Nam Chính Ca Ca, Ta Chỉ Là Nữ Phụ. Thỉnh Ngài Tránh Xa A!
Chương 3 - Càng Biết Nhiều, Càng Lắm Rắc Rối
/16
|
- Tiểu thư, người vẫn còn mệt mỏi? Hay là để em bảo lão gia gọi thái y đến xem xem sao?-Cô cung nữ kia mặt mày xám ngoét, động tác cũng vì thế mà trở nên luống cuống. -Được rồi được rồi!-Hạ Vũ ôm đầu, xua xua tay, ý bảo không việc gì.
-A, vậy thì yên tâm rồi, nếu người có chuyện gì nhất định phải cho em biết-Thần thái nữ nhân kia đã dịu lại đôi chút, khuôn mặt thanh tú cũng tự nhiên dãn ra.
Bạch Hạ Vũ nhìn mà thở dài, cô gái này chắc chắn là Chu Thiên Ái, người đóng vai nữ chính trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô không nhớ tên kia.
Với trí thông minh của thủ khoa, cộng với truyện có thể loại xuyên sách hiện đang vô cùng, vô cùng phổ biến trên thị trường đọc hiện nay, cô hoàn toàn có thể nhận ra mình đang gặp phải chuyện gì. Vấn đề là, Hạ Vũ vốn không tin vào những thứ phi khoa học như thế này, nên vẫn có chút choáng váng.
Cô không chỉ xuyên sách thôi đâu....
Mà xuyên không cả luôn rồi.....
Tổ tông nhà bà tác giả, sao viết truyện lại hư cấu như vậy, đã cổ trang lại còn là một thời đại không rõ tự tưởng tượng trong quá khứ, thật là muốn bóp chết người ta!!!
*_______________________________*_____________________________________*____________________________________*_______________________________________*_______________
-Hạ Vũ tiểu thư, người cứ đi dạo mãi như vậy, đã gần trưa rồi, nên đi dùng điểm tâm đi.
-Ta không sao, em đừng suy nghĩ nhiều vậy, tản bộ một chút cho thanh thản.- Hạ Vũ, lúc này mặc một bộ y phục màu xanh lơ, trang sức đơn giản, tóc tết búi gọn gàng, còn giắt thêm một chiếc trâm lam ngọc tinh xảo.
Chắc hẳn ai cũng đang thắc mắc, tại sao cô nàng đang chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh mới, lại có thể quen thuộc ngay, lập tức đi chơi chưng diện như vậy??????
Bởi vì bạn nhỏ Bạch Hạ Vũ của chúng ta là một người vô cùng đơn giản. Nghĩ: dù sao cũng mắc kẹt ở đây, chi bằng cứ sống cho tốt đã. Bạn ấy cũng chỉ mong cho cô nàng nữ phụ mà mình thế thân có một kết cục tươi sáng hơn, vậy là được rồi. Còn về chuyện ở thế giới hiện đại có hỗn loạn không, có nên trả thù nữ chính không. Bạn nhỏ của chúng ta rất biết điều mà (cố) không nghĩ đến.
Cũng may, bề ngoài của mình vẫn không thay đổi, nếu chuyển thành cái dạng tiểu thư đài các đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì lại có biến -Hạ Vũ tự nhủ với bản thân
Bạch Hạ Vũ ơi là Bạch Hạ Vũ!!!!!!!Có biết chỉ cần với nhan sắc hoa khôi của cô thôi cũng có ối người quỳ rạp xuống dưới chân xin chết rồi không. >O<
-Được rồi Thiên Ái, chúng ta về tư phòng của ta dùng bữa-Với kinh nghiệm diễn xuất học ở học viện, cô thừa sức biết cách dùng từ ngữ sao cho uyển chuyển. Về phòng, thấy bàn ăn chỉ toàn mấy món thanh đạm, Hạ Vũ đen mặt.
- Này Ái Ái, bộ bình thường ta thích ăn mấy món này sao?Có thể dọn mấy món cay mặn một chút, như Bò hầm tiêu, đậu phụ Tứ Xuyên gì gì đó không? -Gì chứ súp vi cá, tổ yến sào với cả trà bạch hoa cô đều không có hứng.
-Ơ, tiểu thư muốn ăn gì đều có thể bảo đầu bếp chế biến mà! Nhưng bình thường không phải người luôn thích món đơn giản thanh đạm sao?
