Edit: Trịnh Sinn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn máu trên tay mình.
Lại nhìn của phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Cô đứng lên, đi đến toilet.
Chờ đến lúc Tô Yên rửa xong tay trở về, cửa phòng cấp cứu đã mở ra.
Thời Thù đứng ở cửa, đang móc di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Sau đó, liền thấy Tô Yên rửa tay xong trở về.
Đôi mắt Thời Thù u oán
"Em đi đâu vậy?"
Tô Yên nâng lên tay ý bảo
"Em đi rửa tay."
Cô mới vừa nói xong, Thời Thù từng bước một đi qua.
Sau đó, ôm lấy cô.
Hắn một tiếng lại một tiếng
"Tiểu Quai, anh đau ~"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân, trở về làm canh trứng bồi bổ cho anh."
Nói xong, cô muốn đẩy người này xuống khỏi người mình.
Đáng tiếc.
Thời Thù ôm không thả.
Một chút đều không có ý muốn buông ra.
Cánh tay phải của hắn bị băng bó.
Cho nên chỉ có thể ôm eo cô.
Nhưng mà lực đạo không có gì bị ảnh hưởng.
Vẫn ôm cô thực chặt.
Tô Yên cúi đầu, vỗ nhẹ cánh tay hắn ý bảo
"Không cần quá dùng sức. Sẽ ảnh hưởng với miệng vết thương."
Thời Thù chỗ nào chịu?
Hắn đang có một đống lý do muốn ôm cô.
Sau đó, Tô Yên bẹp một ngụm.
Hôn lên môi hắn.
Thời Thù sửng sốt.
Cô vỗ vỗ tay hắn ý bảo
"Thả lỏng, em không chạy thoát được đâu."
Sau đó, nhân lúc Thời Thù thất thần.
Tô Yên cầm tay trái hắn
"Đi thôi."
Đỡ hắn đi ra ngoài.
Ai không biết, nhìn vào còn tưởng rằng là chân bị thương.
Tần Như nhìn tiên sinh nhà mình nhẹ nhàng bị dẫn đi.
Có điểm kinh ngạc.
Cảm thấy cô gái nhỏ này so với trước kia thông minh không ít.
Lúc trước, cô bé an tĩnh không nói một lời, im lặng chấp nhận.
Thực mau, Tô Yên đưa hắn lên xe.
Cô nói
"Dưỡng thương cho tốt, không cần cố ý làm miệng vết thương không khép lại."
Nghe cô nói như vậy, Thời Thù ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.
Lúc lâu sau.
Hắn lên tiếng
"Tiểu Quai không lên xe?"
Tô Yên lắc đầu
"Không, ngày mai em phải đi thi."
Vừa nghe như vậy, vốn dĩ tâm tình đang tốt của Thời Thù đảo mắt liền biến mất không còn một mảnh.
Đương nhiên, việc này hắn cũng đã biết trước rồi.
Nhưng mà lúc nghe cô nói như vậy vẫn là cực kỳ không muốn.
Hắn lôi kéo tay Tô Yên không buông.
"Anh đưa em trở về."
Tô Yên nhìn Thời Thù, nửa ngày sau, vẫn là lắc đầu
"Em ngồi xe taxi."
Nói xong, Tô Yên móc từ trong túi ra một viên kẹo, nghiêm túc nói
"Nhưng ngày mai, sau khi thi xong, anh có thể tới đón em."
Trong mắt Thời Thù hiện lên một tia sáng.
Tuy rằng có vẻ như cô đang chơi trò tát hắn một cái rồi lại cho một quả táo ngọt.
Nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện tiếp thu.
Lại còn có thể khiến tính tình hắn tốt lên không phải một chút đâu.
Cuối cùng, cứ như vậy.
Tô Yên tiễn kẹo mạch nha Thời Thù đi rồi.
Cô tự mình gọi xe.
Trực tiếp trở về nhà.
Trên đường về nhà Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị có bị thương không?"
Tô Yên xoa xoa huyệt Thái Dương
"Ta không có việc gì."
Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ vì sao không cho Thời Thù đại nhân đưa chị trở về?"
