☆Chương 4: Đến nhà người, tương lai mù mịt
Rốt cục xe bò cũng ra khỏi thôn.
Chu Tử ngẩng đầu nhìn trời xanh trong vắt, ánh mắt nhìn về đường chân trời phía trước. Mùa đông, gió bắc gào thét lướt qua, Chu Tử co rúm ôm lấy bả vai. Hai người bên cạnh đều là người thân của nàng, nhưng trong cuộc sống mờ mịt này, nàng phải dựa vào chính mình, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Rốt cục, cuộc đời của nàng phải bước sang một ngã rẽ mới nhưng vô định.
Rời khỏi thôn, một đường thẳng đến hướng đông, xe bò liên tục đi thong thả. Hai bên đường đều là đất của Chương lão Tam, vì là ruộng trên gò, hơi thiếu nước, cho nên thu hoạch không tốt lắm, Chương lão Tam dứt khoát bảo người ta trồng cây ăn quả, một lớp rừng đào, một lớp rừng lê, một lớp rừng táo. Đến mùa xuân, nhìn qua chính là sắc màu rực rỡ đẹp không sao tả xiết, đáng tiếc hiện tại đang là mùa đông, nơi nơi đều trụi lủi, chỉ còn lại một vài nhánh cây chỉa vào nhau, nhìn qua đều tiêu điều vắng vẻ nói không nên lời.
Chu Tử đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa “lộp cộp”, nhìn lại, chỉ thấy một người một ngựa nhanh chóng chạy đến, tới trước mắt mới nhìn ra là con trai của Chương lão Tam — Chương Kỳ.
Chu lão thái cũng nhìn thấy, sửa sang lại đầu tóc và quần áo một chút, định đứng lên hành lễ — Chu lão thái, lão nhân gia bà ta luôn thực kính trọng những người có tiền.
Chương Kỳ cũng sớm ghìm cương ngựa, tốc độ chậm lại. Hắn ở trên ngựa hành lễ với Chu lão thái, sau đó lập tức nhảy xuống, hắn mặc một thân áo ngoài màu lam nhạt, trên gương mặt tuấn tú mang theo mỉm cười, lên tiếng chào Chu đại lang.
Chu lão thái lập tức đứng lên, bảo Chu đại lang ngừng lại.
Đoàn người hàn huyên trò chuyện, đương nhiên, người chủ yếu nói chuyện là Chu lão thái, Chu đại lang trầm mặc không nói, Chương Kỳ mỉm cười gật đầu.
Chu Tử cũng theo bà nội xuống xe, rất quy củ ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà nội, nàng vẫn cúi đầu ở một bên không nói lời nào, bất quá luôn cảm giác được dường như mình bị chú ý, vừa ngẩng đầu liền thấy được hai tròng mắt trong trẻo của Chương Kỳ.
Nàng ngẩn người, mặt hơi ửng hồng, dời ánh mắt đi.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng biến thành sắc hồng phấn, tim Chương Kỳ cũng nhảy bình bịch. Hắn ức chế nội tâm rung động, miễn cưỡng cười, nói chuyện với Chu lão thái.
Không ai trong Chu gia biết rằng, sau lần đầu nhìn thấy Chu Tử, Chương Kỳ liền lặng lẽ thỉnh cầu phụ thân, muốn cầu hôn với Chu gia, bị Chương lão Tam mắng như tát nước vào mặt: “Trưởng tử của Chương gia ta, phải làm nên nghiệp lớn, sao lại bàn việc kết thân với mụ Chu lão thái không bằng heo chó muốn trèo cao kia!”
Chương Kỳ đành phải tự mình nghĩ biện pháp, nghĩ đợi thêm hai năm nữa, mình có thể tự lập lại đi hỏi cưới Chu Tử.
Hắn nhìn Chu Tử xinh đẹp đứng thẳng như một cây bạch dương nhỏ bên cạnh Chu lão thái, trong lòng nhất thời nóng cháy, đưa mắt liếc nhìn Chu Tử một cái thật sâu, kiềm chế chính mình, ôm quyền nói tạm biệt, sau đó liền lên ngựa.
