Edit: Tinh Niệm
Không khí dần dần trở nên nhẹ nhàng.
Một đám người bắt đầu đi lên xe.
Tô Yên vẫn là người cuối cùng, dẫm lên cây thang trèo lên trên.
Vốn dĩ mọi người đang vui sướng ngồi vào trong xe, lúc nhìn thấy Tô Yên đi tới, toàn bộ đều an tĩnh.
Ánh mắt nhất trí nhìn chăm chú vào cô.
Nhìn kỹ, cảnh giác, nghi hoặc, khinh thường, đủ loại ánh mắt tất cả đều tụ tập ở trên người cô.
Ngay khi cô ngồi vào một vị trí ở trong góc, vừa vặn đối diện là người phụ nữ cùng tên đàn ông bị cô bắn vào tai.
Tô Yên tầm mắt đảo qua hai người, bọn họ rõ ràng hận cô, tầm mắt lại dịch đi nơi khác, không nhìn cô.
Mà khiến cô tò mò là, cô nhớ rõ, tối đó người phụ nữ này khóc kêu, nói là cha nó à, mẹ con hai người.
Chứng tỏ bọn họ còn có một đứa con.
Nhưng mà vì sao nơi này chỉ có hai người bọn họ, không có đứa con nào?
Đương nhiên, nghi hoặc này chỉ chợt lóe lướt qua, sau đó cô liền không chú ý nữa.
Lúc này, chỗ cửa chỗ truyền đến thanh âm Tần Cầm mỉm cười.
"Tôi thấy lão đại thực thích Tô Yên đấy, nếu không cũng để cô ta gia nhập tổ đội của chúng ta, trở thành một thành viên đi."
Thạch Đầu nhíu mày một chút
"Tô Yên? Chính là cô gái đêm qua?? Gan dạ sáng suốt, đúng thật là không tồi, nhưng cô ấy không có dị năng, chỉ là một người bình thường, vào đội chỉ sợ sẽ kéo chân sau."
Hắn phân tích một chút việc nào ra việc đó.
Bên cạnh, Bao Tử cùng Triệu Linh đều không nói chuyện.
Tần Cầm cười, nhìn về phía phương xa
"Sợ cái gì, không phải có lão đại của chúng ta sao, sẽ không để cho các cậu bị kéo chân sau, lão đại khẳng định sẽ bảo vệ tốt cô ta."
Nói xong, tựa hồ phát hiện không khí có chút không thích hợp, cô ta chuyển lời nói, sửa lại miệng
"Nhưng mà, Thạch Đầu cậu nói cũng đúng, cô ta rốt cuộc cũng chỉ là người thường, có thể giữ được mạng sống, thành công tiến vào căn cứ Văn Minh, còn phải dựa vào vận khí, để cô ta gia nhập với chúng ta, xác thật không thích hợp."
Thạch Đầu cau mày, mắt nhìn Tần Cầm
"Cậu hôm nay làm sao vậy? Nói chuyện quái quái."
Nói xong, đem màn thầu kẹp dưa muối trong tay nhai hai ba cái vào trong miệng.
Thở dài
"Đêm qua tuần tra cả đêm, mệt quá, Bao Tử lái xe, tôi phải đi ngủ."
Tần Cầm không có trả lời Thạch Đầu, chỉ nhìn thoáng qua thùng đựng hàng.
Xoay lại tầm mắt, trong mắt biểu tình châm chọc rõ ràng.
"Cũng không có gì, chỉ là không rõ ràng lắm, Diệp Lương vì sao lại bất công như vậy, nếu như cô ấy vẫn luôn bảo vệ một người không có tí cống hiến gì thậm chí còn gây cản trở, tôi thấy mình cần suy xét lại một chút việc quyết định gia nhập lúc trước có chính xác hay không."
Tô Yên vốn dĩ ngồi rất an tĩnh, cũng không tính toán muốn làm gì.
Chỉ là khi cô nghe xong một câu cuối cùng của Tần Cầm.
Tô Yên liền đứng lên, đi ra ngoài.
Vốn dĩ xe đã phát động, kiểm kê xong nhân số, chờ đến khi đám người Diệp Lương lên xe là có thể rời đi.
Đám người Tần Cầm, Bao Tử, Triệu Linh đang định ngồi vào xe jeep.
Đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một thanh âm nhạt nhẽo
"Này"
Tô Yên đứng ở chỗ đó, không nhẹ không nặng hô một tiếng.
Mọi người dừng bước chân lại, đồng thời quay đầu nhìn.
Tần Cầm vừa quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Tô Yên.
Tần Cầm cười vũ mị
"Có việc sao? Nếu không có việc gì thì đi lên xe đi, phải xuất phát rồi."
Tô Yên nhìn cô ta
"Muốn đơn đấu không?"
Tần Cầm sửng sốt, sau đó che miệng nở nụ cười
"Ha ha ha ha ha ha, cô đang nói cái gì vậy? Ha ha ha ha ha
Không khí dần dần trở nên nhẹ nhàng.
