☆Chương 31: Quay đầu ba lần, thương nhân động lòng
Cũng như Triệu Trinh, khi Quý phi nương nương ban thưởng cho người, đến mắt cũng không chớp, vẻ mặt đều thanh lãnh như nhau, nhưng Chu Tử đang quỳ nghe thái giám tuyên đọc, trong lòng có chút rung động. Quý phi nương nương ban thưởng thật nhiều a!
Cao Đại phu nhân phải phân chia thành từng nhóm: đồ cổ, ngọc khí, các tơ lụa vải vóc. Ban cho Chu Tử đều là đồ trang sức bằng đá quý, bằng vàng ngọc cùng các loại tơ lụa gấm vóc và lụa mỏng in hoa mềm mại màu trắng sáng.
Trong lòng Chu Tử hiểu rõ, những thứ trang sức bằng đá quý, bằng vàng ngọc kia là ban thưởng cho mình, còn những thứ như tơ lụa gấm vóc này nọ đại khái là muốn mình may quần áo cho Triệu Trinh.
Sau khi ban thưởng xong, Cao Quý phi được các cung nữ dìu vào hậu điện thay quần áo, Chu Tử liền cùng Cao Đại phu nhân chờ ở chính điện. Cao Đại phu nhân căn bản là khinh thường không thèm để ý đến nàng, nàng cũng không chủ động nói chuyện, trong chính điện nhất thời rất an tĩnh.
Chu Tử chán muốn chết, lại không dám lộn xộn, đành phải đưa ánh mắt đi du ngoạn ngắm nhìn xung quanh, nhìn vào trong sân. Trong sân của Thanh Vân điện không có các loại hoa hoa cỏ cỏ, mà chỉ có cây thông già xanh ngắt một màu. Thân cây rất to, không biết đã sống trong vườn ngự uyển này được bao nhiêu năm, thấy được bao nhiêu thăng trầm rồi.
Dưới tàng cây, mặt đất được lót những viên gạch xanh lớn vì không ai đi lại nên mọc đầy rêu xanh. Nghĩ đến lúc còn bé Triệu Trinh từng ở đây chạy nhảy chơi đùa, trong lòng Chu Tử có một niềm vui sướng nhỏ nhoi, đây là nơi hắn ngày bé thường chơi đùa a!
Đúng lúc này, thì một đại cung nữ đến gọi Chu Tử vào.
Chu Tử đi theo nàng vào hậu điện.
Quý phi nương nương thanh lãnh ngồi trên giường gấm, đôi mắt phượng giống Triệu Trinh như đúc nhìn chằm chằm Chu Tử, một lúc sau mới nói: “Nghe nói Trinh Nhi rất sủng ái ngươi, một khi đã như vậy, ngươi cũng phải tận tâm, thay bổn cung chăm sóc hắn thật tốt.” Bà dừng một chút, mới nói tiếp bằng giọng điệu thong thả cơ hồ như nhấn mạnh từng chữ một: “Nhớ kỹ, đừng dụ dỗ để được ân sủng, đừng có lôi kéo hắn đi trêu chọc những nữ nhân không đứng đắn… Đợi sau khi hắn đại hôn suôn sẻ, tự bản cung sẽ ban thưởng cho ngươi, nếu không…” Tay bà nhẹ nhàng khẽ động, một cái lò sưởi nhỏ bằng bạch ngọc khắc hoa văn cầm trong tay trượt xuống đất, phát ra tiếng “Đinh đang đang” giòn vang, bể thành từng mảnh vụn.
Chu Tử vội quỳ xuống: “Nô tỳ thề trung thành với nương nương và Vương gia.”
Sau khi xuất cung, Cao Đại phu nhân ngay cả nhìn mặt Chu Tử cũng không muốn, trực tiếp phân phó Doãn ma ma đi theo phía sau: lên xe của Chu Tử và Ngân Linh ngồi, đưa họ trở về.
Ngày thứ hai, Đại Nhạn ngồi xe đi tới trong phủ, mang theo vài rương hành lý. Nàng là người hầu của phủ Thượng thư, từ năm mười bốn tuổi đã bị đưa vào trong cung hầu hạ Cao Quý phi, bởi vì rất được việc, nên Cao Quý phi vẫn giữ nàng bên người, hơn hai mươi tuổi vẫn còn cô độc, Cao Quý phi phái nàng ra ngoái, một là muốn phái thêm một người ở bên cạnh Triệu Trinh, mặt khác chính là muốn cho nàng tìm nơi nương tựa.