Trong nháy mắt sắp đánh ngựa đi, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua, lại cùng hai tròng mắt sâu thẳm đen tròn của Chu Tử chạm nhau, hắn cố sức nhìn chỉ một chút, sau đó cười cười với Chu đại lang và Chu lão thái, rồi giục ngựa rời đi.
Chương Kỳ một thân áo choàng lam, giục ngựa chạy thật sự nhanh, đảo mắt liền biến thành một chấm nhỏ, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Không lâu sau, gã sai vặt lại đuổi theo sau Chương Kỳ, chỉ vì cưỡi lừa nên hổn hển vội vàng đuổi theo Chương Kỳ rất cực đây!
Chu Tử âm thầm buồn cười, ngựa của Chương Kỳ nhìn tốt như vậy, con lừa đực này như thế nào đuổi kịp được chứ? Nghĩ đến Chương Kỳ, mặt của nàng còn hơi ửng hồng.
Tâm tình thiếu nữ trăm suy ngàn nghĩ, đối với sự quan tâm chú ý đến từ người khác phái cùng tuổi rất mẫn cảm, nàng có thể cảm giác được Chương Kỳ có chút đặc biệt quan tâm đến mình. Nàng cũng có hảo cảm với Chương Kỳ, hết cách rồi, cho dù là giơ tay nhấc chân, hành vi rất đúng mẫu mực nhưng vẻ mặt ửng hồng đã tố cáo nàng, hơn nữa lại bị nhân tố nội tiết tố chi phối, Chu Tử cũng không thể khống chế chính mình.
Chu lão thái nhìn Chương Kỳ đi qua, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Mấy năm nay Chương lão Tam ở bên ngoài buôn bán ngọc khí, nghe nói các nơi đều có chi nhánh, thật sự là kiếm được rất nhiều bạc, lại nuôi dưỡng được một nhi tử như vậy, không biết tương lai ai sẽ được lợi đây, gia sản to như vậy mà!”
Chu Tử biết bà nội nhất định là nghĩ tới cô út Chu Tứ Mỹ của mình, liền nói: “Bà nội, bộ dạng cô út Tứ Mỹ đẹp như vậy, tuổi lại tương đương với Chương Kỳ, sao không đi tìm người ta bàn bạc?”
Chu lão thái mỉm cười bí hiểm, lại không nói lời nào.
Chu Tử nhìn vẻ mặt của bà liền đoán được lão nhân gia bà nhất định đã làm thử, liền lại bỏ thêm một chút lửa: “Nghe nói kẻ có tiền đều cưới vợ bé, sau khi sinh đứa con tương lai cũng có thể ra ở riêng đấy!”
Tâm Chu lão thái vừa động, liếc nhìn Chu Tử một cái. Bà vẫn tính là gả Chu Tứ Mỹ cho một hộ giàu có nào đó mà sống cho thật tốt, không nghĩ nhiều tới như vậy. Nhưng Đào gia kia tuy rằng giàu có, kỳ thật cũng chỉ là không thiếu ăn mặc mà thôi, không thể so với nhà Chương lão Tam, ngay cả đầu ngón út đều không bằng.
Nhìn thấy bà nội trầm tư, Chu Tử cười cười, không thèm nhắc lại, chuyên tâm nghĩ đến tâm sự của mình. Mục tiêu của nàng cũng không cao xa, mọi chuyện tương lai cái gì đều không thể đoán trước, tự mình phải gom góp chút bạc mới được. Nàng có bạc, liền gả muội muội vào nhà người tốt, rồi sẽ đón cha mẹ về, cách nhà bà nội xa một chút, cả nhà vui vẻ sống cùng nhau.
Lúc bắt đầu đi xuống sườn dốc, Chu Tử đứng dậy đi ra phía trước nhìn xem, thấy một mảnh nối liền của cây chàm màu lam, ngói màu xám tro và tường màu trắng, chỉ biết là sắp đến thị trấn của Độc huyện.
