Edit: Tinh Niệm
Tô Yên con ngươi chớp chớp nhìn Túc Cửu Từ.
"Đại ngư?"
Lẩm bẩm thanh âm vang lên.
Ngay một giây sau đã phủ định.
"Ngươi không phải."
Ngược lại, lại lần nữa cúi đầu, một đám động vật tất cả đều ngăn cản trước mặt Túc Cửu Từ.
Không cho hắn tới gần.
Trên cổ tay Tô Yên, vòng tay màu đen gắn viên ngọc hình giọt nước chợt sáng lên.
Khác với ngày trước, đó là một loại chói mắt, màu sắc đỏ tươi giống như máu.
Túc Cửu Từ chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Như là có thứ gì muốn tách ra.
Cả nửa ngày sau, Túc Cửu Từ bước chân lảo đảo một chút.
Trong mắt hắn hiện lên một tia đỏ như máu, giằng co một đoạn thời gian, mới chậm rãi tiêu tán đi.
Sau đó, hình như, Túc Cửu Từ không giống lúc trước.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh.
Đầu tiên là nhìn nhìn thân thể của mình, sau đó gợi lên môi cười.
Cái loại ý cười nhợt nhạt này, lại như là thấy điều thú vị.
Nâng mắt lên, nhìn dã thú hung mãnh vây quanh chính mình.
Hắn cũng không có sợ hãi.
Ngược lại là có vẻ thảnh thơi.
Trong lúc vô tình nhìn đến Tô Yên đứng cúi đầu sau tầng tầng dã thú.
Hắn ánh mắt sáng ngời.
Ý cười tựa hồ càng sâu chút.
Chỉ là, sau đó, liền chú ý tới đêm đen mưa bay đầy trời này.
Còn có từng đống thi thể bày một chỗ kia.
Hắn trầm mặc, như là nhớ tới cái gì.
Khi ngẩng đầu lần nữa, ý cười trên khóe môi phai nhạt chút.
Cặp mắt kia nhìn Tô Yên, phảng phất chỉ bao dung một người là cô.
Nhẹ nhàng, thở dài một ngụm
"Tiểu Quai"
Tô Yên thân thể cứng đờ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cùng Túc Cửu Từ nhìn nhau.
Túc Cửu Từ lại lần nữa ra tiếng
"Ta là Đại Ngư."
Hắn không phải Túc Cửu Từ lúc trước, hắn là Quân Vực.
Cũng có thể nói, là có ký ức vạn năm bao gồm cả " Túc Cửu Từ "
Vốn tưởng rằng, còn phải tích góp một chút lực lượng mới có thể đi ra ngoài.
Cũng không biết sao lại như vậy.
Thế nhưng lại tỉnh ở thế giới này.
Nhìn dã thú chung quanh, mùi máu tươi tràn ngập.
Mưa rơi xuống, bộ dáng Tô Yên trầm thấp tự đắm chìm trong thế giới của mình.
Dần dần hiểu rõ nguyên nhân mình xuất hiện tại nơi này.
Ánh mắt Tô Yên giật mình, môi động động muốn nói chút gì.
Cuối cùng vẫn chỉ là nhấp môi, một câu cũng không nói.
Chỉ nhìn Túc Cửu Từ.
Túc Cửu Từ ý cười dần dần tan đi, sau đó nhìn dã thú chung quanh, thanh âm lại vẫn có chút khổ sở
"Tiểu Quai muốn giết ta?"
Hắn lông mi run rẩy, nhìn Tô Yên chờ đợi cô trả lời.
Rất lâu sau đó, Tô Yên mới ra tiếng
"Không có"
"Vậy vì sao Tiểu Quai muốn cho nhiều dã thú như vậy cảnh giác đối với ta? Em, không thích ta?"
Túc Cửu Từ hỏi một câu tiếp một câu.
Tô Yên trong đầu ong ong, lại còn muốn trả lời vấn đề của hắn.
Cô khẽ cau mày.
Nhấp môi không muốn nói chuyện.
Kết quả Túc Cửu Từ lại là nhếch môi cười.
"Tiểu Quai, đừng đối với ta như vậy."
Hắn tuy rằng cười, lông mi run rẩy, nhìn lại giống như là thương tâm.
Tô Yên chậm rì rì
"Không có"
Cô trả lời.
Túc Cửu Từ tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước
"Vậy, vì sao không lại đây?"
Hắn nghi hoặc.
Sau đó, lại hỏi
"Hay là, một chút cũng không muốn thấy ta?"
Một bên nói, ánh mắt càng ngày càng cô đơn.
Tô Yên cảm thấy, Đại Ngư thật phiền a.
Cô nghĩ, lại nhấp môi, chân bước từng bước một đi đến chỗ Túc Cửu Từ.
Một đám dã thú lùi lại mở đường.
Túc Cửu Từ đứng ở chỗ đó, lẳng lặng chờ cô.
Cho đến khi Tô Yên đi đến trước mặt hắn.
Túc Cửu Từ duỗi tay, ôm chặt cô.