Đại Nhạn là người trầm mặc ít nói, bất quá làm việc gì trong lòng đều có tính toán, hơn nữa luôn một lòng trung thành và tận tâm với Cao Quý phi và Triệu Trinh, khi Triệu Trinh xuất chinh bên ngoài, để một người như vậy ở trong phủ là thích hợp nhất.
Khi Chu Tử bẩm báo với Đại Nhạn chuyện mình muốn về quê thăm người thân, thì Đại Nhạn chỉ hỏi ba câu: “Vương gia có biết không?” “Ai đi theo?” “Phải đi bao lâu?”
Sau khi Chu Tử trả lời xong, nàng liền phất phất tay, giống như đang chào từ biệt Chu Tử: “Đi đi! Trên đường chú ý an toàn!”
Chỉ đơn giản như vậy? Chu Tử cực kỳ kinh ngạc, cả người lâng lâng vui vẻ như đạp lên bông mềm đi thu thập hành lý.
Cuối cùng đáp án được Ngân Linh công bố.
Buổi sáng hôm đó, Chu Tử liền xuất phát.
Triệu Hùng ở phía trước đánh xe, Chu Tử và Ngân Linh ngồi ở trong xe tán gẫu tám chuyện. Sau một thời gian ở cùng nhau, hai vị này phát hiện cả hai tâm đầu ý hợp có cùng sở thích: đều là người tiềm ẩn sở thích tán gẫu chuyện bát quái đồn đãi ở triều Đại Kim.
Thông qua Ngân Linh, Chu Tử biết được rất nhiều bí mật, ví như tình sử khá dài của đào hát nổi danh Kim Kinh – Lý Thanh Liên, truyền kỳ về cuộc đời võ tướng đầu tiên của Đại Kim triều, chuyện tình cảm phu thê của Đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu… Những chuyện như thế còn hơn hẳn bí văn (sách cấm), Ngân Linh quả thật lại thuộc như lòng bàn tay.
Cho nên, trong khi Chu Tử đang kinh ngạc với việc Đại Nhạn cô cô dễ dàng chấp thuận cho mình ra ngoài, thì Ngân Linh cười gian ba tiếng, hả hê đắc ý dào dạt nhưng lại không nói gì, mà vẻ mặt lại giống như đang nói: “Hỏi ta đi! Hỏi ta đi! Hỏi ta đi!”
Chu Tử thấy vậy liền hỏi.
Ngân Linh thần bí nói: “Chỉ hai chữ — Triệu Phúc!”
Chu Tử không nói gì thêm, trí tưởng tượng bắt đầu phóng túng suy nghĩ miên man bất định, cuối cùng biến hóa khôn lường thành một chuyện tình sử – người hữu tình sẽ được bên nhau:
Bộ thứ nhất: Thanh mai trúc mã bị bắt chia lìa;
Bộ thứ hai: Đôi tình nhân nhỏ rơi lệ ở cửa cung;
Bộ thứ ba: Trong cung – ngoài cung, tình vững hơn vàng;
Bộ thứ tư: Vén tan mây, thấy trăng sáng;
Bộ thứ năm: Phụng chỉ thành hôn, kết cục đại đoàn viên;
…
Bộ cuối cùng là: Từ đó về sau Triệu Phúc cùng Đại Nhạn trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Có người cùng trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, đi đường cũng dễ chịu hơn. Tuy rằng đã là cuối thu, càng đi về phía Bắc thì càng lạnh, nhưng Chu Tử đã dặn Triệu Hùng chuẩn bị thật đầy đủ, nên các nàng cũng không chịu khổ gì.
Nửa tháng sau, nhóm Chu Tử đã đến thành Uyển Châu, hơn nữa còn gặp được Triệu Phúc ngay tại khách điếm xa hoa nhất thành Uyển Châu.
Sau khi hàn huyên qua loa vài câu, Triệu Phúc nhanh chóng mời từ phòng cách vách ra một vị cô nương xinh đẹp yêu kiều: mái tóc dày đen nhánh, da thịt tuyết trắng, mắt long lanh như nước hồ thu ẩn dưới mày cong như liễu, đôi môi nhỏ anh đào đỏ tươi ướt át ẩn dưới sống mũi thẳng đẹp tinh xảo — thật là một giai nhân a!
