Edit: nad
Beta: Thanh Hoa
Tô Cổ nói xong, mặt không đổi sắc lôi Tiểu Hồng đi khỏi.
Tiểu Hồng trước khi đi còn dùng hết sức hừ một tiếng với tên An Đồng kia, dùng cái thanh âm còn nít mắng hắn.
“Thật là xấu không nhìn nổi!”
Nói oang oang xong, Tiểu Hồng tung ta tung tăng đi theo Tô Cổ.
Thật ra Tiểu Hồng cũng là nghe chỗ hiểu chỗ không, gì mà thiếu chủ đã chết, hồn phi phách tán gì gì đó.
Nhưng là tên kia nói chuyện với Yên Yên thái độ không tốt chút nào.
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn biết mắng hắn xấu nha.
Tô Yên đi ở phía trước được một đoạn.
Bước chân dừng lại, nhìn sang Tô Cổ cùng Tiểu Hồng đang tiến dần đến đây, mở miệng nói
“Ta có chút việc muốn làm. Muốn đi một mình.”
Tiểu Hồng tức khắc liền không vui
“Vậy, vậy em muốn đi theo Yên Yên!”
Tô Yên duỗi tay sờ sờ đầu Tiểu Hồng, nói thật nghiêm túc.
“Em có thể chờ mười ngày sau tới chỗ này tìm ta. Ta sẽ đến tham gia lễ đăng cơ của Tôn Chủ Ma Vực.”
Tiểu Hồng nghe, chớp chớp mắt.
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.
Vẫn là để Tô Cổ quyết định đi.
Tô Cổ gật đầu.
“Được.”
Nói xong, hắn thoáng do dự rồi mở miệng.
“Nữ nhân trong địa lao ở Minh Giới nói thân thể chị cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Thủ vệ lúc nãy nói, trêи người chị không có khí tức của thần, chỉ là một nhân loại bình thường. Em cũng không tin là một ngàn năm trước chị chỉ ăn một đao liền biến thành như bây giờ.”
Tô Yên không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi việc này.
Cô thoáng sững người, sau đó chậm rãi nói.
“Ừ, ta không còn Thần Hồn, chính ta tự nguyện lột bỏ.”
Tô Cổ nghe vậy, nhíu mày.
Tự nguyện lột bỏ Thần Hồn?
Hắn tiếp xúc với Cửu Trọng Thiên tính ra cũng không nhiều.
Từ lúc Tô Yên đến Minh Giới, hắn cũng không đặt chân đến Cửu Trọng Thiên nữa.
Muốn rút Thần Hồn ra phải làm như nào, hắn cũng không biết.
Chỉ là nhớ kỹ, cũng không tiếp tục hỏi.
Nhưng mà nghe Tô Yên nói xong, lại không muốn để cô đi một mình.
Tô Cổ mở miệng
“Bọn em muốn đi theo chị, sẽ không làm chậm trễ chị đâu.”
Nếu như chị ấy ở bên ngoài bị đứa không có mắt nào đó bắt nạt.
Hắn muốn báo thù cũng tìm không thấy người.
Khuôn mặt Tô Yên nhu hòa hơn.
Nàng nhìn Tô Cổ.
Năm đó, thu nhận hai người bọn họ chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới từ đó tới giờ lại chưa từng rời bỏ nhau.
Tô Cổ không nói, nhưng Tô Yên cũng hiểu được ý của hắn.
Cô dùng tay đặt lên vai Tô Cổ, hơi dùng sức.
Lông mày Tô Cổ động đậy.
Cặp mắt đen nhánh của Tô Yên nhìn vào mắt hắn.
“Ta chỉ không có Thần Hồn, sức mạnh của ta vẫn còn.”
Năm đó, cô cũng không phải dựa vào cái Thần Hồn kia mới ngồi vào vị trí Chủ Thần đứng đầu.
Tô Cổ bĩu môi.
“Vậy thì được, bọn em ở chỗ này chờ chị.”
Nói xong liền kéo Tiểu Hồng đi trêи con phố dài.
Tiểu Hồng vươn tay béo, vẫy vẫy với Tô Yên
“Tạm biệt Yên Yên.”
Nói xong, lập tức kéo tay áo Tô Cổ, nói
“Ăn kẹo hồ lô.”
Bốn chữ này nói ra vô cùng đúng lý hợp tình.
Cứ như Tô Cổ trời sinh đã thiếu nó nên phải mua cho nó.
Tô Yên hơi cười nhẹ, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng ngày thường.
Nàng nhanh chóng rời khỏi Thâm Uyên Ma Vực.
Tô Yên không có Thần Hồn, hiện giờ chính là nhân loại.
Dù là có sức mạnh hơn người, nhưng cũng không thể xuyên qua các thế giới được.
Lúc trước có thể đi vào Thâm Uyên Ma Vực là phải dựa vào mảnh lá cây năm đó nàng đưa cho Tô Cổ.
Dù vậy, nhưng nàng lại có thể đi đến một chỗ.
Lúc suy nghĩ, bên người Tô Yên đã xuất hiện một viên trân châu màu lam.
Lam châu xoay vòng vòng quanh người Tô Yên.
Tô Yên bắt lấy hạt châu, nhắm mắt lại, lập tức biến mất.
