☆Chương 55: Đêm xuân, lần đầu bàn chuyện con nối dõi
Triệu Trinh ôm Chu Tử đứng một lát, hắn cũng không kiên trì được bao lâu, đầu óc choáng váng hồ đồ, cảm giác như đang cưỡi mây đạp gi, mọi thứ đều nhập nhèm.
Chu Tử biết hắn thật sự là đã say quá rồi, hiếm khi dịu dàng nói: “Chúng ta đi ngủ thôi!”
Triệu Trinh “Ừm” một tiếng, ôm eo Chu Tử, đi về phía giường.
Đến bên giường, Chu Tử kéo Triệu Trinh ngồi xuống mép giường. Sau đó bắt đầu cởi quần áo giúp hắn. Triệu Trinh ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, Chu Tử bảo giơ tay phải liền giơ tay phải, bảo nâng tay trái liền nâng tay trái, ngoan vô cùng.
Cởi xong lễ phục màu đỏ bên ngoài và trung y bên trong, Triệu Trinh chỉ còn tiết khố màu trắng mặc bên dưới.
Nhìn Triệu Trinh ngơ ngác như vậy, Chu Tử thấy chơi thật vui, tay của nàng chậm rãi du ngoạn trên người hắn, vuốt ve cổ, bả vai, xương quai xanh, thắt lưng, cuối cùng, hai tay dừng lại ở thắt lưng bên hông của Triệu Trinh.
Chu Tử không lập tức cởi đai lưng Triệu Trinh, mà là ngửa đầu nhìn hắn. Triệu Trinh cũng đang cúi mắt nhìn nàng, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, đôi mắt phượng lấp lánh bị hàng lông mi dày che lại, có chút mê ly lại có chút khó hiểu.
Chu Tử nhìn hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết, sau đó cúi đầu cởi đai lưng Triệu Trinh.
Đai lưng vừa cởi xong, tiết khố màu trắng bằng lụa mềm liền lập tức trượt xuống, rơi xuống mắt cá chân Triệu Trinh.
Chu Tử ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn tiểu huynh đệ của Triệu Trinh. Vị tiểu huynh đệ này thường ngày tung hoành ngang dọc hung mãnh, lúc này dưới tác dụng của cơn say quá chén liền hiền lành xếp cờ thu trống nghỉ ngơi lấy sức.
Chu Tử nhìn tiểu huynh đệ của Triệu Trinh một chút, lại ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt mờ mịt của Triệu Trinh đang đứng ngây ngô, trong lòng giống như có hàng vạn con sâu nhỏ chui vào, tê tê ngứa ngáy, ngón tay cũng tê ngứa. Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ là có nên làm hay không, ngón tay cũng đã xấu xa tự động giơ lên, nhẹ nhàng nắm lấy tiểu huynh đệ đang mềm nhũn rũ xuống của Trinh Triệu.
Triệu Trinh dường như cảm giác được, nhưng chỉ rũ mắt xuống, sau đó quay đầu nhìn phía khác, lúc này hàng lông mi dày và dài xòe ra như một cây quạt nhỏ.
Chu Tử dứt khoát ngồi xổm trước mặt Triệu Trinh, đưa tay cầm lấy tiểu huynh đệ, không ngừng vân vê xoa nắn — vị tiểu huynh đệ này của Triệu Trinh bình thường lúc nhìn thấy nàng liền bật dậy dữ tợn, có bao giờ mềm mại nghe lời như lúc này đâu — nhẹ nhàng xoa nắn cả nửa ngày, tiểu huynh đệ của Triệu Trinh vẫn ngủ yên.
Khiêu khích không có hiệu quả, Chu Tử quyết tâm không muốn chịu thua.
Nàng nhoài người về phía trước một chút, tay phải cầm tiểu huynh đệ, sau đó cố gắng há miệng ngậm lấy vị tiểu huynh đệ không muốn thức tỉnh này.
Trong nháy mắt bị nàng ngậm lấy, Triệu Trinh nhắm hai mắt kêu một tiếng “Chu Tử”, sau đó không lên tiếng nữa.
