☆Chương 36: Trở lại kinh thành, quý nữ giá lâm
Trong lúc vợ của Chương lão Tam náo động tại nhà vợ bé ở phía tây đường cái, đoàn người Chu Tử đã sớm chuẩn bị, gom hết châu báu nữ trang chuồn đi trước.
Gần một tháng diễn kịch ở đây, Chu Tử diễn xuất vô cùng thành công chẳng khác nào diễn viên lão luyện, diễn nhập tâm đến nghiện. Bất quá, đến đoạn cao trào của vở kịch, nàng sợ vợ chồng Chương lão Tam tỉnh ngộ rồi lại đây bắt được mình, nên sáng sớm liền mang theo Ngân Linh và Ổn Nương tên thật là Tần Thi Thi, được Triệu Hùng đánh xe bỏ trốn mất dạng.
Nhìn thị trấn Độc huyện biến mất ở đường chân trời, Chu Tử chắp tay trước ngực không ngừng cầu nguyện: Ông trời, để chúng con nhanh rời khỏi phủ Uyển Châu đi! Để cho hai vợ chồng Chương lão Tam biến thành mây bay đi!
Khi xe ngựa của bọn họ lướt qua thành Uyển Châu, lúc này Chu Tử mới thở dài nhẹ nhõm, trong lòng bắt đầu cảm tạ Triệu Trinh yêu thích phát minh cải tạo máy móc — Triệu Trinh anh minh thần võ cỡ nào a, có thể cải tiến khiến chiếc xe chạy nhanh như vậy hơn nữa còn có công năng giảm xóc a!
Đến chạng vạng, luôn dẫn đầu trên con đường nhỏ thênh thang, có thể nói chiếc xe ngựa được cải tiến của Triệu Trinh “Vẫn bị đuổi theo, chưa bao giờ bị vượt qua” rốt cục tốc độ xe cũng chậm lại, cuối cùng ngừng lại trong một thị trấn nhỏ trong núi.
Triệu Hùng bước xuống xe kéo vài người lại hỏi thăm, sau đó mới trở lại thông báo với Chu Tử: “Trấn này gọi là trấn Kinh Tử, là một địa phương rất tốt, nơi này là giáp giao giữa ba phủ: Uyển Châu, Kinh Châu và Thiểm Châu, không thuộc quản lý của phủ nào, chỉ là từ Uyển Châu đến Kim Kinh muốn đi qua nơi này, phải đi vòng một đoạn.”
Bọn họ nghỉ lại trong một khách điếm lớn nhất trong trấn. Vì an toàn, Chu Tử, Ngân Linh và Tần Thi Thi ở chung một phòng, Triệu Hùng ở phòng kế bên. Sau bữa tối, Chu Tử muốn đi dạo một chút, Tần Thi Thi yếu ớt sợ lạnh, đã sớm chui vào vào trong ổ chăn rồi. Ngân Linh liền theo Chu Tử đi ra ngoài.
Bởi vì trấn Kinh Tử ở trong núi, gió đêm trong núi phần phật thổi đến, hàn khí bức người. Trên con đường nhỏ lót đá xanh im ắng, không có người qua lại, chỉ có vài cửa hàng bên cạnh thỉnh thoảng lộ ra chút ánh đèn. Vô cùng tĩnh mịch.
Hôm nay là ngày mười bốn tháng chạp, thời tiết mặc dù lạnh, nhưng trên bầu trời vẫn treo một vầng trăng lạnh lẽo cô tịch. Ngửa đầu nhìn ánh trăng, Chu Tử bỗng nhiên chợt cảm thấy cô độc. Đã trả được thù lớn, nỗi hận phẫn uất chất chứa trong lòng kia cũng từ từ tiêu biến mất, đáng ra nên vui mừng khôn xiết mới phải, nhưng nàng cảm thấy rất khổ sở, khổ sở đến muốn khóc.
