Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1304: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 6
/2060
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Nhưng mà còn chưa kịp nghĩ nhiều, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa đã vang lên
"Ký chủ, chị quay lại chỗ ở một chuyến, có tin vui á ~~~"
"Ân?"
"Ai nha, ký chủ, chị mau trở về."
Tô Yên xoay ngự kiếm, bay trở lại đỉnh núi.
Nàng vừa đến chỗ ở.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ ký chủ, chị thả Tiểu Hồng ra nhìn xem."
Tô Yên nâng tay lên.
Cổ tay vừa chuyển.
Tô Cổ liền xuất hiện trước.
Thiếu niên mười một tuổi, mặc y phục màu trắng, bộ dáng thanh lãnh.
Sau đó, nàng liền nhìn đến thứ Tô Cổ ôm trong ngực.
Một cái......ách......không biết là sinh vật gì.
Trong lòng Tô Cổ có một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Thân mình trắng nõn, không có mặc quần áo.
Cánh tay kia múp múp, giống hệt củ sen.
Đôi mắt to ngập nước chớp chớp.
Khuôn mặt tròn tròn, combo thêm đôi má phính nhìn chỉ muốn nắn một phen.
Thực đáng yêu.
Đương nhiên, hiệu quả này chỉ thấy khi xem nửa thân trêи.
Lại xem nửa người dưới.
Đuôi rắn dài vằn đỏ đen còn trải trêи mặt đất.
Thỉnh thoảng lắc lư qua lại.
Tiểu mập mạp có đuôi rắn này là ai?
Thực mau, tiểu mập mạp kia liền lên tiếng, âm thanh trẻ con chưa nói sõi
"Yên Yên."
Nói xong, Tô Yên chớp chớp mắt, mở miệng
"Tiểu Hồng?"
Tiểu mập mạp gật đầu
"Là người ta óh ~."
tiểu mập mạp này nhìn qua còn rất cao hứng.
"Em biến thành hình người rồi nè."
Cánh tay trắng bóng lắc lư qua lại, thực vui vẻ.
Tô Yên cúi đầu, nhìn thoáng qua cái đuôi của nó.
Vốn dĩ đồng chí Tiểu Hồng còn đang cao hứng, thấy Tô Yên vẫn luôn nhìn trêи mặt đất.
Bản thân cũng cúi đầu nhìn.
Sau đó liền thấy được cái đuôi thật dài không có tiến hoá của chính mình.
Tiểu Hồng lúc đầu còn chưa tin đó là cái đuôi của mình.
Thẳng đến khi động động, bang một chút, cái đuôi dừng trêи mặt đất.
Không khí an tĩnh.
Sau đó, Tiểu Hồng oa một tiếng
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
" Thực sự không cần đuôi, ô ô ô ô ô ô ô ~~~~~~"
Như thế nào lại có cái đuôi?
Rắn khác biến thành hình người đều không có đuôi a.
Tiểu Hồng ghé vào ngực Tô Cổ gào khóc.
Tô Cổ nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nó, thanh âm lạnh lạnh
"Bản thân không nỗ lực tu luyện, còn than kết quả không tốt?"
Tô Cổ cảm thấy nó có thể tu luyện ra nửa người trêи là do thượng đế nhân từ rồi.
Nhìn nó mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, phơi nắng cũng còn lười nữa.
Tô Cổ rất sợ nó còn không sống nổi qua lúc bế quan.
Tiểu Hồng nghe xong, khóc càng thương tâm.
"Oa ô ô ô ô ô ~~~~,"
Tô Cổ không kiên nhẫn, móc ra một chiếc khăn tay nhét vào miệng Tiểu Hồng.
"Oa ô ô ô ô ô ô ···· ưm."
Tức khắc, tiếng khóc nghẹn lại.
Tiểu Hồng mở to mắt, nước mắt lả tả rớt xuống.
Cái khăn trong miệng bị nó cắn hai miếng, ăn vào bụng.
Tiểu Hồng bẹp miệng, vuốt bụng mình.
"Đói"
Ngữ điệu trẻ con truyền đến.
Lớn lên xấu không quan trọng, quan trọng là không thể bị đói.
Tô Yên cẩn thận nhìn Tiểu Hồng.
Duỗi tay nhéo cánh tay nó.
Xác thật là thịt.
"Thật là múp a."
Tiểu Hồng vừa ngừng khóc, nghe được thế, oa một tiếng lại khóc.
Một bên khóc một bên lên án Tô Yên
"Chị không phải nói thích trắng trắng nộn nộn sao? Bộ dạng này của người ta là dựa theo ý thích của chị mà."
Tô Yên sửng sốt
"Em sao lại nghĩ như vậy?"
Tô Cổ không chút nào che dấu ý cười nhạo
"Nó đi xem tranh tiểu đồng chúc tết*. Kết quả ngay cả chân nhỏ cũng chưa biến ra."
*
(Thay chân bằng đuôi rắn, ôi cái tổ hợp....:)))))
Tiểu Hồng không thể tin Tô Cổ lại cười nhạo nó,
"Không phải chị nói rằng em biến thành như thế sẽ rất đẹp sao?"
Tô Yên
"Ta chưa bao giờ nói qua."
