnh vương trong Ngoại thư phòng, uống đến khuya.
Vương gia dường như tâm tình không tốt, một ly lại một ly uống không ngừng, rất nhanh đã say khướt, Bạch Tử Hạ rất không yên tâm, gọi Liễu Liên đưa Vương gia trở về.
Liễu Liên cùng Triệu Anh Triệu Dũng đưa Vương gia đến cửa nội viện Diên Hi cư, Liễu Liên đứng ở cửa, nhìn Triệu Anh và Triệu Dũng hộ tống Vương gia đi vào.
Sau khi Vương gia đi vào trong sân, bỗng nhiên nổi cơn say rượu, đứng trong sân dậm chân la to: “Chu Tử, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Liễu Liên sửng sốt, sợ Vương gia say quá mà xảy ra chuyện gì, lại càng không dám rời đi. Lúc này, nha đầu tên Chu Tử kia từ trong sương phòng bước ra ngoài. Đứng trước người Vương gia.
Trong nội viện Diên Hi cư đèn đuốc sáng trưng, Vương gia nha đầu thông phòng đứng trước mặt Chu Tử, đứng phía sau là vài nữ tử trang điểm xinh đẹp.
Nhưng đứng ở cửa viện, Liễu Liên chỉ thấy được Chu Tử dưới ánh đèn.
Dưới đèn chính là nữ hài tử đó: tóc mai đen như mây, vài lọn còn uốn lượn rơi xuống, xõa trước người, da thịt mịn màng trắng trẻo ửng hồng, dưới mí mắt sưng đỏ là một đôi mắt to linh động trong suốt đầy nước, giống nhau mang theo một tầng lệ quang. Trên người nàng mặc áo lụa dài tay màu trắng, cái yếm màu đỏ gần như trễ xuống, cơ hồ có thể nhìn thấy bộ ngực trắng nõn mềm mại…
Nụ cười mỉm thường thấy trên mặt Liễu Liên bất tri bất giác không thấy tăm hơi, ánh mắt hoa đào cong cong giống như đầm nước sâu lạnh lẽo. lần đầu tiên Liễu Liên mới biết, thì ra cũng có dạng nữ nhân như vậy: ngây thơ mềm mại như đứa bé, lại xinh đẹp mê hoặc lan tràn như vậy, đây chính là nữ nhân sao?
Lúc này, đại khái Vương gia đã ý thức được việc gì, hắn xông lên ôm lấy Chu Tử, sải bước trở về phòng ngủ, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Đêm đó, thiếu niên mười sáu tuổi, Liễu Liên lần đầu tiên trong đời rung động.
Ngày hôm sau, Vương gia vẫn ở lỳ trong thư phòng không đi ra ngoài, ngay cả Bắc Tĩnh vương cũng không thèm gặp.
Bạch Tử Hạ dẫn Liễu Liên đến gặp Vương gia. Liễu Liên vào thư phòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên mặt Vương gia một vết máu bắt mắt từ khóe mắt kéo đến khóe miệng, nhất thời ngây dại.
Bạch Tử Hạ lớn hơn Vương gia và Liễu Liên vài tuổi, lúc này bèn hỏi: “Vương gia, kẻ nào gây ra?”
Vương gia có vẻ hơi xấu hổ, dường như mặt cũng hơi hồng.
Liễu Liên vội lặng lẽ kéo Bạch Tử Hạ, Bạch Tử Hạ cẩn thận quan sát vết máu trên mặt Vương gia, cảm thấy giống như là bị móng tay nữ tử quẹt bị thương, nhất thời hiểu ra, e rằng vết máu này là vết tích do thông phòng kia của Vương gia gây ra, vì thế im lặng.