"Vì sao muốn để hắn đưa về?"
"Ách.... có thể tăng tiến cảm tình a."
Nó là một cái thống tử ăn ngay nói thật.
Nói mỗi một câu đều là thật sự.
Tô Yên nghe, lộ ra nụ cười nhẹ
"Ân, em nói cũng có đạo lý."
Tiểu Hoa vừa nghe
"Ký chủ lần sau sẽ nghe theo Tiểu Hoa sao?"
"Nếu lần sau em nói đúng."
Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng.
Không có nói nữa.
Về đến nhà.
Mở đèn lên, liền thấy được căn phòng hoang tàn như bị bão quét qua.
Bởi vì nuôi con rắn kia, cũng không biết vì sao, nó cự kỳ thích cắn đồ gia dụng.
Thế cho nên cô liền đổi các đồ gia dụng từ da thật thành thuần gỗ.
Nhưng mà.
Vẫn là bị gặm đến hoàn toàn thay đổi.
Chân ghế dựa đều bị cắn nát thiếu mất một cái.
Tô Yên nhìn mảnh vụn dưới mặt đất.
Cô đứng ở cửa, ra tiếng
"Rắn mập."
Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Vốn dĩ Tiểu Hồng đang ở ngoài cửa sổ nằm trên tảng đá phơi ánh trăng, lập tức liền bò vào trong.
Cuốn cái đuôi, phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, tựa hồ đang kháng nghị Tô Yên kêu nó như vậy.
Tô Yên vẫy vẫy tay, ý bảo nó lại đây.
Tiểu Hồng một bên kháng nghị một bên du đãng đi qua
"Em không mập, em không mập!"
Nguyên bản, Tiểu Hồng tự cho mình là một con rắn cường tráng béo mập mà tự hào.
Cũng không biết bắt đầu từ ngày nào.
Cơ thể béo ú này không làm nó tự hào nữa, thậm chí sẽ thực bài xích khổ sở.
Vì cái gì?
Là khi Yên Yên buộc nó gặm cà rốt giảm béo sao?
Tiểu Hồng sớm đã quên nguyên nhân vì sao.
Chỉ biết hiện tại nó phi thường không thích người khác nói nó mập.
Vì thế Tiểu Hồng thu nhỏ thân mình.
Dù cho nó có vươn cao thân thể cũng mới đến vị trí đầu gối.
Tô Yên ngồi xổm xuống, thực nghiêm túc hỏi
"Đây là do em làm, đúng hay không?"
Tiểu Hồng tê tê tê phun ra lưỡi rắn.
Sau đó, dâng cao cái đầu rắn nhìn sang bên cạnh.
Một bộ đáng còn đang đắm chìm trong việc Tô Yên nói nó béo kia.
Tô Yên duỗi tay, chọc chọc đầu rắn
"Buổi tối hôm nay xử lý sạch sẽ nơi này."
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê"
Không cần, không cần, trước kia chị cũng không bắt em làm.
Tô Yên nói
"Em là một con rắn trưởng thành hẳn là nên học cách giải tự giải quyết hậu quả của mình."
Tiểu Hồng ngã trên mặt đất lăn lộn
"Tê tê tê tê tê"
Không cần, không cần.
Tô Yên trầm mặc nhìn một loạt phản ứng của Tiểu Hồng.
Mãi lâu sau mới lên tiếng
"Về sau không cần trộm chơi cùng Husky cách vách."
Trong nháy mắt khi cô nhìn Tiểu Hồng lăn lộn trên mặt đất kia, trông Tiểu Hồng thật giống một con cún.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê"
Hừ.
Tô Yên
"Vậy là em muốn vĩnh viễn ở nơi này cùng chơi với Husky, hay là muốn chơi cùng Cổ Vương?"
Tiểu Hồng không có một chút do dự
"Tê tê tê!"
Cổ Vương!
Cái con Husky kia quá ngu ngốc, nó mới không cần cùng con chó ngu ngốc kia bên nhau chơi đùa.
Tô Yên gật đầu
"Vậy em sẽ thu thập sạch sẽ sao?"