Chu đại lang không biết nhà Lưu lão bà ở nơi nào, Chu lão thái ngồi chỉ huy con trai cả: “Vẫn đi tiếp về hướng Đông, đến bờ sông ở đầu phố thì quẹo hướng Nam, Lưu lão bà ở thôn của Lý tướng công.”
Chu Tử ngồi ở trên xe đánh giá thị trấn này: một thị trấn thật phồn hoa.
Hiện tại bọn họ đang đi trên con phố không quá rộng, trên đường lót đá xanh, đã bị mài mòn trơn nhẵn đến mức có thể phản chiếu ánh sáng, hai bên đường trồng mấy cây ngô đồng thật cao, hiện tại đều trụi lủi đến một cái lá cây cũng không còn. Người đi đường qua lại vội vàng, có khi là mặc tơ lụa đeo vàng mang bạc, có khi là áo vải quần tơi vá chằng vá chịt đầy mảnh vá. Xem ra, triều Đại Kim này cũng giống như kiếp trước của Chu Tử, cũng nghiêm trọng phân biệt giàu nghèo rất rõ ràng.
Hai bên đường có đủ các loại cửa hàng, nào là phường vải, nào là phường may, quán ăn… khiến Chu Tử nhìn muốn hoa cả mắt. Nhưng là nhìn thì cũng là nhìn không thôi, trong tay Chu Tử một văn tiền cũng không có.
Sau khi xe bò vào một cái ngõ nhỏ, Chu lão thái ra lệnh dừng lại trước một cánh cửa lớn sơn đỏ. Xuống xe, Chu lão thái sửa sang lại quần áo tóc tai của mình một chút, sau đó lại xoay người kéo kéo quần áo Chu Tử, sửa sang mái tóc Chu Tử lại, lúc này mới gõ cửa.
Trong viện truyền đến thanh âm của một tiểu cô nương: “Ai vậy?”
Chu lão thái cất giọng như chuông đồng: “Chu gia ở thôn lão Chương!”
Sau một loạt tiếng bước chân, cửa lớn “két” một tiếng mở ra, một tiểu cô nương xinh đẹp mười tuổi đứng sau cửa, hành lễ, sau đó mời Chu lão thái và Chu Tử đi vào. Nàng nhìn nhìn Chu đại lang đánh xe ở phía sau, hô: “Nhanh đưa xe bò đến đây đi, ta bảo người ta cho bò chút cỏ khô.”
Chu lão thái cùng Chu Tử đi theo tiểu cô nương vào chính phòng.
Vừa vào cửa, Chu Tử liền nhìn thấy ngồi giữa phòng là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, làn da ngăm ngăm, mày mảnh mắt nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn, trên ngũ quan xinh đẹp mang theo vẻ khôn khéo, nàng thấy thật chói mắt, trên đầu cắm mấy cây trâm vàng, trên cổ tay cũng đeo mấy vòng tay vàng óng ánh, trên người mặc gấm màu nâu thêu hoa văn màu vàng, phía dưới mặc váy gấm bốn mảnh đều là màu đen, cả người nhìn qua đều là một mảnh chói lọi.
Thấy ba người nhà Chu Tử tiến vào, thân mình bà cũng không thèm cử động một chút nào, ngông nghênh nói: “Chu lão thái, mời ngồi!”
Mặt Chu lão thái toàn là ý cười, ân cần hàn huyên nói: “Lưu đại lão bà gần đây có khỏe không?” Sau đó mới cùng Chu đại lang đến ghế ở cạnh tường ngồi xuống.
Chu Tử đứng ngay cạnh Chu lão thái. Lúc này nàng mới biết phụ nhân da ngăm đen xinh đẹp này chính là người môi giới nổi danh Lưu lão bà.
Lưu lão bà ngồi trên giường dựa vào bàn, ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ vài cái, bên ngoài lập tức có hai nha đầu mười một mười hai tuổi đi vào, một bưng khay trà, một bưng điểm tâm, cũng có bày một ít lên trên bàn nhỏ cạnh ghế dựa của Chu lão thái.
Chu lão thái khách khí vài câu, sau đó đẩy Chu Tử, cười nói: “Chính là đứa trẻ này, năm nay mười hai tuổi, ngày mười lăm tháng tám vừa rồi là vừa tròn!”
