Hiện giờ đã là nửa đêm, cô bé 11 tuổi với gương mặt buồn ngủ từ từ bước xuống lầu.
Hửm!? Thư phòng của gia gia sao vẫn mở đèn!? Đào Băng Tâm khó hiểu tự lẩm bẩm trong miệng, sau đó cô rón rén đi lại nhìn qua khe hở.
Tiểu Hiền, con có biết con đang làm gì không!? Vì một tên nam nhân mà trở nên điên cuồng như vậy sao!? Đào gia chủ tức giận rống lên, ngón tay run run chỉ vào người con gái trước mặt.
Không!! Cha, cha tin con lần này đi, anh ấy nói, anh ấy nói nếu Đào gia đưa 50% cổ phần cộng với lệnh điều khiển sát thủ anh ấy, anh ấy sẽ đối tốt với con, sẽ thương con, sẽ yêu con!! Đào Hiền điên cuồng nói, hốc mắt đỏ lên.
Con điên rồi! ! Rõ ràng hắn đang lợi dụng con, năm đó ta đã ngăn cản, con không nghe còn bỏ trốn theo hắn, cuối cùng thì sao!? Lúc hai đứa trẻ ra đời, hắn chỉ ôm lấy một đứa, còn một đứa lại mang đến Liễu gia tự sinh tự diệt, nếu ta không phát hiện sớm mang nó đem về, hiện giờ nó còn sống sao!? Con nên tỉnh lại đi, hiện giờ con có danh phận gì!? Là Liễu phu nhân chứ không phải Hắc phu nhân!!! Hắn Hắc Vũ Minh chưa bao giờ yêu con!! Đào gia chủ tức giận đùng đùng nói.
Không!! Không phải!! Không phải như vậy!! Anh ấy là đang giận con, giận con năm đó đã đẩy người phụ nữ kia đi, giận con đã tính kế nàng ta!! Con hối hận rồi, con thật sự hối hận rồi, cho dù bây giờ người kia có quay về con tình nguyện đứng phía sau, không bao giờ nữa hại nàng, cho nên....phụ thân, người giúp giúp con...giúp giúp con. Đào Hiền khóc lóc thảm thiết nói.
Không bao giờ!! Con có biết một khi đồng ý, Đào gia sẽ lâm vào tình trạng nào không!? Trên tay ta nắm giữ mấy trăm mạng sống không thể vì cái hạnh phúc ảo tưởng của con mà buông tay dâng nhiệt huyết bấy lâu nay của ta cho người khác. Ông hừ lạnh một tiếng.
Phụ thân, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là hạnh phúc sẽ đến tới tay rồi, người tin con đi. Đào Hiền nức nở nói.
Cho dù con quỳ xuống cũng vô dụng, ta thà từ bỏ con còn hơn hy sinh hết tất cả mọi người. Ông phất tay rời khỏi thư phòng.
Còn Đào Băng Tâm nghe xong cuộc đối thoại giữa gia gia và mẫu thân thì ánh mắt không thể tin hai tay che lấy miệng chạy nhanh lên phòng.
'Cạch' cánh cửa nặng nề đóng lại, thân hình nhỏ bé trượt xuống thất hồn lạc phách ngồi trên nền gạch lạnh băng.
Thì ra...cô không phải con của Liễu Phong, chẳng trách ông ta đối xử lạnh lùng với cô như vậy.
Thì ra...cô là đứa con bị vứt bỏ, ngay cả cha ruột cũng không thèm nhận, ngay cả Baron...anh ấy cũng bỏ cô...
Tại sao! !
- - - - - - - - ***- - - - - - - -
Hình ảnh lại thay đổi, lần này bầu không khí rất ảm đạm, Đào Băng Tâm đứng trước thư phòng yên tĩnh nghe cuộc đối thoại giữa gia gia và Trạch gia chủ.
Không được, con phản đối, Băng Tâm con bé còn quá nhỏ, nếu cư xử không tốt bị Hắc Vũ Minh phát hiện con bé sẽ chết. Trạch gia chủ ngồi trên ghế bình tĩnh nói, con bé Băng Tâm này sinh ra đã vốn bất hạnh, từ nhỏ phụ mẫu không thương tự sinh tự diệt, ông làm sao có thể nhẫn tâm kéo con bé vào kế hoạch đầy máu này được!?