Tiểu Hồng gật đầu.
Hơn nữa một bộ dáng cam tâm tình nguyện.
Tô Yên lại hỏi lần nữa
"Sau này còn cắn sao?"
Tiểu Hồng nhìn đồ gia dụng.
Có điểm luyến tiếc.
Vừa mới học được, hơn nữa còn chơi thực vui.
Nhưng cuối cùng, vẫn là gật gật đầu.
"Tê tê tê."
Tỏ vẻ đồng ý.
Chờ xử lý xong Tiểu Hồng, Tô Yên lúc này mới đứng lên, đi đến phòng ngủ.
Thực mệt.
Ngày mai, còn đi thi.
Tiểu Hoa nhìn ký chủ hai ba câu nói đã thu thập xong Tiểu Hồng.
Thực kinh ngạc.
"Ký chủ?"
"Ân?"
"Chị không phải rất thích Tiểu Hồng có sức sống sao?"
Tuy rằng mỗi lần nhìn nó cắn đồ gia dụng, cắn khắp nơi toàn là vụn.
Nhưng nó rõ ràng nhớ là, ký chủ nói thích bộ dáng Tiểu Hồng có sức sống như vậy.
Tô Yên nghe, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Hồng đang thu dọn nhà.
"Đúng vậy, thực thích."
"Vậy chị vì sao còn muốn tra tấn nó?"
Tiểu Hoa thấy, bắt một con rắn làm cu li, đây là tra tấn rắn.
Tô Yên lắc đầu
"Nó cắn đồ gia dụng, nó nên tự mình xử lý."
Nó đã là một con sủng vật thành thục.
Nên hiểu chuyện một chút.
Tô Yên nói lời như vậy.
Làm Tiểu Hoa có chút hoảng hốt.
Như thế nào cảm thấy, ký chủ giống như là có ký ức?
Tiểu Hoa đi theo bên người Tô Yên một thời gian dài.
Thế cho nên có thể dễ dàng phân biệt Tô Yên mất trí nhớ cùng không mất trí nhớ có gì khác biệt.
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn máu trên tay mình.
Lại nhìn của phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Cô đứng lên, đi đến toilet.
Chờ đến lúc Tô Yên rửa xong tay trở về, cửa phòng cấp cứu đã mở ra.
Thời Thù đứng ở cửa, đang móc di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Sau đó, liền thấy Tô Yên rửa tay xong trở về.
Đôi mắt Thời Thù u oán
"Em đi đâu vậy?"
Tô Yên nâng lên tay ý bảo
"Em đi rửa tay."
Cô mới vừa nói xong, Thời Thù từng bước một đi qua.
Sau đó, ôm lấy cô.
Hắn một tiếng lại một tiếng
"Tiểu Quai, anh đau ~"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân, trở về làm canh trứng bồi bổ cho anh."
Nói xong, cô muốn đẩy người này xuống khỏi người mình.
Đáng tiếc.
Thời Thù ôm không thả.
Một chút đều không có ý muốn buông ra.
Cánh tay phải của hắn bị băng bó.
Cho nên chỉ có thể ôm eo cô.
Nhưng mà lực đạo không có gì bị ảnh hưởng.
Vẫn ôm cô thực chặt.
Tô Yên cúi đầu, vỗ nhẹ cánh tay hắn ý bảo
"Không cần quá dùng sức. Sẽ ảnh hưởng với miệng vết thương."
Thời Thù chỗ nào chịu?
Hắn đang có một đống lý do muốn ôm cô.
Sau đó, Tô Yên bẹp một ngụm.
Hôn lên môi hắn.
Thời Thù sửng sốt.
Cô vỗ vỗ tay hắn ý bảo
"Thả lỏng, em không chạy thoát được đâu."
Sau đó, nhân lúc Thời Thù thất thần.
Tô Yên cầm tay trái hắn
"Đi thôi."
Đỡ hắn đi ra ngoài.
Ai không biết, nhìn vào còn tưởng rằng là chân bị thương.
Tần Như nhìn tiên sinh nhà mình nhẹ nhàng bị dẫn đi.