Mặc dù Liễu Liên rất trung thành và tận tâm với Vương gia, nhưng thấy tình hình này lại chỉ cảm thấy buồn cười: Chu Tử này cũng quá dữ dằn rồi! Nhưng hắn nghĩ lại, không biết Vương gia sẽ xử trí nàng thế nào, chỉ là theo tính tình trong mắt không chứa được một hạt cát của Vương gia, cái mạng nhỏ này của nàng sợ là không bảo đảm rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Liên có một loại cảm giác chua chát, có chút phiền muộn, có chút thẫn thờ, đây là một loại cảm giác thực xa lạ, Liễu Liên mười sáu tuổi chỉ cảm thấy trái tim có chút co rút đau đớn. Tại sao mình lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì luyến tiếc khi nhìn thấy một mỹ nhân sẽ phải chết trẻ sao? Liễu Liên không dám nghĩ sâu.
Rạng sáng vài ngày sau, Liễu Liên làm ám vệ bảo vệ Vương gia, lần thứ ba gặp được Chu Tử. Vương gia đưa Chu Tử rời Nhuận Dương đến kinh thành.
Liễu Liên ở trong bóng tối, nhìn Vương gia đi ở phía trước, Chu Tử theo sát phía sau, hai người một trước một sau đi tới cửa ngoại viện. Triệu Anh Triệu Dũng dắt con Ô Vân Đạp của Tuyết Vương gia đứng trước cửa.
Vương gia đứng ở cửa viện, đưa mắt nhìn theo Chu Tử rời đi.
Liễu Liên ẩn thân chỗ tối, nhìn Chu Tử rời đi.
Chu Tử bước một chân dẫm lên bậc thang xe ngựa, lại quay đầu nhìn Vương gia, trong đôi mắt đen to tròn đầy vẻ không muốn. Vương gia cũng đang nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Trên đường đừng có bướng bỉnh.”
Chu Tử vẫn nhìn Vương gia, cuối cùng khàn khàn nói với Vương gia: “Ngài cũng phải cẩn thận!”
Chu Tử lưu luyến không rời Vương gia như thế, ẩn thân chỗ tối, trái tim Liễu Liên khẽ co rút, buộc mình dời tầm mắt.
Rất nhanh, Vương gia thống lĩnh đại quân xuất phát. Liễu Liên cùng đám người Bạch Tử Hạ và Bạch Tử Xuân làm ám vệ, vẫn theo sát hai bên người Vương gia.
Sau khi đến Kim Kinh, Liễu Liên vẫn ở tại Thiên viện của Ngoại thư phòng, hắn làm ám vệ, ở tại Ngoại thư phòng, thuận tiện bảo hộ Vương gia hơn.
Một hôm, theo ca trực của ám vệ, đến phiên huynh đệ Bạch Tử Hạ và Bạch Tử Xuân bảo vệ Vương gia, Liễu Liên được Vương gia sắp xếp làm ám vệ bảo hộ Chu Tử,
Vương gia mang theo Triệu Dũng vào cung. Chỉ cần khi Chu Tử rời Vương phủ thì Liễu Liên điểm theo là được. Chu Tử không ra cửa, Liễu Liên liền nhàn rỗi, bắt đầu đi dạo trong Vương phủ ở kinh thành, nhân tiện thăm dò địa hình.
Không biết từ lúc nào, hắn đi tới ngoài cửa Tùng Đào Uyển.
Liễu Liên đứng dưới một gốc cây hoa quế ở bên ngoài Tùng Đào Uyển, cúi đầu suy tư. Gần đây hắn có chút khác hẳn với thường ngày.
Đúng lúc này, Triệu Hùng vội vàng đánh xe ngựa mà Vương gia đã cải tiến tới, nhìn thấy Liễu Liên đứng yên dưới tàng cây hoa quế, việc lên tiếng chào: “Liễu thống lĩnh, chờ Vương gia sao? Vương gia mang theo Triệu Dũng vào cung rồi!”
Liễu Liên mắt hoa đào nhíu lại, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt cười rực rỡ: “Ừ, ta đi đây!”