Nàng ngậm được một lát, thấy nó đã lớn hơn một chút, sắp không ngậm được nữa, vội nhả ra, một tay cầm, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên đỉnh đầu. Nàng vừa chơi đùa, vừa nhìn trộm Triệu Trinh. Khi nàng khẽ cắn lên đỉnh, Chu Tử phát hiện ánh mắt Triệu Trinh hé mở một chút, rồi theo thân mình chợt khẽ run, ánh mắt của hắn giống như không mở cũng không đóng hẳn, đôi môi hé mở, cúi đầu thở hổn hển.
Lúc này, tiểu huynh đệ trong tay Chu Tử đã lớn thành “Đại” huynh đệ.
Chu Tử lại sờ soạng hai cái, phát hiện vật này đã trở nên ấm áp cứng rắn, tay không thể cầm gọn, lúc này mới đứng dậy, nhanh tay cởi bỏ y phục của mình.
Nàng cởi y phục xong, phát hiện tiết khố quấn quanh mắt cá chân Triệu Trinh đã bị đá ra xa.
Triệu Trinh nằm ngã xuống giường trước, hai chân dài giang rộng ra, ánh mắt say mê mờ ảo nhìn Chu Tử, rầm rì kêu một tiếng “Chu Tử”. Chu Tử cười hì hì nhào tới, thành thạo ngồi trên người Triệu Trinh, hơn nữa còn nhẹ nhàng ma sát cọ cọ. Triệu Trinh nhắm hai mắt lại, ngón tay thon dài khẽ luồn vào mái tóc dài của Chu Tử, mỗi lần rung động đều khiến hắn hơi dùng sức.
Ma sát một lúc, Chu Tử ngồi dậy, hai chân tách ra quỳ gối phía trên tiểu huynh đệ Triệu Trinh, nhắm ngay vị trí, chậm rãi ngồi xuống. Nàng đã sớm động tình, bên dưới có chút ướt át, dần dần thích ứng với vật lớn của Triệu Trinh, chỉ chốc lát sau liền toàn bộ nuốt vào.
Chu Tử vẫn cảm thấy hơi đau, nhíu mày, chậm rãi lên xuống.
Triệu Trinh nhắm hai mắt lại nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy mình lúc tỉnh lúc mơ, lúc say mê lúc sảng khoái, có lúc như ở trên mây vô cùng sung sướng, lúc thì gấp gáp không nhịn nổi muốn nhanh chóng phát tiết.
Trong cơn mê loạn, hắn đẩy Chu Tử ngã về phía sau, sau đó nằm đè ép lên.
Trong nháy mắt sắp phóng ra, Triệu Trinh hoàn toàn tỉnh táo lại, dừng lại một chút, hắn cắn chặt răng rút vật kia ra khỏi cơ thể Chu Tử, bởi vì quá chặt chẽ, lúc rút ra vang lên một tiếng “Cạch”.
Triệu Trinh nằm xoay người đưa lưng về phía Chu Tử, kéo chăn đắp lên người mình.
Chu Tử đang từ cực hạn khoái cảm chưa từng có lập tức biến thành hư không khó chịu, thân thể ngứa ngáy không chịu được. Nàng xốc chăn lên chui vào, thân thể trần trụi dán sát vào sau lưng Triệu Trinh, hai quả đào lớn đầy đặn trước ngực cọ xát vào lưng Triệu Trinh, vừa cọ xát vừa rầm rì.
Triệu Trinh không kiềm được, xoay người ôm nàng vào trong ngực, cúi xuống hôn môi nàng, thấp giọng giải thích: “Đại phu trong phủ chúng ta, chính là người chẩn mạch cho nàng sáng nay – Hứa Văn Cử, hắn nói với ta sinh hoạt vợ chồng sau khi uống rượu, rất dễ sinh ra đứa trẻ ngốc.” Lúc này, Triệu Trinh đã hoàn toàn tỉnh táo. Vật bên dưới của hắn bởi vì trẻ tuổi khỏe mạnh mà vẫn dựng thẳng đứng như cũ, nhưng suy nghĩ của hắn rất rõ ràng: “Nếu Thế tử của phủ Nam An vương là một đứa ngốc, vậy đệ đệ và muội muội của hắn nên dựa vào ai đây?!”
Triệu Trinh nghĩ đến cảnh tượng đó thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Trước kia hắn là một Hỗn Thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc nói chuyện phiếm với Hứa Văn Cử, tùy tiện nói mấy câu kia lại làm cho hắn sợ. Hắn cảm thấy cho dù ông trời sai lầm ban cho hắn và Chu Tử một đứa con không thông minh, thì cũng không sao cả. Nhưng đứa con này tuyệt đối không thể là trưởng tử của hắn. Con trai trưởng của hắn phải làm Thế tử cùng hắn ra chiến trường, phải là một vương tướng tương lai của Nam Cương, nếu như là một đứa ngốc thì phải làm sao bây giờ?
