☆Chương 60: Vào Hoàng cung, thịnh tình khó báo
Chu Tử ngồi trên con thuyền lớn, trên sông Hoàng Hà rẽ sóng chạy suốt mười ngày, đến bến tàu phủ Giang Châu thì mới cập bến.
Đã mười ngày Chu Tử không gặp Triệu Trinh, trong lòng rất nhớ hắn, nàng lớn mật đoán rằng chắc Triệu Trinh cũng đang nhớ nhung mình, nhất định sẽ đến đón nàng. Nàng tính toán lộ trình một chút, cảm thấy họ ngồi thuyền vẫn chậm hơn một chút, Triệu Trinh nhất định đã tới Giang Châu trước rồi.
Sau khi thuyền lớn dừng lại, Chu Tử đứng trước cửa sổ của khoang thuyền, nhìn chằm chằm người lui tới trên bến tàu, mắt cũng không chớp.
Nhóm người Hồ ma ma, tứ Thanh đều biết rõ tâm tư Chu Tử, sợ nàng ngượng ngùng, đều ra vẻ không biết, ai nên làm gì thì làm nấy, chỉ sợ Chu Tử xấu hổ. Chỉ có Ngân Linh, nhìn thấy Chu Tử nằm sấp ở đó, mắt mũi cũng sắp dính lên cửa sổ rồi, nhịn không được nói đùa: “Vương gia bận rộn quân vụ, nhất định sẽ không đến, ngài đừng trông mong nữa!”
Chu Tử nghe thấy nàng ta, tuy rằng ngượng ngùng không nhìn nữa, nhưng chốc chốc vẫn len lén liếc nhìn một cái.
Ngân Linh thấy nàng ăn mặc phong phanh, đi cầm một cái áo khoác mềm màu trắng thêu lá trúc màu tím đến, giúp Chu Tử mặc vào.
Sau khi mặc quần tử tế, lòng hiếu kỳ của Ngân Linh nổi lên, muốn xem bảo bối trong bụng Chu Tử đang làm cái gì. Nàng ngồi xổm xuống – dán lỗ tai lên bụng đã nhô lên rõ ràng của Chu Tử, lẳng lặng nghe một lát, sau đó đứng lên, rất nghiêm túc nói: “Chu phu nhân, ngài đói bụng!”
Chu Tử vui cười: “Cũng đã hai canh giờ ta chưa ăn gì rồi, chẳng lẽ không đói sao?”
Bởi vì gần đây Chu Tử vừa hết nôn nghén, không muốn ăn đồ mặn, Ngân Linh phải dặn dò đầu bếp làm một bát mì chay.
Mì vừa bưng lên, Chu Tử cầm chiếc đũa còn chưa kịp ăn, Triệu Trinh đã đẩy cửa khoang thuyền đi vào, đi theo phía sau hắn chính là Hứa Văn Cử và Hầu đại phu trong Vương phủ, Triệu Phúc và Triệu Tráng đi sau cùng.
Triệu Trinh vừa tiến vào, mắt đảo qua, thấy Chu Tử đang ăn mì, phát hiện là một bát mì trong vắt, trên mặt chỉ rắc vài mẩu hành thái nhỏ, trong lòng có vài phần bất mãn: “Hiện tại nàng chỉ có một người sao? Ăn như vậy làm sao có dinh dưỡng? Không biết hiểu chuyện một chút sao?”
Chu Tử vừa gặp hắn, trong lòng tràn đầy vui mừng, mắt to như phát sáng, ai ngờ hắn đổ ập xuống đầu nàng một loạt quở mắng, trước mặt nhiều người như vậy nàng không thể phản bác hắn, vì vậy vô cùng ủy khuất, đôi mắt lập tức ửng đỏ.
Đại phu Hứa Văn Cử cười nói: “Vương gia, phụ nữ có thai ba bốn tháng thường ốm nghén, không ăn nổi đồ ăn mặn, có thể cố gắng ăn chút mì đã rất tốt rồi!”