Triệu Hùng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không giống nam tử kia, trong lòng đồng tình cực kỳ: Liễu Liên – Liễu thống lĩnh thân là nam tử, bộ dạng lại xinh đẹp như thế, may mắn hắn có võ công cao cường, bằng không sẽ bị những thứ nam nữ không có mắt kia quấy rầy chết!
Vương gia không ở trong phủ, như vậy người có tư cách ngồi chiếc xe ngựa này chỉ có một: nha đầu thông phòng Chu Tử của Vương gia.
Lý trí của Liễu Liên nói cho hắn: Liễu Liên, ngươi cần phải đi! Ngươi cần phải ẩn nấp rồi!
Nhưng chân của hắn lại có tư tưởng riêng của mình, vững vàng đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Rất nhanh, nha hoàn Ngân Linh cũng bước ra, đứng ở trước xe nói chuyện tào lao cùng Triệu Hùng. Giọng của bọn họ cũng không lớn, nhưng Liễu Liên vẫn nghe rất rõ. Nguyên lai Chu Tử muốn dẫn Ngân Linh cùng Triệu Hùng đến phường Trạng Nguyên mua ít đồ.
Liễu Liên làm ám vệ, vẫn tận tâm tận lực theo sát nhóm người Chu Tử.
Chu Tử cùng người thanh niên tuấn tú kia tên là Chương Kỳ vào phòng đơn của một quán trà, Liễu Liên nhìn thấy Ngân Linh cùng Triệu Hùng không đi vào, lúc này mới hiện thân.
Triệu Hùng và Ngân Linh vừa thấy hắn, vội đảo mắt ra hiệu. Liễu Liên hiểu ý, cười cười, thân mình co rụt lại, dán vách tường như con thằn lằn bám lên nóc nhà. Sau khi gỡ một mảnh ngói, Liễu Liên nghe được lời Chương Kỳ nói.
Lúc này hắn mới biết, thì ra Chu Tử là một nữ hài tử đáng thương như thế. Liễu Liên trầm mặc. Từ nhỏ lưu lạc, có dạng bi kịch nào hắn chưa từng chứng kiến, cô nhi trên đời này, nói đến thân thế, chỉ có thảm hơn, không có thảm nhất.
Ngay cả xuất thân của chính mình, Liễu Liên hắn cũng chưa từng đề cập đến, bởi vì nói ra cũng không có ai tin tưởng, trên đời này lại có người thê thảm như vậy, lại có người đáng thương như vậy.
Trên mặt hắn thường mang theo nụ cười, bởi vì hắn có thể sống sót là việc khó khăn cỡ nào, sao có thể không vui? Sao có thể không cười chứ? So với mẫu thân của hắn, so với tỷ tỷ của hắn, hắn đã may mắn đến cỡ nào!
Vương gia muốn đi bình định Tây Bắc, để Triệu Phúc Triệu Hùng lại cho Chu Tử.
Đại quân của Vương gia chưa xuất phát, Liễu Liên đã được phái đến Tây Bắc trước, nhiệm vụ của hắn là ám sát thủ lĩnh phản quân, kích động gây náo loạn trong đội quân phản loạn ở Tây Bắc.
Một chuyến đi này, kéo dài hai năm.
Quay lại Mục lục
Không ai biết, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, năm ấy Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu.
Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp nam nữ khó phân biệt: da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi — hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương gia giữ hắn bên cạnh. Vương gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho hắn mười sáu tuổi trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện Vương phủ.
Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân trấn thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát.
Một ngày kia, Vương gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người.
Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau: trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ.
Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua.
Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: “Vương gia mua những thứ này làm gì?” Không phải Vương gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao?
Triệu Anh cười bỉ ổi: “Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện đã lâu, không biết chuyện của Vương gia chúng ta rồi?!”
Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn.
Triệu Anh kề sát vào bên tai Liễu Liên nhỏ giọng nói: “Vương gia mới nạp một nha đầu thông phòng tên là Chu Tử, đây đều là quà tặng mua cho nàng!”
