Nam Chính Ca Ca, Ta Chỉ Là Nữ Phụ. Thỉnh Ngài Tránh Xa A!
Chương 5 - Định Mệnh Có Tránh Cũng Không Được-Phần 1
/16
|
Đất nước mà Bạch Hã Vũ hoa khôi của chúng ta xuyên đến, như đã biết, là một thế giới cổ đại trong sách do bà tác giả tưởng tượng ra. Cho nên, lịch sử của nó rất không rõ ràng không rõ ràng a! Làm Vũ Nhi của chúng ta mờ mịt như đi trong biển sương mù.
Đoạn thông tin duy nhất nói về cái đất nước chết tiệt này chính là: Quốc gia mang tên Đại Nguyên, thuộc vùng đất trù phú nhất của lục địa Đông Á. Hết!
Vì chuyện này mà oán hận của Hạ Vũ đối với tác giả cuốn truyện này lại tăng thêm một tầng.
Nhưng Tiểu Vũ cũng không ngốc đến mức không tự tìm hiểu. Trước đó cô đã đến Sử viện tìm hiểu qua về Đại Nguyên.
Tài liệu đều rất sơ sài, chỉ có chiến tranh Lục Quốc, một cuộc chiến cách thời điểm Hạ Vũ xuyên về khoảng 150 năm thì được ghi đầy đủ chi tiết.
Thực ra cũng có thể tóm tắt ngắn gọn, rằng do ghen tỵ với sự giàu có của Đại Nguyên, năm nước láng giềng đã hợp lực để đánh chiếm. Nhưng vì thực lực chênh lệch, hơn nữa bên Đại Nguyên có một vị tướng rất tài ba chỉ huy nên đã giành thắng lợi. Năm quốc gia kia giờ thành thuộc địa, hàng năm phải cống nạp lễ vật sang đây...............
Đọc một lúc, bạn nhỏ của chúng ta mới phát hiện...Tại sao chỉ có giai đoạn này được rõ ràng một chút...
Vị tướng kia chính là ông cố của đại tướng trẻ tuổi nhất kinh thành (22 tuổi) Đồng thống lĩnh quân triều đình, cận thần thường đàm đạo chính sự với hoàng thượng-nam chính văn võ song toàn, hoa phú quý trong nhân gian Hàn Mặc Thương.......
Con mẹ nó!......
Xin đính chính, oán hận đối với bà tác giả của Hạ Vũ giờ đã tăng thêm hai phần.
*______________________*_________________________*________________________________*_____________________________*_________________________________*_______________*
Trở lại với bữa tiệc kỉ niệm 15 năm thành thân kia. Bây giờ khách khứa cũng đã tề tựu đông đủ. Duy chỉ còn thiếu nhân vật chính.
Hạ Vũ ngồi ở ghế long trọng, cảm thấy rất ức chế. Cái quái gì mà hai vị phụ huynh hờ của mình lại ra lâu như vậy. Báo hại cô phải ngồi đây trong hàng chục ánh mắt soi mói của lũ quan lại bụng phệ này. Tưởng người ta là thú cảnh chắc, mỗi ánh mắt đều như kiểu muốn hỏi; 'Ồ, đây là giống chó gì vậy?'; 'Có đắt không?';..... Cảm giác nếu mình ngồi lâu thêm nữa thì mụn nhọt sẽ mọc đầy, Hạ Vũ thiếu điều định đứng lên thì bị tiếng nói cùng những tràng vỗ tay chặn lại:
-Thật cảm ơn các vị đã đến dự tiệc kỷ niệm của hai chúng tôi hôm nay. Bạch thừa tướng hôm nay lẽ ra vẫn còn ở biên giới phía nam thị sát nhưng đã chủ động hoàn thành nhanh để về sớm. Được mọi người ủng hộ, chúng tôi thật lấy làm mừng.
Ai da, bây giờ Hạ Vũ mới để ý, Bạch phu nhân đúng là một người phụ nữ con nhà gia giáo kinh điển của thời cổ đại. Cuộc sống hạnh phúc không biến cố, lại được chồng yêu thương. Thật đúng là ngọt đến sâu răng.-Cô tặc lưỡi.