Lúc này Triệu Trinh mới biết mình mắng sai, hắn liếc nhìn Chu Tử một cái, thấy nàng rũ mi buông mắt không thèm nhìn mình. Triệu Trinh biết Chu Tử đang tức giận, muốn an ủi vài câu, nhưng thấy hạ nhân đứng đầy trong khoang, thì hắn cũng không nói được gì, trầm ngâm một chút, nhìn về phía Chu Tử: “Nàng còn không ăn đi?!”
Chu Tử trừng mắt liếc hắn một cái, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn mỳ.
Mới ăn được vài miếng, Chu Tử ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Phúc, giật mình, cười cười nói với Đại Nhạn: “Đại Nhạn cô cô, ngươi mang Triệu Phúc đến khoang đáy kiểm tra xem trục xe của xe kiệu có chắc không!?”
Đại Nhạn nghe vậy, trên mặt tuy rằng vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Chu Tử lại mang theo ý vui mừng. Triệu Phúc vẫn đi theo Triệu Trinh, bọn họ cũng đã lâu không gặp mặt rồi.
Triệu Trinh buông mắt xuống, tay bưng chén trà đang muốn uống dừng một chút, liếc nhìn Chu Tử một cái, cũng không nói gì.
Hắn biết xe kiệu tự tay mình cải tiến làm gì có vấn đề, xem ra Chu Tử muốn tạo cơ hội cho Triệu Phúc và Đại Nhạn đây. Nha đầu kia, vẫn còn tinh nghịch như vậy!
Chu Tử ăn hết bát mỳ, súc miệng xong, lúc này mới ngồi vào chỗ của mình để đại phu Hứa Văn Cử bắt mạch cho nàng.
Tất cả đều rất ổn định, Hứa đại phu chỉ dặn dò Chu Tử đợi sau khi hết nôn nghén thì phải chú ý ăn uống bồi bổ dinh dưỡng.
Chu Tử nghe nói tất cả đều ổn định, trong lòng thật vui mừng, nhưng nghĩ đến trước kia mình uống canh tránh thai trong thời gian dài như vậy, lại có chút lo lắng, nhìn nhìn xung quanh, biết đều là thân tín của Triệu Trinh, lúc này mới mở miệng hỏi: “Trước kia ta có uống một năm thuốc tránh thai, không biết có ảnh hưởng không tốt gì không?”
Hứa đại phu và Hầu đại phu vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh uống trà không khỏi nhìn nhau cười, nói: “Chu phu nhân không cần lo lắng, hoàn toàn không đáng ngại!”
Hầu đại phu nói tiếp: “Sợ rằng cả Đại Kim này cũng không tìm ở đâu có canh tránh thai giống như Vương phủ chúng ta đâu!”
Hứa đại phu lại cười nói: “Canh tránh thai mà phu nhân uống là do Vương gia đặc biệt ra lệnh cho ta cùng Hầu đại phu điều chế, không chỉ có hiệu quả ngừa thai, mà đối với thân thể cũng có công hiệu nhất định! Thể chất phu nhân thuộc tính hàn, uống vào nhất định còn rất tốt!”
Lúc Chu Tử nói chuyện cùng Hầu đại phu và Hứa đại phu, Triệu Trinh chỉ rũ mắt uống trà, không hề nói lời nào.
Thấy Chu Tử nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ áy náy, hắn vẫn thực bình tĩnh buông chén trà xuống, liếc nhìn Chu Tử một cái, sau đó nói: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi!”
Trong khoang rất nhanh chỉ còn lại có Chu Tử và Triệu Trinh.
Triệu Trinh buông chén trà, lạnh lùng nói: “Còn không lại đây!”
Trong lòng Chu Tử đang tràn ngập áy náy, vừa nghe hắn lên tiếng, lập tức vui vẻ chạy chậm qua, thật cẩn thận ngồi lên đùi Triệu Trinh.
“Ai cho nàng ngồi ở đây?” bộ mặt tuấn tú của Triệu Trinh cực kỳ nghiêm túc, “Đứng lên cho ta, dựa lên bàn!”
