LỜI CẢM ƠN.
Vậy là cũng đã sang quyển 6 rồi các nàng ạ.
Vào ngày 12 tháng 4 năm 2020 mình bắt đầu con đường edit câu chuyện này, đến bây giờ cũng đã được gần 6 tháng rồi và chặng đường thì mới đi được một nửa thôi.
Đây là truyện đầu tiên mình edit nên nhiều lúc cũng gặp khó khăn, có nhiều sai sót. Nhưng nhờ các bạn nhắc nhở cũng như góp ý nên mình cũng tiến bộ hơn rất nhiều.
Thực sự khi quyết định edit mình cũng không nghĩ rằng sẽ kiên trì được lâu đến vậy bởi tính mình cũng "cả thèm chóng chán". Nhưng thấy những comment của các bạn thì mình lại có thêm động lực rất nhiều.
Thực sự cảm ơn mọi người đã yêu thích câu truyện này, cảm ơn các bạn đã đến nhà mình để cùng phiêu lưu với Tô Yên và Quân Vực.
Và mình cũng cảm ơn các bé editor đã và đang tham gia với mình.
Dù có nhiều người đã đến và vì nhiều loại nguyên nhân mà phải ngừng edit nhưng mỗi một chương truyện, mỗi một câu chữ mọi người đều đã cống hiến công sức rất nhiều.
Từng cmt, từng vote của các bạn luôn là động lực to lớn cho mình và team edit tiếp tục trên con đường dài như thế này.
Mình cảm ơn tất cả mọi người và chúc các bạn Trung Thu vui vẻ nhaaa.
Love you all.
我爱你们 (灬ω灬)(灬ω灬)
Quấy rầy thế đủ rồi, các nàng kéo xuống dưới để tiếp tục đọc truyện nhaaa.
------
Edit: Lan Anh
Beta: Tinh Niệm
Phong Chỉ suy nghĩ cái gì, Tô Yên không biết.
Nàng hiện tại duy nhất quan tâm chính là, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngốc.
Tô Yên nhịn không được đảo mắt nhìn Hoa Vô Khuynh.
Nàng hỏi
"Sao chàng tìm được chỗ đó?"
Hoa Vô Khuynh do do dự dự, nhỏ giọng nói
"Ta nghe được nàng nói muốn đi Xuân Lai Lâu."
Tô Yên vừa hỏi, hắn cái gì cũng nói.
Tô Yên lại hỏi
"Vậy vì sao biết em đang ở bên trong Thính Vũ Các?"
Hoa Vô Khuynh chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh
"Ta nghe được Yên Yên nói chuyện a."
"Ân?"
Hoa Vô Khuynh thanh âm lại yếu đi một chút.
Biết Yên Yên không muốn mình tới tìm nàng, chính hắn trốn đi ra là sai lầm
"Còn có, cảm nhận được hơi thở của Yên Yên"
Hắn nói xong câu đó, liền không nói gì thêm.
Sau đó, gắt gao ôm Tô Yên, một bộ dáng đáng thương hề hề.
Trở lại khách điếm.
Phong Chỉ cầm bao thuốc bột kia còn có thiệp mời võ lâm đại hội, ngồi xuống cái bàn trước mặt.
Ghé vào chỗ đó, thở dài
"Tô Yên, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Dùng dược cứu người."
"Vạn nhất dược kia là giả thì sao? Nếu là giả chúng ta liền trở thành tội nhân thiên cổ."
Phong Chỉ lo lắng chính là điều này.
Nàng nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra Tần Lạc Vũ kia sao lại ngoan ngoãn đem dược cho các nàng như vậy??
Có lẽ là lấy được thuốc quá đơn giản, thế cho nên làm Phong Chỉ vẫn luôn lo lắng đề phòng.
Tô Yên nhìn thoáng qua chỗ thuốc kia.
Trong tay bưng ly trà, vuốt nhẹ.
Nàng đưa cho Hoa Vô Khuynh ngồi bên cạnh
"Uống nước"
Hoa Vô Khuynh tiếp nhận ly trà, uống từng ngụm.
Thực ngoan.
Tô Yên lại nói
"Nếu không, chúng ta thử xem, bọn họ sống không quá một tháng. Sớm muộn gì cũng là chết. Uống thuốc này may mắn còn có một đường sống."
Phong Chỉ nhớ tới bộ dạng của những người đó, làn da xanh tím thối rữa, nhịn không được mà run run
"Được"
Nói xong, Phong Chỉ cầm lấy bao dược trên bàn
"Ta hiện tại liền đem thuốc đổ vào giếng."