Có điểm kinh ngạc.
Cảm thấy cô gái nhỏ này so với trước kia thông minh không ít.
Lúc trước, cô bé an tĩnh không nói một lời, im lặng chấp nhận.
Thực mau, Tô Yên đưa hắn lên xe.
Cô nói
"Dưỡng thương cho tốt, không cần cố ý làm miệng vết thương không khép lại."
Nghe cô nói như vậy, Thời Thù ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.
Lúc lâu sau.
Hắn lên tiếng
"Tiểu Quai không lên xe?"
Tô Yên lắc đầu
"Không, ngày mai em phải đi thi."
Vừa nghe như vậy, vốn dĩ tâm tình đang tốt của Thời Thù đảo mắt liền biến mất không còn một mảnh.
Đương nhiên, việc này hắn cũng đã biết trước rồi.
Nhưng mà lúc nghe cô nói như vậy vẫn là cực kỳ không muốn.
Hắn lôi kéo tay Tô Yên không buông.
"Anh đưa em trở về."
Tô Yên nhìn Thời Thù, nửa ngày sau, vẫn là lắc đầu
"Em ngồi xe taxi."
Nói xong, Tô Yên móc từ trong túi ra một viên kẹo, nghiêm túc nói
"Nhưng ngày mai, sau khi thi xong, anh có thể tới đón em."
Trong mắt Thời Thù hiện lên một tia sáng.
Tuy rằng có vẻ như cô đang chơi trò tát hắn một cái rồi lại cho một quả táo ngọt.
Nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện tiếp thu.
Lại còn có thể khiến tính tình hắn tốt lên không phải một chút đâu.
Cuối cùng, cứ như vậy.
Tô Yên tiễn kẹo mạch nha Thời Thù đi rồi.
Cô tự mình gọi xe.
Trực tiếp trở về nhà.
Trên đường về nhà Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị có bị thương không?"
Tô Yên xoa xoa huyệt Thái Dương
"Ta không có việc gì."
Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ vì sao không cho Thời Thù đại nhân đưa chị trở về?"
"Vì sao muốn để hắn đưa về?"
"Ách.... có thể tăng tiến cảm tình a."
Nó là một cái thống tử ăn ngay nói thật.
Nói mỗi một câu đều là thật sự.
Tô Yên nghe, lộ ra nụ cười nhẹ
"Ân, em nói cũng có đạo lý."
Tiểu Hoa vừa nghe
"Ký chủ lần sau sẽ nghe theo Tiểu Hoa sao?"
"Nếu lần sau em nói đúng."
Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng.
Không có nói nữa.
Về đến nhà.
Mở đèn lên, liền thấy được căn phòng hoang tàn như bị bão quét qua.
Bởi vì nuôi con rắn kia, cũng không biết vì sao, nó cự kỳ thích cắn đồ gia dụng.
Thế cho nên cô liền đổi các đồ gia dụng từ da thật thành thuần gỗ.
Nhưng mà.
Vẫn là bị gặm đến hoàn toàn thay đổi.
Chân ghế dựa đều bị cắn nát thiếu mất một cái.
Tô Yên nhìn mảnh vụn dưới mặt đất.
Cô đứng ở cửa, ra tiếng
"Rắn mập."
Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Vốn dĩ Tiểu Hồng đang ở ngoài cửa sổ nằm trên tảng đá phơi ánh trăng, lập tức liền bò vào trong.
Cuốn cái đuôi, phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, tựa hồ đang kháng nghị Tô Yên kêu nó như vậy.
Tô Yên vẫy vẫy tay, ý bảo nó lại đây.
Tiểu Hồng một bên kháng nghị một bên du đãng đi qua
"Em không mập, em không mập!"
Nguyên bản, Tiểu Hồng tự cho mình là một con rắn cường tráng béo mập mà tự hào.
Cũng không biết bắt đầu từ ngày nào.
Cơ thể béo ú này không làm nó tự hào nữa, thậm chí sẽ thực bài xích khổ sở.
Vì cái gì?
Là khi Yên Yên buộc nó gặm cà rốt giảm béo sao?
