Edit: Ư Ư
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Húc, "Cho nên chúng ta phải tìm mấy cái hộp màu vàng này à?"
Tần Húc nghe cô nói vậy mà buồn cười, "Đồng chí Tô Yên, cô đừng nói với tôi cô tới đây gần ba tiếng rồi mà không biết tới để làm gì đấy?"
Cô vừa nói xong thì mọi người đang xem live stream đã bắt đầu spam mắng chửi, tốc độ spam tốc độ, thậm chí còn chưa quay xong đã lên hot search.
Tô Yên không nói gì coi như đồng ý.
Bởi vì không ai nói cho cô biết.
Cô vừa trang điểm xong đã nhìn thấy mấy người bắt đầu rút thăm, sau đó lên xe đi tới đây
Long Lị Lị giải thích, "Tổ tiết mục giấu rất kỹ, có dụng cụ để nấu cơm chiều, có manh mối, nếu trước 10 giờ tối chúng ta có thể ra khỏi đây thì xem như chiến thắng."
Tô Yên liếm môi, cô nhìn nhìn xung quanh rồi đứng dậy.
Tần Húc vừa nhìn là biết cô muốn lên tiếng.
Vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy giọng nói mềm mại nghiêm túc của Tô Yên, "Hai người chờ ở đây để tôi đi tìm."
Nói xong Tô Yên đi xuống dọc theo con đường lúc nãy.
Vốn dĩ Tần Húc không có hy vọng gì với Tô Yên.
Đừng nói hai người bọn họ mà cả tổ tiết mục căn bản cũng không nghĩ Tô Yên có thể tìm thấy.
Thân thể yếu ớt, đi hai bước đều phải nghỉ ngơi, vừa nhìn đã biết là người cần được chăm sóc.
Sau đó...
Bốn mươi lăm phút lúc sau Tô Yên cầm lấy cái hộp màu vàng thứ mười ba.
Cô nhìn nồi bát dầu muối tương dấm trong tay mình, còn có táo, quýt rồi kéo một đống đồ về nơi nghỉ ngơi.
Mà người quay phim đi theo sau Tô Yên đã ngây người.
Tổ tiết mục đã có kịch bản sẵn.
Đầu tiên sẽ nói rằng manh mối trải rộng xung quanh, chỉ cần tinh mắt là có thể tìm được.
Có hơn một trăm hộp manh mối được giấu xung quanh.
Nhưng tổ tiết mục không nói bọn họ đã mời những người chuyên nghiệp đến để giấu manh mối theo địa hình.
Nếu muốn tìm được thì chắc phải sờ từng nơi trên đỉnh núi này.
Cho nên ba kỳ trước mọi người mặt xám mày tro nghiến răng nghiến lợi đều thề rằng đánh chết cũng không tới cái show này nữa.
Cũng vì thế mà điểm của show thực tế này rất cao.
Ratings tăng cao.
Nhưng mà hôm nay tổ tiết mục gặp một người.
Người kia tên là Tô Yên.
Tổ đạo diễn nhìn những cảnh quay mà người quay phim của Tô Yên truyền xuống bên dưới
Cô đi sờ qua, thậm chí đôi khi chỉ cần liếc qua, đôi mắt rà quét xác định, sau đó tìm thấy cái hộp mà bọn họ đã chôn kĩ dưới đất.
Vậy nên tổ đạo diễn đang đắc ý tự tin thì lại mở to mắt nhìn vào trong màn hình, biểu tình có chút... ừm hung dữ.
Bên kia, Tô Yên nhỏ giọng nói một câu, "Mấy thứ nhìn nhìn qua không có tác dụng gì, có cần vứt đi không?"
Phải biết rằng những kỳ trước tổ tìm được nhiều manh mối nhất cũng chỉ tìm được chính hộp.
Một đám ôm những mấy cái thìa nhỏ với mấy cái bát nhỏ đó mà vui phát khóc, cảm động đến rơi nước mắt.
Tới lượt Tô Yên... thì bị ghét bỏ??
Lại mười phút sau.
Tô Yên lục tục dìu già dắt trẻ về tới nơi nghỉ ngơi
Cô lau mồ hôi trên trán, liếm liếm môi, nghiêm túc nói: "Tôi không tìm thấy manh mối mà chỉ thấy mấy thứ này thôi."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Húc, "Cho nên chúng ta phải tìm mấy cái hộp màu vàng này à?"