Chu Tử thực vừa lòng, khen ngợi Triệu Phúc một phen, sau khi lấy được giấy chuộc thân, liền cho Triệu Phúc rời đi.
Mười ngày sau, phường Chí Thiện ở trung tâm thị trấn Độc huyện, tại cửa hàng ngọc khí Chương Phúc Ký nổi danh Đại Kim. Ông chủ của Chương Phúc Ký là Chương lão Tam ưỡn bụng chậm rãi khoan thai lắc lư ra khỏi tiệm, theo sau là gã sai vặt A Hân.
Mấy năm nay, Chương lão Tam rất ít khi rời khỏi Độc huyện, buôn bán bên ngoài đều do con trai độc nhất là Chương Kỳ phụ trách, càng buôn bán càng lớn, bụng của Chương lão Tam cũng cứ thế mà tròn theo, nguyên lai khuôn mặt gầy teo cũng trở nên trơn nhẵn bóng loáng.
Hắn hiện giờ: buôn bán thịnh vượng, gia đạo thịnh vượng, con cái hiếu thuận, hoa đào rực rỡ, trừ bỏ trong nhà có một bà vợ già như thùng dấm chua có chút khiến người ta không ưa nổi, còn lại cuộc sống quả thực rất hoàn mỹ a!
Chương lão Tam tuy rằng vô cùng háo sắc, nhưng cho tới bây giờ luôn yêu thương con cái, nhìn cách hắn xem con trai Chương Kỳ và nữ nhi Chương Mai như vật quý quan trọng nhất, luôn coi trọng Chương Kỳ và Chương Mai, đối với vợ cả Mạc thị cũng dễ dàng tha thứ.
Năm ngoái hắn có được một tiểu thiếp xinh đẹp nhưng lại không dám mang về nhà, mua một tòa nhà trên đường cái phía Tây an bài cho nàng ta. Bởi vì mình ngày ngày phải về nhà báo danh, sợ nàng ta còn trẻ không thủ tiết được, lại không chịu nổi cảnh nàng ta khóc sướt mướt, cho nên dù rất ghét mẹ của nàng là mụ tú bà Chu lão thái, vẫn phải đồng ý bà ta về ở cùng với nàng.
Hôm nay, Chương Mai đã được gả cho phú thương Lâm gia ở thành Uyển Châu báo có tin vui, Mạc thị liền đến thành Uyển Châu thăm Chương Mai, hắn nhân dịp đến chỗ ngoại thất (Vợ bé) Chu Tứ Mỹ trên phía tây đường cái khoái hoạt vài ngày.
Chương lão Tam đang sung sướng trong lòng, bỗng nhiên một làn gió thơm thổi đến, một thân thể mềm mại đụng vào hắn, hắn vội giơ tay ra, đỡ lấy ôn hương nhuyễn ngọc này. Định thần nhìn lại, thì ra là một tiểu nương tử vô cùng xinh đẹp, lúc này mặt đang đỏ bừng vén áo cúi đầu thi lễ: “Vị ca ca này, thiếp thất lễ rồi!”
Thân mình béo tròn của Chương lão Tam mềm nhũn hết một nửa: đến từng tuổi này mà còn có người gọi hắn là ca ca, chứng tỏ hắn vẫn còn ngọc thụ lâm phong, phong thái vẫn còn khiến người mê hoặc a!
Lúc này hắn chỉ lo ngây ngốc nhìn vị tiểu nương tử xinh đẹp mỹ miều này, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần đáp lễ nói: “Không sao cả, không sao cả!”
Vị tiểu nương tử nâng ống tay áo che lại khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, xoay người muốn đi, lại quay đầu liếc nhìn Chương lão Tam một cái, miệng khẽ mắng nha hoàn thô kệch theo sau: “Tử Trúc, sao ngươi không nhìn đường cho tốt, hại ta đụng phải vị ca ca này!”
Chương lão Tam híp mắt cười rung cả lông mày râu ria: “Không sao không sao!”
Vị tiểu mỹ nhân dùng ống tay áo che nửa mặt đi về hướng đối diện, lúc đến chân cầu thang, tiểu nương tử xinh đẹp lại nhẹ nhàng quay đầu liếc mắt nhìn, chạm phải ánh mắt của Chương lão Tam, nàng xấu hổ cúi đầu, vén làn váy đi lên lầu, rất nhanh đã biến mất ở đầu cầu thang.