Lưu lão bà ngăm đen xinh đẹp ngoắc tay ý bảo Chu Tử đi qua.
Chu Tử đi qua, đứng ở cạnh tháp.
Lưu lão bà kia giống như mấy tên thiếu niên hư hỏng trong truyền thuyết, thân mình nhích một chút về phía trước, tay trái nâng cằm Chu Tử lên, híp mắt lại, nhìn tỉ mỉ. Một lát sau, còn nói: “Đi vài bước ta xem xem!”
Chu Tử quay lại rồi đi vài bước.
Lúc này Lưu lão bà mới nói: “Tốt lắm!” Lại kêu nha đầu vừa bưng trà: “Hàm Hương, mang Chu Tử đến phòng phía đông ăn chút điểm tâm!”
Hàm Hương bước tới, kéo tay Chu Tử đi ra ngoài. Hàm Hương bộ dạng thanh tú, động tác cử chỉ cũng thật văn nhã, dáng đi thướt tha nhìn rất đẹp, Chu Tử nhìn thấy cũng âm thầm ngưỡng mộ.
Chu Tử theo Hàm Hương đi vào đông sương phòng, Hàm Hương lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có chút bánh đậu xanh, nàng cầm một cái đưa cho Chu Tử ăn, sau đó cùng Chu Tử chậm rãi tán gẫu. Hai người hàn huyên trong chốc lát, Chu Tử biết được Hàm Hương họ Lý, năm nay mười một tuổi, vừa qua được mười ngày. Người hầu hạ trong phòng khách kia gọi là Mã Kim Phượng, năm nay mười ba tuổi; người ở trong sân sau gọi là Doãn Tiểu Hà, năm nay mười một tuổi, cũng vừa bị bán vào.
Chu Tử nhìn Lý Hàm Hương, thấy nàng dáng người xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, mày cong mắt tinh tế môi mỏng, được cho là một tiểu giai nhân thanh tú. Nàng nhớ rõ dáng người Mã Kim Phượng kia rất cao, phát dục thật tốt, mày rậm mắt to, mũi cao môi mỏng, xinh đẹp lại mang theo chút cay nghiệt; mà dáng người Doãn Tiểu Hà kia nhỏ nhắn xinh đẹp, trên mặt tròn trịa là một đôi mắt phượng sáng hiền lành, rất là đẹp mắt.
“Tử nhi!” Bên ngoài truyền đến thanh âm của phụ thân.
Chu Tử nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, mang giầy chạy ra ngoài. Chu lão thái cùng Chu đại lang đang đứng ở trong sân.
Chu lão thái không che giấu được vẻ mặt hớn hở, tay phải giấu ở trong tay áo, vừa vuốt túi bạc vừa suy nghĩ, trong lòng tính toán một chút nữa tiện đường đi tìm Nhị lang, thúc giục Nhị lang đưa bạc, mọi việc thật sự là đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông (cơ hội) nữa thôi. Bà sờ soạng bạc trong chốc lát, trong lòng cảm thán Chu Tử như vậy mà lại cũng đáng giá, ánh mắt vừa đảo, lập tức nghĩ tới Chu Bích. Vì thế, Chu lão thái lại bắt đầu tính toán lâu dài.
Chu đại lang nhìn Chu Tử, thanh âm có chút nghẹn ngào : “Tử nhi, về sau phải dựa vào chính bản thân con rồi!”
Chu Tử không muốn khóc, nhưng sống mũi lại cay cay. Trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, nàng hơi hơi ngửa đầu nhìn phụ thân: “Cha, trăm ngàn lần đừng bán muội muội, con sẽ kiếm tiền gởi về! Cầu xin cha!”
Lời của nàng làm cho tâm Chu đại lang như bị đao cắt, hắn quay đầu bước đi. Chu lão thái xiết chặt túi bạc đi theo ra ngoài.
Chu Tử đứng dựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng phụ thân biến mất khỏi tầm mắt. Sau này, nàng phải dựa vào chính mình rồi!