Hắn ôm Chu Tử vào trong ngực, kiên nhẫn nói với nàng: “Vương vị mà ta phải vào sinh ra tử mới có được này, người thừa kế của ta phải là đứa nhỏ của hai ta, phải được sinh ra cẩn thận mới được!”
Chu Tử nghe vậy đã sớm ngây người.
Giờ nàng mới hiểu được tại sao lần này sau khi trở lại Nhuận Dương, vài ngày Triệu Trinh mới làm một lần, lúc làm còn kiên trì áp dụng tư thế truyền thống nam trên nữ hạ dưới. Phải biết rằng, bình thường hắn thích tư thế làm từ sau lưng, vì theo như hắn nói là: Có thể nắm mọi thứ trong tay.
Thì ra là như vậy! Chu Tử cười, nằm bên tai Triệu Trinh nhẹ nhàng nói vài câu.
Đôi lông mày thanh tú của Triệu Trinh nhíu lại: “Nàng thật nguyện ý sao?”
Chu Tử khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Triệu Trinh mừng rỡ, liền nhanh chóng đẩy ngã Chu Tử, nằm đè lên.
Lần này Triệu Trinh liền lập tức như mưa rền gió dữ. Trong trận mưa gió dồn dập này, Chu Tử đung đưa thân mình, nghênh đón hắn, rên rỉ, hưởng thụ.
Nàng vừa cảm nhận được nơi đó của Triệu Trinh bắt đầu căng to giật giật, lập tức đẩy hắn ra, bò dậy nhanh chóng ngậm lấy….
Hoan ái qua đi, Triệu Trinh nằm bên cạnh Chu Tử, chân tay sảng khoái duỗi thẳng tùy tiện trên giường, trong dư vị còn chưa dứt, nói với Chu Tử: “Lần tới uống rượu, ta cũng muốn như vậy nữa!”
Chu Tử không để ý tới hắn, cuộn mình lại, chỉ chừa lại cho hắn cái lưng.
Triệu Trinh thỏa mãn thật lâu, sau đó vươn cánh tay kéo Chu Tử vào trong khuỷu tay mình, kéo chăn đắp kín, lại tiện tay buông màn xuống.
Lúc này, nến đỏ ngoài màn vẫn còn cháy mạnh, mùi hương hoan ái trong màn thơm ngát, sau một hồi kịch liệt hoan ái, cảm giác ban đầu đã sớm không còn, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trong lòng Triệu Trinh ngứa ngáy, muốn hỏi Chu Tử một câu.
Hỏi ra, lại sợ Chu Tử nghĩ mình không đứng đắn, không hỏi, thì lòng hiếu kỳ lại quá mạnh mẽ.
Cuối cùng, lúc Chu Tử mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại bị tay Triệu Trinh sờ loạn làm tỉnh giấc, nỉ non một tiếng: “Làm gì vậy?”
Triệu Trinh kề sát tai nàng, thấp giọng hỏi: “Chu Tử, mùi vị vừa rồi là gì vậy? Mùi vị có giống lúc uống rượu không?”
Chu Tử không nghĩ tới Triệu Trinh bình thường ở trên giường luôn vùi đầu tận lực làm không nói nhiều lời, hôm nay lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này, đầu óc vốn mông lung lập tức tỉnh táo lại, nàng nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay hơi ngọt.”
Nghi vấn của Triệu Trinh được giải đáp, cảm thấy trấn an, ôm Chu Tử không hề lộn xộn nữa.
Một lát sau, Chu Tử bị hắn làm cho hoàn toàn tỉnh táo, vừa định nói gì đó với hắn, quay đầu lại, thấy Triệu Trinh đã nghiêng người ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều khuôn mặt thả lỏng.
Triệu Trinh tiến vào mộng đẹp, ngọt ngào ôm Chu Tử thật chặt, khiến nàng bị mất ngủ.
