Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tư Đồ Tu ngồi ở trêи ghế, mau chóng tiêu độc, rửa sạch vết thương cho Tô Yên, sau đó bôi lên kim sang dược rồi băng bó cho nàng.
Đám thị vệ cũng đang xử lý thi thể và vết máu trong thính đường.
Ninh Chi bị tiễn đi.
Trong thính đường chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.
Hắn băng bó cho nàng rất nhanh.
Chờ quấn một vòng rồi lại một vòng xong.
Tay Tô Yên bị băng bó không khác gì một cái màn thầu lớn.
Vốn dĩ là bị thương ở lòng bàn tay, băng bó xong, bốn ngón tay cũng không thể cử động linh hoạt.
Nàng có ý muốn tháo ra.
"Tay ta không có cách nào động đậy được."
Tư Đồ Tu kéo cánh tay nàng.
"Một tháng, cái tay này không được hoạt động."
"Nhưng, ta ăn cơm thế nào được?"
Tư Đồ Tu ngẩng đầu liếc nàng một cái
"Nàng là thị vệ của bổn vương, cả ngày không nghĩ làm thế nào bảo hộ bổn vương thật tốt, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để ăn?"
Tô Yên sửa miệng
"Ta không thể cầm kiếm."
"Chính nàng bảo hộ bản thân không tốt, còn muốn tới bảo hộ bổn vương?"
"Ta ······"
"Nàng cái gì?"
"Ta ···· đã biết."
Tô Yên cúi đầu, yên lặng nắm tay.
Năm ngón tay căn bản không thể cử động.
Xích Tinh đi tới, đôi tay ôm quyền, lên tiếng
"Vương gia, Ninh Chi cô nương còn chưa rời đi."
Tư Đồ Tu mí mắt giật giật, hắn cười nhạo một tiếng
"Xích Tinh."
"Có thuộc hạ."
"Từ khi nào địa bàn của bổn vương trở thành nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi vậy?"
Xích Tinh do dự
"Vương gia, hôn ước với Ninh Quốc công..."
Nói đến đó, Xích Tinh liền dừng.
Nhìn biểu tình không tốt chút nào trêи mặt Tư Đồ Tu.
Hắn liền nói
"Vương gia, thuộc hạ liền đi mời Ninh Chi cô nương rời đi."
Xích Tinh xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.
Tô Yên nghi hoặc
"Chàng cùng Ninh Chi có hôn ước?"
Tư Đồ Tu sửng sốt, ngẩng đầu.
Hắn không có lập tức trả lời mà là như suy tư điều gì, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
"Bổn vương không được cùng người khác có hôn ước?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Có thể."
Vừa dứt lời, nụ cười trêи mặt Tư Đồ Tu liền ngưng kết.
Lại nghe Tô Yên nói tiếp.
"Nhưng là không thể kết hôn, cũng không thể nạp thϊế͙p͙, cũng không thể đi bắt người."
Cái chuyện hôn ước này trong mắt Tô yên chỉ là hữu danh vô thực.
Cho nên, có hay không cũng chẳng làm sao.
Nhưng ba dạng kia, đều không thể có.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ý cười trêи khóe môi Tư Đồ Tu càng lúc càng đậm, ánh mắt nhìn Tô Yên cũng càng lúc càng nóng.
Hắn chậm rãi nói.
"Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Có hôn ước tự nhiên nên thực hiện."
Tô Yên lắc đầu
"Không thể."
Nụ cười trêи môi Tư Đồ Tu càng đậm thêm.
Hắn dựa vào ghế.
Kéo bàn tay bị băng bó như cái màn thầu của Tô Yên qua.
Hắn thân là Vương gia Thiên Thánh quốc.
Dưới một người, trêи vạn người.
Đừng nói là cưới vợ, chính là tam cung lục viện 72 thê thϊế͙p͙ hắn cũng có thể có.
Ai dám nói không được?
Nhưng không biết vì cái gì.
Nghe nàng nghiêm túc nói như vậy, trong lòng hắn liền rất cao hứng.
Hắn cùng nữ nhân tên Ninh Chi kia tất nhiên là không có hôn ước.
Chỉ là Ninh Quốc công có ý muốn tác hợp.
Hắn lười đáp lại, nhưng ngược lại lại làm mọi người hiểu nhầm rằng bọn họ có hôn ước.
Hắn nhướng mày.
"Nàng nói không được thì là không được sao? Nàng lấy thân phận gì? Nàng là gì của bổn vương?"
Tô Yên hơi há mồm, nhưng thật sự lại không tìm được gì để nói lại.
Nàng liền ngậm miệng, không nói nữa.
Tư Đồ Tu nói xong liền có chút hối hận.
Thấy nàng chỉ cúi đầu không nói lời nào, hắn đem người ôm vào trong ngực.
Lên tiếng
"Lời nói của nàng, bổn vương sẽ suy xét."
Nói xong thấy nàng không có phản ứng.
Hắn lại nói
"Nếu là để ý chuyện môn đăng hộ đối, Thiên Thánh quốc khó có nữ tử nào môn đăng hộ đối với bổn vương."