Trong kiếp này, Phủ Uyển Châu này là quê nhà của nàng, lúc này đây rời đi, nàng có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về nữa, và cũng không về được. Hạng Vũ từng nói: “Phú quý không về cố hương, như mặc áo gấm đi đêm, nào ai biết đến ai.” Nhưng nàng vì lần này báo thù, đã khiến mình rốt cuộc không về quê hương được nữa. Một lần nữa nàng lại trở thành cây lục bình không rễ, trôi theo vận mệnh như nước lũ mà phiêu đãng nơi nơi.
Muội muội Chu Bích, đệ đệ Chu Thanh cũng có vận mệnh tương tự.
Ngân Linh nhìn Chu Tử từ xa xa, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng nàng thấy được giọt nước mắt lăn trên má Chu Tử…
Xe chạy lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng lúc bọn họ đến ngoài thành Kim Kinh đã là mồng sáu tháng giêng.
Sau khi vào Kim Kinh, Tần Thi Thi sẽ chia tay với nhóm người Chu Tử.
Ở trong đình nghỉ chân phía ngoài thành, Chu Tử đem khế ước bán mình trả lại cho nàng ta, còn đưa thêm cho nàng một tờ ngân phiếu trị giá hai trăm lượng.
Những châu báu tiền tài lừa gạt được từ chỗ Chương lão Tam, ngoại trừ tấm ngân phiếu này, tất cả mọi thứ khác Chu Tử sẽ trả lại cho Chương Kỳ. Chương Kỳ là một người trọng nghĩa như vậy, nếu mình tham mấy thứ này thì rất không trượng nghĩa rồi, không còn mặt mũi mà gặp Chương Kỳ.
Tuy rằng đã giao ước với Triệu Phúc và Chu Tử từ trước rồi, nhưng khi nhìn thấy khế ước bán thân của mình, trên khuôn mặt xưa nay vẫn luôn như đeo một lớp mặt nạ của Tần Thi Thi lúc bấy giờ cũng xuất hiện một tia xúc động. Nàng cầm khế ước bán mình trong tay, hết nhìn lại nhìn, sau đó cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong áo.Tần Thi Thi ngẩng đầu thật cao, trong ánh mắt ươn ướt; khóe miệng muốn cười nhếch lên, nhưng lại có chút run rẩy.
Chu Tử cũng có chút không đành lòng, nên nàng quyết định giải thích một chút: “Ta, Ngân Linh và Triệu Hùng đều là nô tịch, cho nên…”
“Ta thật vui mừng!” Tần Thi Thi đánh gãy lời Chu Tử, “Ta bị cha mẹ ruột bán đi, vì muốn thêm vài lượng bạc mà bán ta vào Ngọc Chẩm lâu nổi danh ở Kim Kinh!…”
“Ngọc chẩm lâu, một đôi tay ngọc ngàn người gối, hừ!” Nàng xoay người chỉ vào một thông trang ở nơi xa xăm, “Nhìn đi, ban đầu gia đình của ta là ở nơi đó!” Tần Thi Thi cúi người thi lễ chào bọn Chu Tử một cái rồi nhanh chóng xoay người đi về phía trước, hướng nàng đi không phải là thông làng của của nàng, mà là hướng cửa thành Kim Kinh.
Bóng dáng của Tần Thi Thi đã biến mất trong đám người, Chu Tử, Ngân Linh cùng Triệu Hùng vẫn đứng trong đình nhìn theo.
Chu Tử cười cười: “Ta bị bà nội ruột bán đi, các ngươi thì sao?”
Ngân Linh và Triệu Hùng cùng liếc nàng một cái: “Nước trong trà không sôi thì trà làm sao có vị!(*)”
Ba người đều nở nụ cười, khóe mắt dường như mang theo ánh lệ: chúng ta có lẽ đã từng đáng thương, từng bi thảm, nhưng chúng ta luôn nỗ lực sống sót, hơn nữa còn muốn sống tốt hơn!