Chu Tử ủy khuất nhìn hắn một cái, từ trên đùi hắn đứng lên, quay lưng về phía Triệu Trinh, dựa vào trên bàn.
Triệu Trinh giơ tay dùng sức vỗ lên mông Chu Tử, một tiếng “Bốp” vang lên thanh thúy.
Chu Tử bị đau, nhưng cũng biết mình sai rồi, cũng không dám mở miệng cầu xin tha thứ.
Triệu Trinh lại giơ tay lên đánh hai cái, lúc này mới ôm Chu Tử ngồi lên đùi mình, trầm giọng hỏi: “Sau này còn tin ta hay không?”
“Tin.” Chu Tử cúi đầu đáp.
Triệu Trinh ôm Chu Tử vào trong ngực, hai người lại quấn quýt lấy nhau, vô hạn vấn vương không cần phải nói.
Chu Tử ngồi thuyền từ Nhuận Dương đến Kim Kinh, mỗi khi đến một bến tàu lớn luôn dừng lại một chút, bởi vì Triệu Trinh sẽ đến thăm nàng. Cứ như vậy đi một chút lại ngừng một chút, khi đến bến tàu bên ngoài thành Kim Kinh, thì đã là tuần cuối cùng của tháng mười rồi.
Lúc nàng lên thuyền chỉ mặc áo kép mỏng manh, áo ngắn mềm cùng váy lụa mỏng, lúc rời thuyền đã phủ thêm áo choàng, thay váy gấm dày và quần vải dày.
Triệu Trinh tới kinh thành trước nàng, sắp đặt đội quân xong sau sẽ đến bến tàu chờ nàng cùng tiến cung.
Chu Tử và xe kiệu độc nhất vô nhị của Triệu Trinh cũng theo Chu Tử xuống thuyền.
Triệu Trinh giao con ngựa quý Ô Vân Đạp Tuyết của mình cho gã sai vặt thân tín, mình cũng ngồi vào xe kiệu với Chu Tử.
Chu Tử ngồi ở trong xe, ngạc nhiên phát hiện chiếc xe mới này quả thật không giống với chiếc xe trước kia, đã không còn cảm giác xóc nảy, giống như là ngồi ở trong kiệu, nhưng lại vững chắc hơn kiệu. Nàng vội hỏi Triệu Trinh là do nguyên lý gì, Triệu Trinh rất nhẫn nại bắt đầu giải thích, nhưng là nói không được vài câu, Chu Tử bởi vì nghe không hiểu mấy thứ cân bằng lắc lư gì đó, nên không muốn nghe nữa, khiến Triệu Trinh rất là buồn bực — hiếm có khi hắn vui vẻ mà giải thích như vậy.
Bọn họ vẫn đi về phía Hoàng cung.
Dọc theo đường đi, Triệu Trinh không nói gì, chỉ đưa cho Chu Tử một bọc ngân phiếu, hơn nữa còn nói với nàng: “Thưởng người gì đó, đều có Ngân Linh lo, nàng không cần phải quan tâm!” Sợ Chu Tử lo lắng, hắn lại dặn dò: “Ở trong cung không cần lo lắng, Phụ hoàng và mẫu phi cũng sẽ che chở cho nàng! Người của ta cũng sẽ bảo vệ nàng!”
Triệu Trinh không nói tỉ mỉ với Chu Tử, sở dĩ Phụ hoàng của hắn sẽ bảo vệ Chu Tử, bởi vì Triệu Trinh mang theo năm mươi vạn đại quân xuất chinh ra biên cương, Chu Tử và đứa bé trong bụng là sự bảo đảm tốt nhất; mẫu phi của hắn nhất định sẽ bảo vệ đứa bé, bởi vì nếu hắn một đi không trở lại, đứa nhỏ trong bụng Chu Tử sẽ là huyết mạch duy nhất của Triệu Trinh.