- Aishh, cứ coi như ta đổi khẩu vị thử vậy.- Hạ Vũ khoát tay phóng khoáng.
Vậy là hai mươi phút sau, rất nhiều thức ăn được dọn lên: một đĩa há cảo chiên, một bát mì Hoành Thánh, một tô canh thịt cay. Bác đầu bếp hình như là người gốc Mông Cổ, lại đi du ngoạn khắp Trung Quốc trong nhiều năm rồi mới vào làm trong phủ này nên khẩu vị rất đậm đà.Cảm thán nói rằng tiểu thư đổi khẩu vị sang mấy món này thật hảo a^^.Suốt ngày nấu mấy món nhạt nhẽo kia, chẳng mấy chốc tay nghề cũng thui chột hết. Hạ Vũ thấy tính cách bác hào sảng cũng thật thích thú, vậy là tiếp tục ăn thêm một vài dĩa đậu phụ Tứ xuyên, một bát cơm chiên Dương Châu. Sau còn nấu cả một nồi chè trôi lá dứa, gọi tất cả gia nhân trong phủ đến ăn cùng.
Lúc về, Hạ Vũ rất biết liêm sỉ mà cảm ơn đầu bếp, cũng không đòi ăn thêm gì trên đường về phòng nữa (Còn ăn được? Không phải no chết rồi sao). Thiên Ái đang đi bỗng đột nhiên mở miệng:
-Tiểu thư, em vốn sợ người sẽ vì chuyện kia mà suy sụp, không ngờ người vẫn thực vui vẻ.Lại còn cởi mở hơn với mọi người.Em thật sự rất mừng cho người, -Giọng điệu của nàng thực thành khẩn, còn có chút vui vẻ pha lẫn.
-C...Cái gì a? Em nói chuyện kia là thế nào, Ái Ái?- Bạch Hạ Vũ có chút nghi hoặc.
-Tiểu thư người không nhớ chuyện ở đại tiệc đêm qua???-Chu Thiên Ái sửng sốt-Không lẽ tửu lượng người kém đến vậy, mới uống một chút đã say rồi quên sạch?
-Ờ............Đúng là ta không nhớ gì cả, em kể lại cho ta đi, càng chi tiết càng tốt. -Hạ Vũ nhăn trán, cái gì vậy? Cô nàng nữ phụ kia đi dự tiệc rồi uống say à, trùng hợp ghê vậy???
-Tiểu thư, chuyện là tối qua Hoàng Thái hậu có mở tiệc mừng xuân. Mời tất cả tiểu thư khuê các cũng như quan quân trong triều còn độc thân đến dự.Vừa tăng tình đoàn kết giữa mọi người, vừa là có ý giúp xem mắt lẫn nhau. Có một vài kẻ không biết sự tình, mồm miệng ba hoa, bóng gió nói người là miệng nam mô bụng bồ dao găm, bề ngoài tỏ vẻ cao quý, bên trong thì nham hiểm thâm độc.Lại còn lăng nhục mẫu thân người.-Thiên Ái mặc dù giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như sóng nước.Song, vẫn không che dấu được sự tức giận.
Trong mắt Hạ Vũ chợt lóe lên tinh quang.Thì ra là vậy. Cô nhớ trong tiểu thuyết có nói về Trương Như Ý-mẹ của nữ phụ.Bà là người phụ nữ điềm đạm nhân hậu, không thích hợp chốn cung đình bão táp gió giật. Vậy nhưng lại được Bạch Khải Uý- Đại thừa tướng thương yêu hết mực. Tất nhiên, không tránh khỏi ghen ghét. Mà cô nàng nữ phụ này lại có tính cách phải nói là rất bài xích người ngoài, không ưa nơi đầy thị phi như hoàng cung.Mặc dù vậy, lại khiến nhiều nam nhân chết mê chết mệt. Có lẽ, đã làm mất lòng nhiều người.
-Tiểu thư, cho dù mọi người có nói gì, người cũng không phải để tâm. Cho dù mọi người có đố kị hãm hại thế nào, em cũng sẽ không bỏ mặc người- Thiên Ái chợt lên tiếng, lời nói chỉ có tin tưởng thật lòng, không một chút toan tính.
Bạch Hạ Vũ cơ hồ thấy thật cảm động. Cô nàng này, làm nữ chính cũng thật xứng đáng.Có lẽ, cô cũng nên tác hợp Chu Thiên Ái với tướng quân soái ca kia.