Mãi đến lúc trời tờ mờ sáng, Chu Tử mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Triệu Trinh dậy rất sớm. Trước khi đi, hắn gọi Chu Tử dậy, cằn nhằn dặn dò: “Ta phải đến đầm lầy Vân Trạch ở phía đông nam Nhuận Dương, mười lăm tháng tám là sinh nhật của nàng, sợ là không thể về kịp, ta sẽ lệnh cho nhóm phu nhân ở Nhuận Dương đến chơi với nàng.”
Chu Tử nửa tỉnh nửa mê nghe hắn nói chuyện, nàng muốn nói mình cũng không cần những vị phu nhân này qua chơi, nhưng mí mắt nặng nề giống như dính lại với nhau, dường như lúc nào cũng có thể rơi vào giấc ngủ sâu, căn bản là không nói nên lời.
Triệu Trinh hôn lên môi nàng một cái, rồi mới đứng dậy rời đi.
Chu Tử ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại.
Nàng cũng không vội vã rời giường, mà nằm ở trên giường bình tĩnh tự hỏi: Vương gia và mình, rốt cuộc là ai bỉ ổi hơn đây? Là Vương gia vẫn luôn ra vẻ đạo mạo lạnh lùng bình tĩnh, ở trên giường lại sinh long hoạt hổ đấu đá lung tung; hay là mình bình thường luôn ỡm ờ muốn cự tuyệt nhưng lại nghênh đón Vương gia cưỡng gian đi kèm với dụ tình đây?
Đây là một vấn đề đáng phải suy nghĩ nghiêm túc.
Tiếp theo, nàng lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề con cái mà Triệu Trinh đề cập lúc ở trên giường.
Suy nghĩ một hồi lâu, trong lòng nàng dần dần có mơ mơ hồ hồ vui sướng. Nhưng vừa nghĩ lại: Lời nói của nam nhân lúc trên giường hơn nữa lại là lúc uống say mới nói, có thể là thật khLão tử?
Đây là một vấn đề cần phải suy nghĩ thận trọng.
Cùng lúc đó, Nam An Vương gia Triệu Trinh đang ngồi trên lưng ngựa chạy tới đầm lầy Vân Trạch, ngay cả hắt xì vài cái, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hớn hở thầm nghĩ: Chẳng lẽ Chu Tử đã bắt đầu nhớ mình?
Quay lại Mục lục
Triệu Trinh ôm Chu Tử đứng một lát, hắn cũng không kiên trì được bao lâu, đầu óc choáng váng hồ đồ, cảm giác như đang cưỡi mây đạp gi, mọi thứ đều nhập nhèm.
Chu Tử biết hắn thật sự là đã say quá rồi, hiếm khi dịu dàng nói: “Chúng ta đi ngủ thôi!”
Triệu Trinh “Ừm” một tiếng, ôm eo Chu Tử, đi về phía giường.
Đến bên giường, Chu Tử kéo Triệu Trinh ngồi xuống mép giường. Sau đó bắt đầu cởi quần áo giúp hắn. Triệu Trinh ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, Chu Tử bảo giơ tay phải liền giơ tay phải, bảo nâng tay trái liền nâng tay trái, ngoan vô cùng.
Cởi xong lễ phục màu đỏ bên ngoài và trung y bên trong, Triệu Trinh chỉ còn tiết khố màu trắng mặc bên dưới.
Nhìn Triệu Trinh ngơ ngác như vậy, Chu Tử thấy chơi thật vui, tay của nàng chậm rãi du ngoạn trên người hắn, vuốt ve cổ, bả vai, xương quai xanh, thắt lưng, cuối cùng, hai tay dừng lại ở thắt lưng bên hông của Triệu Trinh.
Chu Tử không lập tức cởi đai lưng Triệu Trinh, mà là ngửa đầu nhìn hắn. Triệu Trinh cũng đang cúi mắt nhìn nàng, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, đôi mắt phượng lấp lánh bị hàng lông mi dày che lại, có chút mê ly lại có chút khó hiểu.
Chu Tử nhìn hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết, sau đó cúi đầu cởi đai lưng Triệu Trinh.
Đai lưng vừa cởi xong, tiết khố màu trắng bằng lụa mềm liền lập tức trượt xuống, rơi xuống mắt cá chân Triệu Trinh.
Chu Tử ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn tiểu huynh đệ của Triệu Trinh. Vị tiểu huynh đệ này thường ngày tung hoành ngang dọc hung mãnh, lúc này dưới tác dụng của cơn say quá chén liền hiền lành xếp cờ thu trống nghỉ ngơi lấy sức.