Nhìn Chu Tử non nớt như đúa trẻ, Triệu Trinh ở trong lòng thầm thở dài. Hắn lo lắng Ô Thổ quốc sẽ phái người tới uy hiếp Chu Tử và đứa bé, tuy rằng công phu của Ngân Linh và tứ Thanh đều không tệ, nhưng có nơi nào an toàn hơn trong cung chứ?
Chỉ có thể sắp xếp như vậy.
Chu Tử và đứa nhỏ được bảo hộ, Phụ hoàng có được đảm bảo, mẫu phi được an ủi, chính mình cũng có được an tâm.
Chu Tử không ngờ Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương đứng ngoài cửa lớn Thanh Vân điện nghênh đón mình, không khỏi sợ hãi không thôi, mắt nhìn về phía Triệu Trinh.
Triệu Trinh lại rất điềm tĩnh, kéo Chu Tử cùng quỳ xuống. “Tham kiến phụ hoàng, mẫu phi.”
Chu Tử không dám kêu “Phụ hoàng”, “Mẫu phi”, chỉ thấp giọng nói theo “Hoàng thượng”, “Nương nương”.
Hoàng đế và Quý phi mỉm cười tiến lên, nâng Triệu Trinh và Chu Tử đứng dậy.
Đoàn người đi vào chính điện.
Triệu Trinh, Hoàng đế và Quý phi cùng tiến vào chính điện, đương nhiên là có chính sự muốn bàn bạc.
Đại cung nữ Hoàng Oanh cô cô bên người Quý phi nương nương đi trước dẫn đường, Đại Nhạn cô cô cùng đám người Ngân Linh dìu Chu Tử đi ở đằng sau, đi đến hậu hoa viên. Mấy thái giám đi theo phía sau mang hành lý của đám người Chu Tử.
Trời đã vào đầu đông, trong vườn hoa hiu quạnh đìu hiu, chỉ có chút cành khô trơ trụi và cây cỏ úa vàng. Chỗ ở của Chu Tử đã sớm được sắp xếp xong xuôi, là chỗ sâu nhất trong hoa viên hậu viện ở Thanh Vân điện, gọi là “Tiểu lâu Thanh trúc”.
Tiểu lâu Thanh trúc là một tòa nhà gỗ ba tầng, bề ngoài nhìn có hơi cũ, xem ra có chút lâu năm. Nhưng Chu Tử đi vào mới phát hiện bên trong chẳng khác gì cảnh tiên, trong phòng ấm áp, bố trí vừa thanh nhã vừa thoải mái, đồ vật bên trong, tùy tiện cầm lên cũng đều là vật quý giá.
Hoàng Oanh cô cô nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, cũng rất trầm ổn. Chu Tử phát hiện về mặt thưởng thức dùng người, Quý phi nương nương và Triệu Trinh rất nhất trí, đều thích dùng người trầm ổn một chút.
Hoàng Oanh cười nói: “Vừa nhận được thư của Vương gia, nương nương liền bắt đầu khẩn trương, mỗi ngày thúc giục chọn nơi ở. Vốn muốn để phu nhân và nương nương cùng ở tại tiền điện (chính phòng của Thanh Vân điện), nhưng lại sợ…”
Hoàng Oanh cô cô dừng một chút, lại nói tiếp: “Thật vất vả mới chọn được nơi này, nương nương lại ngại là quá cũ, muốn sơn quét lại bên ngoài lần nữa, lại sợ nước sơn mới có độc, không tốt cho phu nhân ngài, cho nên mới không dám quét sơn.”
“Sau đó chính là rải Địa Long, dọn dẹp phòng ốc. Nương nương chỉ sợ không kịp, ngày ngày đều đốc thúc, mỗi đồ vật đều đã xem qua tỉ mỉ, chỉ sợ có chút gì không ổn!”
Chu Tử vừa bước vào Tiểu lâu này, cũng đã cảm nhận được tấm lòng của Quý phi nương nương, không khỏi cảm thấy sợ hãi — thịnh tình như thế, phải báo đáp thế nào?