Mặc dù ở thế giới này, có đôi chút rắc rối phức tạp....
Nhưng cô vẫn có một tiểu muội thân thiết, không bao giờ quay lưng với mình....
Bỗng nhiên cảm thấy, nơi này thật ra cũng không tệ như mình nghĩ
-A, vậy thì yên tâm rồi, nếu người có chuyện gì nhất định phải cho em biết-Thần thái nữ nhân kia đã dịu lại đôi chút, khuôn mặt thanh tú cũng tự nhiên dãn ra.
Bạch Hạ Vũ nhìn mà thở dài, cô gái này chắc chắn là Chu Thiên Ái, người đóng vai nữ chính trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô không nhớ tên kia.
Với trí thông minh của thủ khoa, cộng với truyện có thể loại xuyên sách hiện đang vô cùng, vô cùng phổ biến trên thị trường đọc hiện nay, cô hoàn toàn có thể nhận ra mình đang gặp phải chuyện gì. Vấn đề là, Hạ Vũ vốn không tin vào những thứ phi khoa học như thế này, nên vẫn có chút choáng váng.
Cô không chỉ xuyên sách thôi đâu....
Mà xuyên không cả luôn rồi.....
Tổ tông nhà bà tác giả, sao viết truyện lại hư cấu như vậy, đã cổ trang lại còn là một thời đại không rõ tự tưởng tượng trong quá khứ, thật là muốn bóp chết người ta!!!
*_______________________________*_____________________________________*____________________________________*_______________________________________*_______________
-Hạ Vũ tiểu thư, người cứ đi dạo mãi như vậy, đã gần trưa rồi, nên đi dùng điểm tâm đi.
-Ta không sao, em đừng suy nghĩ nhiều vậy, tản bộ một chút cho thanh thản.- Hạ Vũ, lúc này mặc một bộ y phục màu xanh lơ, trang sức đơn giản, tóc tết búi gọn gàng, còn giắt thêm một chiếc trâm lam ngọc tinh xảo.
Chắc hẳn ai cũng đang thắc mắc, tại sao cô nàng đang chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh mới, lại có thể quen thuộc ngay, lập tức đi chơi chưng diện như vậy??????
Bởi vì bạn nhỏ Bạch Hạ Vũ của chúng ta là một người vô cùng đơn giản. Nghĩ: dù sao cũng mắc kẹt ở đây, chi bằng cứ sống cho tốt đã. Bạn ấy cũng chỉ mong cho cô nàng nữ phụ mà mình thế thân có một kết cục tươi sáng hơn, vậy là được rồi. Còn về chuyện ở thế giới hiện đại có hỗn loạn không, có nên trả thù nữ chính không. Bạn nhỏ của chúng ta rất biết điều mà (cố) không nghĩ đến.
Cũng may, bề ngoài của mình vẫn không thay đổi, nếu chuyển thành cái dạng tiểu thư đài các đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì lại có biến -Hạ Vũ tự nhủ với bản thân
Bạch Hạ Vũ ơi là Bạch Hạ Vũ!!!!!!!Có biết chỉ cần với nhan sắc hoa khôi của cô thôi cũng có ối người quỳ rạp xuống dưới chân xin chết rồi không. >O<
-Được rồi Thiên Ái, chúng ta về tư phòng của ta dùng bữa-Với kinh nghiệm diễn xuất học ở học viện, cô thừa sức biết cách dùng từ ngữ sao cho uyển chuyển. Về phòng, thấy bàn ăn chỉ toàn mấy món thanh đạm, Hạ Vũ đen mặt.
- Này Ái Ái, bộ bình thường ta thích ăn mấy món này sao?Có thể dọn mấy món cay mặn một chút, như Bò hầm tiêu, đậu phụ Tứ Xuyên gì gì đó không? -Gì chứ súp vi cá, tổ yến sào với cả trà bạch hoa cô đều không có hứng.
-Ơ, tiểu thư muốn ăn gì đều có thể bảo đầu bếp chế biến mà! Nhưng bình thường không phải người luôn thích món đơn giản thanh đạm sao?
- Aishh, cứ coi như ta đổi khẩu vị thử vậy.- Hạ Vũ khoát tay phóng khoáng.
