Vũ Gia Ân ngân nga mãi một giai điệu quen thuộc không biết chán. Cũng phải, làm sao cô thấy chán được, tâm tình là đang vui mà!
Cuối cùng thì mẹ cũng đồng ý cho cô chuyển sang một ngôi trường hạng nhất ở thành phố A rộng lớn. Ngôi trường này vừa to vừa đẹp, lại còn là trường giỏi nhất cả nước, chiêu mộ tất cả nhân tài- những người thực sự có khả năng trụ vững trong lĩnh vực học tập. Cô phấn đấu ròng rã bao nhiêu năm nay cũng chỉ để có cơ hội được nhận niềm vinh dự đó.
Nhưng, niềm vui kia chỉ chiếm phân nửa, nửa còn lại là... từ nay biệt hiệu Đệ nhất nữ phụ Vũ Gia Ân sẽ vĩnh viễn biến mất. Cô đi rồi, chẳng ai lấy cô ra để gán ghép với cái mác , chẳng ai thừa hơi kiếm chuyện thọc ngoáy cô. Nghĩ thôi là đã thấy một tương lai sáng lạng trong ngôi trường mới: học sinh ưu tú, bạn trai mỹ nam, trở thành mầm non tươi sáng của đất nước,... Thật là sướng không biết để hết vào đâu!
-Con muốn học trường đó thật sao?- Mẹ cô nhẹ giọng hỏi, nghe có chút buồn phiền, có chút... bất lực?
- Tất nhiên rồi mẹ, có chuyện gì sao?
Mẹ Cao Ngọc Mĩ là người am hiểu nhiều thứ, tầm nhìn xa trông rộng cộng thêm trực giác rất nhạy bén, nhìn mẹ lo lắng như vậy lòng cô lại sinh ra cảm giác bất an.
- À không, mẹ chỉ sợ sẽ nhớ con quá thôi! Không nỡ để con một mình đến nơi xa xôi như vậy...-Bà sụt sùi nước mắt, kéo lấy tay áo ông chồng bên cạnh lau mặt, bất chấp bố cô hét lên kinh hoàng.
Cô cười, đúng vậy, cô sẽ nhớ bố mẹ lắm đây, nhưng không sao, thời đại này công nghệ tiên tiến, chẳng khó khăn gì cho việc liên lạc, với lại cô sẽ cố thu xếp mọi việc ổn thoả để về thành phố B thăm họ thường xuyên.
* * *
Nói lời từ biệt cuối cùng, Vũ Gia Ân kéo va li lên toa tàu điện trong nước mắt của bố mẹ, của hàng xóm, và bạn bè. Cô nán lại an ủi họ một chút rồi an vị trên chiếc ghế cạnh cửa sổ đợi xe xuất phát.
- Này cô bé dễ thương!-Giọng một người thiếu niên trẻ trung kéo cô ngừng nhìn những người thân của mình.
Cô quay người lại, chỉ thấy tên đó đội chiếc mũ đen che nữa khuôn mặt, để lộ vài lọn tóc mai loà xoà trên trán. Thần thần bí bí như vậy thật chẳng khác nào tên trộm! Càng nghĩ càng thấy nghi, cô liền siết chặt cái vali trong tay hơn.
- Em gái, cho kẹo này?- Nói rồi hắn xoè tay đưa cho cô một viên kẹo vàng hương chanh thơm nhẹ.
Gia Ân nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, chanh đúng là hương vị cô thích, chỉ có điều đồ của người lạ cho thường không được an toàn cho lắm. Đặc biệt người cho cô lại là một kẻ nhìn-giống-trộm!
-Tôi không cần đâu, anh giữ lại mà ăn.- Cô mở miệng từ chối. Ngẩn người vài giây cô lại nói tiếp
- Đừng g...
Tiếng phát ra còn chưa tròn âm đã bị tên đó lấy tay chặn lại. Cô chớp mắt ngạc nhiên, hắn làm cái quái gì vậy?
Tức giận dâng tận não, cô còn chẳng bận tâm xem xúc cảm nơi bờ môi thế nào đã hất văng bàn tay đó ra.
Gia Ân bật dậy, ôm cái vali chạy ra chỗ khác đông người ngồi. Tốt nhất là hắn ta không nên bén mảng tới đây, cô sẽ hét lên đó!