Chu Tử nhìn tiểu huynh đệ của Triệu Trinh một chút, lại ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt mờ mịt của Triệu Trinh đang đứng ngây ngô, trong lòng giống như có hàng vạn con sâu nhỏ chui vào, tê tê ngứa ngáy, ngón tay cũng tê ngứa. Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ là có nên làm hay không, ngón tay cũng đã xấu xa tự động giơ lên, nhẹ nhàng nắm lấy tiểu huynh đệ đang mềm nhũn rũ xuống của Trinh Triệu.
Triệu Trinh dường như cảm giác được, nhưng chỉ rũ mắt xuống, sau đó quay đầu nhìn phía khác, lúc này hàng lông mi dày và dài xòe ra như một cây quạt nhỏ.
Chu Tử dứt khoát ngồi xổm trước mặt Triệu Trinh, đưa tay cầm lấy tiểu huynh đệ, không ngừng vân vê xoa nắn — vị tiểu huynh đệ này của Triệu Trinh bình thường lúc nhìn thấy nàng liền bật dậy dữ tợn, có bao giờ mềm mại nghe lời như lúc này đâu — nhẹ nhàng xoa nắn cả nửa ngày, tiểu huynh đệ của Triệu Trinh vẫn ngủ yên.
Khiêu khích không có hiệu quả, Chu Tử quyết tâm không muốn chịu thua.
Nàng nhoài người về phía trước một chút, tay phải cầm tiểu huynh đệ, sau đó cố gắng há miệng ngậm lấy vị tiểu huynh đệ không muốn thức tỉnh này.
Trong nháy mắt bị nàng ngậm lấy, Triệu Trinh nhắm hai mắt kêu một tiếng “Chu Tử”, sau đó không lên tiếng nữa.
Nàng ngậm được một lát, thấy nó đã lớn hơn một chút, sắp không ngậm được nữa, vội nhả ra, một tay cầm, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên đỉnh đầu. Nàng vừa chơi đùa, vừa nhìn trộm Triệu Trinh. Khi nàng khẽ cắn lên đỉnh, Chu Tử phát hiện ánh mắt Triệu Trinh hé mở một chút, rồi theo thân mình chợt khẽ run, ánh mắt của hắn giống như không mở cũng không đóng hẳn, đôi môi hé mở, cúi đầu thở hổn hển.
Lúc này, tiểu huynh đệ trong tay Chu Tử đã lớn thành “Đại” huynh đệ.
Chu Tử lại sờ soạng hai cái, phát hiện vật này đã trở nên ấm áp cứng rắn, tay không thể cầm gọn, lúc này mới đứng dậy, nhanh tay cởi bỏ y phục của mình.
Nàng cởi y phục xong, phát hiện tiết khố quấn quanh mắt cá chân Triệu Trinh đã bị đá ra xa.
Triệu Trinh nằm ngã xuống giường trước, hai chân dài giang rộng ra, ánh mắt say mê mờ ảo nhìn Chu Tử, rầm rì kêu một tiếng “Chu Tử”. Chu Tử cười hì hì nhào tới, thành thạo ngồi trên người Triệu Trinh, hơn nữa còn nhẹ nhàng ma sát cọ cọ. Triệu Trinh nhắm hai mắt lại, ngón tay thon dài khẽ luồn vào mái tóc dài của Chu Tử, mỗi lần rung động đều khiến hắn hơi dùng sức.
Ma sát một lúc, Chu Tử ngồi dậy, hai chân tách ra quỳ gối phía trên tiểu huynh đệ Triệu Trinh, nhắm ngay vị trí, chậm rãi ngồi xuống. Nàng đã sớm động tình, bên dưới có chút ướt át, dần dần thích ứng với vật lớn của Triệu Trinh, chỉ chốc lát sau liền toàn bộ nuốt vào.
Chu Tử vẫn cảm thấy hơi đau, nhíu mày, chậm rãi lên xuống.
Triệu Trinh nhắm hai mắt lại nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy mình lúc tỉnh lúc mơ, lúc say mê lúc sảng khoái, có lúc như ở trên mây vô cùng sung sướng, lúc thì gấp gáp không nhịn nổi muốn nhanh chóng phát tiết.