Quay lại Mục lục
Chu Tử ngồi trên con thuyền lớn, trên sông Hoàng Hà rẽ sóng chạy suốt mười ngày, đến bến tàu phủ Giang Châu thì mới cập bến.
Đã mười ngày Chu Tử không gặp Triệu Trinh, trong lòng rất nhớ hắn, nàng lớn mật đoán rằng chắc Triệu Trinh cũng đang nhớ nhung mình, nhất định sẽ đến đón nàng. Nàng tính toán lộ trình một chút, cảm thấy họ ngồi thuyền vẫn chậm hơn một chút, Triệu Trinh nhất định đã tới Giang Châu trước rồi.
Sau khi thuyền lớn dừng lại, Chu Tử đứng trước cửa sổ của khoang thuyền, nhìn chằm chằm người lui tới trên bến tàu, mắt cũng không chớp.
Nhóm người Hồ ma ma, tứ Thanh đều biết rõ tâm tư Chu Tử, sợ nàng ngượng ngùng, đều ra vẻ không biết, ai nên làm gì thì làm nấy, chỉ sợ Chu Tử xấu hổ. Chỉ có Ngân Linh, nhìn thấy Chu Tử nằm sấp ở đó, mắt mũi cũng sắp dính lên cửa sổ rồi, nhịn không được nói đùa: “Vương gia bận rộn quân vụ, nhất định sẽ không đến, ngài đừng trông mong nữa!”
Chu Tử nghe thấy nàng ta, tuy rằng ngượng ngùng không nhìn nữa, nhưng chốc chốc vẫn len lén liếc nhìn một cái.
Ngân Linh thấy nàng ăn mặc phong phanh, đi cầm một cái áo khoác mềm màu trắng thêu lá trúc màu tím đến, giúp Chu Tử mặc vào.
Sau khi mặc quần tử tế, lòng hiếu kỳ của Ngân Linh nổi lên, muốn xem bảo bối trong bụng Chu Tử đang làm cái gì. Nàng ngồi xổm xuống – dán lỗ tai lên bụng đã nhô lên rõ ràng của Chu Tử, lẳng lặng nghe một lát, sau đó đứng lên, rất nghiêm túc nói: “Chu phu nhân, ngài đói bụng!”
Chu Tử vui cười: “Cũng đã hai canh giờ ta chưa ăn gì rồi, chẳng lẽ không đói sao?”
Bởi vì gần đây Chu Tử vừa hết nôn nghén, không muốn ăn đồ mặn, Ngân Linh phải dặn dò đầu bếp làm một bát mì chay.
Mì vừa bưng lên, Chu Tử cầm chiếc đũa còn chưa kịp ăn, Triệu Trinh đã đẩy cửa khoang thuyền đi vào, đi theo phía sau hắn chính là Hứa Văn Cử và Hầu đại phu trong Vương phủ, Triệu Phúc và Triệu Tráng đi sau cùng.
Triệu Trinh vừa tiến vào, mắt đảo qua, thấy Chu Tử đang ăn mì, phát hiện là một bát mì trong vắt, trên mặt chỉ rắc vài mẩu hành thái nhỏ, trong lòng có vài phần bất mãn: “Hiện tại nàng chỉ có một người sao? Ăn như vậy làm sao có dinh dưỡng? Không biết hiểu chuyện một chút sao?”
Chu Tử vừa gặp hắn, trong lòng tràn đầy vui mừng, mắt to như phát sáng, ai ngờ hắn đổ ập xuống đầu nàng một loạt quở mắng, trước mặt nhiều người như vậy nàng không thể phản bác hắn, vì vậy vô cùng ủy khuất, đôi mắt lập tức ửng đỏ.
Đại phu Hứa Văn Cử cười nói: “Vương gia, phụ nữ có thai ba bốn tháng thường ốm nghén, không ăn nổi đồ ăn mặn, có thể cố gắng ăn chút mì đã rất tốt rồi!”