Một đám người bắt đầu đi lên xe.
Tô Yên vẫn là người cuối cùng, dẫm lên cây thang trèo lên trên.
Vốn dĩ mọi người đang vui sướng ngồi vào trong xe, lúc nhìn thấy Tô Yên đi tới, toàn bộ đều an tĩnh.
Ánh mắt nhất trí nhìn chăm chú vào cô.
Nhìn kỹ, cảnh giác, nghi hoặc, khinh thường, đủ loại ánh mắt tất cả đều tụ tập ở trên người cô.
Ngay khi cô ngồi vào một vị trí ở trong góc, vừa vặn đối diện là người phụ nữ cùng tên đàn ông bị cô bắn vào tai.
Tô Yên tầm mắt đảo qua hai người, bọn họ rõ ràng hận cô, tầm mắt lại dịch đi nơi khác, không nhìn cô.
Mà khiến cô tò mò là, cô nhớ rõ, tối đó người phụ nữ này khóc kêu, nói là cha nó à, mẹ con hai người.
Chứng tỏ bọn họ còn có một đứa con.
Nhưng mà vì sao nơi này chỉ có hai người bọn họ, không có đứa con nào?
Đương nhiên, nghi hoặc này chỉ chợt lóe lướt qua, sau đó cô liền không chú ý nữa.
Lúc này, chỗ cửa chỗ truyền đến thanh âm Tần Cầm mỉm cười.
"Tôi thấy lão đại thực thích Tô Yên đấy, nếu không cũng để cô ta gia nhập tổ đội của chúng ta, trở thành một thành viên đi."
Thạch Đầu nhíu mày một chút
"Tô Yên? Chính là cô gái đêm qua?? Gan dạ sáng suốt, đúng thật là không tồi, nhưng cô ấy không có dị năng, chỉ là một người bình thường, vào đội chỉ sợ sẽ kéo chân sau."
Hắn phân tích một chút việc nào ra việc đó.
Bên cạnh, Bao Tử cùng Triệu Linh đều không nói chuyện.
Tần Cầm cười, nhìn về phía phương xa
"Sợ cái gì, không phải có lão đại của chúng ta sao, sẽ không để cho các cậu bị kéo chân sau, lão đại khẳng định sẽ bảo vệ tốt cô ta."
Nói xong, tựa hồ phát hiện không khí có chút không thích hợp, cô ta chuyển lời nói, sửa lại miệng
"Nhưng mà, Thạch Đầu cậu nói cũng đúng, cô ta rốt cuộc cũng chỉ là người thường, có thể giữ được mạng sống, thành công tiến vào căn cứ Văn Minh, còn phải dựa vào vận khí, để cô ta gia nhập với chúng ta, xác thật không thích hợp."
Thạch Đầu cau mày, mắt nhìn Tần Cầm
"Cậu hôm nay làm sao vậy? Nói chuyện quái quái."
Nói xong, đem màn thầu kẹp dưa muối trong tay nhai hai ba cái vào trong miệng.
Thở dài
"Đêm qua tuần tra cả đêm, mệt quá, Bao Tử lái xe, tôi phải đi ngủ."
Tần Cầm không có trả lời Thạch Đầu, chỉ nhìn thoáng qua thùng đựng hàng.
Xoay lại tầm mắt, trong mắt biểu tình châm chọc rõ ràng.
"Cũng không có gì, chỉ là không rõ ràng lắm, Diệp Lương vì sao lại bất công như vậy, nếu như cô ấy vẫn luôn bảo vệ một người không có tí cống hiến gì thậm chí còn gây cản trở, tôi thấy mình cần suy xét lại một chút việc quyết định gia nhập lúc trước có chính xác hay không."
Tô Yên vốn dĩ ngồi rất an tĩnh, cũng không tính toán muốn làm gì.
Chỉ là khi cô nghe xong một câu cuối cùng của Tần Cầm.
Tô Yên liền đứng lên, đi ra ngoài.
Vốn dĩ xe đã phát động, kiểm kê xong nhân số, chờ đến khi đám người Diệp Lương lên xe là có thể rời đi.
Đám người Tần Cầm, Bao Tử, Triệu Linh đang định ngồi vào xe jeep.
Đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một thanh âm nhạt nhẽo
"Này"
Tô Yên đứng ở chỗ đó, không nhẹ không nặng hô một tiếng.
Mọi người dừng bước chân lại, đồng thời quay đầu nhìn.
Tần Cầm vừa quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Tô Yên.
Tần Cầm cười vũ mị
"Có việc sao? Nếu không có việc gì thì đi lên xe đi, phải xuất phát rồi."
Tô Yên nhìn cô ta
"Muốn đơn đấu không?"
Tần Cầm sửng sốt, sau đó che miệng nở nụ cười
"Ha ha ha ha ha ha, cô đang nói cái gì vậy? Ha ha ha ha ha
/2060
|