Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Khi Tô Yên động thủ, ý thức đã thanh tỉnh.
Nhưng tay kia đã dùng sức.
Thế cho nên cô vội vàng thu hồi lực đạo.
Lại làm đau hắn.
Cô nắm chặt tay mình.
Hạ mắt một chút.
Che khuất cảm xúc dao động trong mắt.
"Anh không sao chứ?"
Cô hỏi.
Thời Thù giây tiếp theo liền dựa vào trên người Tô Yên.
Hắn sắc mặt tái nhợt ốm yếu
"Có sao."
Thời Thù thanh âm suy yếu.
Tô Yên thân thể duy trì tư thế như vậy, đỡ lấy hắn.
Thời Thù chậm rãi lên tiếng
"Tiểu Quai, chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm, cũng ngủ cùng nhau, chúng ta hiện tại có quan hệ gì?"
Tô Yên nghe hắn đột nhiên chuyển sang một cái đề tài khác, sửng sốt, chớp mắt một cái.
Sau đó mới hiểu rõ hắn đang nói gì đó, cô trầm mặc.
Cô cũng không biết.
Nguyên bản, hẳn chỉ là một người xa lạ gặp qua vài lần mà thôi.
Nhưng người xa lạ nào có làm những chuyện kia?
Hơn nữa, Tô Yên rất rõ ràng, cô không có cách nào mặc kệ Thời Thù.
Mặc kệ là bởi vì lý do gì.
Cô nghĩ không ra, cũng không có người nào nói với cô những chuyện này.
Cô nhìn thuốc trên bàn, ra tiếng
"Anh đã hạ sốt chưa? Kiểm tra nhiệt độ cơ thể một chút."
Đây là lần đầu tiên, Tô Yên không có chính diện trả lời Thời Thù, mà là có ý đồ chuyển đề tài.
Thời Thù ôm cô.
Rầu rĩ ra tiếng
"Anh chưa từng ôm ấp hôn hít với bất cứ ai. Chỉ nghĩ muốn làm cùng vợ của mình."
Tô Yên
"······"
Hắn đây là có ý tứ muốn cô làm vợ hắn??
Cô nhắc nhở
"Tôi là nam nhân."
Thời Thù cười ra tiếng, ý cười dễ nghe tràn ngập ở bên tai Tô Yên.
Nhiệt khí thổi lỗ tai cô ngứa ngáy.
Hắn ra tiếng
"Tiểu Quai, sờ đầu tóc em xem."
Thân thể Tô Yên cứng đờ.
Tầm mắt cô rơi xuống mũ lưỡi trai ở trên giường.
Thời Thù ra tiếng
"Tiểu Quai có nguyện ý ở bên anh hay không?"
Khuôn mặt vô biểu tình của Tô Yên chậm rãi trở nên nghiêm túc, nhăn mày.
Thật lâu sau
"Chúng ta chỉ mới gặp mặt bốn lần."
"Ân"
"Anh không biết tôi tên là gì."
"Ân"
"Bộ dạng thực sự của tôi là gì anh cũng chưa thấy."
"Ân"
Thời Thù mỗi một lần trả lời, ngữ điệu đều thực nặng nề.
Tô Yên lại nói
"Tôi không nghĩ được lí do để ở bên anh."
Thời Thù nghe được lời này, lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn Tô Yên, ngữ điệu rầu rĩ
"Em là muốn nhìn anh cùng nữ nhân khác ở bên nhau, cùng nữ nhân khác ôm ấp hôn hít?"
Tô Yên nghe hắn nói, sửng sốt.
Sau đó, sau khi yên tĩnh vài giây, đôi môi hồng nộn mím chặt.
Cô không tìm ra được lý do muốn ở bên Thời Thù.
Nhưng mà, thực rõ ràng.
Cô càng không muốn hắn ôm ấp hôn hít cùng nữ nhân khác.
Cô không biết mình vì sao lại như vậy.
Lúc Thời Thù nói ra câu cuối cùng kia, trong lòng cô bốc lên một trận bài xích.
Tô Yên nhìn hắn.
Cô rốt cuộc, bắt đầu suy xét câu nói kia.
Ở bên hắn?
Cô tất nhiên là không có tổn thất.
Chỉ là, cô sợ mình không khống chế được lực đạo, sẽ làm hắn bị thương.
Sức lực cô là trời sinh, một đường trưởng thành, cũng không biết vô tình làm bị thương bao nhiêu người.
Ở viện phúc lợi, viện trưởng cũng đã hạ lệnh để tất cả các bạn nhỏ cách xa cô một chút, không cần đến gần.
Mang cô đi kiểm tra, nhìn xem cô rốt cuộc có bệnh hay không.
Khi lớn lên, lúc đi học, cũng chỉ có ở đại hội thể thao môn cử tạ tay, cùng với lúc thu dọn vật nặng, cô mới có tác dụng trong lớp.
Lúc sau, liền có thể rõ ràng nghe được tốp năm tốp ba người ở sau lưng tò mò thảo luận về mình.
Cô từ nhỏ đến lớn, đã quen một người một mình.
Như vậy, liền sẽ không có người tổn thương đến cô, cô cũng sẽ không đả thương đến người khác.
Cô biết mình thực dễ dàng làm người khác bị thương, nên đã rất cẩn thận.
Nhưng vẫn khiến hắn mình đầy thương tích.