Tô Yên con ngươi chớp chớp nhìn Túc Cửu Từ.
"Đại ngư?"
Lẩm bẩm thanh âm vang lên.
Ngay một giây sau đã phủ định.
"Ngươi không phải."
Ngược lại, lại lần nữa cúi đầu, một đám động vật tất cả đều ngăn cản trước mặt Túc Cửu Từ.
Không cho hắn tới gần.
Trên cổ tay Tô Yên, vòng tay màu đen gắn viên ngọc hình giọt nước chợt sáng lên.
Khác với ngày trước, đó là một loại chói mắt, màu sắc đỏ tươi giống như máu.
Túc Cửu Từ chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Như là có thứ gì muốn tách ra.
Cả nửa ngày sau, Túc Cửu Từ bước chân lảo đảo một chút.
Trong mắt hắn hiện lên một tia đỏ như máu, giằng co một đoạn thời gian, mới chậm rãi tiêu tán đi.
Sau đó, hình như, Túc Cửu Từ không giống lúc trước.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh.
Đầu tiên là nhìn nhìn thân thể của mình, sau đó gợi lên môi cười.
Cái loại ý cười nhợt nhạt này, lại như là thấy điều thú vị.
Nâng mắt lên, nhìn dã thú hung mãnh vây quanh chính mình.
Hắn cũng không có sợ hãi.
Ngược lại là có vẻ thảnh thơi.
Trong lúc vô tình nhìn đến Tô Yên đứng cúi đầu sau tầng tầng dã thú.
Hắn ánh mắt sáng ngời.
Ý cười tựa hồ càng sâu chút.
Chỉ là, sau đó, liền chú ý tới đêm đen mưa bay đầy trời này.
Còn có từng đống thi thể bày một chỗ kia.
Hắn trầm mặc, như là nhớ tới cái gì.
Khi ngẩng đầu lần nữa, ý cười trên khóe môi phai nhạt chút.
Cặp mắt kia nhìn Tô Yên, phảng phất chỉ bao dung một người là cô.
Nhẹ nhàng, thở dài một ngụm
"Tiểu Quai"
Tô Yên thân thể cứng đờ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cùng Túc Cửu Từ nhìn nhau.
Túc Cửu Từ lại lần nữa ra tiếng
"Ta là Đại Ngư."
Hắn không phải Túc Cửu Từ lúc trước, hắn là Quân Vực.
Cũng có thể nói, là có ký ức vạn năm bao gồm cả " Túc Cửu Từ "
Vốn tưởng rằng, còn phải tích góp một chút lực lượng mới có thể đi ra ngoài.
Cũng không biết sao lại như vậy.
Thế nhưng lại tỉnh ở thế giới này.
Nhìn dã thú chung quanh, mùi máu tươi tràn ngập.
Mưa rơi xuống, bộ dáng Tô Yên trầm thấp tự đắm chìm trong thế giới của mình.
Dần dần hiểu rõ nguyên nhân mình xuất hiện tại nơi này.
Ánh mắt Tô Yên giật mình, môi động động muốn nói chút gì.
Cuối cùng vẫn chỉ là nhấp môi, một câu cũng không nói.
Chỉ nhìn Túc Cửu Từ.
Túc Cửu Từ ý cười dần dần tan đi, sau đó nhìn dã thú chung quanh, thanh âm lại vẫn có chút khổ sở
"Tiểu Quai muốn giết ta?"
Hắn lông mi run rẩy, nhìn Tô Yên chờ đợi cô trả lời.
Rất lâu sau đó, Tô Yên mới ra tiếng
"Không có"
"Vậy vì sao Tiểu Quai muốn cho nhiều dã thú như vậy cảnh giác đối với ta? Em, không thích ta?"
Túc Cửu Từ hỏi một câu tiếp một câu.
Tô Yên trong đầu ong ong, lại còn muốn trả lời vấn đề của hắn.
Cô khẽ cau mày.
Nhấp môi không muốn nói chuyện.
Kết quả Túc Cửu Từ lại là nhếch môi cười.
"Tiểu Quai, đừng đối với ta như vậy."
Hắn tuy rằng cười, lông mi run rẩy, nhìn lại giống như là thương tâm.
Tô Yên chậm rì rì
"Không có"
Cô trả lời.
Túc Cửu Từ tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước
"Vậy, vì sao không lại đây?"
Hắn nghi hoặc.
Sau đó, lại hỏi
"Hay là, một chút cũng không muốn thấy ta?"
Một bên nói, ánh mắt càng ngày càng cô đơn.
Tô Yên cảm thấy, Đại Ngư thật phiền a.
Cô nghĩ, lại nhấp môi, chân bước từng bước một đi đến chỗ Túc Cửu Từ.
Một đám dã thú lùi lại mở đường.
Túc Cửu Từ đứng ở chỗ đó, lẳng lặng chờ cô.
Cho đến khi Tô Yên đi đến trước mặt hắn.
Túc Cửu Từ duỗi tay, ôm chặt cô.
/2060
|