Cuối cùng thì mẹ cũng đồng ý cho cô chuyển sang một ngôi trường hạng nhất ở thành phố A rộng lớn. Ngôi trường này vừa to vừa đẹp, lại còn là trường giỏi nhất cả nước, chiêu mộ tất cả nhân tài- những người thực sự có khả năng trụ vững trong lĩnh vực học tập. Cô phấn đấu ròng rã bao nhiêu năm nay cũng chỉ để có cơ hội được nhận niềm vinh dự đó.
Nhưng, niềm vui kia chỉ chiếm phân nửa, nửa còn lại là... từ nay biệt hiệu Đệ nhất nữ phụ Vũ Gia Ân sẽ vĩnh viễn biến mất. Cô đi rồi, chẳng ai lấy cô ra để gán ghép với cái mác , chẳng ai thừa hơi kiếm chuyện thọc ngoáy cô. Nghĩ thôi là đã thấy một tương lai sáng lạng trong ngôi trường mới: học sinh ưu tú, bạn trai mỹ nam, trở thành mầm non tươi sáng của đất nước,... Thật là sướng không biết để hết vào đâu!
-Con muốn học trường đó thật sao?- Mẹ cô nhẹ giọng hỏi, nghe có chút buồn phiền, có chút... bất lực?
- Tất nhiên rồi mẹ, có chuyện gì sao?
Mẹ Cao Ngọc Mĩ là người am hiểu nhiều thứ, tầm nhìn xa trông rộng cộng thêm trực giác rất nhạy bén, nhìn mẹ lo lắng như vậy lòng cô lại sinh ra cảm giác bất an.
- À không, mẹ chỉ sợ sẽ nhớ con quá thôi! Không nỡ để con một mình đến nơi xa xôi như vậy...-Bà sụt sùi nước mắt, kéo lấy tay áo ông chồng bên cạnh lau mặt, bất chấp bố cô hét lên kinh hoàng.
Cô cười, đúng vậy, cô sẽ nhớ bố mẹ lắm đây, nhưng không sao, thời đại này công nghệ tiên tiến, chẳng khó khăn gì cho việc liên lạc, với lại cô sẽ cố thu xếp mọi việc ổn thoả để về thành phố B thăm họ thường xuyên.
* * *
Nói lời từ biệt cuối cùng, Vũ Gia Ân kéo va li lên toa tàu điện trong nước mắt của bố mẹ, của hàng xóm, và bạn bè. Cô nán lại an ủi họ một chút rồi an vị trên chiếc ghế cạnh cửa sổ đợi xe xuất phát.
- Này cô bé dễ thương!-Giọng một người thiếu niên trẻ trung kéo cô ngừng nhìn những người thân của mình.
Cô quay người lại, chỉ thấy tên đó đội chiếc mũ đen che nữa khuôn mặt, để lộ vài lọn tóc mai loà xoà trên trán. Thần thần bí bí như vậy thật chẳng khác nào tên trộm! Càng nghĩ càng thấy nghi, cô liền siết chặt cái vali trong tay hơn.
- Em gái, cho kẹo này?- Nói rồi hắn xoè tay đưa cho cô một viên kẹo vàng hương chanh thơm nhẹ.
Gia Ân nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, chanh đúng là hương vị cô thích, chỉ có điều đồ của người lạ cho thường không được an toàn cho lắm. Đặc biệt người cho cô lại là một kẻ nhìn-giống-trộm!
-Tôi không cần đâu, anh giữ lại mà ăn.- Cô mở miệng từ chối. Ngẩn người vài giây cô lại nói tiếp
- Đừng g...
Tiếng phát ra còn chưa tròn âm đã bị tên đó lấy tay chặn lại. Cô chớp mắt ngạc nhiên, hắn làm cái quái gì vậy?
Tức giận dâng tận não, cô còn chẳng bận tâm xem xúc cảm nơi bờ môi thế nào đã hất văng bàn tay đó ra.
Gia Ân bật dậy, ôm cái vali chạy ra chỗ khác đông người ngồi. Tốt nhất là hắn ta không nên bén mảng tới đây, cô sẽ hét lên đó!
/6
|