Lúc trước bị đầu độc chính là thả độc vào giếng nên mới tạo thành diện tích trúng độc lớn như vậy.
Quả thực ý đồ đáng chết!!!
Phong Chỉ cầm gói thuốc chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì
"Tô Yên, về võ lâm đại hội, cô đi trước. Ta đi tìm cô sau."
"Làm sao vậy?"
Phong Chỉ gãi gãi đầu
"Ta có chuyện riêng cần xử lý, bằng không, ta cũng không an tâm."
Nàng nói ba phải cái nào cũng được.
Tô Yên nghi hoặc
"Ân?"
Phong Chỉ thở dài nói
"Chúng ta không phải tiêu mười vạn lượng ngân phiếu sao? Cha ta chắc chắn sẽ cần một lí do. Ta phải về nhà một chuyến trước."
Nói xong, Phong Chỉ thực mau lại lên tinh thần
"Nhưng mà cô yên tâm, chờ ta giải quyết cha ta bên này xong liền đi trấn Trường Phong tìm cô."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Nói xong, Phong Chỉ móc ra năm ngàn lượng ngân phiếu đưa cho Tô Yên.
Sau đó nói
"Nhớ rõ lưu lại một gian phòng cho ta."
Nói xong, Phong Chỉ liền cầm bội kiếm chạy đi.
Trong phòng, chỉ còn hai người Tô Yên và Hoa Vô Khuynh
Lúc này, Hoa Vô Khuynh nâng tay lên.
Trả lại ly trà đã trống trơn
"Uống xong rồi."
Tô Yên ngẩng đầu
"Còn muốn uống nữa sao?"
Hoa Vô Khuynh cẩn thận hỏi một câu
"Yên Yên vẫn còn tức giận sao?"
"Tức giận cái gì?"
"Ta trộm ra chạy đi tìm nàng."
Hoa Vô Khuynh héo héo trả lời
"Biết em sẽ tức giận, vì sao còn muốn làm như vậy?"
"Yên Yên, thật sự tức giận?"
Tô Yên
"........"
Cảm thấy những lời nói phía trước giống như hắn đang thử nàng.
Đây là chuyện một tên ngốc có thể làm ra?
Đã nhiều ngày ở chung cùng Hoa Vô Khuynh, nàng rất mâu thuẫn.
Càng ngày càng không hiểu rõ về hắn.
Vậy là cũng đã sang quyển 6 rồi các nàng ạ.
Vào ngày 12 tháng 4 năm 2020 mình bắt đầu con đường edit câu chuyện này, đến bây giờ cũng đã được gần 6 tháng rồi và chặng đường thì mới đi được một nửa thôi.
Đây là truyện đầu tiên mình edit nên nhiều lúc cũng gặp khó khăn, có nhiều sai sót. Nhưng nhờ các bạn nhắc nhở cũng như góp ý nên mình cũng tiến bộ hơn rất nhiều.
Thực sự khi quyết định edit mình cũng không nghĩ rằng sẽ kiên trì được lâu đến vậy bởi tính mình cũng "cả thèm chóng chán". Nhưng thấy những comment của các bạn thì mình lại có thêm động lực rất nhiều.
Thực sự cảm ơn mọi người đã yêu thích câu truyện này, cảm ơn các bạn đã đến nhà mình để cùng phiêu lưu với Tô Yên và Quân Vực.
Và mình cũng cảm ơn các bé editor đã và đang tham gia với mình.
Dù có nhiều người đã đến và vì nhiều loại nguyên nhân mà phải ngừng edit nhưng mỗi một chương truyện, mỗi một câu chữ mọi người đều đã cống hiến công sức rất nhiều.
Từng cmt, từng vote của các bạn luôn là động lực to lớn cho mình và team edit tiếp tục trên con đường dài như thế này.
Mình cảm ơn tất cả mọi người và chúc các bạn Trung Thu vui vẻ nhaaa.
Love you all.
我爱你们 (灬ω灬)(灬ω灬)
Quấy rầy thế đủ rồi, các nàng kéo xuống dưới để tiếp tục đọc truyện nhaaa.
------
Edit: Lan Anh
Beta: Tinh Niệm
Phong Chỉ suy nghĩ cái gì, Tô Yên không biết.
Nàng hiện tại duy nhất quan tâm chính là, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngốc.
Tô Yên nhịn không được đảo mắt nhìn Hoa Vô Khuynh.
Nàng hỏi
"Sao chàng tìm được chỗ đó?"
Hoa Vô Khuynh do do dự dự, nhỏ giọng nói
"Ta nghe được nàng nói muốn đi Xuân Lai Lâu."