Quay lại Mục lục
Rốt cục xe bò cũng ra khỏi thôn.
Chu Tử ngẩng đầu nhìn trời xanh trong vắt, ánh mắt nhìn về đường chân trời phía trước. Mùa đông, gió bắc gào thét lướt qua, Chu Tử co rúm ôm lấy bả vai. Hai người bên cạnh đều là người thân của nàng, nhưng trong cuộc sống mờ mịt này, nàng phải dựa vào chính mình, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Rốt cục, cuộc đời của nàng phải bước sang một ngã rẽ mới nhưng vô định.
Rời khỏi thôn, một đường thẳng đến hướng đông, xe bò liên tục đi thong thả. Hai bên đường đều là đất của Chương lão Tam, vì là ruộng trên gò, hơi thiếu nước, cho nên thu hoạch không tốt lắm, Chương lão Tam dứt khoát bảo người ta trồng cây ăn quả, một lớp rừng đào, một lớp rừng lê, một lớp rừng táo. Đến mùa xuân, nhìn qua chính là sắc màu rực rỡ đẹp không sao tả xiết, đáng tiếc hiện tại đang là mùa đông, nơi nơi đều trụi lủi, chỉ còn lại một vài nhánh cây chỉa vào nhau, nhìn qua đều tiêu điều vắng vẻ nói không nên lời.
Chu Tử đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa “lộp cộp”, nhìn lại, chỉ thấy một người một ngựa nhanh chóng chạy đến, tới trước mắt mới nhìn ra là con trai của Chương lão Tam — Chương Kỳ.
Chu lão thái cũng nhìn thấy, sửa sang lại đầu tóc và quần áo một chút, định đứng lên hành lễ — Chu lão thái, lão nhân gia bà ta luôn thực kính trọng những người có tiền.
Chương Kỳ cũng sớm ghìm cương ngựa, tốc độ chậm lại. Hắn ở trên ngựa hành lễ với Chu lão thái, sau đó lập tức nhảy xuống, hắn mặc một thân áo ngoài màu lam nhạt, trên gương mặt tuấn tú mang theo mỉm cười, lên tiếng chào Chu đại lang.
Chu lão thái lập tức đứng lên, bảo Chu đại lang ngừng lại.
Đoàn người hàn huyên trò chuyện, đương nhiên, người chủ yếu nói chuyện là Chu lão thái, Chu đại lang trầm mặc không nói, Chương Kỳ mỉm cười gật đầu.
Chu Tử cũng theo bà nội xuống xe, rất quy củ ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà nội, nàng vẫn cúi đầu ở một bên không nói lời nào, bất quá luôn cảm giác được dường như mình bị chú ý, vừa ngẩng đầu liền thấy được hai tròng mắt trong trẻo của Chương Kỳ.
Nàng ngẩn người, mặt hơi ửng hồng, dời ánh mắt đi.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng biến thành sắc hồng phấn, tim Chương Kỳ cũng nhảy bình bịch. Hắn ức chế nội tâm rung động, miễn cưỡng cười, nói chuyện với Chu lão thái.
Không ai trong Chu gia biết rằng, sau lần đầu nhìn thấy Chu Tử, Chương Kỳ liền lặng lẽ thỉnh cầu phụ thân, muốn cầu hôn với Chu gia, bị Chương lão Tam mắng như tát nước vào mặt: “Trưởng tử của Chương gia ta, phải làm nên nghiệp lớn, sao lại bàn việc kết thân với mụ Chu lão thái không bằng heo chó muốn trèo cao kia!”
Chương Kỳ đành phải tự mình nghĩ biện pháp, nghĩ đợi thêm hai năm nữa, mình có thể tự lập lại đi hỏi cưới Chu Tử.
Hắn nhìn Chu Tử xinh đẹp đứng thẳng như một cây bạch dương nhỏ bên cạnh Chu lão thái, trong lòng nhất thời nóng cháy, đưa mắt liếc nhìn Chu Tử một cái thật sâu, kiềm chế chính mình, ôm quyền nói tạm biệt, sau đó liền lên ngựa.