Sau khi trở lại Vương phủ ở kinh thành, Chu Tử phát hiện mình sai lầm rồi.
Nàng vốn cho rằng Vương gia không có ở nhà, trong phủ hẳn là vắng ngắt lạnh lẽo thê thê thảm thảm, ai ngờ mới vào Vương phủ, đã thấy nơi nơi treo từng mảnh lụa hồng lụa xanh mới tinh, tạo thành cảnh tượng xuân mới bừng bừng sức sống.
Nàng và Ngân Linh nhìn nhau, nhất trí quyết định đi chào Đại Nhạn cô cô trước.
Đại Nhạn vẫn ít nói như cũ, không nói lời nào dư thừa, lấy ra một cuốn sổ ghi chép, cầm bút viết lên mấy chữ, sau đó đưa cho Chu Tử, bảo Chu Tử ký tên. Chu Tử nhìn vào, thì ra là ghi ngày tháng rời phủ, tên người và ngày hồi phủ. Nàng đọc kỹ một lần, thấy không có sai sót gì, nhưng để cho an toàn còn kiểm tra lại một lần nữa, rồi mới ký tên đồng ý.
Sau khi ký tên xong, Đại Nhạn nói: “Các ngươi rời đi hai tháng, trong phủ cũng có một chút thay đổi.” Nàng dừng một chút, lại nói: “Bởi vì Vương phi chưa vào cửa, nên lễ mừng năm mới trong phủ có nhiều bất tiện, đành nhờ hai vị tiểu thư của phủ Thượng thư: Tứ biểu tiểu thư và Nhị biểu tiểu thư, qua phủ giúp Vương gia chăm nom việc nhà.”
Đại Nhạn nói thật ngắn gọn, nhưng Chu Tử có cảm giác mình dường như hiểu được một chút ý tứ trong đó, vì thế lập tức quyết định vẫn giống như trước: cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế.
Trở lại Tùng Đào Uyển, sau khi tắm rửa thay y phục xong, nàng liền mang theo lễ vật đến cửa nội viện gặp Hồ ma ma. Đại Nhạn cô cô không thân quen lắm, không dám tùy tiện tặng quà, nhưng Hồ ma ma là một người rộng lượng, hẳn sẽ không giơ tay đánh người đang mang khuôn mặt tươi cười a.
Hồ ma ma nhìn thấy lễ vật, lúc đầu hô lên là quá giá trị a, liên tục từ chối không chịu nhận, sau lại thấy Chu Tử nài nỉ mãi, lúc này mới miễn cưỡng nhận lấy.
Hai người ngồi xuống nói chuyện.
Hồ ma ma cũng không nói gì khác, chỉ nói với Chu Tử: “Nếu thay y phục xong rồi, vậy đi bái kiến hai vị biểu tiểu thư đi. Là Nhị và Tứ biểu tiểu thư. Đi đi!”
Từ chỗ Hồ ma ma đi ra, Chu Tử nghiêm túc kiểm tra lại y phục trên người một chút. Nàng mặc một bộ y phục nửa mới nửa cũ, vạt áo dài toàn thân bằng tơ tằm màu Trầm Hương, phía dưới váy thêu bằng lụa trắng, thoạt nhìn rất phù hợp với thân phận nha đầu.
Cao thủ hóng chuyện Ngân Linh thám thính tin tức xong, đi đến gần Chu Tử. Nàng kéo Chu Tử qua, nhỏ giọng nói: “Nhị biểu tiểu thư tên Cao Diễm, là đích nữ của chi thứ hai phủ Thượng thư, gả cho nhà Uy Viễn Hầu, chồng chết sớm, hàng năm ở lại nhà mẹ đẻ; Tứ biểu tiểu thư, tên là Cao Quân, là đích nữ con vợ cả của phủ Thượng thư, năm nay vừa tròn mười sáu, chưa hứa hôn.”