Vương gia chúng ta đã thông suốt rồi sao? Quả nhiên là chuyện lạ trong thiên hạ a! Thiếu niên Liễu Liên mười sáu tuổi đối với nha đầu thông phòng kêu Chu Tử này tràn ngập tò mò.
Sau khi trở lại Vương phủ, trời đã tối đen.
Gã sai vặt Triệu Anh Triệu Dũng thân cận bên người Nam An Vương gia đốt đèn lồng, Liễu Liên cùng Bạch Tử Xuân cùng Tinh Vệ đi theo sau Vương gia, cùng đi đến Diên Hi cư.
Đi đến cửa ngoại viện Diên Hi cư, dựa theo theo lệ thường, đám người Liễu Liên và Bạch Tử Xuân phải rời khỏi trở về Ngoại thư phòng, Triệu Anh cùng Triệu Dũng đưa Vương gia đến cửa nội viện Diên Hi cư.
Liễu Liên đang muốn xoay người, lại phát hiện Vương gia phía trước dừng bước, hắn theo tầm mắt Vương gia nhìn về phía trước.
Ngoại viện Diên Hi cư treo đèn lồng, đứng dưới đèn lồng dưới, là hai người đang ở nhường nhau hai cái túi một lớn một nhỏ: một người là gã sai vặt trong thư phòng Vương gia – Triệu Quý, người khác là một tiểu nha đầu vấn tóc qua loa cắm một cây trâm bạch ngọc hình phượng.
Vương gia thân mình thẳng tắp, tản mát ra từng trận rét lạnh.
Liễu Liên cảm nhận được khí thế của Vương gia thay đổi, lúc này mới bắt đầu tỉ mỉ đánh giá tiểu nha đầu kia.
Tiểu nha đầu kia cũng theo mọi người cúi người hành lễ với Vương gia, cúi đầu xong liền đứng lên.
Liễu Liên không nhìn thấy ngũ quan diện mạo của nàng, chỉ cảm thấy nàng tóc đen như mây, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, vóc người cao gầy nở nang, mặc áo thêu hoa tím nhạt đã giặt đến bạc màu cùng váy dài màu trắng mang giày vải, dáng vẻ dịu dàng.
Chỉ chốc lát sau, Vương gia tiến vào Diên Hi cư.
Liễu Liên không lập tức rời đi, hắn đứng xa xa dưới tàng cây sồi xanh bên ngoài Diên Hi cư, che giấu bản thân: Hắn là thủ lĩnh Tinh Vệ của Vương gia, nhất định phải bảo đảm Vương gia an toàn, không thể bỏ qua bất kỳ không nhân tố không ổn định nào.
Tiểu nha hoàn kia cũng không rời đi, nàng nhét hai cái túi vào trong tay Triệu Quý đang có chút hốt hoảng, nói mấy câu. Giọng của nàng tuy nhỏ, nhưng nội công đã rất có tu vi, Liễu Liên nghe được vô cùng rõ ràng: “Quý ca, không sao đâu, ngươi giúp ta đưa ít đồ này gửi đến Độc huyện trước, việc khác để ta xử lý! Ngươi yên tâm!”
Liễu Liên trên mặt lộ nét cười, nhưng trong lòng lại cười lạnh: ‘Ngươi yên tâm’ — ngươi cho rằng ngươi là ai, cư nhiên dám nói ra nói như vậy! Cũng quá coi thường Vương gia rồi!
Liễu Liên mười sáu tuổi đã đi theo Vương gia (lúc đó mười bảy tuổi) rất nhiều năm, Vương gia thủ đoạn thâm trầm, dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, khí phách đó không ai bì được, Liễu Liên có thể xác định, vừa rồi Vương gia quả thật rất tức giận. Nói không chừng ngày mai có thể nghe thấy tin tức nha đầu này đã chết.