Beta: Tinh Niệm
Tư Đồ Tu ngồi ở trêи ghế, mau chóng tiêu độc, rửa sạch vết thương cho Tô Yên, sau đó bôi lên kim sang dược rồi băng bó cho nàng.
Đám thị vệ cũng đang xử lý thi thể và vết máu trong thính đường.
Ninh Chi bị tiễn đi.
Trong thính đường chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.
Hắn băng bó cho nàng rất nhanh.
Chờ quấn một vòng rồi lại một vòng xong.
Tay Tô Yên bị băng bó không khác gì một cái màn thầu lớn.
Vốn dĩ là bị thương ở lòng bàn tay, băng bó xong, bốn ngón tay cũng không thể cử động linh hoạt.
Nàng có ý muốn tháo ra.
"Tay ta không có cách nào động đậy được."
Tư Đồ Tu kéo cánh tay nàng.
"Một tháng, cái tay này không được hoạt động."
"Nhưng, ta ăn cơm thế nào được?"
Tư Đồ Tu ngẩng đầu liếc nàng một cái
"Nàng là thị vệ của bổn vương, cả ngày không nghĩ làm thế nào bảo hộ bổn vương thật tốt, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để ăn?"
Tô Yên sửa miệng
"Ta không thể cầm kiếm."
"Chính nàng bảo hộ bản thân không tốt, còn muốn tới bảo hộ bổn vương?"
"Ta ······"
"Nàng cái gì?"
"Ta ···· đã biết."
Tô Yên cúi đầu, yên lặng nắm tay.
Năm ngón tay căn bản không thể cử động.
Xích Tinh đi tới, đôi tay ôm quyền, lên tiếng
"Vương gia, Ninh Chi cô nương còn chưa rời đi."
Tư Đồ Tu mí mắt giật giật, hắn cười nhạo một tiếng
"Xích Tinh."
"Có thuộc hạ."
"Từ khi nào địa bàn của bổn vương trở thành nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi vậy?"
Xích Tinh do dự
"Vương gia, hôn ước với Ninh Quốc công..."
Nói đến đó, Xích Tinh liền dừng.
Nhìn biểu tình không tốt chút nào trêи mặt Tư Đồ Tu.
Hắn liền nói
"Vương gia, thuộc hạ liền đi mời Ninh Chi cô nương rời đi."
Xích Tinh xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.
Tô Yên nghi hoặc
"Chàng cùng Ninh Chi có hôn ước?"
Tư Đồ Tu sửng sốt, ngẩng đầu.
Hắn không có lập tức trả lời mà là như suy tư điều gì, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
"Bổn vương không được cùng người khác có hôn ước?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Có thể."
Vừa dứt lời, nụ cười trêи mặt Tư Đồ Tu liền ngưng kết.
Lại nghe Tô Yên nói tiếp.
"Nhưng là không thể kết hôn, cũng không thể nạp thϊế͙p͙, cũng không thể đi bắt người."
Cái chuyện hôn ước này trong mắt Tô yên chỉ là hữu danh vô thực.
Cho nên, có hay không cũng chẳng làm sao.
Nhưng ba dạng kia, đều không thể có.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ý cười trêи khóe môi Tư Đồ Tu càng lúc càng đậm, ánh mắt nhìn Tô Yên cũng càng lúc càng nóng.
Hắn chậm rãi nói.
"Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Có hôn ước tự nhiên nên thực hiện."
Tô Yên lắc đầu
"Không thể."
Nụ cười trêи môi Tư Đồ Tu càng đậm thêm.
Hắn dựa vào ghế.
Kéo bàn tay bị băng bó như cái màn thầu của Tô Yên qua.
Hắn thân là Vương gia Thiên Thánh quốc.
Dưới một người, trêи vạn người.
Đừng nói là cưới vợ, chính là tam cung lục viện 72 thê thϊế͙p͙ hắn cũng có thể có.
Ai dám nói không được?
Nhưng không biết vì cái gì.
Nghe nàng nghiêm túc nói như vậy, trong lòng hắn liền rất cao hứng.
Hắn cùng nữ nhân tên Ninh Chi kia tất nhiên là không có hôn ước.
Chỉ là Ninh Quốc công có ý muốn tác hợp.
Hắn lười đáp lại, nhưng ngược lại lại làm mọi người hiểu nhầm rằng bọn họ có hôn ước.
Hắn nhướng mày.
"Nàng nói không được thì là không được sao? Nàng lấy thân phận gì? Nàng là gì của bổn vương?"
Tô Yên hơi há mồm, nhưng thật sự lại không tìm được gì để nói lại.
Nàng liền ngậm miệng, không nói nữa.
Tư Đồ Tu nói xong liền có chút hối hận.
Thấy nàng chỉ cúi đầu không nói lời nào, hắn đem người ôm vào trong ngực.
Lên tiếng
"Lời nói của nàng, bổn vương sẽ suy xét."
Nói xong thấy nàng không có phản ứng.
Hắn lại nói
"Nếu là để ý chuyện môn đăng hộ đối, Thiên Thánh quốc khó có nữ tử nào môn đăng hộ đối với bổn vương."
/2060
|