Thừa Thanh nghe được câu đùa giỡn này cũng không hề tức giận, cũng không phải là nói hắn mềm yếu, cơ bản hắn đọc được tình tiết cẩu huyết này trong truyện quá nhiều rồi, ngay cả nhổ nước bọt hắn còn chẳng muốn nhổ nữa là mất hơi sức đi tức giận. Bây giờ hắn còn đang bận nghĩ xem rốt cuộc nhiệm vụ bảo vệ nam chủ này là như thế nào đây.
Có điều đương sự không thèm để ý không đại biểu cho người khác cũng không thèm để ý. Cái vị nào đó đứng trước Thừa Thanh hiển nhiên không được rộng lượng như vậy, hắn híp mắt lại nhìn cục thịt trước mặt, khoé miệng gợi lên một nụ cười nguy hiểm.
Còn chưa để những người xung quanh định thần, Lăng Dạ đã biến mất tại chỗ, chớp mắt sau đã xuất hiện tại bên cạnh Vương Tài bị vô số gia đinh bảo vệ, vẻ mặt mỉm cười kề thanh chuỷ thủ lên cổ của Vương Tài.
Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Có biết bản công tử là ai không? Mau thả bản công tử ra! Bị lưỡi dao rạch ra một vệt máu trên cổ, đau xót làm cho sắc mặt của Vương Tài trắng bệch, giãy giụa hét to.
Ta muốn làm gì? Lăng Dạ không hề để ý chuyển động thanh chuỷ thủ trên tay, khiến cổ của Vương Tài lại có thêm một vết dao nữa, bị đau Vương Tài theo bản năng muốn hét lên, nhưng bị ánh mắt thị huyết của Lăng Dạ trấn trụ, lăng là không dám phát ra một tiếng động, rất sợ ác ma này sẽ cắt một đường vào cổ họng hắn. Lăng Dạ rất hài lòng vì sự ngoan ngoãn của hắn, nhưng khi quay qua phía Thừa Thanh, vẻ mặt tà mị lập tức biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt vô tội cực kỳ. Sư tôn, để đồ nhi thay sư tôn xử lý tên đăng đồ tử này được chứ?
Thừa Thanh không ngờ là Lăng Dạ lại phản ứng thái quá như thế, lúc này Lăng Dạ lên tiếng hỏi mới lấy lại tinh thần, phất tay lạnh nhạt nói, Tùy ngươi, nhưng đừng lấy mạng của hắn là được. Nhíu nhíu mày, Thừa Thanh lại hơi có chút không yên lòng, lại truyền âm nhắc nhở, Chúng ta là người tu tiên, quan trọng là tu tâm dưỡng tính, ngươi không thể tạo sát nghiệp, để tránh sau này tạo thành tâm ma.
... Đồ nhi đã hiểu.
Lăng Dạ rũ xuống mi mắt che dấu bóng ma trong lòng.
Nể mặt sư phụ ta, lần này ta tha cho ngươi, nếu lần sau còn để ta bắt gặp, vậy coi chừng cái mạng của ngươi đấy. Đem tên Vương Tài đẩy ngã, nhấc chân đạp lên người hắn mấy đạp, Lăng Dạ lạnh lùng cảnh cáo. Thấy khí thế quanh thân nam chủ đã không còn hung ác như lúc trước, Thừa Thanh thế mới hơi chút thở ra, cũng khiến hắn khắc sâu nhận thức về việc phải giáo dục nam chủ thật tốt. Cho dù sau này vẫn phải đạp nam chủ một đạp(xuống ma vực), thế nhưng ít nhất cũng khiến nam chủ không hắc triệt để như trong nguyên tác, hẳn là... Vậy đi?
Nhìn bảng nhiệm vụ hệ thống vẫn treo tình trạng đang tiến hành, Thừa Thanh lại thở dài một cái, xem ra chuyện này vẫn còn chưa kết thúc, hắn phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với các tình huống sẽ phát sinh thôi.
Chúng ta đi. Thừa Thanh vẫy Lăng Dạ lại gần, nắm lấy tay hắn liền ngự kiếm rời đi.
Tiên nhân! Họ là tiên nhân!
Dân chúng bình thường nào có cơ hội đc nhìn thấy người ngự kiếm phi hành thế này? Lập tức quỳ sụp xuống đối với hướng hai người vừa rời đi cúng bái.
Mà tên Vương Tài nhìn theo hai người bọn họ, ánh mắt lại trở nên thâm độc. Không giống với đám dân đen ngu ngốc này, gia tộc hắn có một bí mật không người biết, đó là gia tộc hắn đang cung phụng một vị lão tổ, cho dù hai người kia không phải phàm nhân thì thế nào, hắn cũng có thể giết chết hai bọn họ, thuận tiện còn có thể mang vị mỹ nhân kia về chà đạp!
Đáng thương Vương Tài không biết, chỉ e hắn sẽ không có cơ hội này. Vì Lăng Dạ làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế? Lúc Lăng Dạ đạp hắn, đã âm thầm đưa vào một luồng yêu khí, nó sẽ từ từ ăn mòn hắn, khiến hắn dần dần đau đớn mà chết!