Cũng như Triệu Trinh, khi Quý phi nương nương ban thưởng cho người, đến mắt cũng không chớp, vẻ mặt đều thanh lãnh như nhau, nhưng Chu Tử đang quỳ nghe thái giám tuyên đọc, trong lòng có chút rung động. Quý phi nương nương ban thưởng thật nhiều a!
Cao Đại phu nhân phải phân chia thành từng nhóm: đồ cổ, ngọc khí, các tơ lụa vải vóc. Ban cho Chu Tử đều là đồ trang sức bằng đá quý, bằng vàng ngọc cùng các loại tơ lụa gấm vóc và lụa mỏng in hoa mềm mại màu trắng sáng.
Trong lòng Chu Tử hiểu rõ, những thứ trang sức bằng đá quý, bằng vàng ngọc kia là ban thưởng cho mình, còn những thứ như tơ lụa gấm vóc này nọ đại khái là muốn mình may quần áo cho Triệu Trinh.
Sau khi ban thưởng xong, Cao Quý phi được các cung nữ dìu vào hậu điện thay quần áo, Chu Tử liền cùng Cao Đại phu nhân chờ ở chính điện. Cao Đại phu nhân căn bản là khinh thường không thèm để ý đến nàng, nàng cũng không chủ động nói chuyện, trong chính điện nhất thời rất an tĩnh.
Chu Tử chán muốn chết, lại không dám lộn xộn, đành phải đưa ánh mắt đi du ngoạn ngắm nhìn xung quanh, nhìn vào trong sân. Trong sân của Thanh Vân điện không có các loại hoa hoa cỏ cỏ, mà chỉ có cây thông già xanh ngắt một màu. Thân cây rất to, không biết đã sống trong vườn ngự uyển này được bao nhiêu năm, thấy được bao nhiêu thăng trầm rồi.
Dưới tàng cây, mặt đất được lót những viên gạch xanh lớn vì không ai đi lại nên mọc đầy rêu xanh. Nghĩ đến lúc còn bé Triệu Trinh từng ở đây chạy nhảy chơi đùa, trong lòng Chu Tử có một niềm vui sướng nhỏ nhoi, đây là nơi hắn ngày bé thường chơi đùa a!
Đúng lúc này, thì một đại cung nữ đến gọi Chu Tử vào.
Chu Tử đi theo nàng vào hậu điện.
Quý phi nương nương thanh lãnh ngồi trên giường gấm, đôi mắt phượng giống Triệu Trinh như đúc nhìn chằm chằm Chu Tử, một lúc sau mới nói: “Nghe nói Trinh Nhi rất sủng ái ngươi, một khi đã như vậy, ngươi cũng phải tận tâm, thay bổn cung chăm sóc hắn thật tốt.” Bà dừng một chút, mới nói tiếp bằng giọng điệu thong thả cơ hồ như nhấn mạnh từng chữ một: “Nhớ kỹ, đừng dụ dỗ để được ân sủng, đừng có lôi kéo hắn đi trêu chọc những nữ nhân không đứng đắn… Đợi sau khi hắn đại hôn suôn sẻ, tự bản cung sẽ ban thưởng cho ngươi, nếu không…” Tay bà nhẹ nhàng khẽ động, một cái lò sưởi nhỏ bằng bạch ngọc khắc hoa văn cầm trong tay trượt xuống đất, phát ra tiếng “Đinh đang đang” giòn vang, bể thành từng mảnh vụn.
Chu Tử vội quỳ xuống: “Nô tỳ thề trung thành với nương nương và Vương gia.”
Sau khi xuất cung, Cao Đại phu nhân ngay cả nhìn mặt Chu Tử cũng không muốn, trực tiếp phân phó Doãn ma ma đi theo phía sau: lên xe của Chu Tử và Ngân Linh ngồi, đưa họ trở về.
Ngày thứ hai, Đại Nhạn ngồi xe đi tới trong phủ, mang theo vài rương hành lý. Nàng là người hầu của phủ Thượng thư, từ năm mười bốn tuổi đã bị đưa vào trong cung hầu hạ Cao Quý phi, bởi vì rất được việc, nên Cao Quý phi vẫn giữ nàng bên người, hơn hai mươi tuổi vẫn còn cô độc, Cao Quý phi phái nàng ra ngoái, một là muốn phái thêm một người ở bên cạnh Triệu Trinh, mặt khác chính là muốn cho nàng tìm nơi nương tựa.
