Edit: Ư Ư
Ánh chiều tà chiếu rọi toàn bộ cung điện, mọi nơi đều được phủ một màu vàng ấm áp.
Âm thanh trong phòng cũng dần dần nhỏ lại, nhưng mà chưa được bao lâu thì những âm thanh mờ ám kia lại vang lên lần nữa.
Liên tục tới tận đêm khuya.
Tỳ nữ đứng bên ngoài chưa bao giờ gặp được chuyện này nên bắt đầu buồn rầu không biết phải làm gì.
Bọn họ chỉ từng thu dọn thi thể từ bên trong mà chưa từng xử lý những chuyện này.
Nhặt xác cho vị nam sủng kia?
Hay là nên... hầm ít thuốc bổ cho hắn để miễn cho bị ép khô?
Thôi được rồi, với giáo chủ hung tàn nhà bọn họ, dù là chuyện trên giường chắc chắn cũng sẽ hung tàn.
Người mệt mỏi chắc chắc không phải là giáo chủ mà là nam sủng Tiểu Dụ kia.
Sáng sớm hôm sau.
Cửa cung điện Ma giáo vẫn đóng chặt, trong phòng không có bất cứ tiếng động gì truyền đến.
Cho đến khi có một cánh tay thon dài vén bức màn đỏ tươi lên.
Hình ảnh bắt đầu dần dần rõ ràng và sắc nét hơn.
Phượng Dụ với mái tóc hơi tán loạn và khuôn mặt lạnh nhạt.
Áo trong màu trắng lỏng lẻo mặc trên người.
Đôi mắt đen nhánh nhìn xuống người đang nằm trong lòng mình.
Hắn im lặng rũ mắt xuống không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Người trong ngực nằm co thành một cục, bàn tay còn nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
Gương mặt đỏ ửng mang theo nước mắt chưa khô.
Đôi môi có hơi sưng đỏ.
Dấu hôn xanh tím từ cổ chạy dài xuống phía dưới, phân tán trên da thịt mịn màng tinh tế.
Trên người nàng chỉ bọc một cái khăn trải giường mỏng manh, bên trên còn có nhiều dấu vết mờ ám.
Động tác lúc ngủ của nàng thể hiện sự tin tưởng của mình với hắn, giao hết tất cả cho hắn.
Hắn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của nàng, dần dần hướng lên trên, xẹt qua động mạch, rơi xuống đầu nàng.
Chỉ cần bây giờ hắn thoáng dùng sức là nàng có thể mất mạng.
Giáo chủ Ma giáo bạo ngược không người không căm hận sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian này.
Trong lòng ngực truyền đến một âm thanh mềm mại
"Ưm.."
Tô Yên giật giật người muốn dựa sát vào trong ngực Phượng Dụ giống như muốn kề sát nhiệt độ ấm áp bên cạnh.
Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết mặt trời bên ngoài đã lên cao.
Ít nhất đã tới giờ Ngọ.
Hắn rũ mắt cẩn thận nhìn người đang ngủ say trong ngực, sau đó tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Giáo chủ, giáo chủ?"
Tô Yên giật giật đầu, chỉ cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa.
Sau đó lại nghe thấy câu tiếp theo, "Giáo chủ, đã mặt trời lên cao."
Một lát sau, Tô Yên mở mắt.
Nàng chớp chớp mắt nhìn mình bọc khăn trải giường còn nam sủng nhỏ bên cạnh thì quần áo rối loạn, trước ngực còn có vết cắn và vết cào của mình.
Hình ảnh đêm qua bắt đầu lướt qua, giọng nói khàn khàn, "Ngày, ngày hôm qua ngươi trúng xuân dược."
Phượng Dụ giật giật mí mắt rồi nhẹ giọng lên tiếng, "Giáo chủ, mặc kệ vì lý do gì, từ nay về sau Tiểu Dụ đã là người của giáo chủ."
Nhưng một lúc lâu sau Tô Yên vẫn chưa phản ứng lại.