Chu Tử tiếp thu từ nàng ba tin: điều thứ nhất là Nhị biểu tiểu thư “Chồng chết sớm, hàng năm ở lại nhà mẹ đẻ”; thứ hai là Tứ biểu tiểu thư “vừa tròn mười sáu tuổi, chưa hứa hôn”, điều thứ ba là: cả hai đều là “Đích nữ”.
Trong lòng nàng cảm thấy có cái gì đó, đang sắp xếp lại suy nghĩ, nghe Ngân Linh nói: “Hai vị biểu tiểu thư đều ở tại chính phòng trong phủ, chúng ta đi qua đó thôi!”
Chính phòng? Chu Tử sửng sốt, lại không nói gì.
Ở tại chính phòng, mặc dù ý tứ rất rõ là thừa nhận thân phận, nhưng, chính phòng kia có thể cho người vào ở sao? Chu Tử mang theo nghi vấn cùng Ngân Linh đến chỗ hai vị biểu tiểu thư. Đi thỉnh an đã!
(*) nguyên văn: [ 哪壶不开提哪壶 ] na hồ bất khai đề na hồ.
- “khai”: ở đây là sôi trào, ví dụ “khai thủy”: nước sôi.
- “na hồ”: bình nước.
→ nước trong bình trà không sôi thì đâu còn là bình trà.
Câu ngạn ngữ trên có từ một câu chuyện dân gian:
Thuở xưa, có một tên vô lại luôn uống trà không trả tiền, ông chủ quán lại không dám đuổi hắn đi, liền nghĩ ra một kế: lấy nước không sôi pha trà cho hắn. Nước trong bình không sôi, đương nhiên trà sẽ không ra vị, tên vô lại từ đó không đến nữa.
Về sau, hậu nhân dùng câu này để miêu tả những người cố ý hoặc vô tình làm khó dễ, đề cập đến chuyện riêng tư khó nói hoặc chuyện đau lòng, điểm yếu của người khác. Cũng có nghĩa khuyên: những gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi. (Theo baike)
-MTY-
Trong lúc vợ của Chương lão Tam náo động tại nhà vợ bé ở phía tây đường cái, đoàn người Chu Tử đã sớm chuẩn bị, gom hết châu báu nữ trang chuồn đi trước.
Gần một tháng diễn kịch ở đây, Chu Tử diễn xuất vô cùng thành công chẳng khác nào diễn viên lão luyện, diễn nhập tâm đến nghiện. Bất quá, đến đoạn cao trào của vở kịch, nàng sợ vợ chồng Chương lão Tam tỉnh ngộ rồi lại đây bắt được mình, nên sáng sớm liền mang theo Ngân Linh và Ổn Nương tên thật là Tần Thi Thi, được Triệu Hùng đánh xe bỏ trốn mất dạng.
Nhìn thị trấn Độc huyện biến mất ở đường chân trời, Chu Tử chắp tay trước ngực không ngừng cầu nguyện: Ông trời, để chúng con nhanh rời khỏi phủ Uyển Châu đi! Để cho hai vợ chồng Chương lão Tam biến thành mây bay đi!
Khi xe ngựa của bọn họ lướt qua thành Uyển Châu, lúc này Chu Tử mới thở dài nhẹ nhõm, trong lòng bắt đầu cảm tạ Triệu Trinh yêu thích phát minh cải tạo máy móc — Triệu Trinh anh minh thần võ cỡ nào a, có thể cải tiến khiến chiếc xe chạy nhanh như vậy hơn nữa còn có công năng giảm xóc a!
Đến chạng vạng, luôn dẫn đầu trên con đường nhỏ thênh thang, có thể nói chiếc xe ngựa được cải tiến của Triệu Trinh “Vẫn bị đuổi theo, chưa bao giờ bị vượt qua” rốt cục tốc độ xe cũng chậm lại, cuối cùng ngừng lại trong một thị trấn nhỏ trong núi.