Đại Nhạn là người trầm mặc ít nói, bất quá làm việc gì trong lòng đều có tính toán, hơn nữa luôn một lòng trung thành và tận tâm với Cao Quý phi và Triệu Trinh, khi Triệu Trinh xuất chinh bên ngoài, để một người như vậy ở trong phủ là thích hợp nhất.
Khi Chu Tử bẩm báo với Đại Nhạn chuyện mình muốn về quê thăm người thân, thì Đại Nhạn chỉ hỏi ba câu: “Vương gia có biết không?” “Ai đi theo?” “Phải đi bao lâu?”
Sau khi Chu Tử trả lời xong, nàng liền phất phất tay, giống như đang chào từ biệt Chu Tử: “Đi đi! Trên đường chú ý an toàn!”
Chỉ đơn giản như vậy? Chu Tử cực kỳ kinh ngạc, cả người lâng lâng vui vẻ như đạp lên bông mềm đi thu thập hành lý.
Cuối cùng đáp án được Ngân Linh công bố.
Buổi sáng hôm đó, Chu Tử liền xuất phát.
Triệu Hùng ở phía trước đánh xe, Chu Tử và Ngân Linh ngồi ở trong xe tán gẫu tám chuyện. Sau một thời gian ở cùng nhau, hai vị này phát hiện cả hai tâm đầu ý hợp có cùng sở thích: đều là người tiềm ẩn sở thích tán gẫu chuyện bát quái đồn đãi ở triều Đại Kim.
Thông qua Ngân Linh, Chu Tử biết được rất nhiều bí mật, ví như tình sử khá dài của đào hát nổi danh Kim Kinh – Lý Thanh Liên, truyền kỳ về cuộc đời võ tướng đầu tiên của Đại Kim triều, chuyện tình cảm phu thê của Đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu… Những chuyện như thế còn hơn hẳn bí văn (sách cấm), Ngân Linh quả thật lại thuộc như lòng bàn tay.
Cho nên, trong khi Chu Tử đang kinh ngạc với việc Đại Nhạn cô cô dễ dàng chấp thuận cho mình ra ngoài, thì Ngân Linh cười gian ba tiếng, hả hê đắc ý dào dạt nhưng lại không nói gì, mà vẻ mặt lại giống như đang nói: “Hỏi ta đi! Hỏi ta đi! Hỏi ta đi!”
Chu Tử thấy vậy liền hỏi.
Ngân Linh thần bí nói: “Chỉ hai chữ — Triệu Phúc!”
Chu Tử không nói gì thêm, trí tưởng tượng bắt đầu phóng túng suy nghĩ miên man bất định, cuối cùng biến hóa khôn lường thành một chuyện tình sử – người hữu tình sẽ được bên nhau:
Bộ thứ nhất: Thanh mai trúc mã bị bắt chia lìa;
Bộ thứ hai: Đôi tình nhân nhỏ rơi lệ ở cửa cung;
Bộ thứ ba: Trong cung – ngoài cung, tình vững hơn vàng;
Bộ thứ tư: Vén tan mây, thấy trăng sáng;
Bộ thứ năm: Phụng chỉ thành hôn, kết cục đại đoàn viên;
…
Bộ cuối cùng là: Từ đó về sau Triệu Phúc cùng Đại Nhạn trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Có người cùng trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, đi đường cũng dễ chịu hơn. Tuy rằng đã là cuối thu, càng đi về phía Bắc thì càng lạnh, nhưng Chu Tử đã dặn Triệu Hùng chuẩn bị thật đầy đủ, nên các nàng cũng không chịu khổ gì.
Nửa tháng sau, nhóm Chu Tử đã đến thành Uyển Châu, hơn nữa còn gặp được Triệu Phúc ngay tại khách điếm xa hoa nhất thành Uyển Châu.
Sau khi hàn huyên qua loa vài câu, Triệu Phúc nhanh chóng mời từ phòng cách vách ra một vị cô nương xinh đẹp yêu kiều: mái tóc dày đen nhánh, da thịt tuyết trắng, mắt long lanh như nước hồ thu ẩn dưới mày cong như liễu, đôi môi nhỏ anh đào đỏ tươi ướt át ẩn dưới sống mũi thẳng đẹp tinh xảo — thật là một giai nhân a!