Nhưng trong lúc mọi người đang chăm chú lắng nghe, hình như hành động của Bạch Hạ Vũ có hơi vô duyên một chút. Mọi ánh mắt một lần nữa lại đổ dồn về phía cô. Ý thức được điều này, Hạ Vũ lập tức cúi gằm mặt xuống, bưng li trà tỏ vẻ đang nhâm nhi. Cơ mà trà hôm nay là trà đào nha! Ngon dữ thần, phải bảo bác đầu bếp mỗi sáng pha một ấm mang đến phòng mình mới được. Chứ hết mùa thì lại không kịp thưởng thức++
Thấy con gái có vẻ xấu hổ, Bạch lão gia im lặng nãy giờ mới lên tiếng giải vây:
-Được rồi, hôm nay tôi thay mặt toàn bộ Bạch gia cảm ơn các vị bá quan văn võ đã bỏ thời gian đến dự. Cũng như xin giới thiệu với các vị Bạch Hạ Vũ, con gái duy nhất của chúng tôi, con bé vẫn còn nhiều chuyện chưa tinh tường, mong các vị giúp đỡ.
Chỉ với một câu nói đã đập tan không khí gượng gạo vừa nãy. Hạ Vũ thầm cảm ơn cha hờ của mình rồi cũng rất biết phối hợp mà đứng lên:
- Có cơ hội được diện kiến các vị đại thần đây, ta thật là vinh dự. Hôm nay là ngày vui của phụ thân mẫu thân ta, nhưng được mọi người, những người là đồng môn với cha mẹ ta quan tâm chú ý, ta rất vui.
Câu nói của Hạ Vũ tuy rất có chừng mực, nhưng lại thâm thúy vô cùng. Bên ngoài thì rất có lễ nghi phép tắc, bên trong lại ngấm ngầm bảo: 'Hôm nay là ngày vui của bố mẹ tôi, mấy người lại rất vô duyên mà đi săm soi tôi.' Cô lại còn gọi mấy vị quan lại kia là đồng môn của cha mẹ mình, khác nào cười họ là bề trên mà không có ý tứ?. Vậy là trong sân tiệc, không khí hân hoan vẫn được duy trì, tuy nhiên trong lòng mấy vị đại thần già dặn, hiểu sự đời thì như dậy lên ngàn lớp sóng....
Bạch lão gia thấy con mình chợt ăn nói sắc sảo như vậy thì có chút ngạc nhiên, xong không để bụng. Lát sau, trong quá trình dùng tiệc, ông mới cảm thấy con gái cưng của mình nay đã khác. Gì chứ, ông mới đi biên giới có hai tháng hơn chứ gì?
-Tiểu thư Hạ Vũ, tôi có thể mạn phép mời em một ly?
Còn ai vào đây ngoài Ngạn Nhất Long, công tử đào hoa con trai Ngạn tể tướng.
Bạch Hạ Vũ đang bận xử lý đĩa gà xào miến thì bị phá đám, cảm thấy rất không hài lòng. Bèn quăng cho anh ta một câu khách khí:
-Đa tạ công tử, tôi không uống được rượu.
- Sao vậy, hôm nọ nghe nói ở tiệc của thái hậu tiểu thư đã uống rất nhiều rượu đến say mèm kia mà?
Một câu nói động đến nỗi tò mò của nhiều người, ai cũng tỏ ra hóng hớt, dỏng tai lên nghe.
Hạ Vũ liếc nhìn người công tử đào hoa trước mặt. Cô thật sự rất ghét những kẻ coi trời bằng vung, không biết trên dưới. Càng ghét những kẻ phá bữa ăn của cô...Hạ Vũ không nói không rằng, mỉm cười cầm ly rượu lên uống...
Vừa uống được một ngụm, lập tức chất lỏng trong suốt kia bị phun hết ra ngoài. Tiểu thư Bạch gia mặt mày tái mét lúc thì trắng lúc thì tím. Bắt đầu đấm ngực ho khù khụ. Tất cả bỗng cuống lên, Bạch lão gia vội chạy đến đỡ con, còn Bạch phu nhân thì lo lắng, nói:
-Vũ Nhi trước giờ thể chất yếu, chúng tôi vốn không hay cho nó ra ngoài, lại yêu cầu chế độ ăn uống nghiêm ngặt. Nó chưa bao giờ đụng đến rượu.