Beta: Tinh Niệm
Khi Tô Yên động thủ, ý thức đã thanh tỉnh.
Nhưng tay kia đã dùng sức.
Thế cho nên cô vội vàng thu hồi lực đạo.
Lại làm đau hắn.
Cô nắm chặt tay mình.
Hạ mắt một chút.
Che khuất cảm xúc dao động trong mắt.
"Anh không sao chứ?"
Cô hỏi.
Thời Thù giây tiếp theo liền dựa vào trên người Tô Yên.
Hắn sắc mặt tái nhợt ốm yếu
"Có sao."
Thời Thù thanh âm suy yếu.
Tô Yên thân thể duy trì tư thế như vậy, đỡ lấy hắn.
Thời Thù chậm rãi lên tiếng
"Tiểu Quai, chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm, cũng ngủ cùng nhau, chúng ta hiện tại có quan hệ gì?"
Tô Yên nghe hắn đột nhiên chuyển sang một cái đề tài khác, sửng sốt, chớp mắt một cái.
Sau đó mới hiểu rõ hắn đang nói gì đó, cô trầm mặc.
Cô cũng không biết.
Nguyên bản, hẳn chỉ là một người xa lạ gặp qua vài lần mà thôi.
Nhưng người xa lạ nào có làm những chuyện kia?
Hơn nữa, Tô Yên rất rõ ràng, cô không có cách nào mặc kệ Thời Thù.
Mặc kệ là bởi vì lý do gì.
Cô nghĩ không ra, cũng không có người nào nói với cô những chuyện này.
Cô nhìn thuốc trên bàn, ra tiếng
"Anh đã hạ sốt chưa? Kiểm tra nhiệt độ cơ thể một chút."
Đây là lần đầu tiên, Tô Yên không có chính diện trả lời Thời Thù, mà là có ý đồ chuyển đề tài.
Thời Thù ôm cô.
Rầu rĩ ra tiếng
"Anh chưa từng ôm ấp hôn hít với bất cứ ai. Chỉ nghĩ muốn làm cùng vợ của mình."
Tô Yên
"······"
Hắn đây là có ý tứ muốn cô làm vợ hắn??
Cô nhắc nhở
"Tôi là nam nhân."
Thời Thù cười ra tiếng, ý cười dễ nghe tràn ngập ở bên tai Tô Yên.
Nhiệt khí thổi lỗ tai cô ngứa ngáy.
Hắn ra tiếng
"Tiểu Quai, sờ đầu tóc em xem."
Thân thể Tô Yên cứng đờ.
Tầm mắt cô rơi xuống mũ lưỡi trai ở trên giường.
Thời Thù ra tiếng
"Tiểu Quai có nguyện ý ở bên anh hay không?"
Khuôn mặt vô biểu tình của Tô Yên chậm rãi trở nên nghiêm túc, nhăn mày.
Thật lâu sau
"Chúng ta chỉ mới gặp mặt bốn lần."
"Ân"
"Anh không biết tôi tên là gì."
"Ân"
"Bộ dạng thực sự của tôi là gì anh cũng chưa thấy."
"Ân"
Thời Thù mỗi một lần trả lời, ngữ điệu đều thực nặng nề.
Tô Yên lại nói
"Tôi không nghĩ được lí do để ở bên anh."
Thời Thù nghe được lời này, lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn Tô Yên, ngữ điệu rầu rĩ
"Em là muốn nhìn anh cùng nữ nhân khác ở bên nhau, cùng nữ nhân khác ôm ấp hôn hít?"
Tô Yên nghe hắn nói, sửng sốt.
Sau đó, sau khi yên tĩnh vài giây, đôi môi hồng nộn mím chặt.
Cô không tìm ra được lý do muốn ở bên Thời Thù.
Nhưng mà, thực rõ ràng.
Cô càng không muốn hắn ôm ấp hôn hít cùng nữ nhân khác.
Cô không biết mình vì sao lại như vậy.
Lúc Thời Thù nói ra câu cuối cùng kia, trong lòng cô bốc lên một trận bài xích.
Tô Yên nhìn hắn.
Cô rốt cuộc, bắt đầu suy xét câu nói kia.
Ở bên hắn?
Cô tất nhiên là không có tổn thất.
Chỉ là, cô sợ mình không khống chế được lực đạo, sẽ làm hắn bị thương.
Sức lực cô là trời sinh, một đường trưởng thành, cũng không biết vô tình làm bị thương bao nhiêu người.
Ở viện phúc lợi, viện trưởng cũng đã hạ lệnh để tất cả các bạn nhỏ cách xa cô một chút, không cần đến gần.
Mang cô đi kiểm tra, nhìn xem cô rốt cuộc có bệnh hay không.
Khi lớn lên, lúc đi học, cũng chỉ có ở đại hội thể thao môn cử tạ tay, cùng với lúc thu dọn vật nặng, cô mới có tác dụng trong lớp.
Lúc sau, liền có thể rõ ràng nghe được tốp năm tốp ba người ở sau lưng tò mò thảo luận về mình.
Cô từ nhỏ đến lớn, đã quen một người một mình.
Như vậy, liền sẽ không có người tổn thương đến cô, cô cũng sẽ không đả thương đến người khác.
Cô biết mình thực dễ dàng làm người khác bị thương, nên đã rất cẩn thận.
Nhưng vẫn khiến hắn mình đầy thương tích.
/2060
|