Chu Tử thực vừa lòng, khen ngợi Triệu Phúc một phen, sau khi lấy được giấy chuộc thân, liền cho Triệu Phúc rời đi.
Mười ngày sau, phường Chí Thiện ở trung tâm thị trấn Độc huyện, tại cửa hàng ngọc khí Chương Phúc Ký nổi danh Đại Kim. Ông chủ của Chương Phúc Ký là Chương lão Tam ưỡn bụng chậm rãi khoan thai lắc lư ra khỏi tiệm, theo sau là gã sai vặt A Hân.
Mấy năm nay, Chương lão Tam rất ít khi rời khỏi Độc huyện, buôn bán bên ngoài đều do con trai độc nhất là Chương Kỳ phụ trách, càng buôn bán càng lớn, bụng của Chương lão Tam cũng cứ thế mà tròn theo, nguyên lai khuôn mặt gầy teo cũng trở nên trơn nhẵn bóng loáng.
Hắn hiện giờ: buôn bán thịnh vượng, gia đạo thịnh vượng, con cái hiếu thuận, hoa đào rực rỡ, trừ bỏ trong nhà có một bà vợ già như thùng dấm chua có chút khiến người ta không ưa nổi, còn lại cuộc sống quả thực rất hoàn mỹ a!
Chương lão Tam tuy rằng vô cùng háo sắc, nhưng cho tới bây giờ luôn yêu thương con cái, nhìn cách hắn xem con trai Chương Kỳ và nữ nhi Chương Mai như vật quý quan trọng nhất, luôn coi trọng Chương Kỳ và Chương Mai, đối với vợ cả Mạc thị cũng dễ dàng tha thứ.
Năm ngoái hắn có được một tiểu thiếp xinh đẹp nhưng lại không dám mang về nhà, mua một tòa nhà trên đường cái phía Tây an bài cho nàng ta. Bởi vì mình ngày ngày phải về nhà báo danh, sợ nàng ta còn trẻ không thủ tiết được, lại không chịu nổi cảnh nàng ta khóc sướt mướt, cho nên dù rất ghét mẹ của nàng là mụ tú bà Chu lão thái, vẫn phải đồng ý bà ta về ở cùng với nàng.
Hôm nay, Chương Mai đã được gả cho phú thương Lâm gia ở thành Uyển Châu báo có tin vui, Mạc thị liền đến thành Uyển Châu thăm Chương Mai, hắn nhân dịp đến chỗ ngoại thất (Vợ bé) Chu Tứ Mỹ trên phía tây đường cái khoái hoạt vài ngày.
Chương lão Tam đang sung sướng trong lòng, bỗng nhiên một làn gió thơm thổi đến, một thân thể mềm mại đụng vào hắn, hắn vội giơ tay ra, đỡ lấy ôn hương nhuyễn ngọc này. Định thần nhìn lại, thì ra là một tiểu nương tử vô cùng xinh đẹp, lúc này mặt đang đỏ bừng vén áo cúi đầu thi lễ: “Vị ca ca này, thiếp thất lễ rồi!”
Thân mình béo tròn của Chương lão Tam mềm nhũn hết một nửa: đến từng tuổi này mà còn có người gọi hắn là ca ca, chứng tỏ hắn vẫn còn ngọc thụ lâm phong, phong thái vẫn còn khiến người mê hoặc a!
Lúc này hắn chỉ lo ngây ngốc nhìn vị tiểu nương tử xinh đẹp mỹ miều này, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần đáp lễ nói: “Không sao cả, không sao cả!”
Vị tiểu nương tử nâng ống tay áo che lại khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, xoay người muốn đi, lại quay đầu liếc nhìn Chương lão Tam một cái, miệng khẽ mắng nha hoàn thô kệch theo sau: “Tử Trúc, sao ngươi không nhìn đường cho tốt, hại ta đụng phải vị ca ca này!”
Chương lão Tam híp mắt cười rung cả lông mày râu ria: “Không sao không sao!”
Vị tiểu mỹ nhân dùng ống tay áo che nửa mặt đi về hướng đối diện, lúc đến chân cầu thang, tiểu nương tử xinh đẹp lại nhẹ nhàng quay đầu liếc mắt nhìn, chạm phải ánh mắt của Chương lão Tam, nàng xấu hổ cúi đầu, vén làn váy đi lên lầu, rất nhanh đã biến mất ở đầu cầu thang.
/158
|