Có lẽ những người ở đây đã quen thấy hình ảnh nữ nhân liễu yếu đào tơ cầm khăn bịt miệng ho khẽ.Cộng thêm kĩ năng diễn xuất của hoa khôi điện ảnh và câu nói của Bạch phu nhân càng làm mọi việc thêm trầm trọng. Bỗng nhiên mọi tội lỗi đều đổ dồn về Ngạn thiếu gia.
Lát sau, khi Bạch tiểu thư đã khá hơn, Ngạn tể tướng mới tiến lên. Bạch Hạ Vũ là đại tiểu thư duy nhất của Bạch thừa tướng, ông ta vô cùng thương con. Mà cả hoàng thượng cũng phải nể mặt Bạch gia. Con ông thật sự hồ đồ.
-Bạch phu nhân, Bạch thừa tướng, Bạch tiểu thư xin hãy thứ lỗi cho con trai ta. Nó còn trẻ, không hiểu chuyện.Mong Bạch tiểu thư rộng lượng bỏ qua.-Tể tướng vừa nói vừa nhìn Hạ Vũ. Cô cũng hiểu, chuyện này không nên làm quá, lấy chín bỏ làm mười thì hơn.
-Không sao, dù sao cũng chỉ vì Ngạn công tử NGHE ĐỒN ta say rượu nên mới muốn thử. Hơn nữa cậu ấy cũng kém ta một tuổi, là tiền bối ta không thể trách được. Ngạn tể tướng đừng để bụng.
Tuy nhiên, vẫn phải cho tên công tử vắt mũi chưa sạch kia một vố. Sau khi Hạ Vũ nói xong, những ai nghe lời đồn đại rằng Bạch tiểu thư uống say làm loạn, nhất là Ngạn thiếu gia-kẻ vừa gọi cô là em-đều cảm thấy xấu hổ.
...
Trong lúc tất cả đang vây quanh Bạch tiểu thư lo lắng, chỉ có một người vẫn an phận ở ghế ngồi, nở nụ cười nhẹ như gió xuân, dịu dàng đầy hương sắc.
Tiếc rằng, nó rất nhạt, chỉ mơn man thoáng qua rồi lại bay đi theo bầu trời xanh thăm thẳm.
Đoạn thông tin duy nhất nói về cái đất nước chết tiệt này chính là: Quốc gia mang tên Đại Nguyên, thuộc vùng đất trù phú nhất của lục địa Đông Á. Hết!
Vì chuyện này mà oán hận của Hạ Vũ đối với tác giả cuốn truyện này lại tăng thêm một tầng.
Nhưng Tiểu Vũ cũng không ngốc đến mức không tự tìm hiểu. Trước đó cô đã đến Sử viện tìm hiểu qua về Đại Nguyên.
Tài liệu đều rất sơ sài, chỉ có chiến tranh Lục Quốc, một cuộc chiến cách thời điểm Hạ Vũ xuyên về khoảng 150 năm thì được ghi đầy đủ chi tiết.
Thực ra cũng có thể tóm tắt ngắn gọn, rằng do ghen tỵ với sự giàu có của Đại Nguyên, năm nước láng giềng đã hợp lực để đánh chiếm. Nhưng vì thực lực chênh lệch, hơn nữa bên Đại Nguyên có một vị tướng rất tài ba chỉ huy nên đã giành thắng lợi. Năm quốc gia kia giờ thành thuộc địa, hàng năm phải cống nạp lễ vật sang đây...............
Đọc một lúc, bạn nhỏ của chúng ta mới phát hiện...Tại sao chỉ có giai đoạn này được rõ ràng một chút...
Vị tướng kia chính là ông cố của đại tướng trẻ tuổi nhất kinh thành (22 tuổi) Đồng thống lĩnh quân triều đình, cận thần thường đàm đạo chính sự với hoàng thượng-nam chính văn võ song toàn, hoa phú quý trong nhân gian Hàn Mặc Thương.......
Con mẹ nó!......
Xin đính chính, oán hận đối với bà tác giả của Hạ Vũ giờ đã tăng thêm hai phần.