Lúc này Triệu Trinh mới biết mình mắng sai, hắn liếc nhìn Chu Tử một cái, thấy nàng rũ mi buông mắt không thèm nhìn mình. Triệu Trinh biết Chu Tử đang tức giận, muốn an ủi vài câu, nhưng thấy hạ nhân đứng đầy trong khoang, thì hắn cũng không nói được gì, trầm ngâm một chút, nhìn về phía Chu Tử: “Nàng còn không ăn đi?!”
Chu Tử trừng mắt liếc hắn một cái, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn mỳ.
Mới ăn được vài miếng, Chu Tử ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Phúc, giật mình, cười cười nói với Đại Nhạn: “Đại Nhạn cô cô, ngươi mang Triệu Phúc đến khoang đáy kiểm tra xem trục xe của xe kiệu có chắc không!?”
Đại Nhạn nghe vậy, trên mặt tuy rằng vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Chu Tử lại mang theo ý vui mừng. Triệu Phúc vẫn đi theo Triệu Trinh, bọn họ cũng đã lâu không gặp mặt rồi.
Triệu Trinh buông mắt xuống, tay bưng chén trà đang muốn uống dừng một chút, liếc nhìn Chu Tử một cái, cũng không nói gì.
Hắn biết xe kiệu tự tay mình cải tiến làm gì có vấn đề, xem ra Chu Tử muốn tạo cơ hội cho Triệu Phúc và Đại Nhạn đây. Nha đầu kia, vẫn còn tinh nghịch như vậy!
Chu Tử ăn hết bát mỳ, súc miệng xong, lúc này mới ngồi vào chỗ của mình để đại phu Hứa Văn Cử bắt mạch cho nàng.
Tất cả đều rất ổn định, Hứa đại phu chỉ dặn dò Chu Tử đợi sau khi hết nôn nghén thì phải chú ý ăn uống bồi bổ dinh dưỡng.
Chu Tử nghe nói tất cả đều ổn định, trong lòng thật vui mừng, nhưng nghĩ đến trước kia mình uống canh tránh thai trong thời gian dài như vậy, lại có chút lo lắng, nhìn nhìn xung quanh, biết đều là thân tín của Triệu Trinh, lúc này mới mở miệng hỏi: “Trước kia ta có uống một năm thuốc tránh thai, không biết có ảnh hưởng không tốt gì không?”
Hứa đại phu và Hầu đại phu vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh uống trà không khỏi nhìn nhau cười, nói: “Chu phu nhân không cần lo lắng, hoàn toàn không đáng ngại!”
Hầu đại phu nói tiếp: “Sợ rằng cả Đại Kim này cũng không tìm ở đâu có canh tránh thai giống như Vương phủ chúng ta đâu!”
Hứa đại phu lại cười nói: “Canh tránh thai mà phu nhân uống là do Vương gia đặc biệt ra lệnh cho ta cùng Hầu đại phu điều chế, không chỉ có hiệu quả ngừa thai, mà đối với thân thể cũng có công hiệu nhất định! Thể chất phu nhân thuộc tính hàn, uống vào nhất định còn rất tốt!”
Lúc Chu Tử nói chuyện cùng Hầu đại phu và Hứa đại phu, Triệu Trinh chỉ rũ mắt uống trà, không hề nói lời nào.
Thấy Chu Tử nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ áy náy, hắn vẫn thực bình tĩnh buông chén trà xuống, liếc nhìn Chu Tử một cái, sau đó nói: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi!”
Trong khoang rất nhanh chỉ còn lại có Chu Tử và Triệu Trinh.
Triệu Trinh buông chén trà, lạnh lùng nói: “Còn không lại đây!”
Trong lòng Chu Tử đang tràn ngập áy náy, vừa nghe hắn lên tiếng, lập tức vui vẻ chạy chậm qua, thật cẩn thận ngồi lên đùi Triệu Trinh.
“Ai cho nàng ngồi ở đây?” bộ mặt tuấn tú của Triệu Trinh cực kỳ nghiêm túc, “Đứng lên cho ta, dựa lên bàn!”