Nhưng ngoài con bé không ai có thể làm tốt hơn, con cũng biết mấy năm nay ta bồi dưỡng nó rất tốt, nó vốn là thiên tài! Đào gia chủ không cho là đúng nói.
Mặc dù vậy cũng đủ nhẫn tâm với con bé, cha, người cũng biết nó mấy năm nay ao ước tình cha như thế nào, nếu để con bé đi vào thiên đường sau đó nhẫn tâm đưa nó tới địa ngục, người nghĩ nó chịu được không!? Con đường phía trước của nó còn dài, người lớn chúng ta sao có thể nhẫn tâm mà cắt đứt nó, biến nó thành nơi âm u chết chóc chứ!? Trạch gia chủ lắc đầu, ông hiểu con bé mấy năm nay mong muốn điều gì, mặc dù không nói nhưng mỗi khi một mình con bé điều cuộn lại một chỗ, dường như không ai có thể bước vào thế giới đó.
Nhưng nếu không làm vậy hậu quả sẽ còn hơn chúng ta tưởng, chuyện năm đó người phụ nữ kia là tự nguyện ra đi, không liên quan tới tiểu Hiền, nhưng hắn lại mù quáng xem nhẹ hết thẩy, còn tính kế lên Đào gia, vì một người phụ nữ mà điên cuồng như vậy có đáng không!? Ông thở dài hỏi, người phụ nữ đó còn quan trọng hơn con của mình sao!?
Băng Tâm cháu vào đi. Bỗng nhiên ông nhìn phía cửa nói.
Xoảng Đào Băng Tâm giựt mình đụng phải bình hoa bên cạnh rơi xuống đất, sau đó mím môi đẩy cửa thư phòng đi vào.
Cháu nghe hết rồi sao. Không phải câu hỏi mà là khẳng định, ánh mắt ông nghiêm khắc nhìn cháu gái mình.
Cha... Trạch gia chủ nhíu mày, định ngăn cản nhưng cuối cùng lại giữ im lặng.
Được, cháu đồng ý làm nội gián đi vào Hắc gia, khiến phụ..Hắc gia chủ tin tưởng. Đào Băng Tâm ánh mắt đầy kiên định nhìn thẳng vào mắt Đào gia chủ, cô muốn chấm dứt tất cả, muốn biết hết tất cả, muốn bảo vệ những người mà cô yêu mến, muốn đem những đau khổ này xóa hết...cho dù bản thân phải rơi xuống địa ngục không lối thoát.
Tâm nhi... Trạch gia chủ đau lòng, có rất nhiều thứ muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ, cần gì phải như vậy!? Tại sao những nghiệp chướng lại đẩy lên người đứa nhỏ đáng thương này!?
Dượng, con muốn người trở thành kẻ thù của con, khiến cho bọn họ tin người hận con, hận tới nổi muốn giết con, tới lúc đó kế hoạch mới bắt đầu thực hiện nhưng quan trọng là người có đồng ý đánh đổi tất cả không!? Bao gồm Trạch Thần Tuấn và Trạch Nhiên!? Đào Băng Tâm bình tĩnh nói, ván cờ này chỉ cần cô, gia gia và dượng biết còn tất cả mọi người chỉ là quân cờ để họ đi tiếp bước cờ mà thôi, cho dù sau này họ có hận cô đi nữa, vì hạnh phúc của mọi người cô đành nhẫn tâm đánh cược một lần.
Ta đồng ý. Trạch gia chủ cười, nếu con đã không quan tâm vậy ta chỉ đành cố hết sức vậy.
Tỉnh!? Tiêu Kiệt nhìn người con gái hồ hôi lạnh đầy mặt thì lo lắng không ngừng, tới khi cặp lông mi run rẩy thì anh vui mừng hỏi.
Ân... Cô ngồi dậy dựa vào đầu giường, đôi mắt lạnh nhạt nhìn ra cửa sổ, sắp rồi...tất cả mọi chuyện sẽ trở lại bình thường nhanh thôi.