*______________________*_________________________*________________________________*_____________________________*_________________________________*_______________*
Trở lại với bữa tiệc kỉ niệm 15 năm thành thân kia. Bây giờ khách khứa cũng đã tề tựu đông đủ. Duy chỉ còn thiếu nhân vật chính.
Hạ Vũ ngồi ở ghế long trọng, cảm thấy rất ức chế. Cái quái gì mà hai vị phụ huynh hờ của mình lại ra lâu như vậy. Báo hại cô phải ngồi đây trong hàng chục ánh mắt soi mói của lũ quan lại bụng phệ này. Tưởng người ta là thú cảnh chắc, mỗi ánh mắt đều như kiểu muốn hỏi; 'Ồ, đây là giống chó gì vậy?'; 'Có đắt không?';..... Cảm giác nếu mình ngồi lâu thêm nữa thì mụn nhọt sẽ mọc đầy, Hạ Vũ thiếu điều định đứng lên thì bị tiếng nói cùng những tràng vỗ tay chặn lại:
-Thật cảm ơn các vị đã đến dự tiệc kỷ niệm của hai chúng tôi hôm nay. Bạch thừa tướng hôm nay lẽ ra vẫn còn ở biên giới phía nam thị sát nhưng đã chủ động hoàn thành nhanh để về sớm. Được mọi người ủng hộ, chúng tôi thật lấy làm mừng.
Ai da, bây giờ Hạ Vũ mới để ý, Bạch phu nhân đúng là một người phụ nữ con nhà gia giáo kinh điển của thời cổ đại. Cuộc sống hạnh phúc không biến cố, lại được chồng yêu thương. Thật đúng là ngọt đến sâu răng.-Cô tặc lưỡi.
Nhưng trong lúc mọi người đang chăm chú lắng nghe, hình như hành động của Bạch Hạ Vũ có hơi vô duyên một chút. Mọi ánh mắt một lần nữa lại đổ dồn về phía cô. Ý thức được điều này, Hạ Vũ lập tức cúi gằm mặt xuống, bưng li trà tỏ vẻ đang nhâm nhi. Cơ mà trà hôm nay là trà đào nha! Ngon dữ thần, phải bảo bác đầu bếp mỗi sáng pha một ấm mang đến phòng mình mới được. Chứ hết mùa thì lại không kịp thưởng thức++
Thấy con gái có vẻ xấu hổ, Bạch lão gia im lặng nãy giờ mới lên tiếng giải vây:
-Được rồi, hôm nay tôi thay mặt toàn bộ Bạch gia cảm ơn các vị bá quan văn võ đã bỏ thời gian đến dự. Cũng như xin giới thiệu với các vị Bạch Hạ Vũ, con gái duy nhất của chúng tôi, con bé vẫn còn nhiều chuyện chưa tinh tường, mong các vị giúp đỡ.
Chỉ với một câu nói đã đập tan không khí gượng gạo vừa nãy. Hạ Vũ thầm cảm ơn cha hờ của mình rồi cũng rất biết phối hợp mà đứng lên:
- Có cơ hội được diện kiến các vị đại thần đây, ta thật là vinh dự. Hôm nay là ngày vui của phụ thân mẫu thân ta, nhưng được mọi người, những người là đồng môn với cha mẹ ta quan tâm chú ý, ta rất vui.
Câu nói của Hạ Vũ tuy rất có chừng mực, nhưng lại thâm thúy vô cùng. Bên ngoài thì rất có lễ nghi phép tắc, bên trong lại ngấm ngầm bảo: 'Hôm nay là ngày vui của bố mẹ tôi, mấy người lại rất vô duyên mà đi săm soi tôi.' Cô lại còn gọi mấy vị quan lại kia là đồng môn của cha mẹ mình, khác nào cười họ là bề trên mà không có ý tứ?. Vậy là trong sân tiệc, không khí hân hoan vẫn được duy trì, tuy nhiên trong lòng mấy vị đại thần già dặn, hiểu sự đời thì như dậy lên ngàn lớp sóng....