Tần Húc nghe cô nói vậy mà buồn cười, "Đồng chí Tô Yên, cô đừng nói với tôi cô tới đây gần ba tiếng rồi mà không biết tới để làm gì đấy?"
Cô vừa nói xong thì mọi người đang xem live stream đã bắt đầu spam mắng chửi, tốc độ spam tốc độ, thậm chí còn chưa quay xong đã lên hot search.
Tô Yên không nói gì coi như đồng ý.
Bởi vì không ai nói cho cô biết.
Cô vừa trang điểm xong đã nhìn thấy mấy người bắt đầu rút thăm, sau đó lên xe đi tới đây
Long Lị Lị giải thích, "Tổ tiết mục giấu rất kỹ, có dụng cụ để nấu cơm chiều, có manh mối, nếu trước 10 giờ tối chúng ta có thể ra khỏi đây thì xem như chiến thắng."
Tô Yên liếm môi, cô nhìn nhìn xung quanh rồi đứng dậy.
Tần Húc vừa nhìn là biết cô muốn lên tiếng.
Vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy giọng nói mềm mại nghiêm túc của Tô Yên, "Hai người chờ ở đây để tôi đi tìm."
Nói xong Tô Yên đi xuống dọc theo con đường lúc nãy.
Vốn dĩ Tần Húc không có hy vọng gì với Tô Yên.
Đừng nói hai người bọn họ mà cả tổ tiết mục căn bản cũng không nghĩ Tô Yên có thể tìm thấy.
Thân thể yếu ớt, đi hai bước đều phải nghỉ ngơi, vừa nhìn đã biết là người cần được chăm sóc.
Sau đó...
Bốn mươi lăm phút lúc sau Tô Yên cầm lấy cái hộp màu vàng thứ mười ba.
Cô nhìn nồi bát dầu muối tương dấm trong tay mình, còn có táo, quýt rồi kéo một đống đồ về nơi nghỉ ngơi.
Mà người quay phim đi theo sau Tô Yên đã ngây người.
Tổ tiết mục đã có kịch bản sẵn.
Đầu tiên sẽ nói rằng manh mối trải rộng xung quanh, chỉ cần tinh mắt là có thể tìm được.
Có hơn một trăm hộp manh mối được giấu xung quanh.
Nhưng tổ tiết mục không nói bọn họ đã mời những người chuyên nghiệp đến để giấu manh mối theo địa hình.
Nếu muốn tìm được thì chắc phải sờ từng nơi trên đỉnh núi này.
Cho nên ba kỳ trước mọi người mặt xám mày tro nghiến răng nghiến lợi đều thề rằng đánh chết cũng không tới cái show này nữa.
Cũng vì thế mà điểm của show thực tế này rất cao.
Ratings tăng cao.
Nhưng mà hôm nay tổ tiết mục gặp một người.
Người kia tên là Tô Yên.
Tổ đạo diễn nhìn những cảnh quay mà người quay phim của Tô Yên truyền xuống bên dưới
Cô đi sờ qua, thậm chí đôi khi chỉ cần liếc qua, đôi mắt rà quét xác định, sau đó tìm thấy cái hộp mà bọn họ đã chôn kĩ dưới đất.
Vậy nên tổ đạo diễn đang đắc ý tự tin thì lại mở to mắt nhìn vào trong màn hình, biểu tình có chút... ừm hung dữ.
Bên kia, Tô Yên nhỏ giọng nói một câu, "Mấy thứ nhìn nhìn qua không có tác dụng gì, có cần vứt đi không?"
Phải biết rằng những kỳ trước tổ tìm được nhiều manh mối nhất cũng chỉ tìm được chính hộp.
Một đám ôm những mấy cái thìa nhỏ với mấy cái bát nhỏ đó mà vui phát khóc, cảm động đến rơi nước mắt.
Tới lượt Tô Yên... thì bị ghét bỏ??
Lại mười phút sau.
Tô Yên lục tục dìu già dắt trẻ về tới nơi nghỉ ngơi
Cô lau mồ hôi trên trán, liếm liếm môi, nghiêm túc nói: "Tôi không tìm thấy manh mối mà chỉ thấy mấy thứ này thôi."
/2060
|