Trong nháy mắt sắp đánh ngựa đi, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua, lại cùng hai tròng mắt sâu thẳm đen tròn của Chu Tử chạm nhau, hắn cố sức nhìn chỉ một chút, sau đó cười cười với Chu đại lang và Chu lão thái, rồi giục ngựa rời đi.
Chương Kỳ một thân áo choàng lam, giục ngựa chạy thật sự nhanh, đảo mắt liền biến thành một chấm nhỏ, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Không lâu sau, gã sai vặt lại đuổi theo sau Chương Kỳ, chỉ vì cưỡi lừa nên hổn hển vội vàng đuổi theo Chương Kỳ rất cực đây!
Chu Tử âm thầm buồn cười, ngựa của Chương Kỳ nhìn tốt như vậy, con lừa đực này như thế nào đuổi kịp được chứ? Nghĩ đến Chương Kỳ, mặt của nàng còn hơi ửng hồng.
Tâm tình thiếu nữ trăm suy ngàn nghĩ, đối với sự quan tâm chú ý đến từ người khác phái cùng tuổi rất mẫn cảm, nàng có thể cảm giác được Chương Kỳ có chút đặc biệt quan tâm đến mình. Nàng cũng có hảo cảm với Chương Kỳ, hết cách rồi, cho dù là giơ tay nhấc chân, hành vi rất đúng mẫu mực nhưng vẻ mặt ửng hồng đã tố cáo nàng, hơn nữa lại bị nhân tố nội tiết tố chi phối, Chu Tử cũng không thể khống chế chính mình.
Chu lão thái nhìn Chương Kỳ đi qua, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Mấy năm nay Chương lão Tam ở bên ngoài buôn bán ngọc khí, nghe nói các nơi đều có chi nhánh, thật sự là kiếm được rất nhiều bạc, lại nuôi dưỡng được một nhi tử như vậy, không biết tương lai ai sẽ được lợi đây, gia sản to như vậy mà!”
Chu Tử biết bà nội nhất định là nghĩ tới cô út Chu Tứ Mỹ của mình, liền nói: “Bà nội, bộ dạng cô út Tứ Mỹ đẹp như vậy, tuổi lại tương đương với Chương Kỳ, sao không đi tìm người ta bàn bạc?”
Chu lão thái mỉm cười bí hiểm, lại không nói lời nào.
Chu Tử nhìn vẻ mặt của bà liền đoán được lão nhân gia bà nhất định đã làm thử, liền lại bỏ thêm một chút lửa: “Nghe nói kẻ có tiền đều cưới vợ bé, sau khi sinh đứa con tương lai cũng có thể ra ở riêng đấy!”
Tâm Chu lão thái vừa động, liếc nhìn Chu Tử một cái. Bà vẫn tính là gả Chu Tứ Mỹ cho một hộ giàu có nào đó mà sống cho thật tốt, không nghĩ nhiều tới như vậy. Nhưng Đào gia kia tuy rằng giàu có, kỳ thật cũng chỉ là không thiếu ăn mặc mà thôi, không thể so với nhà Chương lão Tam, ngay cả đầu ngón út đều không bằng.
Nhìn thấy bà nội trầm tư, Chu Tử cười cười, không thèm nhắc lại, chuyên tâm nghĩ đến tâm sự của mình. Mục tiêu của nàng cũng không cao xa, mọi chuyện tương lai cái gì đều không thể đoán trước, tự mình phải gom góp chút bạc mới được. Nàng có bạc, liền gả muội muội vào nhà người tốt, rồi sẽ đón cha mẹ về, cách nhà bà nội xa một chút, cả nhà vui vẻ sống cùng nhau.
Lúc bắt đầu đi xuống sườn dốc, Chu Tử đứng dậy đi ra phía trước nhìn xem, thấy một mảnh nối liền của cây chàm màu lam, ngói màu xám tro và tường màu trắng, chỉ biết là sắp đến thị trấn của Độc huyện.