Bạch lão gia thấy con mình chợt ăn nói sắc sảo như vậy thì có chút ngạc nhiên, xong không để bụng. Lát sau, trong quá trình dùng tiệc, ông mới cảm thấy con gái cưng của mình nay đã khác. Gì chứ, ông mới đi biên giới có hai tháng hơn chứ gì?
-Tiểu thư Hạ Vũ, tôi có thể mạn phép mời em một ly?
Còn ai vào đây ngoài Ngạn Nhất Long, công tử đào hoa con trai Ngạn tể tướng.
Bạch Hạ Vũ đang bận xử lý đĩa gà xào miến thì bị phá đám, cảm thấy rất không hài lòng. Bèn quăng cho anh ta một câu khách khí:
-Đa tạ công tử, tôi không uống được rượu.
- Sao vậy, hôm nọ nghe nói ở tiệc của thái hậu tiểu thư đã uống rất nhiều rượu đến say mèm kia mà?
Một câu nói động đến nỗi tò mò của nhiều người, ai cũng tỏ ra hóng hớt, dỏng tai lên nghe.
Hạ Vũ liếc nhìn người công tử đào hoa trước mặt. Cô thật sự rất ghét những kẻ coi trời bằng vung, không biết trên dưới. Càng ghét những kẻ phá bữa ăn của cô...Hạ Vũ không nói không rằng, mỉm cười cầm ly rượu lên uống...
Vừa uống được một ngụm, lập tức chất lỏng trong suốt kia bị phun hết ra ngoài. Tiểu thư Bạch gia mặt mày tái mét lúc thì trắng lúc thì tím. Bắt đầu đấm ngực ho khù khụ. Tất cả bỗng cuống lên, Bạch lão gia vội chạy đến đỡ con, còn Bạch phu nhân thì lo lắng, nói:
-Vũ Nhi trước giờ thể chất yếu, chúng tôi vốn không hay cho nó ra ngoài, lại yêu cầu chế độ ăn uống nghiêm ngặt. Nó chưa bao giờ đụng đến rượu.
Có lẽ những người ở đây đã quen thấy hình ảnh nữ nhân liễu yếu đào tơ cầm khăn bịt miệng ho khẽ.Cộng thêm kĩ năng diễn xuất của hoa khôi điện ảnh và câu nói của Bạch phu nhân càng làm mọi việc thêm trầm trọng. Bỗng nhiên mọi tội lỗi đều đổ dồn về Ngạn thiếu gia.
Lát sau, khi Bạch tiểu thư đã khá hơn, Ngạn tể tướng mới tiến lên. Bạch Hạ Vũ là đại tiểu thư duy nhất của Bạch thừa tướng, ông ta vô cùng thương con. Mà cả hoàng thượng cũng phải nể mặt Bạch gia. Con ông thật sự hồ đồ.
-Bạch phu nhân, Bạch thừa tướng, Bạch tiểu thư xin hãy thứ lỗi cho con trai ta. Nó còn trẻ, không hiểu chuyện.Mong Bạch tiểu thư rộng lượng bỏ qua.-Tể tướng vừa nói vừa nhìn Hạ Vũ. Cô cũng hiểu, chuyện này không nên làm quá, lấy chín bỏ làm mười thì hơn.
-Không sao, dù sao cũng chỉ vì Ngạn công tử NGHE ĐỒN ta say rượu nên mới muốn thử. Hơn nữa cậu ấy cũng kém ta một tuổi, là tiền bối ta không thể trách được. Ngạn tể tướng đừng để bụng.
Tuy nhiên, vẫn phải cho tên công tử vắt mũi chưa sạch kia một vố. Sau khi Hạ Vũ nói xong, những ai nghe lời đồn đại rằng Bạch tiểu thư uống say làm loạn, nhất là Ngạn thiếu gia-kẻ vừa gọi cô là em-đều cảm thấy xấu hổ.
...
Trong lúc tất cả đang vây quanh Bạch tiểu thư lo lắng, chỉ có một người vẫn an phận ở ghế ngồi, nở nụ cười nhẹ như gió xuân, dịu dàng đầy hương sắc.
Tiếc rằng, nó rất nhạt, chỉ mơn man thoáng qua rồi lại bay đi theo bầu trời xanh thăm thẳm.
/16
|