Liễu Liên vừa đi ra Ngoại thư phòng, vừa thờ ơ nghĩ. Mười sáu tuổi, hắn đã không còn dịu dàng, không còn nhiệt huyết — trừ phi là vì Vương gia! Vì Vương gia ân trọng như núi, Liễu Liên tình nguyện máu chảy đầu rơi.
Liễu Liên vừa trở lại Ngoại thư phòng, Triệu Anh cũng đã trở lại, nói tiểu nha đầu kia chính là nha đầu thông phòng của Vương gia – Chu Tử. Liễu Liên không quá để ý, hắn nhanh chóng đã quên bẵng tiểu nha hoàn to gan lớn mật tên Chu Tử đó, hắn còn có nhiều việc cần quan tâm.
Bắc Tĩnh vương trong kinh thành đã bí mật đến đây, Vương gia uống rượu cùng Bắc Tĩnh vương trong Ngoại thư phòng, uống đến khuya.
Vương gia dường như tâm tình không tốt, một ly lại một ly uống không ngừng, rất nhanh đã say khướt, Bạch Tử Hạ rất không yên tâm, gọi Liễu Liên đưa Vương gia trở về.
Liễu Liên cùng Triệu Anh Triệu Dũng đưa Vương gia đến cửa nội viện Diên Hi cư, Liễu Liên đứng ở cửa, nhìn Triệu Anh và Triệu Dũng hộ tống Vương gia đi vào.
Sau khi Vương gia đi vào trong sân, bỗng nhiên nổi cơn say rượu, đứng trong sân dậm chân la to: “Chu Tử, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Liễu Liên sửng sốt, sợ Vương gia say quá mà xảy ra chuyện gì, lại càng không dám rời đi. Lúc này, nha đầu tên Chu Tử kia từ trong sương phòng bước ra ngoài. Đứng trước người Vương gia.
Trong nội viện Diên Hi cư đèn đuốc sáng trưng, Vương gia nha đầu thông phòng đứng trước mặt Chu Tử, đứng phía sau là vài nữ tử trang điểm xinh đẹp.
Nhưng đứng ở cửa viện, Liễu Liên chỉ thấy được Chu Tử dưới ánh đèn.
Dưới đèn chính là nữ hài tử đó: tóc mai đen như mây, vài lọn còn uốn lượn rơi xuống, xõa trước người, da thịt mịn màng trắng trẻo ửng hồng, dưới mí mắt sưng đỏ là một đôi mắt to linh động trong suốt đầy nước, giống nhau mang theo một tầng lệ quang. Trên người nàng mặc áo lụa dài tay màu trắng, cái yếm màu đỏ gần như trễ xuống, cơ hồ có thể nhìn thấy bộ ngực trắng nõn mềm mại…
Nụ cười mỉm thường thấy trên mặt Liễu Liên bất tri bất giác không thấy tăm hơi, ánh mắt hoa đào cong cong giống như đầm nước sâu lạnh lẽo. lần đầu tiên Liễu Liên mới biết, thì ra cũng có dạng nữ nhân như vậy: ngây thơ mềm mại như đứa bé, lại xinh đẹp mê hoặc lan tràn như vậy, đây chính là nữ nhân sao?
Lúc này, đại khái Vương gia đã ý thức được việc gì, hắn xông lên ôm lấy Chu Tử, sải bước trở về phòng ngủ, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Đêm đó, thiếu niên mười sáu tuổi, Liễu Liên lần đầu tiên trong đời rung động.
Ngày hôm sau, Vương gia vẫn ở lỳ trong thư phòng không đi ra ngoài, ngay cả Bắc Tĩnh vương cũng không thèm gặp.
Bạch Tử Hạ dẫn Liễu Liên đến gặp Vương gia. Liễu Liên vào thư phòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên mặt Vương gia một vết máu bắt mắt từ khóe mắt kéo đến khóe miệng, nhất thời ngây dại.
Bạch Tử Hạ lớn hơn Vương gia và Liễu Liên vài tuổi, lúc này bèn hỏi: “Vương gia, kẻ nào gây ra?”
