Edit: Tinh Niệm
Tuy rằng Cổ Vương quá nhỏ, nên nó không nhìn thấy gì.
Tô Yên cúi đầu
"Tìm được chưa?"
Tiểu Hồng lập tức nhớ tới nhiệm vụ của mình, dùng sức gật đầu
"Ân ân ân, ở lầu ba."
Tô Yên không chút do dự xoay người, đi lên lầu ba.
Vừa đi, vừa nâng ngón tay, tất cả tang thi tới gần bên người cô đều bị đông cứng tại chỗ.
Từ xa nhìn lại, chính là một kỳ cảnh, có thể giết chết tang thi mà còn phong đạm vân khinh như thế, chỉ có hai chữ hình dung, trâu bò.
Tô Yên đi lên lầu ba, theo chỉ dẫn của Tiểu Hồng tới một góc phi thường hẻo lánh.
Mà càng đi đến nơi đó, tang thi nhào tới càng nhiều.
Thậm chí còn có mấy con tang thi cấp ba vốn dĩ đang chiến đấu ở tầng dưới, cũng rút lui chạy tới ngăn Tô Yên.
Nhưng mà bọn chúng lại chậm một bước.
Tô Yên đã theo chỉ dẫn của Tiểu Hồng, đi vào căn phòng kia.
Mới vừa bước vào, phía sau đã xuất hiện tang thi.
Chúng chỉ đứng ở cửa chần chờ, không dám bước vào một bước.
Tô Yên nhìn lướt qua trong phòng, rất sạch sẽ, sạch sẽ đến không hợp lẽ thường.
Bên ngoài tang thi du tẩu khắp nơi, mà nơi này, ngay cả một con tang thi cũng không có.
Cả căn phòng đen nhánh một mảnh, không có bật đèn.
Lạch cạch một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
Đèn vừa bật một cái, ở cửa liền truyền đến tiếng tang thi rống giận, giống như là đang cảnh cáo Tô Yên không được làm như vậy.
Nó đi qua đi lại, nhưng không dám bước vào một bước.
Bên trong có một căn phòng khác.
Vừa mở cửa liền phát hiện, nơi này chỉ có một cái tủ lạnh.
Bảng điện trên tủ lạnh vẫn đang sáng lên.
Ghi rõ âm mười độ.
Cô chớp chớp mắt, Tiểu Hồng khẽ meo meo nói
"Đúng đúng đúng, chính là cái tủ lạnh này, em ngửi theo hương vị tới được nơi này."
Cái tên gia hỏa mỗi ngày cùng Tô Yên ăn kẹo, khẳng định là giấu mặt ở chỗ này.
Tiểu Hồng quấn quấn cái đuôi, sau khi nói xong, liền trộm bò tới đầu ngón tay Tô Yên
"Tê tê tê tê tê ~~"
Cổ Vương, chúng ta đi thôi, lát nữa Tô Yên sẽ không để ý cậu đâu.
"Mắng mắng mắng?"
Vì sao không để ý tới lão tử?
Lời tuy nói như vậy, nhưng thân thể thực thành thật, chỉ thấy cái điểm đen kia nhảy tới trên đầu Tiểu Hồng
"Mắng mắng mắng!"
Đi!
Tiểu Hồng ném cái đuôi rất là vui sướng, trực tiếp từ trên người Tô Yên trườn đi xuống.
"Tê tê tê tê tê?"
Chúng ta đi chỗ nào chơi?
"Mắng mắng mắng"
Giết đi ra ngoài.
Sau đó Tiểu Hồng liền xẹt một tiếng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng này mắng mắng mắng."
Biến nhỏ như vậy làm gì, biến lớn. Ăn bọn chúng.
Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy trong một góc của lầu ba, đột nhiên xuất hiện một con cự mãng.
Chẳng những chạy mau, da dày thịt béo, còn sẽ cắn người, còn biết phun băng.
Lợi hại đến không tin được.
Bên kia, Tô Yên duỗi tay mở tủ lạnh ra.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Đường thật sự ở bên trong.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo to rộng, thuần sắc trắng, da dẻ trắng xanh, lông mi đông lạnh đến độ kết một tầng băng.
Hắn nhắm mắt lại, trên đỉnh đầu còn có một nhúm tóc hình trái tim cô buộc cho hắn.
Nháy mắt khi cửa tủ lạnh mở ra, Tô Đường liền mở mắt.
Một đôi mắt phiếm màu đỏ tươi, nhe răng liền muốn giết chết cái người này dám can đảm quấy rầy hắn.
Chỉ là còn chưa kịp nâng tay lên, mở mắt ra liền nhìn đến người trước mắt, sửng sốt.
Ánh mắt nhanh chóng biến thành màu đen nhánh.
Tô Yên lộ ra ý cười nhợt nhạt
"Tô Đường"
Cô một chữ lại một chữ, gọi thật sự nghiêm túc.
Tô Đường nhấp môi, yết hầu lăn lộn thật lâu, mới ra tiếng
"Ân"
Ngữ điệu khàn khàn phát ra.