Trong cơn mê loạn, hắn đẩy Chu Tử ngã về phía sau, sau đó nằm đè ép lên.
Trong nháy mắt sắp phóng ra, Triệu Trinh hoàn toàn tỉnh táo lại, dừng lại một chút, hắn cắn chặt răng rút vật kia ra khỏi cơ thể Chu Tử, bởi vì quá chặt chẽ, lúc rút ra vang lên một tiếng “Cạch”.
Triệu Trinh nằm xoay người đưa lưng về phía Chu Tử, kéo chăn đắp lên người mình.
Chu Tử đang từ cực hạn khoái cảm chưa từng có lập tức biến thành hư không khó chịu, thân thể ngứa ngáy không chịu được. Nàng xốc chăn lên chui vào, thân thể trần trụi dán sát vào sau lưng Triệu Trinh, hai quả đào lớn đầy đặn trước ngực cọ xát vào lưng Triệu Trinh, vừa cọ xát vừa rầm rì.
Triệu Trinh không kiềm được, xoay người ôm nàng vào trong ngực, cúi xuống hôn môi nàng, thấp giọng giải thích: “Đại phu trong phủ chúng ta, chính là người chẩn mạch cho nàng sáng nay – Hứa Văn Cử, hắn nói với ta sinh hoạt vợ chồng sau khi uống rượu, rất dễ sinh ra đứa trẻ ngốc.” Lúc này, Triệu Trinh đã hoàn toàn tỉnh táo. Vật bên dưới của hắn bởi vì trẻ tuổi khỏe mạnh mà vẫn dựng thẳng đứng như cũ, nhưng suy nghĩ của hắn rất rõ ràng: “Nếu Thế tử của phủ Nam An vương là một đứa ngốc, vậy đệ đệ và muội muội của hắn nên dựa vào ai đây?!”
Triệu Trinh nghĩ đến cảnh tượng đó thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Trước kia hắn là một Hỗn Thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc nói chuyện phiếm với Hứa Văn Cử, tùy tiện nói mấy câu kia lại làm cho hắn sợ. Hắn cảm thấy cho dù ông trời sai lầm ban cho hắn và Chu Tử một đứa con không thông minh, thì cũng không sao cả. Nhưng đứa con này tuyệt đối không thể là trưởng tử của hắn. Con trai trưởng của hắn phải làm Thế tử cùng hắn ra chiến trường, phải là một vương tướng tương lai của Nam Cương, nếu như là một đứa ngốc thì phải làm sao bây giờ?
Hắn ôm Chu Tử vào trong ngực, kiên nhẫn nói với nàng: “Vương vị mà ta phải vào sinh ra tử mới có được này, người thừa kế của ta phải là đứa nhỏ của hai ta, phải được sinh ra cẩn thận mới được!”
Chu Tử nghe vậy đã sớm ngây người.
Giờ nàng mới hiểu được tại sao lần này sau khi trở lại Nhuận Dương, vài ngày Triệu Trinh mới làm một lần, lúc làm còn kiên trì áp dụng tư thế truyền thống nam trên nữ hạ dưới. Phải biết rằng, bình thường hắn thích tư thế làm từ sau lưng, vì theo như hắn nói là: Có thể nắm mọi thứ trong tay.
Thì ra là như vậy! Chu Tử cười, nằm bên tai Triệu Trinh nhẹ nhàng nói vài câu.
Đôi lông mày thanh tú của Triệu Trinh nhíu lại: “Nàng thật nguyện ý sao?”
Chu Tử khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Triệu Trinh mừng rỡ, liền nhanh chóng đẩy ngã Chu Tử, nằm đè lên.
Lần này Triệu Trinh liền lập tức như mưa rền gió dữ. Trong trận mưa gió dồn dập này, Chu Tử đung đưa thân mình, nghênh đón hắn, rên rỉ, hưởng thụ.
Nàng vừa cảm nhận được nơi đó của Triệu Trinh bắt đầu căng to giật giật, lập tức đẩy hắn ra, bò dậy nhanh chóng ngậm lấy….
Hoan ái qua đi, Triệu Trinh nằm bên cạnh Chu Tử, chân tay sảng khoái duỗi thẳng tùy tiện trên giường, trong dư vị còn chưa dứt, nói với Chu Tử: “Lần tới uống rượu, ta cũng muốn như vậy nữa!”