Chu Tử ủy khuất nhìn hắn một cái, từ trên đùi hắn đứng lên, quay lưng về phía Triệu Trinh, dựa vào trên bàn.
Triệu Trinh giơ tay dùng sức vỗ lên mông Chu Tử, một tiếng “Bốp” vang lên thanh thúy.
Chu Tử bị đau, nhưng cũng biết mình sai rồi, cũng không dám mở miệng cầu xin tha thứ.
Triệu Trinh lại giơ tay lên đánh hai cái, lúc này mới ôm Chu Tử ngồi lên đùi mình, trầm giọng hỏi: “Sau này còn tin ta hay không?”
“Tin.” Chu Tử cúi đầu đáp.
Triệu Trinh ôm Chu Tử vào trong ngực, hai người lại quấn quýt lấy nhau, vô hạn vấn vương không cần phải nói.
Chu Tử ngồi thuyền từ Nhuận Dương đến Kim Kinh, mỗi khi đến một bến tàu lớn luôn dừng lại một chút, bởi vì Triệu Trinh sẽ đến thăm nàng. Cứ như vậy đi một chút lại ngừng một chút, khi đến bến tàu bên ngoài thành Kim Kinh, thì đã là tuần cuối cùng của tháng mười rồi.
Lúc nàng lên thuyền chỉ mặc áo kép mỏng manh, áo ngắn mềm cùng váy lụa mỏng, lúc rời thuyền đã phủ thêm áo choàng, thay váy gấm dày và quần vải dày.
Triệu Trinh tới kinh thành trước nàng, sắp đặt đội quân xong sau sẽ đến bến tàu chờ nàng cùng tiến cung.
Chu Tử và xe kiệu độc nhất vô nhị của Triệu Trinh cũng theo Chu Tử xuống thuyền.
Triệu Trinh giao con ngựa quý Ô Vân Đạp Tuyết của mình cho gã sai vặt thân tín, mình cũng ngồi vào xe kiệu với Chu Tử.
Chu Tử ngồi ở trong xe, ngạc nhiên phát hiện chiếc xe mới này quả thật không giống với chiếc xe trước kia, đã không còn cảm giác xóc nảy, giống như là ngồi ở trong kiệu, nhưng lại vững chắc hơn kiệu. Nàng vội hỏi Triệu Trinh là do nguyên lý gì, Triệu Trinh rất nhẫn nại bắt đầu giải thích, nhưng là nói không được vài câu, Chu Tử bởi vì nghe không hiểu mấy thứ cân bằng lắc lư gì đó, nên không muốn nghe nữa, khiến Triệu Trinh rất là buồn bực — hiếm có khi hắn vui vẻ mà giải thích như vậy.
Bọn họ vẫn đi về phía Hoàng cung.
Dọc theo đường đi, Triệu Trinh không nói gì, chỉ đưa cho Chu Tử một bọc ngân phiếu, hơn nữa còn nói với nàng: “Thưởng người gì đó, đều có Ngân Linh lo, nàng không cần phải quan tâm!” Sợ Chu Tử lo lắng, hắn lại dặn dò: “Ở trong cung không cần lo lắng, Phụ hoàng và mẫu phi cũng sẽ che chở cho nàng! Người của ta cũng sẽ bảo vệ nàng!”
Triệu Trinh không nói tỉ mỉ với Chu Tử, sở dĩ Phụ hoàng của hắn sẽ bảo vệ Chu Tử, bởi vì Triệu Trinh mang theo năm mươi vạn đại quân xuất chinh ra biên cương, Chu Tử và đứa bé trong bụng là sự bảo đảm tốt nhất; mẫu phi của hắn nhất định sẽ bảo vệ đứa bé, bởi vì nếu hắn một đi không trở lại, đứa nhỏ trong bụng Chu Tử sẽ là huyết mạch duy nhất của Triệu Trinh.