Tô Yên vừa hỏi, hắn cái gì cũng nói.
Tô Yên lại hỏi
"Vậy vì sao biết em đang ở bên trong Thính Vũ Các?"
Hoa Vô Khuynh chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh
"Ta nghe được Yên Yên nói chuyện a."
"Ân?"
Hoa Vô Khuynh thanh âm lại yếu đi một chút.
Biết Yên Yên không muốn mình tới tìm nàng, chính hắn trốn đi ra là sai lầm
"Còn có, cảm nhận được hơi thở của Yên Yên"
Hắn nói xong câu đó, liền không nói gì thêm.
Sau đó, gắt gao ôm Tô Yên, một bộ dáng đáng thương hề hề.
Trở lại khách điếm.
Phong Chỉ cầm bao thuốc bột kia còn có thiệp mời võ lâm đại hội, ngồi xuống cái bàn trước mặt.
Ghé vào chỗ đó, thở dài
"Tô Yên, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Dùng dược cứu người."
"Vạn nhất dược kia là giả thì sao? Nếu là giả chúng ta liền trở thành tội nhân thiên cổ."
Phong Chỉ lo lắng chính là điều này.
Nàng nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra Tần Lạc Vũ kia sao lại ngoan ngoãn đem dược cho các nàng như vậy??
Có lẽ là lấy được thuốc quá đơn giản, thế cho nên làm Phong Chỉ vẫn luôn lo lắng đề phòng.
Tô Yên nhìn thoáng qua chỗ thuốc kia.
Trong tay bưng ly trà, vuốt nhẹ.
Nàng đưa cho Hoa Vô Khuynh ngồi bên cạnh
"Uống nước"
Hoa Vô Khuynh tiếp nhận ly trà, uống từng ngụm.
Thực ngoan.
Tô Yên lại nói
"Nếu không, chúng ta thử xem, bọn họ sống không quá một tháng. Sớm muộn gì cũng là chết. Uống thuốc này may mắn còn có một đường sống."
Phong Chỉ nhớ tới bộ dạng của những người đó, làn da xanh tím thối rữa, nhịn không được mà run run
"Được"
Nói xong, Phong Chỉ cầm lấy bao dược trên bàn
"Ta hiện tại liền đem thuốc đổ vào giếng."
Lúc trước bị đầu độc chính là thả độc vào giếng nên mới tạo thành diện tích trúng độc lớn như vậy.
Quả thực ý đồ đáng chết!!!
Phong Chỉ cầm gói thuốc chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì
"Tô Yên, về võ lâm đại hội, cô đi trước. Ta đi tìm cô sau."
"Làm sao vậy?"
Phong Chỉ gãi gãi đầu
"Ta có chuyện riêng cần xử lý, bằng không, ta cũng không an tâm."
Nàng nói ba phải cái nào cũng được.
Tô Yên nghi hoặc
"Ân?"
Phong Chỉ thở dài nói
"Chúng ta không phải tiêu mười vạn lượng ngân phiếu sao? Cha ta chắc chắn sẽ cần một lí do. Ta phải về nhà một chuyến trước."
Nói xong, Phong Chỉ thực mau lại lên tinh thần
"Nhưng mà cô yên tâm, chờ ta giải quyết cha ta bên này xong liền đi trấn Trường Phong tìm cô."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Nói xong, Phong Chỉ móc ra năm ngàn lượng ngân phiếu đưa cho Tô Yên.
Sau đó nói
"Nhớ rõ lưu lại một gian phòng cho ta."
Nói xong, Phong Chỉ liền cầm bội kiếm chạy đi.
Trong phòng, chỉ còn hai người Tô Yên và Hoa Vô Khuynh
Lúc này, Hoa Vô Khuynh nâng tay lên.
Trả lại ly trà đã trống trơn
"Uống xong rồi."
Tô Yên ngẩng đầu
"Còn muốn uống nữa sao?"
Hoa Vô Khuynh cẩn thận hỏi một câu
"Yên Yên vẫn còn tức giận sao?"
"Tức giận cái gì?"
"Ta trộm ra chạy đi tìm nàng."
Hoa Vô Khuynh héo héo trả lời
"Biết em sẽ tức giận, vì sao còn muốn làm như vậy?"
"Yên Yên, thật sự tức giận?"
Tô Yên
"........"
Cảm thấy những lời nói phía trước giống như hắn đang thử nàng.
Đây là chuyện một tên ngốc có thể làm ra?
Đã nhiều ngày ở chung cùng Hoa Vô Khuynh, nàng rất mâu thuẫn.
Càng ngày càng không hiểu rõ về hắn.
/2060
|