Edit: Ư Ư
Nhìn Beres bị Tiểu Hồng nhốt trong phòng kia đi....
Người ta mới là nam chính cơ mà!!
Tiểu Hoa hừ hừ một tiếng.
Đúng là bị sắc đẹp làm cho mê muội!!
Khi Tô Yên ăn hết một đĩa bò bít tết, cô đột nhiên phát hiện ra mỹ nhân ngư nhỏ bé ngồi đối diện chẳng ăn được mấy miếng.
Dù gì Tô Yên cũng đã được nhìn thấy khả năng ăn uống của anh.
Cô chớp chớp mắt khó hiểu hỏi, "Anh sao vậy? Không đói à?"
Donner nhìn về phía sư tử nhỏ, "Tôi là người cá dưới biển sâu, vào những lúc này phải ngủ đông."
Đây cũng là lý do vì sao mấy ngày hôm trước anh ăn nhiều như vậy.
Bởi vì cả mùa đông anh sẽ không ăn bất cứ thứ gì.
Tô Yên lập tức nhớ tới gần đây Tiểu Hồng cũng ngủ càng ngày càng nhiều.
Cô đứng dậy đi đến trước mặt Donner rồi bế anh lên.
Anh vung vung cái đuôi, một bàn tay ôm Tô Yên, ngẩng đầu, đôi mắt màu lục đậm nhìn cô chằm chằm, "Vì sao lại ôm tôi?"
Tô Yên cúi đầu nghiêm túc trả lời
"Không phải anh muốn ngủ đông à? Bây giờ có thể ngủ rồi."
Donner nghe vậy, cái đuôi màu bạc càng vui vẻ hơn.
Anh dựa đầu vào bả vai Tô Yên nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt hiện lên một nụ cười nhạt, "Ừ, đúng là rất buồn ngủ."
Sau đó, Tô Yên ôm Donner đi từng bước lên cầu thang về phòng ngủ.
··········
Cha Beres được thả ra nhưng anh ta phải ở lại cái lâu đài có con quái vật này.
Lúc ban đầu anh ta không muốn nhìn thấy con quái vật kia.
Mỗi ngày đều ở trong phòng của mình không muốn ra ngoài.
Nhưng từng ngày trôi qua, anh ta phát hiện con quái vật này chẳng làm gì mình.
Chuyện này làm cho anh ta dần dần thả lỏng.
Sau đó, anh ta chậm rãi mở cửa đi ra bên ngoài.
Đây đúng là một cái lâu đài kỳ quái, mâm, ấm trà, khay có thể tự di chuyển, nghe hiểu tiếng người giống như có sinh mệnh vậy.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần anh ta nói một tiếng muốn ăn hay muốn uống gì đó thì đồ ăn và nước trà lập tức bay đến trước mặt anh ta.
Beres cảm thấy, ngoại trừ con quái vật kia thì lâu đài này cũng không tệ lắm.
Hơn nữa con quái vật kia... cũng không làm gì anh ta
Anh ta là một người đàn ông, hơn nữa lại thích mạo hiểm.
Kết quả là không bao lâu sau, anh ta đã đi hết mọi ngóc ngách trong lâu đài này ngoại trừ phòng ngủ của con quái vật kia.
Anh ta nhìn thấy con rắn lúc trước cướp kiếm của anh ta đang nằm ngoài cửa.
Chỉ cần liếc mắt nhìn đã làm da đầu anh ta tê dại.
Một ngày, anh ta quyết định sẽ ăn cơm ở bàn dài bên ngoài.
Chỉ là, lúc anh ta đang ăn thì cửa lâu đài lại mở ra.
Anh ta nắm chặt dao nĩa trong tay rồi quay đầu lại.
Lại nhìn thấy con quái vật xấu xí nhưng lại có thể hành động nói chuyện như người này.
Chỉ là lần này con quái vật kia còn ôm thứ gì đó trong lòng.
Là một người cực kỳ xinh đẹp.
Thật sự quá xinh đẹp, mái tóc màu lục đậm, đôi mắt màu lục đậm, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, đôi môi tái nhợt hơi mỉm cười.
Người đang nằm trong lòng con quái vật kia được đắp một cái thảm rất dày, trên người nó, trên thảm, trên những sợi tóc xinh đẹp kia có không ít truyết.
À đúng rồi, bây giờ tuyết đang rơi.
Tô Yên nhìn thấy Beres thì dừng bước lại.
Sau đó thả mỹ nhân ngư trong lòng xuống đất.