"Chị.....hừ!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Nhưng mà còn chưa kịp nghĩ nhiều, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa đã vang lên
"Ký chủ, chị quay lại chỗ ở một chuyến, có tin vui á ~~~"
"Ân?"
"Ai nha, ký chủ, chị mau trở về."
Tô Yên xoay ngự kiếm, bay trở lại đỉnh núi.
Nàng vừa đến chỗ ở.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ ký chủ, chị thả Tiểu Hồng ra nhìn xem."
Tô Yên nâng tay lên.
Cổ tay vừa chuyển.
Tô Cổ liền xuất hiện trước.
Thiếu niên mười một tuổi, mặc y phục màu trắng, bộ dáng thanh lãnh.
Sau đó, nàng liền nhìn đến thứ Tô Cổ ôm trong ngực.
Một cái......ách......không biết là sinh vật gì.
Trong lòng Tô Cổ có một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Thân mình trắng nõn, không có mặc quần áo.
Cánh tay kia múp múp, giống hệt củ sen.
Đôi mắt to ngập nước chớp chớp.
Khuôn mặt tròn tròn, combo thêm đôi má phính nhìn chỉ muốn nắn một phen.
Thực đáng yêu.
Đương nhiên, hiệu quả này chỉ thấy khi xem nửa thân trêи.
Lại xem nửa người dưới.
Đuôi rắn dài vằn đỏ đen còn trải trêи mặt đất.
Thỉnh thoảng lắc lư qua lại.
Tiểu mập mạp có đuôi rắn này là ai?
Thực mau, tiểu mập mạp kia liền lên tiếng, âm thanh trẻ con chưa nói sõi
"Yên Yên."
Nói xong, Tô Yên chớp chớp mắt, mở miệng
"Tiểu Hồng?"
Tiểu mập mạp gật đầu
"Là người ta óh ~."
tiểu mập mạp này nhìn qua còn rất cao hứng.
"Em biến thành hình người rồi nè."
Cánh tay trắng bóng lắc lư qua lại, thực vui vẻ.
Tô Yên cúi đầu, nhìn thoáng qua cái đuôi của nó.
Vốn dĩ đồng chí Tiểu Hồng còn đang cao hứng, thấy Tô Yên vẫn luôn nhìn trêи mặt đất.
Bản thân cũng cúi đầu nhìn.
Sau đó liền thấy được cái đuôi thật dài không có tiến hoá của chính mình.
Tiểu Hồng lúc đầu còn chưa tin đó là cái đuôi của mình.
Thẳng đến khi động động, bang một chút, cái đuôi dừng trêи mặt đất.
Không khí an tĩnh.
Sau đó, Tiểu Hồng oa một tiếng
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
" Thực sự không cần đuôi, ô ô ô ô ô ô ô ~~~~~~"
Như thế nào lại có cái đuôi?
Rắn khác biến thành hình người đều không có đuôi a.
Tiểu Hồng ghé vào ngực Tô Cổ gào khóc.
Tô Cổ nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nó, thanh âm lạnh lạnh
"Bản thân không nỗ lực tu luyện, còn than kết quả không tốt?"
Tô Cổ cảm thấy nó có thể tu luyện ra nửa người trêи là do thượng đế nhân từ rồi.
Nhìn nó mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, phơi nắng cũng còn lười nữa.
Tô Cổ rất sợ nó còn không sống nổi qua lúc bế quan.
Tiểu Hồng nghe xong, khóc càng thương tâm.
"Oa ô ô ô ô ô ~~~~,"
Tô Cổ không kiên nhẫn, móc ra một chiếc khăn tay nhét vào miệng Tiểu Hồng.
"Oa ô ô ô ô ô ô ···· ưm."
Tức khắc, tiếng khóc nghẹn lại.
Tiểu Hồng mở to mắt, nước mắt lả tả rớt xuống.
Cái khăn trong miệng bị nó cắn hai miếng, ăn vào bụng.
Tiểu Hồng bẹp miệng, vuốt bụng mình.
"Đói"
Ngữ điệu trẻ con truyền đến.
Lớn lên xấu không quan trọng, quan trọng là không thể bị đói.
Tô Yên cẩn thận nhìn Tiểu Hồng.
Duỗi tay nhéo cánh tay nó.
Xác thật là thịt.
"Thật là múp a."
Tiểu Hồng vừa ngừng khóc, nghe được thế, oa một tiếng lại khóc.
Một bên khóc một bên lên án Tô Yên
"Chị không phải nói thích trắng trắng nộn nộn sao? Bộ dạng này của người ta là dựa theo ý thích của chị mà."
Tô Yên sửng sốt
"Em sao lại nghĩ như vậy?"
Tô Cổ không chút nào che dấu ý cười nhạo
"Nó đi xem tranh tiểu đồng chúc tết*. Kết quả ngay cả chân nhỏ cũng chưa biến ra."
*
(Thay chân bằng đuôi rắn, ôi cái tổ hợp....:)))))
Tiểu Hồng không thể tin Tô Cổ lại cười nhạo nó,
"Không phải chị nói rằng em biến thành như thế sẽ rất đẹp sao?"
Tô Yên
"Ta chưa bao giờ nói qua."
"Chị.....hừ!"
/2060
|