Vậy là hai mươi phút sau, rất nhiều thức ăn được dọn lên: một đĩa há cảo chiên, một bát mì Hoành Thánh, một tô canh thịt cay. Bác đầu bếp hình như là người gốc Mông Cổ, lại đi du ngoạn khắp Trung Quốc trong nhiều năm rồi mới vào làm trong phủ này nên khẩu vị rất đậm đà.Cảm thán nói rằng tiểu thư đổi khẩu vị sang mấy món này thật hảo a^^.Suốt ngày nấu mấy món nhạt nhẽo kia, chẳng mấy chốc tay nghề cũng thui chột hết. Hạ Vũ thấy tính cách bác hào sảng cũng thật thích thú, vậy là tiếp tục ăn thêm một vài dĩa đậu phụ Tứ xuyên, một bát cơm chiên Dương Châu. Sau còn nấu cả một nồi chè trôi lá dứa, gọi tất cả gia nhân trong phủ đến ăn cùng.
Lúc về, Hạ Vũ rất biết liêm sỉ mà cảm ơn đầu bếp, cũng không đòi ăn thêm gì trên đường về phòng nữa (Còn ăn được? Không phải no chết rồi sao). Thiên Ái đang đi bỗng đột nhiên mở miệng:
-Tiểu thư, em vốn sợ người sẽ vì chuyện kia mà suy sụp, không ngờ người vẫn thực vui vẻ.Lại còn cởi mở hơn với mọi người.Em thật sự rất mừng cho người, -Giọng điệu của nàng thực thành khẩn, còn có chút vui vẻ pha lẫn.
-C...Cái gì a? Em nói chuyện kia là thế nào, Ái Ái?- Bạch Hạ Vũ có chút nghi hoặc.
-Tiểu thư người không nhớ chuyện ở đại tiệc đêm qua???-Chu Thiên Ái sửng sốt-Không lẽ tửu lượng người kém đến vậy, mới uống một chút đã say rồi quên sạch?
-Ờ............Đúng là ta không nhớ gì cả, em kể lại cho ta đi, càng chi tiết càng tốt. -Hạ Vũ nhăn trán, cái gì vậy? Cô nàng nữ phụ kia đi dự tiệc rồi uống say à, trùng hợp ghê vậy???
-Tiểu thư, chuyện là tối qua Hoàng Thái hậu có mở tiệc mừng xuân. Mời tất cả tiểu thư khuê các cũng như quan quân trong triều còn độc thân đến dự.Vừa tăng tình đoàn kết giữa mọi người, vừa là có ý giúp xem mắt lẫn nhau. Có một vài kẻ không biết sự tình, mồm miệng ba hoa, bóng gió nói người là miệng nam mô bụng bồ dao găm, bề ngoài tỏ vẻ cao quý, bên trong thì nham hiểm thâm độc.Lại còn lăng nhục mẫu thân người.-Thiên Ái mặc dù giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như sóng nước.Song, vẫn không che dấu được sự tức giận.
Trong mắt Hạ Vũ chợt lóe lên tinh quang.Thì ra là vậy. Cô nhớ trong tiểu thuyết có nói về Trương Như Ý-mẹ của nữ phụ.Bà là người phụ nữ điềm đạm nhân hậu, không thích hợp chốn cung đình bão táp gió giật. Vậy nhưng lại được Bạch Khải Uý- Đại thừa tướng thương yêu hết mực. Tất nhiên, không tránh khỏi ghen ghét. Mà cô nàng nữ phụ này lại có tính cách phải nói là rất bài xích người ngoài, không ưa nơi đầy thị phi như hoàng cung.Mặc dù vậy, lại khiến nhiều nam nhân chết mê chết mệt. Có lẽ, đã làm mất lòng nhiều người.
-Tiểu thư, cho dù mọi người có nói gì, người cũng không phải để tâm. Cho dù mọi người có đố kị hãm hại thế nào, em cũng sẽ không bỏ mặc người- Thiên Ái chợt lên tiếng, lời nói chỉ có tin tưởng thật lòng, không một chút toan tính.
Bạch Hạ Vũ cơ hồ thấy thật cảm động. Cô nàng này, làm nữ chính cũng thật xứng đáng.Có lẽ, cô cũng nên tác hợp Chu Thiên Ái với tướng quân soái ca kia.
Mặc dù ở thế giới này, có đôi chút rắc rối phức tạp....
Nhưng cô vẫn có một tiểu muội thân thiết, không bao giờ quay lưng với mình....
Bỗng nhiên cảm thấy, nơi này thật ra cũng không tệ như mình nghĩ
/16
|