Chu đại lang không biết nhà Lưu lão bà ở nơi nào, Chu lão thái ngồi chỉ huy con trai cả: “Vẫn đi tiếp về hướng Đông, đến bờ sông ở đầu phố thì quẹo hướng Nam, Lưu lão bà ở thôn của Lý tướng công.”
Chu Tử ngồi ở trên xe đánh giá thị trấn này: một thị trấn thật phồn hoa.
Hiện tại bọn họ đang đi trên con phố không quá rộng, trên đường lót đá xanh, đã bị mài mòn trơn nhẵn đến mức có thể phản chiếu ánh sáng, hai bên đường trồng mấy cây ngô đồng thật cao, hiện tại đều trụi lủi đến một cái lá cây cũng không còn. Người đi đường qua lại vội vàng, có khi là mặc tơ lụa đeo vàng mang bạc, có khi là áo vải quần tơi vá chằng vá chịt đầy mảnh vá. Xem ra, triều Đại Kim này cũng giống như kiếp trước của Chu Tử, cũng nghiêm trọng phân biệt giàu nghèo rất rõ ràng.
Hai bên đường có đủ các loại cửa hàng, nào là phường vải, nào là phường may, quán ăn… khiến Chu Tử nhìn muốn hoa cả mắt. Nhưng là nhìn thì cũng là nhìn không thôi, trong tay Chu Tử một văn tiền cũng không có.
Sau khi xe bò vào một cái ngõ nhỏ, Chu lão thái ra lệnh dừng lại trước một cánh cửa lớn sơn đỏ. Xuống xe, Chu lão thái sửa sang lại quần áo tóc tai của mình một chút, sau đó lại xoay người kéo kéo quần áo Chu Tử, sửa sang mái tóc Chu Tử lại, lúc này mới gõ cửa.
Trong viện truyền đến thanh âm của một tiểu cô nương: “Ai vậy?”
Chu lão thái cất giọng như chuông đồng: “Chu gia ở thôn lão Chương!”
Sau một loạt tiếng bước chân, cửa lớn “két” một tiếng mở ra, một tiểu cô nương xinh đẹp mười tuổi đứng sau cửa, hành lễ, sau đó mời Chu lão thái và Chu Tử đi vào. Nàng nhìn nhìn Chu đại lang đánh xe ở phía sau, hô: “Nhanh đưa xe bò đến đây đi, ta bảo người ta cho bò chút cỏ khô.”
Chu lão thái cùng Chu Tử đi theo tiểu cô nương vào chính phòng.
Vừa vào cửa, Chu Tử liền nhìn thấy ngồi giữa phòng là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, làn da ngăm ngăm, mày mảnh mắt nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn, trên ngũ quan xinh đẹp mang theo vẻ khôn khéo, nàng thấy thật chói mắt, trên đầu cắm mấy cây trâm vàng, trên cổ tay cũng đeo mấy vòng tay vàng óng ánh, trên người mặc gấm màu nâu thêu hoa văn màu vàng, phía dưới mặc váy gấm bốn mảnh đều là màu đen, cả người nhìn qua đều là một mảnh chói lọi.
Thấy ba người nhà Chu Tử tiến vào, thân mình bà cũng không thèm cử động một chút nào, ngông nghênh nói: “Chu lão thái, mời ngồi!”
Mặt Chu lão thái toàn là ý cười, ân cần hàn huyên nói: “Lưu đại lão bà gần đây có khỏe không?” Sau đó mới cùng Chu đại lang đến ghế ở cạnh tường ngồi xuống.
Chu Tử đứng ngay cạnh Chu lão thái. Lúc này nàng mới biết phụ nhân da ngăm đen xinh đẹp này chính là người môi giới nổi danh Lưu lão bà.
Lưu lão bà ngồi trên giường dựa vào bàn, ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ vài cái, bên ngoài lập tức có hai nha đầu mười một mười hai tuổi đi vào, một bưng khay trà, một bưng điểm tâm, cũng có bày một ít lên trên bàn nhỏ cạnh ghế dựa của Chu lão thái.
Chu lão thái khách khí vài câu, sau đó đẩy Chu Tử, cười nói: “Chính là đứa trẻ này, năm nay mười hai tuổi, ngày mười lăm tháng tám vừa rồi là vừa tròn!”