Ánh chiều tà chiếu rọi toàn bộ cung điện, mọi nơi đều được phủ một màu vàng ấm áp.
Âm thanh trong phòng cũng dần dần nhỏ lại, nhưng mà chưa được bao lâu thì những âm thanh mờ ám kia lại vang lên lần nữa.
Liên tục tới tận đêm khuya.
Tỳ nữ đứng bên ngoài chưa bao giờ gặp được chuyện này nên bắt đầu buồn rầu không biết phải làm gì.
Bọn họ chỉ từng thu dọn thi thể từ bên trong mà chưa từng xử lý những chuyện này.
Nhặt xác cho vị nam sủng kia?
Hay là nên... hầm ít thuốc bổ cho hắn để miễn cho bị ép khô?
Thôi được rồi, với giáo chủ hung tàn nhà bọn họ, dù là chuyện trên giường chắc chắn cũng sẽ hung tàn.
Người mệt mỏi chắc chắc không phải là giáo chủ mà là nam sủng Tiểu Dụ kia.
Sáng sớm hôm sau.
Cửa cung điện Ma giáo vẫn đóng chặt, trong phòng không có bất cứ tiếng động gì truyền đến.
Cho đến khi có một cánh tay thon dài vén bức màn đỏ tươi lên.
Hình ảnh bắt đầu dần dần rõ ràng và sắc nét hơn.
Phượng Dụ với mái tóc hơi tán loạn và khuôn mặt lạnh nhạt.
Áo trong màu trắng lỏng lẻo mặc trên người.
Đôi mắt đen nhánh nhìn xuống người đang nằm trong lòng mình.
Hắn im lặng rũ mắt xuống không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Người trong ngực nằm co thành một cục, bàn tay còn nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
Gương mặt đỏ ửng mang theo nước mắt chưa khô.
Đôi môi có hơi sưng đỏ.
Dấu hôn xanh tím từ cổ chạy dài xuống phía dưới, phân tán trên da thịt mịn màng tinh tế.
Trên người nàng chỉ bọc một cái khăn trải giường mỏng manh, bên trên còn có nhiều dấu vết mờ ám.
Động tác lúc ngủ của nàng thể hiện sự tin tưởng của mình với hắn, giao hết tất cả cho hắn.
Hắn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của nàng, dần dần hướng lên trên, xẹt qua động mạch, rơi xuống đầu nàng.
Chỉ cần bây giờ hắn thoáng dùng sức là nàng có thể mất mạng.
Giáo chủ Ma giáo bạo ngược không người không căm hận sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian này.
Trong lòng ngực truyền đến một âm thanh mềm mại
"Ưm.."
Tô Yên giật giật người muốn dựa sát vào trong ngực Phượng Dụ giống như muốn kề sát nhiệt độ ấm áp bên cạnh.
Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết mặt trời bên ngoài đã lên cao.
Ít nhất đã tới giờ Ngọ.
Hắn rũ mắt cẩn thận nhìn người đang ngủ say trong ngực, sau đó tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Giáo chủ, giáo chủ?"
Tô Yên giật giật đầu, chỉ cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa.
Sau đó lại nghe thấy câu tiếp theo, "Giáo chủ, đã mặt trời lên cao."
Một lát sau, Tô Yên mở mắt.
Nàng chớp chớp mắt nhìn mình bọc khăn trải giường còn nam sủng nhỏ bên cạnh thì quần áo rối loạn, trước ngực còn có vết cắn và vết cào của mình.
Hình ảnh đêm qua bắt đầu lướt qua, giọng nói khàn khàn, "Ngày, ngày hôm qua ngươi trúng xuân dược."
Phượng Dụ giật giật mí mắt rồi nhẹ giọng lên tiếng, "Giáo chủ, mặc kệ vì lý do gì, từ nay về sau Tiểu Dụ đã là người của giáo chủ."
Nhưng một lúc lâu sau Tô Yên vẫn chưa phản ứng lại.
/2060
|