-hết-
- cầu vote+cmt
Hửm!? Thư phòng của gia gia sao vẫn mở đèn!? Đào Băng Tâm khó hiểu tự lẩm bẩm trong miệng, sau đó cô rón rén đi lại nhìn qua khe hở.
Tiểu Hiền, con có biết con đang làm gì không!? Vì một tên nam nhân mà trở nên điên cuồng như vậy sao!? Đào gia chủ tức giận rống lên, ngón tay run run chỉ vào người con gái trước mặt.
Không!! Cha, cha tin con lần này đi, anh ấy nói, anh ấy nói nếu Đào gia đưa 50% cổ phần cộng với lệnh điều khiển sát thủ anh ấy, anh ấy sẽ đối tốt với con, sẽ thương con, sẽ yêu con!! Đào Hiền điên cuồng nói, hốc mắt đỏ lên.
Con điên rồi! ! Rõ ràng hắn đang lợi dụng con, năm đó ta đã ngăn cản, con không nghe còn bỏ trốn theo hắn, cuối cùng thì sao!? Lúc hai đứa trẻ ra đời, hắn chỉ ôm lấy một đứa, còn một đứa lại mang đến Liễu gia tự sinh tự diệt, nếu ta không phát hiện sớm mang nó đem về, hiện giờ nó còn sống sao!? Con nên tỉnh lại đi, hiện giờ con có danh phận gì!? Là Liễu phu nhân chứ không phải Hắc phu nhân!!! Hắn Hắc Vũ Minh chưa bao giờ yêu con!! Đào gia chủ tức giận đùng đùng nói.
Không!! Không phải!! Không phải như vậy!! Anh ấy là đang giận con, giận con năm đó đã đẩy người phụ nữ kia đi, giận con đã tính kế nàng ta!! Con hối hận rồi, con thật sự hối hận rồi, cho dù bây giờ người kia có quay về con tình nguyện đứng phía sau, không bao giờ nữa hại nàng, cho nên....phụ thân, người giúp giúp con...giúp giúp con. Đào Hiền khóc lóc thảm thiết nói.
Không bao giờ!! Con có biết một khi đồng ý, Đào gia sẽ lâm vào tình trạng nào không!? Trên tay ta nắm giữ mấy trăm mạng sống không thể vì cái hạnh phúc ảo tưởng của con mà buông tay dâng nhiệt huyết bấy lâu nay của ta cho người khác. Ông hừ lạnh một tiếng.
Phụ thân, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là hạnh phúc sẽ đến tới tay rồi, người tin con đi. Đào Hiền nức nở nói.
Cho dù con quỳ xuống cũng vô dụng, ta thà từ bỏ con còn hơn hy sinh hết tất cả mọi người. Ông phất tay rời khỏi thư phòng.
Còn Đào Băng Tâm nghe xong cuộc đối thoại giữa gia gia và mẫu thân thì ánh mắt không thể tin hai tay che lấy miệng chạy nhanh lên phòng.
'Cạch' cánh cửa nặng nề đóng lại, thân hình nhỏ bé trượt xuống thất hồn lạc phách ngồi trên nền gạch lạnh băng.
Thì ra...cô không phải con của Liễu Phong, chẳng trách ông ta đối xử lạnh lùng với cô như vậy.
Thì ra...cô là đứa con bị vứt bỏ, ngay cả cha ruột cũng không thèm nhận, ngay cả Baron...anh ấy cũng bỏ cô...
Tại sao! !
- - - - - - - - ***- - - - - - - -
Hình ảnh lại thay đổi, lần này bầu không khí rất ảm đạm, Đào Băng Tâm đứng trước thư phòng yên tĩnh nghe cuộc đối thoại giữa gia gia và Trạch gia chủ.
Không được, con phản đối, Băng Tâm con bé còn quá nhỏ, nếu cư xử không tốt bị Hắc Vũ Minh phát hiện con bé sẽ chết. Trạch gia chủ ngồi trên ghế bình tĩnh nói, con bé Băng Tâm này sinh ra đã vốn bất hạnh, từ nhỏ phụ mẫu không thương tự sinh tự diệt, ông làm sao có thể nhẫn tâm kéo con bé vào kế hoạch đầy máu này được!?