Lưu lão bà ngăm đen xinh đẹp ngoắc tay ý bảo Chu Tử đi qua.
Chu Tử đi qua, đứng ở cạnh tháp.
Lưu lão bà kia giống như mấy tên thiếu niên hư hỏng trong truyền thuyết, thân mình nhích một chút về phía trước, tay trái nâng cằm Chu Tử lên, híp mắt lại, nhìn tỉ mỉ. Một lát sau, còn nói: “Đi vài bước ta xem xem!”
Chu Tử quay lại rồi đi vài bước.
Lúc này Lưu lão bà mới nói: “Tốt lắm!” Lại kêu nha đầu vừa bưng trà: “Hàm Hương, mang Chu Tử đến phòng phía đông ăn chút điểm tâm!”
Hàm Hương bước tới, kéo tay Chu Tử đi ra ngoài. Hàm Hương bộ dạng thanh tú, động tác cử chỉ cũng thật văn nhã, dáng đi thướt tha nhìn rất đẹp, Chu Tử nhìn thấy cũng âm thầm ngưỡng mộ.
Chu Tử theo Hàm Hương đi vào đông sương phòng, Hàm Hương lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có chút bánh đậu xanh, nàng cầm một cái đưa cho Chu Tử ăn, sau đó cùng Chu Tử chậm rãi tán gẫu. Hai người hàn huyên trong chốc lát, Chu Tử biết được Hàm Hương họ Lý, năm nay mười một tuổi, vừa qua được mười ngày. Người hầu hạ trong phòng khách kia gọi là Mã Kim Phượng, năm nay mười ba tuổi; người ở trong sân sau gọi là Doãn Tiểu Hà, năm nay mười một tuổi, cũng vừa bị bán vào.
Chu Tử nhìn Lý Hàm Hương, thấy nàng dáng người xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, mày cong mắt tinh tế môi mỏng, được cho là một tiểu giai nhân thanh tú. Nàng nhớ rõ dáng người Mã Kim Phượng kia rất cao, phát dục thật tốt, mày rậm mắt to, mũi cao môi mỏng, xinh đẹp lại mang theo chút cay nghiệt; mà dáng người Doãn Tiểu Hà kia nhỏ nhắn xinh đẹp, trên mặt tròn trịa là một đôi mắt phượng sáng hiền lành, rất là đẹp mắt.
“Tử nhi!” Bên ngoài truyền đến thanh âm của phụ thân.
Chu Tử nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, mang giầy chạy ra ngoài. Chu lão thái cùng Chu đại lang đang đứng ở trong sân.
Chu lão thái không che giấu được vẻ mặt hớn hở, tay phải giấu ở trong tay áo, vừa vuốt túi bạc vừa suy nghĩ, trong lòng tính toán một chút nữa tiện đường đi tìm Nhị lang, thúc giục Nhị lang đưa bạc, mọi việc thật sự là đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông (cơ hội) nữa thôi. Bà sờ soạng bạc trong chốc lát, trong lòng cảm thán Chu Tử như vậy mà lại cũng đáng giá, ánh mắt vừa đảo, lập tức nghĩ tới Chu Bích. Vì thế, Chu lão thái lại bắt đầu tính toán lâu dài.
Chu đại lang nhìn Chu Tử, thanh âm có chút nghẹn ngào : “Tử nhi, về sau phải dựa vào chính bản thân con rồi!”
Chu Tử không muốn khóc, nhưng sống mũi lại cay cay. Trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, nàng hơi hơi ngửa đầu nhìn phụ thân: “Cha, trăm ngàn lần đừng bán muội muội, con sẽ kiếm tiền gởi về! Cầu xin cha!”
Lời của nàng làm cho tâm Chu đại lang như bị đao cắt, hắn quay đầu bước đi. Chu lão thái xiết chặt túi bạc đi theo ra ngoài.
Chu Tử đứng dựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng phụ thân biến mất khỏi tầm mắt. Sau này, nàng phải dựa vào chính mình rồi!
Quay lại Mục lục
/158
|