Vương gia có vẻ hơi xấu hổ, dường như mặt cũng hơi hồng.
Liễu Liên vội lặng lẽ kéo Bạch Tử Hạ, Bạch Tử Hạ cẩn thận quan sát vết máu trên mặt Vương gia, cảm thấy giống như là bị móng tay nữ tử quẹt bị thương, nhất thời hiểu ra, e rằng vết máu này là vết tích do thông phòng kia của Vương gia gây ra, vì thế im lặng.
Mặc dù Liễu Liên rất trung thành và tận tâm với Vương gia, nhưng thấy tình hình này lại chỉ cảm thấy buồn cười: Chu Tử này cũng quá dữ dằn rồi! Nhưng hắn nghĩ lại, không biết Vương gia sẽ xử trí nàng thế nào, chỉ là theo tính tình trong mắt không chứa được một hạt cát của Vương gia, cái mạng nhỏ này của nàng sợ là không bảo đảm rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Liên có một loại cảm giác chua chát, có chút phiền muộn, có chút thẫn thờ, đây là một loại cảm giác thực xa lạ, Liễu Liên mười sáu tuổi chỉ cảm thấy trái tim có chút co rút đau đớn. Tại sao mình lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì luyến tiếc khi nhìn thấy một mỹ nhân sẽ phải chết trẻ sao? Liễu Liên không dám nghĩ sâu.
Rạng sáng vài ngày sau, Liễu Liên làm ám vệ bảo vệ Vương gia, lần thứ ba gặp được Chu Tử. Vương gia đưa Chu Tử rời Nhuận Dương đến kinh thành.
Liễu Liên ở trong bóng tối, nhìn Vương gia đi ở phía trước, Chu Tử theo sát phía sau, hai người một trước một sau đi tới cửa ngoại viện. Triệu Anh Triệu Dũng dắt con Ô Vân Đạp của Tuyết Vương gia đứng trước cửa.
Vương gia đứng ở cửa viện, đưa mắt nhìn theo Chu Tử rời đi.
Liễu Liên ẩn thân chỗ tối, nhìn Chu Tử rời đi.
Chu Tử bước một chân dẫm lên bậc thang xe ngựa, lại quay đầu nhìn Vương gia, trong đôi mắt đen to tròn đầy vẻ không muốn. Vương gia cũng đang nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Trên đường đừng có bướng bỉnh.”
Chu Tử vẫn nhìn Vương gia, cuối cùng khàn khàn nói với Vương gia: “Ngài cũng phải cẩn thận!”
Chu Tử lưu luyến không rời Vương gia như thế, ẩn thân chỗ tối, trái tim Liễu Liên khẽ co rút, buộc mình dời tầm mắt.
Rất nhanh, Vương gia thống lĩnh đại quân xuất phát. Liễu Liên cùng đám người Bạch Tử Hạ và Bạch Tử Xuân làm ám vệ, vẫn theo sát hai bên người Vương gia.
Sau khi đến Kim Kinh, Liễu Liên vẫn ở tại Thiên viện của Ngoại thư phòng, hắn làm ám vệ, ở tại Ngoại thư phòng, thuận tiện bảo hộ Vương gia hơn.
Một hôm, theo ca trực của ám vệ, đến phiên huynh đệ Bạch Tử Hạ và Bạch Tử Xuân bảo vệ Vương gia, Liễu Liên được Vương gia sắp xếp làm ám vệ bảo hộ Chu Tử,
Vương gia mang theo Triệu Dũng vào cung. Chỉ cần khi Chu Tử rời Vương phủ thì Liễu Liên điểm theo là được. Chu Tử không ra cửa, Liễu Liên liền nhàn rỗi, bắt đầu đi dạo trong Vương phủ ở kinh thành, nhân tiện thăm dò địa hình.
Không biết từ lúc nào, hắn đi tới ngoài cửa Tùng Đào Uyển.