Nhìn Chu Tử non nớt như đúa trẻ, Triệu Trinh ở trong lòng thầm thở dài. Hắn lo lắng Ô Thổ quốc sẽ phái người tới uy hiếp Chu Tử và đứa bé, tuy rằng công phu của Ngân Linh và tứ Thanh đều không tệ, nhưng có nơi nào an toàn hơn trong cung chứ?
Chỉ có thể sắp xếp như vậy.
Chu Tử và đứa nhỏ được bảo hộ, Phụ hoàng có được đảm bảo, mẫu phi được an ủi, chính mình cũng có được an tâm.
Chu Tử không ngờ Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương đứng ngoài cửa lớn Thanh Vân điện nghênh đón mình, không khỏi sợ hãi không thôi, mắt nhìn về phía Triệu Trinh.
Triệu Trinh lại rất điềm tĩnh, kéo Chu Tử cùng quỳ xuống. “Tham kiến phụ hoàng, mẫu phi.”
Chu Tử không dám kêu “Phụ hoàng”, “Mẫu phi”, chỉ thấp giọng nói theo “Hoàng thượng”, “Nương nương”.
Hoàng đế và Quý phi mỉm cười tiến lên, nâng Triệu Trinh và Chu Tử đứng dậy.
Đoàn người đi vào chính điện.
Triệu Trinh, Hoàng đế và Quý phi cùng tiến vào chính điện, đương nhiên là có chính sự muốn bàn bạc.
Đại cung nữ Hoàng Oanh cô cô bên người Quý phi nương nương đi trước dẫn đường, Đại Nhạn cô cô cùng đám người Ngân Linh dìu Chu Tử đi ở đằng sau, đi đến hậu hoa viên. Mấy thái giám đi theo phía sau mang hành lý của đám người Chu Tử.
Trời đã vào đầu đông, trong vườn hoa hiu quạnh đìu hiu, chỉ có chút cành khô trơ trụi và cây cỏ úa vàng. Chỗ ở của Chu Tử đã sớm được sắp xếp xong xuôi, là chỗ sâu nhất trong hoa viên hậu viện ở Thanh Vân điện, gọi là “Tiểu lâu Thanh trúc”.
Tiểu lâu Thanh trúc là một tòa nhà gỗ ba tầng, bề ngoài nhìn có hơi cũ, xem ra có chút lâu năm. Nhưng Chu Tử đi vào mới phát hiện bên trong chẳng khác gì cảnh tiên, trong phòng ấm áp, bố trí vừa thanh nhã vừa thoải mái, đồ vật bên trong, tùy tiện cầm lên cũng đều là vật quý giá.
Hoàng Oanh cô cô nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, cũng rất trầm ổn. Chu Tử phát hiện về mặt thưởng thức dùng người, Quý phi nương nương và Triệu Trinh rất nhất trí, đều thích dùng người trầm ổn một chút.
Hoàng Oanh cười nói: “Vừa nhận được thư của Vương gia, nương nương liền bắt đầu khẩn trương, mỗi ngày thúc giục chọn nơi ở. Vốn muốn để phu nhân và nương nương cùng ở tại tiền điện (chính phòng của Thanh Vân điện), nhưng lại sợ…”
Hoàng Oanh cô cô dừng một chút, lại nói tiếp: “Thật vất vả mới chọn được nơi này, nương nương lại ngại là quá cũ, muốn sơn quét lại bên ngoài lần nữa, lại sợ nước sơn mới có độc, không tốt cho phu nhân ngài, cho nên mới không dám quét sơn.”
“Sau đó chính là rải Địa Long, dọn dẹp phòng ốc. Nương nương chỉ sợ không kịp, ngày ngày đều đốc thúc, mỗi đồ vật đều đã xem qua tỉ mỉ, chỉ sợ có chút gì không ổn!”
Chu Tử vừa bước vào Tiểu lâu này, cũng đã cảm nhận được tấm lòng của Quý phi nương nương, không khỏi cảm thấy sợ hãi — thịnh tình như thế, phải báo đáp thế nào?
Quay lại Mục lục
/158
|