(Tác giả: Định viết dài một chút làm quà cho mọi người nhưng mà gõ bằng điện thoại mệt mỏi quá, thôi thì chỉ viết một tý như vậy để thông báo với mọi người là lão trở lại lấp hố rồi đây
Có điều đương sự không thèm để ý không đại biểu cho người khác cũng không thèm để ý. Cái vị nào đó đứng trước Thừa Thanh hiển nhiên không được rộng lượng như vậy, hắn híp mắt lại nhìn cục thịt trước mặt, khoé miệng gợi lên một nụ cười nguy hiểm.
Còn chưa để những người xung quanh định thần, Lăng Dạ đã biến mất tại chỗ, chớp mắt sau đã xuất hiện tại bên cạnh Vương Tài bị vô số gia đinh bảo vệ, vẻ mặt mỉm cười kề thanh chuỷ thủ lên cổ của Vương Tài.
Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Có biết bản công tử là ai không? Mau thả bản công tử ra! Bị lưỡi dao rạch ra một vệt máu trên cổ, đau xót làm cho sắc mặt của Vương Tài trắng bệch, giãy giụa hét to.
Ta muốn làm gì? Lăng Dạ không hề để ý chuyển động thanh chuỷ thủ trên tay, khiến cổ của Vương Tài lại có thêm một vết dao nữa, bị đau Vương Tài theo bản năng muốn hét lên, nhưng bị ánh mắt thị huyết của Lăng Dạ trấn trụ, lăng là không dám phát ra một tiếng động, rất sợ ác ma này sẽ cắt một đường vào cổ họng hắn. Lăng Dạ rất hài lòng vì sự ngoan ngoãn của hắn, nhưng khi quay qua phía Thừa Thanh, vẻ mặt tà mị lập tức biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt vô tội cực kỳ. Sư tôn, để đồ nhi thay sư tôn xử lý tên đăng đồ tử này được chứ?
Thừa Thanh không ngờ là Lăng Dạ lại phản ứng thái quá như thế, lúc này Lăng Dạ lên tiếng hỏi mới lấy lại tinh thần, phất tay lạnh nhạt nói, Tùy ngươi, nhưng đừng lấy mạng của hắn là được. Nhíu nhíu mày, Thừa Thanh lại hơi có chút không yên lòng, lại truyền âm nhắc nhở, Chúng ta là người tu tiên, quan trọng là tu tâm dưỡng tính, ngươi không thể tạo sát nghiệp, để tránh sau này tạo thành tâm ma.
... Đồ nhi đã hiểu.
Lăng Dạ rũ xuống mi mắt che dấu bóng ma trong lòng.
Nể mặt sư phụ ta, lần này ta tha cho ngươi, nếu lần sau còn để ta bắt gặp, vậy coi chừng cái mạng của ngươi đấy. Đem tên Vương Tài đẩy ngã, nhấc chân đạp lên người hắn mấy đạp, Lăng Dạ lạnh lùng cảnh cáo. Thấy khí thế quanh thân nam chủ đã không còn hung ác như lúc trước, Thừa Thanh thế mới hơi chút thở ra, cũng khiến hắn khắc sâu nhận thức về việc phải giáo dục nam chủ thật tốt. Cho dù sau này vẫn phải đạp nam chủ một đạp(xuống ma vực), thế nhưng ít nhất cũng khiến nam chủ không hắc triệt để như trong nguyên tác, hẳn là... Vậy đi?
Nhìn bảng nhiệm vụ hệ thống vẫn treo tình trạng đang tiến hành, Thừa Thanh lại thở dài một cái, xem ra chuyện này vẫn còn chưa kết thúc, hắn phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với các tình huống sẽ phát sinh thôi.
Chúng ta đi. Thừa Thanh vẫy Lăng Dạ lại gần, nắm lấy tay hắn liền ngự kiếm rời đi.
Tiên nhân! Họ là tiên nhân!
Dân chúng bình thường nào có cơ hội đc nhìn thấy người ngự kiếm phi hành thế này? Lập tức quỳ sụp xuống đối với hướng hai người vừa rời đi cúng bái.
Mà tên Vương Tài nhìn theo hai người bọn họ, ánh mắt lại trở nên thâm độc. Không giống với đám dân đen ngu ngốc này, gia tộc hắn có một bí mật không người biết, đó là gia tộc hắn đang cung phụng một vị lão tổ, cho dù hai người kia không phải phàm nhân thì thế nào, hắn cũng có thể giết chết hai bọn họ, thuận tiện còn có thể mang vị mỹ nhân kia về chà đạp!
Đáng thương Vương Tài không biết, chỉ e hắn sẽ không có cơ hội này. Vì Lăng Dạ làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế? Lúc Lăng Dạ đạp hắn, đã âm thầm đưa vào một luồng yêu khí, nó sẽ từ từ ăn mòn hắn, khiến hắn dần dần đau đớn mà chết!
(Tác giả: Định viết dài một chút làm quà cho mọi người nhưng mà gõ bằng điện thoại mệt mỏi quá, thôi thì chỉ viết một tý như vậy để thông báo với mọi người là lão trở lại lấp hố rồi đây
/18
|