Nam Chính Thiết Lập Nhân Vật Của Ngài Băng Rồi
Chương 8 - Thề Non Hẹn Biển Là Dùng Lừa Gạt Mà Tới
/18
|
(Tác giả: Từ giờ tác giả viết một chương siêu ngắn, mọi người đừng đánh lão nhân gia ta nha)
Mắt thấy tình hình càng ngày càng tồi tệ, Thừa Thanh cũng bất chấp cướp vai diễn hay không cướp vai diễn, rút kiếm liền phi thân lên cùng yêu vật triền đấu.
Nguyên Anh trung kỳ đối với Kim Đan trung kỳ, không hề chần chờ là Thừa Thanh chiến thắng.
Ngươi không sao chứ? Thừa Thanh ôm thánh nữ bay trở lại bên hồ, lạnh nhạt hỏi.
Ta... ta không sao, cảm ơn vị đạo hữu này. Tiểu cô nương sắc mặt đỏ lên, thẹn thùng trả lời.
Nếu không phải hình tượng lúc này của nàng khiến Thừa Thanh không đành lòng nhìn thẳng thì nhất định hắn sẽ tình nguyện hảo hảo an ủi nàng một chút.
Là việc Thừa Thanh ta phải làm, thánh nữ không cần để ý.
A, ra là Thanh Phong chân nhân, tiểu nữ Mộ Dung Tình gặp qua chân nhân. Mộ Dung Tình rất nhanh chỉnh sửa lại quần áo đầu tóc, tuy còn chút chật vật nhưng vẫn (tự cho là) không che dấu được sự xinh đẹp của nàng.
Thánh nữ khách khí, khách khí rồi. Không biết Thanh Linh phái tới nơi này làm gì?
Chưởng môn phái chúng ta tới diệt trừ yêu vật, không biết đạo tôn ngài thì sao?
Chúng ta cũng cùng mục đích này.
Thật tốt quá, nếu vậy chúng ta không biết có thể cùng ngài ở chung để tiện cho việc diệt trừ yêu vật không?
Thừa Thanh suy nghĩ một lúc, cảm thấy không có lý do từ chối, liền gật đầu đồng ý. Thuận tiện còn có thể vun đắp tình cảm cho nam nữ chính nữa, hy vọng sau này nhìn mặt mũi của nữ chính, nam chính có thể nương tay với hắn nha.
Sau khi chia tay người của Thanh Linh Phái, Thừa Thanh liền cùng Lăng Dạ trở về phủ của Chu tri phủ, trên đường đi Lăng Dạ không nói một lời, thậm chí không thèm để ý tới Thừa Thanh.
Lăng Dạ, ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc phát hiện khác thường, Thừa Thanh mở miệng hỏi.
Lăng Dạ không nói lời nào, sau một lúc lâu đến nỗi Thừa Thanh cho rằng hắn sẽ không trả lời, đột nhiên tiểu hài tử âm trầm phun ra một câu, ...Sư tôn, ngươi thích thánh nữ Thanh Linh Phái kia sao?
Nghe vậy, Thừa Thanh sửng sốt một cái chớp mắt mới ngộ ra đây là nam hài ghen tỵ, bật cười xoa xoa đầu hắn, Ngươi thích cô nương nhà người ta? Ha ha, yên tâm, sư phụ ta không có luyến đồng phích.
(Ngươi xác định nam chủ thích con gái nhà người ta hả Thừa Thanh? )
...Vậy sư phụ không được thích nữ hài khác đấy, chỉ được thích mỗi Tiểu Dạ thôi có được không? Hai má nam chủ hơi hơi đỏ lên, nhào vào trong lòng hắn bắt đầu cọ cọ, hai bàn tay không thành thật ở bên eo Thừa Thanh xoa bóp khiến Thừa Thanh có chút dương.
Ngươi đứa nhỏ này, sau này có bạn lữ rồi cũng sẽ vứt bỏ sư phụ ta thôi, a a, tay ngươi để làm sao vậy? Thành thật cho ta. Thừa Thanh buồn cười ôm lấy vai hắn khẽ lay mấy cái. Hông là điểm yếu của hắn, có người sờ một chút hắn liền cả người run rẩy. Đã thế đứa trẻ này còn không thành thật sờ loạn nữa chứ.
Không muốn không muốn. Sư phụ, người mau hứa sẽ chỉ thích tiểu Dạ thôi đi. Thấy Thừa Thanh không đáp lời, đứa trẻ ở trong lòng hắn lại càng không thành thật, hai ta hết xoa xoa chỗ nọ lại xoa xoa chỗ kia khiến chân Thừa Thanh như nhũn ra.
Hảo hảo hảo, ngươi đừng cọ nữa. Ta hứa chỉ thích một mình tiểu Dạ ngươi thôi được chưa? Không chịu nổi điểm mẫn cảm bị cọ đi cọ lại như thế, Thừa Thanh đành phải giơ tay đầu hàng.
Hì hì, sư phụ là tốt nhất. Thành công lừa được mỗ chỉ ngu ngốc, Lăng Dạ nhân cơ hội Thừa Thanh không đề phòng liền kéo hắn xuống, ba một tiếng để lại một cái hôn trên hai má trắng nõn của hắn.
Ngươi đứa nhỏ này... Bị phi lễ, Thừa Thanh tức giận tượng trưng tính vỗ một chút đầu nam chủ, sau đó đỏ mặt đi vào trong phòng của mình.
Lăng Dạ hoàn toàn không thấy đau đớn gì, híp mắt cười nhìn Thừa Thanh đã biến mất. Sau đó ý cười trong mắt dần dần rút đi, độ cong nơi khóe miệng càng ngày càng cao, cả người tà khí đến cực điểm.