Chu Tử không để ý tới hắn, cuộn mình lại, chỉ chừa lại cho hắn cái lưng.
Triệu Trinh thỏa mãn thật lâu, sau đó vươn cánh tay kéo Chu Tử vào trong khuỷu tay mình, kéo chăn đắp kín, lại tiện tay buông màn xuống.
Lúc này, nến đỏ ngoài màn vẫn còn cháy mạnh, mùi hương hoan ái trong màn thơm ngát, sau một hồi kịch liệt hoan ái, cảm giác ban đầu đã sớm không còn, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trong lòng Triệu Trinh ngứa ngáy, muốn hỏi Chu Tử một câu.
Hỏi ra, lại sợ Chu Tử nghĩ mình không đứng đắn, không hỏi, thì lòng hiếu kỳ lại quá mạnh mẽ.
Cuối cùng, lúc Chu Tử mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại bị tay Triệu Trinh sờ loạn làm tỉnh giấc, nỉ non một tiếng: “Làm gì vậy?”
Triệu Trinh kề sát tai nàng, thấp giọng hỏi: “Chu Tử, mùi vị vừa rồi là gì vậy? Mùi vị có giống lúc uống rượu không?”
Chu Tử không nghĩ tới Triệu Trinh bình thường ở trên giường luôn vùi đầu tận lực làm không nói nhiều lời, hôm nay lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này, đầu óc vốn mông lung lập tức tỉnh táo lại, nàng nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay hơi ngọt.”
Nghi vấn của Triệu Trinh được giải đáp, cảm thấy trấn an, ôm Chu Tử không hề lộn xộn nữa.
Một lát sau, Chu Tử bị hắn làm cho hoàn toàn tỉnh táo, vừa định nói gì đó với hắn, quay đầu lại, thấy Triệu Trinh đã nghiêng người ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều khuôn mặt thả lỏng.
Triệu Trinh tiến vào mộng đẹp, ngọt ngào ôm Chu Tử thật chặt, khiến nàng bị mất ngủ.
Mãi đến lúc trời tờ mờ sáng, Chu Tử mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Triệu Trinh dậy rất sớm. Trước khi đi, hắn gọi Chu Tử dậy, cằn nhằn dặn dò: “Ta phải đến đầm lầy Vân Trạch ở phía đông nam Nhuận Dương, mười lăm tháng tám là sinh nhật của nàng, sợ là không thể về kịp, ta sẽ lệnh cho nhóm phu nhân ở Nhuận Dương đến chơi với nàng.”
Chu Tử nửa tỉnh nửa mê nghe hắn nói chuyện, nàng muốn nói mình cũng không cần những vị phu nhân này qua chơi, nhưng mí mắt nặng nề giống như dính lại với nhau, dường như lúc nào cũng có thể rơi vào giấc ngủ sâu, căn bản là không nói nên lời.
Triệu Trinh hôn lên môi nàng một cái, rồi mới đứng dậy rời đi.
Chu Tử ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại.
Nàng cũng không vội vã rời giường, mà nằm ở trên giường bình tĩnh tự hỏi: Vương gia và mình, rốt cuộc là ai bỉ ổi hơn đây? Là Vương gia vẫn luôn ra vẻ đạo mạo lạnh lùng bình tĩnh, ở trên giường lại sinh long hoạt hổ đấu đá lung tung; hay là mình bình thường luôn ỡm ờ muốn cự tuyệt nhưng lại nghênh đón Vương gia cưỡng gian đi kèm với dụ tình đây?
Đây là một vấn đề đáng phải suy nghĩ nghiêm túc.
Tiếp theo, nàng lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề con cái mà Triệu Trinh đề cập lúc ở trên giường.
Suy nghĩ một hồi lâu, trong lòng nàng dần dần có mơ mơ hồ hồ vui sướng. Nhưng vừa nghĩ lại: Lời nói của nam nhân lúc trên giường hơn nữa lại là lúc uống say mới nói, có thể là thật khLão tử?
Đây là một vấn đề cần phải suy nghĩ thận trọng.
Cùng lúc đó, Nam An Vương gia Triệu Trinh đang ngồi trên lưng ngựa chạy tới đầm lầy Vân Trạch, ngay cả hắt xì vài cái, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hớn hở thầm nghĩ: Chẳng lẽ Chu Tử đã bắt đầu nhớ mình?
Quay lại Mục lục
/158
|