Triệu Hùng bước xuống xe kéo vài người lại hỏi thăm, sau đó mới trở lại thông báo với Chu Tử: “Trấn này gọi là trấn Kinh Tử, là một địa phương rất tốt, nơi này là giáp giao giữa ba phủ: Uyển Châu, Kinh Châu và Thiểm Châu, không thuộc quản lý của phủ nào, chỉ là từ Uyển Châu đến Kim Kinh muốn đi qua nơi này, phải đi vòng một đoạn.”
Bọn họ nghỉ lại trong một khách điếm lớn nhất trong trấn. Vì an toàn, Chu Tử, Ngân Linh và Tần Thi Thi ở chung một phòng, Triệu Hùng ở phòng kế bên. Sau bữa tối, Chu Tử muốn đi dạo một chút, Tần Thi Thi yếu ớt sợ lạnh, đã sớm chui vào vào trong ổ chăn rồi. Ngân Linh liền theo Chu Tử đi ra ngoài.
Bởi vì trấn Kinh Tử ở trong núi, gió đêm trong núi phần phật thổi đến, hàn khí bức người. Trên con đường nhỏ lót đá xanh im ắng, không có người qua lại, chỉ có vài cửa hàng bên cạnh thỉnh thoảng lộ ra chút ánh đèn. Vô cùng tĩnh mịch.
Hôm nay là ngày mười bốn tháng chạp, thời tiết mặc dù lạnh, nhưng trên bầu trời vẫn treo một vầng trăng lạnh lẽo cô tịch. Ngửa đầu nhìn ánh trăng, Chu Tử bỗng nhiên chợt cảm thấy cô độc. Đã trả được thù lớn, nỗi hận phẫn uất chất chứa trong lòng kia cũng từ từ tiêu biến mất, đáng ra nên vui mừng khôn xiết mới phải, nhưng nàng cảm thấy rất khổ sở, khổ sở đến muốn khóc.
Trong kiếp này, Phủ Uyển Châu này là quê nhà của nàng, lúc này đây rời đi, nàng có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về nữa, và cũng không về được. Hạng Vũ từng nói: “Phú quý không về cố hương, như mặc áo gấm đi đêm, nào ai biết đến ai.” Nhưng nàng vì lần này báo thù, đã khiến mình rốt cuộc không về quê hương được nữa. Một lần nữa nàng lại trở thành cây lục bình không rễ, trôi theo vận mệnh như nước lũ mà phiêu đãng nơi nơi.
Muội muội Chu Bích, đệ đệ Chu Thanh cũng có vận mệnh tương tự.
Ngân Linh nhìn Chu Tử từ xa xa, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng nàng thấy được giọt nước mắt lăn trên má Chu Tử…
Xe chạy lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng lúc bọn họ đến ngoài thành Kim Kinh đã là mồng sáu tháng giêng.
Sau khi vào Kim Kinh, Tần Thi Thi sẽ chia tay với nhóm người Chu Tử.
Ở trong đình nghỉ chân phía ngoài thành, Chu Tử đem khế ước bán mình trả lại cho nàng ta, còn đưa thêm cho nàng một tờ ngân phiếu trị giá hai trăm lượng.
Những châu báu tiền tài lừa gạt được từ chỗ Chương lão Tam, ngoại trừ tấm ngân phiếu này, tất cả mọi thứ khác Chu Tử sẽ trả lại cho Chương Kỳ. Chương Kỳ là một người trọng nghĩa như vậy, nếu mình tham mấy thứ này thì rất không trượng nghĩa rồi, không còn mặt mũi mà gặp Chương Kỳ.
Tuy rằng đã giao ước với Triệu Phúc và Chu Tử từ trước rồi, nhưng khi nhìn thấy khế ước bán thân của mình, trên khuôn mặt xưa nay vẫn luôn như đeo một lớp mặt nạ của Tần Thi Thi lúc bấy giờ cũng xuất hiện một tia xúc động. Nàng cầm khế ước bán mình trong tay, hết nhìn lại nhìn, sau đó cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong áo.Tần Thi Thi ngẩng đầu thật cao, trong ánh mắt ươn ướt; khóe miệng muốn cười nhếch lên, nhưng lại có chút run rẩy.