Tuy rằng Cổ Vương quá nhỏ, nên nó không nhìn thấy gì.
Tô Yên cúi đầu
"Tìm được chưa?"
Tiểu Hồng lập tức nhớ tới nhiệm vụ của mình, dùng sức gật đầu
"Ân ân ân, ở lầu ba."
Tô Yên không chút do dự xoay người, đi lên lầu ba.
Vừa đi, vừa nâng ngón tay, tất cả tang thi tới gần bên người cô đều bị đông cứng tại chỗ.
Từ xa nhìn lại, chính là một kỳ cảnh, có thể giết chết tang thi mà còn phong đạm vân khinh như thế, chỉ có hai chữ hình dung, trâu bò.
Tô Yên đi lên lầu ba, theo chỉ dẫn của Tiểu Hồng tới một góc phi thường hẻo lánh.
Mà càng đi đến nơi đó, tang thi nhào tới càng nhiều.
Thậm chí còn có mấy con tang thi cấp ba vốn dĩ đang chiến đấu ở tầng dưới, cũng rút lui chạy tới ngăn Tô Yên.
Nhưng mà bọn chúng lại chậm một bước.
Tô Yên đã theo chỉ dẫn của Tiểu Hồng, đi vào căn phòng kia.
Mới vừa bước vào, phía sau đã xuất hiện tang thi.
Chúng chỉ đứng ở cửa chần chờ, không dám bước vào một bước.
Tô Yên nhìn lướt qua trong phòng, rất sạch sẽ, sạch sẽ đến không hợp lẽ thường.
Bên ngoài tang thi du tẩu khắp nơi, mà nơi này, ngay cả một con tang thi cũng không có.
Cả căn phòng đen nhánh một mảnh, không có bật đèn.
Lạch cạch một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
Đèn vừa bật một cái, ở cửa liền truyền đến tiếng tang thi rống giận, giống như là đang cảnh cáo Tô Yên không được làm như vậy.
Nó đi qua đi lại, nhưng không dám bước vào một bước.
Bên trong có một căn phòng khác.
Vừa mở cửa liền phát hiện, nơi này chỉ có một cái tủ lạnh.
Bảng điện trên tủ lạnh vẫn đang sáng lên.
Ghi rõ âm mười độ.
Cô chớp chớp mắt, Tiểu Hồng khẽ meo meo nói
"Đúng đúng đúng, chính là cái tủ lạnh này, em ngửi theo hương vị tới được nơi này."
Cái tên gia hỏa mỗi ngày cùng Tô Yên ăn kẹo, khẳng định là giấu mặt ở chỗ này.
Tiểu Hồng quấn quấn cái đuôi, sau khi nói xong, liền trộm bò tới đầu ngón tay Tô Yên
"Tê tê tê tê tê ~~"
Cổ Vương, chúng ta đi thôi, lát nữa Tô Yên sẽ không để ý cậu đâu.
"Mắng mắng mắng?"
Vì sao không để ý tới lão tử?
Lời tuy nói như vậy, nhưng thân thể thực thành thật, chỉ thấy cái điểm đen kia nhảy tới trên đầu Tiểu Hồng
"Mắng mắng mắng!"
Đi!
Tiểu Hồng ném cái đuôi rất là vui sướng, trực tiếp từ trên người Tô Yên trườn đi xuống.
"Tê tê tê tê tê?"
Chúng ta đi chỗ nào chơi?
"Mắng mắng mắng"
Giết đi ra ngoài.
Sau đó Tiểu Hồng liền xẹt một tiếng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng này mắng mắng mắng."
Biến nhỏ như vậy làm gì, biến lớn. Ăn bọn chúng.
Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy trong một góc của lầu ba, đột nhiên xuất hiện một con cự mãng.
Chẳng những chạy mau, da dày thịt béo, còn sẽ cắn người, còn biết phun băng.
Lợi hại đến không tin được.
Bên kia, Tô Yên duỗi tay mở tủ lạnh ra.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Đường thật sự ở bên trong.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo to rộng, thuần sắc trắng, da dẻ trắng xanh, lông mi đông lạnh đến độ kết một tầng băng.
Hắn nhắm mắt lại, trên đỉnh đầu còn có một nhúm tóc hình trái tim cô buộc cho hắn.
Nháy mắt khi cửa tủ lạnh mở ra, Tô Đường liền mở mắt.
Một đôi mắt phiếm màu đỏ tươi, nhe răng liền muốn giết chết cái người này dám can đảm quấy rầy hắn.
Chỉ là còn chưa kịp nâng tay lên, mở mắt ra liền nhìn đến người trước mắt, sửng sốt.
Ánh mắt nhanh chóng biến thành màu đen nhánh.
Tô Yên lộ ra ý cười nhợt nhạt
"Tô Đường"
Cô một chữ lại một chữ, gọi thật sự nghiêm túc.
Tô Đường nhấp môi, yết hầu lăn lộn thật lâu, mới ra tiếng
"Ân"
Ngữ điệu khàn khàn phát ra.
/2060
|