Nhìn Beres bị Tiểu Hồng nhốt trong phòng kia đi....
Người ta mới là nam chính cơ mà!!
Tiểu Hoa hừ hừ một tiếng.
Đúng là bị sắc đẹp làm cho mê muội!!
Khi Tô Yên ăn hết một đĩa bò bít tết, cô đột nhiên phát hiện ra mỹ nhân ngư nhỏ bé ngồi đối diện chẳng ăn được mấy miếng.
Dù gì Tô Yên cũng đã được nhìn thấy khả năng ăn uống của anh.
Cô chớp chớp mắt khó hiểu hỏi, "Anh sao vậy? Không đói à?"
Donner nhìn về phía sư tử nhỏ, "Tôi là người cá dưới biển sâu, vào những lúc này phải ngủ đông."
Đây cũng là lý do vì sao mấy ngày hôm trước anh ăn nhiều như vậy.
Bởi vì cả mùa đông anh sẽ không ăn bất cứ thứ gì.
Tô Yên lập tức nhớ tới gần đây Tiểu Hồng cũng ngủ càng ngày càng nhiều.
Cô đứng dậy đi đến trước mặt Donner rồi bế anh lên.
Anh vung vung cái đuôi, một bàn tay ôm Tô Yên, ngẩng đầu, đôi mắt màu lục đậm nhìn cô chằm chằm, "Vì sao lại ôm tôi?"
Tô Yên cúi đầu nghiêm túc trả lời
"Không phải anh muốn ngủ đông à? Bây giờ có thể ngủ rồi."
Donner nghe vậy, cái đuôi màu bạc càng vui vẻ hơn.
Anh dựa đầu vào bả vai Tô Yên nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt hiện lên một nụ cười nhạt, "Ừ, đúng là rất buồn ngủ."
Sau đó, Tô Yên ôm Donner đi từng bước lên cầu thang về phòng ngủ.
··········
Cha Beres được thả ra nhưng anh ta phải ở lại cái lâu đài có con quái vật này.
Lúc ban đầu anh ta không muốn nhìn thấy con quái vật kia.
Mỗi ngày đều ở trong phòng của mình không muốn ra ngoài.
Nhưng từng ngày trôi qua, anh ta phát hiện con quái vật này chẳng làm gì mình.
Chuyện này làm cho anh ta dần dần thả lỏng.
Sau đó, anh ta chậm rãi mở cửa đi ra bên ngoài.
Đây đúng là một cái lâu đài kỳ quái, mâm, ấm trà, khay có thể tự di chuyển, nghe hiểu tiếng người giống như có sinh mệnh vậy.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần anh ta nói một tiếng muốn ăn hay muốn uống gì đó thì đồ ăn và nước trà lập tức bay đến trước mặt anh ta.
Beres cảm thấy, ngoại trừ con quái vật kia thì lâu đài này cũng không tệ lắm.
Hơn nữa con quái vật kia... cũng không làm gì anh ta
Anh ta là một người đàn ông, hơn nữa lại thích mạo hiểm.
Kết quả là không bao lâu sau, anh ta đã đi hết mọi ngóc ngách trong lâu đài này ngoại trừ phòng ngủ của con quái vật kia.
Anh ta nhìn thấy con rắn lúc trước cướp kiếm của anh ta đang nằm ngoài cửa.
Chỉ cần liếc mắt nhìn đã làm da đầu anh ta tê dại.
Một ngày, anh ta quyết định sẽ ăn cơm ở bàn dài bên ngoài.
Chỉ là, lúc anh ta đang ăn thì cửa lâu đài lại mở ra.
Anh ta nắm chặt dao nĩa trong tay rồi quay đầu lại.
Lại nhìn thấy con quái vật xấu xí nhưng lại có thể hành động nói chuyện như người này.
Chỉ là lần này con quái vật kia còn ôm thứ gì đó trong lòng.
Là một người cực kỳ xinh đẹp.
Thật sự quá xinh đẹp, mái tóc màu lục đậm, đôi mắt màu lục đậm, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, đôi môi tái nhợt hơi mỉm cười.
Người đang nằm trong lòng con quái vật kia được đắp một cái thảm rất dày, trên người nó, trên thảm, trên những sợi tóc xinh đẹp kia có không ít truyết.
À đúng rồi, bây giờ tuyết đang rơi.
Tô Yên nhìn thấy Beres thì dừng bước lại.
Sau đó thả mỹ nhân ngư trong lòng xuống đất.
/2060
|