Chu Tử cũng có chút không đành lòng, nên nàng quyết định giải thích một chút: “Ta, Ngân Linh và Triệu Hùng đều là nô tịch, cho nên…”
“Ta thật vui mừng!” Tần Thi Thi đánh gãy lời Chu Tử, “Ta bị cha mẹ ruột bán đi, vì muốn thêm vài lượng bạc mà bán ta vào Ngọc Chẩm lâu nổi danh ở Kim Kinh!…”
“Ngọc chẩm lâu, một đôi tay ngọc ngàn người gối, hừ!” Nàng xoay người chỉ vào một thông trang ở nơi xa xăm, “Nhìn đi, ban đầu gia đình của ta là ở nơi đó!” Tần Thi Thi cúi người thi lễ chào bọn Chu Tử một cái rồi nhanh chóng xoay người đi về phía trước, hướng nàng đi không phải là thông làng của của nàng, mà là hướng cửa thành Kim Kinh.
Bóng dáng của Tần Thi Thi đã biến mất trong đám người, Chu Tử, Ngân Linh cùng Triệu Hùng vẫn đứng trong đình nhìn theo.
Chu Tử cười cười: “Ta bị bà nội ruột bán đi, các ngươi thì sao?”
Ngân Linh và Triệu Hùng cùng liếc nàng một cái: “Nước trong trà không sôi thì trà làm sao có vị!(*)”
Ba người đều nở nụ cười, khóe mắt dường như mang theo ánh lệ: chúng ta có lẽ đã từng đáng thương, từng bi thảm, nhưng chúng ta luôn nỗ lực sống sót, hơn nữa còn muốn sống tốt hơn!
Sau khi trở lại Vương phủ ở kinh thành, Chu Tử phát hiện mình sai lầm rồi.
Nàng vốn cho rằng Vương gia không có ở nhà, trong phủ hẳn là vắng ngắt lạnh lẽo thê thê thảm thảm, ai ngờ mới vào Vương phủ, đã thấy nơi nơi treo từng mảnh lụa hồng lụa xanh mới tinh, tạo thành cảnh tượng xuân mới bừng bừng sức sống.
Nàng và Ngân Linh nhìn nhau, nhất trí quyết định đi chào Đại Nhạn cô cô trước.
Đại Nhạn vẫn ít nói như cũ, không nói lời nào dư thừa, lấy ra một cuốn sổ ghi chép, cầm bút viết lên mấy chữ, sau đó đưa cho Chu Tử, bảo Chu Tử ký tên. Chu Tử nhìn vào, thì ra là ghi ngày tháng rời phủ, tên người và ngày hồi phủ. Nàng đọc kỹ một lần, thấy không có sai sót gì, nhưng để cho an toàn còn kiểm tra lại một lần nữa, rồi mới ký tên đồng ý.
Sau khi ký tên xong, Đại Nhạn nói: “Các ngươi rời đi hai tháng, trong phủ cũng có một chút thay đổi.” Nàng dừng một chút, lại nói: “Bởi vì Vương phi chưa vào cửa, nên lễ mừng năm mới trong phủ có nhiều bất tiện, đành nhờ hai vị tiểu thư của phủ Thượng thư: Tứ biểu tiểu thư và Nhị biểu tiểu thư, qua phủ giúp Vương gia chăm nom việc nhà.”
Đại Nhạn nói thật ngắn gọn, nhưng Chu Tử có cảm giác mình dường như hiểu được một chút ý tứ trong đó, vì thế lập tức quyết định vẫn giống như trước: cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế.