Sư tôn, chính miệng ngài đã đáp ứng ta rồi đấy, nếu như ngài đổi ý, ta không dám cam đoan sẽ làm gì với ngài đâu...
Mắt thấy tình hình càng ngày càng tồi tệ, Thừa Thanh cũng bất chấp cướp vai diễn hay không cướp vai diễn, rút kiếm liền phi thân lên cùng yêu vật triền đấu.
Nguyên Anh trung kỳ đối với Kim Đan trung kỳ, không hề chần chờ là Thừa Thanh chiến thắng.
Ngươi không sao chứ? Thừa Thanh ôm thánh nữ bay trở lại bên hồ, lạnh nhạt hỏi.
Ta... ta không sao, cảm ơn vị đạo hữu này. Tiểu cô nương sắc mặt đỏ lên, thẹn thùng trả lời.
Nếu không phải hình tượng lúc này của nàng khiến Thừa Thanh không đành lòng nhìn thẳng thì nhất định hắn sẽ tình nguyện hảo hảo an ủi nàng một chút.
Là việc Thừa Thanh ta phải làm, thánh nữ không cần để ý.
A, ra là Thanh Phong chân nhân, tiểu nữ Mộ Dung Tình gặp qua chân nhân. Mộ Dung Tình rất nhanh chỉnh sửa lại quần áo đầu tóc, tuy còn chút chật vật nhưng vẫn (tự cho là) không che dấu được sự xinh đẹp của nàng.
Thánh nữ khách khí, khách khí rồi. Không biết Thanh Linh phái tới nơi này làm gì?
Chưởng môn phái chúng ta tới diệt trừ yêu vật, không biết đạo tôn ngài thì sao?
Chúng ta cũng cùng mục đích này.
Thật tốt quá, nếu vậy chúng ta không biết có thể cùng ngài ở chung để tiện cho việc diệt trừ yêu vật không?
Thừa Thanh suy nghĩ một lúc, cảm thấy không có lý do từ chối, liền gật đầu đồng ý. Thuận tiện còn có thể vun đắp tình cảm cho nam nữ chính nữa, hy vọng sau này nhìn mặt mũi của nữ chính, nam chính có thể nương tay với hắn nha.
Sau khi chia tay người của Thanh Linh Phái, Thừa Thanh liền cùng Lăng Dạ trở về phủ của Chu tri phủ, trên đường đi Lăng Dạ không nói một lời, thậm chí không thèm để ý tới Thừa Thanh.
Lăng Dạ, ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc phát hiện khác thường, Thừa Thanh mở miệng hỏi.
Lăng Dạ không nói lời nào, sau một lúc lâu đến nỗi Thừa Thanh cho rằng hắn sẽ không trả lời, đột nhiên tiểu hài tử âm trầm phun ra một câu, ...Sư tôn, ngươi thích thánh nữ Thanh Linh Phái kia sao?
Nghe vậy, Thừa Thanh sửng sốt một cái chớp mắt mới ngộ ra đây là nam hài ghen tỵ, bật cười xoa xoa đầu hắn, Ngươi thích cô nương nhà người ta? Ha ha, yên tâm, sư phụ ta không có luyến đồng phích.
(Ngươi xác định nam chủ thích con gái nhà người ta hả Thừa Thanh? )
...Vậy sư phụ không được thích nữ hài khác đấy, chỉ được thích mỗi Tiểu Dạ thôi có được không? Hai má nam chủ hơi hơi đỏ lên, nhào vào trong lòng hắn bắt đầu cọ cọ, hai bàn tay không thành thật ở bên eo Thừa Thanh xoa bóp khiến Thừa Thanh có chút dương.
Ngươi đứa nhỏ này, sau này có bạn lữ rồi cũng sẽ vứt bỏ sư phụ ta thôi, a a, tay ngươi để làm sao vậy? Thành thật cho ta. Thừa Thanh buồn cười ôm lấy vai hắn khẽ lay mấy cái. Hông là điểm yếu của hắn, có người sờ một chút hắn liền cả người run rẩy. Đã thế đứa trẻ này còn không thành thật sờ loạn nữa chứ.
Không muốn không muốn. Sư phụ, người mau hứa sẽ chỉ thích tiểu Dạ thôi đi. Thấy Thừa Thanh không đáp lời, đứa trẻ ở trong lòng hắn lại càng không thành thật, hai ta hết xoa xoa chỗ nọ lại xoa xoa chỗ kia khiến chân Thừa Thanh như nhũn ra.
Hảo hảo hảo, ngươi đừng cọ nữa. Ta hứa chỉ thích một mình tiểu Dạ ngươi thôi được chưa? Không chịu nổi điểm mẫn cảm bị cọ đi cọ lại như thế, Thừa Thanh đành phải giơ tay đầu hàng.
Hì hì, sư phụ là tốt nhất. Thành công lừa được mỗ chỉ ngu ngốc, Lăng Dạ nhân cơ hội Thừa Thanh không đề phòng liền kéo hắn xuống, ba một tiếng để lại một cái hôn trên hai má trắng nõn của hắn.
Ngươi đứa nhỏ này... Bị phi lễ, Thừa Thanh tức giận tượng trưng tính vỗ một chút đầu nam chủ, sau đó đỏ mặt đi vào trong phòng của mình.
Lăng Dạ hoàn toàn không thấy đau đớn gì, híp mắt cười nhìn Thừa Thanh đã biến mất. Sau đó ý cười trong mắt dần dần rút đi, độ cong nơi khóe miệng càng ngày càng cao, cả người tà khí đến cực điểm.
Sư tôn, chính miệng ngài đã đáp ứng ta rồi đấy, nếu như ngài đổi ý, ta không dám cam đoan sẽ làm gì với ngài đâu...
/18
|