Beta: Thanh Hoa
Tô Cổ nói xong, mặt không đổi sắc lôi Tiểu Hồng đi khỏi.
Tiểu Hồng trước khi đi còn dùng hết sức hừ một tiếng với tên An Đồng kia, dùng cái thanh âm còn nít mắng hắn.
“Thật là xấu không nhìn nổi!”
Nói oang oang xong, Tiểu Hồng tung ta tung tăng đi theo Tô Cổ.
Thật ra Tiểu Hồng cũng là nghe chỗ hiểu chỗ không, gì mà thiếu chủ đã chết, hồn phi phách tán gì gì đó.
Nhưng là tên kia nói chuyện với Yên Yên thái độ không tốt chút nào.
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn biết mắng hắn xấu nha.
Tô Yên đi ở phía trước được một đoạn.
Bước chân dừng lại, nhìn sang Tô Cổ cùng Tiểu Hồng đang tiến dần đến đây, mở miệng nói
“Ta có chút việc muốn làm. Muốn đi một mình.”
Tiểu Hồng tức khắc liền không vui
“Vậy, vậy em muốn đi theo Yên Yên!”
Tô Yên duỗi tay sờ sờ đầu Tiểu Hồng, nói thật nghiêm túc.
“Em có thể chờ mười ngày sau tới chỗ này tìm ta. Ta sẽ đến tham gia lễ đăng cơ của Tôn Chủ Ma Vực.”
Tiểu Hồng nghe, chớp chớp mắt.
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.
Vẫn là để Tô Cổ quyết định đi.
Tô Cổ gật đầu.
“Được.”
Nói xong, hắn thoáng do dự rồi mở miệng.
“Nữ nhân trong địa lao ở Minh Giới nói thân thể chị cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Thủ vệ lúc nãy nói, trêи người chị không có khí tức của thần, chỉ là một nhân loại bình thường. Em cũng không tin là một ngàn năm trước chị chỉ ăn một đao liền biến thành như bây giờ.”
Tô Yên không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi việc này.
Cô thoáng sững người, sau đó chậm rãi nói.
“Ừ, ta không còn Thần Hồn, chính ta tự nguyện lột bỏ.”
Tô Cổ nghe vậy, nhíu mày.
Tự nguyện lột bỏ Thần Hồn?
Hắn tiếp xúc với Cửu Trọng Thiên tính ra cũng không nhiều.
Từ lúc Tô Yên đến Minh Giới, hắn cũng không đặt chân đến Cửu Trọng Thiên nữa.
Muốn rút Thần Hồn ra phải làm như nào, hắn cũng không biết.
Chỉ là nhớ kỹ, cũng không tiếp tục hỏi.
Nhưng mà nghe Tô Yên nói xong, lại không muốn để cô đi một mình.
Tô Cổ mở miệng
“Bọn em muốn đi theo chị, sẽ không làm chậm trễ chị đâu.”
Nếu như chị ấy ở bên ngoài bị đứa không có mắt nào đó bắt nạt.
Hắn muốn báo thù cũng tìm không thấy người.
Khuôn mặt Tô Yên nhu hòa hơn.
Nàng nhìn Tô Cổ.
Năm đó, thu nhận hai người bọn họ chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới từ đó tới giờ lại chưa từng rời bỏ nhau.
Tô Cổ không nói, nhưng Tô Yên cũng hiểu được ý của hắn.
Cô dùng tay đặt lên vai Tô Cổ, hơi dùng sức.
Lông mày Tô Cổ động đậy.
Cặp mắt đen nhánh của Tô Yên nhìn vào mắt hắn.
“Ta chỉ không có Thần Hồn, sức mạnh của ta vẫn còn.”
Năm đó, cô cũng không phải dựa vào cái Thần Hồn kia mới ngồi vào vị trí Chủ Thần đứng đầu.
Tô Cổ bĩu môi.
“Vậy thì được, bọn em ở chỗ này chờ chị.”
Nói xong liền kéo Tiểu Hồng đi trêи con phố dài.
Tiểu Hồng vươn tay béo, vẫy vẫy với Tô Yên
“Tạm biệt Yên Yên.”
Nói xong, lập tức kéo tay áo Tô Cổ, nói
“Ăn kẹo hồ lô.”
Bốn chữ này nói ra vô cùng đúng lý hợp tình.
Cứ như Tô Cổ trời sinh đã thiếu nó nên phải mua cho nó.
Tô Yên hơi cười nhẹ, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng ngày thường.
Nàng nhanh chóng rời khỏi Thâm Uyên Ma Vực.
Tô Yên không có Thần Hồn, hiện giờ chính là nhân loại.
Dù là có sức mạnh hơn người, nhưng cũng không thể xuyên qua các thế giới được.
Lúc trước có thể đi vào Thâm Uyên Ma Vực là phải dựa vào mảnh lá cây năm đó nàng đưa cho Tô Cổ.
Dù vậy, nhưng nàng lại có thể đi đến một chỗ.
Lúc suy nghĩ, bên người Tô Yên đã xuất hiện một viên trân châu màu lam.
Lam châu xoay vòng vòng quanh người Tô Yên.
Tô Yên bắt lấy hạt châu, nhắm mắt lại, lập tức biến mất.
/2060
|