Liễu Liên đứng dưới một gốc cây hoa quế ở bên ngoài Tùng Đào Uyển, cúi đầu suy tư. Gần đây hắn có chút khác hẳn với thường ngày.
Đúng lúc này, Triệu Hùng vội vàng đánh xe ngựa mà Vương gia đã cải tiến tới, nhìn thấy Liễu Liên đứng yên dưới tàng cây hoa quế, việc lên tiếng chào: “Liễu thống lĩnh, chờ Vương gia sao? Vương gia mang theo Triệu Dũng vào cung rồi!”
Liễu Liên mắt hoa đào nhíu lại, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt cười rực rỡ: “Ừ, ta đi đây!”
Triệu Hùng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không giống nam tử kia, trong lòng đồng tình cực kỳ: Liễu Liên – Liễu thống lĩnh thân là nam tử, bộ dạng lại xinh đẹp như thế, may mắn hắn có võ công cao cường, bằng không sẽ bị những thứ nam nữ không có mắt kia quấy rầy chết!
Vương gia không ở trong phủ, như vậy người có tư cách ngồi chiếc xe ngựa này chỉ có một: nha đầu thông phòng Chu Tử của Vương gia.
Lý trí của Liễu Liên nói cho hắn: Liễu Liên, ngươi cần phải đi! Ngươi cần phải ẩn nấp rồi!
Nhưng chân của hắn lại có tư tưởng riêng của mình, vững vàng đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Rất nhanh, nha hoàn Ngân Linh cũng bước ra, đứng ở trước xe nói chuyện tào lao cùng Triệu Hùng. Giọng của bọn họ cũng không lớn, nhưng Liễu Liên vẫn nghe rất rõ. Nguyên lai Chu Tử muốn dẫn Ngân Linh cùng Triệu Hùng đến phường Trạng Nguyên mua ít đồ.
Liễu Liên làm ám vệ, vẫn tận tâm tận lực theo sát nhóm người Chu Tử.
Chu Tử cùng người thanh niên tuấn tú kia tên là Chương Kỳ vào phòng đơn của một quán trà, Liễu Liên nhìn thấy Ngân Linh cùng Triệu Hùng không đi vào, lúc này mới hiện thân.
Triệu Hùng và Ngân Linh vừa thấy hắn, vội đảo mắt ra hiệu. Liễu Liên hiểu ý, cười cười, thân mình co rụt lại, dán vách tường như con thằn lằn bám lên nóc nhà. Sau khi gỡ một mảnh ngói, Liễu Liên nghe được lời Chương Kỳ nói.
Lúc này hắn mới biết, thì ra Chu Tử là một nữ hài tử đáng thương như thế. Liễu Liên trầm mặc. Từ nhỏ lưu lạc, có dạng bi kịch nào hắn chưa từng chứng kiến, cô nhi trên đời này, nói đến thân thế, chỉ có thảm hơn, không có thảm nhất.
Ngay cả xuất thân của chính mình, Liễu Liên hắn cũng chưa từng đề cập đến, bởi vì nói ra cũng không có ai tin tưởng, trên đời này lại có người thê thảm như vậy, lại có người đáng thương như vậy.
Trên mặt hắn thường mang theo nụ cười, bởi vì hắn có thể sống sót là việc khó khăn cỡ nào, sao có thể không vui? Sao có thể không cười chứ? So với mẫu thân của hắn, so với tỷ tỷ của hắn, hắn đã may mắn đến cỡ nào!
Vương gia muốn đi bình định Tây Bắc, để Triệu Phúc Triệu Hùng lại cho Chu Tử.
Đại quân của Vương gia chưa xuất phát, Liễu Liên đã được phái đến Tây Bắc trước, nhiệm vụ của hắn là ám sát thủ lĩnh phản quân, kích động gây náo loạn trong đội quân phản loạn ở Tây Bắc.
Một chuyến đi này, kéo dài hai năm.
Quay lại Mục lục
/158
|