Nhưng ngoài con bé không ai có thể làm tốt hơn, con cũng biết mấy năm nay ta bồi dưỡng nó rất tốt, nó vốn là thiên tài! Đào gia chủ không cho là đúng nói.
Mặc dù vậy cũng đủ nhẫn tâm với con bé, cha, người cũng biết nó mấy năm nay ao ước tình cha như thế nào, nếu để con bé đi vào thiên đường sau đó nhẫn tâm đưa nó tới địa ngục, người nghĩ nó chịu được không!? Con đường phía trước của nó còn dài, người lớn chúng ta sao có thể nhẫn tâm mà cắt đứt nó, biến nó thành nơi âm u chết chóc chứ!? Trạch gia chủ lắc đầu, ông hiểu con bé mấy năm nay mong muốn điều gì, mặc dù không nói nhưng mỗi khi một mình con bé điều cuộn lại một chỗ, dường như không ai có thể bước vào thế giới đó.
Nhưng nếu không làm vậy hậu quả sẽ còn hơn chúng ta tưởng, chuyện năm đó người phụ nữ kia là tự nguyện ra đi, không liên quan tới tiểu Hiền, nhưng hắn lại mù quáng xem nhẹ hết thẩy, còn tính kế lên Đào gia, vì một người phụ nữ mà điên cuồng như vậy có đáng không!? Ông thở dài hỏi, người phụ nữ đó còn quan trọng hơn con của mình sao!?
Băng Tâm cháu vào đi. Bỗng nhiên ông nhìn phía cửa nói.
Xoảng Đào Băng Tâm giựt mình đụng phải bình hoa bên cạnh rơi xuống đất, sau đó mím môi đẩy cửa thư phòng đi vào.
Cháu nghe hết rồi sao. Không phải câu hỏi mà là khẳng định, ánh mắt ông nghiêm khắc nhìn cháu gái mình.
Cha... Trạch gia chủ nhíu mày, định ngăn cản nhưng cuối cùng lại giữ im lặng.
Được, cháu đồng ý làm nội gián đi vào Hắc gia, khiến phụ..Hắc gia chủ tin tưởng. Đào Băng Tâm ánh mắt đầy kiên định nhìn thẳng vào mắt Đào gia chủ, cô muốn chấm dứt tất cả, muốn biết hết tất cả, muốn bảo vệ những người mà cô yêu mến, muốn đem những đau khổ này xóa hết...cho dù bản thân phải rơi xuống địa ngục không lối thoát.
Tâm nhi... Trạch gia chủ đau lòng, có rất nhiều thứ muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ, cần gì phải như vậy!? Tại sao những nghiệp chướng lại đẩy lên người đứa nhỏ đáng thương này!?
Dượng, con muốn người trở thành kẻ thù của con, khiến cho bọn họ tin người hận con, hận tới nổi muốn giết con, tới lúc đó kế hoạch mới bắt đầu thực hiện nhưng quan trọng là người có đồng ý đánh đổi tất cả không!? Bao gồm Trạch Thần Tuấn và Trạch Nhiên!? Đào Băng Tâm bình tĩnh nói, ván cờ này chỉ cần cô, gia gia và dượng biết còn tất cả mọi người chỉ là quân cờ để họ đi tiếp bước cờ mà thôi, cho dù sau này họ có hận cô đi nữa, vì hạnh phúc của mọi người cô đành nhẫn tâm đánh cược một lần.
Ta đồng ý. Trạch gia chủ cười, nếu con đã không quan tâm vậy ta chỉ đành cố hết sức vậy.
Tỉnh!? Tiêu Kiệt nhìn người con gái hồ hôi lạnh đầy mặt thì lo lắng không ngừng, tới khi cặp lông mi run rẩy thì anh vui mừng hỏi.
Ân... Cô ngồi dậy dựa vào đầu giường, đôi mắt lạnh nhạt nhìn ra cửa sổ, sắp rồi...tất cả mọi chuyện sẽ trở lại bình thường nhanh thôi.
-hết-
- cầu vote+cmt
/45
|