Trở lại Tùng Đào Uyển, sau khi tắm rửa thay y phục xong, nàng liền mang theo lễ vật đến cửa nội viện gặp Hồ ma ma. Đại Nhạn cô cô không thân quen lắm, không dám tùy tiện tặng quà, nhưng Hồ ma ma là một người rộng lượng, hẳn sẽ không giơ tay đánh người đang mang khuôn mặt tươi cười a.
Hồ ma ma nhìn thấy lễ vật, lúc đầu hô lên là quá giá trị a, liên tục từ chối không chịu nhận, sau lại thấy Chu Tử nài nỉ mãi, lúc này mới miễn cưỡng nhận lấy.
Hai người ngồi xuống nói chuyện.
Hồ ma ma cũng không nói gì khác, chỉ nói với Chu Tử: “Nếu thay y phục xong rồi, vậy đi bái kiến hai vị biểu tiểu thư đi. Là Nhị và Tứ biểu tiểu thư. Đi đi!”
Từ chỗ Hồ ma ma đi ra, Chu Tử nghiêm túc kiểm tra lại y phục trên người một chút. Nàng mặc một bộ y phục nửa mới nửa cũ, vạt áo dài toàn thân bằng tơ tằm màu Trầm Hương, phía dưới váy thêu bằng lụa trắng, thoạt nhìn rất phù hợp với thân phận nha đầu.
Cao thủ hóng chuyện Ngân Linh thám thính tin tức xong, đi đến gần Chu Tử. Nàng kéo Chu Tử qua, nhỏ giọng nói: “Nhị biểu tiểu thư tên Cao Diễm, là đích nữ của chi thứ hai phủ Thượng thư, gả cho nhà Uy Viễn Hầu, chồng chết sớm, hàng năm ở lại nhà mẹ đẻ; Tứ biểu tiểu thư, tên là Cao Quân, là đích nữ con vợ cả của phủ Thượng thư, năm nay vừa tròn mười sáu, chưa hứa hôn.”
Chu Tử tiếp thu từ nàng ba tin: điều thứ nhất là Nhị biểu tiểu thư “Chồng chết sớm, hàng năm ở lại nhà mẹ đẻ”; thứ hai là Tứ biểu tiểu thư “vừa tròn mười sáu tuổi, chưa hứa hôn”, điều thứ ba là: cả hai đều là “Đích nữ”.
Trong lòng nàng cảm thấy có cái gì đó, đang sắp xếp lại suy nghĩ, nghe Ngân Linh nói: “Hai vị biểu tiểu thư đều ở tại chính phòng trong phủ, chúng ta đi qua đó thôi!”
Chính phòng? Chu Tử sửng sốt, lại không nói gì.
Ở tại chính phòng, mặc dù ý tứ rất rõ là thừa nhận thân phận, nhưng, chính phòng kia có thể cho người vào ở sao? Chu Tử mang theo nghi vấn cùng Ngân Linh đến chỗ hai vị biểu tiểu thư. Đi thỉnh an đã!
(*) nguyên văn: [ 哪壶不开提哪壶 ] na hồ bất khai đề na hồ.
- “khai”: ở đây là sôi trào, ví dụ “khai thủy”: nước sôi.
- “na hồ”: bình nước.
→ nước trong bình trà không sôi thì đâu còn là bình trà.
Câu ngạn ngữ trên có từ một câu chuyện dân gian:
Thuở xưa, có một tên vô lại luôn uống trà không trả tiền, ông chủ quán lại không dám đuổi hắn đi, liền nghĩ ra một kế: lấy nước không sôi pha trà cho hắn. Nước trong bình không sôi, đương nhiên trà sẽ không ra vị, tên vô lại từ đó không đến nữa.
Về sau, hậu nhân dùng câu này để miêu tả những người cố ý hoặc vô tình làm khó dễ, đề cập đến chuyện riêng tư khó nói hoặc chuyện đau lòng, điểm yếu của người khác. Cũng có nghĩa khuyên: những gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi. (Theo baike)
-MTY-
/158
|