Tiểu Hồng sớm đã quên nguyên nhân vì sao.
Chỉ biết hiện tại nó phi thường không thích người khác nói nó mập.
Vì thế Tiểu Hồng thu nhỏ thân mình.
Dù cho nó có vươn cao thân thể cũng mới đến vị trí đầu gối.
Tô Yên ngồi xổm xuống, thực nghiêm túc hỏi
"Đây là do em làm, đúng hay không?"
Tiểu Hồng tê tê tê phun ra lưỡi rắn.
Sau đó, dâng cao cái đầu rắn nhìn sang bên cạnh.
Một bộ đáng còn đang đắm chìm trong việc Tô Yên nói nó béo kia.
Tô Yên duỗi tay, chọc chọc đầu rắn
"Buổi tối hôm nay xử lý sạch sẽ nơi này."
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê"
Không cần, không cần, trước kia chị cũng không bắt em làm.
Tô Yên nói
"Em là một con rắn trưởng thành hẳn là nên học cách giải tự giải quyết hậu quả của mình."
Tiểu Hồng ngã trên mặt đất lăn lộn
"Tê tê tê tê tê"
Không cần, không cần.
Tô Yên trầm mặc nhìn một loạt phản ứng của Tiểu Hồng.
Mãi lâu sau mới lên tiếng
"Về sau không cần trộm chơi cùng Husky cách vách."
Trong nháy mắt khi cô nhìn Tiểu Hồng lăn lộn trên mặt đất kia, trông Tiểu Hồng thật giống một con cún.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê"
Hừ.
Tô Yên
"Vậy là em muốn vĩnh viễn ở nơi này cùng chơi với Husky, hay là muốn chơi cùng Cổ Vương?"
Tiểu Hồng không có một chút do dự
"Tê tê tê!"
Cổ Vương!
Cái con Husky kia quá ngu ngốc, nó mới không cần cùng con chó ngu ngốc kia bên nhau chơi đùa.
Tô Yên gật đầu
"Vậy em sẽ thu thập sạch sẽ sao?"
Tiểu Hồng gật đầu.
Hơn nữa một bộ dáng cam tâm tình nguyện.
Tô Yên lại hỏi lần nữa
"Sau này còn cắn sao?"
Tiểu Hồng nhìn đồ gia dụng.
Có điểm luyến tiếc.
Vừa mới học được, hơn nữa còn chơi thực vui.
Nhưng cuối cùng, vẫn là gật gật đầu.
"Tê tê tê."
Tỏ vẻ đồng ý.
Chờ xử lý xong Tiểu Hồng, Tô Yên lúc này mới đứng lên, đi đến phòng ngủ.
Thực mệt.
Ngày mai, còn đi thi.
Tiểu Hoa nhìn ký chủ hai ba câu nói đã thu thập xong Tiểu Hồng.
Thực kinh ngạc.
"Ký chủ?"
"Ân?"
"Chị không phải rất thích Tiểu Hồng có sức sống sao?"
Tuy rằng mỗi lần nhìn nó cắn đồ gia dụng, cắn khắp nơi toàn là vụn.
Nhưng nó rõ ràng nhớ là, ký chủ nói thích bộ dáng Tiểu Hồng có sức sống như vậy.
Tô Yên nghe, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Hồng đang thu dọn nhà.
"Đúng vậy, thực thích."
"Vậy chị vì sao còn muốn tra tấn nó?"
Tiểu Hoa thấy, bắt một con rắn làm cu li, đây là tra tấn rắn.
Tô Yên lắc đầu
"Nó cắn đồ gia dụng, nó nên tự mình xử lý."
Nó đã là một con sủng vật thành thục.
Nên hiểu chuyện một chút.
Tô Yên nói lời như vậy.
Làm Tiểu Hoa có chút hoảng hốt.
Như thế nào cảm thấy, ký chủ giống như là có ký ức?
Tiểu Hoa đi theo bên người Tô Yên một thời gian dài.
Thế cho nên có thể dễ dàng phân biệt Tô Yên mất trí nhớ cùng không mất trí nhớ có gì khác biệt.
/2060
|